13
Ngay cả mùa hè LingLing cũng mặc quần dài áo dài.
Trước 25 tuổi, tủ quần áo của cô phần lớn đều là màu đen, sau 25 tuổi, trong tủ quần áo của cô đều là những chiếc áo sơ mi thuần phối hợp với quần nhạt màu.
Năm cô 25 tuổi đã xảy ra rất nhiều chuyện, ông của cô qua đời, sau đó cô tiếp nhận phòng khám cho động vật, hoàn toàn bò ra khỏi cái mương nước bẩn kia. Những ngày vừa mới bắt đầu cũng không thuận lợi, phòng khám chỉ có một mình cô, các quan hệ bạn bè, làm ăn bên người cô đều rất hỗn tạp, mọi người tìm cách giúp đỡ cô nhưng cô thì chỉ muốn cách bọn họ rất xa.
Cô đã gặp rất nhiều khó khăn, nhưng hồi tưởng lại thì cô không hề cảm thấy vất vả.
Hồi ức thống khổ nhất là đoạn thời gian mà ông của cô vừa qua đời, lúc cô chạy về bệnh viện thì y tá đưa cho cô một quả quýt đã lột xong, nói là ông của cô đã lột vỏ, muốn chờ cô về đưa cho cô ăn.
Mỗi lần LingLing nhớ lại cảnh tượng đó thì cả người lại trở nên nặng nề, nicotin cũng không thể giảm bớt cảm giác thống khổ trong lòng cô .
Cô chán ghét quá khứ, cũng chán ghét người mà nhắc tới quá khứ của cô.
Lúc LingLing đi đến bục phát biểu, bác sĩ mang mắt kính cầm mic hỏi: "Có vẻ bác sĩ Kwong đã chuẩn bị xong rồi, cần hỗ trợ gì không?"
LingLing duỗi tay tiếp nhận mic của hắn ta: "Theo như tôi được biết thì tôi đang tham gia hội thảo giao lưu về ngành thú y chứ cũng không phải là hoạt động thoát y gì đấy."
Một câu khiến cho không ít người ở phía dưới phì cười.
"Nhưng mà mọi người tương đối tò mò đối với cô đấy." Bác sĩ nam mang mắt kính cười hỏi, "Bác sĩ Kwong thẹn thùng sao?"
"Thì ra muốn xem một người cởi quần áo thì chỉ cần tò mò là được rồi sao? Bác sĩ Law, tôi cũng tương đối tò mò về anh đấy, hiện tại anh có thể cởi áo cho tôi nhìn được không?" LingLing trào phúng nói.
Sắc mặt của bác sĩ nam mang mắt kính lập tức cứng đờ, phía dưới đã có người hô lên: "Cởi đi! Cùng nhau cởi đi."
Cuối cùng vẫn là ban tổ chức lên sân khấu tiến hành phân đoạn rút thăm trúng thưởng, chuyện này mới coi như cho qua.
LingLing đi vệ sinh xong, ra ngoài dựa vào ban công hút thuốc, khi bác sĩ Law đi ra thấy cô thì có chút bất ngờ: "Hôm nay rõ ràng bác sĩ Kwong có cơ hội để chiếm spotlight, sao lại từ chối một cơ hội tốt như thế?"
LingLing đi vài bước đến trước mặt hắn ta, nhấc cổ áo của hắn ta lên rồi đè người lên tường, hai đốt ngón tay đang kẹp điếu thuốc lập tức dí tới trước mặt hắn ta, tàn thuốc rơi xuống suýt chút nữa đã làm bỏng tròng mắt của bác sĩ Law.
Bác sĩ Law bị dọa đến mức muốn lùi về sau nhưng không được, cẳng chân cũng run lên: "LingLing! Mày muốn làm gì?"
"Tôi rất tò mò về đôi mắt của bác sĩ Law, muốn xem thử nó có thể bị bỏng hay không." LingLing buông hắn ta ra, không chút để ý mà rít một hơi thuốc, dùng khoang mũi phun khói lên mặt hắn ta, sau đó mới chậm rãi nói: "Ban đầu đến đây tôi không thích để mình nổi tiếng lắm, nhưng nếu bác sĩ Law muốn nhìn thì tôi hy vọng có thể dùng cách khác làm mọi người ngưỡng mộ thán phục hơn, không biết anh có thích hay không?"
Bác sĩ Law bị dọa đến mềm chân, lắc đầu nói: "Tôi nói giỡn với cô thôi mà."
LingLing dụi thuốc lá, sau đó cất giọng lạnh lùng nói: "Con người của tôi không biết nói đùa là gì, về sau mời bác sĩ Law nói chuyện chú ý chừng mực."
LingLing đi rồi, bác sĩ Law mới dám duỗi tay lau mồ hôi trên trán, trong toilet lần lượt có ba bác sĩ đi ra, trên mặt bác sĩ Law lúc đỏ lúc trắng, muốn ngăn người ta lại nhưng lại xấu hổ không thể mở miệng.
LingLing đã lên xe trở về, cô mời thầy giáo trước kia của cô đi ăn cơm, sau khi ăn xong thì cũng đã hơn một0 giờ rưỡi, đưa thầy giáo về nhà rồi cô mới gọi xe ra về.
Cô móc di động ra gọi điện cho cô.
Lần thứ nhất không có ai nghe, lần thứ hai Orm mới nhận máy.
Hình như là nàng làm đổ gì đó, động tác lộ ra chút khẩn trương, hô hấp cũng rất nhẹ.
Hai người cũng chưa ai nói chuyện, đèn cảm ứng trên hành lang lại tắt đi, cuối cùng LingLing cũng lên tiếng.
Giọng nói đè thấp.
"Mở cửa."
–
"Không, không được." Giọng của Orm rất run, "Chị, chị về đi."
Đại khái là do trời đã về khuya nên giọng của LingLing có vẻ rất thấp, "Nhìn em một cái xong chị sẽ về."
"... Tôi không tin." Orm lí nhí đáp.
LingLing cười khẽ: "Thật mà, nếu chị đổi ý thì em muốn xử lý như thế nào cũng được."
Giọng của cô cách ống thu âm rất gần, chất giọng nhẹ nhàng như mang thep hơi ấm làm cho vành tai của Orm tê rần, nàng không tự chủ được mà run lập cập, giọng nói càng thêm nhỏ xíu: "Chị, ngày đó chị cũng..."
"Cũng cái gì?" Cô cố ý hỏi.
Orm mặt đỏ tai hồng nói không nên lời, nàng làm ổ trên sô pha, cả người chui vào trong tấm chăn, gắt gao nắm chặt di động, cơ thể vừa khẩn trương lại bất an, nhưng tiếng tim đập cuồng loạn lại tràn ngập sự rung động lạ lùng.
Orm cắn môi, che lại hai mắt của mình, giọng nói vẫn còn run rẩy: "Bác sĩ Kwong... chị về đi..."
"Em thật sự không muốn thấy chị sao?" LingLing như vừa than nhẹ một tiếng, "Vậy chị đi nhé, em nhớ khóa cửa cho kỹ."
Trong lòng Orm khẽ buông lỏng, nàng nhẹ giọng nói: "Ừm."
"Ngủ ngon." LingLing nói xong thì cúp điện thoại.
Orm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, thất thần một hồi lâu, chiều nay hiệu suất làm việc của nàng rất thấp, thường xuyên lơ đễnh nhớ tới LingLing. Bánh trôi và cháo gạo nếp đỏ ở trên bàn lúc nào cũng nhắc nhở nàng nhớ tới sự tồn tại của cô, thậm chí nàng còn quen tay nhấn mở khung chat với cô để nghe lại tin nhắn mà cô gửi tới.
Cô nói đêm nay sẽ đến, bảo nàng chờ cô, tuy rằng nàng từ chối nhưng nàng lại mở đèn, vẫn luôn cuộn tròn trên sô pha.
Orm biết cô sẽ đến.
Cũng biết cô muốn làm gì.
Chỉ là... nàng quá sợ hãi.
Nàng đi tới cửa, xuyên qua mắt mèo thì thấy dưới ánh đèn ở hành lang, LingLing đang đứng dựa vào tường hút thuốc, trong tay cô kẹp thuốc lá, đầu hơi ngửa lên, dựa lưng vào bức tường phía sau, mặt mày có chút ủ rũ, mí mắt hơi cụp xuống.
Cô không đi.
Orm vừa khẩn trương lại bất an, cách cánh cửa, nàng nhìn chằm chằm vào mặt cô giống như tên biến thái thích rình coi người khác. Trên người cô mặc một bộ âu phục màu trắng hở ra phần eo thon thả, tóc thì có vẻ đã được xử lý tạo kiểu qua, cả người trở nên chỉnh chu hơn bình thường, cũng càng xinh đẹp hơn.
Di động vang lên.
Là LingLing gọi điện thoại tới, Orm biết rõ là không nên trả lời nhưng ngón tay vẫn run rẩy ấn trả lời.
"Chị khát, muốn uống nước." Cổ họng cô vừa mới hút thuốc xong nên hơi khàn.
Orm nhìn cánh cửa trước mắt, trái tim lại kịch liệt run rẩy.
Không thể mở cửa.
Hai bên tai và gương mặt nàng đột nhiên phiếm hồng, toàn bộ phần cổ càng thêm đỏ bừng, ngón tay và chân bắt đầu không tự giác được mà run rẩy, nàng đi về phía phòng bếp, rót một ly nước sôi để nguội cho cô.
Nàng biết rõ là sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn... mở cửa ra.
————————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com