31
"🍼🎁💫"
Orm mới vừa rửa tay xong đã bị người kia ôm từ phía sau.
Cách một lớp áo sơ mi mà nàng vẫn bị nhiệt độ trên người của LingLing Kwong làm cho nóng lên, nàng co rúm lại muốn trốn đi một chút đã bị cô cúi đầu hôn lên sau cổ.
Khớp xương nhô lên bị môi lưỡi nóng bỏng của người phụ nữ bao trùm lấy, lực đạo không nặng không nhẹ mút mát.
Phảng phất như thể có dòng điện lưu chạy dọc khắp người nàng, Orm khẽ gọi một tiếng, LingLing Kwong nghiêng đầu giữ chặt cằm nàng rồi hôn xuống dưới.
"Bác sĩ...Kwong..." Orm bị hôn đến thở hổn hển, ngón tay không tự chủ được mà nắm lấy tay áo của cô, bả vai yếu ớt nhỏ bé đánh vào cơ thể cô, nàng hơi ngẩng mặt lên, hàng lông mi hẹp dài run rẩy, trong tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy hầu kết gợi cảm của người kia.
LingLing Kwong một tay ôm lấy eo nàng, đôi chân dài để ở giữa chân Orm, một tay kia giữ chặt cằm người nọ hôn lên một lúc.
Cô xoay người nàng lại, nâng cánh tay đối phương đặt ở trên cổ mình, mặt đối mặt kéo người vào trong lồng ngực, ngậm mút môi nàng, hơi thở nặng nhọc mà cắn mút đầu lưỡi của Orm.
Orm bị hôn đến trong cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở yếu ớt nhỏ bé, hai tay hai chân mềm nhũn ra, cả người như tan chảy trong lòng của LingLing Kwong, ngón tay run rẩy kịch liệt nắm chặt quần áo cô.
LingLing Kwong rốt cuộc cũng buông nàng ra, ngón tay thon dài sờ nhẹ vào khuôn mặt ửng hồng rồi lại cúi đầu hôn môi nàng, lúc này mới khàn giọng nói: "N'Orm đối với chị mà nói, quyến rũ rất lớn, lực khống chế của chị có chút kém."
Orm bị lời nói này kích thích đến cả mặt đỏ bừng, nàng nghĩ muốn cúi đầu xuống lại bị cô nâng cằm lên, nàng ngượng ngùng mà che mặt, giọng nói phát ra mang theo chút run rẩy: "Đừng...nhìn em..."
"Tại sao?" LingLing Kwong hôn vào hai lỗ tai đang nóng của nàng, tất cả hơi thở nóng bỏng đều phả lên vành tai đối phương, "Đẹp như vậy, tại sao lại không để cho chị ngắm chứ?"
Trong cổ họng Orm kêu lên một tiếng, toàn thân không tự chủ được mà run lẩy bẩy.
LingLing Kwong khẽ cười hôn lên đỉnh đầu nàng, "Nếu không đi thì chúng ta làm chút gì khác nhé?"
Orm ngạc nhiên mà chui ra từ trong lồng ngực cô, bụm mặt chạy ra ngoài.
LingLing Kwong chờ đến khi nàng rời khỏi đây thì lúc này mới kéo lại nụ cười của mình.
Orm bước vào phòng ngủ để thay quần áo, lúc ra đến nơi đã mặc một thân hoodie màu đen, mũ cũng đã kéo trùm lên trên đầu che lại nửa khuôn mặt, cũng chỉ để lộ ra mũi và miệng.
Nhiệt độ ngoài trời hạ thấp xuống, trong tay nàng còn cầm thêm một cái áo khoác màu đen.
LingLing Kwong để ý được quần áo nàng mặc trong nhà đều thuần một màu trắng, nhưng khi bước ra ngoài thì tất cả đều thuần đen.
"N'Orm có thể đi rồi?" LingLing Kwong thay nước cho bé mèo xong lúc này mới đứng dậy.
Orm đặt máy tính trong tay, sau khi LingLing Kwong rửa sạch tay bước ra từ nhà vệ sinh thì đi đến trước mặt nàng, vươn tay đón lấy, "Đưa cho chị."
Orm buông lỏng tay, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Nàng cầm lấy khẩu trang và kính râm trên bàn đeo lên, lúc này mới tiếp bước theo sau LingLing Kwong ra ngoài.
LingLing Kwong một tay xách máy tính còn tay kia nắm tay đối phương.
Nàng vẫn rất căng thẳng nên hơi run, chỉ là so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều.
Sau khi xuống lầu, Orm vẫn vô thức nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của mình và LingLing Kwong, lỗ tai đỏ bừng đã bị áo hoodie che lại.
LingLing Kwong trước hết là đội mũ bảo hiểm cho Orm rồi mới ngồi trên xe máy, chờ cho đến khi nàng đã ngồi vững ở yên sau mới nắm lấy cánh tay của đối phương đặt trên eo mình, "Ôm chắc vào."
Orm không nhìn thấy cô, gương mặt đỏ bừng rúc vào trong mũ bảo hiểm, hơi hơi nghiêng đầu dựa vào sau lưng cô.
Từ kính chiếu hậu nàng có thể nhìn thấy động tác mang mũ vô cùng lưu loát của cô, đôi môi đỏ hồng của đối phương hơi nhếch lên, khuôn mặt xinh đẹp trầm tĩnh lại quyến rũ.
Cô cũng nhìn vào kính chiếu hậu, bỗng nhiên quay đầu lại gõ gõ vào mũ bảo hiểm của Orm.
Orm mở mũ ra, đỏ mặt nhìn cô.
Chỉ nghe LingLing Kwong khẽ cười hỏi nàng: "Bác sĩ Kwong đẹp không?"
Vành tai Orm nóng bỏng, hàng lông mi run nhẹ, qua một lúc lâu mới thấy nàng cắn môi, mặt mày đỏ bừng mà đáp: "...Đẹp.".
Khi hai người đến phòng khám bệnh thì mới mười một giờ.
Có khách đang tư vấn ở sảnh lớn, Ratee đang đón tiếp, Bow vừa đi ra khỏi phòng xét nghiệm.
Lúc này LingLing Kwong và Orm đi vào, ngay lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Orm đang ở phía sau cô.
Orm mặc áo khoác đen và đội mũ trùm đầu, bởi vì nàng mới vừa cởi mũ bảo hiểm còn chưa kịp đeo kính râm nên chỉ mặc áo khoác, có lẽ nàng nhận ra được có người đang nhìn mình nên cúi người xuống, có hơi luống cuống núp ở sau cô.
"P'Ling." Ratee phản ứng lại đầu tiên kêu lên trước, cô ấy ép bản thân dời mắt khỏi Orm nhưng lại không tự chủ được mà nhìn Orm.
Thật ra thì cô ấy không nhìn thấy cái gì cả, chỉ nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau, tay của Orm rất trắng lại vừa mảnh mai, tay đan tay hết sức tình tứ.
"Bác sĩ Kwong, đây là....?" Những khách hàng khác cũng tỉnh táo lại, ngạc nhiên nhìn về phía LingLing Kwong.
LingLing Kwong đã độc thân nhiều năm đột nhiên xuất hiện với một người phụ nữ thật sự là một tin tức lớn, khách hàng cũng không lo lắng đến những con vật cưng mà họ mang tới mà chỉ muốn nói chuyện phiếm xem nàng gái ở bên cạnh cô là ai.
"Bạn gái tôi." LingLing Kwong chảo hỏi đơn giản khách hàng rồi dẫn Orm vào phòng làm việc, không lâu sau mới đi ra rồi cầm gối dựa trên ghế sa lon đi.
Khách hàng ở sảnh lớn đều nhìn theo.
Orm được LingLing Kwong bố trí ổn thỏa trước bàn làm việc, LingLing Kwong rót nước cho nàng rồi kê gối dựa sau lưng cho nàng, hỏi nàng có đói bụng không, có muốn ăn đồ ngọt hay không.
Orm đỏ mặt liên tục lắc đầu.
"Vậy chị đi làm việc đây." Cuối cùng thì LingLing Kwong cũng bỏ qua cho nàng, trước khi đi cô còn cởi mũ trùm đầu của nàng ra cúi xuống hôn nàng một cái rồi mới bước ra ngoài.
Chuyện LingLing Kwong mang theo bạn gái đến phòng khám bệnh không quá nửa giờ đã nhanh chóng lan truyền toàn bộ khu T, trong các nhóm wechat lớn đã chia sẻ chuyện này như một tin tức quốc tế, thậm chí không ít người bỏ ra số tiền lớn cầu xin cung cấp thông tin và hình ảnh của bạn gái LingLing Kwong.
Sau khi LingLing Kwong tới nhận công việc thì để Bow đi về nghỉ, cô bận đến lúc nghỉ trưa nhìn thấy sảnh lớn chật kín người, có chút bất ngờ đến quầy lễ tân cầm lịch hẹn trước lên nhìn.
Trên lịch hẹn trước đương nhiên là không có nhiều khách hàng như vậy, cô hỏi Ratee chuyện gì đã xảy ra.
Ratee tỏ ra vẻ mặt chuyện này còn phải hỏi nhìn cô: "P'Ling, toàn là tới xem bạn gái của chị."
LingLing Kwong: "...."
Những khách hàng thấy cô đi ra thì chen chúc như ong vỡ tổ, tất cả đều chúc mừng, LingLing Kwong cảm ơn, người không biết còn tưởng rằng cô sắp kết hôn.
Khi cô vào phòng làm việc, Orm giống như con thỏ đang sợ hãi trợn mắt nhìn cô chằm chằm.
"N'Orm sao vậy?" Cô cười nhẹ đóng cửa lại.
Orm chớp chớp mắt, giọng nói có hơi vang lên: "Bên ngoài....hình như....có rất nhiều người tới."
"Ừ." LingLing Kwong gật đầu rồi lại hỏi nàng: "N'Orm
có đói bụng không?"
Orm lắc đầu, nàng do dự một lát mới cắn môi hỏi: "Em ở đây... có phải làm chậm trễ công việc của chị không?"
"Có một chút." LingLing Kwong đi tới, vừa ôm nàng vào trong ngực vừa tự mình ngồi trên ghế, đặt nàng ở lên đùi, đặt cằm lên cổ nàng môi đỏ tìm cách hôn nàng, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười: "Lúc nào cũng không nhịn được nghĩ tới chuyện muốn tới nhìn N'Orm một chút."
Orm vàng tai đỏ bừng, nàng luống cuống một hồi, cô nắm lấy tay của nàng vòng qua cổ của mình, nóng vội khống chế thắt eo của nàng khiến cho nàng tiến lại gần cô hơn.
Orm bị hôn đến mức không thể lên tiếng, không bao lâu vành mắt đã chảy nước mắt, khi LingLing Kwong buông nàng ra nhìn thấy ánh mắt đẫm lệ đáng thương của nàng lại kéo nàng vào trong ngực hôn một trận.
"Ưm...Bác sĩ Kwong..." Lưỡi của Orm đã tê dại, cả người không ngừng run rẩy.
Có lẽ bởi vì đây là phòng làm việc của LingLing Kwong cũng có thể bởi vì bên ngoài có rất nhiều người nên nàng nhảy cảm và lo lắng hơn so bình thường, phát ra tiếng kêu nghẹn ngào nhỏ bé yếu ớt ở bên trong.
Khi LingLing Kwong buông nàng ra dựa vào cổ nàng, hơi thở rối loạn hỏi nàng: "Chị làm sao?"
Orm thở hổn hển nước mắt lưng tròng nhìn cô.
Ánh mắt LingLing Kwong hướng xuống dưới ra hiệu, nàng thuận theo ánh mắt của cô nhìn xuống chỉ thấy bên dưới của cô đang phồng lên.
Cả khuôn mặt Orm đỏ bừng, nàng che mặt lại vô cùng xấu hổ nói: "Bác sĩ Kwong, chị đừng như vậy."
"Như thế nào?" LingLing Kwong tâm trạng vô cùng tốt trêu đùa nàng: "Đây không phải là chuyện mà chị có thể khống chế được."
Cả người Orm đã xấu hổ đến mức thoát ra khỏi vòng tay của cô dứt khoát trốn sau bàn làm việc.
LingLing Kwong: "...".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com