Chương 44: Tôi chờ cô đấy
Lúc Vương Hải Ninh tìm đến nơi, hai người đang ngồi dựa vào nhau, trầm mặc không nói. Trần Mỹ Linh nhìn thấy Vương Hải Ninh thì muốn đứng lên nhưng chân đau, Quảng Linh Linh thuận thế ôm eo nàng, để nàng dựa vào cô.
Trần Tuấn Sơn cùng vài người khỏe mạnh trong thôn kéo hai người lên, chân Trần Mỹ Linh vẫn không ổn nên vẫn để Quảng Linh Linh đỡ nàng.
Đường xuống núi không dễ đi, bọn họ đều đi rất chậm. Lúc đến đầu làng thì đã hơn 11 giờ đêm, Trần Mỹ Linh rất áy náy xấu hổ, nói cảm ơn với mọi người, Trần Tuấn Sơn gãi đầu: "Trần lão sư không có chuyện gì là tốt rồi."
"Đúng thế, Trần lão sư trở về là tốt rồi, tối nay khiến chúng tôi lo hoảng cả lên."
"Còn không phải sao, Bé Mập cứ luôn nhắc đây, không biết nó đã ngủ chưa nữa."
Trần Mỹ Linh đỏ bừng hai má, rất xấu hổ nói vài câu với mọi người, sau đó được Quảng Linh Linh đỡ về nhà.
Trong nhà, Yên Yên đang ngồi trên bàn, nghe thấy ngoài cửa có âm thanh liền vểnh tai lên, nhìn thấy Quảng Linh Linh cùng Trần Mỹ Linh liền nhảy xuống đất, vây quanh hai người. Quảng Linh Linh lạnh lùng trừng nó, không biến sắc đỡ Trần Mỹ Linh ngồi xuống.
Vương Hải Ninh rút chăn ga vào trong nhà, ga giường đã khô nhưng vỏ chăn thì chưa, cô xếp hai ghế sát lại xong phủ vỏ chăn lên, Trần Mỹ Linh nhìn cô bận rộn, có chút áy náy cúi đầu nói: "Hải Ninh, xin lỗi, để mọi người lo lắng."
Vương Hải Ninh nhấc mắt nhìn nàng, lại nhìn Quảng Linh Linh mặt lạnh ngồi một bên pha trà: "Em đó, đừng có xin lỗi chị."
"Em phải xin lỗi Quảng tổng mới đúng."
"Em không biết, sau khi biết em lên núi sắc mặt chị ấy có bao nhiêu khó coi đâu. Còn..."
Lạch cạch.
Ly trà trên tay Quảng Linh Linh rơi xuống, may là ly sứ nên không vỡ nhưng trên đất đầy nước, ướt nhẹp.
Cô nhặt ly, đứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt: "Tôi đi nấu nước."
Vương Hải Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng cô, nói lại một câu: "Chị đi giúp chị ấy xem."
Trần Mỹ Linh muốn đứng lên, Vương Hải Ninh vội nói: "Em ngồi yên đi, đừng có đi đâu."
"Ừm."
Trước khi đi Vương Hải Ninh đã thấy nàng xoa xoa mắt cá chân, phỏng chừng là do trẹo chân nên bị đau, cô quay đầu đi vào nhà bếp.
Quảng Linh Linh đang muốn nhóm lửa, động tác gượng gạo, Vương Hải Ninh nghĩ chắc từ bé đến lớn cô còn không biết chảo lớn là cái gì, cũng không được dạy dùng diêm châm lửa, cô đi tới cạnh Quảng Linh Linh: "Để tôi làm cho."
(*)大锅: chảo lớn của người Trung Quốc ở nông thôn chuyên dùng, có thể sử dụng với nhiều mục đích nấu cơm, xào rau, luộc rau...
Quảng Linh Linh nhích ra một khoảng, Vương Hải Ninh châm lửa xong lại nhét hai que củi vào, ngọn lửa bén lên, chốc lát sau ánh lửa đỏ hồng chiếu vào hai người.
Bọn họ đã mấy năm cũng không ở gần như vậy.
Cũng là Quảng Linh Linh không thích thân cận với người khác.
Nhớ lại ngày trước, khi bọn họ ngồi nói chuyện, lúc nào cũng cách nhau khoảng cách bằng một khuỷu tay, ngày cả tình cờ gặp mặt trên đường cùng đi về nhà, Quảng Linh Linh cũng sẽ hơi cách ra.
Cũng không phải cô cố tình, Vương Hải Ninh đã để ý rồi, Quảng Linh Linh với ai cũng như thế.
Duy nhất một lần bọn họ thân cận là khi biết mẹ bị bệnh, Quảng Linh Linh ôm vai an ủi cô.
Chớp mắt một cái, đã mấy năm trôi qua rồi.
Vương Hải Ninh nhóm bếp xong liền bận rộn trong phòng bếp. Tối nay mọi người đều bận đi tìm Trần Mỹ Linh nên chưa ăn tối, bây giờ cũng đã nửa đêm rồi, không thể nấu cơm nữa, đành phải nấu tạm bát mì để ăn cho đỡ đói.
Nhà bếp có hai cái chảo, nhưng cô lo lắng Quảng Linh Linh không chú ý được hai bếp cùng lúc, cô cúi đầu hỏi Quảng Linh Linh đang ngồi trên ghế con: "Quảng tổng, có thể nấu mì không?"
Quảng Linh Linh nhấc mắt, nhạt nhẽo "ừm" một tiếng.
Vương Hải Ninh đổi chỗ với cô.
Bếp có hai cái chảo, một cái đang đun nước, cái còn lại để nấu ăn. Quảng Linh Linh đứng trên kệ bếp, ở một cái chảo nhỏ hơn chần trứng.
Ánh lửa đỏ au chiếu vào khuôn mặt Vương Hải Ninh, cô nhét rơm rạ vào, nhỏ giọng nói: "Quảng tổng, hình như chị không muốn Mỹ Linh biết chị yêu em ấy?"
Ít nhất nhìn tình huống đêm nay là biết.
Quảng Linh Linh không thích cô nói như ban nãy.
Nhưng cô không hiểu, Quảng Linh Linh rõ ràng yêu Mỹ Linh.
Còn Mỹ Linh khăng khăng nói hai người chỉ là quan hệ hợp đồng.
Làm cô có hơi loạn.
Quảng Linh Linh chần trứng xong, lại thêm nước vào, để mì ở một bên, đợi nước từ từ sủi bọt, cô mới nhàn nhạt mở miệng: "Tôi không muốn em ấy vì áy náy mang ơn mới chấp nhận bên tôi."
Có rất nhiều biện pháp cô có thể dùng để Mỹ Linh thích cô.
Nhưng tuyệt đối sẽ không dùng cách lợi dụng sự áy náy của nàng để khiến nàng ở bên cạnh yêu mình.
Cô muốn tình cảm chân thành thuần túy nhất.
Không phải vì cái gì khác.
Vương Hải Ninh nghe cô nói xong cúi đầu, nhìn ngọn lửa đang cháy, phút chốc hiểu rõ lời Quảng Linh Linh nói.
Quảng Linh Linh thấy nước sôi liền thả mì vào, quay đầu lấy rau đã rửa sạch, chờ mì nổi lên cô thả tiếp rau vào, thấy rau xanh mướt trôi nổi theo nước sôi, cô mở miệng nói: "Chuyện trước kia, xin lỗi."
Tay Vương Hải Ninh đang thêm củi vào bếp liền khựng lại, sắc mặt kinh ngạc một lúc, sau đó khôi phục dáng vẻ hờ hững: "Trước đây quá nhiều chuyện, tôi..."
"Tôi đang nói chuyện của ba tôi."
"Về sau tôi mới biết cô cũng không biết chuyện."
"Xin lỗi."
Quảng Linh Linh sắc mặt như thường vừa dùng đũa đảo mì, vừa thấp giọng nói, đôi mắt sáng đen bóng, trên mặt đã thu lại sắc bén, nhu hòa không ít.
Vương Hải Ninh dừng một chút: "Không sao cả."
Hai người trong bếp nói chuyện rất nhỏ, căn bản không truyền ra ngoài được. Trần Mỹ Linh nằm nhoài trên bàn nhìn Yên Yên, đối mặt đôi mắt xanh thẳm của nó, nàng gõ gõ vào chóp mũi hồng hồng ướt ướt của nó nói: "Nhóc con này, tại sao đi đến nhà anh Sơn hả?"
"Có phải muốn trộm cá ăn không?"
Yên Yên "meo" một tiếng, vẩy đuôi dài vào mặt Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh hầm hừ trách cứ: "Em nhìn em đi, thật sạch sẽ, còn chị đây, mặt mày xám xịt, còn có..."
Còn có Quảng Linh Linh.
Nàng nghĩ tới đây nghiêng đầu nhìn về nhà bếp, Quảng Linh Linh đang nấu mì, cánh tay thon thon cầm đũa, thỉnh thoảng khuấy mì.
Gần mười phút sau, Quảng Linh Linh bưng ra ba bát mì.
Vương Hải Ninh cũng đi ra.
Trần Mỹ Linh định đi lên bê giúp, Quảng Linh Linh nhìn thấy động tác của nàng, vẻ mặt như thường nói: "Ngồi yên đó."
Nàng lại ngồi xuống.
Vương Hải Ninh đứng sau hai người, ánh mắt sáng lên không nói gì, đi vào ngồi xuống ăn mì.
Sau khi ăn xong, Trần Mỹ Linh muốn đi rửa ráy, Quảng Linh Linh bảo nàng chờ tí nữa.
Vương Hải Ninh hiểu rõ ý định của Quảng Linh Linh. Mùa đông vốn khắc nghiệt, nhiệt độ không cao lắm, trong phòng tắm cũng rất lạnh, Quảng Linh Linh còn không phải muốn vào tắm trước để bên trong có hơi ấm.
Cô nhìn chằm chằm chén không trước mắt nói: "Mỹ Linh, em để Quảng tổng vào tắm trước đi, bên trong đang rất lạnh, chờ chị ấy tắm xong có hơi nóng thì em vào."
Trần Mỹ Linh vừa nghe liền hiểu được ý tốt của Quảng Linh Linh.
Nàng vội nói với Quảng Linh Linh: "Để tôi đi, tôi không sợ lạnh, hơn nữa trước đây tôi cũng thường tắm rửa đêm quen rồi."
Vương Hải Ninh sâu kín nói: "Đúng rồi, hay tắm đêm, nên hôm sau mới bị sốt."
Trần Mỹ Linh trừng mắt nhìn cô, Quảng Linh Linh dìu nàng ngồi xuống băng ghế, sau đó đi vào phòng lấy quần áo: "Không cần, tôi tắm trước."
"Tôi trước."
Trần Mỹ Linh đứng lên, muốn chen trước Quảng Linh Linh, Vương Hải Ninh nhìn hai người tranh nhau, cười: "Ui trời, hai người cùng tắm là được, ấm gấp đôi."
Trần Mỹ Linh vốn đang tranh, nghe thế liền ngây người, sau đó lúng túng cười: "Thôi, quên đi."
Quảng Linh Linh đi qua người nàng, để lại chút gió lạnh.
Đèn nhà vẫn sáng đến hơn một giờ đêm, Quảng Linh Linh ngồi ở trên bàn, đút Yên Yên ăn mấy viên mèo lương. Trần Mỹ Linh đi ra khỏi nhà tắm liền thấy cô đang cúi đầu, mặt nghiêng mềm mại, không chút nghiêm nghị, khóe môi khẽ vung, vẽ lên một đường cong nho nhỏ.
Hình ảnh một người một mèo quá ấm áp. Trần Mỹ Linh đứng ở cửa quên bước đi.
Vương Hải Ninh đi tới bên cạnh nàng, theo hướng ánh mắt nàng nhìn, nhẹ giọng hỏi: "Đẹp không vậy?"
Trần Mỹ Linh gật đầu: "Đẹp."
Nói xong nàng mới hoàn hồn, nhăn mày nhìn Vương Hải Ninh: "Chị làm gì thế!"
Vương Hải Ninh cười cười: "Em nên tự hỏi mình đang làm gì mới đúng đấy."
Trần Mỹ Linh muốn phản bác, Vương Hải Ninh đã đi vào phòng tắm. Quảng Linh Linh nghe thấy tiếng đóng cửa liền quay đầu lại nhìn một cái, sau đó cũng thu tầm mắt ngay, Trần Mỹ Linh có chút khó chịu, nàng mặc đồ ngủ đi tới: "Quảng tổng còn chưa ngủ sao?"
Quảng tổng "ừm" một tiếng: "Tôi chờ cô đấy."
Trần Mỹ Linh chờ chờ: "Chờ tôi?"
"Không cần đâu, hôm nay tôi cùng Hải Ninh ngủ một phòng."
Quảng Linh Linh đứng lên, Trần Mỹ Linh cảm giác có áp lực phả vào mặt, nàng lui về sau một bước, nghe được Quảng Linh Linh nhạt nhẽo nói: "Vẫn là ngủ cùng tôi đi."
"Tối qua Trần tiểu thư chăm sóc tôi cả đêm, ngủ không ngon, hôm nay nên đến phiên tôi chăm sóc cô."
Trần Mỹ Linh cắn môi: "Thật sự không cần, Hải Ninh cũng sẽ chăm sóc tôi."
Quảng Linh Linh cười nhạt: "Đêm nay chắc là cô Vương không có tinh lực chăm sóc cô đâu."
Trần Mỹ Linh chần chờ vài giây, trả lời: "Tại sao?"
Quảng Linh Linh không trả lời, chỉ là đỡ nàng dậy chậm rãi đi về phòng. Một chai rượu thuốc được đặt sẵn trên tủ đầu giường. Trần Mỹ Linh được cô đỡ ngồi trên giường, Quảng Linh Linh ngồi xổm xuống, xắn quần nàng lên, cầm rượu thuốc, đổ một chút ra lòng bàn tay rồi xoa xoa mắt cá chân nàng.
Chân Trần Mỹ Linh vừa được bôi rượu thuốc liền hơi rụt lại, một bàn tay Quảng Linh Linh nhanh chóng giữ lấy chân nàng, cố định không để nàng cử động.
Ngón tay Quảng Linh Linh rõ ràng lạnh như vậy, nhưng Trần Mỹ Linh lại cảm thấy tay cô chạm vào chân nàng, toàn bộ nóng lên.
Cảm giác khô nóng trực tiếp lan từ bàn chân lên tới đầu, hai gò má của nàng đều đỏ ửng.
Bôi rượu thuốc xong, Quảng Linh Linh đỡ nàng nằm xuống, tắt đèn, Trần Mỹ Linh nằm trong bóng tối luôn có cảm giác kì lạ chỗ nào đó.
Nhưng lại không nhớ ra được lạ ở đâu.
Vương Hải Ninh tắm xong trở về phòng. Vừa mở cửa ra liền thấy Yên Yên nằm trên giường cô, đang giương đôi mắt xanh thẳm nhìn cô, nhe nanh kêu: "Meo meo."
Vương Hải Ninh có chút đau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com