11
-Orm mất hứng, vô cùng mất hứng.
-Nàng ngồi vào trong xe, sau đó chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, căn bản không ý định nói chuyện.
-Lingling cũng sảng khoái, Orm không nói lời nào, thì cô cứ việc hết sức chuyên chú lái xe.
-Xe dừng ở tiểu khu dưới lầu Orm, cô quay đầu nhìn Orm, đã thấy Orm ngồi trên xe rầu rĩ không vui, căn bản không định xuống xe.
-"Đến rồi."
-Phát hiện đại tiểu thư không chịu xuống xe, Lingling tốt bụng nhắc nhở một câu, không ngờ đổi lấy một cái nhìn xem thường.
-"Tôi biết."
-"Vậy xuống nhanh đi."
-Lingling cũng lười dây dưa với nàng, trực tiếp mở miệng đuổi khách.
-Họp hành cả ngày đã đủ làm cô đau đầu, vốn nghĩ tan tầm về nhà ngủ một giấc, kết quả bị lôi kéo đi Kornnaphat gia ăn cơm chiều, còn phải dùng hết tinh thần ứng phó mẹ Kornnaphat và Mean. Bây giờ Lingling nghĩ thầm chỉ muốn chạy nhanh về nhà tắm rửa đi ngủ, Orm lại chần chừ chẳng biết bực bội cái gì, giờ này lại cố tình cân não với cô.
-Nghe Lingling kêu mình xuống, Orm nén giận, liền mở cửa đi xuống.
-Nàng chỉ cảm thấy ngực nóng như lửa, nhưng thật ra là bị cái gì, nàng nhất thời không nói được. Chính là ép tới ngực khó chịu, lại không chỗ phát tiết.
-Đi về vài bước về phía trước, Orm ngửa đầu nghĩ ngợi, cuối cùng xoay người đi về phía xe Lingling, mở cửa xe ngồi vào lần nữa.
-"Ngày mai cô thật sự muốn đi sao?"
-"Sao?"
-Orm hỏi thẳng thừng, Lingling có chút trở tay không kịp, cô nhìn Orm tỏ vẻ không hiểu, nhìn nàng nổi giận đùng đùng ngồi vào xe, ánh mắt tối tăm không hờn giận.
-"Tôi nói anh tôi." Orm cưỡng bức chính mình tỉnh táo lại, "Cô thật sự muốn đi gặp anh tôi sao?"
-"Sao vậy?" Lingling sờ sờ mũi, đột nhiên cảm thấy có chút khó hiểu.
-Chuyện này, nếu thật muốn tính sổ, nên giận phải là cô, chứ không phải là người ngồi đối diện, nhìn còn khí thế gấp mấy lần cô, Orm?
-Huống hồ, Lingling cũng chẳng phải thật sự không rõ nguyên nhân Orm giấu diếm chuyện này với mình, nhưng cũng không định truy cứu cặn kẽ.
-Con người là động vật có thói quen, một khi thói quen đã trở thành khuôn mẫu trong cuộc sống, sẽ không vui khi tự đem nó phá vỡ.
-Mặc kệ cô cùng Orm đây là đang tiếp diễn loại phương thức sai lầm gì, trước mắt cả hai cũng không ai muốn thay đổi điều gì, bất kể là trong công tác hay trong cuộc sống, cả hai người cũng chẳng phải không nhận thức được một chuyện, đó là thật ra cả hai người không ai bỏ rơi ai, ít nhất trong hiện tại đúng là vậy.
-Cho nên tuy Orm che giấu, nhưng Lingling cũng không cảm thấy có gì đáng tức giận, chuyện này cho dù Orm nói hay không nói, kết quả cũng chẳng có gì khác.
-"Chẳng lẽ cô không thấy chuyện này thật khả nghi à? Một tên đàn ông trăm phương nghìn kế muốn hẹn một cô gái ra ngoài, xét đến cùng không phải chỉ có hai nguyên nhân sao? Đơn giản chính là muốn lợi dụng hoặc là muốn theo đuổi cô ấy."
-Lingling mở cửa kính xe, chống khuỷu tay lên trên, buồn cười: "Cho nên?"
-"Cho nên cái gì?" Orm nhíu mày, "Đương nhiên là cự tuyệt lời mời của anh tôi, không cần gặp mặt!"
-Lingling nhìn Orm, như trước cười, nói: "Nhưng tôi đã nhận lời rồi."
-"Nhận lời rồi cũng có thể hủy!"
-"Chuyện của tôi, tại sao cô còn sốt ruột hơn tôi?"
-Lingling cất giọng nhỏ nhẹ dịu dàng, âm cuối rõ ràng trong trẻo nhưng lạnh lùng lướt qua bên tai Orm. Tất cả cảm xúc mạnh mẽ chỉ vì một câu hỏi này mà trở nên lãnh đạm.
-Orm xoay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ý đồ giấu kín vẻ mặt đầy tâm sự.
-"Bởi vì cô là nhân viên của tôi." Orm quay đầu lại, ánh mắt đen láy xinh đẹp nhìn thẳng Lingling, nàng giương cằm, giống như là tuyên cáo quyền sở hữu của mình. "Trong thời gian làm việc, cô phải nghe lời tôi tất cả."
-Lời vừa ra khỏi miệng, Orm có chút hối hận.
-Nàng hơi bối rối quan sát vẻ mặt Lingling, giả vờ tỏ thái độ lạnh lùng nhưng trong lòng lại bắt đầu từ từ bồn chồn.
-Cho dù là ai thì cũng sẽ không thích người khác nói với mình như vậy? Huống chi thật ra trong lòng Orm tự hiểu được lúc mình nói ra lời này, thái độ của nàng có bao nhiêu ngang ngược.
-Nhưng nói cũng nói rồi, lòng tự trọng kiêu ngạo không cho phép Orm lùi bước, nàng duy trì nét mặt nghiêm túc, vẫn không chịu yếu thế.
-"Đó là chuyện riêng của tôi." Thái độ ngoan cường của Orm khiến Lingling cau mày, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu cũng trầm xuống. "Hơn nữa thời gian nghỉ trưa, tôi hẳn có quyền tự mình sắp xếp chứ."
-Giọng điệu Lingling lạnh băng không chút độ ấm.
-Tuy thường ngày Lingling nói chuyện luôn lạnh lùng thản nhiên, nhưng giọng nói dịu dàng, mà hôm nay không giống. Orm hiểu, đây có nghĩa là một Lingling luôn không đếm xỉa tới thái độ ngạo kiều của nàng, đương nhiên cũng giận.
-Nghĩ vậy, Orm không lên tiếng, không thèm nhắc lại. Vẻ mặt kiêu ngạo dần dần trở nên ảm đạm, ánh mắt giảo hoạt lộ ra sự mất mát, nàng chỉ lặng thinh, nghiêng người dựa lưng vào ghế, bất giác cắn cắn khóe miệng.
-Lingling nói đúng.
-Cũng bởi vì cô nói không sai chút nào, thế cho nên Orm mới có thể cảm thấy bi thương âm ỷ.
-Hai người chỉ là cộng sự, cho dù cả hai có quan hệ thân mật đến cỡ nào, cũng chỉ là giả dối bề ngoài mà thôi. Một loại quan hệ giả dối như vậy, nàng lấy cái gì quyết định sự lựa chọn của Lingling?
-"Cũng đúng." Orm gục đầu, cúi đầu cười rộ lên, sau đó nàng ngẩng đầu lên, nhìn Lingling, "Đó là chuyện riêng của cô, đâu có liên quan gì tới tôi?"
-Nói xong, Orm tức giận xoay đầu, ra lệnh cho Lingling: "Cô xuống xe cho tôi!"
-"Orm." Thở dài, Orm mạnh miệng mà cố chấp thật sự thú vị, Lingling kìm nén, buồn cười nói: "Đây là xe của tôi."
-Những lời này quả thật chính là một thùng nước lạnh tạt từ đầu đến chân, nháy mắt kiêu tỉnh Orm. Nàng thầm kêu một tiếng đáng ch.ết trong đầu, ngoài mặt vẫn chịu đựng xấu hổ, tỏ vẻ trấn định mở cửa xe, nhanh miệng nói câu hẹn gặp lại, vội vàng xuống xe.
-Lingling im lặng nhìn Orm khom người xuống xe, quay đầu đóng lại cửa xe.
-Bóng dáng nàng tinh tế, cất giấu hương vị bá đạo quật cường.
-"Lingling, nhiều năm như vậy, cô nhất định nghiến răng căm hận kẻ làm chủ này chỉ biết hút máu người thôi?" Đứng trước xe Lingling, Orm quay đầu nhìn Lingling ngồi trong xe. Ánh đèn mờ nhạt chiếu gương mặt nghiêng của Lingling, ánh sáng nhu hòa khiến thoạt nhìn Lingling ấm áp mà xa lạ. "Cho nên tôi đoán, lúc này đây cô nhất định ước gì chạy nhanh cách tôi xa một chút."
-Hít hít cái mũi, giây phút này đột nhiên Orm rất muốn khóc, nhưng nàng vẫn dùng giọng điệu phớt tỉnh che giấu khổ sở của mình.
-"Bất quá, tự do của cô, tự cô quyết định đi." Orm vừa nói, đi vào trong hàng hiên. "Bổn tiểu thư cũng chẳng phải không thể không có cô!"
-Cố nén cảm giác chua xót nơi cổ họng, Orm nói xong, liền xoay người bước nhanh lên lầu, nàng bước đi rất nhanh, chẳng bao lâu đã biến mất ở cửa tiểu khu.
-Nụ cười kiêu ngạo cố chấp lúc đó của Orm yên lặng nở rộ dưới bầu trời đêm, ánh sao sáng chỉ vì nàng mà ảm đạm.
-Lingling hơi giật mình, cô ngẩng đầu lên, nhìn căn phòng Orm sáng lên ngọn đèn.
-Bất quá, tự do của cô, tự cô quyết định đi.
-Bổn tiểu thư cũng chẳng phải không thể không có cô.
-Nhớ tới lời nói cuối cùng của Orm, Lingling thở dài, khởi động xe, quay đầu rời đi.
-Orm, cô thật ngốc!
...
-Trưa hôm sau.
-Lúc Lingling đi vào quán cà phê, Mean đã chờ ở bên trong.
-Quán cà phê trang trí khá tốt, mỗi cửa sổ đều treo mành thả rũ xuống, ánh mặt trời xuyên thấu chiếu vào, ánh sáng dù cực nóng đều nhu hòa lại.
-Mean ngồi bên cửa sổ, thấy Lingling liền đứng dậy vẫy tay, Lingling trông thấy, thản nhiên mỉm cười.
-"Thật có lỗi, tôi đến muộn."
-Lễ phép gật gật đầu, Lingling ngồi xuống, không nhận lấy thực đơn của phục vụ mà trực tiếp gọi một tách cà phê.
-"Không có việc gì, công ty bề bộn nhiều việc à?" Mean xua tay, hỏi.
-Kỳ thật cũng không tính bề bộn nhiều việc, chỉ là sắp đến giờ nghỉ trưa, Orm ngay lúc này kiên quyết nhét việc vào tay cô, nhất định cô phải xử lý xong mới được tan tầm.
-Tuy hôm qua đã nói rõ ràng, nhưng gần đến giờ thời khắc mấu chốt, lại nhịn không được muốn làm khó dễ cô một chút mới bằng lòng thả cô đi.
-"Cũng được."
-Lingling luôn ít nói, cô nói xong, quay đầu nhìn người đi đường đang qua lại, không muốn nhắc nữa.
-Mean yên lặng đánh giá Lingling, so với hai năm trước, nay Lingling càng thêm thành thục cũng càng thêm xuất sắc. Tuy rằng hắn rời công ty, nhưng chuyện công ty, vẫn có nghe vài cấp dưới nhắc tới.
-Nghe nói Orm sau khi nhậm chức tổng giám đốc, Lingling cũng theo ngồi lên vị trí giám đốc Marketing, chọi lại những lời trách móc của mọi người trong công ty, mỗi hạng mục công trạng của cô đều như là phản kích hữu lực, leng keng đánh lui những lời đồn đãi cùng những dã tâm mơ tưởng tới vị trí này của cô.
-Không thể không nói, Orm có thể lãnh đạo công ty đạt được công trạng đột phá, đều có phần lớn là công lao của Lingling.
-"Lần này hẹn cô ra, chủ yếu là tôi muốn biết cô đối với chuyện phân công lần này đến tột cùng là giữ thái độ gì?" Mean không cảm thấy đối mặt Lingling như vậy thì cần hàn huyên hay khách sáo, trực tiếp nói vào chủ đề càng thích hợp tính cách của cô hơn.
Khuấy cà phê trong tách, Lingling ngẩng đầu lên, "Thẳng thắn mà nói, tôi tạm thời không tính điều nhiệm đi phân công ty."
-"Vì sao?" Mean hai tay giao nhau đặt ở trước bàn, vẻ mặt cũng không kinh ngạc lắm, dường như đã sớm đoán được.
"Tôi ở trong này mới vừa cắm rễ củng cố, không muốn có thay đổi." Lingling nói xong, uyển chuyển cười, "Cho nên, chỉ sợ là phụ lòng tốt của anh rồi."
Lingling lời nói dịu dàng, mà Mean sắc mặt trầm xuống, không nói gì.
"Nếu anh hẹn tôi đến chính là vì chuyện này, như vậy có lẽ tôi về trước." Lingling nói xong, lấy trong túi xách ra mấy tờ một trăm đồng đặt trên bàn.
"Công ty có chút việc, lần này tính cho tôi, lần sau mới hẹn lại anh ăn cơm bồi thường."
Lingling đứng lên, xoay người muốn đi, đã thấy Mean tiến lên trước vài bước, dùng thân ngăn trước người Lingling.
"Lingling, xem ra cô nghĩ sai mục đích lần này tôi tới tìm cô rồi." Mean gương mặt tuấn nhã hiện lên ý cười, nhưng lời nói lại cực điểm lạnh như băng. "Tôi hỏi ý kiến của cô, bất quá chỉ là lễ phép, nhưng điều động nhân sự trong công ty trước nay vẫn là do cấp trên quyết định, làm sao cho phép cô tự quyết định bản thân đi hay ở?"
Lingling nhíu mày, cô nhìn Mean đang chắn trước mặt mình, cũng không nói gì.
"Đương nhiên, cô hoàn toàn có thể vận dụng vào quan hệ cá nhân với Orm để cho em ấy giữ cô lại. Nhưng là, cô đừng quên, toàn bộ Sethratanapong, trừ Orm còn có chủ tịch, cô cho là cô có thể dựa vào Orm bảo hộ cô tới khi nào?"
Mean yên lặng cười, lời nói đủ để làm suy yếu khí thế bất luận là của kẻ nào, Lingling cũng không ngoại lệ.
Hắn lễ phép giơ giơ tay lên, ý bảo Lingling ngồi xuống, tất cả thương lượng lại từ đầu.
Liếc mắt nhìn Mean một cái, Lingling xoay người ngồi xuống.
Rũ mắt nhìn cà phê trên bàn đang lay động, Lingling yên lặng loan loan khóe miệng, yên tĩnh mỉm cười dưới ánh nắng, lại có thi vị lạnh lẽo.
"Trước khi đến, tôi có tự xem một ít tư liệu công ty mới." khi Lingling nói chuyện thanh âm luôn luôn rất nhẹ, nay cô cúi đầu chậm rãi tự thuật, giọng điệu không hề có cảm xúc lên xuống, không có một chút cảm tình. "Tuy nói là công ty mới của Sethratanapong, thực tế trong cơ cấu hoạt động và lợi nhuận định hướng của công ty, lại không giống nhau. Hơn nữa, theo tôi được biết, thời điểm thành lập công ty mới, người đại diện đăng ký pháp định là anh, mà không phải là chủ tịch. Vì vậy, tôi không không thể không nghĩ cái gọi là phân công ty, có phải bất quá chỉ là nương nhờ tên tuổi Sethratanapong, mà anh thành lập một công ty độc lập cùng với Sethratanapong không có chút quan hệ nào trên pháp luật?"
Mean nhíu mày, nhìn Lingling đối diện từ từ nói, trong lúc nhất thời tìm không thấy câu trả lời thích hợp.
"Thật có lỗi, là tôi nói trắng ra quá?" Lingling chống cằm, tựa hồ vì chính mình thẳng thắn mà cảm thấy làm phức tạp. "Tôi nói điều này không có ý gì khác, chỉ là hy vọng anh có thể không cần nương danh nghĩa Sethratanapong để áp chế tôi, bởi vì trên pháp luật, căn bản không có một chút ràng buộc nào để nói tới. Sethratanapong đối với tôi, chỉ có thể có hai quyết định, một là giữ tôi lại, hai là sa thải tôi. Nhưng mặc kệ nói thế nào, cũng không thể buộc tôi đến công ty của anh, bởi điều đó có thể xâm phạm sự tự do lựa chọn của tôi."
Thở dài, Mean buông tay, đối với Lingling cảm thấy thực không có cách nào. "Đúng vậy, đó thật là lấy danh nghĩa của tôi thành lập công ty. Tôi cũng hoàn toàn có thể thẳng thắn nói với cô, trong hàng trăm ngàn nhân viên xuất sắc tôi lựa chọn cô không vì cái gì khác, chính là hy vọng mượn chuyện này lấy đi trợ thủ đắc lực của Orm, tiêu phí sĩ khí của em ấy. Mà người thỏa mãn điều kiện này trừ cô ra, không có người thứ hai."
Lingling không nói lời nào, chính là yên lặng uống một ngụm cà phê, cà phê lạnh thấu vừa vào miệng, hương vị chua xót tràn ngập lên đầu lư.ỡi.
"Lingling, nói thật ra, lấy năng lực cùng kinh nghiệm của cô, cho dù rời Sethratanapong, cô cũng hoàn toàn có thể đạt được cơ hội công việc tốt. Không ai cam tâm cả đời nghe người khác an bày, liều chết vì người khác kiếm tiền, chẳng lẽ cô không nghĩ sẽ rời Sethratanapong, lắng nghe chính mình, làm điều mình muốn sao?" Mean lời nói mười phần ý tứ dụ dỗ, không ai có thể chống lại lời mời đó. "Chỉ cần cô nguyện ý, cô có thể ở nơi này đạt được chức vị tốt hơn so với Sethratanapong, mà ở chỗ Orm không có được quyền lời cùng địa vị. Đừng nói cho tôi biết là cô không muốn, tôi thấy dã tâm của cô cũng không ít hơn tôi."
Theo ý đó mà nói, ở thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Lingling, Mean đã hiểu Lingling với mình là cùng một loại người.
Tràn ngập dã tâm cùng thủ đoạn, im lặng ẩn núp, chẳng qua là vì cướp lấy trong nháy mắt.
Hắn thực tin tưởng, đợi đến một ngày Lingling bộc lộ tài năng, không ai ngăn cản được dã tâm bừng bừng của cô.
Cho nên hắn như thế bức thiết muốn cô, liều lĩnh muốn giành cô từ trong tay Orm.
Không ai có thể cả đời may mắn, cho dù là trời sinh có được Orm ngàn vạn sủng ái ở một thân, cũng luôn sẽ có một ngày mất đi chiếu cố.
"Nói thật, tôi không nghĩ tới anh nhưng lại hận chính em gái của mình." Nhìn Mean, Lingling cười đến vân đạm phong khinh. "Nhiều khi, mọi người có thói quen đem bất hạnh của mình quy kết hết lên người khác, nghĩ là làm vậy có thể cân bằng tâm lý. Nhưng thứ lỗi tôi nói thẳng, tôi vẫn cho rằng, đó là lựa chọn phương thức sinh tồn của kẻ yếu đuối nhất."
Lingling nói xong, khuôn mặt tinh xảo thanh nhã hiện lên nhợt nhạt ý cười, đôi mắt màu hổ phách lóe lên ánh sáng xuyên thấu lòng người, xinh đẹp mà sâu sắc.
Chuyện Kornnaphat gia, cô tuy rằng không thể đi hỏi thăm, nhưng nhiều năm như vậy, cũng có thể từ miệng Orm hiểu được đại khái. Nói ngắn gọn, chính là anh em Kornnaphat gia ngoài mặt hiền lành nhưng bên trong góc khuất, không ai nhường ai.
"Tôi thừa nhận, điều kiện anh nói xác thực đủ mê người, anh xem ra quả thật cũng hiểu cách làm người của tôi. Không ngại thẳng thắn nói cho anh biết, tôi không đi, đây là dã tâm của tôi. Giống như anh muốn cướp đi thứ gì đó của Orm, ở Sethratanapong, tôi cũng có thứ tôi muốn cướp đi.
Bất quá anh yêu tâm, thứ chúng ta muốn không giống nhau, tôi đối với những lời này của anh không có hứng thú."
Đứng lên, Lingling phủi phủi quần áo, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Vì muốn được thứ gì đó, cho dù là làm con ch.ó bên người khác, cô cũng nguyện ý sao?" Mean thở gấp, ngôn ngữ cay độc. "Đừng làm người ta cười ch.ết, Lingling, tôi không tin cô thỏa mãn với mối quan hệ như vậy?"
Lingling đứng lại, không thể chịu được lời nói châm chọc của Mean, hơi hơi để môi sát vào bên tai Mean.
"Nếu anh thật sự cho rằng như vậy, hôm nay anh lại đây tìm tôi làm gì?" Lingling tự nhiên cười rộ lên, giọng điệu cực đạm cực thiển, vừa nhạt mà sắc nhọn. "Hơn nữa, nói đến ch.ó, loài động vật này. Chẳng lẽ anh không biết sao, chó là động vật trung thành nhất."
Tiếng đàn dương cầm từ từ vang lên du dương, phiêu đãng vào trong một góc quán cà phê.
Ở đối diện sớm đã không còn bóng dáng Lingling. Mean gọi người phục vụ, một lần nữa kêu một ly cà phê, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, bóng dáng Lingling đi qua đường cái, càng lúc càng xa.
Ánh mắt diều hâu sắc nhọn, nhợt nhạt, đó là một loại hơi thở nguy hiểm.
Trong trí nhớ, Lingling là một người đặc biệt. không giống Orm đàng hoàng chói mắt xinh đẹp, vẻ đẹp của cô, không chút nào đường hoàng, khiêm tốn ung dung.
Nữ nhân như vậy, rất khó có người này xem nhẹ sự tồn tại độc đáo của cô ấy.
Nhớ lại Lingling mỗi một câu mỗi một cái vẻ mặt lúc nãy, Mean yên lặng cười.
Giống như đây vừa là một vở kịch, mà phần phấn khích là chuẩn bị cho phần trình diễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com