Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

63

Lai Karinee đang trong giai đoạn sắp công chiếu, công cuộc truyền bá càng gấp rút hơn bao giờ hết. Một vài đoạn phim được phát sóng, thu hút đông đảo những lượt chia sẽ bình luận hai chiều. Lúc này đây tại Chiang Mai, chuỗi sự kiện của Lingling cũng hoàn thiện gần như tám phần. Theo dự tính chỉ một tuần nữa, sẽ trở lại Bangkok tham gia họp báo ra mắt Lai Karinee.

Kể từ khi cùng Orm sang đây, Vill Sonthichai rốt cuộc cũng biết mục tiêu của tiểu đồ đệ đó là gì? Chính là muốn chị ấy giữ chân Aum Patchrapa, mặc nhiên giúp mình có thời gian cùng với Lingling thưởng lãm nét đẹp Chiang Mai.

Nói đến Aum Patchrapa, nếu như tiểu đồ đệ không thích bảy phần, Sonthichai sư phụ liền ưu ái ghét dùm ba phần còn lại. Năm đó khi Tiểu Orm còn chưa sinh ra, Lingling vẫn chưa gọi Junji một tiếng gia sư. Vill Sonthichai cùng Aum Patchrapa đã quen biết nhau, nhưng là đạo bất đồng bất tương vi mưu.

Năm đó Vill Sonthichai học lớp diễn viên, Aum Patchrapa học truyền thông báo chí, hai lớp chỉ cách nhau một cầu thang bộ. Từng là bạn rất thân với nhau, cho đến khi Aum thích một cậu bạn lớp Vill Sonthichai, mọi chuyện liền theo chuyển biến xấu đến không tưởng.

Chính vì quá hiểu con người cậu bạn này, nên Vill Sonthichai liên tục ngăn cản Aum quen cậu ấy.

Nhưng tình yêu làm con người mù quáng, tình bạn cũng dần theo đó không thể cứu vãn. Không còn cách nào khác, Vill Sonthichai đành phải sử dụng khổ nhục kế, cố tình câu dẫn cậu bạn kia, thậm chí tự mình biến thành "Tiểu Tam" cho Aum sáng mắt ra.

Cuối cùng cũng để Aum Patchrapa nhận ra con người thật của cậu ấy, nhưng theo đó cũng từ mặt luôn Vill Sonthichai, mặc cho Vill đây ra sức giải thích chỉ vì đóng kịch. Trong suốt những năm còn lại, tình trạng vẫn không khá hơn mà ngày càng tệ đi.

Sau này khi Vill Sonthichai làm diễn viên, những bài viết được Aum Patchrapa chấp bút hầu như đều công kích Vill Sonthichai. Có thể nói không có scandal thì làm cho có, có scandal nhỏ lại phóng thành to. Đúng là phụ nữ ghen tuông loại chuyện gì cũng dám làm, Vill Sonthichai những năm đó quả nhiên bị biến thành diễn viên "nhiều tai tiếng".

Sau này khi Vill Sonthichai giải nghệ, lui về ở ẩn, Aum Patchrapa lại trở thành người quản lý. Có thể nói tính tình ngày càng nghiêm khắc, không để cho diễn viên hay ca sĩ dưới sự quản lý của mình phát sinh tình yêu. Lúc đầu Vill Sonthichai cũng mặc kệ cô ta, dù sao cũng đâu còn có cơ hội va chạm lẫn nhau nữa.

Cho đến khi năm đó phát hiện Tiểu Orm yêu thích Lingling, mà Lingling đây lại là bảo vật trong tay Aum Patchrapa. Sonthichai sư phụ về công hay tư đều muốn cùng với Aum Patchrapa đấu một ván, lấy lại tất cả những gì mấy năm trước đây cùng nhau ân ân oán oán.

Ngươi cả đời thù ghét tình yêu, nhưng có cớ gì bắt người ta phải theo ngươi không được yêu chứ? Biết rõ Tiểu Orm cách Lingling 12 tuổi, cũng biết rõ loại tình yêu đó hoang đường ra sao. Nhưng về công, ta là sư phụ của nó, mặc nhiên nên giúp nó hoàn thành tâm nguyện. Về tư, ta lại ghét cay ghét đắng sự thù dai của Aum Patchrapa ngươi năm đó. Ngươi càng giữ Ling, ta càng muốn Orm cướp Ling đi mất. Đợi một ngày nào đó để ngươi phát hiện, Ling mười mấy năm qua ngươi ủ như một bình rượu quý, bị tiểu đồ đệ của ta cuỗm mất, xem có tức ch.ết ngươi hay không?

"Sư phụ, người đang suy tính đến chuyện gì?" - nét mặt này rõ ràng không đứng đắn, nhất định đang tồn tại mưu mô.

"Đang nhớ đến Aum Patchrapa thôi" - trước đây còn ở Bangkok cũng chưa mặt đối mặt với cô ta, lần này qua Chiang Mai hầu như ngày nào cũng gặp, ý chí trả thù càng dâng cao.

"Người nói thật đi, năm đó không cho Aum quen cậu bạn kia, có phải vì Sonthichai sư phụ đây lúc đó đã để ý người ta" - loại chuyện này cũng được biết đến từ chính miệng Vill Sonthichai, vì thế Orm mới có thể tương kế tựu kế đi.

"Ai mà thèm để ý tên nam sinh không ra gì ấy, năm đó sau khi để Aum sáng mắt ra, ta liền đá hắn trong ngày luôn ấy chứ" - thần kinh có vấn đề sao? Sonthichai sư phụ của ngươi là ai? Lại đi thương tên nam nhi không có chút phong độ đó.

"Con nói để ý người ta là đang nói đến Aum..."

Phụt...

Hù ch.ết ta sao? Tuy rằng Sonthichai sư phụ của ngươi có thích nữ nhân, cũng không thích loại bà la sát này. Năm đó ngươi không biết Aum Patchrapa tàn ác cỡ nào, viết bài báo nào cũng muốn dìm ta không ch.ết cũng hủy hoại thanh danh. Trước đây ta người lớn không chấp nhất kẻ nhỏ, nên không thèm tính toán với loại phụ nữ rắn rết như cô ta. Thích hả? Đồ thần kinh thật mà.

"Nghe Ling nói sao khi Aum bị cú shock tâm lý, đã dần ác cảm với tình yêu. Đến hiện tại không chồng cũng không con, sư phụ người quả thật gây ra cho người ta sự tổn thương sâu sắc" - tính ra cũng đáng thương lắm, có thể thông cảm vì sao lại càng ngày càng khó tính.

"Cái gì? Là hung dữ quá nên không ai thèm lấy thôi, liên quan gì?" - bị thất tình có một lần làm như ch.ết không bằng, đúng là cố chấp.

"Khoan đã, trước đây con không biết tại sao Aum ghét con, thì ra tại vì con là đồ đệ của Sonthichai sư phụ đây"

Nhắc mới nhớ a, lúc trước khi còn là Tiểu Orm 6 tuổi, Aum Patchrapa đã không thích để cho Ling giao du với mình. Thì ra chỉ cần có dính đến cái tên Vill Sonthichai, liền mặc định bị ghét không cần biết lý do. Quả nhiên thù hằn sâu nặng...

"Mặc kệ cô ta đi, lúc ăn uống đừng nhắc đến loại người này, thức ăn cũng bị làm cho mất vị"

Bữa trưa vốn dĩ đang rất ngon miệng, liền bị vài lời nói của Orm làm cho ảnh hưởng nặng nề. Thích Aum Patchrapa sao? Vô lý đến không thể vô lý hơn, năm đó bị cô ta hại đến giải nghệ, hận còn không kịp lại đi thích loại phụ nữ rắn rết này.

------------

"Ra bên ngoài ăn cùng Vill, để cho chị phải dùng cơm một mình. Em làm lão công của người ta kiểu gì đây?" - Lingling giả vờ giận dỗi với con thằn lằn nhỏ đang bám phía sau mình, qua phòng của nàng không biết có nhìn trước nhìn sau hay không nữa?

"Chị như con sâu lười, ngủ mãi em gọi không thức. Người ta đói bụng nên đi ăn trước, còn mua về cho chị đã rất tốt rồi" - Tiểu Orm vẫn duy trì trạng thái ở phía sau người nàng bám lấy, đúng là không để cho Lingling ăn một cách yên ổn.

"Còn không phải tối qua em..."

Định nói gì đó nhưng lại thôi, nhắc lại chuyện này thật sự làm cho một tầng da mặt mỏng lại đỏ hết cả lên. Tối qua nàng lại quá dung túng tiểu hài tử, nửa đêm lại lén lút vào phòng của nàng trộm một giấc xuân tình. Chỉ nói là nhớ chị quá muốn ôm chị một lúc, lại biến thành cả một đêm không biết chăn gối bị biến thành dạng gì? Nhắc lại còn cảm nhận giữa hai chân, vẫn còn cảm giác tê dại làm người ta đỏ mặt.

"Ling chị nói đi, ở Chiang Mai có lén em đi ăn vụng không? Kỹ thuật của chị tối qua, làm người ta nhịn không được" - luôn thích nhìn thấy bộ dạng của nàng như vậy, triệt để muốn khi dễ tiểu nương tử một phen mà.

"Không cho nói nữa, đứa trẻ hư" - Lingling rất nhanh đem muỗng soup đưa vào miệng Orm, chủ yếu không để cho cô nói thêm lời nào nữa.

"Soup ngon phải không? Nhưng em lại thích mùi vị của chị hơn" - Orm lời nói không có chút đứng đắn, liên tục ở bên tai Lingling làm cho nàng ăn không nổi.

"Orm..." - Không có cách nào khác dạy dỗ hắc tiểu tử này, ngoại trừ lớn tiếng hơn một chút.

"Được rồi Ling ngoan ăn đi, em về phòng một lúc lại sang thăm chị" - nhìn thấy Lingling bị khi dễ đến độ mắt cũng rưng rưng rồi, Orm bất quá đành cưng chìu hôn một cái lên vành môi của nàng liền ly khai.

Sao lại có thể đáng yêu đến vậy chứ? Mới nói vài câu đã thẹn đến sắp khóc luôn rồi.

Sau khi Orm rời khỏi nàng quả nhiên mới có thể tịnh tâm dùng bữa, cũng may Aum không ở cùng khách sạn này, nếu không việc Orm một ngày sang đây không dưới năm lần nhất định sẽ dễ dàng bị phát hiện.

Ga giường vừa được đổi cách đây không lâu, kể từ lúc tiểu hài tử đến Chiang Mai nàng luôn phải tự tay thay ga trải giường. Nếu để cho nhân viên khách sạn làm chuyện này, nhất định một ngày đẹp trời nào đó sẽ lên trang nhất.

Hôm nay không có sự kiện nào quan trọng, Lingling vì thế cả ngày chỉ quanh quẩn trong phòng. Lúc tiểu lão công qua phòng của nàng, lại cảm thấy không được an tâm. Lúc người ta về phòng mình, chính bản thân lại cảm nhận trống trải.

Trong nhất thời lại bất giác nhớ đến Jaron, kể từ khi Orm đến cũng không thấy cậu ấy xuất hiện. Không biết có làm chuyện gì với người ta không nữa, dạo gần đây cũng hay thấy Orm lén la lén lút cười thầm một mình. Xem ra quả nhiên có động tay động chân với Jaron rồi, một lúc nữa nếu như qua phòng, nàng nhất định phải hỏi rõ.

-----------

"Tuổi xế chiều cô đơn lẻ bóng, đến dùng bữa cũng chỉ có thể ngồi trong cô độc"

Đến Chiang Mai lần này ngoại trừ đi vui chơi, Vill Sonthichai còn muốn đích thân đi quan sát thị trường một phen, mở rộng kinh doanh nhà hàng khách sạn tại đây cũng cần phải tìm hiểu trước. Nhà hàng hiện tại chị ấy có mặt vốn dĩ của một người bạn, đang có ý muốn sang lại nên gọi Vill Sonthichai đến bàn bạc. Không ngờ lại bắt gặp Aum Patchrapa đang dùng bữa trưa, đúng là oan gia ngõ hẹp.

"Tại sao cô cứ như vong hồn mãi không siêu thoát vậy? Đàm cựu diễn viên" - kẻ không muốn gặp cứ như trúng tà ngày nào cũng gặp, khó tránh Aum Patchrapa lời lẽ lại trở nên độc địa.

"Oán khí còn chất chồng làm sao siêu thoát, dạo này giới báo trí không có tên Aum Patchrapa, đúng là cũng ít đi vài bài báo lá cải đọc mua vui" - bao nhiêu năm gặp lại vẫn không từ bỏ, cũng sắp U40 rồi đấy sao không thấy trưởng thành nhỉ?

"Nếu như có thời gian nên quản lý tốt đồ đệ của cô, đừng để sự nghiệp của nó sớm nở tối tàn như ai kia"

Nói về Orm đương nhiên Aum Patchrapa luôn có ác cảm, một phần bởi vì có mối quan hệ với Vill Sonthichai, phần khác lại suốt ngày bám theo Lingling. Tuy rằng cô ấy không nhìn ra được bọn họ có vấn đề, nhưng Lingling cứ đi bên cạnh Orm liền khiến Aum Patchrapa không có cách nào yên tâm.

Sư phụ không ra gì làm sao có đệ tử ra gì, để Lingling giao du với bọn họ còn không sợ nhiễm phải thói hư tật xấu.

"Đồ đệ của tôi, cô cũng muốn quản sao? Chi bằng nên quản tốt Ling đi, dù sao cô cũng chỉ có Ling làm bạn" - làm trong giới báo chí mà đầu óc chẳng nhanh nhẹn, đúng là triệt để đáng thương.

"Ling rất ngoan, 14 năm qua cũng chưa từng làm tôi thất vọng. Vill, cám ơn quan tâm"

Nghĩ đến viễn cảnh sau này Aum Patchrapa phát hiện sự thật, Vill Sonthichai liền không nhịn được bật cười thành tiếng. Ở trong mắt Aum đây nhìn vào tuyệt nhiên khinh bỉ, đúng là bị điên rồi mới thèm nói chuyện với kẻ thần kinh có vấn đề.

"Ling cũng 32 tuổi rồi, cô muốn ủ rượu sao? Em ấy rồi cũng sẽ có một ngày bỏ cô đi, cô có nghĩ đến ngày đó không vậy?" - Aum Patchrapa dùng 14 năm dưỡng ra danh tiếng của Lingling như hiện tại, sau này nếu như Lingling thật sự theo Orm bỏ trốn, tuy nói thù đã trả được nhưng cô ấy cũng sẽ rất đáng thương.

"Chỉ cần em ấy chọn được người thật lòng yêu mình, tôi cũng không quản " - sự nghiệp, địa vị đều là những thứ hào nhoáng nhất thời, chung quy phụ nữ đều luôn muốn có một nơi nương tựa.

"Vậy còn cô? Cô thật sự muốn sống như vậy cả đời?" - tên nam nhân khi xưa có gì tốt chứ? Tại sao phải vì hắn mà thanh xuân cũng bỏ phí, mặc nhiên không dám thêm một lần bước tới.

"Vill, tôi cho dù có sống trong cô độc đến già đến ch.ết cũng không liên quan đến chị, thất lễ" - chỉ muốn ăn một bữa cơm thôi, có cần thiết phải khó nuốt vậy không? Ra đường không xem ngày, quả nhiên bữa trưa cũng trôi không nổi.

Sau khi Aum Patchrapa đi khỏi, Vill Sonthichai lại cảm thấy thiếu đi người lời qua tiếng lại buồn ch.ết đi. Nhất thời nhớ đến lời của tiểu đồ đệ, nói là mình đối với Aum Patchrapa có một loại tư tình chưa nhận thức được, thật sự một lần nữa lại khiến Vill Sonthichai bị doạ đến sợ.

"Chắc không phải nghiệp nặng đến độ thích bà cô này chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: