Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 25-29

Phần 25

Fah Kamol nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền nhìn sang. Khi nhìn thấy người bên cạnh là ai, cô ta cứng người lại một chút sau đó nói:

-"Thì ra là Orm Kornnaphat , không ngờ có thể gặp em ở đây, em tự dưng biến mất, khiến cho mọi người đều lo lắng đó."

Orm Kornnaphat không ngờ cô ta lại biết mình, nhưng từ kinh nghiệm lần trước công thêm việc mới vừa rồi, cô kiền không nghĩ mình lại có quan hệ tốt với họ. LingLing Kwong đã nói rồi, cô không hề có bạn thân, chỉ có những ngườicoi thường cô là cô nhi như cái cô Han Ji gì đó lần trước thôi. Vì vậy, đối với cô nàng này, cô không hề muốn nói nhiều, đã không phải quan hệ tốt , thì cần gì nhìn nhiều cho chướng mắt.

-"Ừm, cái vòng này tôi đã chọn nó rồi, phiền cô trả lại cho tôi."- Orm Kornnaphat lịch sự nói.

Fah Kamol nhìn sang bên cạnh, thấy Phan Thawat vẫn đang nhìn chằm chằm Orm Kornnaphat thì cơn tức trong lòng dâng lên. Lúc nào cũng vậy, trong lòng anh lúc nào cũng chỉ có cô ta, cô mới chính là vị hôn thê của anh, nhưng anh lại luôn lạnh lùng với cô.

Bây giờ, khi nhìn thấy cô ta, anh liền trở thành kẻ mất hồn.

Fah Kamol bất giác ôm chặt cánh tay của Phan Thawat hơn, trên mặt hiện ra một nụ cười, nói:

-"Orm Kornnaphat, chị và Thawat sắp đính hôn rồi, buổi lễ sẽ diễn ra tại nhà hàng SiamArena vào cuối tuần này, em sẽ đến dự chứ."

Orm Kornnaphat thật là không có kiên nhẫn, cô nàng này không hiểu tiếng người sao, cô là muốn cô ta đưa lại cái vòng tay, chứ không phải muốn nói liên miên với cô ta. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô vẫn nói:

-"Vậy sao, chúc mừng hai người. Nhưng mà, hiện tại tôi đang có việc bận, cho nên cô có thể đưa cái vòng lại cho tôi không, tôi muốn tính tiền."

Phan Thawat đứng bên cạnh, lúc này mới hoàn hồn, anh ta nhìn Orm Kornnaphat, khẽ gọi một tiếng:"N'Orm."

Orm Kornnaphat cau mày, cô không thích người khác gọi cô là Orm, vì LingLing Kwong cũng hay gọi cô như vậy. Ngay cả bọn Dao Panick cũng chỉ gọi cô là Orm thôi.

Fah Kamol nghe Phan Thawat lên tiếng thì tức lên, liền nói:

-"Orm Kornnaphat này, chị rất thích hai cái vòng tay này, em nhường lại cho chị được không, xem như là quà mừng đính hôn. Hơn nữa, dù cho có trả lại...em cũng đâu có...tiền mua đâu."

Nghe đến đây, Orm Kornnaphat liền không nhịn được nữa, khó khăn lắm mới chọn được một thứ hợp mắt tặng LingLing Kwong ,bị cướp đi thì thôi, bây giờ còn nói cô như vậy, rõ ràng là muốn kiếm chuyện mà. Vì vậy cô liền mắng:

-"Cô là không hiểu tiếng người sao ? Tôi bảo là cô trả cái vòng lại cho tôi, nói nhiều như vậy làm gì,tôi quen các người sao, lễ đính hôn của các người, mắc gì tôi phải đưa quà tặng chứ."

Orm Kornnaphat thành công đưa đến sự chú ý của mọingười. mặt Fah Kamol hết xanh lại trắng, Phan Thawat đứng bên cạnh cuố icùng cũng lên tiếng:" Orm Kornnaphat , đừng hồ nháo nữa."

Orm Kornnaphat nhìn qua người con trai, nói:" Tôi quen biết anh sao, đừng dùng cái giọng điệu đó nói chuyện với tôi, anh chưa đủ tư cách."

Phan Thawat cho là cô đang giận mình nên nói lẫy, anh cũng không để ý, chỉ lại gần muốn kéo lấy tay cô, nhưng liền bị Orm Kornnaphat tránh ra. Fah Kamol không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm Orm Kornnaphat nhưng cũng không chịu trả hộp trang sức lại.

Lúc này, quản lí của tiệm cũng bước đến, ông hỏi nhân viên về mọi chuyện xảy ra. Cô nhân viên bán hàng liền kể lại câu chuyện, cô ấy cũng không hề thêm mắm thêm muối, chỉ kể lại những gì mình thấy. Mọi người nghe xong, cũng tỏ vẻ đồng tình Orm Kornnaphat, đồ mình muốn mua lại bị như vậy, ai mà không tức.

Quản lí nghe xong, liền đến trước mặt Fah Kamol, lịch sự nói:

-"Thật xin lỗi, vị tiểu thư này, cô có thể trả lại cái vòng cho quý khách này được không, chúng tôi còn rất nhiều mẫu mã, cô có thể chọn cái khác được không, nhưng cái vòng này, đã được vị này chọn rồi, mong cô thông cảm."

Fah Kamol bị nói vậy, gương mặt liền đỏ lên vì tức giận, cô ta chưa từng bị nhục nhã như vậy:

-"Vì cái gì tôi phải trả. Hơn nữa, cho dù trả, cô ta có khả năng mua sao,chỉ là một con bé mồ côi nghèo không cha không mẹ, làm sao có tiền mua được cái thứ này. Các người chẳng phải nên bán cho người có khả năng mua hơn sao?"

Phần 26

Vị quản lí kia liền đáp:"Việc cô ấy có khả năng mua hay không, là việc của cô ấy, nhưng đang trong quá trình giao dịch, cô xen vào như vậy là không phải phép, mong cô lập tức trả lại vòng tay, cho dù cô ấy có không mua nổi thì chúng tôi cũng sẽ không bán cái vòng này cho cô."

-"Ông dám nói với tôi như vậy, tôi đường đường là thiên kim của nhà Kamol."

-"Chỉ là một nhà Kamol nho nhỏ, cũng dám ở đây phách lối như vậy, tôi cũng muốn biết, cô có thể làm được những gì."

Orm Kornnaphat quay người lại, kinh hỉ nói:"Dao, cậu về rồi."

-"Động tĩnh lớn như vậy, muốn không về cũng khó." – Sau đó quay sang vị quản lí kia:" Goo quản lí, ông xử lí việc này đi."

Vị quản lí kia nghe vậy, liền quay sang nói với Fah Kamol: "Tiểu thư Kamol, phiền cô lập tức trả lại vòng tay, còn nữa, sau này tất cả các chi nhánh của Forever Diamond, đều không chào đón cô, cửa ở bên kia, không tiễn."

Fah Kamol tức giận, nhìn thấy xung quanh có nhiều người chỉ trỏ mình, liền để lại cái hộp trang sức trên tủ kính, phẫn hận quay người bước đi. Trước khi đi còn nhìn Orm Kornnaphat nói:"Các người chờ đấy!"

Phan Thawat lưu luyến nhìn Orm Kornnaphat một cái, cũng xoay người đi theo, trước khi bước ra cửa, anh nghe thấy vị quản lí kia nói:

-"Vòng tay của cô, Kwong phu nhân."

Kwong phu nhân, vì sao lại là Kwong phu nhân. Chắc là đang nói cô gái đứng bên cạnh cô.

*-*

Sau khi mọi người đi hết, cô nhân viên bán hàng mới lo lắng nói với quản lí:

-"Quản lí à, hai cái vòng tay kia chỉ để trưng bày, không thể bán mà, cứ như vậy bán cho cô gái kia, có sao không?"

Vị quản lí ra vẻ như không có gì, hơn nữa còn cười rất tươi nói:

-"Không có sao đâu, hơn nữa tôi có cảm giác, mọi người sắp được nhận tiền thưởng nữa cơ đấy."

Sau đấy không để ý đến sự khó hiểu của nhân viên, xoay người bước đi. Đồ do bà chủ thiết kế, được phu nhân mua lại, hơn nữa còn là dùng để tặng sinh nhật. Cộng thêm việc hôm nay mình đứng về phía phu nhân, chắc chắn sẽ được lợi không nhỏ.

Đúng vậy, cái tiệm châu báu này, không phải của ai khác, mà là của bốn người LingLing Kwong hợp lại mở. Dao Panick dẫn Orm Kornnaphat đi mua châu báu, đương nhiên phải dẫn đến nhà mình để ủng hộ rồi, hơn nữa tiệm châu báu Forever Diamond lại là tiệm châu báu hàng đầu, không đưa đến đây thì đi đâu. Nhưng những chuyện như vầy, mãi sau này Orm Kornnaphat mới biết đến.

*-*

Hiện tại, Orm Kornnaphat lại gặp một nan đề khác. Niran Orn nói với cô, tặng quà sinh nhật thôi chưa đủ, hai người dù sao cũng đã là vợ chồng, cũng nên làm cái gì kích thích một chút mới đáng. Benya Rattanak liền gợi ý cô, tối hôm nó nên mặc bộ nội y tình thú do bọn họ mua cho cô, quyến rũ chị, Benya Rattanak còn nói với giọng điệu của một người đã biết và từng trải:

-"Không món quà nào sánh bằng người vợ mà mình yêu thương. Tặng chính bản thân chị cho người ấy, khiến người ấy có thể ngắm đã, sờ đã, ăn đã, vậy là ngày sinh nhật quá mỹ mãn rồi."

Nhìn sang Dao Panick đang có tinh thần học tập bên cạnh, hết chăm chú nghe rồi lại ghi ghi chép chép, sau đó tuyên bố một câu hùng hồn:" Mình không biết, lần này cậu nhất định phải làm, sau đó đem diễn biến và kết quả báo cáo lại cho mình, nếu khả thi,mình sẽ thực hiện vào sinh nhật Krit."

Kết thúc hồi tưởng, nhìn bộ nội y gần như trong suốt trong tay. Cô cắn răng, mặc thì mặc,cũng đâu phải LingLing chưa thấy gì. Cái gì của cô, chị ấy thấy cũng thấy rồi, ăn cũng ăn rồi, bây giờ còn có thêm chút vải che, sợ cái gì.

Trấn an tinh thần xong, Orm Kornnaphat liền xuống bếp, cô muốn nấu bữa tối cho LingLing, hôm nay cô sẽ làm một bữa tối đặc biệt. cái gì mì trường thọ, cái súp miso, cái gì pad Thái, cô nấu tất.

Phần 27

Kittipong gác điện thoại xuống, lấy tay quệt đi giọt mồ hôi ở trên trán. Ông vừa mới nói chuyện với bà chủ của mình xong, khí thế của bà chủ thật là lớn, may mà mình không phải thường xuyên gặp bà chủ, nếu không, từng tuổi này rồi, dễ bị bệnh tim mạch lắm.

Trong phòng chủ tịch tập đoàn YS, LingLing Kwong đứng trước cửa kính to tướng, nhìn xuống cảnh vật bên dưới, hai bàn tay đút vào túi quần, dáng chị cao ngất, cái lưng thẳng tắp, ánh trăng ngoài kia chiếu vào, khiến cái bóng thật dài của chị đổ xuống trên mặt đất.

-"Phan Thawat à." – Tiếng nói trầm thấp của LingLing vang lên trong căn phòng tĩnh mịch. Đôi mắt âm trầm như chứa vô tận bóng tối không sao tả được, cả người phát ra một tia lệ khí dày đặc, trông LingLing Kwong bây giờ như là một ác ma khát máu, mong muốn tìm kiếm một thứ gì đó để thỏa mãn sự khát máu của mình, một thứ gì đó, làm vật hy sinh.

LingLing Kwong vốn không muốn động đến bọn họ, chị vốn không muốn cô có bất kì liên lạc nào với những người cô từng quen trước đây, dù cho là có quan hệ tốt hay xấu.

LingLing Kwong đưa cô rời khỏi Mỹ, hủy đi hết thảy những gì có khả năng khiến cô nhớ lại, tiêu diệt hết thảy những thứ có thể khiến cô rời xa chị, khiến cô mất hết mọi thứ, khiến cô chỉ còn có chị, chỉ để giữ cô lại bên mình.

Nhưng mà, có những kẻ lại thích chống lại chị , nhiễu loạn kế hoạch của chị, khiêu chiến sự nhẫn nại của chị. Đã như vậy, đừng trách sao chị vô tình. Tất cả bọn họ, chị sẽ khiến cho họ không thể nào sống ở Thái Lan được nữa.

LingLing Kwong quay lưng lại, đi đến bên bàn, vớ lấy cái áo khoác, sau đó bước ra khỏi phòng.

*-*

Bây giờ là 9 giờ tối, thường thì giờ này những người giúp việc đã được LingLing cho nghỉ ngơi, ngoại trừ bọn chú Ton được đặc cách ở trong biệt thự, thì cũng chỉ còn chị với cô.

LingLing Kwong mở cánh cửa, bước vào căn nhà nhỏ trên cùng của mình, căn phòng tối thui. Cô không bật điện, hay là cô không ở nhà? Chân mày LingLing nhíu lại, thường thì cô không bao giờ về trễ như vậy.

LingLing Kwong bước lại gần chỗ bật công tắc, đang tính bật đèn lên, thì đột nhiên, một thân hình nhỏ nhắn, mềm mại áp vào lưng mình, hai cánh tay gầy xinh xinh vòng qua thắt lưng, sau đó, giọng nói đầy ý cười của cô vang lên:

-"LingLing Kwong, chúc mừng sinh nhật."

LingLing quay người lại, ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô:

-"Ừm, cám ơn !"

Cho dù là trong bóng tối, nhưng dựa vào giọng nói của chị, cô vẫn có thể biết được lúc này miệng chị chắc chắn đang cong lên thành một đường.

Không đợi cho LingLing phản ứng, cô rời khỏi vòng ôm của chị , dắt tay chị kéo đến bên sân thượng, ở đó đang bày một bàn tiệc nho nhỏ do cô chuẩn bị.

Nhìn thấy trên bàn nào là mì trường thọ, súp miso, pad Thái, canh tomyum, LingLing Kwong bật cười, giọng nói đầy vẻ trêu ghẹo:"Em cũng tôn trọng văn hóa Á Châu nhỉ? Nhưng nhiều thế này, làm sao chị ăn được hết!"

Orm Kornnaphat bất mãn chu môi :"Gì chứ, chị dám chê hả, đây toàn là những món em nấu đấy nhé, chị nên vừa lòng mới phải."

LingLing Kwong lại bật cười, chị kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán của cô, sau đó chuyển xuống môi, hôn cô thật sâu mới nhẹ nhàng nói:"Cám ơn em!"

Thật ra, LingLing Kwong không biết hôm nay vốn là sinh nhật mình. Cả dòng họ cũng chỉ có một mình , ngay từ lúc 12 tuổi, LingLing Kwong đã phải gánh vác trách nhiệm của người thừa kế, làm sao còn thời gian cho mấy trò này.

Vì vậy, khi nhìn thấy bàn tiệc là lùng này, hơn nữa lại còn là do cô nấu, trong lòng LingLing Kwong chợt cảm thấy hạnh phúc kì diệu. Được đón sinh nhật cùng với người mình yêu , thì ra lại hạnh phúc như vậy.

Orm Kornnaphat vốn muốn nấu những món trên bàn cho chị ăn, nhưng ai ngờ hôm nay chị lại về trễ, món ăn đã nguội hết, không thể ăn được, thế nên mục đích cô dẫn chị ra đây cũng chỉ là để khoe cái bàn tiệc này thôi.

Ngồi trong lòng LingLing Kwong, ngước mặt lên, nhẹ nhàng đặt môi lên yết hầu của chị, khẽ mút nhẹ, sau đó thỏa mãn nói:"LingLing Kwong, cám ơn chị , cám ơn chị anh vào ngày này của 33 năm trước, đã xuất hiện trên cuộc đời này."

Phần 28

Hành động của cô đổi lấy là nụ hôn như mưa rền gió dữ của LingLing Kwong, bàn tay chị bắt đầu không yên phận, chu du khắp người cô, chị đưa tay cởi bỏ cúc áo của áo sơ mi dài cô đang mặc, thò tay vào bên trong, như là cảm thấy được gì, chị rời khỏi môi cô, đưa mắt nhìn xuống dưới.

Không nhìn thì thôi, khi nhìn thấy thứ cô mặc bên trong, đội mắt LingLing Kwong trở nên sâu thẳm, chị đưa tay bóp mạnh bầu ngực trắng noãn của cô, vươn lưỡi liếm láp cái tai nhỏ mẫn cảm kia:" Nội y tình thú, hửm!"

Orm Kornnaphat đỏ mặt, không để cho cô nói gì nhiều, LingLing Kwong liền bắt đầu tấn công mãnh liệt, động tác của chị dồn dập, mạnh mẽ, hôm nay chị , đặc biệt hưng phấn.

Orm Kornnaphat bị LingLing Kwong hôn cho thần hồn điên đảo, nhưng lí trí của cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cô biết bọn họ đang ở chỗ nào, vì vậy yếu ớt nói:" Không được....đây...đây là.....ưm......a.....sân ....a....sân thượng."

"Thì sao!" sau đó là những đợt ra vào mãnh liệt như sóng trào.

Sự điên cuồng của LingLing Kwong, chỉ mới bắt đầu.

*-*

-"Ừm, em biết rồi, em mua xong sẽ về ngay!" – Orm Kornnaphat cất di động vào trong túi, LingLing Kwong càng ngày càng giống mấy bà thím, cô chỉ đi có một lúc thôi mà chị đã gọi điện không biết bao nhiêu lần.

Đưa tay lấy một cái bắp cải tươi ngon, bỏ vào giỏ. Để xem, tôm, sò, mực, thịt bò, nấm, bắp cải,...cũng gần đầy đủn hết rồi. Mấy bữa nay trời bắt đầu vào đông, khí hậu lạnh hơn, nên cô quyết định sẽ nấu lẩu.

Cứ nghĩ đến cảnh tượng nồi lẩu sôi ùng ục cùng với những miếng thịt thơm ngon, nước lèo ngon ngọt, cay cay, nước miếng của cô lại ứa ra. Nhanh tay chọn những thứ còn thiếu, sau đó đi tính tiền.

Vừa tính tiền xong, đang chuẩn bị gọi cho anh lái xe, thì một người đi tới chặn trước mặt cô.

"Orm Kornnaphat! Cuối cùng cũng gặp được em, hiện giờ em đang ở đâu, sao anh không thể tra được chỗ ở của em."

Orm Kornnaphat nhìn người đàn ông trước mặt, mày hơi nhíu, dùng sức bỏ đi bàn tay đang nắm lấy mình ra, lùi ra sau một bước. Lúc này mới cất tiếng trả lời:

-"Xin lỗi , tôi không biết anh, mời anh tránh đường đi cho." – Cô nhớ người này, nhớ luôn cả cô gái đi cùng anh ta lẫn tình cảnh ngày hôm đó, điều này khiến cho cô không muốn nói thêm một lời với anh ta.

Phan Thawat nhanh chóng cản cô lại một lần nữa, nắm chặt cánh tay cô, lần này anh dùng sức để cho cô không thể chống cự.:

"Orm, vì sao lại đối với anh xa lạ như vậy, làm sao em có thể không biết anh, anh là bạn trai của em mà, chúng ta là người yêu của nhau."

Vài lần cố gắng nhưng không thể thoát khỏi anh ta, Orm Kornnaphat nhăn mày sâu hơn, khó chịu mở miệng:

"Xin lỗi, tôi thật sự không biết anh, cho dù biết, thì hiện tại cũng không nhớ nổi, hơn nữa, nếu tôi không lầm thì, anh còn có một vị hôn thê không phải sao."

"Cái gì mà không thể nhớ nổi, Orm , em đang nói gì vậy. Chuyện anh và Fah Kamol, em đừng hiểu lầm, anh cũng không muốn đính hôn cùng cô ta, nhưng anh không còn cách nào khác, nếu như anh không cùng cô ta đính hôn, hợp tác của hai nhà sẽ không thể tiếp tục được nữa. Orm đừng giận anh, em chờ anh một lúc, chỉ cần lần hợp tác này xong xuôi, anh sẽ tìm cách hủy bỏ đính hôn, có được không."

Orm Kornnaphat nhìn gương mặt người đàn ông trước mắt. Anh ta chỉ khoảng 24, 25 tuổi, vẫn còn trẻ, không có sự thành thục như LingLing Kwong, đôi mắt anh nhìn cô hiện tại, rất quen thuộc, một hình ảnh mơ hồ hiện ra trước mắt cô.

Một người thanh niên, đang cầm tay cô, cũng nhìn cô y như vậy, cũng nói cho cô những lời giống như vậy, cũng bảo cô hãy chờ anh ta. Những hình ảnh rất mờ ảo, hiện lên rồi lại biến mất, khiến cô hơi choáng một chút.

Nhìn người trước mắt vẫn đang dùng ánh mắt trông mong nhìn mình, cô hơi không xác định hỏi:

-"Phan...Tha...wat!"

Phần 29

-"Anh là.. Phan Thawat!"

Phan Thawat bị cô hỏi thì hơi dừng lại một chút, nhìn cô gật gật đầu. Vì sao cô lại dùng giọng điệu nghi vấn này để hỏi tên anh.

Đúng lúc này, điện thoại vang, lên, là của cô, nhìn thấy trên màn hình hiển thị số của anh tài xế. Đúng rồi, đến giờ cô nên về rồi.

Nhìn Phan Thawat, cô hơi cúi đầu, lịch sự nói:

-"Phan Thawat, đối với tôi mà nói, những chyện cũ, tôi đã không thể nhớ được nữa, hơn nữa giờ tôi cũng đã kết hôn rồi, tình cảm của chúng tôi rất tốt, dù cho trong quá khứ có như thế nào, hiện tại cả hai ta đều đang sống rất tốt, anh cũng sắp đính hôn rồi, tôi chúc anh có thể hạnh phúc."

Nói xong cô quay người bước đi, nhưng Phan Thawat lại không như vậy, anh hơi lăng một chút vì tinh tức đột ngột này, cô đã kết hôn ư, không thể nào. Nhìn hình bóng càng ngày càng xa của cô, anh lập tức đuổi theo.

Orm Kornnaphat cảm nhận được một lực chấn thật mạnh mẽ đập vào lưng mình, sau đó, người phía sau lập tức ôm cô vào lòng.

-"Orm, em đùa phải không, em không thể nào đã kết hôn được, em yêu anh mà, Orm Kornnaphat, anh không để em đi đâu."

Orm Kornnaphat cố gắng vùng vẫy ra khỏi vòng tay mà cô chợt cảm thấy thật quen thuộc kia. Những người xung quanh cũng nhìn thấy cành này, nhưng ai cũng nghĩ là tình nhân cãi nhau nên họ không xen vào.

-"Phan Thawat, anh bình tĩnh một chút, mau buông tôi ra, buông ra!"

-'Không, anh sẽ không buông, Orm Kornnaphat, em gạt anh đúng không, em làm sao có thể kết hôn với khác được, em vẫn còn giận anh, giận anh về chuyện lúc đó phải không, Orm Kornnaphat, anh xin lỗi."

-"Mau buông ra! Nếu không, tôi lập tức gọi người!"

Dù cho cô có la hét, vùng vẫy thế nào, Phan Thawat cũng không buông tay, anh ta còn có xu hướng kéo cô đi chỗ khác, hình như anh ta muốn đưa cô lại chỗ đỗ xe của anh ta.

Không được, cô không thể để cho anh ta làm như thế được. Cô càng vùng vẫy dữ dội hơn.

Phan Thawat vẫn kèm cô rất chặt, anh cố gắng đưa cô đến chỗ thanh cuốn, đi xuống tầng hầm, anh chỉ nghĩ là cô đang giận anh, không thể nào cô đã kết hôn, chỉ cần anh dỗ một chút, là cô sẽ không giận nữa.

Nào ngờ, khi đi đến thanh cuốn, cô lại dùng sức lớn hơn để vùng vẫy, khiến anh không thể giữ cô được, cộng thêm thang cuốn đang di chuyển, muốn anh vừa giữ vững thăng bằng vừa giữ chặt lấy cô là không thể nào, vì vậy, Orm Kornnaphat đã thoát ra được, nhưng cô cũng thuận theo, mà ngã xuống thang cuốn, lăn mấy vòng.

-"Orm Kornnaphat "

-"Phu nhân!"

Trước khi cô chìm hẳn vào bóng tối, gương mặt lo lắng của Phan Thawat dao động trước mặt cô, những hình ảnh đã từng chìm sâu vào trong đêm tối, từng chút, từng chút một, hiện rõ ràng trong đầu cô.

*-*

Orm Kornnaphat Sethratanapong là một cô bé có cuộc đời không mấy tươi đẹp. Từ khi cô hiểu chuyện, thì cô đã ở tại cô nhi viện rồi. Nghe Mẹ cả bảo, cô được bọc trong cái khăn màu trắng, đặt trước cửa cô nhi viện.

Cô ở đây cùng với những đứa nhỏ khác, cô rất hay giúp mẹ cả làm một số việc vặt cô có thể làm, giúp đỡ mọi người trong cô nhi viện. Mỗi khi có người đến muốn nhận nuôi, những đứa trẻ khác cố gắng làm cho mình trở nên tươm tất một chút, nhu thuận một chút, để người đó có thể thích mình, thì cô lại trốn biệt.

Cô không muốn người khác nhận nuôi mình, cô muốn ở lại cô nhi viện, giúp đỡ mẹ cả, mẹ cả là người đã chăm sóc cho cô, yêu thương cô, đối với cô, mẹ cả chính là mẹ của cô, nên cô không muốn rời đi.

Chính bởi điều này, mẹ cả đã từng quở trách cô nhiều lần, nhưng cô vẫn bướng bỉnh như thế, vì vậy sau vài lần răn dạy, đành thôi. Nhưng sau đó, mẹ cả càng yêu thương cô nhiều hơn, đối xử với cô tốt hơn trước, cô biết, đến lúc này mẹ cả mới thật tâm xem cô như con ruột mà nuôi dưỡng, dành hết tình cảm cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com