Em thật sự muốn ngủ ở đây
Buổi tối, Orm ăn cơm cùng Ling xong liền hỏi cô muốn đi dạo một chút không.
Khu biệt thự cao cấp này nằm gần như ngoại ô thành phố, toàn khu vực này như cách biệt với ồn ào của đô thị, buổi tối không khí rất trong lành, lại an tĩnh, an ninh cũng rất tốt, thêm nữa không có các khu trung tâm giải trí hay khu vui chơi, chỉ có các khu nhà xinh đẹp, an tĩnh, duyên dáng như một cô tiểu thư hiền dịu, người ở cũng không đông vì vậy nên không gian cực kì an yên,
Orm đứng dưới ánh đèn đưuòng, ánh sáng màu cam bao phủ lấy thân hình nhỏ bé của nàng như một thứ màu dịu dàng ấm áp. Orm nhìn xung quanh một lượt rồi quay đầu lại hỏi Ling Ling: "Chúng ta đi đâu?"
Ling vừa bước ra khỏi một cửa hàng tiện lợi, tay cầm một chai nước, vặn nắp đưa cho Orm.
Nàng đón lấy chai nước uống một ngụm, đưa lại cho Ling: "Chị uống không?"
Ling tiếp nhận, ngửa đầu uống một ngụm
Orm tiến lại gần xỏ tay vào túi áo của Ling, cô mặc một chiếc áo khoác gió rộng màu đen, bên trong là áo thun trắng, áo khoác cũng không kéo khóa.
Orm sờ soạng trong túi áo của Linh nửa ngày, cô uống nước xong, cúi đầu nắm chặt cổ tay nàng, nhịn không được buồn cười: "em đang sờ cái gì đó?"
Orm ngẩng đầu: "Chị không mua thuốc sao? Ở nhà không còn?"
Ling cầm bàn tay không an phận của ai đó nắm chặt: "Bớt hút một chút."
Orm khẽ giật mình, nhìn chằm chằm cô mấy giây: "Chê tôi rồi?"
Sự thay đổi cảm xúc của Orm ập đến quá nhanh, Ling nhất thời không phản ứng kịp, động tác vặn nắp bình dừng lại, giương mắt nhìn nàng.
Orm nhìn lại cô một cái, cũng không nói gì, xoay người rời đi.
Đi được vài bước, phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân, sau đó, cánh tay liền bị kéo mạnh.
"Lại làm sao vậy?" Ling ngữ khí mang theo mấy phần tức giận không nén được.
Orm quay đầu, thách thức nhìn lại. Ling cau mày, sờ trán nàng: "Uống lộn thuốc gì rồi."
Orm vung tay cô ra, đôi mắt nhìn đi hướng khác. Bầu không khí cứng ngắc, Ling không nói chuyện chỉ nhìn Orm chằm chằm.
Sau một lúc, Orm mới thu hồi tầm mắt, nhìn Ling nói: "Ling Ling Kwong, chị thấy đó tôi không phải một cô gái tốt, tôi không có giáo dục, không có học thức, không tu dưỡng, nói chung là con người tập hợp một đống thói hư tật xấu. Tôi với chị không cùng một thế giới, nếu chị thích một cô gái thuần khiết, đừng nên thích tôi."
Orm nói một hơi, giọng nói mang theo sự bất lực và mấy phần giận dữ. Nhưng nhìn chung khí lực của nàng so với Ling chẳng khác nào mèo con, không có sức uy hiếp cũng không có sát thương. Ling nhìn Orm chằm chằm một lát, đột nhiên cảm thấy buồn cười, liền nhịn không được cười lên.
Thấy cô bỗng nhiên nhìn mình cười, Orm có chút không hiểu cau mày hỏi: "Chị cười cái gì?"
Ling đột nhiên nắm cằm Orm, gương mặt cúi rất sát, gần đến nỗi cảm thấy chóp mũi hai người có thể chạm vào nhau. Khóe miệng cô vương ý cười, nụ cười rất đẹp, thấm cả vào đáy mắt.
Orm không hiểu, cảm thấy cô chắc là đang cười nhạo mình, vô thức lùi về sau, nhưng phía sau lại là một cái cây, không lùi được nữa, lưng dựa vào thân cây.
Ling tiến lại gần, trong mắt ý cười càng sâu, Orm bị kẹt ở giữa Ling và cái cây, không biết phải né chỗ nào.
Ling vuốt ve cái cằm nhỏ xinh trên tay mình, nửa ngày mới cười nói: "Ý của tôi là, em bớt hút thuốc một chút, không tốt cho sức khỏe, như thế nào lại thành chê cười em?"
Orm nhìn cô không đáp lại.
Ling cười một cái rồi mới buông cằm Orm, tay phải vòng qua eo, ôm chặt nàng vào ngực, ghé sát đầu bên tai Orm thấp giọng nói: "Chớ suy nghĩ lung tung."
Orm nhìn chăm chú khoảng sáng trên đường được đèn đường chiếu rọi.
Trong khoảng khắc này, nàng đột nhiên cảm giác được, Ling Ling Kwong thích nàng, lại càng hiểu rõ nàng. Hiểu lòng tự tôn cùng cao ngạo của nàng, lại càng hiểu sự mặc cảm tự ti của nàng.
....
Ling nói phía trước có chỗ thú vị muốn dẫn nàng đi.
Đến nơi là một hồ nước rất rộng ở trong công viên, nhưng công viên giờ này tối như mực, ngay cả đèn đường cũng không có.
Ling nói đèn đoạn này bị hỏng, lại đúng dịp năm mới nên chưa được tu sửa, đi một đoạn sẽ lại có đèn.
Orm tin tưởng không chút nghi ngờ đi theo Ling, kết quả đi được cả một đoạn dài vẫn là một mảng tối đen như mực.
Orm sợ tối, không nhìn thấy đường, không nhịn được đá Ling một cái: "Chị lợi hại thật, lần đầu hẹn hò đã dắt bạn gái đến nơi quỷ quái này, có âm mưu gì?"
Trong bóng đêm chỉ nghe Ling cười nhẹ một cái, bàn tay với đến để nắm chặt bàn tay Orm.
Orm lâu nay luôn chỉ có một mình, vui vẻ cũng một mình, khổ sở cũng một mình, tuyệt vọng cũng một mình, sợ hãi cũng một mình. Nàng đã quen như vậy, không phụ thuộc, dựa dẫm vào bất cứ ai, bất luận buồn vui đền một mình.
Nhưng giờ phút này, nàng cảm nhận được rõ ràng giây phút đó, khi được Ling Ling siết chặt bàn tay, như là một kẻ phiêu bạt trôi nỗi giữa đại dương bao la thật lâu, bỗng chốc tìm thấy một ngọn hải đăng, một nơi tránh gió, tránh mưa, một nơi có thể dựa vào.
Nàng tham luyến cảm giác ấy đến nhường nào, chỉ cần ở đây nàng sẽ không còn cô độc nữa.
Ling không lừa nàng, đi bộ thêm chừng một đoạn rốt cục cũng có ánh đèn đường.
Giữa những căn biệt thự xinh đẹp là một hồ nước cực lớn, trong như gương, tất cả cảnh vật đan xen, kết hợp tạo thành một khung cảnh vừa trữ tình, vừa lộng lẫy.
Phía trước có mấy mõm đá giả làm núi, Orm leo lên phía trên, Ling đứng phía dưới, nhìn lên Orm, hai tay cứ đưa hờ sợ Orm té thì còn đỡ kịp.
Orm ngồi trên cao, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, nàng chợt nhớ đến hồi con nhỏ. Mỗi lần lên núi nhặt củi, khi mệt hay đứng dựa vào một cái cây nào đó, ngắm nhìn cả núi rừng bát ngát. Lúc nhỏ nàng hay nghĩ đợi lớn lên sẽ rời làng quê này, đến thành phố sinh sống, ngắm nhìn thế giới, cũng để thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ này.
Nàng cố gắng đọc sách, mỗi kỳ đều đạt thành tích xuất sắc, xếp hạng nhất toàn thôn, mỗi năm lại cầm bằng khen về dán lên tường nhà, mỗi lần như vậy nàng lại cảm thấy như gần với giấc mơ thêm chút nữa, mừng rỡ khôn nguôi.
Mãi đến khi vừa học hết học kì đầu năm lớp 10, mẹ nàng nói rằng chỉ còn có thể lo cho một đứa đi học. Nàng là nữ, cho nên hiển nhiên phải hi sinh.
Nàng đấu tranh, nàng cự cãi, rõ ràng thành tích của nàng tốt hơn so với em trai rất nhiều, tại sao nàng lại không thể đi học. Nhưng vô dụng, bởi vì cãi lại còn bị mẹ nàng quánh cho một trận, có một số việc không dám nghĩ, vì nghĩ đến sợ sẽ không khắc chế được cảm xúc mà bật khóc.
Nàng hít một hơi, đem nước mắt nuốc vào bên trong.
"Ling Ling, chị định tốt nghiệp xong sẽ làm gì tiếp theo?" hai chân nàng đung đưa giữa không trung, Orm hỏi.
Ling "Dự định là du học." Orm liền cả kinh ồ lên một tiếng, sau đó lại cảm thán nói: "lợi hại thật."
Ling Ling nhìn nàng, cười khẽ, giọng rất dịu dàng: "Em cũng rất lợi hại."
Orm cười: "Đúng là rất lợi hại, tôi vậy mà lại câu được một đại mỹ nữ, tài giỏi tới tay."
Nàng ném một viên sỏi vào phía Ling, "Chị qua đây"
Ling bước tới gần, Orm cúi đầu: "Tôi nhảy xuống, chị đỡ tôi nhé"
Ling gật đầu đáp: "Được."
Orm một giây cũng không do dự, bổ nhào vào vòng tay cô. Ling nhẹ nhàng tiếp được nàng.
Orm ôm cổ Ling, hai chân kẹp chặt ở eo, cúi đầu chạm nhẹ đôi môi cô hôn lên. Hai tay ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhìn cô cười.
Ling nhìn cô gái trong lòng, đây là lần đầu tiên cô chân chính thấy nụ cười của một cô gái 18t nở rộ trên môi, nụ cười thanh khiết đọng vào tận đáy mắt, cười đến vui vẻ, không như trước đây, cho dù là cười, đáy mắt nàng như cất giấu bao thứ tình cảm phức tạp, tang thương.
"Chúng ta trở về đi." Orm nói. Ling ừ một tiếng đáp lại, thả nàng xuống, tay nắm tay trở về.
...
Về đến nhà, Orm về phòng tắm trước sau đó mới sang phòng Ling Ling. Nàng không gõ cửa, cứ thế đi vào. Ling Ling cũng vừa tắm xong, chỉ khoác áo choàng tắm, nghe thấy tiếng mở cửa quay đầu về hướng phát ra tiếng động.
Orm không nghĩ tới gặp đúng lúc này, cũng không có chút thẹn thùng nào, đi thẳng qua cười, giơ tay sờ sờ bụng Ling Ling nói: "aiiiiii, không ngờ chị cũng có cơ bụng nha."
Ling nắm tay nàng: "Đừng sờ lung tung." Orm cười, nằm trên giường Ling Ling, lôi điện thoại ra nghịch. Ling sâu sắc nhìn nàng, nhìn cô gái đang nằm trên giường của mình không chút ngại ngùng, nhìn nửa ngày mới nói: "Đêm nay, em muốn ngủ ở đây?"
Orm nghe xong hơi sững sờ, sau đó trong mắt liền nhiễm ý cười, nàng nghiêng người, tay chống đầu, bày ra bộ dáng mỹ nhân nằm, cười nhìn lại Ling Ling: "Chị muốn tôi ngủ ở đây sao?"
Ling nhìn nàng một cái nói: "Đừng có quậy."
Lau khô đầu xong, Ling đem bỏ khan vào sọt, mở tủ đồ lấy quần áo mặc vào, rồi đi đến bên giường, bỏ dép, dựa lưng vào thành giường, đưa tay lên tủ đầu giường lấy một cuốn sách. Orm ghé mắt, vẫn nằm nghiêng, tay chống đầu. Nàng hiếu kì, đưa tay lật trang bìa, là một cuốn sách bằng tiếng Anh. Orm vắt óc sử dụng hết vốn liếng kiến thức hồi còn đi học, nhìn qua, hình như là sách về kinh tế.
Orm ngạc nhiên mấy giây, đưa tay nắm cằm Ling Ling.
Ling giương mắt, nhìn nàng, khóe mắt vương ý cười, dịu dàng nói: "Sao?"
Orm vuốt vuốt khuôn mặt Ling nhìn một lát: "Tôi đây đạp phải cái vận cứt chó gì mà có thể có bạn gái ghê gớm đến nhường này thế."
Ling kéo tay nàng xuống cười: "Nếu em muốn, tôi có thể dạy em."
Orm nằm bên cạnh nói: "Chị còn phải làm bai tốt nghiệp, làm gì có thời gian." Nói rồi nàng kéo chăn, phủ kín người.
Ling nhìn nàng chằm chằm, trầm mặc mấy giây, rốt cục nói: "Em thật sự muốn ngủ ở đây?"
Orm nhắm mắt, đầu chôn trong chăn, thanh âm buồn buồn từ trong chăn truyền đến: "Ừm, tôi ngủ ở đây, chị chớ có quấy rầy tôi."
Ling "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com