Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lại vô tình gặp


Ling Ling Kwong vừa mới bước được mấy bước mà đáy lòng cảm thấy chút không đành, vừa rồi tiếng cầu cứu kia thật sự rất tuyệt vọng, không ngừng văng vẳng trong đầu cô, không cách nào bỏ qua được. Cô vẫn nhìn về phía trước, nhưng bước chân đã dừng lại, LingLing đứng chết trân tại chỗ, không khỏi nhíu mày. Mấy giây sau, đột nhiên cô quay người, bước nhanh về hướng ngược lại, tiến gần vào căn phòng vừa rồi. Cô thật sự không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng đây là thấy chết không cứu, cô sợ mình sẽ hối hận. Trước cửa phòng, mấy tên đàn em của Nattawat thấy Ling quay lại, hướng thẳng đến nơi chung đang đứng mà lao tới thì trong long khẽ rung lên còi báo động. Tên to con cầm đầu hầm hè, rít lên: "Mày làm gì? Bảo mày cút! Điếc à?"

Ling quét mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng. Tên cầm đầu bị ánh mắt sắc bén của Ling dọa sợ, lòng không hiểu sao run lên một trận. Nhưng nghĩ đến mình mà lại bị một con nhỏ vắt mũi chưa sạch dọa sợ, lập tức cảm thấy mất mặt, thẹn quá hóa giận vung tay vào phía Ling: "Mẹ nó! Nói m biến..." Lời còn chưa dứt đã bị Ling né qua một bên, vung chân đá vào bụng hắn một cái. Thời gian cấp bách, Ling không có rảnh hao tâm, tốn sức với mấy tên lắt nhắt này, trong mắt cô lộ ra tia hung ác, tay nắm vào tay tên côn đồ bẻ ngược xuống, lại đạp tiếp một cước thật mạnh, khiến tên kia liên tiếp lùi về sau mấy bước lưng đập mạnh vào tường, ôm phần bụng gục xuống. Sự tình phát sinh đột biến, mấy tên đàn em ở cửa đều bị dọa sợ, trong lúc hoang mang không ai dám tiến lên. Chờ đến khi chúng kịp phản ứng, Ling Ling đã trực tiếp mở cửa tiến vào trong phòng.

Trong phòng, áo Orm bị xé rách, bởi vì liên tục chống cự mà bị Nattawat tát mấy cái, khóe miệng rớm máu. Orm hiện tại vẫn liều mạng giãy dụa, móng tay cào loạn trên mặt Nat khiến hắn rớm máu, không ngừng gào thét. "Mẹ nó thả tôi ra!". Orm giờ phút này có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu phẫn nộ, hận không thể giết chết tên cặn bã Nattawat này.

Ling vừa đẩy cửa ra, chỉ thấy cảnh tượng Nat vung tay tát mạnh lên gương mặt Orm, rít qua kẽ rang: "mẹ mày đồ con điếm! Không biết qua tay bao thằng đàn ông rồi còn bày đặt thanh cao. Tao nhổ vào." Cái tát này vô cùng ác độc, ra tay không hề nhân nhượng, máu từ miệng Orm trào ra ngoài. Ling nhíu mày, bước tới đạp Nat qua một bên kéo Orm ra khỏi hắn.

"Mẹ nó! Thằng oát nào..." Nattawat bị phá hư chuyện tốt, há miệng mắng to, quay đầu nhìn chằm chằm người vừa đến, ngạc nhiên vì đó lại là một cô gái. Chưa kịp định thần đã hứng trọn một đấm vào mặt. Nat lúc này như một bao cát, Ling Ling đấm liên tiếp vào mặt hắn. Bên ngoài, đám đàn tên kịp phản ứng, cuống quýt chạy vào phòng, đồng loạt tấn công cô. Ling đã dám bước đến căn phòng này cơ bản cô đã chẳng ngán mấy tên tép riu này, quay qua quay lại đã đánh cho chúng nằm bẹp dưới sàn. Nattawat ở phía sau hẵn đã hết bị choáng: "Mẹ nó con điếm này!", hắn cầm cái ly ném về phía Ling. Bị bất ngờ Ling Ling chỉ kịp xoay đầu nhưng vẫn bị miếng mảnh sượt qua má làm rướm máu.

Orm vừa thoát hiểm trong đường tơ, thân thể run lên bần bật, đôi mắt đỏ mọng, không biết đang phẫn nộ hay sợ hãi, phẫn nộ đến mức không thể suy nghĩ được gì, tay cầm bình rượu nặng trên bàn, giơ lên đập thẳng vào phía gáy của Nat. một tiếng bụp thật lớn làm cả căn phòng đang hỗn loạn bỗng yên tĩnh đến quỷ dị. Nat sửng sốt mấy giây, rồi vô thức đưa tay rờ sau đầu, cảm nhận thứ chất lỏng ấm nóng tràn ra, rồi gục xuống sàn, bất tỉnh. Ling đứng cách đó không xa, nhìn Nat nằm gục vào vũng máu đỏ tươi của chính gã, không khỏi giật mình. Cô nhíu mày, nhấp môi dưới. Orm đã giận đến không còn chút lí trí nào, lại cầm them cái ly đang ngã trên bàn ném về phía Nat đang nằm: "Đồ chó chết, m đi chết đi". Nàng cắn chặt rang, ánh mắt phá lệ hung ác, lại liền cầm mảnh sành sắc nhọn hướng về phía Nat, Ling sa sầm mặt mày, tiến nhanh lại nắm lấy cổ tay nàng: "Đủ rồi!"

Một tiếng quát chói tai, dọa Orm run lên, lí trí trống rỗng bị gọi về. Nàng hoảng hốt nhìn về phía Ling Ling. Đây là lần đầu tiên nàng nhận thức sự có mặt của cô. Dáng dấp cô rất thu hút, đôi mắt thâm thúy, mũi cao, có chút cương nghị pha lẫn lạnh lùng khó gần. Cô nhíu mày, nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt dường như mang theo mấy phần trách cứ, mở tay Orm lấy miếng mảnh chai quăng sang một bên: "Cô không biết cái gọi là pháp luật sao?". Thanh âm cô có chút trầm, rõ ràng là đang trách nhưng lại rất dễ nghe. Orm kinh ngạc nhìn cô, sau đó lại nói: "cùng lắm là đi tù". Ling sững sờ, đột nhiên lại không biết nên nói làm sao.

"Chuyện gì xảy ra?" cửa đột nhiên mở ra. Orm quay lại, nhìn thấy bên ngoài có mấy vị cảnh sát. Nattawat bị đưa lên cấp cứu, Orm cùng mấy tên côn đồ bị đưa lên xe, ling cũng không thoát khỏi liên can. Mắt cô buông xuống, đi theo đằng sau. Sự tình bị làm lớn, bên ngoài phòng khách khứa vây quanh xem náo nhiệt. Quần áo Orm bị xé rách trông lôi thôi, nàng chăm chú kéo lấy phần áo còn lại che lại chỗ cần che.

"Con bé kia dáng dấp không tệ, mặt mũi lại xinh đẹp vậy mà lại đi làm cái nghề dơ bẩn này." Có người hùa theo, "Cậu thì biết gì, loại phụ nữ này dựa vào khuôn mặt xinh đẹp sao nỡ làm mấy việc lao động chân tay chứ!". Ling đi theo phía sau nghe tiếng bàn luận chung quanh truyền vào tai, câu này so với câu kia còn khó nghe hơn, cô nhíu chặt lông mày, vô thức nghiên đầu nhìn về phía Orm. Nàng cúi đầu rất thấp, không biểu lộ bất kì cảm xúc gì, ánh mắt Ling rơi vào đôi tay đang níu chặt cổ áo của nàng, tay cô nắm rất chặt đến mức các khớp xương đều trắng bệch. Ling nhìn Orm một hồi lâu, sau đó cởi áo khoác đưa cho cô: "Mặc vào đi". Trước mắt bỗng có một chiếc áo khoác màu đen đưa qua, Orm khẽ sửng sốt, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn người bên cạnh. Ling nghĩ rằng nàng không muốn nhận, lại đưa đến gần hơn: "Cô mặc vào đi!".

Thời điểm vừa rồi suýt chút nữa bị cưỡng hiếp, Orm không khóc. Bị chung quanh hiểu lầm, buông lời nhục mạ, con mắt mỏi nhừ, nước mắt sắp rớt xuống nhưng nàng vẫn kìm lại nhất quyết không khóc. Lúc này, lại vì chiếc áo của một người lạ đưa tới lại suýt không kiềm được, nàng vội vàng nuốt xuống, cầm lấy áo khoác "Cảm ơn".

Ling Ling đến đồn cảnh sát viết xong lời khai, rất nhanh liền rời khỏi. Cô nán lại đại sảnh, nhưng vẫn không đợi được cô gái kia đi ra. Đứng một chút có một viên cảnh sát đang đi ra, cô tiến tới hỏi thăm: "xin hỏi cô gái vừa rồi lúc nào có thể được thả?"

Nhân viên cảnh sát ngẩng đầu, nói: "Chưa biết, nếu tên kia không sao thì mới tạm thời được thả"

Ling Ling có chút không vui: "Cô ấy là người bị hại"

"Là người bị hại nhưng vẫn có thể liên quan đến việc bán dâm, còn hành hung người khác. Chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, nếu như cô ấy trong sạch tự nhiên sẽ được thả ra ngoài."

Ling Ling đang yên đang lành phải vào đồn cảnh sát khai khẩu cung. Win tỉnh cả rượu, vội vàng chạy đến, "Ling, xảy ra chuyện gì vậy? Không sao chứ?" Ling không nói chuyện, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cột đèn đường màu vàng, tất cả đều là cặp mắt trong suốt màu hổ phách kia. Một cơn gió lạnh thổi đến, cô đột nhiên cảm giác lồng ngực thắt lại.

Đã hơn 2h sáng, Win nói: "Ling, chúng ta trở về đi, ngày mai còn có tiết học nữa." Ling quay đầu nhìn về phía ánh đèn sáng rực của đồn cảnh sáng, nửa ngày sau ừ một tiếng. "Về thôi". Việc này nói cho cùng với cô cũng chẳng có quan hệ gì,

Sáng hôm sau, Orm mới được thả ra. Sắc mặt nàng rất kém, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt hốc hắc. Nàng rất đói, bên cạnh đồn có một quán bán bánh nóng đang bốc khói, nàng mua hai cái nhưng lại không có khẩu vị chút nào, nhai bánh như nhai một bó rơm.

Nàng tính đem hai cái bánh vứt đi lại nhìn thấy bên đường có một ông lão ăn xin đang nằm co ro, gầy trơ xương. Orm lại gần, ngồi xổm trước mặt ông, đem cai bánh còn nguyên vẹn đưa cho lão "Vẫn còn nóng, ông ăn đi."

Hai mắt ông lão cái sáng rực lên, nhấp nhánh ánh lệ, hai tay ông run run tiếp nhận: "Cám ơn, cám ơn cô". Dường như rất đói, một miếng liền ăn hết nửa miếng bánh. Orm ngồi xổm ở đó 1 lúc, sau đó lại trở lại cửa hàng bán bánh kia mua thêm vài cái bánh khác, quay lại chỗ ông lão ngẫm nghĩ lại rút thêm 100bath: "cháu không giúp được gì cho ông, trời đang trở lạnh, ông cầm đi mua cái áo thêm mà mặc nhé!". Nàng đặt tiền vào trong cái chén trước mặt ông lão rồi đứng dậy rời đi. Orm về đến nhà đã là 9h30.

Nàng cầm quần áo đi tắm một lát, đứng trước gương, tóc có hơi hỗn loạn, khóe miệng bị rách 1 chút, là tối hôm qua bị Nat đánh, Nàng gầy vô cùng, sắc mặt trắng bệch, nhìn quả thực có chút chật vật.

Trên người nàng vẫn còn mặc chiếc áo của cô gái hôm qua. Cô gái ấy dáng khá cao, trang phục khoác trên người lại sạch sẽ, gọn gàng. Đột nhiên nhớ tới cô gái hôm qua bất giác mĩm cười, lại chợt nhớ vì nàng hình như người ấy còn bị thương trên mặt.

Nàng tắm rửa rất lâu, lúc đi ra đã đổi một bộ đồ ngủ thoải mái. Uống hai cốc nước, ăn chút đồ nhanh, rồi uống mấy viên giảm đau, sau đó mới cảm thấy được sống lại. nàng muốn nghỉ ngơi một chút, vừa chui vào chăn, điện thoại vang lên. Điện thoại trong túi xách, Orm đành rời giường, đi đến ghế sofa với lấy điện thoại kiểm tra xem người gọi là ai, nhìn tên hiển thị trên màn hình, do dự mấy giây mới nhấn nghe.

"Mẹ!"

"Cô xảy ra chuyện gì à? Tối hôm qua mẹ gọi mấy cuộc đều không được. Hay lại đi chơi bời lêu lổng ở đâu chứ gì?"

Mẹ nàng trước nay đều dùng thái độ này đối xử với nàng nên Orm cũng đã quen. Nàng từ tốn hỏi: "Tối qua con có chút việc, mẹ gọi con có chuyện gì không?"

Bà Nok ngữ khí không vui: "cái gì mà có chuyện gì không? Cô dùng giọng điệu này để nói chuyện với mẹ ư? Mẹ không có chuyện không thể tìm cô ư?"

"Mẹ muốn bao nhiêu?" Orm rất mệt mỏi, muốn tắt điện thoại nghỉ ngơi. Orm không phải muốn dây dưa, đi thẳng vào vấn đề, điều này khiến bà Nok sửng sốt một chút, sau đó ngữ điệu mới hòa hoãn lại vài phần, nói: "Muốn 200.000 bath, em trai cô cần phải nộp tiền học, mua tài liệu cũng còn xài sinh hoạt, cô gửi cho nó đi."

"Con hiểu rồi, mẹ còn việc gì nữa không? Nếu không con cúp máy đây". Trong hai năm qua, mỗi lần mẹ nàng gọi cho nàng ngoại trừ xin tiền thì không có điều gì khác. Orm cúp điện thoại, ngồi trên ghế một chút, sau đó đổi quần áo, xách balo trên cửa đi ra ngoài.

Art học tại một trường cấp 3 thuộc những trường trọng điểm của thành phố, Orm đón xe đến trường, khi đến nơi em trai còn chưa tan học, Nàng đứng ở bên ngoài đợi một lúc. Nàng đứng ngoài hành lang, qua cửa sổ nhìn lên bục giảng có màn hình chiếu thật to. Đang trong giờ toán, thầy giáo cầm bút ghi trình tự giải đề, bên cạnh bục giảng dán điểm thi đợt vừa rồi. Năm đó nếu nàng không bỏ học ra ngoài làm thêm, chắc nửa năm nữa nàng tốt nghiệp rồi sẽ vào đại học. Đáng tiếc không có nếu như. Vận mệnh có đôi khi chính là tàn nhẫn như vậy.

Orm đứng đợi bên ngoài thêm tầm 10p thì chuông học vang lên, vừa có hiệu lệnh tan học, học sinh ùa ra như chim vỡ tổ. Orm gọi một bạn nam sinh lại: "bạn ơi, xin lỗi, bạn có thấy Art đâu không?"

Orm dáng dấp vô cùng khả ái, lại thêm biểu tình e lệ, khiến nam sinh trước mặt không giấu nổi ánh mắt sáng lấp lánh, nhìn nàng đến ngây dại. Nam sinh đi bên cạnh cưới giễu cậu kia một cái: "thất thần cái gì, người ta là đến tìm thằng Art". Nói xong, nam sinh nhanh nhẹn hướng về phía phòng học gọi to: "Art! Có người xinh đẹp đến tìm cậu".

Art từ trong lớp đi ra, vốn đang cùng bạn nô đùa, vui vẻ khoác tay nhau chạy ra khỏi lớp, đến cửa thấy Orm, trong tích tắc sắc mặt lập tức trầm xuống: "Chị tới đây làm gì? Không phải đã nói với chị rất nhiều lần, không phải không được đến trường tìm tôi sao?" vừa nói cậu vừa kéo Orm đến góc khuất cầu thang.

"Tại sao?" Orm nhìn cậu. Art không giấu sự chán ghét cùng khinh thường trong ánh mắt: "Mất mặt"

Orm không có biểu tình gì, ánh mắt xoáy sâu vào mắt Art. Một lát sau, nàng bỗng cười lạnh: "Em rất khinh thường chị?". Art nhíu mày, trong mắt càng thêm chán ghét nhìn Orm một cái, xoay người đi.

"Em đứng lại cho chị" Art dừng chân một cái, không xoay đầu lại: "chị muốn gì?" Orm lấy ví tiền trong túi xách ra, rút 200.000bath đưa cho Art, từ tốn nói: "tiền học, còn có tiền sinh hoạt." Art cau mày, không nhận. Orm bèn nhét tiền vào túi áo đồng phục của cậu: "Chị không dạy được cậu, chị kiếm tiền nuôi cậu đi học". Thanh âm của nàng như cố gắng khắc chế, giọng khẽ run, đôi mắt nóng lên. Orm không ngẩng đầu lên nói tiếp: "Từng đồng chị kiếm đều là những đồng tiền làm ra từ mồ hôi nước mắt, từ sức lao động chân chính, là những đồng tiền sạch sẽ nhất, chị nói cho cậu hay, chị không hề thấy mất mặt." Nàng cất tiền sâu vào trong túi áo Art, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt em trai, từng chữ rành mạch: "là các người có lỗi với chị."

Nàng nói xong liền xoay người. Nhưng Orm không ngờ tới nơi này, trong cảnh tượng khó xử này, nàng gặp lại Ling Ling. Đây là lần thứ hai nàng gặp chị, vừa xoay người đã nhìn thấy chị, chị đứng ở trên cầu thang, bên cạnh còn có một nữ sinh khác, cách nàng rất gần.

Ling Ling nhìn chằm chằm Orm, nhìn vào mắt nàng, ánh mắt nàng rất đỏ, giống như muốn khóc. Orm từ trước tới nay chưa bao giờ khóc ở trước mặt người khác, nàng lập tức lau khô đôi mắt, sau đó không nói gì, đi thẳng xuống dưới cầu thang.

Ling quay đầu, nhìn bóng lưng Orm rời khỏi, hồi lâu không nhúc nhích. "chị họ, sao vậy?" Nữ sinh bên cạnh hỏi cô.

Ling lắc đầu, ánh mắt lại liếc nhìn Art vòng qua cô đi về phía lớp học. Meena kéo kéo tay cô. "chị họ, mình về thôi".

Tối đó, Ling Ling cùng đám bạn học ra ngoài ăn khuya.

"LingLing à, cậu làm sao có thể hiểu được cái đề oái oăm này thế?". Ling đang định trả lời, bước chân đột nhiên dừng lại. Orm mặc áo khoác đen, bên trong là bồ đầm trắng. Tóc nàng khác dài, cuốn lên gọn gàng sau gáy, để lộ đôi vòng tai to màu vàng, đầu ngón tay đang kẹp một điếu thuốc đang hút dở, lưng dựa vào tường, nhìn thấy Ling, nàng mĩm cười. Nụ cười mang mấy phần phong tình: "Đói không? Tôi mời chị ăn khuya."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com