Chương 30 - TOÀN VĂN HOÀN
LingLing Kwong không thích, nói: "Đừng xin tha cho bọn họ, bọn họ không hề đáng được em đồng tình, càng không đáng để em uất ức chính mình vì bọn họ, Nong Orm, người nhà của em, có chị là đủ rồi! Dĩ nhiên, còn có thể có cục cưng của chúng ta, cùng chị về đi, chị sẽ cho em một mái nhà, một mái nhà chân chính thuộc về chính chúng ta, có được không?"
Orm Kornnaphat cúi đầu nỉ non: "Lại có nhiều chuyện em không biết vậy..."
Nhìn thấy Orm Kornnaphat gần như sắp bị LingLing Kwong thuyết phục, Luke không khỏi quýnh lên trong lòng, cô trực tiếp kéo Orm Kornnaphat sang một bên: "Orm Kornnaphat, em không thể đi!"
Orm Kornnaphat sửng sốt, vừa định mở miệng, đã nghe Luke nói: "Orm Kornnaphat, chị thích em!"
Lúc này Orm Kornnaphat thật kinh hãi, thậm chí nàng có chút bối rối rút tay ra khỏi tay Luke, ngạc nhiên mở miệng: "Chị Luke, chị không sao chứ? Chị là chị họ của em mà!"
Luke có chút tức giận gầm nhẹ: "chị là được bác em nhận nuôi, chúng ta không cùng chung máu mủ!"
"Nhưng..."
"Orm Kornnaphat, từ nhỏ chị đã thích em, nhìn người nhà họ Sethratanapong ăn hiếp em chị rất đau lòng, ban đầu em không tin chị, sau này em biết chị không giống bọn họ, mới từ từ bắt đầu qua lại với chị, chị luôn giấu phần tình cảm này ở trong lòng, sợ dọa em sợ, không dám nói cho em biết."
Luke dừng một chút, nhìn Orm Kornnaphat: "chị cho là em và chị ta sẽ vĩnh viễn không cùng nhau, giống như bây giờ nuôi con cùng em như vậy chị cũng cảm thấy hạnh phúc, chị chưa bao giờ nghĩ có thể trở thành vợ chồng với em, chị chỉ muốn ở bên cạnh em, chăm sóc em, bảo vệ em..."
Orm Kornnaphat vô cùng khiếp sợ, trong đầu vô cùng hỗn loạn, nàng chưa bao giờ biết chị giúp mình là có lý do, nàng vẫn luôn coi cô như chị gái, sao đột nhiên lại nói cho nàng biết cô thích nàng?
Chuyện này thực quá điên cuồng!
Lúc tay chân Orm Kornnaphat luống cuống, LingLing Kwong cười lạnh nói: "Luke, cô đừng lừa cô ấy, tất cả đều do cô sắp xếp, cô đã sớm âm mưu tất cả những chuyện này! Nong Orm hoàn toàn không bị ung thư não, chỉ có khối u trong não, cô kêu bệnh viện viết đơn cho em ấy, để cho em ấy hộc máu, để cho em ấy cho là mình thật mắc phải bệnh nan y, sau đó càng từng bước một cướp đi em ấy, bây giờ, cô còn muốn ngăn cản em ấy và tôi, đừng mơ tưởng!"
Orm Kornnaphat hoàn toàn bối rối, nàng nhìn LingLing Kwong, trong đôi mắt có chút nghi ngờ, thật ra thì lúc trước nàng đã cảm thấy có chút kỳ lạ, sao ung thư não lại nhanh khỏi như vậy, hơn nữa sau phẫu thuật, không hề có chút di chứng nào.
LingLing Kwong tiếp tục nói: "Cũng trách tôi quá ngu, lần trước tới không phát hiện đầu mối, lần này nếu không đến mộ Nong Orm, lại nghi ngờ, sau mới liên hệ tất cả lại với nhau, sau đó, tôi đã điều tra, quả nhiên tất cả đều là cô giở trò quỷ, nếu năm đó tôi đi điều tra cô, cũng sẽ không bỏ qua chân tướng."
"Sao cậu phát hiện được không đúng?" Đột nhiên Luke mở miệng.
"Nếu Nong Orm đã chết thật, sao cô lại không thường đến quét dọn mộ cho em ấy? Tôi đã sớm phát hiện tình cảm của cô với Nong Orm, chỉ là ngại thân phận nên tôi vẫn luôn không nói ra."
Orm Kornnaphat đi từ từ đến bên cạnh Luke, nhìn thẳng vào mắt cô: "Chuyện này là thật sao?"
Mắt Luke đỏ lên, cô đau khổ gầm nhẹ: "Là thật thì thế nào? Orm Kornnaphat, em biết chị yêu em nhiều lắm không? Nhiều năm qua, chị vẫn bảo vệ em, chị chưa từng nghĩ tới, có một ngày, em sẽ rời khỏi chị mà sa vào lòng một người phụ nữ khác, chị không cam lòng!
Không cam lòng!"
Giọng Luke nghẹn ngào, ôm Orm Kornnaphat quỳ xuống.
"Orm Kornnaphat, thật xin lỗi, nhưng chị thật sự vô cùng yêu em, em đừng đi có được không?"
Nhìn người phụ nữ mình đã từng kính trọng giống như chị gái quỳ ở trước mặt mình, trong lòng Orm Kornnaphat ngũ vị tạp trần, ngoại trừ ngạc nhiên chỉ có sửng sốt và khó có thể tiếp nhận.
"Chị Luke, chị đứng lên trước đi."
Luke lại vẫn quỳ ở đó: "Nếu em không hứa với chị, chị sẽ không đứng lên, Orm Kornnaphat, em đã nói cho dù là sau này cũng không gặp lại LingLing Kwong, chị ta đã từng tổn thương em, em cũng có thể tha thứ cho chị ta, vậy tại sao em không thể tiếp nhận chị chứ?"
Orm Kornnaphat cúi đầu: "Thật xin lỗi, chị Luke, cho tới nay, em chỉ coi chị là chị gái, em biết chị vẫn luôn chăm sóc em, nhưng em thật sự không có cách nào tiếp nhận."
Luke giống như ỷ lại vào Orm Kornnaphat:
"Orm, tại sao không thử với chị một lần? Em xem trong khoảng thời gian này không phải em ở đây cũng vô cùng vui vẻ sao? Chị nghĩ, sau này chúng ta cũng có thể tiếp tục như vậy, không phải sao?"
Đối mặt với Luke dây dưa, lần đầu tiên Orm Kornnaphat cảm thấy kinh ngạc không dứt, dường như nàng chưa từng quen biết người này, bây giờ Luke hoàn toàn như một người khác.
Orm Kornnaphat vươn tay đỡ Luke dậy: "Chị
Luke, em thật sự vô cùng biết ơn chị, từ nhỏ đến lớn, mỗi một lần em gặp chuyện buồn, chị đều ở bên cạnh em, chị giống như là một người chị gái, vĩnh viễn bao dung tính xấu của em, kiên nhẫn với khuyết điểm của em, nhưng em với chị, cho tới bây giờ đều không phải là tình yêu."
Orm Kornnaphat nói xong, trực tiếp nắm tay LingLing Kwong, mười ngón tay đan xen, mắt nàng bình thản nhìn Suzy: "Chị Luke, thật ra thì em cũng từng nghĩ cứ tiếp tục sống như thế này, nhưng không nghĩ tới giữa chúng ta vẫn có lừa gạt, có giấu diếm, huống chi, lần này lúc nhìn thấy LingLing Kwong, em không có cách nào thuyết phục mình không chấp nhận chị ấy."
Trong lòng LingLing Kwong khẽ động, ánh mắt cưng chiều nhìn Orm Kornnaphat, đáy mắt cảm động không dứt: "Cảm ơn em, Nong Orm, cám ơn em lựa chọn chị."
"Tại sao? Orm Kornnaphat, LingLing Kwong làm nhiều chuyện sai như vậy, cậu ta đã từng tốn thương em sâu sắc, tại sao em vẫn chịu cho cậu ta cơ hội?"
Orm Kornnaphat cười cười, dịu dàng lại ngọt ngào: "Có lẽ là bởi vì con người em ích kỷ, em không muốn từ bỏ hạnh phúc tới tay, cho nên cũng chỉ phải làm trái với hứa hẹn của mình, chị Luke, nếu chị thật muốn trách, cứ trách em đi, đừng trách LingLing." Cả người Luke chán nản ngã ngồi dưới đất, vô lực mà tuyệt vọng.
LingLing Kwong tiến lên, kéo Luke dậy: "Luke, thật ra thì tôi muốn cảm ơn chị, cám ơn chị vẫn luôn chăm sóc Nong Orm và cục cưng, mặc dù động cơ không tốt, nhưng chị đối xử với bọn họ rất tốt. Nhưng trong tình yêu, không chịu được bất kỳ lừa gạt. Tôi và Nong Orm cũng từng bị lừa gạt, cũng bởi vì lừa gạt mà tổn thương, một lời nói dối cần vô số lời nói dối làm tròn, sớm muộn cũng sẽ mang đến tổn thương nhiều hơn."
Luke không nhịn được cười khổ: "Cậu nghĩ trong khoảng thời gian này tôi không lo sao? Không có lúc nào là tôi không lo sợ, còn có chút trông gà hoá cuốc, vì vậy tôi chỉ có thể lần lượt giấu diếm tất cả tin tức trong nước về cậu, cho nên cho tới nay, Orm Kornnaphat mới không biết cậu đã làm nhiều như vậy vì em ấy."
Luke ảo não che mắt: "Tôi sai rồi, có lẽ là bởi vì sự ích kỷ của tôi, mới có thể mất đi Orm Kornnaphat."
Orm Kornnaphat tiến lên phía trước nói: "Chị Luke, chị chưa từng mất đi em, bởi vì bất kể tới khi nào, em cũng là em gái của chị!"
Luke nhìn ánh mắt chân thành của Orm Kornnaphat, rốt cuộc ảm đạm rũ mắt xuống.
----
LingLing Kwong và Orm Kornnaphat ở Mỹ một tuần, sau đó không thể chờ đợi chuẩn bị trở về nước.
Mà hôm nay, Luke cố ý đến sân bay tiễn bọn họ, nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt Orm Kornnaphat, cô cũng hoàn toàn nghĩ thông suốt, mấy ngày nay, Orm Kornnaphat cũng không vui, mặc dù nàng luôn giả bộ kiên cường, nhưng ánh mắt không lừa được người.
Cho đến giờ phút này, Luke mới phát hiện được, mình thật không xứng với Orm Kornnaphat, tình yêu của cô, âm u lại ích kỷ, cô vốn chuẩn bị một cái lồng cho Orm Kornnaphat, tự cho là đúng cho nàng tất cả, lại chưa từng nghĩ, cho tới bây giờ nàng không muốn bị cái lồng trói buộc, mà là có thể tùy ý bay lượn trên bầu trời xanh.
Orm Kornnaphat đi theo LingLing Kwong rời đi, khi bọn họ đi vào cổng kiểm phiếu, đột nhiên Luke gọi Orm Kornnaphat lại: "Orm Kornnaphat!"
Orm Kornnaphat quay đầu, vẻ mặt không hiểu, sau đó nghe thấy Luke lớn tiếng nói: "Chúc em hạnh phúc! Em nhất định phải hạnh phúc!"
Orm Kornnaphat nở một nụ cười sáng lạn: "Dạ, chị cũng vậy! Chị Luke, tạm biệt!"
Mãi cho đến khi Orm Kornnaphat bọn họ lên máy bay, Luke mới thất hồn lạc phách rời khỏi sân bay, sắc trời bên ngoài rất tốt, tim của cô lại trống rỗng, bất tri bất giác, cô mới phát hiện, mình đã sớm nước mắt đầy mặt, cô biết có lẽ mình làm không đúng, nhưng cô chưa bao giờ hối hận, cô gái cô thích rất nhiều năm, từ nay về sau, biến mất khỏi cuộc đời cô.
Luke đi ra ngoài hành lang sân bay, ngồi ở trên ghế buồn bã mất mác, trong lúc bất chợt, một đôi tay nhỏ bé trắng thuần vươn tới trước mặt cô, trên tay còn có một túi khăn giấy.
Luke ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy một cô gái tóc ngắn nhuộm màu tro, nở nụ cười sáng lạn với cô: "Này, chị đẹp gái, em thấy chị khóc rất thảm, lau đi!"
Luke sửng sốt, vươn tay nhận lấy khăn giấy.
Cuộc sống chính là như thế, lúc một đoạn tình yêu kết thúc, có lẽ, rất nhanh sẽ có tình cờ gặp gỡ, bắt đầu hành trình mới.
・・・
Trên máy bay, Orm Kornnaphat cảm thán vạn lần, cẩn thận tính toán, nàng đã rời đi hai năm, lúc trở về, cũng không biết trong nhà biến thành hình dạng nào.
Dường như nhận thấy Orm Kornnaphat thấp thỏm,
LingLing Kwong nắm tay nàng: "Nong Orm, yên tâm, tất cả đã có chị."
Lòng Orm Kornnaphat lập tức ổn định lại, hay là nói, bất kể như thế nào, đều có LingLing Kwong ở bên cạnh nàng, nàng gật đầu, đầu nhẹ nhàng tựa lên vai Lisa.
LingLing Kwong dịu dàng vuốt tóc nàng Orm Kornnaphat thấy cục cưng ngủ say ở trong lòng LingLing Kwong, không khỏi chủ động mở miệng nói: "Nếu không để em ôm một lát, chị cũng ôm một đường, tay có mỏi không?"
LingLing Kwong cười trầm thấp: "Không sao, Nong Orm, lúc trước chị không ở bên cạnh em, để em một mình, nhưng bây giờ chị ở đây, dĩ nhiên không nỡ để em khổ cực."
Orm Kornnaphat có chút đỏ mặt, trừng cô: "Hoa ngôn xảo ngữ.'
"Là thật lòng thật ý!"
Màu mắt LingLing Kwong rất sâu, mà Orm Kornnaphat có chút xấu hổ cúi đầu.
Lúc hai người đi xuống máy bay, trở lại trong nước, Orm Kornnaphat hít sâu một hơi: "Vẫn là trong nhà tốt hơn!"
"Ừ, chúng ta về nhà!"
LingLing Kwong dẫn Orm Kornnaphat trở về biệt thự hai người ở cùng nhau sau khi kết hôn, nhìn tất cả quen thuộc chung quanh, vành mắt Orm Kornnaphat không nhịn được mờ đi.
Vì nghênh đón Orm Kornnaphat trở về, LingLing Kwong sớm sai người quét dọn phòng ốc, hơn nữa còn cố ý làm một phòng trẻ con hết sức đáng yêu.
Bên trong bày đầy các món đồ chơi.
Hai người đưa cục cưng vào phòng, LingLing Kwong dắt tay Orm Kornnaphat: "Muốn đi xem chung quanh một chút không?"
Orm Kornnaphat gật đầu, LingLing Kwong dẫn nàng đi dạo từ phòng làm việc ra tới vườn hoa bên ngoài, nhìn tất cả những thứ quen thuộc này, chuyện cũ nối lên trong lòng từng chút một.
Hai người vào vườn hoa, lúc này, trong vườn hoa muôn hồng nghìn tía, hoa tươi nở rộ, Orm Kornnaphat thấy được xích đu trong vườn hoa, vui mừng chạy tới: "Cái này vẫn còn sao?"
LingLing Kwong gật đầu đương nhiên: "Đồ em thích dĩ nhiên phải cất giữ!"
Orm Kornnaphat từ từ ngồi lên, LingLing Kwong hết sức chủ động đi đến phía sau nàng giúp nàng đẩy xích đu, nhìn khuôn mặt Orm Kornnaphat tươi cười rực rỡ, lòng LingLing Kwong mềm nhũn, đây là người phụ nữ cô yêu!
"Nong Orm! Chị yêu em, gả cho chị đi!"
Lúc xích đu dần dần chậm lại, đột nhiên LingLing Kwong chuyển đến trước mặt Orm Kornnaphat, quỳ xuống trước mặt nàng, tay cô cầm một chiếc nhẫn sớm đã chuẩn bị, ánh mắt thâm tình lại tràn đầy mong đợi.
Orm Kornnaphat mím môi không nói, từng có một lần hôn nhân, khiến nàng cảm thấy sợ kết hôn, bây giờ tới một lần nữa, nàng vẫn sợ, có lẽ, nàng chính là quỷ nhát gan.
LingLing Kwong vươn tay nắm chặt tay nàng, giương mắt lên nhìn nàng: "Nong Orm, chị biết hôn nhân của chúng ta lúc trước khiến em sinh lòng sợ hãi, nhưng chúng ta không thể luôn sống trong quá khứ, chỉ có dũng cảm bước tới, mới có thể có tương lai tốt đẹp hơn, còn lần này, chị sẽ cùng em, có được không? Gả cho chị đi!"
Vào lúc đó, có không ít người từ từ đi đến bên ngoài biệt thự, nam nữ già trẻ, mỗi loại đều có, điểm giống nhau duy nhất chính bọn họ đều cầm một đóa hoa hồng, những người này từ từ đến gần LingLing Kwong bọn họ, vây quanh bọn họ, làm thành một hình trái tim, mỗi người vui vẻ nhẹ nhàng nói với Orm Kornnaphat: "Đồng ý đi, đồng ý đi.."
Orm Kornnaphat nhìn ánh mắt thâm tình của LingLing Kwong, cũng không nhịn được nữa rơi nước mắt, gật đầu đồng ý.
Những nam nữ già trẻ cầm hoa hồng từng người một không nhịn được hoan hô, bọn họ đều là những người từng được Quỹ từ thiện Korrnaphat giúp, bọn họ cũng nghe nói lai lịch của Quỹ từ thiện Kornnaphat, bọn họ ôm lòng biết ơn và chúc phúc.
Tâm tình LingLing Kwong kích động đeo chiếc nhẫn vào tay Orm Kornnaphat, ôm chặt lấy nàng: "Cảm ơn em, Nong Orm, cám ơn em chịu tin tưởng chị, bắt đầu từ hôm nay, chị muốn để cho em quên hết mọi thứ không vui không hạnh phúc, cuộc sống sau này giao cho chị lần nữa, có được không?"
Orm Kornnaphat trịnh trọng gật đầu: "Em chưa từng hận Ling, cho dù lúc trước em bị bệnh nặng, chị nói những lời lạnh lùng với em, em biết chị mất trí nhớ, em tin một ngày nào đó chị sẽ khôi phục trí nhớ, bây giờ, trời cao nghe được lời cầu xin của em, để cho chị khôi phục trí nhớ, trở thành của em lần nữa. Em thật sự vô cùng biết ơn."
Hai người ôm nhau thật chặt ở trong khóm hoa, người chung quanh không nhịn được ồn ào: "Hôn đi, hôn đi!"
Hai người nhìn nhau, Orm Kornnaphat vẫn có chút xấu hổ, LingLing Kwong cũng đã không chút do dự hôn xuống!
Ngày hôm sau, LingLing Kwong dẫn Orm Kornnaphat trở lại nhà họ Kwong.
Lúc Marco và bà Kwong nhìn thấy Orm Kornnaphat, mỗi người giống như là gặp ma.
Chỉ là, LingLing Kwong không tới vì bọn họ, hơn nữa lần này trở về, cũng là Orm Kornnaphat chủ động đề nghị, nàng muốn đến thăm lão gia tử, đã từng ở nhà họ Kwong, chỉ có Kwong lão gia tử thích nàng nhất, ủng hộ nàng.
LingLing Kwong ôm con, dắt tay Orm Kornnaphat, bước từng bước một vào biệt thự, bà Kwong rất ngạc nhiên mới chần chờ nói: "Orm Kornnaphat? Không phải cô đã. .."
Orm Kornnaphat gật đầu với bà Kwong: "Bác gái."
Thái độ Orm Kornnaphat lạnh nhạt khiến cho bà Kwong lập tức ngây ngẩn, nghĩ đến trước kia bà xoi mói Orm Kornnaphat đủ điều, trong lòng có chút là lạ.
Marco trực tiếp hơn một chút: "LingLing Kwong, không nghĩ tới bây giờ ngay cả ba mẹ con cũng lừa gạt, không phải con nói Orm Kornnaphat đã chết sao? Vậy bây giờ đứng ở chỗ này là cái gì? Ma sao?"
Trong nháy mắt LingLing Kwong lạnh mặt: "Có liên quan gì đến ba? Tôi và Nong Orm trở về để thăm ông nội."
"Con..."
Nghe thấy lầu dưới có tiếng động, lão gia tử chống gậy đi xuống lầu, lúc nhìn thấy Orm Kornnaphat, không khỏi vô cùng kích động: "Orm Kornnaphat!"
Orm Kornnaphat cũng hết sức rung động, chạy đến bên cạnh lão gia tử đỡ ông: "Thật xin lỗi, ông nội, để cho ông lo lắng."
Lão gia tử vỗ vỗ tay nàng: "Không sao, cũng đã qua, con còn sống là tốt rồi!"
LingLing Kwong ôm con trai đến trước mặt lão gia tử, nói: "Còn không nhanh kêu ông cố."
Giọng cậu nhóc cực kỳ mềm mại, mở miệng:
"Chào ông cố!"
Kwong lão gia tử sửng sốt, ngay sau đó cười nở hoa: "LingLing, đây là con trai của con và Orm Kornnaphat à? Tốt! Tốt! Nhanh, Marco, Moyoung, còn không đi chuẩn bị bao lì xì!"
Marco bĩu môi: "Nó vẫn chưa kêu con đâu!"
Kwong lão gia tử liếc ông, hừ lạnh:
"Không phải là anh không muốn nhận đứa con dâu Orm Kornnaphat này sao? Vậy tại sao tiểu bảo bối nhà chúng ta lại phải kêu anh?"
Bà Kwong có chút lúng túng đứng bên cạnh, nhưng ánh mắt nhìn đứa bé đã tràn đầy khát vọng, bà đã sớm muốn ôm cháu, lúc trước vẫn luôn có thành kiến với Orm Kornnaphat, mà một năm qua, bọn họ cũng coi như là hoàn toàn thấy được sự quyết tâm của LingLing Kwong, nếu không có Orm Kornnaphat, chỉ sợ cô sẽ không sống với bất kỳ ai!
Bà Kwong kéo kéo tay áo Marco, Marco hừ một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn về phòng chuẩn bị bao lì xì, không có cách nào, ai bảo bây giờ LingLing Kwong nắm giữ quyền to kinh tế nhà họ Kwong? Huống chi, bọn họ cũng chỉ có một đứa con, cộng thêm một năm qua, bọn họ cũng hiểu không ít chuyện, cho dù không thích Orm Kornnaphat, cũng không tiện trở mặt.
Bà Kwong tiến lên trước, thành khẩn nói với
Orm Kornnaphat: "Thật xin lỗi, Orm Kornnaphat, lúc trước mẹ vẫn luôn không hề thích con, nhưng nếu con trai mẹ quý trọng con như vậy, sau này mẹ cũng sẽ thử sống tốt với con, hi vọng con có thể cho ba mẹ một cơ hội sửa đổi."
Marco vừa ra, đã nghe thấy vợ mình đang nói xin lỗi với Orm Kornnaphat, trên mặt ông có chút không nhịn được, muốn thỏa hiệp với LingLing Kwong bọn họ, lại có chút mất hết mặt mũi, vẫn là Kwong lão gia tử hiểu rõ con trai, giảng hòa: "Được rồi, được rồi, đều là người nhà, có chuyện gì mà nói không được?"
LingLing Kwong vẫn yên lặng, Orm Kornnaphat cười cười, chủ động mở miệng: "Ông nội nói rất đúng, ba, mẹ, chúng ta là người nhà."
Lúc này lòng bà Kwong mới hạ xuống, vội vàng tiến lên ôm lấy cục cưng, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Cháu ngoan của bà, nhanh kêu một tiếng ông nội bà nội."
Cậu nhóc hết sức khéo léo kêu lên, lúc này sắc mặt Marco mới dịu mấy phần, nhét bao lì xì vào lòng cục cưng. "Các con tính lúc nào thì làm hôn lễ?"
Đột nhiên bà Kwong nhớ tới, lúc trước hôn lễ của bọn họ quá mức vội vàng, lần này, nhất định phải làm một hôn lễ náo nhiệt mới được!
Đối với chuyện này, LingLing Kwong trả lời: "Chuyện này con đã lên kế hoạch rồi, không cần ba mẹ quan tâm, đến lúc đó, ba mẹ trực tiếp tham dự là được!"
Rất nhanh đã đến ngày hôn lễ, chỗ cử hành hôn lễ là một trang viên của nhà họ Kwong, mặc dù có không ít truyền thông hâm mộ tiếng tăm mà đến, nhưng người có thế đi vào tham gia cũng chỉ có nhân viên cơ cấu từ thiện, đồng thời còn có người nhận được lợi ích từ Quỹ từ thiện.
Vì vậy, các nhà báo cứ nhìn từng người già, trẻ em, người tàn tật,... đi vào trang viên, mỗi một người đều không nhịn được trợn mắt há hốc mồm, đây thật đúng là một hôn lễ đặc biệt, hình như cũng không có hôn lễ nhà ai làm như dạ hội từ thiện thế này.
Trong hôn lễ, trên màn hình lớn phát niềm vui LingLing Kwong đã chuẩn bị mấy năm trước, khi Orm Kornnaphat thấy từng tấm hình và những ghi chép quen thuộc bọn họ từng trải qua không ngừng phát, nước mắt cũng không kiềm được rơi xuống.
LingLing Kwong thâm tình chân thành dắt tay Orm Kornnaphat: "Nong Orm, em có đồng ý để chị dắt tay em, cả đời vĩnh viễn không rời không bỏ!"
"Em đồng ý!"
Hôn lễ tiến hành hết sức thuận lợi, mà hôn lễ đặc biệt này cũng đã trở thành một việc trọng đại nghe nhiều đến thuộc ở Seoul, sau hôn lễ, Quỹ từ thiện Kornnaphat vẫn tiếp tục đưa vào hoạt động, chỉ là bày một tấm đệm ra, giao cho Orm Kornnaphat tự mình quản lý.
Sáng sớm hôm nay, LingLing Kwong dẫn Orm Kornnaphat đến nghĩa địa, quét dọn mộ cho mẹ Orm Kornnaphat, ở trước mộ, LingLing Kwong Trịnh trọng cam kết: "Mẹ, xin mẹ tin tưởng con, bắt đầu từ hôm nay, con sẽ không bỏ tay Orm Kornnaphat ra nữa! Con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, mãi mãi đến già!"
Orm Kornnaphat chủ động cầm tay cô, đáy mắt thoáng qua trong suốt. "Về thôi..."
Lúc đó trời chiều rất đẹp, Orm Kornnaphat và LingLing Kwong mỗi người năm một tay con trai, bước chậm dưới tia năng chiều tà, ánh mặt trời chiều chồng bóng họ lên nhau, hạnh phúc, có lúc chỉ đơn giản như vậy.
----
Truyện này mình cảm nhận khúc kết hơi hụt hẩng một xíu. Cảm ơn mọi người đã quan tâm truyện nha.
Ôm ôm 💋
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com