Chương 127
Mấy chuyện về Teaw Noiam và Perawat, để Chomthawat Kwong đi giải quyết.
Lúc rời khỏi nhà, Lingling Kwong bị Chomthawat Kwong gọi vào phòng sách. Hai người ngồi thật lâu, lại không nói gì với nhau. Hoàn toàn không biết nên nói với đối phương cái gì.
Cuối cùng, Lingling Kwong chỉ nói một câu 'Con phải đi' sau đó đứng dậy. Lúc này Chomthawat Kwong mới chợt mở miệng, nói "Con thật sự thích Orm Kornnaphat?"
Lingling Kwong quay người lại, nói "Vâng."
Chomthawat Kwong nghe vậy, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ giơ tay lên, ý bảo nàng đi đi.
Teaw Noiam đăng nhập vào tài khoản viết bài vạch trần của mình lúc trước, lại mở thêm một bài viết, nói lúc đầu vì thấy Lingling Kwong không vừa mắt, nên mới đăng bài post, nội dung bên trong cũng không phải sự thật.
Khuấy động mấy tập sóng gió mấy ngày, rốt cuộc cũng bình yên trở lại.
Thế nhưng, Lingling Kwong vẫn không có quyết định quay lại giới giải trí.
Lingling Kwong ngồi trước máy tính, nàng trầm tư hồi lâu, sau đó gõ chữ đầu tiên xuống văn bản rời khỏi giới giải trí. Lúc sau lại lạch cạch xóa toàn bộ, đổi thành quay video.
Trong video, Lingling Kwong nhớ lại hình tượng những năm gần đây mọi người cùng nhau cố gắng, nói rồi nói, viền mắt đã có chút ươn ướt.
Sau khi đăng tuyên bố rời khỏi giới, rất nhiều người không chịu chấp nhận được. Rất nhiều fan trung thành theo đuổi từ khi nàng bắt đầu ra mắt, từ trước đến giờ vẫn luôn tiếp tục ủng hộ đều tỏ ra không thể hiểu được.
"Là do quá nhiều áp lực từ việc bị bôi xấu sao? Lingling Kwong, đừng mà! Quay lại đi! Mấy người nói gì mà đồng tính luyến ái thì đừng ra ngoài làm ngôi sao, sẽ làm hư con nít gì đó cũng đủ rồi đó! Lingling Kwong bị các người ép đến rời khỏi giới rồi đó, lần này các người vui chưa?!"
"Ling bảo bối nói chị ấy mệt mỏi, tôi thấy, nhất định là vì tình yêu bị người ta đào bới..."
"Cho ngôi sao một không gian riêng tư được không?! Lúc thì đào bới xu hướng giới tính của người ta, lúc thì đào bới bối cảnh gia đình người ta, ngôi sao không phải người à, không thể có lấy một chút không gian riêng tư nào sao?"
"Lingling Kwong, em không biết chị có thể nhìn thấy bình luận này của em không. Dù thế nào em cũng muốn nói với chị, mặc kệ thế nào, chị cũng là người chị lớn mà em thích nhất trong tim em. Chị nói mệt mỏi, muốn rời khỏi giới giải trí, em cũng ủng hộ, bởi vì em chỉ muốn thấy trên mặt chị có nụ cười vui vẻ."
"Đi thư giãn một hồi đi... Nhưng mà lúc nào em cũng chào đón chị trở về..."
Orm Kornnaphat lướt đến bình luận nhớ tới lời Lingling Kwong nói trước đây, mũi cũng ê ẩm. Lingling Kwong từng nói, sở thích của chị ấy là quay phim, tạo nên một vai diễn, có thể nhận được thỏa mãn lớn nhất. Lingling Kwong cũng từng nói, vì tương lai sau này của hai người càng tốt hơn, cho dù như thế nào chị ấy cũng muốn rời khỏi giới, như vậy mới có nhiều thời gian và tinh lực xây dựng tương lai.
Vừa nghĩ như thế, Orm Kornnaphat đã cảm thấy sâu trong nội tâm Lingling Kwong, chắc chắn vẫn còn buồn. Dù sao diễn xuất là yêu thích của chị ấy, thế nhưng những chuyện đã xảy ra trong thời gian này thật sự quá tệ, nếu như đổi lại là mình, đoán chừng cũng sẽ muốn rời khỏi giới.
Nhớ đến quá khứ, Lingling Kwong đều luôn thích tự gánh mỗi khi tâm trạng không tốt, không thích nói ra, cho nên suy nghĩ theo cơ sở sẵn có, lúc này đây, chắc Lingling Kwong cũng như vậy.
Nếu không, tại sao Lingling Kwong lại tỏ ra thoải mái như vậy.
Chủ động dẫn Orm Kornnaphat ra ngoài ăn ăn ăn, chơi chơi chơi đủ chuyện, hơn nữa lại còn muốn cùng Sarath và Ingfa ra ngoài ăn ăn ăn chơi chơi chơi.
Orm Kornnaphat cảm thấy, có lẽ đây chính là di chứng sót lại do bi thương quá độ. Hết thảy những ánh nắng và tự nhiên đó, thật ra cũng chỉ là để che giấu tuyệt vọng và buồn phiền sâu trong nội tâm mà thôi.
Bởi vậy, trí tưởng tượng của Orm Kornnaphat lại bắt đầu mở rộng không giới hạn.
Cô nghĩ, chắc chắn mỗi đêm khi Lingling Kwong đi ngủ sẽ tỉnh dậy len lén rơi nước mắt.
Hơn nữa, chắc chắn Lingling Kwong sẽ lấy tất cả bộ phim mà bản thân đã tham gia diễn mấy năm nay ra xem hết lần này đến lần khác.
Mỗi lần trước khi ra ngoài đều sẽ rơi nước mắt, sau khi ra ngoài sẽ miễn cưỡng cười vui.
...
Ừ, Orm Kornnaphat nghĩ, bản thân mình là bạn gái, ngồi yên không để ý đến chuyện này là tuyệt đối không được. Cho nên cô quyết định, nhất định phải biến Lingling Kwong thành trẻ sơ sinh để chăm sóc cẩn thận.
Ban đêm, Orm Kornnaphat quyết định, muốn nói chuyện với Lingling Kwong thật cẩn thận thật nghiêm túc.
Vì vậy sau khi quay phim xong, Orm Kornnaphat đẩy bữa tiệc trong công ty xuống, sau đó thì chạy không ngừng không nghỉ về nhà.
Trên đường, Orm Kornnaphat gọi vào số Lingling Kwong, kết quả không ai nghe máy. Lúc sau, Orm Kornnaphat gọi điện cho một đống người có liên lạc với Lingling Kwong, sau đó tất cả mọi người đều tỏ vẻ không biết Lingling Kwong đi đâu, Lingling Kwong không có hẹn với các cô ấy.
Orm Kornnaphat không yên lòng cất điện thoại, nhìn mọi thứ xẹt qua ngoài cửa sổ, sau đó vô tình, lực chú ý của Orm Kornnaphat đã bị chương trình 'Cà phê trăm vị' trong radio phát thanh hấp dẫn.
Trong tập chương trình này, DJ đặt chủ đề là về 'Đảo ngược'. Đại khái là nói con người khi còn sống, xảy ra rất nhiều chuyện thật ra lại là bộ phim lật ngược tình thế đầy kịch tính.
Chỉ là có đôi khi bạn cảm thấy có thể bạn quá thất bại, có lẽ cuộc sống sẽ kết thúc, kết quả không ngờ ra cửa trúng số, từ đây lên làm bạch phú mỹ, đứng trên cao cuộc sống. Có đôi khi bạn cảm thấy bạn may mắn kinh khủng, tương lai tươi sáng không trở ngại, kết quả không nghĩ tới là sau khi mua vé số xong thì quên mất, kết quả đi vệ sinh móc túi ra không để ý làm rớt xuống cống này nọ.
Ban đầu đằng trước DJ và khách mời nói chuyện phiếm cũng còn bình thường, đơn giản là thỉnh thoảng có chút khẩu vị nặng.
Mãi đến khi nhận cuộc gọi đường dây nóng, người bên kia đầu dây nóng bắt đầu khóc, dọa Orm Kornnaphat bối rối.
"Tôi có một người bạn, cậu ấy rất cởi mở, rất đẹp, thành tích học tập cũng cực kỳ giỏi, tham gia thi đấu gì đều có thể nhận giải, khi xui xẻo nhận giải thưởng xuất sắc, may mắn thì giải nhất. Vẫn chưa tốt nghiệp mà đã được các công ty tranh giành, trông tuyệt đối là một đời may mắn. Chỉ là cho dù chuyện gì, bọn tôi không giải quyết được đều đi tìm cậu ấy hỏi, cậu ất sẽ giải quyết hết. Nhưng mà thật không ngờ, hôm nay cậu ấy, cậu ấy tự tử. Sau đó tôi mới biết được, thì ra cậu ấy vốn cố gắng như vậy, chỉ là vì làm hài lòng giá trị kỳ vọng của cha mẹ mình, bản thân cậu ấy chịu không được cuộc sống khuôn mẫu như thế, cởi mở và kiên cường mỗi này chỉ là giả vờ... Chỉ là cảm ơn trời đất cậu ấy tự tử không thành, hôm nay tôi gọi điện cho cậu ấy cậu ấy không nhận, lúc đó tôi cũng không cảm thấy gì, bây giờ nhớ lại thật sự nghĩ mà sợ, may mà cuối cùng bác sĩ cũng đã cứu cậu ấy về..."
Sau khi Orm Kornnaphat nghe xong, lập tức một đống ý tưởng lộn xộn chất đầy trong đầu.
Suy nghĩ lại mà sợ, lỡ như Lingling Kwong cũng giống như người bạn mà khán giả đường dây nóng kia nói...
Bình thường trông rất kiên cường rất cởi mở, là người nổi bật trong đám người, gương mặt luôn mỉm cười... Ừm đúng vậy, có người nói, nội tâm chân thật của con người và mặt mà cô ấy lộ ra cho mọi người thấy, đều có chênh lệch rất lớn!
Thậm chí, còn có người ngược lại, thoạt nhìn vui tươi nói không chừng trong lòng cực kỳ quái gở...
Hơn nữa, điện thoại còn tắt máy!
Orm Kornnaphat càng nghĩ càng bị ý nghĩ của mình dọa cho phát sợ. Cho nên, sau khi quay về nhà, chuyện đầu tiên cô muốn làm, là đi gõ cửa nhà Lingling Kwong!
Cốc cốc cốc, không ai mở!
Gọi điện thoại, tắt máy!
Trong nháy mắt Orm Kornnaphat toát mồ hôi lạnh như mưa. Cô vội vàng mở cửa.
"Lingling Kwong, Lingling Kwong, chị ở đâu?" Sau khi Orm Kornnaphat vào cửa, cún con vui vẻ chạy tới, nhìn Orm Kornnaphat thì không ngừng sủa gâu gâu gâu. Nhưng mà Lingling Kwong lại không ở đây.
Orm Kornnaphat dạo qua một vòng, tìm hết mỗi phòng, cả nhà vệ sinh cũng không buông tha, nhưng mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng Lingling Kwong. Thế nhưng, cô phát hiện một chuyện vô cùng quỷ dị!
Trên sân thượng, treo một sợi dây thừng màu nâu nhạt! Hơn nữa dây thừng này còn treo trên trần nhà! Ở giữa còn thắt nút. Đáng sợ hơn là, bên dưới dây thừng còn đặt một cái ghế bộ bàn ăn!
Sau khi Orm Kornnaphat thấy, hoảng sợ không hề nhẹ, trong lúc nhất thời, tất cả những chuyện cũ kinh khủng đã thấy từ nhỏ đến lớn đều tập hợp lại trong não!
Chẳng lẽ Lingling Kwong chuẩn bị muốn treo cổ tự tử?! Lẽ nào, đúng là... trời ạ, quả nhiên là các loại đả kích gần đây khiến sâu trong nội tâm chị ấy sinh ra bi quan chán đời sao?! Đột nhiên, Orm Kornnaphat lại nghĩ tới năm đó Lingling Kwong từng bị trầm cảm, nghĩ như vậy, lại cảm thấy càng khủng khiếp hơn!
Không phải Lingling Kwong lại bệnh cũ tái phát chứ?! Nghĩ như vậy, Orm Kornnaphat sợ hãi. Chẳng qua, bây giờ chắc Lingling Kwong còn đang trong quá trình tự hỏi đến cùng có nên tự sát không, nên chỉ thắt dây thừng treo ở đây mà thôi.
Không nghĩ nhiều, cô bật người đứng lên ghế, cởi mấy dây thừng ra. Sau đó chạy vội ra ngoài, ném vào thùng rác.
Phải làm gì đây, không tìm được bóng dáng Lingling Kwong, có thể làm sao được?
Orm Kornnaphat gấp đến nỗi xoay vòng, vô thức bước vào phòng bếp.
Mới vừa bước vào, Orm Kornnaphat đã sợ đến xém chút nữa chân mềm nhũn ra! Chỉ thấy trên bàn nấu ăn, để một cây dao nhỏ sáng bóng!
Trên cây dao kia, còn có vết máu! Càng ghê gớm hơn là, trên mặt đất cũng có vết máu!
Xong đời! Orm Kornnaphat giật mình che miệng. Dao! Máu! Trời ạ! Lần này Lingling Kwong muốn cắt cổ tay sao?! Không, không, là đã cắt sao? Nhưng mà, không khoa học lắm, nếu như là tự sát, sẽ ngã ở đây chứ, cho nên... chẳng lẽ là bị giết?!
Trời ạ, vụ án trở nên càng khó phân biệt, đúng lúc này, cún con chạy vào, tiếp tục sủa không ngừng với cô.
Chẳng lẽ là, chính mắt cún con nhìn thấy, có chuyện gì muốn nói với cô sao?! Phim trong ti vi thường gặp một cảnh như vậy, chó mèo thường kêu lên với bạn, bình thường mà nói là chúng nó tìm được đầu mối gì đó, muốn nói với bạn.
Lúc Orm Kornnaphat nghĩ tới những thứ này, chân gần như là mềm nhũn ra.
Lúc này, đột nhiên cún con sủa vài cái, chợt giơ hai chân ra cào cào cạnh tủ lạnh.
Cái tủ lạnh này là tủ lạnh ba ngăn mới ra rất nổi, rất lớn, lớn đến nỗi làm người ta không thể mô tả được.
Orm Kornnaphat nhìn cún con, sau đó nhìn lướt qua tủ lạnh, như thể đã đạt được một sự hiểu biết ngầm với nhau, cún con ngồi xuống, hai chân bất cứ lúc nào cũng bám vào tủ lạnh.
Không thể nào...
Orm Kornnaphat chỉ cảm thấy trái tim mình sắp bùng nổ! Chẳng lẽ, chẳng lẽ thực sự gặp phải tên giết người biến thái gì đó, sau khi giết xong, còn tiến hành mổ xẻ?
Nghĩ đến đây, đôi chân của Orm Kornnaphat cảm thấy như nhũn ra, chóng mặt hoa mắt, cảm thấy mình sắp chết.
Orm Kornnaphat cúi nhìn cún con: "Mày, mày có ý gì!?"
Cún con nghe thấy, sủa hai tiếng về phía cô.
Orm Kornnaphat nuốt ngụm nước bọt, cuối cùng, lấy hết dũng khí, kéo cửa tủ lạnh ra.
Thì thấy trong tủ lạnh, đặt rất nhiều túi màu đen lớn!
Orm Kornnaphat lập tức sợ đến nỗi lảo đảo, đóng cửa tủ lạnh rầm một tiếng, lúc sau cô gấp gáp lấy điện thoại ra, gọi 110!
Orm Kornnaphat hoảng sợ quá mức, gần như là không cầm chắc được điện thoại, cô run lên trong khi quay số, vừa run lẩy bẩy, đã sắp không đứng yên được, sau khi bấm dãy số, thì vô lực dựa lưng vào bàn nấu ăn.
"Alo, đây là... là... cảnh sát sao? Tôi, tôi là Orm Kornnaphat, chỗ tôi, tôi, Lingling Kwong, bị, bị giết, xảy ra án mạng, nhanh..."
Đúng lúc này, một giọng nói vô cùng bình tĩnh chợt vang lên "Em ở đây làm gì vậy?"
Orm Kornnaphat cầm điện thoại, sửng sốt.
"Alo, alo? K'Orm Kornnaphat, xin nói, hiện trường phát hiện vụ án là vị trí nào? Alo? K'Orm Kornnaphat..."
Bên kia điện thoại, cảnh sát liên tục hỏi.
"Xin lỗi, tôi nhầm! Thật xin lỗi!" Orm Kornnaphat nói xong thì cúp điện thoại.
Lúc này, một tay Lingling Kwong cầm theo rất nhiều túi kỳ quái, cảm giác có gia vị còn có khăn lau này nọ, tay kia mang theo một túi thịt khô xuất hiện trước cửa phòng bếp.
Lingling Kwong đi tới, bỏ rau và thịt khô lên bàn nấu ăn. "Xảy ra chuyện gì sao?"
Cún con thấy Lingling Kwong đã trở về, vui vẻ đi vòng vòng, thỉnh thoảng còn cào cửa tủ lạnh.
"Như cưng vậy là không được, chút kiềm chế cũng không được sao? Cưng muốn biến thành mập à? Được rồi được rồi chờ chút, chị lấy giúp cưng..." Lingling Kwong ngồi xổm xuống vuốt ve chú cún một hồi, sau đó đứng lên, mở cửa tủ lạnh ra.
Lingling Kwong vương cánh tay tinh tế trắng nõn ra, lấy một cái hộp đồ trong phần giữ tươi ra, nàng lại đóng cửa tủ lạnh lại, sau đó bỏ hộp lên bàn nấu ăn.
Orm Kornnaphat đứng một bên cầm điện thoại hỏi "Đây là thứ gì vậy?"
"Cái này là thịt hộp dinh dưỡng chị tham khảo hướng dẫn làm cho nó. Tự nhiên không có chất phụ gia, không chất bảo quản. Tên quỷ đó rất thích, cứ đòi hoài." Lingling Kwong nói xong, mở thịt hộp ra, đi ra ngoài đổ nửa bát vào trong bát cho chó ăn.
Thì ra là thế! Thì ra là cún con cứ vòng tới vòng lui cào tủ lạnh, là vì nó biết đồ nó muốn ăn ở trong tủ lạnh! Thật là! Không gian không phải chó!
Orm Kornnaphat không nhịn được cho cún con mười ngàn biểu tượng cảm xúc khinh bỉ trong lòng.
"Đúng rồi, hình như từ trước giờ Orm chưa có nghe P'Ling gọi tên nó nha? Tên nó là gì vậy? Nói Orm biết đi!" Orm Kornnaphat tiếp tục hỏi, chủ yếu là vì xoa dịu tâm trạng kích động quá mức của mình mới vừa nãy.
"Yamete (Dừng lại đi)." Sau khi Lingling Kwong nghe vậy, vừa rửa rau quả trong tay vừa xoay người lại, mỉm cười nói "Chị làm đồ ăn ngon cho em nha?"
Orm Kornnaphat có chút không rõ, vì sao lại trốn tránh vấn đề này chứ? Không phải chỉ hỏi cái tên thôi sao? Tại sao lại trốn tránh? Thà rằng phí thời gian làm đồ ăn ngon cho mình, lại không muốn tự nói tên chú cún, đúng là kỳ lạ.
Orm Kornnaphat vừa cúi đầu, phát hiện vậy mà cún con đã đứng lên, giống như là đang cười với Lingling Kwong.
"Không không không, Orm muốn biết, dù sao thì mỗi lần đều không biết gọi nó tên gì, là... cảm thấy cứ là lạ." Ánh mắt Orm Kornnaphat từ trên người cún con chuyển lên người Lingling Kwong, gãi đầu cười ha ha.
Lúc này, đột nhiên Lingling Kwong khóa vòi nước, quay đầu lại mỉm cười nói với Orm Kornnaphat "Là Yamete."
Orm Kornnaphat hóa đá. Cún con bên dưới lại gâu gâu hai tiếng.
Nửa ngày sau, Orm Kornnaphat mới nặn ra được một câu hỏi trong miệng "Cái gì chứ, ôi trời đừng đùa nữa, nói cho Orm biết tên nó là gì thôi mà!"
"Thật sự là Yamete."
"Tại sao lại không muốn nói cho Orm chứ? Chỉ là tên một con chó thôi mà, cần gì phải thần bí vậy chứ? Yamete, không nói thì không nói, còn nói tiếng Nhật với em, đúng là... nói gì mà Yamete chứ, Yamete... Yame... Yame, gì, ý P'Ling là, tên nó, là Yamete?!" Orm Kornnaphat nghĩ linh tinh hồi lâu, sau đó mới rốt cuộc phục hồi tinh thần.
"Đúng vậy. Năm đó lúc chị nhặt nó về, phát hiện bên cạnh nó có tấm bảng nhỏ, trên đó viết tên nó là Yamete. Mặc dù sau này chị đã cố gắng sửa cho nó một cái tên thân thiện chút, ví dụ như Xá xíu, Tofu... nhưng đều vô dụng. Chỉ khi chị gọi Yamete nó mới chạy tới thôi." Lingling Kwong nói rồi nhún vai, biểu thị mình cũng vô cùng bắt đất dĩ.
"Thảo nào, thảo nào chị không thể gọi tên nó, dù sao thì gọi lên thật sự rất hì hì hì... ha ha!" Orm Kornnaphat nhịn không được bật cười, hơn nữa chỉ kém chưa lăn lộn dưới đất thôi.
"Đầu óc toàn suy nghĩ bậy bạ!" Lingling Kwong không nhịn được, xoay người giơ nắm tay lên, nhẹ đánh một cái lên vai Orm Kornnaphat.
Lực đó, không nhẹ không nặng, mềm mại, êm dịu. Orm Kornnaphat không khỏi ngừng cười, cầm quả đấm của Lingling Kwong.
Lingling Kwong mặc trên người một cái áo lông rộng thùng thình màu trắng, tóc cột đuôi ngựa thoải mái. Nơi má phải, có một sợi tóc xoăn nhẹ rơi trên đó. Hơn nữa tạp dề nàng mặc là màu lam nhạt, bên trên còn in một chú gấu Pooh đáng yêu, nên nhìn như vậy đúng là một bộ dáng vô cùng hiền thục.
Thoạt nhìn cũng rất yếu đuối.Orm Kornnaphat cầm nắm đấm của Lingling Kwong, không tự chủ được nuốt ngụm nước bọt.
Đột nhiên Lingling Kwong nheo cặp mắt lại mở miệng tra hỏi "À phải rồi, lúc chị về, em trốn ở đây làm gì vậy?"
"À, Orm à, Orm chỉ đi dạo chút. Chị đừng hỏi Orm, ngược lại Orm thật muốn biết, vì sao trên dao, trên đất đều có máu vậy?!"
"Chị chặt gà với xương sườn, chặt rồi sau đó bỏ vào tủ lạnh, vẫn chưa kịp dọn dẹp mấy thứ này, thì nhận được điện thoại của người bạn. Cậu ấy nói ngoài quê cậu ấy gửi đống thịt khô cho cậu ấy, cậu ấy ăn không hết, thì nghĩ đưa cho chị. Vừa vặn cậu ấy đi ra ngoài làm việc, đi qua đây tiện đường gửi ở phòng bảo vệ cho chị, nên chị xuống lấy. Nghĩ là về rồi dọn sau. Nhưng mà sau khi ra ngoài rồi chị mới nhớ là có vài gia vị rau củ chỉ còn một chút cần dùng chưa mua. Nên chị để thịt khô chỗ bảo vệ, sau đó sang siêu thị đối diện. Sau khi mua đồ xong, chị về thì thuận tiện cầm thịt khô theo. Lúc mở cửa thì phát hiện em trốn trong bếp gọi điện thoại với vẻ mặt đầy hoảng sợ." Lingling Kwong nghĩ, nhất định là Orm Kornnaphat có quỷ.
Cái gì, sự thật là đây?! Đột nhiên Orm Kornnaphat bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của cuộc đời mình. Cho nên, máu đó... là chảy ra từ gà và xương sườn do Lingling Kwong chặt? Thảo nào trông lượng máu cũng không quá nhiều...
"Thì ra là vậy à, lúc Orm gọi điện cho chị, chị làm gì mà không nhận thế?!" Orm Kornnaphat vừa nghĩ đến chuyện Lingling Kwong không nhận điện thoại của mình, thì ra vẻ cục cưng rất không vui.
"Bởi vì chị vốn nghĩ chỉ ra ngoài lấy thịt khô lên, không có nghĩ còn phải đi siêu thị, cũng không ngờ là đi dạo một vòng tốn cả hai tiếng đồng hồ, nên điện thoại để trong phòng. Em gọi rất nhiều cuộc sao?" Lingling Kwong nói xong thì xoay người ra khỏi phòng bếp, đi vào phòng ngủ, sau đó cầm điện thoại dưới ngăn tủ bàn trang điểm.
Orm Kornnaphat sát lại nhìn, mới phát hiện điện thoại Lingling Kwong để chế độ im lặng. Không trách, hèn chi cho dù mình gọi điện trong phòng này, cũng không nghe thấy chuông điện thoại.
Mà phải nói lại, điện thoại của mình cũng thích để chế độ im lặng mà. Nhưng mà bởi vì từ trước giờ cô chưa bao giờ để điện thoại rời người, nên vẫn ít lỡ điện thoại. Chỉ có điều, trông pin điện thoại không đủ. Vậy nên Orm Kornnaphat lất dây củ sạc pin ra, để bên cạnh sạc đầy. Sau đó mới xoay người ra khỏi phòng.
Lingling Kwong tiếp tục tra hỏi "Bây giờ thì nói xem, vừa rồi em làm gì trong phòng bếp đấy?"
Orm Kornnaphat nghe vậy, nuốt ngụm nước bọt. Làm sao bây giờ, cô phải nói thật cho Lingling Kwong sao? Chắc không cần đâu, dù sao, trí tưởng tượng của mình cũng không phải là sự xấu hổ bình thường nha! Chính là sự xấu hổ không hề bình thường! Nói ra, nhất định Lingling Kwong sẽ cười chết mất!
Không không không, ngàn vạn lần không thể để lộ!
Vậy nên, Orm Kornnaphat khẽ ho một tiếng, trả lời "Vừa rồi Orm... tất nhiên là đang tập nội dung kịch bản đó! Ha ha ha! P'Lingling cũng biết, Orm chính là chuyên nghiệp không gì sánh được đó!"
Orm Kornnaphat khều tóc, có vẻ vô cùng đắc ý.
"Được rồi." Lingling Kwong gật đầu, ngay sau đó, xoay người ra ra phòng bếp. Orm Kornnaphat cũng vội theo ra ngoài cùng.
"Ơ? Kỳ lạ, dây thừng của mình đâu?" Lingling Kwong đi tới ban công, đi qua đi lại tìm một vòng.
Dây thừng?! Chẳng lẽ, chẳng lẽ là cái dây thừng vừa rồi mình mới vứt?!
Nghĩ đến món đồ đó đã bị mình vứt vì hiểu lầm, mà lúc này Lingling Kwong lại đang tìm, đầu óc Orm Kornnaphat bắt đầu mù mịt.
Orm Kornnaphat làm bộ như mình chưa từng nhìn thấy bao giờ "Dây thừng? Dây thừng gì vậy? Dùng làm gì thế?"
"Thì ở chỗ này. Em có thấy không, chị tìm người làm cái móc lớn trên trần nhà, sau đó xỏ dây thừng vào trong. Bạn chị muốn ra nước ngoài một tháng, nhà cậu ấy có con mèo bị bệnh, cậu ấy nói không yên tâm để ở cửa hàng thú cưng. Nên nghĩ để ở chỗ chị nuôi, nên chị còn định làm xích đu trên không cho nó." Lingling Kwong nói rồi xoay người lấy ra một cái ổ mèo tạo hình rất đặc biệt trong ngăn tủ lớn.
Nói là xích đu, thật ra càng giống cái ghế hơn, hoặc là giường, dù sao ở trên cũng có cả đệm có ổ, sắp xếp rất đẹp.
"Chỉ là có chút kỳ lạ, thế nào mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi sợi dây đâu rồi?" Lingling Kwong cầm đồ, đứng đó nhíu mày đăm chiêu.
"Ôi trời, đừng suy nghĩ nhiều như vậy! Orm cá, nhất định là P'Lingling nhớ nhầm! Ha ha! Nói không chừng, P'Lingling có thể tìm được khi chị vô tình quay đầu lại đấy! Ôi trời Orm đói quá à, chúng ta làm cơm đi!" Orm Kornnaphat nói rồi dụ dỗ Lingling Kwong vào phòng bếp.
Thật là đáng sợ. Thì ra dây thừng kia không phải dùng để thắt cổ! Nguyên nhân dây thừng kia tồn tại ở chỗ này, lại trong sáng như vậy... Thậm chí Orm Kornnaphat còn cảm thấy có lỗi với con mèo sắp đến kia!
Lúc vào phòng bếp, Lingling Kwong cắt rau, Orm Kornnaphat ở bên cạnh phụ giúp, rửa rau và bỏ vào.
Thật ra loại cảm giác này cũng không tệ. Có loại cảm giác người một nhà đang sinh hoạt. Lúc Orm Kornnaphat bóc tỏi, không nhịn được bắt đầu tưởng tượng cuộc sống mỗi ngày sau này của mình và Lingling Kwong.
Qua khoảng bốn mươi phút, Lingling Kwong hoàn thành bốn món ăn với tốc độ rất nhanh.
Một món thịt kho cà, một món rau diếp xào tỏi, một món gà chiên và một món canh bí nấu tôm khô với sườn.
Mỗi một món, mùi thơm đều xộc thẳng vào mũi.
Orm Kornnaphat chỉ ngửi một cái, thì đã có loại cảm giác tâm trạng nhộn nhạo. Vốn vẫn không đói lắm, nhưng vừa ngửi mùi kia, dạ dày đã không nhịn được kêu ọc ọc.
Sau khi dọn lên bàn, Orm Kornnaphat lại không thể nhịn thêm giây nào nữa, vén tay áo lên bắt đầu ăn. Cà được nấu mềm nhuyễn, quan trọng là không có dầu như trong nhà hàng. Cắn xuống một cái, cảm giác như là mùi vị hòa tan trên đầu lưỡi.
Ăn cà xong, lại gắp một miếng gà chiên, thì thấy da trên miếng gà được chiên vàng, nước đọng trên thịt dụ người ta thèm thuồng, còn chưa bỏ vào miệng thì hương thơm đã khiến người ta liên tục nuốt nước bọt.
Còn cả canh, nêm nếm vừa phải, giống như là được người truyền dịu dàng vô tận vào, bỏ vào miệng liền có một loại hương vị thơm ngon tinh tế.
Lại lần nữa, Orm Kornnaphat cảm thán có phải đời trước mình làm rất nhiều chuyện tốt hay không, nếu không tại sao đời này lại có thể gặp được một bạn gái với tài nấu nướng tuyệt vời như Lingling Kwong được?
Lingling Kwong vừa múc canh vừa hỏi "Mùi vị thế nào?"
Orm Kornnaphat xới cơm trả lời "Ngon muốn khóc luôn..."
Orm Kornnaphat nói nghiêm túc không gì sánh được "Orm muốn nửa đời sau mỗi ngày đều được ăn món P'Lingling làm!"
Lingling Kwong gật đầu "Ừm."
"Orm nói, Orm nghiêm túc." Orm Kornnaphat cầm đôi đũa, im lặng nhìn Lingling Kwong.
Lingling Kwong nghe vậy, gắp một miếng thịt to, cả xương lẫn thịt gà bỏ vào trong chén của Orm Kornnaphat.
"Sau đó thì sao?" Lingling Kwong lấy tay về, nhìn Orm Kornnaphat đầy vui vẻ.
"Orm... Orm... Chúng ta, công khai đi."
Lingling Kwong khẽ cắn một miếng cà, ngẩng đầu hỏi "Chúng ta bây giờ, công khai hay không, có khác gì sao?"
"Không, Orm nói, là, tự chúng ta công khai đi. Tuy rằng phần lớn mọi người đều cho là chúng ta bên nhau, nhưng dù sao... Nói thế nào nhỉ, không phải là chúng ta tự..."
Lingling Kwong thấy Orm Kornnaphat ngồi đó ấp a ấp úng, vì vậy nói ra suy nghĩ của mình "Không phải tự chúng ta công khai đúng không?"
Orm Kornnaphat ngay thẳng bộc lộ quan điểm "Ừm. Người khác không chịu chấp nhận, là chuyện của người khác. Nhưng mà, Orm muốn quang minh chính đại bên P'Lingling, sống với nhau. Orm hy vọng, sau này cho dù hai chúng ta bị chụp ảnh, tiêu đề đăng lên cũng là 'Orm Kornnaphat Lingling Kwong hạnh phúc với tình yêu ngọt ngào, tay trong tay mua sắm', mà không phải là 'Orm Kornnaphat Lingling Kwong trong tin đồn yêu nhau, cặp đôi ngôi sao dính nghi án đồng tính trong giới giải trí...' này nọ."
Cô thầm nghĩ, phải yêu đương nghiêm túc, dù sao cô cũng là con người, loại chuyện áp lực tình cảm, bản thân có là ai cũng không thể làm được. Huống chi là người vừa nổi, thì luôn luôn có bọn xấu muốn đến hại.
Sau khi Lingling Kwong nghe xong, ngẩng đầu nhìn Orm Kornnaphat, một lát đột nhiên nở nụ cười.
Orm Kornnaphat nhìn nàng nở nụ cười, vội hỏi "P'Lingling cười gì vậy?!"
Lingling Kwong lắc đầu, nói "Được mà."
Orm Kornnaphat nghe vậy, cảm thấy hoàn toàn không thể tin được. Vậy mà Lingling Kwong, cứ vậy mà đồng ý?!
Orm Kornnaphat gãi gãi đầu "P'Lingling, không có ý kiến gì khác?"
"Không có. Vì em nói rất đúng. Những ngày gần đây, chị vẫn luôn tự suy nghĩ. Công việc, là gì, giấc mơ, là gì. Suy nghĩ kỹ lại, công việc chính là vì bảo vệ chị và người chị quan tâm. Trở nên mạnh mẽ, sau đó bảo vệ chị và người quan trọng. Nếu như công việc của bản thân tổn thương chính chị và người chị yêu, vậy thì còn sót lại ý nghĩa gì đâu? Còn giấc mơ, chỉ là theo đuổi từ tâm hồn. Mà giấc mơ của chị bây giờ, không phải quay phim, mà là bên cạnh em. Sở thích của chị bây giờ, không phải là tạo nên một vai diễn, mà là bên cạnh em."
Nghe được Lingling Kwong nói như vậy, Orm Kornnaphat rất cảm động, sau đó không khỏi 'Hử' một tiếng trong lòng, hoạt động tâm lý như sau: Ha ha ha, ở trong lòng Lingling Kwong, bà đây còn quan trọng hơn so với công việc!
Lingling Kwong lại bổ sung một câu "Đúng vậy, trong lòng chị, em quan trọng hơn nhiều so với công việc."
Hớ! Chị ấy có thuật đọc tâm sao?! Orm Kornnaphat nhìn chằm chằm Lingling Kwong, nháy mắt không thể tin được.
Orm Kornnaphat cắn đôi đũa, vừa kích động vừa khẩn trương hỏi "Vậy, chúng ta... Khi nào công khai nhỉ?"
"Như vậy đi, chúng ta..."
"Kính coong..."
Nhưng mà, lời của Lingling Kwong còn chưa nói hết, thì tiếng chuông cửa vang lên.
"P'Lingling hẹn ai à?" Lực chú ý của Orm Kornnaphat cũng lập tức bị tiếng chuông cửa hấp dẫn.
"Không có, hôm nay chị không có hẹn với ai cả." Lingling Kwong nói rồi định đứng dậy đi xem.
"Để Orm đi cho." Orm Kornnaphat cảm thấy vị trí mình ngồi khá dễ hơn, vậy nên để Lingling Kwong ngồi xuống, sau đó mình đứng dậy, vòng qua bình phong, đi về phía bên kia.
Sau khi đi tới, Orm Kornnaphat vừa nhìn vào mắt mèo trên cửa thì bị dọa sợ!
Vì sao, vì sao lại có cảnh sát?!
Orm Kornnaphat nhẹ nhàng mở một khe cửa. Thò đầu ra hỏi "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Một đồng chí cảnh sát bộ dáng rất nghiêm túc hỏi "K'Orm Kornnaphat, hai giờ trước, cô gọi cho chúng tôi đúng không?"
Lúc này Orm Kornnaphat mới nhớ, đúng vậy, cô... có gọi điện thoại thật.
"Thật ngại, K'Orm Kornnaphat, xin lỗi, lúc trước cuộc gọi của cô là một viên cảnh sát thực tập nhận, cô ấy không có kinh nghiệm. Chúng tôi vừa mới biết, hôm nay cô gọi điện thoại cho chúng tôi, chúng tôi nghi ngờ lúc cô báo cảnh sát bị người ta khống chế, hơn nữa gần đây trong khu vực thành phố xuất hiện vụ bắt cóc giết người liên hoàn, cho nên để đảm bảo tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn, chúng tôi sang đây xem..."
"Thật ngại thật ngại quá, tôi xin lỗi, chỉ là làm sao các anh tìm được nơi này vậy..." Orm Kornnaphat vừa nhìn thấy là cảnh sát, đã sắp đần ra, nếu như bị Lingling Kwong nhìn thấy, sau này cô biết để mặt mũi ở đâu chứ!
Nhất định sẽ bị Lingling Kwong cười nhạo quá ngu ngốc, hơn nữa còn bị cười nhạo cả đời. Chắc chắn còn có thể đổi lấy đủ kiểu cười nhạo. Chắc chắn cho dù gặp phải chuyện gì cũng sẽ theo thói quen mà lôi chuyện này ra dạo một lần. Không, cô không muốn số phận như vậy, từ chối số phận như vậy!
Cảnh sát tiếp tục tra hỏi "Xin hỏi, cô nói K'Lingling Kwong xảy ra án mạng, và vì nguyên do gì?"
Orm Kornnaphat tiếp tục nhỏ giọng trả lời "Không phải, đó là, là vì, không có xảy ra án mạng! Thật ra lúc trước tôi có nói là tôi nhầm đấy..."
"Bởi vì cục của tôi có một fan của cô, cô ấy tìm kiếm một chút, biết được chủ nhân dãy số báo án là cô không hề sai, cũng tin chắc rằng cô không đùa giỡn cảnh sát, nghĩ nhất định là xảy ra chuyện, bởi vì lúc sau chúng tôi gọi rất nhiều cuộc, cô đều trong trạng thái tắt máy... Nên tra số giấy căn cước của cô, sau đó biết được cô có nhà trong khu chung cư này..."
Orm Kornnaphat đặt một tay bên môi, nhỏ giọng trả lời "Tôi biết rồi tôi biết rồi, là như vậy, thật ra đây chỉ là một hiểu lầm! Điện thoại của tôi đang sạc pin, với lại để chế độ im lặng, nên mới không nhận được điện thoại của các anh..."
Đồng chí cảnh sát tỏ ra nghi ngờ "Thật sự?"
Orm Kornnaphat căng thẳng đến độ đầu đổ đầy mồ hôi.
Đồng chí cảnh sát thấy Orm Kornnaphat đổ mồ hôi hột đầy đầu, nghi ngờ trong lòng không khỏi sâu hơn một tầng.
Đồng chính cảnh sát nghiêm túc không gì sánh được "Nếu như cô thật sự không có chuyện gì, có thể mở cửa ra để tôi xác nhận một chút được không?"
Nếu như thật sự không có chuyện gì xảy ra, nếu như thật sự chỉ là hiểu lầm, vậy tại sao đối phương lại ra nhiều mồ hôi như vậy? Ra nhiều mồ hôi như vậy, theo tình huống bình thường là vì tinh thần căng thẳng quá độ.
Tại sao tinh thần căng thẳng quá độ? Nói rõ rất có thể là bị tội phạm khống chế!
Đối mặt với hai ánh mắt như diều hâu của đồng chí cảnh sát, Orm Kornnaphat nghĩ, điều này thật sự không thể tránh khỏi.
Vì vậy, cô đành phải mở cửa ra.
Cảnh sát thấy Orm Kornnaphat trực tiếp mở cửa ra, cũng có chút mù mịt. Nếu như Orm Kornnaphat thật sự bị người ta khống chế uy hiếp, có thể mở rộng cửa nhanh vậy sao? Cho nên, chỉ có một loại khả năng!
Hoặc là tội phạm chạy trốn qua một đường khác, hoặc là tội phạm còn trốn một chỗ nào đó trong phòng. Nhưng mà tầng lầu ở đây cao như vậy, muốn nhanh chóng chạy thoát, người bình thường vốn không dễ làm!
Nhưng nếu như là ẩn núp, vậy còn có một loại khả năng, tội phạm chắc chắn thiết lập phục kích gì đó bên trong!
Nghĩ như vậy, sắc mặt của đồng chí cảnh sát trở nên vô cùng nghiêm trọng. Thậm chí, một tay còn chụp khẩu súng ngang hông.
"Cô đừng lo lắng, tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt." Sau khi cảnh sát thấp giọng nói một tiếng, cẩn thận đẩy cửa ra.
Orm Kornnaphat đỡ trán. Đặt ra quyết định toàn diện, ăn ngay nói thật.
"Chuyện đó, đồng chí cảnh sát à, thật ra sự việc không phải giống như anh nghĩ đâu, tôi đã nói với anh rồi, chuyện là như vầy..."
"Cô đi ra trước đi."
"Ờm." Orm Kornnaphat nén hơi thở, mở rộng bước chân đi ra ngoài.
"Cô rời khỏi đây trước đi, tôi vào xem." Đồng chí cảnh sát thấy Orm Kornnaphat đã ra ngoài, sau đó nói một câu rồi nắm cánh cửa, mở ra.
"N'Orm, rốt cuộc là ai tới vậy?"
Lúc này, Lingling Kwong cũng từ bên kia phòng khách đi vòng qua bên này phòng khách, đi tới hướng cửa.
Mấy giây sau, mọi người đều ngẩn ra.
Có chết Lingling Kwong cũng không thể ngờ được, mình vừa đi ra, thì bị cảnh sát níu lấy cổ tay kéo ra ngoài cửa. Cùng lúc đó, cún con bên trong sủa ầm lên gâu gâu gâu.
"Đi mau!" Sau khi đồng chí cảnh sát nói xong, tay cầm súng tiếp tục thâm nhập sâu vào phòng khách.
Lingling Kwong có chút sửng sốt, quay đầu hỏi Orm Kornnaphat "Xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện này..." Lúc này, Orm Kornnaphat cảm giác như mình đã hoàn toàn lâm vào hoàn cảnh bất lực suy yếu.
Gây ra sai lầm lớn như vậy, cô cũng cảm thấy vô cùng áy náy.
Sau khi đồng chí cảnh sát kiểm tra vô cùng có trách nhiệm, không có phát hiện bất kỳ tình huống nguy hiểm nào, cũng ngây ngẩn cả người.
Cuối cùng, đồng chí cảnh sát đi ra cửa, nhìn Orm Kornnaphat và Lingling Kwong. "Thật sự không có tội phạm?"
"Thật sự không có." Orm Kornnaphat lau mồ hôi nói. Bây giờ, cô thật muốn chôn mình vào trong sàn nhà mà.
Đồng chí cảnh sát hỏi lại lần thứ hai "Thật sự là hiểu lầm?"
Orm Kornnaphat lại gật đầu lần nữa.
Đồng chí cảnh sát vốn còn muốn hỏi gì đó, nhưng mà vừa ngẩng đầu thấy Lingling Kwong đang yên lành, trên người không có chút tổn thương nào, cuối cùng mới tin.
Lại hỏi Orm Kornnaphat một vài câu xong, đồng chí cảnh sát mới yên tâm rời đi.
Đóng cửa lại lần nữa, Orm Kornnaphat theo Lingling Kwong cùng nhau ngồi vào ghế sô pha, toàn thân gần như là căng cứng.
Lingling Kwong rót cho mình một ly nước, sau đó uống một ngụm, hỏi "Được rồi, nói xem vừa rồi là xảy ra chuyện gì. Vì sao cảnh sát lại tới nhà? Vì sao cảnh sát lại cảm thấy trong nhà có kẻ xấu xâm nhập?"
Orm Kornnaphat chậm rãi quay đầu lại, phát hiện Lingling Kwong không nhúc nhích nhìn chăm chú vào mình, lập tức có loại cảm giác bản thân xong rồi.
"Thật ra, là như vầy..."
"Ừ?" Lingling Kwong buông ly nước, đầy hứng thú nhìn chăm chú vào cô.
"Tình tiết kịch bản! Anh trai vừa rồi đang phối hợp diễn xuất với Orm!" Đến cả bản thân Orm Kornnaphat còn không tin lời mình.
Ngày hôm sau, đột nhiên Lingling Kwong nghĩ tới kiểm tra phòng giám sát.
Đúng vậy, bởi vì muốn nhận mèo nhà người bạn, nhưng mà nàng lại không biết tình huống giữa mèo với chó, sẽ đánh nhau hàng ngày khi mình không có mặt ở đó, vì vậy nàng liền lắp camera từng ngóc ngách.
Kiểu như vậy, nàng mới có thể thỏa thích nhìn bọn chúng.
Mặc dù bây giờ mèo vẫn chưa đến, nhưng mà là vì dùng thử xem giám sát có hữu dụng không, nên từ hôm qua đến giờ nó đều mở.
Kết quả, sau khi Lingling Kwong mở video giám sát quay lại, thì trợn tròn mắt.
"Đồ ngốc mà đồ ngốc, ha ha ha ha ha ha ha!"
Orm Kornnaphat thật không ngờ, bản thân vẫn bị cười nhạo. Ngay lúc bản thân mình không biết tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com