Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

122

Bầu không khí quá xấu hổ.

Orm đỏ mặt, giúp Lingling lấy quần áo sạch theo sự hướng dẫn của chị, xoay người tính đi.

Lingling giữ chặt tay cô "Em không giúp chị thay à?"

"Dựa vào cái gì mà em phải giúp chị thay?"

"Chị là người bệnh mà cưng."

Orm "Phì" một tiếng "Chị bị thương ở chân chứ có phải tay đâu, tự mình thay đi."

Nói xong, cô bỏ vào toilet như chạy trốn.

Chờ sự xấu hổ trong lòng rút xuống, ước tính Lingling hẳn là đã thay đồ xong thì Orm mới ra ngoài.

Phòng đơn của bệnh viện ở thị trấn có hơi đơn sơ, trên chiếc giườg rộng mét rưỡi trải bộ chăn ga có màu ố vàng, cạnh tường có để mấy cái ghế sofa làm từ vải bố, trông rất cũ kỹ.

Lingling là người kỹ tính như vậy, chắc có lẽ chị không quen ở phòng bệnh sơ sài như vậy đâu nhỉ?

Orm chậm chạp bước qua đó, ánh mắt không chịu nổi mà nhìn về cái chân bị thương của chị cô hỏi "Khi nào thì có thể xuất viện?"

"Ngày mai."

"Nhanh vậy sao?" Orm khó tin. Tổn thương cơ xương phải mất trăm ngày. Tuy là Lingling không có bị nghiêm trọng đến thế, nhưng chỉ ở có ba ngày thì qua loa quá!

Lingling vén lại mớ tóc lộn xộn nghiêm túc nói "Nghỉ một ngày thì sẽ trì hoãn việc quay phim một ngày, toàn bộ người của đoàn phim đều đang đợi chị, chị không yên tâm."

Nếu đổi lại là Orm, thì cô cũng sẽ ôm bệnh đi quay phim. Chuyện này cô hiểu, chỉ là cô không phải là người trong cuộc, không có biện pháp gật đầu bừa.

Lỡ như trong quá trình quay phim biện pháp bảo hộ không hợp lý, bị thương lần thứ hai thì phải làm sao bây giờ?

Orm không có lập trường để khuyên nhủ, nhìn chằm chằm cái chân bó bột của chị, mây đen đầy mặt.

"Chị biết em đang lo lắng cho chị." Lingling nói "Đoàn phim sẽ sắp xếp để cho bác sĩ vào đoàn với chị, trước khi chân chị lành lại thì chị sẽ không quay những cảnh hành động lớn, sẽ không ảnh hưởng gì đâu."

Orm yên tâm vài phần, chạm phải ánh mắt đầy dịu dàng của chị, lòng lại rối loạn, nhỏ giọng nói thầm "Ai lo lắng cho chị chứ."

Lại mạnh miệng rồi.

Lingling nhìn dáng vẻ rõ ràng là lo lắng nhưng lại cứng đầu không muốn thừa nhận của cô, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nói sang chuyện khác "Ngồi sáu tiếng đồng hồ, có phải chưa ăn gì không?"

Orm đi vội vàng, dọc đường cũng chưa ăn gì, chị vừa mới hỏi thì cô cũng thấy đói bụng, liền lắc đầu.

Nene không biết đã đi nơi nào, Lingling gọi điện cho cô ấy nhờ cô ấy đi mua cơm giùm.

Gọi xong, phát hiện Orm chăm chú nhìn tay mình, Lingling lắc lắc chiếc điện thoại không có phụ kiện nào, khó hiểu "Nhìn gì vậy em?"

Orm nhớ tới những gì Nene nói trên đường đi, hắng giọng nói "Mau sửa lại biệt danh cho em đi."

Lingling nhướng mày "Vì sao lại muốn sửa?"

"Người khác nhìn thấy thì rất dễ bị hiểu lầm."

"Hiểu lầm thì càng tốt." Lingling nói tỏ vẻ không sao cả.

"......"

Orm nhào qua giật điện thoại của chị.

Lingling sớm đã đề phòng, giơ tay lên cao, rút người về phía sau.

Orm không ngờ chị lại phản ứng nhanh đến thế, huơ tay vào khoảng không, đồng thời cả người cả người cô ngã nhào vào lồng ng.ực của Lingling.

Orm ngây người, một tay Lingling ôm chặt vòng eo cô, hơi cúi đầu, giọng điệu yêu nghiệt, mang theo sự trêu chọc đen tối "Gấp vậy em? Nếu em rất muốn thì chị cũng có thể......"

Những từ ngữ đen tối cuối cùng như gió mát chui vào lỗ tai, khiến người ta tê dại vô cùng.

Nụ cười trên mặt Lingling vẫn không đổi, nhìn lỗ tai trong suốt đỏ ửng của cô, tiếp tục dụ dỗ "Dù sao cũng chỉ bị thương ở chân chứ có phải là tay đâu. Nơi này cách âm không tồi, buổi tối không có ai tới kiểm tra phòng, chỉ cần nhớ khóa cửa kỹ là được. Muốn thử một chút không em?"

"...... Thử cái đầu chị đó!" Orm bực bội vì cơ thể mình sinh ra ý nóng, lại không muốn bị nhìn ra sự lạ thường này, uy hiếp nói "Chị mà còn lẳng lơ thế thì em đi đó."

Lingling nghiêm mặt, yên lặng nhìn cô vài giây rồi thả cô ra.

Orm bật dậy, nhân lúc chị không chú ý cướp điện thoại của chị.

Màn hình đã bị khóa.

Orm đề phòng chị nên kéo ra một ít khoảng cách hỏi "Mật mã là bao nhiêu?"

Từ sau chuyện điện thoại của mình bị Yeji bẻ khóa, thì Linglingcũng không dùng chức năng nhận dạng khuôn mặt và vân tay nữa, mà chỉ dùng mật mã số. Đối với chuyện điện thoại bị giật thì chị vẫn thờ ơ, dù bận vẫn ung dung nhìn Orm "Đoán xem."

...... Chỉ sợ đoán đến tết Congo cũng không đúng.

Orm muốn bỏ cuộc, bỗng cô có linh cảm, nghĩ đến một dãy số nào đó, cô thử nhập vào.

Mở được!

Mật mã quả nhiên là ngày đầu tiên mà hai cô gặp nhau.

Orm vào danh bạ, tìm được phần ghi chú biệt danh "Vợ" của mình, cô xóa bỏ, khi sửa lại thì bỗng dừng một chút.

Lingling nhìn cô thoát khỏi giao diện, hỏi: "Sao lại không đổi?"

Orm không lên tiếng, xấu hổ trả điện thoại cho chị

Sửa có ích gì chứ, dù sao thì sau này Lingling cũng sửa lại, thừa thãi.

Lingling nhận điện thoại "Vừa rồi em đi toilet, điện thoại em rung lên đó, không biết là ai tìm em nữa."

Orm lấy điện thoại từ trong túi, mở khóa, nhìn thấy vài phút trước Nittha gửi ghi âm cho cô, hỏi cô ngày mai mấy giờ đi quay.

Tín hiệu trên tàu hỏa không tốt, Orm gần như không động vào điện thoại, cô vẫn chưa nhắc tới chuyện mình chạy tới Krabi cho Nittha biết, bèn gửi ghi âm lại cho cô ấy.

Giải thích xong, đang tính đặt điện thoại xuống thì bỗng màn hình chợt sáng lên, có cuộc gọi đến.

Nhìn thấy ba chữ "Cẩu nữ nhân" rất bắt mắt trên ID người gọi, Orm vô thức ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt tò mò khó hiểu của Lingling, mí mắt nhảy dựng, vội dập máy.

"Cẩu nữ nhân." Lingling đã thấy được "Là sao?"

Orm ảo não vì bản thân lại mắc bẫy của đồ cún cái hư hỏng này, cất điện thoại vào túi lại, hùng hồn ngay thẳng "Là mắng chị đó chứ sao."

"Mắng chị? Chẳng lẽ không phải là biệt danh thân mật em đặt cho chị hả? Em tuổi chó, cẩu nữ nhân, còn không phải ý chỉ chị là người phụ nữ của em sao?" khóe miệng Lingling tươi cười rạng rỡ nói "Hay lắm, chị thích biệt danh này."

Chị mãi là cuncai của em_ Lingling said 😌

"......" Lát nữa cô sẽ sửa cái biệt danh tệ hại này ngay!

"Cốc cốc cốc --"

Nene mua cơm đã quay về.

Lingling ăn rồi, chị ngồi ở trên giường nhìn cô ăn "Nếu đã xin nghỉ thì ở lại với chị một ngày nha?"

Orm không thèm ngẩng đầu, hàm hồ "Ừm" một tiếng.

"Siêu thị chắc còn chưa đóng cửa đâu, lại phiền chị đi thêm một vòng rồi, mua giùm em ấy một bộ đồ dùng vệ sinh." Lingling nói với Nene.

"Được." Nene đáp lại rồi đi ra ngoài.

Orm vội nuốt đồ ăn trong miệng xuống, khó hiểu "Khách sạn chắc có cung cấp đồ dùng vệ sinh, em dùng đồ của khách sạn được mà, sao lại mua mới làm gì."

"Không cần đến khách sạn." Lingling nói.

"Vậy đêm nay em ngủ ở đâu?"

"Phòng bệnh."

Orm ngẩn người, nhìn chiếc ghế sofa cho khách ở cạnh tường, nghĩ thầm: 'Cũng được.'

Ở nơi xa lạ này, mình cô ở khách sạn thì cũng có hơi sợ.

Nene từ chối người được đoàn phim phái đến thăm, không cần lo lắng việc tối nay sẽ bị quấy rầy.

Chân Lingling không thể dính nước, Orm dùng khăn ướt lau mình giúp chị, sau đó thì vào toilet rửa mặt sơ qua.

Rửa mặt xong rồi đi ra, cô lập tức đi đến sofa.

Lingling vẫy tay với cô "Ngủ trên giườg nè em."

Orm hơi đỏ mặt "Em ngủ sofa."

"Lại đây." Ngữ điệu Lingling tăng mạnh "Sofa nhỏ lắm, dù chân em có ngắn thì cũng không có chỗ duỗi chân đâu."

"...... Chân chị mới ngắn!" Orm cầm một cái gối ôm ném qua đó.

Bảo cô lên giườg ngủ là muốn chiếm tiện nghi của cô chứ gì, ngủ đi mà mơ!

Mười phút sau.

Orm thật cẩn thận nằm phía bên kia giườg, đưa lưng về phía cẩu nữ nhân, hơi thở phập phồng.

Không phải là do cô không có nguyên tắc đâu, mà là do cẩu nữ nhân thật sự quá cẩu, uy hiếp cô, nói nếu cô không lên giườg thì nửa đêm cô đang ngủ chị sẽ bế cô lên.

Orm không tin Lingling bị thương ở chân mà còn ôm cô được, nhưng lại sợ đồ cún cái xấu xa này làm vết thương ở chân nặng thêm.

Nhưng thật ra Lingling lại rất đàng hoàng, chị đắp chăn cho cô, lại h.ôn nhẹ lên trán cô "Ngủ ngon nha em."

Đèn tắt, cả phòng yên tĩnh.

Ban ngày quay phim, lại ngồi xe suốt sáu tiếng đồng hồ nên Orm thật sự rất mệt mỏi.

Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác có người ôm cô.

Cô bất mãn lẩm bẩm một tiếng, giãy giụa vài cái, ngửi được mùi hương thoang thoảng quen thuộc, thần kinh thả lỏng, giây tiếp theo liền rơi vào mộng đẹp.

Orm bị tiếng gõ cửa đánh thức

Cô chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy một gương mặt bị phóng đại, suýt nữa đã hét lên.

"Chào buổi sáng." Lingling dậy trước cô một chút, cơ thể còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, ánh mắt cùng giọng chị mang theo sự lười biếng gợi cảm..

"Chào." Giọng Orm khô khốc, dựng lỗ tai lên, lại không nghe thấy tiếng động bên ngoài "Vừa rồi có phải có người gõ cửa không?"

"Là Nene." Lingling nói "Lát nữa sẽ có y tá đến kiểm tra phòng, chúng ta đi rửa mặt trước đi."

"Ừm." Orm muốn ngồi dậy, đột nhiên phát hiện ngực mình hơi lạ, vội cúi đầu nhìn thử.

Lingling nhận thấy được sự thay đổi trong mắt cô "Mang áo ng.ực ngủ không tốt, cho nên chị c.ởi ra giúp em."

"......" Biểu cảm Orm lập tức trở nên khó diễn tả được.

Mở xong thì sẵn sờ một chút à?

Chỉ e không chỉ đơn giản là sờ thôi đâu.

Tay của cún cái lạnh quanh năm suốt tháng, hiện tại lại ấm áp dễ chịu, gần như là bàn ủi, làm nó.ng ng.ực cô.

"Sờ đủ chưa?" Orm ra vẻ bình tĩnh.

Lingling khẽ cười một tiếng, miễn cưỡng rút tay ra, tỏ vẻ ngạc nhiên "Hình như to hơn lúc trước một chút, có phải sắp tới cái kia rồi không?"

"......"

Orm không muốn mới sáng đã nhắc đến đề tài phát cáu này với chị, lăn xuống giườg, cài chặt áo ngực, chui vào toilet đi rửa mặt trước.

Sau khi y tá kiểm tra phòng như thường lệ, ba người các cô ăn sáng ở trong phòng bệnh.

Giữa trưa có một nhóm người từ đoàn phim tới thăm Lingling, ở lại vài phút rồi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: