Chương 105: Đáng giá
"Tôi đi nhà vệ sinh chút, hai người chậm rãi nói chuyện." Một góc áo đỏ của người phụ nữ ấy lướt qua, biến mất sau cửa.
Trần Mỹ Linh mất hồn giây lát, sau đó tập trung ánh mắt lên chén trà trước mặt.
Lâm Nhược Hàn quyết định lát nữa quay về nhất định phải cho Quảng Linh Linh một cái ôm thật chặt, bạn tốt tuyệt nhất là đây chứ đâu, ngay đến ăn cơm cũng không quên trợ giúp cho, nhường lại thế giới hai người cho cô và Trần Mỹ Linh.
Sau khi Quảng Linh Linh đứng dậy, Quan Hạm liền đi theo ra ngoài.
Lâm Nhược Hàn lấy lí do bản thân mới tới lần đầu, hỏi một số tình hình ở địa phương với Trần Mỹ Linh, có gì ăn ngon, có chỗ nào chơi vui, thái độ của Trần Mỹ Linh khách sáo xa cách nhưng không thất lễ, trả lời cô.
Đầu ngón tay của Lâm Nhược Hàn vén lấy lọn tóc ra sau lưng, cong môi cười nói: "Đoàn làm phim của em bận không? Nếu không bận có thể dẫn tôi đi một vòng chứ?"
Lâm Nhược Hàn là người phụ nữ cực kì xinh đẹp, lớn hơn vài tuổi so với Quảng Linh Linh, đối với người ngoài giới mà nói là sao nữ gắn với thương hiệu "gợi cảm", phong tình nhưng vô cùng khác biệt.
Quảng Linh Linh giống như yêu tinh, giống hồ ly tinh trong những quyển thoại bản cổ đại, trong vẻ diễm lệ còn mang theo cảm giác thuần khiết mê hoặc lòng người, sự thuần khiến ấy không phải lúc nào cũng hiện lên, mà thỉnh thoảng bất ngờ vụt sáng, cũng đủ khiến người ta trào lên cảm giác chiếm hữu và dục vọng bảo vệ mạnh mẽ, giống như điên đảo thần trí.
Lâm Nhược Hàn lại hoàn toàn diễm lệ, ánh mắt sáng rực, tự tin thẳng thắn, giơ chân nhấc tay cũng lộ ra khí thế mạnh mẽ, khiến người ta có cảm giác chín chắn đáng tin cậy, là một người phụ nữ hoàn hảo, ở bên cạnh Lâm Nhược Hàn sẽ sản sinh cảm giác tin tưởng cùng ỷ lại theo bản năng, khi tiếp xúc rất thoải mái, dịu dàng ấm áp làm vạn vật tốt tươi.
Trần Mỹ Linh từ chối khéo, nói: "Lịch trình của đoàn phim rất căng, tính tình của đạo diễn Hàn chị Nhược Hàn cũng biết mà."
Lâm Nhược Hàn sảng khoái cười nói: "Biết biết, vậy sau này có thời gian rảnh..."
Trần Mỹ Linh tiếp lời: "Em nhất định sẽ mời khách."
Cô là người có chút lạnh lùng, nhưng không đại diện cho việc không hiểu nhân tình thế thái.
Trần Mỹ Linh tính toán đã qua một lúc, đứng dậy: "Chị Nhược Hàn, em đến nhà vệ sinh một chút."
Lâm Nhược Hàn: "Cần tôi đi cùng em không?"
Trần Mỹ Linh: "Không cần ạ, cũng không thể không có ai ở lại đây."
Lâm Nhược Hàn: "Vậy em quay lại sớm chút."
Trần Mỹ Linh gật đầu.
Trần Mỹ Linh gặp Quan Hạm đang đứng chờ trước cửa nhà vệ sinh, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Quan Hạm xuất hiện một tia ngạc nhiên, sau đó lặng lẽ tìm điện thoại nhắn tin thông báo cho Quảng Linh Linh.
Trần Mỹ Linh nhìn thấy động tác của Quan Hạm liền biết cô muốn làm gì, bước chân cũng không chần chừ dừng lại mà lướt qua cô, đi vào nhà vệ sinh.
Quan Hạm: "..."
Không hổ là cô, cô Trần.
Điện thoại trong túi xách rung lên, Quảng Linh Linh còn chưa kịp mở ra xem, phía trước gương đã xuất hiện khuôn mặt tinh tế lạnh lẽo của Trần Mỹ Linh.
Khoảng thời gian này trong đoàn làm phim, Quảng Linh Linh rất ít khi thấy dáng vẻ không tươi cười của cô, dường như sắp quên mất khuôn mặt đó cũng sẽ xuất hiện vẻ lạnh giá với cô ấy như thế. Sự lạnh lùng của Trần Mỹ Linh chỉ duy trì giây lát, cô tự nhiên tiến về phía trước, mở vòi nước rửa tay bên cạnh Quảng Linh Linh ra, hai tay thon dài rửa ráy dưới vòi nước, khóe miệng như cười như không: "Cô Quảng ra ngoài khá lâu rồi."
Quảng Linh Linh cong môi cười nói: "Đang định quay lại."
Biểu cảm của cô ấy không kẽ hở để tấn công, nhã nhặn, khéo léo, phóng khoáng, hơn nữa cũng không nhìn ra bất kì sự ghen ghét nào.
Trái tim Trần Mỹ Linh như bị thiêu đốt, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Quảng Linh Linh rút ra một tờ giấy ở bên thong dong lau tay, hờ hững nói: "Tôi quay lại trước."
Trần Mỹ Linh không nói gì.
Quảng Linh Linh khẽ gật đầu với cô, liền quay người định rời đi, khoảnh khắc lướt qua vai Trần Mỹ Linh, cổ tay bị nắm lấy, cô ấy rũ mí mắt, chỉ thấy bàn tay chưa kịp lau đi vệt nước, những giọt nước lạnh lẽo chạy dọc theo cổ tay rơi xuống, khẽ lướt qua lòng bàn tay của Quảng Linh Linh, sau đó rơi xuống từ đầu ngón tay, rơi xuống mặt đất.
Đầu ngón tay của Quảng Linh Linh khẽ giãy giụa không thể phát giác, cố ý không hiểu nhìn Trần Mỹ Linh: "Cô Trần, đây là?"
Cô ấy không phòng bị, đột nhiên không đứng vững.
Trần Mỹ Linh nắm lấy cổ tay cô ấy, trực tiếp kéo cô ấy vào lòng, ra sức ôm chặt lấy.
Trái tim Quảng Linh Linh không kiềm chế được đập loạn, thân người cũng suýt chút nữa ngoan ngoãn nép sát vào lòng cô, nhưng cô ấy chỉ dừng lại hai giây liền muốn giãy ra, nhỏ tiếng quát lên: "Trần Mỹ Linh!"
Đây là nhà vệ sinh, sớm muộn cũng có người vào đây, hai bọn họ hiện tại không hề ngụy trang, nếu cảnh tượng này bị người khác nhìn thấy, hậu quả không nói cũng rõ.
Trần Mỹ Linh mạnh mẽ khóa chặt lấy Quảng Linh Linh, ngửi mùi hương trên tóc, mùi hương trên cơ thể của cô ấy, tức giận cùng yêu thương đan xen trong Lòng ngực, không thoát ra, không thể nói, giống như đang bức cô đến điên, một nụ hôn rơi xuống vành tai của người phụ nữ ấy, ở lại thật lâu.
Cảm giác bên tai rất rõ ràng, nóng bỏng ẩm ướt, Quảng Linh Linh nghiêng đầu tránh đi, khẽ mắng: "Em điên rồi!"
Trần Mỹ Linh không để ý cô ấy, không quan tâm đến bất kì điều gì tìm kiếm đến môi cô ấy.
Trạng thái của cô rất không ổn, Quảng Linh Linh nóng lửa như đốt. Trong một khoảng thời gian ngắn có lẽ không cách nào giãy giụa, cô ấy ôm lấy Trần Mỹ Linh, để cô nửa ôm nửa đỡ đi vào một căn phòng gần nhất, còn chưa kịp đóng cửa lại, đã bị Trần Mỹ Linh đè lên cửa.
Cô ấy vừa tránh khỏi nụ hôn như hình với bóng của Trần Mỹ Linh, vừa đưa tay tìm kiếm khóa cửa lại.
Trong không gian kín, Trần Mỹ Linh càn rỡ tới cực điểm.
Ngón tay thon dài của cô thành thục vuốt ve má Quảng Linh Linh, lúc nặng lúc nhẹ, người phụ nữ ấy dần dần không phản kháng được, ánh mắt lộ ra một tia hoang mang. Trần Mỹ Linh nhân lúc khớp hàm của cô ấy hé mở liền trượt vào, mềm mại ngọt ngào giao nhau, cuộn nhẹ một vòng.
Quảng Linh Linh nặng nề hít thở một hơi, da đầu tê dại, đầu óc choáng váng, bắt đầu không tỉnh táo.
Trần Mỹ Linh nỉ non giữa khe hở của hai đôi môi, nói: "Ôm em..."
Hai người tựa trán lên nhau, hô hấp quấn lấy nhau, dây dưa không rời.
"Quảng Linh Linh, ôm chặt lấy em..." Trần Mỹ Linh ngậm lấy vành môi của người phụ nữ ấy, không ngừng nỉ non.
Quảng Linh Linh bị âm thanh của cô mê hoặc, thần trí phiêu bạt, ánh mắt mơ màng, không kiềm chế được đưa tay ôm lấy cô.
...
Một nụ hôn miên man qua đi, cảm xúc kịch liệt dần dần bình phục, Trần Mỹ Linh dịu dàng vuốt ve vành tai có chút nóng của Quảng Linh Linh, nhìn thấy khuôn mặt hơi cúi xuống của cô ấy, lại muốn ôm lấy cô ấy vào lòng, nhưng bị Quảng Linh Linh đưa tay đẩy ra.
Sức lực không lớn, Trần Mỹ Linh chỉ lùi về sau một bước, hai người giãn ra một chút khoảng cách.
Nhưng khoảng cách này đủ để cho Quảng Linh Linh quay người, mở cửa ra ngoài.
Trần Mỹ Linh cũng theo cô ấy ra ngoài.
Quảng Linh Linh lấy giương và son môi trong túi xách ra dặm lại lớp son, giọng điệu không gợn sóng dặn dò: "Lát nữa tôi ra trước, em ra sau, tránh cho Lâm Nhược Hàn hiểu lầm."
Trần Mỹ Linh chế giễu cong môi, trong lòng nói: Hiểu lầm cái gì? Giữa chúng ta là hiểu lầm sao?
Nhưng toàn bộ dũng khí của cô đã phát huy ban nãy hết, đối diện với Quảng Linh Linh cô lại nhát như thỏ đế, nhìn trước ngó sau, lúc này cũng không ngoại lệ lựa chọn nghe lời: "Vâng."
Quảng Linh Linh đã dặm lại son môi xong, quay đầu nhìn Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh: "Em không mang son."
Quảng Linh Linh bất đắc dĩ, đi lên trước, tô lại từng chút từng chút son môi giúp cô. Son môi lành lạnh, cảm giác tô lên môi có chút dinh dính, ngưa ngứa, Trần Mỹ Linh không chớp mắt chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt, lông mi của cô ấy vừa dài vừa cong, trong con ngươi hiện lên một bóng dáng nho nhỏ, ánh mắt chuyên tâm nhìn lên môi của cô ấy.
Cô ấy có một động tác nhỏ rất đáng yêu, Trần Mỹ Linh hé miệng dặm son, cô ấy cũng vô thức hé miệng ra, lộ ra chiếc lưỡi mềm mại đo đỏ thấp thoáng bên trong.
Cổ họng của Trần Mỹ Linh không khống chế được nuốt nước bọt.
Vành tai Quảng Linh Linh nóng lên, nhàn nhạt nói: "Xong rồi" Đóng nắp son lại, lùi ra một khoảng cách an toàn.
"Tôi đi trước đây." Quảng Linh Linh cầm túi xách lên.
"Lát nữa gặp."
"Lát nữa gặp."
Quan Hạm thấy Quảng Linh Linh đi từ trong ra, ánh mắt lướt một vòng từ trên xuống dưới, không phát hiện chỗ nào khác thường, im lặng đi theo.
Rèm cửa bị vén lên, phía sau lưng truyền tới tiếng bước chân, tư thế uể oải của Lâm Nhược Hàn lập tức ngồi thẳng lại, quay đầu nhìn, lập tức xụ mặt: "Là cô à."
Quảng Linh Linh cười nói: "Không chào đón tôi?"
Lâm Ngược Hàn lại bắt đầu ngả người, uể oải: "Không, so sánh ra, muốn nhìn thấy Trần Mỹ Linh hơn."
"Trọng sắc khinh bạn." Quảng Linh Linh ngồi vào vị trí của mình, giả vờ vô tình hỏi, "Mới đến chưa được một ngày, chị đã thích em ấy rồi à?"
"Không thể nói như thế." Lâm Nhược Hàn dựng ngón trỏ lên, lắc lắc, "Tính ra có lẽ tôi mới quen em ấy tám tiếng đồng hồ."
"Ờ." Quảng Linh Linh cụt hứng.
Lâm Nhược Hàn lại còn một bụng chuyện muốn chia sẻ với cô ấy, vui vẻ hứng khởi nói: "Cô không cảm thấy em ấy..."
Quảng Linh Linh nhìn ra ngoài rèm cửa, ngắt lời cô: "Sao đồ ăn còn chưa lên nhỉ? Tôi đói quá."
Lâm Nhược Hàn ấn chuông trên bàn: "Tôi nhắc giúp cô."
Trần Mỹ Linh ở trong nhà vệ sinh đợi hai phút mới chậm chạp quay lại, trên bàn đã có hai món, cá mú hấp, tôm chao dầu, Lâm Nhược Hàn mới quay phim xong không lâu liền ở nhà nghỉ ngơi, không kiêng kị cá thịt.
Lâm Nhược Hàn ân cần gọi Trần Mỹ Linh về chỗ, lấy đũa gắp cho cô một miếng cá đặt vào bát trước mặt cô: "Cá này không cay, em ăn thử đi."
Trần Mỹ Linh cầm đũa lên, nhỏ tiếng nói: "Cảm ơn chị Nhược Hàn." Lại uyển chuyển nói, "Em tự gắp được rồi."
Âm thanh của cô rất khẽ, thái độ chỉ có một chút biến hóa, cũng đủ khiến Lâm Nhược Hàn mừng rỡ như điên.
Lâm Nhược Hàn bóc vỏ tôm xong, đặt vào trong đĩa, dường như không nghe thấy câu nói ban nãy của cô, nói: "Em thử món này xem, nghe phục vụ nói đây là món ngon nhất ở đây."
Trần Mỹ Linh nói cảm ơn, im lặng chuyển bát đĩa ra xa một chút.
Lâm Nhược Hàn biết ý không bóc tôm cho cô nữa.
Ngón tay trắng bóc nắm đũa của Quảng Linh Linh co chặt, không mở miệng ngăn cản.
Lâm Nhược Hàn không chỉ biết quan tâm đến Trần Mỹ Linh mà mặc kệ Quảng Linh Linh. Cô quen chăm sóc người khác, cho dù là người yêu hay bạn bè, cũng bảo Quảng Linh Linh ăn đi, sau đó bóc hai con tôm giúp cô ấy, rồi đẩy đĩa mắm ớt lên trước: "Biết cô không ăn giấm, tôi vừa thử rồi, mắm ớt này cũng không tệ, cô chấm thử xem?"
Quảng Linh Linh ừ một tiếng, nghe lời nhận lấy, không khách sáo với cô.
Món ăn lần lượt lên bàn.
Câu cửa miệng của Lâm Nhược Hàn là bảo Trần Mỹ Linh ăn đi, hành động thì chăm sóc Quảng Linh Linh nhiều một chút, gắp gì Quảng Linh Linh ăn nấy, không hề kén ăn.
Ánh mắt Trần Mỹ Linh trầm lại, hé môi: "Chị Nhược Hàn."
Lâm Nhược Hàn quay mặt cười với cô: "Tôi đây."
Sắc mặt Trần Mỹ Linh lạnh nhạt, tuân thủ quy tắc ăn cơm không nói chuyện. Lâm Nhược Hàn biết ý, giảm thiểu tần suất nói chuyện với cô trên bàn ăn, bất ngờ được chủ động gọi tên, khuôn mặt nhuộm lên vui vẻ.
Trần Mỹ Linh dùng đũa chỉ vào một món ở góc bàn, nói: "Có thể gắp củ niễng giúp em không?"
Bốn người ăn cơm, không có bàn xoay.
Món ăn trải rộng khắp bàn, có món xa có món gần. Quảng Trần ngồi đối diện, Lâm Nhược Hàn ngồi bên tray trái của Trần Mỹ Linh, theo chiều kim đồng hồ là Quảng Linh Linh và Quan Hạm.
Đĩa củ niễng bày trước mặt Quảng Linh Linh, gần cô ấy nhất.
Quảng Linh Linh khẽ ngây ra.
Đũa gắp đồ ăn cũng ở bên tay cô ấy và Lâm Nhược Hàn.
Đôi mắt Trần Mỹ Linh chăm chú nhìn vào đôi đũa ấy, một bàn tay trắng thon cầm lên, ánh mắt Trần Mỹ Linh nhìn tới, chủ nhân của bàn tay đó là Lâm Nhược Hàn.
Đầu lưỡi Trần Mỹ Linh đắng chát, nhấc khóe môi lên nhưng không nặn ra nổi nụ cười.
Nói thì chậm làm thì nhanh, một bàn tay khác nhanh tay hơn, bưng cả đĩa củ niễng lên, đặt tới trước mặt Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh ngẩn ra.
Lâm Nhược Hàn: "..."
Lâm Nhược Hàn nhìn rõ người khởi xướng hành động này, câu "Mẹ kiếp" đã trào lên miệng, kiêng dè có Trần Mỹ Linh ở đây, mạnh mẽ nuốt lại, nghiến chặt răng nói: "Quan Hạm!" Ai bảo người này tốt bụng vậy chứ?
Quan Hạm cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, không nói một lời.
Cô có Quảng Linh Linh chống lưng, không sợ ai hết.
Cảm xúc của Trần Mỹ Linh lại phập phồng, không rõ ý tứ nhìn một cái sang phía Quảng Linh Linh ngồi dối diện, lông mi của Quảng Linh Linh rũ xuống, lặng lẽ dùng bữa, không rõ biểu cảm của cô ấy.
Cô biết Quan Hạm chưa được sự cho phép của Quảng Linh Linh, nhất định sẽ không tự tiện hành động, nhưng thái độ dửng dưng của Quảng Linh Linh hiện tại, thật khó lòng khiến cô tin tưởng Quan Hạm làm việc này là do cô ấy chỉ thị.
Trên xe quay về, Quảng Linh Linh ngồi ở ghế sau, nhìn trợ lí phía trước.
"Quan Hạm." Giọng điệu của cô ấy lạnh lùng, thầm mang theo chút tức giận.
"Có."
"Ai bảo em bưng món đó lên?"
"Chị." Quan Hạm chừng mực nói.
Quảng Linh Linh tức giận: "Tôi lúc nào..."
Quan Hạm kéo lấy tay cô ấy, giấu vào trong túi áo, duỗi thẳng nắm đang đang nắm thành quyền từ nãy tới giờ của cô ấy. Gần đây Quảng Linh Linh không hay cắt móng tay, móng tay có chút sắc, hằn mấy vết máu nhàn nhạt trên lòng bàn tay mềm mịn trắng bóc, máu tươi đang trào ra ngoài.
Quảng Linh Linh lại co chặt theo phản xạ có điều kiện, bị Quan Hạm kịp thời giữ lại.
Quan Hạm lặng lẽ lấy hộp y tế trong xe ra, khử trùng bôi thuốc cho cô ấy.
Quảng Linh Linh mặc cho cô lấy bông băng thấm cồn khẽ lau miệng vết thương do bản thân tạo ra, nói: "Lần sau đừng làm thế nữa."
Quan Hạm không nói gì.
Quảng Linh Linh nghiêm giọng: "Nghe thấy chưa?"
Quan Hạm rũ mí mắt, im lặng hai giây, mới nhỏ tiếng nói: "Nghe thấy rồi."
...
Trần Mỹ Linh lại chung xe với Lâm Nhược Hàn, đối phương mặt dày muốn ở nhờ chỗ Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh không tiện từ chối, Trần Mỹ Linh càng không có lập trường làm cao từ chối, chỉ đành ngầm đồng ý.
Thực tế nói chuyện với Lâm Nhược Hàn rất thoải mái, chỉ là tâm tư Trần Mỹ Linh không tập trung, nói được mấy câu, liền giả vờ lấy cớ có chút mệt, nghiêng đầu về một phía nhắm mắt nghỉ ngơi. Lâm Nhược Hàn chống cằm nhìn cô, nhanh chân nhanh tay trải chăn trên xe ra, dịu dàng đắp lên người cô.
Trần Mỹ Linh "giật mình tỉnh giấc", nói: "Em không lạnh, cảm ơn chị Nhược Hàn."
Lâm Nhược Hàn hào phóng cười cười, đắp chăn mỏng thật kĩ.
Thấy người đẹp lúc này không hề có chút ý tứ nào với cô, nhưng cũng tốt, như thế càng có tính thử thách. Theo đuổi một người, cũng là một giai đoạn thuộc về tình yêu, cô hưởng thụ nhớ lại từng chi tiết.
Theo thông lệ Quảng Linh Linh tới trước, hai người tới sau.
Quảng Linh Linh phải chiêu đãi Lâm Nhược Hàn, chờ đợi ở phòng khách tầng một, không lên tầng hai. Lâm Nhược Hàn vào phòng liền quan sát một lượt, cười với Quảng Linh Linh: "Điều kiện chỗ này cũng không tệ nhỉ, tốt hơn nhiều so với chúng ta năm đó."
"Cũng không nhìn xem tôi nổi tiếng hơn năm đó tới cỡ nào." Quảng Linh Linh hài hước hiếm thấy trả lời một câu.
"Ha ha ha." Lâm Nhược Hàn cũng nghĩ như vậy gật đầu, "Cô nói đúng. Tối nay tôi ở chỗ nào nhỉ?"
Quảng Linh Linh trên đường về đã nghĩ xong: "Chị ngủ ở phòng Quan Hạm, tối nay Quan Hạm ngủ sô-pha."
"Ờ ờ ờ." Lâm Nhược Hàn nhớ ban nãy Quan Hạm làm hỏng chuyện tốt của cô, liền vui vẻ, hỏi, "Vậy phòng của Quan Hạm ở đâu?"
Quảng Linh Linh nói: "Tầng trên."
Mắt Lâm Nhược Hàn sáng lên: "Hai người ở đâu?"
Quảng Linh Linh dừng lại một khoảng ngắn ngủi, đáp: "Cũng ở Tầng trên."
Lâm Nhược Hàn dùng ánh mắt vô cùng cảm kích nhìn bạn tốt.
Toàn thân Quảng Linh Linh cứng ngắc, dòng máu đông cứng, ngón tay dường như lại không nghe theo sai khiến, vết thương vừa được bôi thuốc lại bị móng tay sắc nhọn rạch ra, cô ấy đứng nguyên tại chỗ, đợi dòng máu trong người luân chuyển, làm ấm lên cơ thể cứng ngắc lạnh lẽo, chầm chậm mở miệng nói: "Vẫn còn sớm, chị thăm quan tự nhiên, trong tủ lạnh có đồ uống, tôi... về phòng trước đây."
Lâm Nhược Hàn mong cô ấy đi sớm còn không kịp, nói: "Đi đi, đi đi."
Trần Mỹ Linh lại gọi người phụ nữ ấy lại: "Cô Quảng."
Quảng Linh Linh quay lưng với cô, cắn lấy môi dưới, bình phục lại từ cơn run rẩy, nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì?"
Trái tim Trần Mỹ Linh đột nhiên nhảy lên, trào lên dự cảm chẳng lành. Cô tiến lên trước hai người, giống như muốn vòng tới trước mặt cô ấy để nhìn rõ biểu cảm của cô ấy, vừa đi vừa nói: "Trong kịch bản có chút vấn đề, em không rõ lắm, có thể nhờ cô chỉ bảo không ạ?"
Quảng Linh Linh nghe thấy tiếng bước chân phía sau, không để cô đuổi kịp, mà đồng thời đi về phía trước, vừa đi vừa trả lời: "Được, em mang kịch bản tới, tôi ở trong phòng, lát nữa gõ cửa là được."
Trần Mỹ Linh dừng chân tại chỗ.
Lâm Nhược Hàn: "Chỗ mọi người có hoa quả không?"
Trần Mỹ Linh hoàn hồn, đi về phía tủ lạnh: "Em đi lấy cho chị, chị muốn ăn gì?"
Lâm Nhược Hàn không ngốc đến mức đợi cô thông báo có hoa quả gì, mà đi theo, đứng cùng chỗ với cô, cùng nhau nhìn vào trong. Lựa chọn dưa vàng ở bên ngăn mát, Trần Mỹ Linh mang xuống bếp bổ dưa, Lâm Nhược Hàn lấy lí do "tôi lớn tuổi hơn em" để tranh làm.
Phòng bếp nhỏ như thế, hai người cùng nhau xử lí quả dưa chắc chắn sẽ phải tiếp xúc cơ thể. Trần Mỹ Linh không muốn góp vui, ra bên ngoài chờ ăn.
Lâm Nhược Hàn cắt rất đẹp, hoa quả được cắt chỉnh tề, đều tăm tắp, bày biện tinh tế, cô lấy dĩa chọc vào một miếng dưa vàng đưa cho Trần Mỹ Linh: "Ban nãy tôi ở trong bếp đã nếm thử, ngọt lắm, mua ở đâu thế?"
Trần Mỹ Linh lắc đầu: "Không biết ạ, là Quan Hạm mua."
Lâm Nhược Hàn chỉ muốn nói chuyện với cô, nói chủ đề gì cũng được, liền tiếp lời: "Quan Hạm vẫn rất biết cách làm việc." Đột nhiên lại nhớ tới chuyện ban nãy, thầm nghiến răng.
"Dù sao cũng đi theo cô Quảng, cũng có năng lực hơn người thường." Trần Mỹ Linh không tạo vết tích chuyển chủ đề vòng sang Quảng Linh Linh.
Lâm Nhược Hàn vui vẻ nói: "Em nói đúng lắm." Cô vừa ăn vừa vừa nói, "Hai tảng băng lớn."
Trần Mỹ Linh nghiêng đầu, phát ra âm đuôi: "Dạ?"
Trái tim Lâm Nhược Hàn đập lệch một nhịp, che giấu đi, nói: "Không có gì, không phải em quen rồi sao, Quảng Linh Linh ngày ngày lạnh lẽo, hai người ở chung lâu như thế cũng không thân."
Trần Mỹ Linh nghĩ trong lòng: Chị ấy nói vậy sao?
Lâm Nhược Hàn không phát hiện cô khác thường, buồn bực nói: "Nhưng trước đây cô ấy không như thế, lúc quay phim cũng rất thân thiết với bạn diễn." Gần đây xảy ra chuyện gì vậy? Lâm Nhược Hàn cảm thấy bản thân bắt buộc phải hỏi cô một chút.
Trần Mỹ Linh tùy tiện nói: "Có lẽ tâm trạng không quá tốt chăng?"
Bản thân cô là gốc rễ khiến tâm trạng cô ấy không vui chăng?
Sau khi quay về từ thành phố Z, cô ấy cũng không thật lòng nở nụ cười.
Lâm Nhược Hàn: "Có khả năng." Cô quan tâm nói, "Tâm trạng cô ấy bắt đầu không vui từ khi nào? Sau khi vào đoàn phim liền không vui sao?"
"Lúc vui lúc không ạ."
"Buổi tối em có nghe thấy tiếng động kì quái gì không?"
"Chị nói là... nằm mơ ác mộng sao ạ?" Trong lòng Trần Mỹ Linh đột nhiên động đậy.
"Em biết à?" Lần này người kinh ngạc biến thành Lâm Nhược Hàn, không phải nói không thân sao?
"Em..." Trần Mỹ Linh lẩm nhẩm nói, "Có một tối, không cẩn thận đi qua phòng cô ấy..."
"..." Lâm Nhược Hàn nhấc lên một nụ cười, bất đắc dĩ nói, "Vậy cũng thật trùng hợp, trước đây lúc ở chung, tôi nghe thấy phòng bên cạnh rất ồn, vô tình phát hiện được."
"Cô ấy thường xuyên mơ thấy ác mộng sao ạ?"
"Trước đây là thế." Lâm Nhược Hàn vén tóc qua tai, mím môi nói, "Bây giờ thì không rõ, tôi cũng không ở chung với cô ấy, cô ấy không cho. Nhưng cô ấy mất ngủ nghiêm trọng, nếu em không có chuyện gì thì buổi tối đừng làm phiền cô ấy, đặc biệt là trong tình huống khi cô ấy đang ngủ, không được phát ra bất kì âm thanh nào."
Trần Mỹ Linh gật đầu.
Cô nghĩ: Từ rất lâu về trước đã như vậy rồi sao?
"Không phải muốn đi hỏi kịch bản sao?" Lâm Nhược Hàn nghĩ ra vấn đề này, nhỏ tiếng thúc giục: "Mau đi hỏi đi, hỏi xong thì để cô ấy nghỉ ngơi cho sớm."
"Vâng."
...
Phòng trên Tầng.
Quan Hạm đóng hộp y tế lại, nhìn Quảng Linh Linh một cái, lại một cái, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Trong lòng Quảng Linh Linh trào lên cảm xúc xấu hổ kì lạ, rút tay về, nói: "Tôi đảm bảo đây là lần cuối, được chưa?"
Quan Hạm không tin cô ấy.
Nhưng tay là của Quảng Linh Linh, cô ấy muốn tự ngược đãi bản thân, Quan Hạm ngoài việc bôi thuốc cho cô ấy hết lần này đến lần khác, cũng không có bất kì cách nào.
Cô nghĩ nghĩ, lại mở hộp y tế, lặng lẽ lấy băng gạc ra.
Quảng Linh Linh giấu tay ra sau lưng, lắc đầu kiên quyết nói: "Tôi không thích!" Xấu quá đi! Hơn nữa lát nữa bị Trần Mỹ Linh nhìn thấy thì phải làm sao?
Quan Hạm đi tới gần cô ấy.
Quảng Linh Linh miệng quát bụng run nói: "Em muốn tạo phản à?"
Hai người đang giằng co, bên ngoài truyền tới âm thanh gõ cửa cứu Quảng Linh Linh khỏi nước sôi, cô ấy vội vàng nhìn Quan Hạm một cái, nhỏ tiếng nói: "Còn không mau dọn đi?"
Quan Hạm vứt bông băng đã dùng vào thùng rác, đóng nắp hộp y tế lại, đặt vào trong tủ.
Quan Hạm mở cửa, gật gật đầu với Trần Mỹ Linh đứng trước cửa: "Cô Trần." Nói xong liền về phòng mình.
Khóe mắt Trần Mỹ Linh híp lại, tại sao cứ cảm thấy tâm trạng của Quan Hạm xuống rất thấp.
Cô thu tầm mắt lại, gõ lên cửa phòng đang mở: "Cô Quảng."
Quảng Linh Linh nói: "Vào đi."
Mũi Trần Mỹ Linh rất mẫn cảm, vừa vào trong liền ngửi được mùi cồn sát trùng và mùi thuốc mỡ, quẩn quanh nơi đầu mũi không tan. Quảng Linh Linh đương nhiên cũng ngửi thấy, đi đến ban công mở to cửa sổ ra, thông gió.
Trần Mỹ Linh nhìn tới bông băng dính máu vứt trong thùng rác, ánh mắt trầm xuống, đè lại không nhắc tới.
"Không phải có vấn đề trong kịch bản muốn hỏi tôi sao?" Quảng Linh Linh quay lại, tỏ ý bảo cô ngồi xuống ghế sô-pha nhỏ, bản thân ngồi đối diện với cô, "Em..." Giọng nói của cô ấy đột nhiên khựng lại...
Hai tay Trần Mỹ Linh trống không, căn bản không mang theo kịch bản.
Trần Mỹ Linh cũng không ngồi vào vị trí của mình, mà là đi tới trước mặt cô ấy, ngồi xổm xuống, ngửa mặt nhìn cô ấy, một tư thế giống như tôn kính chân thành. Cô nâng tay phải của Quảng Linh Linh lên, nắm trong tay, đôi mắt màu hổ phách nhuộm lên một vệt u ám, khẽ hỏi: "Tại sao lại để em ở lại dưới nhà?"
Quảng Linh Linh dường như bị bi thương trong mắt cô nuốt lấy, trái tim trào lên cảm giác đau đớn.
Cô ấy bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Trần Mỹ Linh, nói: "Tôi không biết em đang nói gì."
Trần Mỹ Linh nhìn chằm chằm vào Quảng Linh Linh: "Thật sao? Chị không nhìn ra cô ấy có ý với em sao?"
"Tôi... không biết."
"Bây giờ em nói với chị, chị biết rồi đấy." Trần Mỹ Linh nói nhỏ như không nghe thấy, cười cười, mang theo vẻ mỉa mai, hỏi cô ấy, "Chị vẫn đẩy em ra chăng?"
Khớp hàm Quảng Linh Linh co lại, hàm răng nghiến chặt.
Ngón tay của Trần Mỹ Linh vuốt ve mặt cô ấy, Quảng Linh Linh nghiêng đầu tránh đi.
Trần Mỹ Linh thu tay về, chuyển chủ đề, hỏi: "Cô ấy là người như thế nào?"
"Ai?" Quảng Linh Linh hỏi như cái máy, trong miệng nếm được mùi máu tanh nhàn nhạt.
"Lâm Nhược Hàn."
"Cô ấy... gia thế hiển hách, gia đình là danh gia vọng tộc có tiếng ở thủ đô." Nhất định có thể bảo vệ em chu toàn.
"Em hỏi con người cô ấy, tính cách thế nào? Đáng để..." Trần Mỹ Linh ngừng lại, giọng điệu vô thưởng vô phạt, nhưng đâm một dao vào trái tim Quảng Linh Linh, "Gửi gắm cả đời không?"
Trái tim nhói đau biến thành con dao sắc bén đâm thẳng tới, đau tới mức không thở nổi, bàn tay của Quảng Linh Linh được đối phương nắm trong tay bắt đầu run khẽ lên, cô ấy không thể không hít một hơi, mới thốt ra hai chữ: "... Đáng giá."
Vành mắt Trần Mỹ Linh đột nhiên đỏ lên.
Cô hé miệng, giống như muốn hỏi một câu: Vậy chị thì sao?
Nhưng cô không thể thốt ra miệng dù chỉ một chữ, chỉ là dùng trán ra sức đè lên mu bàn tay của Quảng Linh Linh, rất nhiều sức. Cả người cô đang run lên, hàm răng phát ra tiếng ken két, sau đó cô đột nhiên đứng lên, giống như một cơn gió, lướt ra ngoài.
Cánh cửa vang lên một tiếng pằng rất lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com