Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 86: Em ngủ ở đâu?

Mưa gió điên cuồng đập lên cửa sổ, tiếng gõ cửa bên ngoài cửa đột nhiên vang lên hoà cùng một thể với tiếng sấm chớp bên đường chân trời, người phụ nữ ấy cuộn trong chăn giống như chim sợ cành cong, bờ vai kịch liệt run lên.

Tia sét trắng loé lên xoẹt qua bầu trời, đột ngột chiếu sáng khiến cả căn phòng sáng như ban ngày.

Trên mặt đất la liệt những mảnh cốc vỡ, vệt nước loang lổ, chiếc ghế mang theo đồ đạc bị nghiêng ngả trong cơn hoảng hốt, một nửa chiếc chăn lê trên mặt đất, góc chăn còn dính nước, cảnh tượng trước mặt vô cùng hoang tàn.

Người phụ nữ tóc dài không còn chút hình tượng nào rũ tóc trên vai, đầu cúi xuống, hai tay ôm đầu gối, vùi mặt lên đầu gối.

Trần Mỹ Linh vẫn còn đang kiên trì gõ cửa.

Vừa gõ vừa gấp gáp gọi: "Cô Quảng! Cô Quảng!"

Tiếng mưa ào ạt, cả thành phố nhỏ bị bao phủ bởi một màn mưa dày đặc, âm thanh của cô vang lên vô cùng rõ ràng trên hành lang.

Quan Hạm mở mắt ngồi dậy, tìm chiếc kính trên tủ đầu giường, khoác áo khoác ra ngoài.

"Cô Trần."

Âm thanh của Trần Mỹ Linh bị người phía sau cản trở, dừng lại giây lát, cô quay đầu nhìn tới, khuôn mặt tĩnh lặng như nước của Quan Hạm nhìn cô, ánh mắt sắc bén: "Cô ở đây làm gì thế?"

"Em..." Ngón tay của Trần Mỹ Linh chỉ lên cánh cửa phòng của Quảng Linh Linh, nói, "Bên trong có tiếng động."

"Tiếng động gì?"

"Hình như là tiếng vỡ cốc, còn có tiếng ghế bị đổ." Trần Mỹ Linh phán đoán, mặt mày vô thức nhíu lại.

"Thật sao?" Quan Hạm tiến lại gần hai bước, dán tai lên cửa, một lát sau quay mặt lại, mặt không cảm xúc nói, "Cô nghe nhầm rồi, chị Quảng đã ngủ rồi."

"Nhưng rõ ràng em nghe thấy..."

"Tiếng sấm to quá, cô nghe nhầm rồi." Giọng điệu đều đều của Quan Hạm ngắt lời cô, lặp lại.

Trần Mỹ Linh cũng không ngốc, âm thanh tiếng sấm và tiếng ghế đổ trên sàn nhà khác nhau như thế, sao cô có thể nghe nhầm được chứ? Hơn nữa bây giờ nhịp tim cô điên cuồng bất an, chính là đang dự báo việc gì đó chẳng lành.

Mặc kệ Quan Hạm thật sự không nghe thấy hay giả vờ không nghe thấy, Trần Mỹ Linh cũng không muốn phí lời lòng vòng với Quan Hạm, thái độ vô cùng cứng rắn tiếp tục gõ cửa.

Vừa gõ một tiếng, bàn tay cô bị một sức lực mạnh mẽ giữ lại.

Trần Mỹ Linh làm việc nhà từ nhỏ, cũng làm không ít việc nặng nhọc, sau khi giành Ảnh hậu càng chăm chỉ rèn luyện thân thể, sức lực khỏe hơn những người phụ nữ bình thường rất nhiều, rất ít người cùng giới có thể giữ lấy cô, cho nên phản ứng đầu tiên của cô chính là giãy ra, tiếp tục.

Cô rút tay ra... nhưng không rút ra được, hơn nữa sức lực chênh lệch rõ ràng.

Trần Mỹ Linh không có cách nào che giấu sự hoảng hốt của mình.

Quan Hạm vẫn trưng bộ mặt lạnh không có bất kì cảm xúc nào ra, nhưng năm ngón tay càng ngày càng chặt, giống như muốn bóp vỡ xương của cô, không chút nể nang. Bàn tay trắng bóc của Trần Mỹ Linh rất nhanh xuất hiện mấy nốt tay đáng sợ, lạnh lùng nói: "Cô Trần, tự trọng."

Trần Mỹ Linh bị đau: "Em không gõ nữa, buông tay ra."

Quan Hạm buông tay: "Mạo phạm rồi, xin lỗi."

Nói là như thế, nhưng biểu cảm của Quan Hạm không có lấy chút ý tứ xin lỗi nào.

Quan Hạm giống như thần chặn cửa bảo vệ cửa phòng của Quảng Linh Linh, Trần Mỹ Linh thấy cứng không được, chỉ đành mềm lại, giọng điệu chân thành nói: "Em chắc chắn em nghe thấy tiếng động khác thường, thật đấy."

"Cô nghe nhầm rồi." Biểu cảm của Quan Hạm nhàn nhạt, nghe mà như không lặp lại câu nói kia thêm lần nữa.

"Lúc đó chị chưa tới, tại sao chắc chắn em nghe nhầm vậy chứ?"

Sắc mặt Quan Hạm khựng lại.

Nếu xét về vào đầu óc, Quan Hạm còn kém Trần Mỹ Linh một khoảng cách.

"Cô nghe nhầm rồi." Ánh mắt của Quan Hạm lóe lên một tia cảm xúc khó phân biệt, âm thanh cũng không kiên quyết như ban nãy.

"Em không nghe nhầm." Trần Mỹ Linh không chê phiền phức, đôi co với Quan Hạm.

Không biết lặp lại đến lần thứ bao nhiêu, cuối cùng Quan Hạm đổi sang câu khác: "Hiện tại không có âm thanh."

Mắt Trần Mỹ Linh sáng lên một tia sáng nhỏ, được cô che giấu rất tốt, cô dựa theo lời Quan Hạm nói: "Tiếng động trong phòng lớn như thế đột nhiên biến mất, chị không sợ cô Quảng xảy ra chuyện gì sao?"

Quan Hạm dao động.

Đương nhiên cô biết Trần Mỹ Linh có khả năng nghe thấy tiếng động là thật, nhưng cô đã đi theo Quảng Linh Linh mấy năm, tình huống này không phải xảy ra lần đầu. Quảng Linh Linh không thích bị người khác nhìn thấy dáng vẻ kia của cô ấy, Quan Hạm liền giả vờ như không biết, mặc kệ không quan tâm.

Ai biết giữa đường xuất hiện một Trần Mỹ Linh, thấy chuyện bất bình chẳng tha.

Nhưng lí trí là một chuyện, lo lắng của cảm xúc lại là một chuyện khác.

"Không chừng cô ấy ngã rồi." Trần Mỹ Linh bắt lấy sự chần chừ của cô, tiếp tục đấu tranh tâm lí với cô.

"Nếu cần giúp chị ấy sẽ gọi tôi." Quan Hạm tiếp lời.

"Ngộ ngỡ cô ấy bị ngã đập đầu thì sao, hôn mê rồi, gọi thế nào được?"

Quan Hạm: "..."

Trần Mỹ Linh tiếp tục kiên trì, kích động nói: "Chị gõ cửa phòng gọi cô ấy, nếu cô ấy trả lời chị, coi như không có chuyện gì, con người không thể ngủ như chết thế được."

Quan Hạm giơ tay, vô thức muốn gõ cửa, nhưng ý thức được không phải đây là chuyện Trần Mỹ Linh mới làm ban nãy sao? Nhưng cô đã không có cơ sở để từ chối. Quan Hạm làm như Trần Mỹ Linh mong muốn, đích thân gõ cửa.

Cốc cốc cốc.

Ba tiếng khe khẽ rất lịch thiệp.

"Chị Quảng."

"Dùng sức đi." Trần Mỹ Linh nói.

Quan Hạm giống như thưởng cho cô một cái trợn mắt đến giữa chừng đột nhiên thu lại, duy trì tiết tấu của chính mình, từ nhẹ đến nặng.

"Chị Quảng?"

Trần Mỹ Linh hét qua khe cửa: "Quảng Linh Linh."

Từ đầu đến cuối không có phản ứng.

Bên ngoài trời vẫn nổi mưa to gió lớn, có thể nhìn được từng tia sét chói mắt nối tiếp nhau sáng lên ngoài cửa sổ cuối hành lang, tiếng sấm vang rền phía đường chân trời, giống như đang chuẩn bị có một cơn cuồng phong lớn hơn.

Quan Hạm cũng không thể điềm tĩnh được nữa.

Cô lập tức quyết đoán, nhanh chóng quay người về phòng, lấy chìa khóa dự phòng của phòng Quảng Linh Linh.

Trong lòng Trần Mỹ Linh liền nổi lên tia chua xót không đúng lúc, ngay cả chìa khóa Quan Hạm cũng có... sau đó thức thời lắc đầu dẹp tan suy nghĩ. Trước khi mở cửa, Quan Hạm nói: "Ở đây có tôi là đủ rồi, mời cô Trần về nghỉ ngơi đi."

Trần Mỹ Linh biết ý lùi sau một bước: "Chị yên tâm, em không vào, em lập tức về phòng đây."

Quan Hạm vặn chìa khóa mở cửa.

Quan Hạm vừa đẩy ra khe hở chỉ cho một người ra vào, sự việc xảy ra quá đột ngột, một bóng người cúi đầu luồn eo, nhanh như tia chớp, xông vào trước Quan Hạm.

Cho dù Quan Hạm đã có phòng bị, cũng không lường được Trần Mỹ Linh có thể luồn vào như vậy.

Quan Hạm: "!!!"

Cô xông lên trước muốn bắt người.

Trần Mỹ Linh đứng ở giữa phòng, trên mặt là sự hoảng hốt dễ dàng nhận ra: "Cô ấy không ở đây."

Đồng tử Quan Hạm đột nhiên co lại: "Cô nói gì?"

"Trong phòng không có ai." Trần Mỹ Linh nhỏ tiếng nói, vành mắt cô đột nhiên đỏ lên, như con ruồi mất đầu đi loạn trong phòng ngủ của Quảng Linh Linh, đỡ chiếc ghế bị đổ lên, nhặt chiếc chăn rơi trên sàn, run rẩy nhìn khắp nơi.

Quan Hạm bật đèn trong phòng lên.

Bốn bức tường, sau rèm cửa, bên cạnh bàn, ban công, đều không thấy tung tích.

Quan Hạm đi đến trước cửa sổ, cửa sổ không khóa chặt, ngửa mặt liền có thể cảm nhận được không khí ẩm ướt của những giọt mưa rơi xuống. Cô cẩn thận nghĩ kĩ lại, gọi điện thoại cho vệ sĩ dưới nhà, nhỏ tiếng tra hỏi bọn họ có thấy người nhảy cửa sổ không.

Ánh mắt Trần Mỹ Linh lại bị thần sai quỷ khiến nhìn tới tủ quần áo chiếm giữ cả một mặt tường.

Liệu có ở bên trong không?

Một suy nghĩ hoang đường lướt qua đầu óc cô, nhưng Trần Mỹ Linh vẫn tiến đến.

Tủ quần áo là kiểu tay nắm, mở từ ngoài vào trong, cô chầm chậm mở từng cánh một.

Quan Hạm nhìn thấy động tác của cô, muốn lên trước giúp đỡ, Trần Mỹ Linh lại làm động tác chặn lại, một là cửa tủ cũng không có mấy, đã mở một nửa, hai là cô không muốn, không nói được vì sao không muốn, nếu Quảng Linh Linh thật sự ở bên trong, cô hi vọng bản thân đưa cô ấy ra.

Quan Hạm dừng bước, nhìn chằm chằm vào động tác của Trần Mỹ Linh.

Tóc tai của người phụ nữ ấy tán loạn, tay nắm chặt lấy móc treo quần áo kim loại – đây là vũ khí duy nhất cô ấy tìm được để bảo vệ bản thân. Toàn thân cô ấy không khống chế được run lên, sâu trong con người ẩn giấu vẻ hoảng sợ nồng đậm.

Đừng tới đây.

Khớp hàm cô ấy đánh nhau, tay chân lạnh toát.

Cầu xin các người, đừng tới đây.

Nước mắt người phụ nữ ấy ào ạt chảy xuống, nhưng không dám phát ra âm thanh, lập tức lấy tay lau đi, để tầm nhìn của bản thân sáng rõ hơn.

Âm thanh cửa bị mở ra giống như tiếng bước chân của tử thần tới gần, cuối cùng vẫn dừng ở trước mặt.

Trần Mỹ Linh hít sâu một cái, mở cánh cửa cuối cùng ra.

Mắt cô hoa đi, phản xạ có điều kiện nghiêng đầu, có thứ gì đó nặng nề quật lên mặt cô. Cô còn chưa kịp cảm thấy đau, một bóng người từ bên trong nhanh chóng chui ra, không đến một giây, Trần Mỹ Linh vẫn nhận ra đối phương.

"Quảng..." Cô nhấc chân đuổi theo.

Quan Hạm còn nhanh hơn cô, nhảy phóc tới trước mặt, chặn lại Quảng Linh Linh đang muốn chạy ra ngoài.

Tiếng hét.

Tiếng hét xé rách màng nhĩ.

Trong giây phút ấy xuyên thấu màn mưa.

Quảng Linh Linh vật lộn với Quan Hạm, quần áo ngủ xộc xệch, đầu bù tóc rối giống như một kẻ điên, tay cầm chiếc móc quần áo kim loại quơ loạn xạ trước mặt, vừa đánh vừa hét lên.

Trần Mỹ Linh đứng bên ngoài, hoàn toàn ngây ra.

Quan Hạm lưu tâm đến Quảng Linh Linh, không dám ra tay, không nhắc đến chuyện bị Quảng Linh Linh đánh mấy cái, quan trọng là nhất thời không có cách nào khống chế cô ấy. Lại nhìn Trần Mỹ Linh ngây người ở một bên, trầm giọng quát: "Ngây ra làm gì? Mau tới giúp đi!"

Trần Mỹ Linh như người vừa tỉnh khỏi cơn mơ, nhanh chân lên phía trước, hai người liên thủ mới khống chế được Quảng Linh Linh.

Chiếc móc áo bị Quan Hạm đoạt lấy vứt ra xa, Quảng Linh Linh bị trói ngược hai tay ra sau đè lên tường dần dần bình tĩnh lại.

Trần Mỹ Linh lau mặt, thấy ngón tay lạnh lẽo ướŧ áŧ mới phát hiện không biết từ lúc nào nước mắt đã đầy mặt.

"Cô ấy... cô Quảng..." Vành mắt Trần Mỹ Linh đỏ ửng, thút thít hỏi Quan Hạm, "Đây là chuyện gì thế?"

Quan Hạm rũ mí mắt, lãnh đạm nói: "Không biết."

Không phải cô muốn giấu giếm, mà cô thật sự không biết. Trước đây cùng lắm là cuộn trong góc tường run rẩy, không lên tiếng, không biết tại sao hôm nay tính công kích lại mạnh như thế.

Hôm nay xảy ra tình huống đặc biệt gì sao?

Quan Hạm cảm thấy hai bàn tay bị mình nắm lấy đang giãy giụa, cho rằng Quảng Linh Linh lại muốn phản kháng, vội vàng dùng thêm sức, nhưng nghe thấy một tiếng nhàn nhạt: "Quan Hạm."

Khàn khàn, nhưng là ngữ điệu quen thuộc.

Quảng Linh Linh tỉnh táo rồi.

Quan Hạm buông lỏng tay, cung kính nói: "Chị Quảng."

Quảng Linh Linh quay người, ánh mắt lộ ra một lời xin lỗi với Quan Hạm, nói: "Xin..." Âm thanh của cô ấy đột nhiên dừng lại, sau khi nhìn thấy Trần Mỹ Linh đứng ở một bên, đồng tử đột nhiên co lại, cả người lập tức lộ ra vẻ lúng túng cùng chật vật không thể miêu tả thành lời.

Cô ấy vô thức lùi về sau, nhưng đã ở bên tường không thể lùi đi đâu được nữa.

Sống mũi Trần Mỹ Linh lại chua xót, vành mắt ẩm ướt, không nhịn được đi về phía trước một bước.

Quảng Linh Linh nép sát vào tường, lông tơ sau gáy dựng đứng lên.

Trần Mỹ Linh nhìn thẳng vào hai mắt người phụ nữ ấy, lại tiến lên một bước.

Khóe mắt Quảng Linh Linh đỏ ửng, đè lại run rẩy dường như gầm lên một câu: "Quan Hạm!"

Quan Hạm giật nảy mình, lập tức bước lên phía trước chặn trước mặt cô ấy, bày ra tư thế phòng bị. Quảng Linh Linh ở sau lưng Quan Hạm, nhưng âm thanh lại mạnh mẽ không giống trong dự đoán của cô, hàm trên hàm dưới của cô ấy khẽ đập vào nhau, dùng âm thanh rất nhỏ mang theo nức nở nói: "Đừng để em ấy nhìn thấy tôi."

Chiều cao của Quan Hạm thấp hơn Quảng Linh Linh, nhưng đứng thẳng lưng chắn trước mặt đối phương, Quảng Linh Linh chỉ lộ ra đỉnh đầu.

Trần Mỹ Linh dừng bước chân đang tiến về phía trước.

Quảng Linh Linh lại ở sau lưng Quan Hạm nói: "Bảo em ấy ra ngoài."

Quan Hạm nghe lệnh làm việc, nói: "Cô Trần, mời về phòng nghỉ ngơi."

Trần Mỹ Linh đứng tại chỗ bất động.

Quan Hạm lạnh giọng, lặp lại một lần.

Trần Mỹ Linh vẫn không động đậy, nhìn nửa vòng, Quan Hạm nhìn theo ánh mắt của cô cũng vòng nửa vòng trước mặt Quảng Linh Linh, che chắn cô ấy nghiêm ngặt.

Trần Mỹ Linh nhìn đỉnh đầu lộ ra sau lưng Quan Hạm, chầm chậm mở miệng: "Em đi trước đây, ngủ ngon." Giọng điệu hai chữ sau rất dịu dàng, là cô nói cho Quảng Linh Linh nghe.

Không ai tiễn cô, cô ra ngoài, lật tay đóng cửa lại.

Trước khi đi còn đóng chặt cánh cửa lọt gió kia.

Trong phòng.

Quảng Linh Linh nói: "Quan Hạm, em cũng ra đi."

Quan Hạm nghe lệnh.

"Đợi đã." Quảng Linh Linh gọi cô, khàn giọng hỏi, "Em ấy đến lúc nào?"

Quan Hạm rũ mắt nói: "Đến cùng lúc với em, là cô ấy mở tủ."

Quảng Linh Linh ngửa mặt, ha một tiếng.

Ánh đèn phản chiếu nước mắt trượt xuống từ khóe mắt cô ấy, lóng lánh lướt qua.

"Ra ngoài đi." Cô ấy giữ tư thế ngửa cổ, lặp lại lần nữa.

Quan Hạm lui đi, đóng cửa lại, bị bóng người bên cửa dọa mất hồn bạt vía, bóng người kia ngẩng đầu, ngón tay đặt giữa môi, làm một động tác "suỵt".

Quan Hạm hiếm có được cơ hội thể hiện suy nghĩ, ngồi xổm xuống, tầm nhìn ngang bằng cô, nghi hoặc nói: "Cô ở đây làm gì?"

"Nhỏ tiếng chút." Trần Mỹ Linh kéo chặt áo khoác trên người, nhún vai nói, "Em ở đây nghỉ ngơi."

"Nghỉ ngơi sao cô không về phòng nghỉ?" Quan Hạm hỏi.

"Chị cảm thấy em có thể ngủ được không?"

Quan Hạm nghẹn lời.

"Cho nên chẳng thà ở đây canh chừng cô ấy, ngộ nhỡ lại có động tĩnh gì, em có thể ngay lập tức phát hiện." Trần Mỹ Linh nhân lúc Quan Hạm không để tâm đào hố cho cô, hỏi, "Chị có thể ngủ sao?"

Quan Hạm không cần suy nghĩ gật đầu.

Cho nên tình huống này rất bình thường sao? Trần Mỹ Linh nghĩ.

Trần Mỹ Linh lại hỏi: "Trước đây cô ấy cũng như thế sao?"

"Tôi về nghỉ đây." Quan Hạm không cho Trần Mỹ Linh cơ hội, đi mấy bước vào căn phòng nhỏ đối diện, đóng cửa lại.

Trần Mỹ Linh nhìn bóng lưng của Quan Hạm nhăn mũi lại, giống như vô cùng phỉ nhổ hành vi của cô. Lại nhanh chóng quay đầu nhìn về phía cửa phòng đóng chặt của Quảng Linh Linh rồi mất hồn, đáy mắt hiện lên lo lắng không thể che giấu.

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Quảng Linh Linh tắm rửa bằng nước nóng, nhiệt độ cao hơn bình thường khiến làn da cô ấy bỏng rát, sự lạnh lẽo ẩm ướt trong không khí cũng tan đi không ít, tay chân dần dần có nhiệt độ trong tác dụng của phương pháp vật lí.

Cô ấy mặc chiếc áo tắm dày, hà hơi vào ngón tay lại bắt đầu lạnh đi, cuộn tròn trong chăn.

Tất cả bóng đèn trong phòng đều bật lên, sáng như ban ngày, Quảng Linh Linh mở mắt nằm trên giường, trong đầu không khống chế được nhớ lại cảnh tượng lúc trước, cô ấy khổ sở nhíu mày lại, đột nhiên ngồi dậy, trái tim đập điên cuồng vì hoảng sợ.

Màn đêm bao phủ dày đặc.

Không biết tiếng sấm đã dừng lại từ lúc nào, tia sét cũng không điên cuồng nữa, những hạt mưa ngoài trời ít dần đi, tiếng ào ạt trở thành tí tách trên những chiếc lá, tạo thành một khúc giao hưởng của thiên nhiên.

Trần Mỹ Linh ngồi đến chân tay tê dại, đổi thành ngồi nghiêng, ôm chặt cánh tay, mí trên mí dưới đang đánh nhau, trong khúc ca ru ngủ dần dần ngủ mất.

Bàn tay nắm lấy tay nắm cửa bên trong của Quảng Linh Linh, ngón tay nắm chặt rồi lại thả lỏng.

Cô ấy chỉ muốn đi đến ngồi cạnh cửa phòng cô, chỉ cần về sớm một chút, Trần Mỹ Linh sẽ không phát hiện đúng không?

Năm ngón tay của Quảng Linh Linh dùng sức, nắm chặt tay nắm cửa, vặn xuống, cạch một tiếng.

Khẽ khàng mở cửa ra.

Quảng Linh Linh nín thở, lật tay đóng cửa lại không để phát ra tiếng động, nhấc chân đi đến tường phòng bên, giây phút quay người ánh mắt lại lướt thấy thứ gì đó, cô ấy cúi đầu nhìn, liền ngây người tại chỗ.

Hai chân Trần Mỹ Linh đan nhau nghiêng về một phía, cuộn trên mặt đất, dựa gáy vào tường, đầu cũng lệch về một bên rất bất tiện, lòng ngực trập trùng ổn định, hô hấp đều đều.

Đôi mắt thường ngày ngập tràn sức sống lúc này ngoan ngoãn nhắm lại, ngũ quan lạnh lùng không gần người phủ lên một lớp dịu dàng vì được ánh đèn vàng nhạt từ hành lang chiếu lên.

Quảng Linh Linh cúi mắt nhìn gương mặt khi ngủ của Trần Mỹ Linh, đôi mắt thỉnh thoảng chớp chớp.

Trần Mỹ Linh ngủ không sâu, ban nãy tiếng mở cửa thấp thoáng đã làm cô giật mình tỉnh giấc, hiện tại lại bị người phụ nữ ấy nhìn chăm chú trong thời gian dài, lông mi dài khẽ rung lên, chầm chậm mở mắt, ánh sáng tràn ra.

Quảng Linh Linh hoảng hốt xanh mặt, quay người đi về phòng, Trần Mỹ Linh không nghĩ ngợi, một tay chống lên mặt đất, nhanh chóng đứng dậy, giơ tay nắm lấy tay Quảng Linh Linh.

Lạnh quá.

Đây là cảm giác đầu tiên khi cô chạm vào tay Quảng Linh Linh.

Không đợi đến suy nghĩ thứ hai, cô ngồi lâu trên mặt đất, máu không lưu thông, đôi chân tê dại, lần nữa ngã ngồi xuống, tay còn kéo theo Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh không phòng bị, bị cô kéo theo cùng ngã trên mặt đất.

Thực tế, là Trần Mỹ Linh ngã trên đất, cô ấy ngã trên người Trần Mỹ Linh.

Không biết Trần Mỹ Linh bị đụng vào đâu, bị đau kêu lên một tiếng.

Quảng Linh Linh còn chưa kịp hình thành cơn giận, liền trở nên lo lắng, cô ấy muốn bản thân đứng lên để giảm nhẹ áp lực cho Trần Mỹ Linh, nhưng Trần Mỹ Linh vừa phát giác tư thế muốn rời đi, liền giơ một tay ra ôm chặt lấy cô ấy.

Trên hành lang giữa đêm khuya không một bóng người, không nói đến việc hai người ngã trên mặt đất, đã thế còn dùng tư thế quái dị này ôm lấy nhau.

Theo lí mà nói Trần Mỹ Linh bị đông cứng hai tiếng ở hành lang, lúc này cô mới là người lạnh hơn người trong phòng, nhưng Quảng Linh Linh trong lòng cô, lại cảm nhận được nhiệt độ không ngừng tản ra trên người cô.

Thế là cô ấy cũng không động đậy nữa.

Trần Mỹ Linh hỏi nhỏ bên tai cô ấy: "Chị lạnh lắm sao?"

Quảng Linh Linh không nói chuyện.

"Lại đây." Trần Mỹ Linh kéo cô ấy ngồi dậy, nắm lấy hai tay cô ấy vào lòng bàn tay mình, hà hơi vào trong, xoa ngón tay lạnh lẽo của cô ấy hết lần này đến lần khác, lại dùng nhiệt độ cơ thể của bản thân làm ấm tay cho cô ấy.

Quảng Linh Linh giống như một con rối gỗ điều khiển bằng dây, không nói một lời để mặc cho cô hành động, ánh mắt cũng không nhìn lên người Trần Mỹ Linh, có lúc là mặt, có lúc là tay, thứ nhìn lâu nhất chính là vạt áo rơi trên sàn của cô, cùng với động tác giơ tay của cô, giơ lên rồi lại hạ xuống, giống như chiếc lá trong cơn gió.

Nhưng cuối cùng tay cũng được cô làm ấm.

Quảng Linh Linh khẽ rút tay lại, ôm lấy đầu gối ngồi đó.

Trần Mỹ Linh không tiếp tục lại gần, ôm lấy đầu gối giống cô ấy, nhưng chạm vai vào vai cô ấy.

Quảng Linh Linh không tránh đi, để mặc cô dựa vào mình.

Không bao lâu, mặt mày xinh đẹp của Trần Mỹ Linh dần nhăn lại.

Cô đứng dậy.

Quảng Linh Linh ngửa đầu nhìn cô một cái, lộ ra một tia hoang mang, đây là hành động vô thức, cô ấy lập tức cúi đầu, bàn tay bên người nắm chặt thành quyền.

"Em đi lấy đồ, lập tức quay lại." Trần Mỹ Linh dịu dàng giải thích.

Quảng Linh Linh vẫn không lên tiếng, nắm đấm dần dần thả lỏng.

"Đợi em." Trần Mỹ Linh nói.

Yết hầu Quảng Linh Linh động đậy giống như muốn trả lời cô một câu, nhưng vẫn không thành lời.

Trên người nặng hơn, theo đó là hơi ấm, lại ngửa mặt lên nhìn đến nụ cười trên mặt của Trần Mỹ Linh lộ ra một vệt ửng đỏ: "Em sợ ga giường mỏng quá không thể giữ ấm, cho nên trực tiếp ôm chăn của em tới đây."

Mi mắt Quảng Linh Linh khẽ chớp một cái.

Trần Mỹ Linh khoanh chân ngồi xuống, chia một nửa chăn cho Quảng Linh Linh rồi đắp lên người: "Như thế đỡ hơn chút nào không ạ?"

Từ đầu đến cuối Quảng Linh Linh không đáp cô lấy một câu, Trần Mỹ Linh một mình tự biên tự diễn, nhưng cũng tương đối tự nhiên.

"Có muốn dựa gần em chút không? Hai người ấm hơn một người." Trần Mỹ Linh cười cười, cô lại ngồi xuống, cách Quảng Linh Linh hơi xa.

Quảng Linh Linh không quan tâm.

Trần Mỹ Linh đợi hai giây, tự vác mặt dày nhích lại gần.

Cô không phát hiện Quảng Linh Linh đã di chuyển, dù cực kì nhỏ, tuy con mắt không thể phát hiện được, nhưng quả thật đã xảy ra rồi.

"Hành lang này lọt gió, chị có phát hiện không?" Trần Mỹ Linh vắt não tìm chủ đề, cô giơ ngón tay lên chỉ vào cánh cửa sổ phía cuối hành lang, "Ban nãy lúc em ra ngoài đã đóng chặt rồi, kết quả vẫn có gió."

Tuy Quảng Linh Linh không có phản ứng, nhưng ánh mắt của cô ấy nhìn theo phía Trần Mỹ Linh chỉ tới.

Chủ đề rất vô vị, nhưng Trần Mỹ Linh vẫn tiếp tục nói: "Em đoán là do thợ lắp cửa không lắp kĩ, nhà em cũng có mấy chiếc cửa sổ như thế, lắp rèm cửa, cửa sổ hầu như không di chuyển nhiều, lâu ngày kim loại bên trong đều bị gỉ sét, bây giờ muốn đóng cũng không đóng được."

Cô lảm nhảm rất lâu, tự biên tự diễn nói xong câu sau quên câu trước, cái gì cũng nói, chỉ là không nói tới chuyện tối nay.

Quảng Linh Linh động đậy.

Cô lập tức ngậm miệng.

"Bẩn." Cổ họng Quảng Linh Linh giống như chứa cát, âm thanh ra miệng vô cùng khàn đặc.

"Gì ạ?"

"Chăn, bẩn rồi." Quảng Linh Linh thốt ra từng chữ từng chữ, âm thanh chậm chạp nói, "Ngày mai, em, đắp cái gì?"

Nếu là bình thường, Trần Mỹ Linh có lẽ sẽ mặt dày trêu đùa lại, buổi tối đến chen chúc đắp chung chăn với cô Quảng, thăm dò có chừng mực. Nhưng bây giờ cô chỉ làm một biểu cảm nghiêm túc suy nghĩ, đứng đắn nói: "Ngày mai đem chăn ga đi giặt, khô rồi thì đổi, không khô thì cướp chăn của Tân Tinh."

Khóe môi Quảng Linh Linh khẽ cong lên, có độ cong của một nụ cười, rất nhạt, lại nhanh chóng biến mất, nhưng Trần Mỹ Linh vẫn bắt được.

Nói đến Tân Tinh, Trần Mỹ Linh lại có chủ đề rồi.

Cáo trạng với cô ấy trợ lí của mình ngốc nghếch thế nào, bình thường còn coi Quan Hạm như thần tượng, ngày ngày mơ mộng muốn làm trợ lí vạn năng, kết quả hiện tại một việc cũng giãy giụa, nhưng cô nàng không từ bỏ.

"Cô ấy rất đáng yêu." Quảng Linh Linh lên tiếng sau khi nghe cô kể một đoạn dài.

Trần Mỹ Linh vỗ má, nói: "Không nói cô ấy nữa."

Đáng yêu có thể tùy tiện khen người khác sao?

Lời này của cô không hề che giấu ghen tuông, chính là muốn Quảng Linh Linh nghe được, cô đang ghen.

Quảng Linh Linh hé miệng.

Trần Mỹ Linh nhảy qua Tân Tinh, nói tới Quan Hạm: "Võ nghệ của cô ấy rất tốt, từng luyện sao ạ?" Tối nay ngoài Quảng Linh Linh, người khiến cô kinh ngạc chính là Quan Hạm, nhìn không có gì nổi bật, ai biết khi ra tay sẽ khiến người ta hoảng hốt.

"Cuộc sống chẳng dễ dàng, đa tài đa nghệ." Quảng Linh Linh nói.

Trần Mỹ Linh: "Ha ha ha."

Quảng Linh Linh giống như hoàn toàn không hiểu được nụ cười của cô, không gợn sóng nói: "Chính miệng cô ấy nói, buồn cười lắm à?"

Trần Mỹ Linh ho khụ một tiếng, lúng túng nói: "Cũng tạm."

Quảng Linh Linh im lặng rất lâu, ừ một tiếng.

Cô ấy ừ cái gì, Trần Mỹ Linh không biết, nhưng sau đó Quảng Linh Linh lại ôm lấy tay, gác cằm lên đầu gối, rũ nửa mí mắt, dáng vẻ mệt mỏi mất hồn.

Một cơn gió thổi qua hành lang, hơi lạnh ẩm ướt phả vào mặt, những sợi tóc bên tai của Quảng Linh Linh bay lên, Trần Mỹ Linh tự nhiên nghiêng người che chắn cho cô ấy.

Vai của cô không rộng, nhưng chắn trước mặt Quảng Linh Linh như vậy, cũng che chắn mưa gió chặt chẽ, một ngọn gió cũng không lọt qua.

Quảng Linh Linh thoáng chút cảm động, không nhịn được ngẩng mí mắt lên. Rất lâu sau, lại nhàn nhạt thu ánh mắt lại.

Cơn gió này thổi hơi lâu, sau gáy Trần Mỹ Linh đã nổi hết da gà da vịt, không khống chế được run lên một cái.

Quảng Linh Linh nhàn nhạt nói: "Về phòng đi, ở đây lạnh."

"Cô thì sao?" Trần Mỹ Linh buột miệng nói.

"Đương nhiên tôi cũng về phòng."

"Chăn của cô cũng bẩn rồi." Ban nãy dính nước trên sàn nhà, Trần Mỹ Linh nhìn thấy rồi.

"Lấy mặt sạch đắp lên là được." Quảng Linh Linh tùy tiện nói.

"Vậy em thì sao?" Trần Mỹ Linh lần nữa buột miệng thốt lên.

Chăn của cô cuộn trên đất mấy vòng, đã không còn mặt sạch nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com