Chương 87: Chung gường
"Vậy em thì sao?"
Trần Mỹ Linh nói xong câu này, hành lang đột nhiên im lặng như tờ.
Quảng Linh Linh vẫn giữ thái độ thản nhiên, lúc này đầu lông mày đã nhăn lại nhưng không thể phát giác.
Cuối xuân nhiều mưa, buổi tối đi ngủ cũng cảm thấy lạnh lẽo, không đắp chăn kĩ rất dễ bị cảm lạnh.
Hai người mặt đối mặt im lặng một lúc lâu, Trần Mỹ Linh lặng lẽ nghĩ: Chị ấy đang khó xử.
Trần Mỹ Linh nói câu này không phải muốn lợi dụng cô ấy, chỉ là nhất thời nhanh mồm, cộng thêm sợ trạng thái một mình của cô ấy không quá ổn, buổi tối lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cô đã tính toán, nếu Quảng Linh Linh không cho cô vào phòng chung, cô sẽ ngồi ở hành lang đến khi trời sáng, rồi rời đi trước khi cô ấy tỉnh giấc.
Nhưng trước lúc đó, Trần Mỹ Linh lừa cô ấy nói: "Em xuống tầng chen chúc với Tân Tinh."
Quảng Linh Linh khẽ nhíu mày lại.
Cô ấy không nói được, cũng không nói không được, quay người mở cửa phòng mình, một mình đi vào trong. Trần Mỹ Linh nhìn theo bóng lưng khuất sau cánh cửa phòng của cô ấy, quay người đi xuống tầng, diễn kịch phải diễn đến cuối cùng.
Đột nhiên cô ý thức được điều gì đó, mạnh mẽ quay đầu nhìn một cái.
Quảng Linh Linh... không đóng cửa.
Cánh cửa kia mở lấp ló, giống như đang đợi ai đấy.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Mỹ Linh hiểu rồi, trái tim trào lên vui vẻ điên cuồng, chỉ khi cách mấy bước đến được cửa mới miễn cưỡng kiềm chế lại, hít thở nhẹ nhàng, đi vào phòng Quảng Linh Linh.
Chiếc giường lớn mềm mại trồi lên một mảng, Quảng Linh Linh nằm nghiêng, quay lưng về cửa, không hề động đậy.
Cô ấy chỉ chiếm một góc giường, chăn cũng chỉ đắp một nửa. Trần Mỹ Linh vòng đến một bên giường, vén góc chăn lên, nhẹ chân nhẹ tay nằm lên.
Vị trí giường bên cạnh lún xuống, lông mi Quảng Linh Linh run lên.
"Tắt đèn không ạ?" Trần Mỹ Linh hỏi, yên phận nằm ngửa ở địa bàn thuộc về bản thân, không hề vượt quá giới hạn một phân.
"Không cần." Quảng Linh Linh nhắm mắt trả lời cô, âm thanh thoang thoảng.
"Vâng, ngủ ngon."
Sau mấy tiếng hít thở, Trần Mỹ Linh đợi được câu trả lời của Quảng Linh Linh.
"Ừm, ngủ ngon."
Người bình thường rất khó ngủ trong ánh sáng mạnh, Trần Mỹ Linh nhắm mắt một lúc, cuối cùng kéo cao chăn lên, che mắt đi, chặn ánh sáng lại, mới mơ mơ màng màng có cơn buồn ngủ.
Trước khi ngủ cô còn cầu nguyện tối nay bản thân đừng động đậy lung tung, đừng đá chăn, đặc biệt là đừng quay ngang quay dọc trên giường.
Suy nghĩ này quá sâu sắc, đến mức buổi tối cô cảm giác tư thế ngủ của bản thân thay đổi liền lập tức giật mình tỉnh dậy, đầu óc trào lên mong muốn sống sót, nghĩ ra một chuỗi câu tạ tội với Quảng Linh Linh.
"Quảng..." Một từ đơn âm tiết vừa lọt qua miệng Trần Mỹ Linh, mới phát hiện cô vẫn đang ngủ ở vị trí cũ, chỉ là bên cạnh có thêm một người, hơi thở ấm nóng thơm ngọt cách một lớp quần áo mỏng, phả lên da cô.
Cả người Trần Mỹ Linh cứng lại.
Cô không dám động ngón tay, chỉ sợ làm cô ấy tỉnh. Cổ Trần Mỹ Linh chuyển động rất nhỏ, động tác cực kì chậm, con ngươi nhìn xuống, nhìn thấy Quảng Linh Linh nằm nghiêng.
Quảng Linh Linh cuộn tròn lại ngủ, chân dài tay dài cuộn thành một vòng tròn. Người phụ nữ ấy bắt lấy vạt áo cô, đầu khẽ gác lên vai cô, hô hấp nhàn nhạt, giống như tư thế ngủ của đứa trẻ con trong lòng mẹ.
Trần Mỹ Linh đột nhiên cảm thấy chua xót, cô quên bản thân từng nghe câu này từ đâu, người có tư thế này đều là người vô cùng khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Liên tưởng tới ban nãy cô xông vào, phát hiện cô ấy trốn trong tủ quần áo, Quảng Linh Linh giống như suy nhược thần kinh, căng thẳng ngập tràn tính công kích, trong đầu cô nhớ lại cảnh tượng ban nãy, cảm xúc buồn bã chậm nửa nhịp trào lên như nước, bị cô dìm xuống.
Nước mắt tràn ra khóe mắt lặng lẽ lăn xuống, nở thành từng đóa từng đóa hoa trên gối trắng tuyết.
Bờ vai nặng đi, giống như Quảng Linh Linh cử động, phát ra những tiếng nói mơ mơ màng màng.
Trần Mỹ Linh vội vàng lấy tay loạn xạ lau mắt, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Sau một hồi lâu yên ắng, Trần Mỹ Linh mở mắt ra, Quảng Linh Linh tiến lại gần cô hơn một chút so với ban nãy, nhưng chỉ là một chút mà thôi, không giống như trong tiểu thuyết, vì lạnh mà vô thức dựa gần nguồn ấm, lăn vào trong lòng cô.
Trong mơ cũng không chịu buông lỏng phòng bị.
Động tác của Trần Mỹ Linh vừa khẽ vừa chậm, kéo chăn lên từng chút từng chút, muốn che đi bàn tay đang nắm lấy áo cô của Quảng Linh Linh. Cô vô cùng cẩn thận, mỗi động tác đều căng thẳng nhìn phản ứng của Quảng Linh Linh, giữa chừng có một lần Quảng Linh Linh có hiện tượng tỉnh lại, lông mày nhíu khẽ, Trần Mỹ Linh lập tức dừng lại, tay cứng ngắc giữa không trung, cuối cùng hoảng hốt nhưng không nguy hiểm.
Một chuyện đơn giản như thế, cô làm xong lại chảy mồ hôi đầy lưng.
Nhưng Quảng Linh Linh vẫn không tỉnh, Trần Mỹ Linh nhìn đôi lông mày dần dần thả lỏng của cô ấy, lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Trần Mỹ Linh không nhớ cô ngủ từ lúc nào, khi mí mắt cảm nhận được độ sáng, Trần Mỹ Linh chầm chậm mở mắt ra. Cô vẫn nhớ kí ức tối qua, cho nên không động đậy, mà nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Trước khi cô ngủ thế nào, sau khi tỉnh dậy Quảng Linh Linh vẫn giữ dáng vẻ ấy, Trần Mỹ Linh đột nhiên ngẩng mắt nhìn trần nhà, nhưng bóng điện vốn sáng choang đã được tắt đi.
Không nghi ngờ gì nữa, Quảng Linh Linh giữa chừng đã tỉnh lại.
Nhưng lúc này cô ấy còn đang ngủ. Cho dù Quảng Linh Linh không dùng bao nhiêu sức lực, nhưng một bên vai của Trần Mỹ Linh bị cô ấy gác lên suốt cả một đêm, máu không lưu thông, bây giờ có chút tê dại, muốn hoạt động thì phải giãy khỏi trán Quảng Linh Linh, Trần Mỹ Linh cân nhắc một lúc, thôi miên bản thân không đau chút nào, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Quan Hạm chuẩn bị mở cửa, trước tiên nhìn thấy chiếc chăn hỗn loạn ở ngoài hành lang, cô liền cuộn chăn lên, làm như không có chuyện gì vòng qua, giơ tay gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Đồng hồ báo thức của Quảng Linh Linh và tiếng gõ cửa của Quan Hạm đồng thời vang lên, hai người đang ngủ trên giường đồng thời giật mình tỉnh giấc, Quảng Linh Linh đột nhiên mở mắt, lùi về sau, Trần Mỹ Linh còn chưa kịp mở mắt, phản xạ có điều kiện lật tay giữ lấy, muốn ôm cô ấy.
Động tác lùi đi của Quảng Linh Linh chậm hơn Trần Mỹ Linh một giây, bị Trần Mỹ Linh ôm cả người vào lòng.
Hai người chỉ mặc quần áo ngủ, bên trong không có gì, ôm chặt không một khe hở như thế, cảm giác tiếp xúc vô cùng mẫn cảm, Quảng Linh Linh mất tự nhiên động đậy người, nói: "Ngoài cửa là Quan Hạm."
Trần Mỹ Linh nhận rõ tình hình trước mắt, không biết là tay mình quá nhanh, vội vàng buông cơ thể mềm mại thơm ngát trong lòng ra, ấp úng nói: "Xin... xin lỗi."
Gần đây Quảng Linh Linh quen nhìn da mặt dày của cô, bất ngờ ngây thơ một phen, khóe miệng không khống chế được cong lên.
Trần Mỹ Linh bắt được nụ cười của cô ấy, trong lòng đã nở ngập hoa, chỉ muốn để cô ấy cười nhiều hơn, thế là miệng nhanh hơn não tìm chủ đề, lo lắng nói: "Em ngủ ở trong phòng cô, Quan Hạm sẽ không hiểu lầm chứ ạ?"
Ánh mắt trêu đùa của Quảng Linh Linh nhìn cô một cái.
Trần Mỹ Linh biết câu hỏi này của bản thân ngu ngốc đến mức nào, quan hệ trước đây của hai người Quan Hạm đều rõ ràng, bây giờ sợ hiểu lầm cái gì?
Vẻ mặt của Trần Mỹ Linh lúng túng.
Quảng Linh Linh giống như còn chê không đủ nói móc cô, cười nói: "Cô ấy sẽ không nói ra."
Chỉ sau một đêm, cô ấy giống như được nạp đầy máu sống lại, hồi phục dáng vẻ uể oải cười nói thường ngày.
Tâm tình Trần Mỹ Linh phức tạp.
Quảng Linh Linh nói một tiếng "Vào đi", Quan Hạm liền trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa, nhìn thấy hai người trên giường, quả thật cũng không lộ ra điểm bất thường nào, phối sẵn quần áo hôm nay cho Quảng Linh Linh đặt lên đầu giường như thường ngày.
Cũng có chỗ không giống, ví dụ như Quan Hạm nhiều chuyện hỏi một câu: "Chăn ngoài cửa bẩn rồi, có cần giặt không ạ?"
Trần Mỹ Linh nào có không biết xấu hổ làm phiền người ta, vội nói: "Giao cho Tân Tinh đi, bảo cô ấy đem chăn bỏ vào máy giặt."
Quan Hạm nhìn Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh: "Giặt đi."
"Vâng." Quan Hạm lui đi.
Quảng Linh Linh chống người ngồi dậy, quay đầu nói: "Tôi phải đánh răng rửa mặt, em..." Cũng về phòng bên đánh răng rửa mặt đi.
Trần Mỹ Linh ngồi dậy theo, bốn mắt nhìn nhau với cô ấy.
Lời nói của Quảng Linh Linh đột ngột dừng lại tại đây.
Trần Mỹ Linh đang nghi hoặc tại sao cô ấy không nói nữa, Quảng Linh Linh đột nhiên nhích lại gần, khoảng cách gần đến mức có thể đếm được lông mi của đối phương. Trái tim Trần Mỹ Linh mãnh liệt lạc đi một nhịp, phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, môi đỏ khẽ hé ra.
Nụ hôn trong dự đoán cuối cùng cũng không rơi xuống, gò má lạnh lẽo, nghe được âm thanh với cảm xúc không ổn định của Quảng Linh Linh truyền tới tai: "Đây là gì?"
Ngón tay Quảng Linh Linh khẽ run lên, thoáng vuốt ve những vết đỏ sưng tấy trên mặt Trần Mỹ Linh, qua một đêm, đã trở thành xanh tím, đặc biệt rõ ràng tới đáng sợ trên khuôn mặt trắng bóc của cô, nhìn mà hãi hùng.
Trần Mỹ Linh còn chìm đắm trong cảm xúc tiếc nuối, chậm chạp phản ứng lại, xong rồi.
"Cái đó... tối qua em không tập trung nên đụng phải cửa." Trần Mỹ Linh ấp úng bịa ra lời nói dối, xuống giường xỏ dép, "Cô Quảng, em về phòng đánh răng rửa mặt đây."
Một tay cô chống lấy mép giường, thuận thế cúi đầu nhìn thấy vết đỏ càng không lạc quan trên tay.
Trần Mỹ Linh: "..."
Cô lặng lẽ chuyển góc độ, giấu tay trước người, tính trộm chuồn đi.
"Đứng lại."
Quảng Linh Linh chỉ là khác thường, không phải mất trí nhớ, tối qua cô ấy ra khỏi tủ quần áo giống như đã dùng móc quần áo kim loại đập vào thứ gì đó, hôm nay xem ra là Trần Mỹ Linh. Buổi tối ánh sáng không tốt, mà vị trí vết thương kia lại nằm gần tai, nhất thời cô ấy không chú ý đến.
"Còn tay em là cái gì?" Con ngươi của Quảng Linh Linh lướt qua cánh tay cô.
"Không có gì ạ?"
Quảng Linh Linh đi lên hai bước, trực tiếp ngăn cô lại. Ngón tay vừa vặn nắm lấy vị trí vết thương, Trần Mỹ Linh không nhịn được khẽ xuýt xoa một tiếng.
Quảng Linh Linh buông tay, đổi thành nâng tay cô lên nhìn, đáy mắt tràn ra đau lòng.
"Làm sao lại có cái này?" Âm thanh của cô ấy tràn ngập tự trách cùng cẩn thận, "Tôi sao?" Cô ấy không biết chuyện ở ngoài cửa tối qua.
"Không phải." Trần Mỹ Linh lập tức phủ nhận.
Có lẽ Quảng Linh Linh cũng không tin.
Trần Mỹ Linh lập tức tố cáo Quan Hạm, kể lại nguyên trạng sự việc, không thêm mắm dặm muối biểu thị Quan Hạm hết mực bảo vệ chủ, bảo cô ấy đừng trách mắng.
Quả thật Trần Mỹ Linh cũng không trách Quan Hạm, bên cạnh Quảng Linh Linh có người một lòng một dạ với cô ấy như thế, cô có thể yên tâm thêm một phần.
Quảng Linh Linh ừ một tiếng không rõ vui buồn, buông tay cô ra, nói: "Em về đánh răng rửa mặt đi, đợi lát nữa tôi xử lí cho em, lúc rửa mặt cẩn thận một chút."
Trần Mỹ Linh mẫn cảm bắt lấy chữ "tôi", đáy lòng khẽ vui vẻ. Đánh hai cái, đổi lại đích thân bôi thuốc, mối làm ăn này chỉ lãi không lỗ.
"Vậy em đi đây, cô Quảng." Trần Mỹ Linh đi đến cửa, quay đầu nói.
"Đi đi." Ánh mắt Quảng Linh Linh dịu dàng, trả lời cô.
Sau khi cô rời đi, sắc mặt Quảng Linh Linh đột nhiên thâm trầm, cô ấy rửa mặt mũi chân tay thay quần áo, ngồi lặng yên ở đầu giường rất lâu, gọi điện thoại bảo Quan Hạm vào phòng.
Quan Hạm gõ ba tiếng, đẩy cửa đi vào.
"Chị Quảng."
Vẻ trầm ngâm trên mặt Quảng Linh Linh đã biến mất, hất cằm lên, tỏ ý bảo cô ngồi xuống.
Ban nãy Quan Hạm chạm mặt Trần Mỹ Linh trên hành lang, đương nhiên cũng nhìn thấy vết thương trên mặt và tay Trần Mỹ Linh, trong lòng liền đoán được ba phần mục đích Quảng Linh Linh gọi cô đến làm gì.
Tám phần là dẫn quân trách tội.
Quan Hạm có lí lẽ của bản thân, nếu Quảng Linh Linh thật sự có dị nghị với cách làm của cô, cô sẽ thương lượng lại với Quảng Linh Linh về kế sách ứng phó Trần Mỹ Linh.
"Cổ tay Mỹ Linh..." Quảng Linh Linh ngừng một lúc, mới hỏi, "Là em làm sao?"
Quan Hạm bình tĩnh nói: "Vâng."
Quảng Linh Linh nhàn nhạt nói: "Em nói lại một lượt diễn biến sự việc cho tôi."
Quan Hạm bày ra tác phong nghe lệnh làm việc của bản thân, kể lại phiên bản tường tận hơn so với Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh so sánh một chút, hai bên không có khác biệt quá lớn. Cô ấy trầm ngâm một lúc, trước tiên khẳng định cách làm của Quan Hạm.
"Em làm đúng lắm."
Quan Hạm cảm giác cô ấy sẽ nói tiếp.
Không ngoài dự đoán, Quảng Linh Linh dừng lại mấy giây, bổ sung nói: "Nhưng lần sau ra tay nên nhẹ một chút."
Quan Hạm cần tiêu chuẩn cụ thể, khẽ nhăn mày, hỏi: "Nhẹ một chút... là nhẹ mức độ nào ạ?"
"Ừm..." Quảng Linh Linh mím môi, nói, "Cố gắng hết sức đừng động tay."
Quan Hạm: "..."
Cô hỏi: "Nếu lại gặp tình huống như thế, động tay hay không động tay ạ?"
Quảng Linh Linh: "..."
Quảng Linh Linh nói: "Em gọi điện cho tôi."
"Nếu chị không bắt máy thì sao?" Quan Hạm gạn hỏi. Ví dụ như tình huống trốn trong tủ như tối qua.
"..." Quảng Linh Linh hết cách, đưa ra giả thiết với cô, trực tiếp nói, "Tùy cơ hành động, nếu không ngăn được em ấy chỉ có cách động tay, thì em hẵng động tay, cố gắng nhẹ chút, đừng để em ấy bị thương."
"Vâng."
Quan Hạm nhớ ra gì đó, nói: "Lúc trước chị nằm mơ thấy ác mộng cũng không xảy ra tình trạng nghiêm trọng thế này, có cần em gọi bác sĩ tâm lí tới đây không ạ?"
Quảng Linh Linh xua tay: "Không cần."
Loại chuyện nhỏ này tự cô ấy điều chỉnh là được, nếu không phải tối qua bọn họ đột nhiên xông vào, một mình Quảng Linh Linh trốn trong tủ đến trời sáng là có thể hồi phục bình thường, bây giờ lại trở nên phức tạp thế này.
"Lần sau nếu không có tiếng hô hoán, đừng tùy tiện mở cửa phòng tôi." Sắc mặt Quảng Linh Linh không vui nói.
Quan Hạm run lên, cúi đầu nói: "Biết rồi ạ."
Quảng Linh Linh vừa nghĩ đến việc Trần Mỹ Linh nhìn thấy dáng vẻ kia của bản thân liền vô cùng đau đầu, giơ tay chọc lên ấn đường, ngón tay của bàn tay còn lại động khẽ, nói: "Gọi điện thoại cho Hàn Ngọc Bình."
Quan Hạm nhập số cho cô ấy, gọi điện rồi đưa máy tới.
Quảng Linh Linh buông cánh tay bóp ấn đường xuống, chuẩn bị nụ cười nịnh nọt, ngọt ngào nói: "Đạo diễn Hàn."
"Vô sự hiến ân cần." Hàn Ngọc Bình ân cần giữ lại nửa câu không nói với cô ấy, nói, "Nói nhanh."
Quảng Linh Linh tiếp tục cười ngọt ngào, dịu dàng nói: "Là thế này ạ, cháu muốn xin nghỉ một ngày cho Trần Mỹ Linh." Sau đó cô ấy lập tức đưa điện thoại ra xa.
"Cháu đang nói cái rắm gì..." Âm lượng của Hàn Ngọc Bình đột nhiên tăng cao, ngay đến Quan Hạm đứng cách mấy bước cũng nghe rõ ràng.
Quảng Linh Linh đợi ông nổi điên xong, lại đưa điện thoại đến bên tai, ôm lấy họa nói: "Chuyện này trách cháu, cháu không biết nặng nhẹ."
Quan Hạm: "!!!"
Quảng Linh Linh không phát hiện đôi mắt đột nhiên phát sáng của Quan Hạm, tiếp tục làm vẻ nghiêm túc nói lung tung với Hàn Ngọc Bình:
"Vâng, lưu lại nốt, màu sắc có hơi đậm, trang điểm cũng không che được."
"Biết sai rồi, biết sai rồi, cháu không dám nữa."
"Tùy ý trách mắng, tuyệt đối, chú phạt cháu thế nào cũng được... Ôi! Thật không liên quan tới em ấy, chú còn không hiểu em ấy sao? Tính cách vô cùng mềm mỏng, là cháu bắt nạt em ấy, em ấy không dám phản kháng."
"Vâng, cháu không phải người, cháu là cầm thú, cháu không bằng cầm thú." Quảng Linh Linh thở dài.
Quan Hạm nhịn cười.
Suốt cuộc gọi Quảng Linh Linh giả vờ làm cháu, vô cùng khiêm nhường, chỉ thiếu chút nữa là vùi mặt xuống đất.
Quan Hạm nhìn có chút không nhẫn tâm.
Quảng Linh Linh ngắt điện thoại, thở dài một hơi, cười khổ nói: "Ngày mai đến đoàn phim lại phải để ông chú mắng một trận." Một lúc sau, cô ấy phấn chấn lên, nói, "May mà Mỹ Linh không bị mắng, cũng xin nghỉ được rồi."
Quan Hạm nghĩ trong lòng: Mỹ Linh, Mỹ Linh, chị chỉ nói trước mặt em, sao chị không nói cho cô ấy đi.
Tối qua cô thực hiện trách nhiệm, rơi nước mắt tự tay xé rách CP, may mà cuối cùng không gặp nguy hiểm, CP của cô còn ngủ chung nữa. Nhưng CP trời định này, sớm đã khóa chín chín tám mốt vòng, muốn mở cũng không mở được.
Quảng Linh Linh: "Trên mặt với tay Mỹ Linh đều có vết thương, em lấy hộp y tế để ở phòng khách tầng dưới đi, lát nữa tôi sẽ bôi thuốc cho em ấy."
Quan Hạm: "!!!"
Một trăm sáu mươi hai cái khóa rồi!
"Vâng ạ, bây giờ em đi ngay." Bước chân của Quan Hạm nhanh hơn.
Quảng Linh Linh nhìn bóng lưng nhanh nhẹn kì quái của cô, nhíu mày, ép xuống khác thường đột nhiên trào lên trong tim, phủi quần áo, đứng dậy xuống nhà.
Trần Mỹ Linh "trùng hợp" mở cửa cùng lúc với cô ấy.
"Chào buổi sáng." Trần Mỹ Linh lập tức nở nụ cười xán lạn với cô ấy, nhưng động tác quá mạnh, không cẩn thận động đến vết thương trên mặt, lập tức nhăn lại.
Quảng Linh Linh: "..."
Trần Mỹ Linh thẹn thùng tới mặt đỏ tía tai.
Quảng Linh Linh nhướng mày, nhàn nhạt nói: "May mắn của cô gái thích cười đều không tệ."
Đây là câu thoại trong tiểu thuyết của Cổ Long.
Trần Mỹ Linh không biết cô ấy đang mỉa mai mình, hay là đang khen mình, nhất thời ngây ra tại chỗ.
Quảng Linh Linh nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, giơ tay khẽ vỗ vỗ lên đầu cô, không nhịn được: "Khen em đó, đi thôi."
Cô ấy đi trước, lướt qua trước mặt Trần Mỹ Linh, tràn ra một hương thơm lành lạnh lặng lẽ.
Trần Mỹ Linh hít sâu một cái, nhấc chân đi theo.
"Tôi xin đạo diễn Hàn cho em nghỉ rồi." Quảng Linh Linh bảo Trần Mỹ Linh đến ngồi lên sô-pha, thành thục mở hộp y tế ra, lấy bông gạc, khử trùng trước cho cô.
"Phiền cô Quảng rồi." Trần Mỹ Linh cảm kích cười cười, hỏi, "Hôm nay cô Quảng cũng nghỉ sao ạ?"
Quảng Linh Linh cúi mặt xuống, chăm chú đối phó với mặt cô, giọng điệu uể oải nói: "Tôi diễn chung với em, em không quay, một mình tôi diễn với không khí à?"
Trần Mỹ Linh cười một tiếng, tiếp lời: "Thể chất em tốt lắm, vết thương nhỏ này nửa ngày là tan, thật ra không cần nghỉ cả..."
Quảng Linh Linh xì một tiếng, tay dùng chút lực.
"A!" Trần Mỹ Linh đau đến há miệng, lập tức nghĩ đến phải giữ hình tượng trước mặt Quảng Linh Linh, mạnh mẽ ngậm miệng lại.
Quảng Linh Linh nhấc tăm bông lên, khẽ thổi lên mặt cô, nhàn nhạt nói: "Còn phí lời à?"
"... Không dám nữa ạ."
Quảng Linh Linh ừm một tiếng, tiếp tục khử trùng, nhưng nhất thời mất hồn khi đối diện với khuyết điểm trên khuôn mặt trắng nõn ấy, khuyết điểm không thể che đậy. Tình trạng da dẻ của Trần Mỹ Linh thật sự rất tốt, không phải do cô dùng tiền bảo dưỡng, mà thật sự là trạng thái căng tràn nhất thuộc về người trẻ tuổi, khuôn mặt đàn hồi, trắng lại mịn màng, giống như quả trứng gà bị lột vỏ, thổi một cái là bị nứt.
Da dẻ trên người càng... Quảng Linh Linh vội vàng chặn lại.
Đầu ngón tay lành lạnh vô tình chạm vào gò má, trái tim Trần Mỹ Linh căng lại.
Hết lần này đến lần khác "vô tình" chạm vào, Trần Mỹ Linh liền có suy nghĩ, Quảng Linh Linh đang lợi dụng cô.
Chỉ sờ mặt thì có bản lĩnh gì?
Quảng Linh Linh chưa tận hứng lợi dụng xong, không phải, bôi thuốc lên mặt cô xong, liền chuyển trận chiến đến cổ tay, vết tay trên cổ tay nhìn rất nghiêm trọng, nhưng nhẹ hơn nhiều so với mặt, cũng không mềm như da mặt, Trần Mỹ Linh lặng lẽ đếm số lần Quảng Linh Linh "vô tình" chạm vào cô trong lòng.
"Cô Quảng." Trần Mỹ Linh nhân lúc Quảng Linh Linh đặt thuốc mỡ vào hộp, đưa tay ra giữ lấy cổ tay cô ấy.
Quảng Linh Linh nhướng mày.
Ngón tay của Trần Mỹ Linh thấp thoáng vuốt ve cổ tay ngọc ngà của cô ấy, ngẩng mặt hỏi: "Bữa sáng em ăn gì ạ?"
Trần Mỹ Linh không làm dáng, trong trạng thái quay phim một ngày ba bữa đều ăn với đoàn phim, lúc không quay phim liền bảo Tân Tinh mua đồ ăn ngoài cho cô. Hôm nay theo sự sắp xếp bình thường của đoàn làm phim, cô sẽ ngồi xe đến phim trường giải quyết bữa ăn sáng, nhưng hôm nay xảy ra tình huống bất ngờ, bữa sáng đương nhiên phải đẩy đến trước mặt tên đầu sỏ này rồi.
Quảng Linh Linh đè xuống run rẩy đang trào lên, trấn tĩnh, quả nhiên cũng cho rằng là lỗi lầm của bản thân, tốt tính nói: "Em muốn ăn gì?"
Trần Mỹ Linh nghĩ nghĩ, hỏi: "Kĩ năng nấu nướng của cô Quảng thế nào ạ?"
Ánh mắt Quan Hạm đột nhiên sáng lên.
Quảng Linh Linh nói: "Hơn mức bình thường một chút, nhưng ở đây cũng không có nguyên liệu nấu nướng."
Phụ nữ có năng lực tài giỏi tới đâu cũng không bột đố gột lên hồ, cô ấy có thể từ chối.
Trần Mỹ Linh thương lượng với cô ấy: "Vậy em bảo Tân Tinh đi mua?"
Quảng Linh Linh lắc đầu: "Mất công, chẳng thà trực tiếp mua đồ ăn sáng về."
Trần Mỹ Linh cắn môi dưới.
Quan Hạm đột nhiên lên tiếng: "Chị Quảng."
Quảng Linh Linh nhìn sang Quan Hạm.
Vẻ mặt Quan Hạm bình tĩnh nói: "Em mua nguyên liệu nấu ăn rồi." Ngừng giây lát, bổ sung, "Gà vịt cá thịt, củ quả rau xanh, có hết."
Thân là trợ lí vạn năng, cần có bản lĩnh sửa nhà trước khi trời mưa. Ngày đầu tiên khi vừa chuyển tới, Quan Hạm liền dặn dò trợ lí khác nhét đầy tủ lạnh, để chuẩn bị khi Quảng Linh Linh có hứng muốn vào bếp. Thà rằng lãng phí, cũng không thể không có cách nào cung cấp khi Quảng Linh Linh cần. Đương nhiên, cô cũng có chút lòng riêng, chỉ cần theo sát Quảng Linh Linh, nhất định sẽ có cơm cho cô.
Quảng Linh Linh nghẹn lời.
Mắt Trần Mỹ Linh sáng lên, nhìn chằm chằm cô ấy: "Cô Quảng vào bếp ạ? Em giúp cô một tay."
Quảng Linh Linh nhìn khuôn mặt vừa mới bôi thuốc của cô, im lặng rất lâu, thở dài một tiếng, thỏa hiệp nói: "Được, muốn ăn gì? Nói đi."
"Cái gì cũng biết làm ạ?" Một tay Trần Mỹ Linh chống lên sô-pha, phía sau giống như có chiếc đuôi không nhìn thấy đang vẫy vẫy.
"Em có quyền chọn món, tôi có quyền từ chối." Quảng Linh Linh im lặng giây lát, đáp lời cô.
Trần Mỹ Linh: "Ha ha ha."
Quảng Linh Linh thong dong sắn tay áo sơ mi, ung dung nhã nhặn đi về phía nhà bếp.
Quan Hạm nhanh chân bạch bạch bạch đi lên trước, trước mặt Quảng Linh Linh nhỏ tiếng nói gì đó.
Trần Mỹ Linh hiếu kì, càng không tình nguyện để vị trí gần gũi nhất bị Quan Hạm cướp đi, nhanh chân xông lên, theo sau Quảng Linh Linh vào nhà bếp, Quan Hạm lặng lẽ lấy nguyên liện từ tủ lạnh ra, biết ý lui ra ngoài, đến vô hình đi vô dạng.
"Cô ấy nói gì với cô thế ạ?" Trần Mỹ Linh nhìn đôi tay đang rửa dưới vòi nước của Quảng Linh Linh, ngón tay vừa thon vừa trắng, bị dòng nước ào ạt ôm trọn lấy, men theo những khớp tay thon dài tách biệt trượt xuống, vô cùng đẫy mắt.
"Nói cô ấy muốn ăn bít tết."
"Cô ấy từng ăn ạ?"
Không khí lập tức lan tràn mùi chua.
Quảng Linh Linh nghiêng mắt, nhàn nhạt nhìn cô một cái.
Trần Mỹ Linh không trốn tránh nhìn thẳng vào mắt cô ấy, hơn nữa còn trực tiếp phồng má.
Càng chua hơn.
Vành tai Quảng Linh Linh không biết tại sao khẽ nóng lên, quay mặt đi, nhàn nhạt nói: "Ừ."
Còn ừ? Trần Mỹ Linh ước gì có thể cắn người phụ nữ này một cái!
Quảng Linh Linh ồ một tiếng, giống như có chút bí từ bổ sung: "Cùng mẹ tôi."
"Cô ấy còn gặp phụ huynh của cô nữa?" Trần Mỹ Linh buột miệng thốt ra.
Quảng Linh Linh: "..."
Cô ấy vốn muốn biểu đạt bọn họ bình thường không ăn cơm riêng với nhau, trong sạch, quang minh chính đại, nhưng nghĩ kĩ lại, trước đây ở đoàn làm phim khác cũng không ít lần làm hai phần cho hai người, cùng ăn với Quan Hạm, nhất thời đuối lí.
Quảng Linh Linh nghĩ trong lòng: Chà. Bạn nhỏ thật khó dỗ.
Quảng Linh Linh lau khô tay, Trần Mỹ Linh sớm đã chuẩn bị khăn lau tay đưa tới. Ghen thì ghen, nhưng không thể bỏ qua cơ hội thân mật.
Mặt Quảng Linh Linh không biến sắc nói dối: "Thì là... có lúc đến bữa, ăn chực, phần nhiều là do mẹ tôi nấu, tôi không vào bếp."
Trần Mỹ Linh lần đầu nghe thấy cô ấy nhắc tới gia đình, trong lòng khó tránh kích động mấy phần, nhưng cô không tùy tiện hỏi, mà thuận theo lời cô ấy cẩn thận nói: "Trù nghệ của mẹ cô thế nào ạ?"
"Tốt lắm."
"Nấu gì ngon nhất?"
"Dưa chuột xào?" Quảng Linh Linh nghĩ rất lâu, nghiêng đầu, thốt ra một câu.
Quảng Linh Linh đang tuổi ăn tuổi lớn, trong mắt Kỷ Thư Lan lại không có đứa con gái nhỏ là cô ấy, suốt ngày chỉ quan tâm đến Quảng Lộ Nùng, món ăn trên bàn đều làm theo sở thích của Quảng Lộ Nùng. Bây giờ Kỷ Thư Lan có dốc lòng học món ăn mới, cũng không lưu lại chút ấn tượng nào trong lòng Quảng Linh Linh.
"Dạ?"
"Em nấu cũng không tệ." Quảng Linh Linh nhàn nhạt khen cô một câu. Cô ấy vẫn nhớ lần trước ăn ở chỗ Trần Mỹ Linh, có lẽ là Quan Hạm nhắc nhở cô, có một đĩa không thêm giấm, rất hợp khẩu vị của cô ấy.
"Vậy bây giờ em làm cho cô nhé? Có lẽ trong tủ lạnh có dưa chuột, em đi xem thử!" Trần Mỹ Linh hưng phấn nói, không đợi cô ấy trả lời, liền quyết đoán chạy ra ngoài.
Bóng lưng của cô xiêu xiêu vẹo vẹo, hoàn toàn không chút có vững vàng, giống như là hai người khác biệt với tối qua, nhưng lại phát sáng trong mắt cô ấy.
"Quảng Linh Linh." Trần Mỹ Linh giơ dưa chuột tươi trong tay lên trước mặt người phụ nữ đang ngây người.
"Ừm." Quảng Linh Linh hoàn hồn, tiện tay nhận lấy đem rửa dưới vòi nước.
Rất lâu sau.
Động tác của cô ấy ngừng lại, lông mi dài đột nhiên run lên.
Ban nãy Trần Mỹ Linh gọi cô ấy là gì?
"Quảng Linh Linh." Bên tai lại truyền đến một âm thanh dịu dàng, không phải ảo giác, lúc này bờ môi của Trần Mỹ Linh đã dán lên tai cô ấy, hơi thở nóng hổi, từ từ thổi vào lỗ tai cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com