Chap 17
Tawan rảo bước đi dạo thêm một vòng quanh trang trai một lần nữa trước khi trở về, cô dừng lại ở hàng rào trước nhà kho, lấy khuỷu tay chống lên thanh gỗ cao nhất, Tawan nhìn một lượt xung quanh rồi ngước lên bầu trời đêm đầy sao, hít vào một hơi thật sâu.
Nơi này tuy không cho cô quá nhiều kỷ niệm như nó đã làm với LingLing, nhưng nó là nơi cô luôn tìm đến khi bản thân cô mệt mỏi, muốn buông bỏ hết những nụ cười gượng gạo trong cái thế giới giải trí đầy mệt mỏi mà ngày mai cô phải quay về. Chỉ có Fa Ying biết việc Tawan thường hay đến đây, ngay cả Ira cũng không biết. Không phải Tawan ích kỉ, chỉ là Tawan muốn có một nơi trú ẩn cho riêng mình và nơi đó thật tốt khi không có hình bóng của Ira trong đó.
Mãi suy nghĩ, Tawan giật mình khi có một cảm giác lạnh lạnh từ mu bàn tay của mình truyền đến.
"Uống rượu rất khát nước, uống một ít nước đi rồi về. Suy nghĩ gì mà em đến gần cũng không biết luôn."
"Nghĩ rằng sắp phải xa em nên buồn đó mà." – Tawan cười, nhận lấy ly nước trên tay Fa Ying rồi uống một hơi hơn nửa ly.
"Đừng có nói xạo không chớp mắt như vậy, đúng là diễn viên có khác."
Tawan bật cười thêm một lần nữa – "Phải không ? Chị cũng tự cho rằng mình là một diễn viên thật giỏi. Vậy nên em tốt số quá rồi, được quen biết một người nổi tiếng như chị."
Fa Ying cũng cười theo câu đùa của Tawan, cũng rất nhanh chóng, những tiếng cười biến mất, thay vào đó là một khoảng im lặng như màn đêm trước mặt.
"Chị." – Fa Ying khẽ gọi – "Em thật sự vẫn không có cơ hội sao ?"
Tawan không quay sang nhìn Fa Ying, mà chỉ đưa tay của mình lên xoa nhẹ đầu Fa Ying.
"Em từng mắng chị là một kẻ ngu ngốc, em cũng chẳng phải như vậy ? Cứ mãi yêu người mà mình không nên yêu."
"Biết làm sao được, nếu dễ như vậy thì chị và em đâu có đứng ở đây thở dài như thế này. Mà chị không thử thì làm sao biết được chứ."
"Cũng không hẳn là không."
Tawan trả lời rất nhỏ nhưng Fa Ying vẫn có thể nghe thấy, Fa Ying trợn mắt lên nhìn Tawan khiến cô không khỏi phì cười.
"Chị.....Chị không đùa đó chứ, làm sao em lại không biết vậy, ôi.... Làm thế quái nào em lại không biết, ôi..."
Tawan cười đến chảy nước mắt vì điệu bộ của Fa Ying, bên tai Tawan cứ lặp lại hai từ 'ôi' và 'không biết', đến khi cô đưa tay giữ yên đầu Fa Ying, em ấy mới dừng cái điệp khúc của mình.
"Em còn nhớ lần chị ở đây nguyên một tháng, chính là lúc đó. Khi đó chị thật sự đã cố gắng để có thể yêu em, chị đã cố gắng để từ bỏ tình yêu của chính mình vì em và chị ở cùng một vị trí như nhau nên nỗi đau của em, chị có thể hiểu được. Lúc đó chị nghĩ rằng tại sao phải vì một người mà khiến hai người phải đau khổ, nhưng rốt cuộc chị không làm được. Chị từ nhỏ đến lớn luôn cho rằng, chỉ cần cố gắng, nỗ lực hết sức mình thì tất cả mọi việc đều có thể thực hiện được, cho đến một ngày chị cố gắng để quên em ấy. Rõ ràng, trên đời có những việc không thể cứ cố gắng là được."
Tawan nói xong lại im lặng một lúc, những lời này cô chưa từng nghĩ sẽ nói cho Fa Ying biết dù Fa Ying là người duy nhất mà cô tâm sự về tình cảm của mình. Chợt Tawan cảm thấy có gì đó mềm mềm vừa chạm lên má của mình thật nhanh, quay sang nhìn Fa Ying đang cười khì vì vừa hôn trộm cô.
"Đừng có trợn mắt lên nhìn em. Cái đó là chị trả nợ cho em, chị được hôn còn lời chán lại còn nhìn em như vậy. A, diễn viên Tawan Rachanun nổi tiếng cũng biết đỏ mặt nha."
Tawan cũng không thôi trợn mắt mà nhếch môi cười đểu, con bé này riết rồi muốn leo luôn lên cổ cô mà ngồi, chỉ toàn đè đầu cưỡi cổ cô. Fa Ying thấy Tawan săn tay áo, bật cười to muốn chạy trốn lại xui xẻo, cái áo khoác dài đang mặc vướng vào cái móc gần đó chẳng gỡ ra được. Tawan chỉ bước tới một bước đã chặn khỏi đường chạy thoát của cô, Fa Ying cười khì ôm lấy đầu của mình nhưng một vài giây trôi qua vẫn không thấy một lực đánh nào, ngước lên nhìn chỉ thấy nụ cười thật hiền của Tawan.
Tawan cười khi nhìn thấy khuôn mặt ngây ngốc của Fa Ying nhìn mình. Cô vòng tay kéo Fa Ying vào một cái ôm.
"Cám ơn em Fa Ying, vì đã luôn bên cạnh chị lúc chị cần nhất." – Tawan vốn muốn đưa tay xoa lấy đầu của Fa Ying nhưng vì Fa Ying cao hơn cô nên chỉ thuận tay vỗ lưng em ấy vài cái. – "Em, đứa nhóc khổng lồ, mau đi kiếm người yêu cho chị, lẽo đẽo theo chị như vậy riết rồi ế hồi nào không biết."
"Chị cứ kiếm người yêu trước đi rồi mới có quyền nói em." – Fa Ying bĩu môi – "Đi thôi, em nghĩ mọi người đang chờ chị đấy, hơn tuần sau em có việc lên BangKok, lúc đó lại tìm chị."
Đúng như Fa Ying nói, mọi người đều đã chuẩn bị xong và đang đứng gần xe để chuẩn bị khởi hành. Tawan bước nhanh hơn về phía chiếc xe.
"Tawan." – LingLing hỏi – "Ira đâu, em ấy đi gọi em mà."
"Không, em không thấy Ira. Nãy giờ em nói chuyện với Fa Ying ngoài kia."
Tawan nói xong lại ngó quanh quất để tìm kiếm, vừa định đi tìm thì thấy Ira đang bước lại gần.
"Ira"
Tawan gọi nhưng Ira chỉ liếc nhẹ Tawan lấy một cái rồi đi ngang qua cô, đến thẳng chỗ LingLing đang đứng.
"Chúng ta đi thôi Ling."
Tawan có chút khó hiểu nhưng cô bỏ qua nó, cô quay sang chào Fa Ying một lần nữa rồi cũng leo lên xe ra về. Chỉ còn lại Fa Ying vẫy tay đứng đó, trong lòng lại thầm nghĩ 'Chị, Chị không đến nỗi hoàn toàn vô vọng như em đâu'.
Lúc về đến ngôi nhà mà họ thuê cũng đã gần mười một giờ đêm, Orm Kornnaphat là người lái xe vì cô là người duy nhất không uống rượu lại thêm trời tối nên đường về mất thời gian lâu hơn. Về đến nhà, ai cũng tranh thủ tắm rửa rồi leo lên giường, cả ngày hôm nay khiến mọi người ai cũng mệt lại thêm rượu nên rất dễ chìm vào giấc ngủ sâu.
Duy chỉ có Ira lại trằn trọc không ngủ được, Ira không biết tại sao lại như vậy. Rõ ràng cả ngày hôm nay cô đều chơi đùa rất vui lại còn được học cưỡi ngựa, chỉ đến khi ra về lại thấy trong lòng rất khó chịu đến mức chẳng thể ngủ được. Ra khỏi giường khoác lấy chiếc áo len mỏng, Ira ra khỏi nhà, dạo biển đêm cũng không hề tệ chút nào.
Ira bước chân trần trên nền cát một cách chậm rãi, nhìn thấy ngọn hải đăng ở xa xa bên tay trái liền rẽ đi về phía ngon đèn biển. Đi được khoảng vài chục bước cô nhìn thấy một thân ảnh ở phía xa, không rõ là ai. Một chút sợ hãi dâng lên trong lòng Ira, nhưng cô vẫn quyết định đi lại gần. Ira nheo mắt để nhìn rõ hơn người chỉ còn cách cô chỉ khoảng hơn chục bước chân.
"Orm Kornnaphat.....P'Orm."
Orm Kornnaphat quay sang phía người vừa gọi mình, cô mỉm cười.
"Ira."
"Sao chị lại ở đây, rất khuya rồi."
"Chẳng phải cũng như em, đều không ngủ được."
Ira cũng cười theo Orm Kornnaphat, nhưng sau nụ cười đó lại là một khoảng yên lặng. Cô không biết phải nói gì với Orm Kornnaphat, Ira chưa từng một lần nói chuyện riêng với chị ấy nên không biết phải gợi chuyện như thế nào.
"Khó nói chuyện với chị đến như vậy sao ?"
"Không... không có..."
Orm Kornnaphat bật cười trước vẻ bối rối của Ira, đứa trẻ này có là một bác sĩ thành công rồi thì tâm tư vẫn ngây cụ như vậy.
"Chỉ là, chị mang đến cho em một cảm giác đôi khi rất gần gũi nhưng đôi khi lại rất xa cách."
Orm Kornnaphat gật gù – "Vậy còn lúc này."
"Lúc vừa gặp thì xa, bây giờ thì gần rồi."
"Em thật khiến người ta không thể ghét được Ira à."
Orm Kornnaphat cảm thán một câu. Từ khi biết về Ira cách đây ba năm, Orm Kornnaphat không hề có suy nghĩ sẽ ghét cô bé nhưng nếu gọi là thích thì thật sự đã dối lòng quá rồi. Một suy nghĩ thoáng vụt qua trong đầu Orm Kornnaphat, người đứng bên cạnh cô, nếu không phải ở vị trí như hiện tại, chắc chắn hai người sẽ rất thân nhau dù cho có những sự đối lập về tính cách.
"Đã rất khuya rồi, chúng ta nên vào nhà thôi chị."
"Một chút nữa thôi Ira, nơi này không phải rất đẹp sao ?" – Orm Kornnaphat vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn ngọn hải đăng vẫn đang sáng đèn.
"Em thấy chuyến đi này chị vui vẻ hơn bình thường rất nhiều, có vẻ chị rất thích KohPhiPhi."
"Chị yêu nơi này." – Orm Kornnaphat khẳng định
"Phải, nơi này thật đẹp."
"Con người ta yêu một nơi nào đó không hẳn vì nó đẹp, mà vì nơi đó chứa đựng những hồi ức đẹp nhất của họ, vì nó mang hình bóng của người mà họ yêu. Lần này trở về rồi lại rời đi, không biết khi nào mới có thể quay trở lại, có những thứ đã biết phải buông bỏ nhưng lại chẳng biết phải buông như thế nào."
"The lighthouse, có phải là bắt đầu từ đây không P'Orm."
"Chính là nó. Khi chị gặp được mối tình đầu, người đó đã nói chị chính là ngọn đèn trong đêm tối mà người đó tìm thấy được. Thời gian trôi qua cùng với số phận đã khiến chị trở thành con tàu giữa đêm đen, chị đã vượt qua được con sóng dữ cũng nhờ ánh sáng của nó. Cho dù người đó không còn bên cạnh chị thì ngọn đèn này vẫn ở đây nên chị đã lấy bút danh đó."
Ira yên lặng nghe Orm Kornnaphat kể lại, có vẻ như cũng đã rất lâu rồi Orm Kornnaphat chị mới nói những điều như thế này. Ira có một thôi thúc trong lòng, cô thật rất muốn hỏi người đó là ai nhưng lại sợ, nếu cô biết được lại không biết phải như thế nào.
"Về thôi Ira."
Orm Kornnaphat bước đi khi nhận được cái gật đầu của Ira, bỏ lại phía sau lưng là ngọn đèn của cô. Orm Kornnaphat đã không hề nói tiếp vế sau của nó, rằng ngọn đèn đứng ở đó đúng là rất sáng, rất vững chãi để khiến cho người ta tin tưởng mà dựa vào. Nhưng chỉ có thể như vậy thôi, con thuyền giữa đêm đen mãi chỉ có thể đứng ở đêm đen mà nhìn, chẳng thể nào tiến lại gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com