Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6




Namtan nhận được cái gật đầu của Orm Kornnaphat. Bộ bốn di chuyển đến một nhà hàng gần đó để ăn bữa tối, Orm Kornnaphat để mọi người chọn món, xong xuôi lại dặn người phục vụ.


"Tất cả đừng cho dưa leo, cám ơn anh."


"Em cũng không thích dưa leo sao ?" – LingLing hỏi


"Ừ, chị không thích."


"Cùng điểm chung rồi, emcũng chẳng ưa gì nó."


Orm Kornnaphat chỉ im lặng mỉm cười mà không nói gì thêm, cô cứ để ba người họ nói chuyện trong lúc chờ thức ăn đến.


"P'Namtan"


"Tawan, tới đúng lúc thật, chưa dọn đồ ăn nữa." – Namtan vẫy tay với Tawan vừa bước vào nhưng lập tức ngưng lại khi thấy người đi cùng.


"Em dẫn theo bạn em được chứ, em ấy là Ira."


"Chào chị." – Ira cúi đầu chào ba người phía trước mặt.


LingLing nghe thấy tên và giọng Ira liền quay người lại, cô đứng lên nhường chỗ cho Ira ngồi vào. Orm Kornnaphat bắt gặp nụ cười nở trên môi LingLing.


"Ira, Tawan. Hai đứa quen biết mấy người này sao?"


"Không, em không biết. P'Tawan chỉ rủ em đi cùng thôi." – Ira trở lời rồi di chuyển về phía sát bên cửa kính cạnh LingLing.


"Cậu quên là mình phụ trách hoạt động của em ấy ở Nhật à, mình mới là người nên bất ngờ khi cậu quen biết với diễn nổi tiếng đấy chứ." – Namtan nói.


"Chị không chọc em thì ăn không ngon à. Ira là bạn thân em, và là vợ chưa cưới của P'Ling."


"À, cô nàng thanh mai trúc mã mà em hay kể đây hả. Cuối cùng cũng được diện kiến rồi."


"Làm ơn ăn đi cho em nhờ."


Tawan khoát tay khi thấy người phục vụ mang đồ ăn đến. Mọi người đều thoải mái và trò chuyện khá vui vẻ, chỉ có Orm Kornnaphat và Ira là không lên tiếng nhiều. Orm Kornnaphat trầm ngâm trong dĩa thức ăn của mình, cô biết Ira, em ấy cũng là một người nổi tiếng, nhưng không phải dạng xuất hiện tràn lan trên các mặt báo như Tawan. Ira là một bác sĩ, con gái của viện trưởng một bênh viện tim mạch danh tiếng ở BangKok và là một nghệ sĩ dương cầm bán chuyên nghiệp

.

Nếu nhắc đến tên Ira, người ta chắc chắn sẽ biết, thông qua các bản nhạc mà em ấy đã biểu diễn, còn nếu gặp trên phố, chỉ có những người yêu thích piano mới có thể nhận ra. Ira không xuất hiện nhiều trên truyền hình, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện trên báo nếu có tung ra một album phòng thu, với Ira piano không phải là để nổi tiếng, đó hoàn toàn là một sở thích nhưng tài tăng của cô lại chứng minh điều ngược lại.


Orm Kornnaphat biết đến Ira chính là qua trang báo, đăng tin người thừa kế của JS và nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng đính hôn. Đã đoán Ira chắc chắn sẽ không như các cô nàng kênh kiệu giàu có nổi tiếng khác, nhưng rất lễ độ và xinh đẹp như thế này thì đến không thích người ta còn không nỡ huống chi là ghét bỏ.


"Đồ ăn không ngon sao Orm?" – Namtan lo lắng hỏi.


"Không phải, mình chỉ cảm thấy không khỏe lắm." –Orm Kornnaphat giật mình dứt ra khỏi suy nghĩ.


"Vậy mình đưa cậu về."


"Không cần, lâu rồi các cậu mới gặp lại nhau, mình ổn."


"Em xem cho chị nhé." – Ira cũng dừng lại và hỏi Orm Kornnaphat


"Không cần đâu, cám ơn em Ira. Chị sẽ đưa Orm về nhà, sức khỏe em ấy vốn không tốt."-NamTan nói.


Orm Kornnaphat toan cãi lại nhưng lại nhận được cái trừng mắt của Namtan nên cô đành im lặng.


"Cậu cứ về trước đi, mình sẽ trả. Lần sau cậu trả gấp đôi. Xem ra cậu rất quan tâm Orm Kornnaphat, hai người không có gì giấu mình đó chứ?" – LingLing cười.


"Orm Kornnaphat là bạn gái mình"

.

.

.

Câu trả lời dứt khoát của Namtan khiến cả bàn im lặng, tiếng nĩa rớt xuống bàn của Tawan làm cả bàn chú ý.


"Cứ làm như em không biết vậy nhóc Tawan."


Namtan nói rồi nhìn sâu vào mắt Tawan, Tawan chỉ khẽ lắc đầu. Cả Pansa và Ira đều để ý, chỉ duy có LingLing là không.


"Vậy mà sáng giờ không nói, đồ chết tiệt nhà cậu."


"Công việc trước, tình cảm sau. Với lại mình đâu có giới thiệu trễ hơn cậu bao lâu đâu. Vậy nhé, khi khác gặp, mình đi trước đây."


Đợi Orm Kornnaphat chào cả bọn xong, Namtan nắm lấy tay dẫn Orm Kornnaphat ra ngoài.


"Pansa này, không phải là mình với Orm Kornnaphat không thân đúng không. Mình cảm giác được em ấy rất thân thuộc với mình, cảm giác của mình chưa bao giờ sai lúc mình tìm lại ký ức cả."


"Đúng là hai cậu thân, nhưng thân đến mức nào thì phải tự cậu nhớ lại, mình không giúp gì được đâu." – Pansa nhún vai trả lời rồi tiếp tục ăn.


Để lại LingLing vẫn còn cứ thắc mắc trong đầu. Nói có cảm giác thân thuộc là đã nói giảm đi nhiều, chính xác là cô bị Orm Kornnaphat thu hút. Có một cái gì đó rất quen thuộc luôn khiến cô phải để mắt đến Orm Kornnaphat. Cả ở trong buổi họp lẫn bữa ăn, cứ lâu lâu LingLing lại không kiềm chế được việc đưa ánh nhìn về phía Orm Kornnaphat, cô cũng bị bắt gặp bởi ánh mắt Orm Kornnaphat, nhưng em ấy chỉ mỉm cười và tiếp tục ăn, ánh mắt và nụ cười đó đối với LingLing, thân quen đến lạ.


-------------------------------------

Việc suy nghĩ ít hay nhiều phần lớn phụ thuộc vào thời gian rãnh rỗi của mỗi người, nếu không muốn bản thân vướng bận quá nhiều suy suy nghĩ mà mình không muốn nghĩ đến thì cứ cắm đầu vào công việc mà bận rộn, hoặc chí ít làm mọi thứ để khiến bản thân mình bận rộn. Orm Kornnaphat đã làm như vậy, những ngày qua ở Thái Lan, có khá nhiều việc cần cô và Namtan sắp xếp, chút thời gian rãnh còn lại thì gặp lại bạn bè cũ. Nhưng công việc, làm nhiều rồi cũng xong, bạn bè thân thiết có mấy người gặp cũng hết, thời gian rãnh rỗi lại xuất hiện. Nghệ sĩ chẳng phải luôn như vậy, lúc bận thì tối tăm mặt mũi, lúc rãnh thì cả người cũng chỉ muốn chảy dài cả ra.


Orm Kornnaphat ngồi đó, bên hiên một quán cà phê, cô không thích không khí với chiếc máy lạnh gắn trên trần, sáng hôm nay trời lại không nắng. Orm Kornnaphat ngồi dưới một tán dù rộng màu trắng nhâm nhi ly cà phê của mình. Nhấp một ngụm cà phê cô lại nghĩ tới Namtan, nếu cậu ấy mà biết cô đụng đến cái chất caffein này chắc chắn sẽ lại cằn nhằn cô suốt một buổi.


Orm Kornnaphat mỉm cười, cô phải may mắn thế nào mới tìm được người như vậy trong cuộc đời mình. Đã lâu lắm rồi cô không đụng đến cà phê, không phải là không được phép uống nhưng tốt nhất nên tránh.


Orm Kornnaphat chỉ vừa cảm thán trong đầu rằng buổi sáng hôm nay thật mát mẻ thì trời bất chợt đổ mưa. Cơn mưa rào ào xuống thật nhanh khiến nỗi buồn cũng nhanh chóng kéo đến. Cơn mưa có thể xóa nhòa mọi thứ duy chỉ có ký ức lại hiện lên một cách rõ ràng nhất. Orm Kornnaphat gặp chị lần đầu tiên cũng vào một buổi sáng trời mưa không dứt.


--------+++----------


Đó là ngày học đầu tiên của cô ở giảng đường đại học, cơn mưa làm cô khốn khổ với việc đón xe buýt buổi sáng. Chạy thật nhanh vào trạm chờ, Orm Kornnaphat gấp cây dù của mình lại và cầm trên tay. Cô nhìn đồng hồ rồi lại nhìn về hướng xe buýt sẽ đến, thầm mong rằng mình sẽ không trễ giờ cho ngày học đầu tiên. Orm Kornnaphat chợt bắt gặp một một cô gái đang bước về phía trạm nơi cô đang đứng, chiếc quần skinny jeans, đôi bata cao cổ, áo pull rộng, khoác ngoài một chiếc áo khoác hoodie trùm đầu không kéo khóa và ướt nhẹp.


Là LingLing, chị ấy đi về phía trạm một cách chậm rãi như việc cơn mưa trút xuống người chỉ đơn giản như ánh nắng mặt trời chiếu xuống vậy.


Chị ấy đến trạm nhưng cũng không hề vào phía trong để tránh mưa, chỉ đứng dựa ở cây cột chống mái hiên, gỡ cái nón trùm đầu của mình ra làm rộ ra mái tóc đen đặc biệt của mình, rũ vài giọt nước còn đọng lại trên trán rồi đứng thản nhiên giống như chờ xe buýt vậy, Orm Kornnaphat không chắc chị ấy có chờ xe hay không và nếu ướt như thế này thì bác tài xế xe buýt cũng chẳng vui vẻ gì lắm. LingLing cứ tiếp tục nhìn ra ngoài đường, lâu lâu lại đưa tay vuốt những giọt nước mưa không ngừng chảy xuống trên mặt mình.


"Cô đứng xích vào trong này đi, mưa sẽ không văng vào." – Sau một hồi quan sát Orm Kornnaphat cũng không nhịn được, đành lên tiếng với LingLing.


"Không cần, tôi thích như vậy."


LingLing quay sang nhìn Orm Kornnaphat một lúc rồi mới trả lời, khiến Orm Kornnaphat cảm thấy có một chút bực mình, dù chỉ là người lạ và cô chỉ muốn quan tâm một chút thôi, có cần phải như vậy không. Cô quyết định mặc kệ em ấy thì hai chữ tiếp theo thoát ra lại khiến cô quên ngay nỗi bực bội đó.


"Cám ơn." – LingLing nói mà không hề quay sang nhìn Orm Kornnaphat, nó rất khẽ, dường như chỉ đủ để Orm Kornnaphat nghe thấy.


Có lẽ đã sớm phải tự lập nên khả năng nắm bắt của Orm Kornnaphat rất nhạy, chỉ hai tiếng đơn giản đó đủ để cô nhận thấy, cô gái đó đơn giản là dựng lên một khoảng không mà chỉ có một mình mình ở trong đó. Orm Kornnaphat không trả lời lại. Chiếc xe buýt mà cô đang chờ cũng đang cập vào trạm, Orm Kornnaphat gỡ chiếc mũ lưỡi trai mà cô đang mang trên đầu mình đội lên cho LingLing.


"Đừng để đầu trần trong mưa, sẽ bệnh đấy."


Orm Kornnaphat nói rồi nhanh chóng chạy lại chiếc xe buýt vừa thắng lại, có một nụ cười khẽ thoáng qua sau bóng lưng của Orm Kornnaphat.


Tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên ? Nó không áp dụng được lên Orm Kornnaphat. Kiểu người như LingLing, Orm Kornnaphat nghĩ mình chẳng thể nào thân thiết được, đừng nói đến việc yêu đương. Nhưng đúng là có những chuyện đâu thể lường trước được đối với cuộc đời. Không yêu từ cái nhìn đầu tiên, thì yêu từ cái nhìn thứ hai, thứ ba, thứ tư, hay thứ n cũng được, cũng đâu có mất đi của bạn thứ gì.


Lần thứ hai gặp lại LingLing nhanh chóng đến không ngờ. cũng trong giờ giải lao của buổi sáng ngày hôm đó, trên sân thượng trường đại học. Orm Kornnaphat chỉ đang trong hành trình khám phá ngôi trường của mình thì gặp lại LingLing trên sân thượng.


"Cô cứ mặc bồ đồ ướt này đến trường ư?


"Gió thổi rồi cũng sẽ khô thôi." – LingLing quay đầu lại nhìn rồi trả lời.


"Cô thật là không biết lo cho sức khỏe của mình gì hết."


"Cô lo sao ?"


"Cô...." – Orm Kornnaphat tức tối với cái kiểu trả lời của người đối diện nhưng cô vẫn bỏ qua nó – "Nhưng hết mưa rồi cô đừng có đội cái nón ướt đó trên đầu. Cảm lạnh đấy"


"Cô muốn đòi lại ?"


"Cô không chặn họng người khác Cô không chịu được à ?Tôi có nói muốn đòi lại hồi nào."


"Cô có đòi tôi cũng không trả. Tôi thích nó." – LingLing xoay xoay cái mũ lưỡi trai.


"Có thật cô là công dân Thái Lan không ? Không phải người ngoài hành tinh nào rơi xuống đấy chứ ?"


Orm Kornnaphat bực bội hỏi, nhưng cô không bỏ đi mà đi đến đứng bên cạnh LingLing ở lan can sân thượng. Bỗng LingLing bật cười và chìa bàn tay đến trước mặt Orm Kornnaphat.


" LingLing Kwong. Khoa thiết kế năm 2, sinh ở HongKong, mới về Thái được vài tháng. Cũng mong được làm người ngoài hành tinh."


"Orm Kornnaphat. Khoa mỹ thuật năm nhất. Không ưa người ngoài hành tinh."


Tình bạn của họ bắt đầu như thế. Không lầm đâu, chính xác là tình bạn. Những lần cố tình vờ như vô tình gặp nhau trên sân thượng khiến họ thân nhau hơn, khiến Orm Kornnaphat hiểu được LingLing nhiều hơn. LingLing vẫn cứ ít nói như Orm Kornnaphat từng dự đoán, nhưng không phải là người vô tâm, mà là người đặc biệt quan tâm, chỉ có điều nó không thể hiện bằng lời nói mà bằng hành động. LingLing lúc nào cũng gắt lên mỗi khi cô bắt đầu huyên thuyên kể chuyện cho chị ấy nghe.


"Orm, em thật ồn ào."


Nhưng ngày nào mà cô không huyên thuyên thì lại lo sốt vó hỏi cô không khỏe ở chỗ nào. Đôi lúc nhìn chị ấy trưởng thành, chín chắn đến không ngờ, nhưng cũng có đôi khi trẻ con với cô thì chỉ khiến cô không thể nào không chiều lòng. Orm Kornnaphat cảm thấy mình như là duy nhất với LingLing vậy, vì cô biết có những thứ chị ấy không hề để người khác thấy, ngay cả Pansa, bạn thân nhất của chị.


Rồi tình yêu chợt đến lúc nào, cả hai cũng không biết, chỉ biết nếu không gặp đối phương thì lại nhớ không chịu được. Cuối năm nhất đại học, cuối cùng LingLing cũng ngỏ lời yêu cô ở bãi biển KohPhiPhi đầy kỉ niệm đó, giây phút hạnh phúc mà cô chưa bao giờ quên, chỉ cất nó ở một nơi gọi là ký ức, lâu lâu sẽ lại lấy nó ra và nhớ.


------------+++-------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com