Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67: Trách nhiệm


"Chuyện đại khái chính là như vậy..."

Lingling đơn giản thuật lại nội dung cuốn nhật ký, đương nhiên nội dung để lão Push có chút khó chịu, nàng vẫn là không nói..

Sau khi lão Push nghe xong, thật lâu vẫn không lên tiếng, ông chỉ cúi đầu hút thuốc không ngừng, đợi sau khi Lingling nói xong, tàn thuốc trong gạt tàn đã nhiều đếm không xuể.

"Thì ra cháu sớm đã biết mọi chuyện, còn biết nhiều hơn cả cậu..."

Lão Push trầm mặc một hồi, mới hơi trầm trọng mở miệng, ông nghĩ đến những năm qua Lingling đều biết những hành vi năm đó của người cậu này, bỗng không biết nên đối mặt nàng ra sao, dẫu sao năm đó Rassami tự sát, ông cũng có phần trách nhiệm.

Lingling nhìn lão Push cúi đầu hút thuốc không ngừng, nàng tựa hồ đoán được ý nghĩ trong lòng ông, an ủi.

"Thực ra, cậu không cần để ý, cháu cũng biết đã nhiều năm rồi. Hơn nữa những năm qua, cậu làm sao đối với cháu, cháu đều biết, bất kỳ chuyện gì cũng đối tốt với cháu, cho nên không cần tự trách đâu!"

Hơn nữa cháu đối với mẹ một chút tình cảm đều không có, vốn không cần khó chịu. Đương nhiên, những lời này, Lingling không nói ra, dù sao đời này Bo Hee vẫn là người duy nhất Push tướng quân yêu sâu đậm.

Lão Push nghe vậy lắc đầu, đem điếu thuốc trong tay còn chưa hút xong hung hăng dụi vào gạt tàn.

"Ừ, cậu biết rồi!"

Tiếng ông tựa hồ thăng trầm rất nhiều, lúc ngẩng đầu lên, chung quanh vành mắt đã ửng đỏ, tựa hồ đang cố gắng ẩn nhẫn nước mắt trong hốc mắt.

"Cho nên năm đó cháu mới dám đem chuyện yêu một người con gái nói với cậu, bởi vì cháu biết cậu nhất định sẽ hiểu tâm tình của cháu!"

Lingling tiếp tục nói.

*******

Năm đó sau khi nàng biết Orm qua lại với Wisanut, Lingling liền nói chuyện này với Push tướng quân, vì nàng biết tình cảm nghịch luân mà lão Push đối với mẹ mình, cho nên tình cảm như vậy của nàng ông hẳn sẽ hiểu và ủng hộ.

Mà kết quả quả nhiên như nàng đoán, sau khi lão Push nghe xong chẳng qua chỉ kinh ngạc nhìn nàng suy tư một hồi, mới thờ ơ mở miệng.

"Cháu muốn cậu giúp cháu làm chuyện gì?"

Năm đó chuyện cảnh sát kiểm tra phòng cùng với việc Sehun bị kéo vào trong hẻm đánh đập đều là Push tướng quân giúp Lingling làm, nhưng Lingling vẫn cảm thấy còn chưa đủ, trong lòng nàng một mực tồn tại vướng mắc Wisanut hôn Orm, cho nên mới liên hệ Pong Nawat kêu hắn an bài chuyện cưỡng gian lúc sau...

******

Thì ra là vậy, Lingling quả nhiên là con gái của cô ấy!

"Vậy lúc ấy cháu cũng biết cưỡng cầu sẽ không có được trái tim của một người!"

Lão Push tiếp tục nói, ông vẫn không quên mục đích lần này đến.

Mà Lingling sau đó cúi đầu, tiếng nói có chút đau thương chậm rãi nhả ra từ đôi môi mỏng của nàng.

"Thật ra, năm đó cháu đồng ý với cách làm của mẹ, bởi vì yêu một người nếu không có được, lúc đó sẽ rất đau khổ."

Chẳng qua khi đó mình chỉ giễu cợt mười lăm năm mà mẹ cũng không có được trái tim của cha, nào sẽ ngờ mình cũng đối với Orm giống như vậy.

"Vậy còn bây giờ?"

"..."

Lingling không nói gì, nàng không hối hận năm đó đã đối với Orm như vậy, nhưng điều nàng hối hận duy nhất là đã kéo cha mẹ Chaengie vào, nàng biết mình đã chạm vào nghịch lân Chaengie, nhưng ít nhất nàng đã để được Chaengie ở bên cạnh 5 năm, cho dù 5 năm này Chaengie vẫn không yêu nàng...

Nghĩ đến đây, khóe miệng Lingling nâng lên nụ cười tự giễu, mình và Push Rasami giống nhau biết bao, dùng sức mạnh với phương thức cường đoạt người mình yêu ở bên cạnh mình mà cũng không làm cho người ta yêu được mình.

"Thực ra, vẫn còn cách khắc phục!"

Lão Push liếc nhìn nụ cười nơi khóe miệng Lingling, biết nàng đang nghĩ gì, dù sao cũng là lớn lên bên cạnh mình.

"Cách gì ạ?"

Lingling bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thật thẳng lên ngồi trên giường, nhưng vì động tác quá mạnh, làm rách vết thương, khiến nàng đau đến nhíu chặt chân mày.

Lão Push bỗng đứng dậy, chống quải trượng bước đến bên mép giường Lingling ngồi xuống.

"Thực ra, lòng Orm vẫn là nghiêng về cháu!"

Lời lão Push vang lên bên tai Lingling.

"Nghĩa là sao?"

Lingling nghe không hiểu, hỏi ngược lại.

Còn lão Push chính là nở nụ cười nhìn nàng.

"Cháu vẫn còn chưa để ý thấy?"

Ngày đó Lingling giơ họng súng chống lại James, Orm lấy cổ mình để trên họng súng, mà ngoại trừ cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lingling ra, dù vô tình hay cố ý khóe mắt vẫn luôn liếc nhìn tình huống James, còn khi nhìn về phía Lingling, ánh mắt lạnh nhạt của cô mang theo một chút lo âu.

Lão Push nhìn thấu ánh mắt của cô, cô sợ James tấn công Lingling, đồng thời cũng có ý giúp Lingling, bởi vì Lingling như vậy sẽ chỉ làm mọi chuyện ngày càng lớn.

"Orm, khi đó là muốn dùng tính mạng để ngăn cản hành động điên rồ của cháu, nhưng cháu vẫn là nổ súng..."

Lão Push im lặng thở dài, ít nhất trong lòng Orm có Lingling, nhưng là loại tình cảm gì, ông cũng không biết.

Mà Lingling sau khi nghe xong, nhớ đến giây phút Orm nhuốm máu ngã vào ngực mình, nước mắt nàng lại trong hốc mắt tràn ra, khi đó nàng chỉ lo đặt chú ý lên người Namtan, tận lực để Orm không bị thương, để ổn định bàn tay đang run rẩy, còn sức lực nào đi chú ý tình huống Orm?!

"Cháu đừng khóc, hãy thử thay đổi cách thương yêu cháu dành cho Orm. Tình yêu cuồng nhiệt của Push gia chúng ta dễ dàng khiến đối phương nghẹt thở, nhưng nếu đổi lại cách thức yêu thương, giống như một người bình thường vậy không phải tốt sao?"

Lão Push đưa ngón tay quát chóp mũi vểnh lên của Lingling, cưng chìu nói.

Lão Push từ tủ đầu giường rút ra khăn giấy đưa Lingling.

"Đó là vì cháu là phụ nữ, mà con bé cũng là phụ nữ."

Push tướng quân lắc đầu, thực ra tình huống Lingling so với Rassami năm đó tốt hơn rất nhiều, bởi vì cuối cùng Noiam yêu vẫn là vị hôn thê trước kia, cho dù sau khi biết người đàn bà của mình bị kẻ khác luân phiên cưỡng gian cũng không bao giờ phản bội, trong lòng hắn chưa từng chứa Rassami.

"Cho dù mẹ ghét cháu là con gái, cháu cũng chưa từng cảm thấy việc mình là con gái là một sai lầm, nhưng từ khi quen biết Orm, cháu liền không chỉ một ngày căm ghét việc mình là con gái... nhưng mà cháu đối với em ấy không dừng yêu được, thật sự không dừng được..."

Nước mắt Lingling vẫn là từ khóe mắt rơi xuống, nhưng chỉ là một giọt, còn khăn giấy kia nàng một mực nắm chặt trong tay...

Lão Push thấy Lingling lại rơi lệ, vội vàng nói.

"Vậy bây giờ Orm có người thương sao? Năm đó Rassami không có được trái tim Noiam là vì hắn đã có người yêu, nhưng Orm thích cái cậu Wisanut kia sao?"

Lão Push dò xét hỏi, ông nhất định phải dẫn dắt Lingling thật tốt, mấy năm qua ông một mực cho nàng tùy ý, khiến nàng phạm phải rất nhiều tội nghiệt, hơn nữa những tội chứng này còn bị người khác nắm giữ...

"Thực ra Orm cho đến nay vẫn chưa từng thích Wisanut, cậu ấy qua lại với Wisanut hoàn toàn là vì chị!"

Những lời này của Ying Anada bỗng nhiên bay lượn trong đầu Lingling, cô ta từng nói, Orm không thích Wisanut, vậy ý của cậu là...

Lingling nhớ lại, sau đó vội vàng nhìn về phía lão Push, còn lão Push chính là từ ái nhìn nàng, giống như bao cái nhìn thông thường của người cha mà nhìn Lingling.

"Nghĩ ra rồi?! Người của cậu bây giờ đang trong tối theo dõi nhà xe của Mike, hẳn sẽ biết được ngay mục đích của bọn họ, Orm với tiểu thư Namtan đều bị thương, tạm thời sẽ không xuất ngoại, hơn nữa lấy cá tính Orm, biết rõ người kia có ý đồ với con bé, hẳn sẽ không có phản ứng với nó."

Lão Push an ủi, mặc dù ông không thường xuyên gặp mặt Orm, nhưng dẫu sao những năm này ông đã gặp qua không ít loại người, một người giữ vững ánh mắt ông cũng có thể nhìn ra, mà ông cũng từng điều tra Orm, tựa hồ giống như ông đã nghĩ.

Thế mà Orm vẫn theo Tipnaree tiểu thư, vậy có phải vì tài liệu trong tay bọn họ! Nếu không Tipnaree gia cũng đã không nêu điều kiện 2 năm không được gặp mặt Orm, mới giao trả toàn bộ tài liệu!

Lão Push cảm thấy cho dù Orm không yêu Lingling, vẫn có tình cảm với nàng, cho dù tất cả tội chứng Lingling đều bại lộ trước mặt Orm, Orm vẫn đứng về phía nàng, chỉ là có thể cô đã cảm thấy cực kỳ thất vọng về những chuyện của mấy năm qua, cũng đối với những người đó cực kỳ áy náy.

"Còn hồ sơ cá nhân của cháu, cậu sẽ tận lực cho người mang về! Mục đích của công tước Mike cậu một mực không đoán được..."

Lão Push thấy Lingling tựa hồ chuẩn bị mở miệng lần nữa hỏi gì đó, vì vậy đem lời cho hết.

"Còn có nửa đêm hôm qua Orm đã tỉnh lại."

******

Lúc này Orm đang nằm trên chiếc giường của một căn phòng hết sức xa hoa trong một chiếc xe, bây giờ chiếc xe này đang trên trường về Pattaya, bên cạnh dạng đồ gì cũng đều đủ, chỉ là...

Orm quay đầu đi, giọng tựa hồ có chút ẩn nhẫn đối với Namtan đang nằm nghiêng người trên một chiếc giường khác nhìn cô không chớp mắt.

Còn Namtan chỉ ngây ngốc cười một tiếng.

"Haha, bạn gái chị luôn nhìn chị có gì không đúng?"

"Bạn gái..."

Orm không thích từ này, còn ở một nơi khác Namtan không thể nhìn thấy bàn tay cô đang nắm thật chặt.

Tựa hồ chỉ có trong tay loáng thoáng truyền đến cảm giác đau đớn mới có thể để cô đối mặt thực tế.

"Orm, bây giờ em vẫn không dám tin chị đã là bạn gái em, chị nói thật sự thật sự thật sự đều là sự thật sao?"

Thân thể Namtan co giật, dường như chuẩn bị xuống giường, nhưng đau đớn trên cánh tay nhắc nhở cô bây giờ còn chưa phải lúc.

Thân thể Namtan co giật, dường như chuẩn bị xuống giường, nhưng đau đớn trên cánh tay nhắc nhở cô bây giờ còn chưa phải lúc.

"Đây là chị trả lời em lần thứ 97, chị nói đều là sự thật sự thật sự thật sự thật!"

Mỗi một chữ cô đều phải ẩn nhẫn, nói đến chữ cuối cùng có thể coi như đang nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô vẫn tận lực đem tất cả lời nói trở nên thật lưu loát.

Namtan đang đắm chìm trong hạnh phúc được qua lại với Orm, vẫn không chú ý thấy khác thường của Orm. Cô nằm lại lần nữa, dùng tay trái không bị thương vén cổ áo lên, từ bên trong cầm ra một viên kim loại màu đỏ.

"Orm, chị biết không? Em lấy đạn cắm trong thân thể mình ra rồi sai người khoét thông chính giữa, sau đó thắt dây đỏ đeo lên cổ."

Bởi vì viên đạn đồng thời đi qua thân thể em và chị, cho dù như vậy tựa hồ có chút quỷ dị nhưng nhất định có ý nghĩa kỷ niệm.

Sau khi Orm nghe xong một mực trầm mặc.

*******

Trước khi hôn mê cô một mực lo lắng cho Lingling, nhưng vì vết thương không sâu, nên nửa đêm ba ngày sau liền tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là đi hỏi thăm tình hình sau khi cô hôn mê, cô lo lắng nhất chính là Lingling bị bắt giữ, dù Lingling đã làm chuyện xấu như vậy, cô vẫn còn tình cảm với Lingling. Tình cảm giống như người thân mình đã giết người vậy, chẳng lẽ mình sẽ vì chị ấy giết người liền vứt bỏ chị ấy mặc kệ không quan tâm sao?

Hơn nữa những người đó cũng cùng liên quan đến mình, nếu không phải vì cá nhân mình kéo họ vào, họ đã không gặp phải cảnh ngộ như vậy, nói cho cùng, mình cũng có trách nhiệm, cũng không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Lingling, dù sao mình đã kéo họ vào trước, mình rõ ràng hiểu tính tình Lingling, nhưng lại vẫn kéo họ vào.

Sau khi y tá rời đi, lúc Orm đang trầm tư, cửa gỗ phòng bệnh liền vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau khi mình cho phép, một bóng người cao lớn bước vào.

"Korn tiểu thư, thấy cô có thể tỉnh lại tôi thật vui mừng."

Một người đàn ông trung niên anh tuấn tóc vàng mắt xanh, lại là James.

Nơi này là phòng bệnh tư nhân trong trang viên Push tướng quân, khi đó Lingling cùng Namtan đều ở đây, chỉ khác phòng thôi.

"Ông vào đây có việc gì không?"

Orm có chút mờ mịt nhìn James vai phải đang băng bó, hắn không ở phòng nghỉ ngơi, lại đến chỗ mình làm gì chứ? Nghĩ đến hình ảnh hắn uy hiếp Lingling, không hiểu sao giọng theo bản năng lại nghiêm túc lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com