Chương 107
Từ nhà Phó Tư Dao đi ra, Quảng Linh Linh lái xe lên thẳng lên đường Duyên Hà, chạy hướng nhà cũ ở phía đông.
Phong cách kiến trúc các biệt thự kiểu hoa viên ở thành phố Kinh Nguyên chịu nhiều ảnh hưởng của văn hóa phương tây. Vào thế kỷ trước, điều đó đã từng tượng trưng cho thân phận của tầng lớp thượng lưu nơi đây.
Lãng mạn và trang nghiêm, hòa nhã và tươi đẹp, kiến trúc kiểu châu Âu màu trắng sữa, mái ngói đỏ nhạt rực rỡ, lấp lánh dưới ánh mặt trời mùa đông. Cây cối, hoa cỏ trong sân đã điêu tàn bởi thời tiết rét đậm. Cửa sắt đen tuyền chậm rãi mở ra rồi đóng lại, Quảng Linh Linh dừng xe giữa sân, cởi dây an toàn, mở cửa bước xuống.
Đây là nơi Quảng Linh Linh sinh ra, là nơi cô và ông nội, còn có cha, mẹ đã từng sinh sống. Nơi đây từng chứng kiến khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô, mà cũng chính nơi đây, cô tiễn đi từng người thân của mình, trải qua hồi ức đau thương nhất.
Thật ra Quảng Linh Linh rất muốn mang Trần Mỹ Linh đến xem, nhưng cô cũng sợ điều đó. Căn nhà này rộng lớn như vậy, xinh đẹp như vậy, nhưng ở đây, Quảng Linh Linh đã mất đi quá nhiều thứ, cho nên bất giác vẫn luôn xem nó như bất hạnh, xui xẻo.
Bây giờ, nơi này đã hoàn toàn bỏ không. Quảng Linh Linh đẩy cửa bước vào, cả căn nhà rộng lớn chỉ còn sự im ắng.
Hẳn là do thường có người đến quét tước nên trong phòng vẫn còn nguyên bộ dáng cũ, vừa trống trải vừa lạnh lẽo, ánh mặt trời cũng bị ngăn cách ngoài cửa kính. Quảng Linh Linh không kịp nhìn kĩ, cô bước thẳng lên cầu thang, hướng về phía căn phòng từng là của ông nội. Hôm nay cô đến đây thật sự chỉ vì lấy một món đồ chứ không phải để hoài niệm.
Phòng của Quảng lão gia tử được quét tước rất sạch sẽ. Trên án thư gỗ đỏ cổ xưa, chiếc bút máy lão gia tử hay dùng lúc sinh thời vẫn được đặt ngay ngắn bên tay phải.
Chắc chắn là chú Trung đã đến. Cũng chỉ có ông mới quen săn sóc lão gia tử mà bố trí tỉ mỉ như vậy.
Quảng Linh Linh không trì hoãn nữa. Cô bước đến bên giá sách, lấy xuống một chiếc hộp mười tấc vuông.
Hộp vừa được mang xuống, đồ vật bên trong đã phát ra tiếng va chạm thanh thúy. Quảng Linh Linh chẳng buồn mở ra xem đã trực tiếp cầm trên tay, bước xuống lầu.
Lại bóp khóa cửa chính ngôi nhà, Quảng Linh Linh đứng trong sân một lúc mới lên xe. Cô muốn tạm biệt nơi này, trở lại nhà mình. Mái nhà ấm áp, tốt đẹp, còn có Trần Mỹ Linh kia.
Ngày vẫn trôi qua êm đềm, khác biệt duy nhất hẳn chính là hai người ngủ càng trễ, còn nguyên nhân ấy à...
"Đừng ngủ, đừng ngủ mà. Ngày tươi đẹp mới vừa bắt đầu thôi." Quảng Linh Linh kéo tay Trần Mỹ Linh, lắc tới lắc lui.
Trần Mỹ Linh cảm thấy mình bị Quảng Linh Linh lắc đến rụng rời. Còn ngày tươi đẹp vừa mới bắt đầu?
Ngày tươi đẹp của ai bắt đầu lúc mười một giờ rưỡi đêm vậy?!
Trần Mỹ Linh để mặc Quảng Linh Linh nắm tay mình, trực tiếp nằm trên giường nhắm mắt giả chết.
Quảng Linh Linh thấy vậy lại càng vui vẻ. Làm thế hữu dụng sao? Đương nhiên không có. Còn tiện cho mình xuống tay hơn.
Trần Mỹ Linh còn đang mơ hồ, đột nhiên cảm thấy có đôi bàn tay không quá thành thật mò vào áo mình, ấm ấp, sờ tới sờ lui nơi eo.
Quảng Linh Linh người này là kiểu càng đáp lại thì càng hăng hái. Trần Mỹ Linh dứt khoát chịu đựng cơn nhột cùng ham muốn, cứng rắn chống đến cùng.
Chỉ tiếc, chuyện biết vừa phải là không có. Nàng chỉ cảm thấy đôi tay không thành thật kia từ vòng eo chạy đến quần.
Hành vi không đứng đắn, đầy trêu chọc cùng khiêu khích như vậy cuối cùng cũng bị Trần Mỹ Linh nghiêm túc ngăn chặn.
"Ngày mốt em còn phải ra tòa. Mấy hôm nay muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, chị đừng quậy em."
Quảng Linh Linh nghe vậy, mắt lập tức tối sầm, tay cũng rút ra, cả người ỉu xìu nằm bên cạnh Trần Mỹ Linh, nắm chiếc vòng ngọc trên cổ tay nàng mà vuốt tới vuốt lui.
Lại bài này nữa!
Quảng Linh Linh cái đồ yêu tinh xấu xa lại chơi bài này nữa. Xem ra chuyện làm vỡ vòng tay là không qua được.
Trần Mỹ Linh quyết lòng, cắn răng, xoay người đè Quảng Linh Linh bên dưới. Hai thân thể ấm áp kề sát, mặc cho ai cũng khó thoát được sự chi phối của dục vọng.
Gương mặt Trần Mỹ Linh nóng hổi, đỏ bừng, mắt cũng ướt át như một hồ nước mùa xuân bị tên oan gia là Quảng Linh Linh khuấy động. Nàng vỗ người bên dưới, hôn nhẹ lên môi Quảng Linh Linh. Lời mời thẳng thắn ấy lập tức nhận được sự đáp lại nhiệt tình.
Chuyện vất vả đương nhiên là để mình làm, Quảng Linh Linh ôm Trần Mỹ Linh, hai người đảo vị trí. Nhìn hình ảnh bản thân động tình phản chiếu trong mắt Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh lại khó kiềm chế. Cô cẩn thận mút cánh môi đối phương: "Bảo bối, ngày mai, ngày mai nhất định để em ngủ ngon, làm em tinh thần no đủ ra tòa."
Ngày mai...
Cho dù bị Quảng Linh Linh hôn đến muốn ngất xỉu thì Trần Mỹ Linh vẫn nhớ được mấy hôm nay Quảng Linh Linh từng nhắc đến vô số ngày mai.
Nào là ngày mai nhất định không quậy em, ngày mai nhất định ngủ yên, ngày mai tuyệt đối không bày trò nữa...
Ngày mai rồi lại ngày mai, tình yêu ơi, sao ngày mai nhiều dữ dội vậy?
Chẳng qua kỹ thuật hôn của Quảng Linh Linh ngày càng xuất chúng, dần dần, Trần Mỹ Linh cũng không nghĩ được nhiều như vậy nữa.
"Ưm~"
Bảo bối phát ra tiếng rên hưởng thụ kiều diễm. Quảng Linh Linh cười cười, đó cũng xem như lời khen tặng tốt nhất dành cho mình.
Ngày hôm sau, Trần Mỹ Linh quả nhiên... dậy không nổi.
Nàng mở mắt nhìn mặt trời phơi cao ngoài cửa sổ, câu đầu tiên nói với Quảng Linh Linh chính là: "Tối hôm nay chị mà còn xằng bậy nữa thì em chỉ còn cách dọn đi." Luật sư Trần là người có đạo đức nghề nghiệp, cô nghiêm túc nói.
Quảng Linh Linh trên người không manh áo che thân, cứ vậy nằm nghiêng mà chống tay nhìn, cười như con sói vừa hưởng thụ món ăn quý giá, ngon lành. Cô vươn tay vuốt ve gương mặt đỏ bừng của Trần Mỹ Linh: "Yên tâm, chị còn biết đúng mực."
Vậy còn nghe được.
Luật sư Trần thấy đã đạt được thỏa thuận quân tử với đối phương, lúc này mới nỗ lực bò dậy, chuẩn bị xong xuôi đi làm.
Chiếc hộp Quảng Linh Linh mang về đã để trong góc tủ quần áo được mấy ngày. Hôm nay luật sư Trần vẫn chưa phát hiện ra điều bất ngờ.
Quảng Linh Linh nhìn theo vợ mình đi ra cửa, sau đó lấy chiếc hộp đặt trong góc tủ mình cất công mang về từ nhà cũ ra.
"Cũng không biết phải bao lâu mới phát hiện." Quảng Linh Linh thật rối rắm. Vừa hy vọng Trần Mỹ Linh để ý đến sớm, vừa mong đời sống "sinh hoạt" hạnh phúc này có thể kéo dài lâu một chút.
Luật sư Trần không biết từ chối, luật sư Trần nhẫn nhục chịu đựng, luật sư Trần nỗ lực phối hợp với mình, thật sự quá tốt đẹp.
Cơ mà... thôi, vẫn là buông tha nàng đi.
Quảng Linh Linh nghĩ vậy, lại đổi cho chiếc hộp một chỗ càng dễ thấy trong tủ.
Lần này hẳn nên để ý tới.
Quảng Linh Linh sắp xếp xong xuôi mới ra ngoài, đến công ty.
Luật sư Trần trước giờ chỉ để ý đến người trong nhà, rất ít khi quan tâm đồ vật. Vì có Quảng Linh Linh trông coi nên chỗ này có thêm món gì, chỗ kia thiếu cái chi, Trần Mỹ Linh đều không quá để bụng. Cũng chính vì vậy mà Quảng Linh Linh dù đã đặt chiếc hộp ở nơi tương đối dễ thấy trong tủ quần áo thì Trần Mỹ Linh cũng phải mất hai ngày, đến thời gian nghỉ cuối tuần mới nhìn đến.
Chiếc hộp này nàng chưa thấy bao giờ. Chưa thấy đồng nghĩa với đây là đồ của Quảng Linh Linh chứ không phải mình. Luật sư Trần tôn trọng sự riêng tư của bạn đời, rất ít khi tự tiện lật xem đồ Quảng Linh Linh. Nhưng chiếc hộp này đặt ở đây quá vướng víu, không còn cách nào khác, Trần Mỹ Linh vì muốn lấy món đồ bên dưới, đành phải mang nó ra.
Hộp mười tấc vuông, cầm trên tay nằng nặng, hơi động một chút là bên trong sẽ vang lên tiếng va chạm leng keng, thanh thúy.
Vì lo bên trong là đồ dễ vỡ, Trần Mỹ Linh vẫn quyết định mở ra xem. Kết quả chưa nhìn thì thôi, vừa nhìn, đôi mày thanh tú của luật sư Trần đã nhíu chặt lấy nhau.
"Quảng Linh Linh!!!"
Quảng Linh Linh lúc này còn đang làm bữa sáng trong phòng bếp.
Trứng chiên, bánh mì nướng, sữa bò, lại thêm một phần salad hoa quả chan chứa tình yêu. Cô đang cố bày salad đã trộn sẵn thành hình trái tim lên đĩa đã nghe được tiếng la của Trần Mỹ Linh truyền ra từ phòng ngủ.
"Sao vậy vợ?"
Đang hết sức tập trung, Quảng Linh Linh nhất thời vẫn chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì.
Trần Mỹ Linh cũng không chờ chị đến mà trực tiếp cầm hộp trên tay, giết thẳng phòng bếp.
"Đây là cái gì?" Trần Mỹ Linh buông hộp trước mắt Quảng Linh Linh, xụ mặt, trông vô cùng nghiêm túc.
Quảng Linh Linh nhìn qua, chỉ thấy trong hộp trải tơ lụa màu đỏ, phía trên là mấy chục cái vòng tay bạch ngọc được buộc cùng nhau bằng chỉ đỏ.
Trần Mỹ Linh dù không hiểu ngọc thạch, châu báu, phân không ra đắt rẻ, sang hèn nhưng đôi mắt của luật sư Trần vẫn sáng như tuyết, đầu óc cũng không ngốc. Thứ này trông có giống hay không, nàng vẫn có thể nhìn ra.
Cả một hộp vòng tay bạch ngọc này, đều trông y như đúc chiếc Quảng Linh Linh đưa cho nàng, sau đó bị nàng làm vỡ. Ngược lại là chiếc nàng đổ hết vốn liếng đi mua, giờ còn đang mang trên cổ tay lại có chút khác biệt. Mới đầu Trần Mỹ Linh còn nghĩ đồ bây giờ với đồ cổ thì đương nhiên chất ngọc và công nghệ chế tác sẽ không quá giống nhau, nhưng giờ xem ra...
Hình như không có chuyện đó!
"Giải thích!" Trần Mỹ Linh khoanh tay, ưỡn ngực.
Quảng Linh Linh từng bước dịch qua, nhìn đồ trong hộp, lại cẩn thận đánh giá sắc mặt Trần Mỹ Linh.
"Ờ thì... thật ra... lúc trước ông cố truyền xuống không phải chỉ có một chiếc, mà là..." Quảng Linh Linh cười cười.
"Mà là một đống ha?" Trần Mỹ Linh bổ sung.
Quảng Linh Linh vội nói: "Vợ thật anh minh. Thật ra về đám vòng tay này còn có một câu chuyện nhỏ, em muốn nghe không?"
Trần Mỹ Linh có thể nói mình không muốn sao? Đương nhiên là không rồi. Bây giờ nàng xem như đã nhìn ra, nếu đám vòng tay bạch ngọc này thật sự đều mang giá trị liên thành thì cho dù là nhà họ Quảng sản nghiệp khổng lồ cũng không có khả năng truyền một lượt cả hộp mấy chục chiếc như vậy. Quá nửa là chúng không đáng giá nhiều rồi. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà lại khiến nhà họ Quảng truyền những chiếc vòng ngọc không đáng giá tiền từ thế hệ này sang thế hệ khác? Trần Mỹ Linh thật sự muốn nghe một chút.
Quảng Linh Linh thấy nói xong Trần Mỹ Linh vẫn không có ý từ chối. Vậy chính là đồng ý rồi?
Cô cũng đã nhìn ra Trần Mỹ Linh không tức giận vì hộp vòng tay bạch ngọc này, vậy thì dễ. Quảng Linh Linh vội đưa tay ra sau, mang đĩa salad mình vừa tỉ mỉ tạo hình đến trước mặt Trần Mỹ Linh.
Nhìn trái tim xanh mượt trên đĩa, Trần Mỹ Linh thật sự không cách nào tiếp tục xụ mặt. Cô nhịn không được mà bật cười, khói sóng trong mắt uyển chuyển nhìn Quảng Linh Linh.
"Ngày quan trọng nhất là buổi sáng, sáng quan trọng nhất là bữa ăn. Tụi mình dùng bữa trước nha?" Quảng Linh Linh lấy lòng đề nghị.
Vừa vặn, Trần Mỹ Linh cũng cảm thấy đói bụng. Nàng nhận lấy đĩa trong tay Quảng Linh Linh, xoay người bước ra nhà ăn.
Đến khi quay lại, Quảng Linh Linh đã vội đưa qua một ly sữa nóng.
Trần Mỹ Linh thích sữa. Nàng nhận lấy ly, liếm thử một chút, trông hệt chú mèo con.
Cảm giác này thật vừa khéo.
Trần Mỹ Linh thích sữa, mà Quảng Linh Linh lại thích Trần Mỹ Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com