Chương 139
Còn có thể làm sao nữa? Toang thôi.
"Chị cũng có thể đoán được dự định của Lâm Hướng Hoa, vẫn là kiểu cũ." Quảng Linh Linh lạnh lùng nói.
Nghĩ đến Phương Huyên tuyệt vọng qua đời, nghĩ đến Lâm Hướng Hoa sắp xếp cho nghệ sĩ tham gia những bữa tiệc rượu kia, nghĩ đến thủ đoạn lăng xê không màng hậu quả của cô ta, Trần Mỹ Linh chỉ cảm thấy ghê tởm.
Quảng Linh Linh nghiêm mặt nói: "Trong cái giới này, đôi khi khôn vặt một chút đúng là có thể làm em thu lợi. Nhưng một công ty, một nghệ sĩ nếu muốn sinh tồn lâu dài trong giới, chỉ khôn vặt thôi là chưa đủ."
Trần Mỹ Linh cảm thấy Quảng Linh Linh nói rất có lí. Thật ra không chỉ giới giải trí mà làm bất luận chuyện gì cũng vậy, chỉ dựa vào mánh khóe khôn lỏi thì không bao giờ có thể đi được xa.
Nhưng lời này của Quảng Linh Linh cũng chỉ nói cô không đánh giá cao Diệu Tinh và lựa chọn của Lâm Hướng Hoa cùng Âu Thục Vân, lại không hề đề cập đến việc mình có tính toán gì với tình thế nguy hiểm mà Thiên Duyệt đang phải đối mặt.
Thấy Trần Mỹ Linh nhìn mình với ánh mắt chờ mong, Quảng Linh Linh còn không hiểu tâm tư nàng sao? Nên cô lập tức chuyển sang vấn đề ấy: "Em không phải lo nghệ sĩ khác của Thiên Duyệt học theo. Âu Thục Vân đi vừa vặn nhường ra tài nguyên. Chị đang đợi một người từ nước ngoài về."
Ngụ ý chính là mất một Âu Thục Vân, cô có thể ký được nhân vật khác càng lợi hại, tiếng tăm? Trần Mỹ Linh cẩn thận ngẫm nghĩ, đó quả là cách tốt nhất để giải quyết tình cảnh trước mắt.
Thay vì chấp hành những điều khoản trong hợp đồng, ghẻ lạnh Âu Thục Vân hoặc là thưa kiện ra tòa, kéo cô ta vào vũng bùn khiến cô ta tạm thời không được yên tĩnh, những biện pháp này tuy có thể uy hiếp được người khác nhưng chắc chắn không thể chấn động bằng thoải mái để cô ta đi, sau đó mời chào nghệ sĩ khác có tư lịch hơn về Thiên Duyệt.
Giờ Trần Mỹ Linh đã không còn lo lắng. Nàng chỉ tò mò.
"Người từ nước ngoài về, hợp đồng đã hoặc sắp đến hạn, có thể lập tức gia nhập Thiên Duyệt, thực lực và nổi tiếng hơn cả Âu Thục Vân..." Trần Mỹ Linh liệt kê từng điều kiện nhưng vẫn không nghĩ ra được người nào cụ thể. Dù sao trước khi gả cho Quảng Linh Linh thì nàng vẫn là một người thanh tâm quả dục, không để ý chuyện bên ngoài, không quan tâm giới giải trí.
Không hiểu phải hỏi. Trần Mỹ Linh lập tức thắc mắc: "Rốt cuộc là ai nha?"
Quảng Linh Linh thích cực đôi mắt trông mong của Trần Mỹ Linh giờ phút này. Thật ra nói cho nàng cũng không có gì, nhưng cô cố tình muốn úp mở.
"Bí mật."
Hai chữ đã đẩy vấn đề của Trần Mỹ Linh đi.
Vô sỉ thật. Vừa rồi còn gọi mình là bà chủ, giờ mới xoay người đã có bí mật. Đôi mắt hoa đào của luật sư Trần ngập nước, viết đầy ấm ức.
Quảng tổng nhìn mà vui vẻ vô cùng, trực tiếp bước đến ôm người vào lòng: "Ai da, đúng là cục cưng của chị mà. Nói cho em, nói cho em hết."
Vậy còn được. Trần Mỹ Linh nghiêng tai đến gần, chỉ chờ đối phương công bố đáp án. Nào ngờ Quảng Linh Linh lại dán mặt nàng, bật hơi thì thầm: "Nhưng không phải bây giờ. Chờ đến tối, lên giường lại nói."
Đồ háo sắc.
Trần Mỹ Linh còn chưa kịp đâm chọt thì cửa phòng đã bị đẩy ra từ bên ngoài. Nhân viên tay bưng khay, tay vắt khăn trắng, lịch sự lễ phép chậm rãi bước vào.
Cậu ta vừa định cất tiếng giới thiệu chai rượu trong tay thì đã bị Quảng Linh Linh ngăn lại.
Cô không muốn nghe đối phương dông dài vòng vèo nói cả buổi. Chính cô cũng rất am hiểu rượu vang đỏ, nếu Trần Mỹ Linh muốn nghe, như vậy hai người có thể cùng nhau uống vài ly rồi cô sẽ từ từ nói cho nàng nghe. Qua mấy ly, Trần Mỹ Linh nhất định sẽ trở nên mềm mại, nũng nịu, yêu kiều, còn thơm ngát...
Chỉ tưởng tượng thôi mà Quảng Linh Linh đã rung động cả người.
Nhân viên phục vụ cầm khăn rót rượu cho hai người, vừa định nói thêm mấy lời khách sáo tỉ như mời hai vị từ từ thưởng thức thì đã bị đuổi ra cửa khi mới bật ra được một âm.
Là do cậu ta xấu sao? Bằng không lí nào lại bị ghét bỏ như vậy? Cậu chàng đứng ngoài cửa hỗn loạn trong gió.
Tinh tế nhấm nháp một ly xong, Quảng Linh Linh hỏi Trần Mỹ Linh: "Em thấy sao?"
Trần Mỹ Linh thật ra không yêu rượu, cũng không biết uống lắm. Nhưng là một thành phần trong xã hội, cô khó tránh khỏi chuyện phải xã giao. Nàng chỉ cảm thấy chai vang Quảng Linh Linh chọn lần này đậm đà hơn những loại nàng từng uống trước kia một chút, dư vị cũng lưu lại lâu hơn. Còn bảo nói thêm nữa thì thật sự chịu thua.
Trần Mỹ Linh hơi ngượng ngùng: "Thật ra em không uống giỏi, cũng không biết phẩm rượu."
Trong thế giới hai người, Quảng Linh Linh không câu nệ quá nhiều. Tuy rằng hai chữ "câu nệ" ấy trước mặt người khác cũng chưa từng có...
Quảng Linh Linh đột nhiên nhích người đến gần Trần Mỹ Linh một chút, lắc lắc chiếc ly cầm trong tay khiến lớp vang đỏ bên trong khuấy thành từng vòng xoáy mê hoặc. Nhưng tầm mắt cô không đặt ở đó, bởi vì trước mắt đã có thứ càng say lòng người hơn cả rượu. Cô nhìn chăm chú vào gương mặt Trần Mỹ Linh, dịu giọng nói: "Không sao, chị có thể dạy em."
Nói xong, Quảng Linh Linh nâng ly, ngửa đầu uống một hớp, sau đó tiến sát đến gần Trần Mỹ Linh, nhẹ hôn lên môi đối phương.
Một hớp rượu ấy cứ vậy truyền từ bên này sang bên kia. Chất lỏng mát lạnh, mùi rượu thơm nồng, còn có cánh môi ấm áp của Quảng Linh Linh...
Lần đầu tiên Trần Mỹ Linh cảm thấy mình như đã say. Thì ra uống rượu, phẩm rượu lại là chuyện tuyệt vời như vậy.
Nụ hôn này kéo dài thật lâu. Đến khi hai người từ từ tách ra, Quảng Linh Linh nhẹ nhàng nâng mặt Trần Mỹ Linh, mắt cả hai đều đã ướt át, tràn trề thâm tình và lưu luyến.
Quảng Linh Linh dịu giọng hỏi: "Thích không em?"
"Thích." Trần Mỹ Linh nhẹ gật đầu.
"Vậy tối nay chúng ta ở lại nhé?"
"Được." Trần Mỹ Linh hiếm khi đỏ mặt.
Đêm ở trang viên Khải Luân vô cùng yên tĩnh, trăng hôm nay cũng tròn vành vạnh. Bất luận là Quảng Linh Linh hay Trần Mỹ Linh, tối nay hai người đều nhiệt tình đến lạ thường, thậm chí có thể nói là điên cuồng.
Đời người ngắn ngủi, mỗi ngày có quá nhiều bi kịch diễn ra, mỗi phút giây đều có người ra đi, cho nên có thể cùng người yêu thương làm chuyện khiến mình vui sướng quả thật vô cùng quý giá.
Nếu không gặp được Quảng Linh Linh thì cuộc sống của mình sẽ là thế nào? Nửa đêm, đồng chí Quảng Linh Linh vừa cống hiến toàn bộ thể lực và nhiệt tình đã say giấc. Ngược lại là Trần Mỹ Linh vẫn còn tỉnh táo. Nàng nghiêng người cuộn tròn trong lòng Quảng Linh Linh mà suy nghĩ về vấn đề ấy. Trần Mỹ Linh hơi ngẩng đầu. Dù là trong bóng đêm thì nàng vẫn có thể nhìn thấy những đường nét rõ ràng trên mặt cô.
Nếu không gặp được Quảng Linh Linh, hẳn nàng cũng sẽ vô vị mà qua cả đời. Cái nghề luật sư này đã định là phải đối diện với rất nhiều mặt tối của xã hội và con người. Nàng cũng chỉ có thể yên lặng nhấm nuốt những cảm xúc tiêu cực mà cuộc sống công việc mang đến, sau đó không biết cái gì là vui vẻ, cái gì là hạnh phúc, cứ cô độc một mình như vậy đến già.
Có lẽ... cũng không nhất định sẽ đến già. Cuộc sống u ám, không có bất kì màu sắc nào như thế, nàng hoàn toàn không cách nào tưởng tượng mình có thể chịu đựng được bao lâu.
Trần Mỹ Linh đã từng gặp rất nhiều người bất hạnh. Chính nàng cũng đã từng là một người bất hạnh.
Cũng may nàng còn có bà ngoại luôn yêu thương, làm bạn bên cạnh trong quá trình trưởng thành. Cũng may... nàng gặp được Quảng Linh Linh.
Ngẫm nghĩ một lúc, Trần Mỹ Linh cảm thấy khóe mi mình ươn ướt. Nàng dùng sức dụi mắt, nhích gần vào lòng Quảng Linh Linh một lần nữa.
Nàng yêu cô. Nàng sẽ quý trọng cô. Nàng vẫn sẽ luôn ôm cô như vậy.
Hẳn là cảm giác được Trần Mỹ Linh đến gần, Quảng Linh Linh cũng bất giác nhích người cọ cọ.
"Tới đi, vợ." Quảng Linh Linh lầm bầm, cũng không biết đang mơ thấy gì.
Trần Mỹ Linh nhắm mắt, nhỏ giọng mắng: "Đồ háo sắc."
Sau đó, trong tiếng hít thở đều đặn của Quảng Linh Linh, hơi thở của Trần Mỹ Linh cũng dần trở nên chậm rãi.
Một đêm kiều diễm trôi qua, lại là một ngày mai hoàn toàn mới.
Vụ án của Trình Chí Kiến cũng không bị trì hoãn quá lâu. Chứng cứ đầy đủ, hướng phát triển của dư luận quá rõ ràng, nhà họ Trình lại không dám can thiệp quá nhiều, cho nên phán quyết cuối cùng được đưa ra rất nhanh chóng.
Bảy năm.
Trần Mỹ Linh là một luật sư. Nhận được kết quả, nàng cố gắng tự nhủ với bản thân rằng hình phạt như vậy đã không hề xử nhẹ. Tất cả chứng cứ đều đã được khai thác. Tội danh hiếp dâm không thành được đồng ý, lại không cân nhắc giảm nhẹ mà ngược lại còn nhận định hành vi phạm tội của Trình Chí Kiến là nguyên nhân khiến cho người bị hại là Phương Huyên tự sát mà tăng nặng hình phạt...
Nhưng Trần Mỹ Linh vẫn thấy không cam lòng.
Một mạng người sống sờ sờ, một cô bé xinh đẹp mà thiện lương như vậy, cuối cùng cũng chỉ đổi lại được bảy năm tự do của tên cặn bã. Hơn nữa tên cặn bã này còn không phục, muốn chống án.
Chính vì nguyên nhân đó mà mấy hôm nay Trần Mỹ Linh không có khẩu vị gì.
Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh mới ăn vài muỗng cháo đã buông chén liền biết cơn giận trong lòng nàng vẫn chưa nguôi.
Không thể tiếp tục vậy được. Quảng Linh Linh đón lấy chén cháo của Trần Mỹ Linh, múc một thìa, thổi lạnh mới đưa đến bên miệng đối phương.
"Tiểu Linh, em ráng ăn thêm chút nữa."
Trần Mỹ Linh không muốn làm phật ý Quảng Linh Linh, đành phải nghe lời mà há miệng. Ăn xong muỗng ấy, nàng nói: "Để tự em ăn đi."
Quảng Linh Linh không ép buộc. Chỉ cần nàng có thể ăn thêm một chút thì sao cũng được.
Lúc không có tâm trạng thì ăn gì cũng chẳng thấy ngon. Nhưng để Quảng Linh Linh không phải lo lắng cho mình, Trần Mỹ Linh vẫn miễn cưỡng vờ ra hình ra dáng.
"Chị biết em nghĩ gì." Quảng Linh Linh đột nhiên mở miệng.
Trần Mỹ Linh ngẩng đầu nhìn lên. Cũng như nàng, Quảng Linh Linh vẫn luôn chú ý vụ án của Trình Chí Kiến. Cô hiểu nàng như vậy, đương nhiên không khó suy đoán ra tâm trạng cô lúc này.
"Em yên tâm. Chị tuyệt đối sẽ không để kết quả có điều thay đổi." Quảng Linh Linh xoa xoa đầu Trần Mỹ Linh.
Mấy tháng trôi qua, Phương Huyên đi cũng đã gần nửa năm. Cho dù cư dân mạng vẫn mang lòng áy náy mà duy trì sự chú ý xưa nay chưa từng có đối với vụ án thì đến giờ hẳn cũng đã là cực hạn. Nếu lúc này nhà họ Trình giở chút thủ đoạn sau lưng, đầu tiên là để Trình Chí Kiến chống án, sau đó thả ra chút tiếng gió thảo luận trên mạng xem việc Phương Huyên tự sát có quan hệ nhân quả tuyệt đối với hành vi của Trình Chí Kiến hay không, rồi lại mướn người nói vài câu hình phạt phải chăng đã quá nặng. Đến lúc đó, dư luận không còn chú ý, không thiên hướng hoàn toàn về một bên như lúc trước, nói không chừng thật sự có thể làm Trình Chí Kiến thoát được phần nào.
Bảy năm Trần Mỹ Linh đã cảm thấy không đủ. Nếu ít đi cho dù chỉ một phần giây, nàng cũng khó có thể chấp nhận.
Trần Mỹ Linh thấy đau khổ và lạc lõng. Nàng trước nay vẫn luôn cho rằng mình là người rất lí trí, nhưng hiện giờ, hình như nàng bị tình cảm chi phối quá dễ dàng. Rất nhiều suy nghĩ đã không còn đủ khách quan. Như vậy nàng còn thích hợp tiếp tục làm một luật sư sao?
Quảng Linh Linh kéo người ôm vào lòng: "Còn có chị đây mà. Chị sẽ không để chuyện này xảy ra bất kì biến cố gì. Trình Chí Kiến hắn ta chỉ có thể ở trong tù càng lâu hơn thôi."
Trần Mỹ Linh hiểu Quảng Linh Linh, cô không phải người khoác lác. Phàm những gì nói được, cô nhất định cũng sẽ làm được. Nhưng nàng thật sự không có đầu mối. Chuyện có liên quan đến Phương Huyên, có thể nói các nàng đã điều tra vô cùng triệt để. Bây giờ không còn chứng cứ mới gì có thể tăng nặng hình phạt của Trình Chí Kiến nữa. Quảng Linh Linh còn có thể làm gì đây?
Nhưng điều Trần Mỹ Linh không biết chính là vụ án của Phương Huyên tuy đã điều tra triệt để nhưng người bị hại trong loại chuyện này vĩnh viễn không chỉ có một. Hiện giờ, Quảng Linh Linh thật sự không sợ nhà họ Trình tìm cách hoặc dùng thủ đoạn để nhanh chóng kéo Trình Chí Kiến ra ngoài. Cô còn sợ họ làm không đủ mau, không đủ trực tiếp nữa kìa. Dù sao chỉ có áp lực càng lớn thì sức bật lại mới có thể càng mãnh liệt. Trần Mỹ Linh nàng là luật sư, là người chú ý pháp luật nhưng Quảng Linh Linh cô lại lăn lộn trong giới làm ăn. Tuy kinh doanh thì phải dùng thực lực để vượt qua khó khăn một cách quang minh chính đại nhưng đôi khi dùng thủ đoạn đối phó với thủ đoạn mới là cách giải quyết vấn đề tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com