Chương 148
Thay váy ngủ hồng, nằm lên giường rồi được Trần Mỹ Linh tấn kĩ góc chăn, đứa bé nhanh chóng nhắm mắt, tiến vào mộng đẹp.
Bé con ngủ rồi, thân thể nhỏ gầy rút lại, cuộn tròn. Tư thế này Quảng Linh Linh rất quen thuộc, bởi vì khi mới kết hôn, Trần Mỹ Linh cũng ngủ như vậy.
Đây là tư thế ngủ đầy phòng bị, không có cảm giác an toàn, thật ra không hề tốt cho sức khỏe. Quảng Linh Linh thở dài, xoa đầu đứa bé, sau đó xoay người lại nhìn Trần Mỹ Linh.
Gương mặt Trần Mỹ Linh không có cảm xúc gì rõ ràng ngoài vẻ mệt mỏi thoáng qua. Nàng kiên nhẫn vỗ về đứa bé, thấy đứa bé ngủ rồi mới kéo Quảng Linh Linh đứng dậy, cùng nhau ra khỏi phòng.
Dỗ đứa bé ngủ xong, hai người bước ra phòng ngoài, cuối cùng cũng có thể nói chuyện với âm lượng bình thường.
Quảng Linh Linh thân mật xoa đầu Trần Mỹ Linh hệt như ban nãy làm với đứa trẻ: "Nước ấm rồi, con bé cũng ngủ. Nếu không em đi tắm đi."
Nói xong, cô nắm tay Trần Mỹ Linh, đưa đến bên môi hôn nhẹ: "Em nhìn em kìa, cả người cũng lạnh cóng."
Trần Mỹ Linh lại không làm theo lời Quảng Linh Linh như thường lệ mà ngẩng đầu nhìn cô, cũng khiến cô đối diện với ánh mắt mình.
Trần Mỹ Linh vừa rồi còn bình tĩnh, giờ phút này lại giống một con thú bị giam cầm. Trong mắt nàng là sự đau xót và phẫn nộ đang cố kiềm chế, khiến bàn tay đang vỗ má nàng của Quảng Linh Linh cũng phải khựng lại.
"Chị biết vì sao con bé không muốn tắm không?" Trần Mỹ Linh nhỏ giọng hỏi.
Quảng Linh Linh lắc đầu. Cô thật sự không biết.
Trần Mỹ Linh đau khổ vùi mặt vào lòng bàn tay: "Bởi vì trên người con bé toàn là vết thương. Vừa rồi nó còn bị mẹ nuôi lột quần áo, phô bày hết những vết thương đó ra trước mắt người khác. Con bé là trẻ mồ côi. Nó còn nhỏ như thế, bị người nhà vứt bỏ đã đủ đáng thương rồi. Nhưng vì sao? Vì sao mà khó khăn lắm mới có một gia đình chịu đón nhận nó rồi lại gặp phải loại người như vậy? Nếu không muốn làm mẹ, vì sao phải sinh tụi em ra?"
Đoạn trước đều kể lại bất hạnh cô bé gặp phải, chỉ có câu cuối cùng, hai tiếng "tụi em" cũng khiến tim Quảng Linh Linh đau đớn.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Trần Mỹ Linh, để nàng từ từ thả lỏng dưới sự vỗ về chậm rãi ấy.
Cuối cùng, nước nấu xong cũng đành lãng phí. Trạng thái Trần Mỹ Linh thế này, Quảng Linh Linh thật sự không yên tâm để nàng một mình. Cho nên cô đành cầm khăn thấm nước ấm, vừa nghe Trần Mỹ Linh kể lại sự tình vừa lau chùi mặt mũi và cả người đối phương.
Trần Mỹ Linh khô mát ngồi trên sô pha, chìm trong ánh mặt trời giữa trưa ấm áp. Nàng tựa vào vai Quảng Linh Linh, dường như chỉ cần làm vậy đã có thể thả lỏng, thư giãn hoàn toàn.
Nàng kể hết cho Quảng Linh Linh nghe về vụ ủy thác mới nhận, tình huống gia đình thân chủ, đầu đuôi sự việc cùng chuyện khiến người ta giận sôi xảy ra lúc trưa.
"Em mà cũng đánh người á?" Quảng Linh Linh nghe đến khúc Trần Mỹ Linh nói mình tát Lưu Lệ Phương một cái thì kinh ngạc vô cùng. Cô xoay người Trần Mỹ Linh nhìn trái nhìn phải, sau đó nói với vẻ tò mò: "Đánh kiểu gì? Đâu diễn tả lại chị xem. Chị thật sự tưởng tượng không ra bộ dáng em lúc đó thế nào."
Trần Mỹ Linh bị hành động nói giỡn một cách nghiêm túc của Quảng Linh Linh chọc cười. Nàng vỗ nhẹ gương mặt chị: "Thì vầy thôi."
Bầu không khí trong nhà cuối cùng cũng bình thường trở lại. Nhìn Trần Mỹ Linh đã có thể đùa giỡn với mình, Quảng Linh Linh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nói giỡn được nghĩa là cũng có thể nói chuyện chính được, Quảng Linh Linh nghiêm túc hỏi Trần Mỹ Linh: "Vậy tiếp theo em tính làm sao? Định xử lý đứa bé này thế nào đây?"
Trần Mỹ Linh hít sâu một hơi, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Em định chiều hẹn Thành Kiến Quốc ra gặp, cho anh ta thêm một cơ hội nữa. Nếu sự thật chứng minh người này thật không đáng tin, như vậy..."
Một đợt tạm dừng kéo dài trong khi đại não Trần Mỹ Linh nhanh chóng vận động. Cuối cùng, nàng quyết định nói ra suy nghĩ thật lòng. Trần Mỹ Linh nghiêm túc nhìn Quảng Linh Linh, nhả rõ từng chữ: "Em nghĩ em chỉ còn cách cướp đoạt tư cách nuôi dưỡng của vợ chồng họ, cưỡng chế giải trừ quan hệ nhận nuôi của gia đình ấy với đứa bé."
Trần Mỹ Linh còn chưa nói xong, nhưng Quảng Linh Linh đã hiểu rõ.
Một khi giải trừ quan hệ nhận nuôi thì đứa bé đang an tĩnh nằm trong phòng ngủ nhà các cô lúc này sẽ phải quay lại sống ở trại trẻ mồ côi. Đó chưa hẳn đã là chuyện tốt. Con người sống quần cư trong xã hội, mà xã hội lại được cấu thành từ những đơn vị cơ bản là gia đình. Rời khỏi môi trường gia đình đối với sự phát triển của con trẻ suy cho cùng vẫn là một loại thiếu hụt. Rõ ràng là hạ sách nhưng lại được Trần Mỹ Linh cất nhắc lên đầu. Ý nàng muốn biểu đạt đối với Quảng Linh Linh mà nói đã quá rõ ràng.
Trần Mỹ Linh hẳn là muốn giữ đứa nhỏ này lại.
Quả nhiên, vợ cô sau khi nghiêm túc lại cẩn thận quan sát nét mặt cô một lúc thì lại thử mở lời: "Nếu... Nếu mọi chuyện thật sự phát triển theo chiều hướng xấu thì tụi mình... tụi mình có thể thử cho con bé một mái nhà được không? Em biết đây là lần đầu em... em với chị gặp đứa nhỏ này. Chúng ta không hiểu bản tính, tính cách nó như thế nào, lại càng không thể biết được nó sẽ trưởng thành ra sao, đã từng trải qua một lần nhận nuôi thất bại có để lại bóng ma tâm lý gì trong lòng nó không, sau này nhớ đến chúng ta sẽ cảm kích hay oán hận. Nhưng em thật sự... Em..."
Luật sư Trần bình thường mồm mép lanh lợi giờ lại bối rối mà thổ lộ với Quảng Linh Linh hết thảy những suy nghĩ và bất an trong lòng. Đây vẫn là lần đầu tiên Quảng Linh Linh thấy Trần Mỹ Linh như vậy. Nàng trông rất lo lắng. Vừa khát vọng nhận được sự tán thành nhưng vẫn bận tâm đến cảm nhận của cô. Điều đó khiến Trần Mỹ Linh nói năng không được trôi chảy.
Nhưng mà Quảng Linh Linh nghĩ thật ra Trần Mỹ Linh không cần giải thích với cô nhiều như vậy. Nàng chỉ cần nói một câu "Em muốn làm thế" là đủ rồi.
Trần Mỹ Linh còn rất nhiều lời chưa nói xong, nhưng Quảng Linh Linh đã không cho nàng cơ hội ấy. Môi nàng bị hôn lên. Hơi thở của nàng và Quảng Linh Linh chậm rãi hòa lẫn vào nhau.
Trái tim Trần Mỹ Linh cuối cùng cũng an tĩnh lại, bởi vì nàng biết đây là câu trả lời của Quảng Linh Linh. Điều nàng có thể làm bây giờ chính là cố gắng đáp lại sự tín nhiệm và mong chờ của cô.
Ánh nắng trưa ấm áp phủ lên hai người khiến nụ hôn này càng thấm đẫm sự ngọt ngào và rung động.
Khi những cánh môi tách nhau ra, Quảng Linh Linh để Trần Mỹ Linh khẽ tựa vào đầu vai mình, từ từ vuốt ve phần sau cổ nàng. Mèo thường thích động tác trấn an như vậy.
Quả nhiên, Trần Mỹ Linh rúc vào lòng Quảng Linh Linh, thi thoảng thấy thoải mái còn cọ cọ cô.
"Tiểu Linh." Cuối cùng Quảng Linh Linh cất lời: "Em có thể làm bất kì chuyện gì em muốn làm."
Trần Mỹ Linh ngẩng đầu, nhìn Quảng Linh Linh không chớp mắt.
Quảng Linh Linh lại cúi người hôn lên trán Trần Mỹ Linh: "Cho dù cuối cùng mọi chuyện không được như ý muốn, cũng có chị cùng em gánh vác hết thảy hậu quả. Em không cần phải lo lắng."
Trần Mỹ Linh thấy mắt mình đã ươn ướt, trái tim trong lồng ngực đang cật lực nhảy nhót. Cuối cùng nàng dụi mắt, lẩm bẩm nói: "Chắc đời trước em cứu cả Ngân Hà nên đời này mới gặp được chị."
Quảng Linh Linh nghe xong cười ha hả, sau đó cúi đầu khẽ nói bên tai Trần Mỹ Linh: "Không, chị mới là người cứu cả Ngân Hà."
Đứa bé ngủ một giấc đến hai giờ chiều, lúc mở mắt ra thì vẫn còn lơ mơ với khung cảnh chung quanh.
Đây là đâu nha?
Mãi một lúc lâu sau mới nhớ ra, chỗ này không phải nhà, nó đã bị mẹ đuổi đi rồi.
Trẻ con sáu tuổi thật ra biết nhiều hơn người lớn nghĩ. Đứa bé biết mình không phải con ruột của ba mẹ, cũng biết ba mẹ sắp tách ra, mà mẹ không hề muốn nó.
Thật ra giữa ba và mẹ thì nó thích ba hơn một chút. Ba sẽ cười với nó, sẽ ôm nó, còn mua kẹo chơi đùa bảo nó bắt lấy, quan trọng nhất là ba không đánh. Nếu có thể thì...
Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, dì Trần xinh đẹp kia bước vào. Dì là người đẹp nhất nó từng gặp, còn đẹp hơn cả diễn viên trên TV.
À...
Có lẽ nên nói là một trong những người xinh đẹp nhất, vì nó cũng rất thích một dì khác đi theo sau. Cả hai đều thật dịu dàng, đều từng ôm mình. Lúc được hai người ôm lấy, nó có thể ngửi được mùi chanh hương thảo thơm thơm trên người họ.
"Thức rồi sao?" Trần Mỹ Linh vừa vào đã thấy cô bé tròn xoe mắt nhìn ra cửa.
Quảng Linh Linh tiến lại gần, ngồi xổm bên mép giường xoa đầu đứa bé, cười hỏi: "Thức thì chúng ta dậy ăn chút gì đi. Con đói bụng chưa, hửm?"
Quảng Linh Linh có sức. Chờ đứa nhỏ ngồi dậy, cô trực tiếp vươn tay ôm đứa bé từ ổ chăn ra, để đứa nhỏ câu cổ, nằm áp người lên ngực mình.
Đứa bé hoảng sợ vì chưa bao giờ được người phụ nữ nào ôm như vậy, vội siết chặt quần áo Quảng Linh Linh. Quảng Linh Linh vỗ vỗ sau lưng từng chút để đứa bé từ từ an tâm.
"Yên tâm, không làm té con đâu. Chúng ta đến nhà ăn ăn cơm thôi."
Đồ ăn trưa tương đối thanh đạm. Trần Mỹ Linh cùng Quảng Linh Linh vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải đút cơm, nào ngờ đứa bé lại cầm thìa, tự ăn rất giỏi. Có điều lúc đứa nhỏ ăn cơm cũng như lúc khóc, căn bản không phát ra tiếng động gì, đôi khi bất cẩn để muỗng chạm chén đĩa còn cảnh giác đưa mắt nhìn phản ứng của Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh.
Hai người liếc nhau. Các nàng không nghĩ đây là biểu hiện cho việc Thành Kiến Quốc và Lưu Lệ Phương đã dạy dỗ đứa bé rất tốt. Đứa bé rõ ràng là bị đánh đến sợ, căn bản không dám làm bất kì chuyện gì có thể khiến người lớn không vui.
Nháy mắt, khẩu vị của Trần Mỹ Linh mất hết. Nàng cảm thấy buổi sáng chỉ tát Lưu Lệ Phương một cái thật sự quá hời cho cô ta. Nàng hận không thể trút hết lên người cô ta tất cả những gì đứa bé đã phải chịu.
"Dì ơi, con no rồi." Nó cẩn thận đặt muỗng vào chén, cố gắng không để phát ra một tiếng động nào. Sau đó nó mở to mắt, nhút nhát hỏi: "Lát nữa dì sẽ đưa con về nhà sao?
Trong đôi mắt trong veo kia không hề có sự khát khao, mong chờ mà ngược lại, nó chứa đầy sợ hãi cùng sự mờ mịt không thể diễn tả bằng lời.
Nó hẳn không muốn trở lại đó.
Nhưng không về thì nó còn nơi nào để đi nữa đây?
Cuộc sống trong trại trẻ mồ côi, nó đã không nhớ rõ, chỉ còn loáng thoáng một chút ấn tượng thật mơ hồ.
Vách tường xám trắng, loạt giường giống hệt nhau, trẻ con đủ tuổi lớn nhỏ quây quần ăn cơm, bốn phía tràn đầy tiếng khóc, tiếng kêu, tiếng đùa giỡn. Nó nhớ hình như có một bé trai lớn hơn, cao hơn từng ăn hiếp nó, đẩy nó ngã xuống đất. Sau đó nókhóc, mong có người sẽ chú ý đến sự tồn tại của nó mà ôm, mà an ủi nó một chút. Nhưng trẻ con quá nhiều, người trông lại quá ít. Cuối cùng nó không thể không tự mình bò dậy.
Nghĩ đến đó, nó bất giác run rẩy, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com