Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 149



Trần Mỹ Linh nhìn phản ứng trước sau của cô bé, khẽ thở dài. Nàng vươn tay xoa xoa đầu cô bé: "Chiều nay dì sẽ đi gặp ba con. Nếu có thể..."

Trần Mỹ Linh còn chưa nói dứt câu thì ánh mắt của cô bé đã sáng lên, nhanh chóng cất lời: "Dì, dì mang con cùng đi gặp ba được không?"

Vừa nói xong, cô bé lại sợ hãi. Trước kia ở nhà, nếu dám mở miệng ngắt ngang lời mẹ là sẽ bị đánh. Cô bé cảm thấy mình đã làm sai, biểu hiện không đủ lễ phép, vì thế lập tức xin lỗi Trần Mỹ Linh: "Dì ơi, con xin lỗi."

Nếu là bé gái được nâng niu nhà người khác, sao có thể sợ thành như vậy chỉ vì nhiều lời một câu? Trần Mỹ Linh xoa bàn tay bé nhỏ của cô bé, cười an ủi: "Con muốn gặp ba phải không?"

Cô bé gật đầu.

Trần Mỹ Linh ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng đồng ý: "Thế này vậy, lát nữa dì dẫn con đi cùng, nhưng con cũng phải hứa với dì. Dì và ba phải nói chuyện quan trọng. Gặp được ba rồi con phải ngoan ngoãn chờ một bên. Được không?"

"Vâng." Cô bé gật đầu thật mạnh.

Trong khi một lớn một nhỏ bên đây giao lưu thì Quảng Linh Linh đã dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, chén đũa rửa xong úp lên giá. Cô vừa lau khô tay vừa bước đến.

"Chiều chị đi cùng hai người. Em với thân chủ bàn chuyện. Con bé thì cùng chị chờ em trong văn phòng." Quảng Linh Linh đề nghị.

"Có làm chậm trễ chuyện của chị không?" Trần Mỹ Linh hỏi.

Quảng Linh Linh lắc đầu: "Chị có nói với Minh Di chiều không về công ty rồi. Nếu có chuyện gì em ấy sẽ gọi."

Trần Mỹ Linh cân nhắc rồi cũng đồng ý với đề nghị của Quảng Linh Linh. Nàng muốn đi gặp Thành Kiến Quốc. Có thể thấy cô bé vẫn có tình cảm nhất định với anh ta. Nếu Thành Kiến Quốc cũng luyến tiếc đứa con gái đã nuôi ba năm này thì bọn họ rồi sẽ thương lượng ra được hướng đi thích hợp cho cô bé. Trong thời gian đó, nếu có Quảng Linh Linh trông chừng thì vẫn hơn để cô bé trong văn phòng một mình.

Trần Mỹ Linh tính toán xong bèn gọi cho Thành Kiến Quốc, hẹn giờ gặp nhau lúc chiều tại Hoa Sách. Thành Kiến Quốc cho rằng luật sư tìm mình là có suy nghĩ hay ý tưởng gì mới đối với vụ kiện nên chẳng nghĩ ngợi gì nhiều đã đồng ý ngay.

Trong phòng tiếp khách của Trần Mỹ Linh, Thành Kiến Quốc đẩy cửa bước vào.

"Luật sư Trần..." Thành Kiến Quốc còn chưa nói hết câu thì đã nhìn thấy một bóng dáng bé nhỏ quen thuộc chạy về phía mình.

"Ba."

Tiếng "Ba" lảnh lót ấy hệt như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt Thành Kiến Quốc. Anh ta ngơ ngác nhìn đứa bé đang ôm chặt đùi mình một lúc, sau đó vươn tay đẩy ra theo bản năng.

Nếu không phải Trần Mỹ Linh đứng gần đó thì cô bé hẳn đã bị anh ta đẩy ngã.

Cô bé ngơ ngác, mờ mịt đứng đó, sững sờ nhìn Thành Kiến Quốc đang trỏ vào mình với vẻ dữ tợn, chất vấn Trần Mỹ Linh: "Sao... sao nó lại ở đây?"

Không cần nói thêm gì nữa, thái độ của Thành Kiến Quốc đã thuyết minh hết tất cả.

Lúc này Quảng Linh Linh đứng dậy, nắm tay cô bé, dịu giọng nói: "Chúng ta qua phòng kế bên chờ nhé, được không?"

Cô bé rưng rưng nước mắt được Quảng Linh Linh dắt tay, ngoan ngoãn đi theo đối phương ra cửa. Mỗi bước đi, nó đều ngoái đầu lại nhìn Thành Kiến Quốc. Nó còn muốn gọi một tiếng "ba" nữa, đã rất lâu nó chưa được gặp, muốn nói nó nhớ người nọ. Nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh băng của Thành Kiến Quốc, tiếng "ba" kia cuối cùng vẫn tắc tại cổ họng, không cách nào cất lên.

Bước theo Quảng Linh Linh ra ngoài. Trong nháy mắt cửa khép lại, cô bé nghe bên trong truyền ra giọng ba cùng dì đang nói chuyện. Nó nghe ba mình gần như rít gào: "Luật sư Trần, không phải tôi nói rất nhiều lần rồi sao? Cái gì tôi cũng có thể nhượng bộ, chỉ có đứa bé là không. Nó tuyệt đối không thể theo tôi. Tôi không mang theo nó được."

Thì ra, ba cũng không muốn nó.

Quảng Linh Linh cảm giác được cô bé đi bên cạnh hơi chùn bước, bèn cúi nhìn theo bản năng. Chỉ thấy từng giọt nước mắt im lặng lăn dài trên má lộp độp rơi trên sàn.

Lời Thành Kiến Quốc nói, cô bé đều nghe được, Quảng Linh Linh cũng vậy. Cô xoa đầu cô bé, sau đó ngồi xổm xuống để thân thể bé nhỏ ấy có thể tựa vào lòng mình.

Cô khẽ dùng lực, ôm cả người cô bé lên.

Cả khuôn mặt cô bé đều khóc đến lấm lem nhưng lại không phát ra lấy một tiếng động, cố lau mặt nhưng cuối cùng thật sự không cách nào đè nén nỗi khổ sở trong lòng mà ghé vào lòng Quảng Linh Linh, ôm cổ cô khóc tu tu. Tiếng khóc ấy nghe như tiếng mèo con nỉ non, khiến Quảng Linh Linh khó chịu vô cùng.

"Đừng khóc, ngoan. Chúng ta vào văn phòng chơi một lát. Văn phòng của dì rất xinh đẹp." Nói xong, Quảng Linh Linh đẩy cửa văn phòng Trần Mỹ Linh.

Bốn bức tường trắng toát, giá sách chứa đầy các loại văn kiện được xếp ngay ngắn, bàn làm việc ngăn nắp thuần một màu đen, phong cách hiện đại điển hình...

Khung cảnh trước mắt thật sự khác quá xa cái "rất xinh đẹp" mà Quảng Linh Linh vừa thuận miệng an ủi đứa bé.

Chính Quảng Linh Linh cũng sửng sốt ba giây, sau đó sờ sờ mũi: "À, lúc dì Trần của con ngồi đây thì nơi này đúng là rất xinh đẹp."

So với văn phòng, đương nhiên vẫn là người càng thuận mắt, dễ nhìn hơn.

Quảng Linh Linh lỡ hố, khiến cô bé cũng ngừng khóc, nằm trong lòng Quảng Linh Linh, nhìn cả văn phòng trước mắt. Tiếng nói cách vách cũng rời xa.

Cô bé khẽ nâng đầu, chớp đôi mắt to tròn nhìn Quảng Linh Linh. Ở khoảng cách gần như vậy, Quảng Linh Linh mới phát hiện lông mi cô bé này vừa dài vừa cong, hệt như búp bê nước ngoài.

Đúng là một cô bé đáng yêu quá mức, Quảng Linh Linh cảm thán. Cô thật sự không hiểu sao cha mẹ nuôi của đứa nhỏ này đã nuôi nó ba năm mà lại nhẫn tâm vứt bỏ như vậy.

"Dì ơi, có phải ba cũng không cần con không?" Cô bé thấp giọng hỏi, trong giọng nói khó có thể che giấu sự mất mát.

Quảng Linh Linh hôn đứa bé một cái thật kêu, rồi an ủi: "Là chúng ta không cần hắn."

Trong phòng tiếp khách, Trần Mỹ Linh không chút bận tâm cơn giận của Thành Kiến Quốc. Chờ đối phương la hét xong, Trần Mỹ Linh mới ngồi trên ghế, lạnh nhạt mở miệng: "Giữa trưa tôi đã gặp qua Lưu Lệ Phương vợ anh. Cô ta trực tiếp ném đứa bé bên ngoài, để tôi dẫn nó đến tìm anh."

Thành Kiến Quốc nghe vậy lại sốt ruột.

"Luật sư Trần, cô cũng không thể nhận ủy thác kiểu đó nha. Tôi đã nói rồi, tôi không muốn đứa nhỏ, không muốn đứa nhỏ. Cô mang nó đến bảo tôi làm sao đây?" Nói xong, Thành Kiến Quốc đảo tới đảo lui trong phòng. Cuối cùng dường như không nghĩ ra được cách, hắn lại bước đến trước mặt Trần Mỹ Linh ăn vạ: "Tôi mặc kệ. Đứa nhỏ này là cô mang đến. Hoặc là cô dẫn về trả cho Lưu Lệ Phương, hoặc là cô tự coi làm sao được thì làm. Dù sao tôi không nhận. Sau này tôi cũng không muốn gặp lại nó nữa. Nó không phải tôi sinh, tôi không phải cha ruột. Dựa vào đâu mà tôi phải nuôi nó chứ?!"

Thành Kiến Quốc nói xong thấy khô cổ, bèn tiện tay cầm lấy cốc giấy trên bàn nhấp một ngụm nhuận hầu. Đúng lúc này, Trần Mỹ Linh nói: "Lưu Lệ Phương vợ anh ngược đãi con gái nuôi của hai người. Chuyện này anh biết không?"

Thành Kiến Quốc thiếu chút nữa đã sặc. Hắn ho khan hai tiếng rồi lén quan sát sắc mặt Trần Mỹ Linh.

Sao hắn lại không biết cho được. Cho dù không biết, Lưu Lệ Phương cũng sẽ tìm mọi cách để hắn biết, bởi đối phương cũng không muốn đứa con gái này. Nhưng nếu thẳng thắn nói chuyện ấy ra với người ngoài thì chẳng phải hắn lại càng khó có thể thoát khỏi cục nợ đó sao? Dù sao pháp luật cũng không thể phán đứa bé cho một người giám hộ ngược đãi nó được.

Nghĩ đến đấy, Thành Kiến Quốc đột nhiên cảm thấy hối hận. Mà vẻ hối hận đó của hắn cũng chẳng mảy may che giấu, Trần Mỹ Linh liếc mắt một cái đã nhìn thấu.

Thành Kiến Quốc đang hối hận điều gì? Chẳng lẽ là hối hận vì mình đã không bảo vệ tốt con gái sao?

Đương nhiên không phải. Thành Kiến Quốc là đang hối hận vì thủ đoạn thoát thân tốt như vậy mà lại để vợ mình giành trước. Chỉ là hắn thấy con bé xinh đẹp, đáng yêu nên bình thường đối xử không tệ, cũng hay trêu đùa nó thôi. Kết quả nào ngờ lại khiến nha đầu này nhớ kĩ, vừa rồi còn nhào đến ôm hắn, kêu ba.

Thành Kiến Quốc biết giờ phút này đã không giấu được nữa rồi, đành phải nói thật với Trần Mỹ Linh: "Luật sư Trần, tôi thừa nhận. Tôi biết chuyện Lưu Lệ Phương đánh con, cũng biết không nói thật với cô là tôi không đúng. Nhưng chuyện này thật sự quá bất lợi cho tôi."

Trần Mỹ Linh hờ hững cất lời: "Thật ra con bé rất ỷ lại anh. Nó nói ba rất tốt với nó, chưa bao giờ đánh đập. Nó là đứa trẻ ngoan, cũng rất hiểu chuyện. Anh có muốn suy nghĩ lại không?"

Thành Kiến Quốc đột nhiên trở nên kích động, "soạt" một tiếng nhảy dựng khỏi sô pha: "Dựa vào đâu mà Lưu Lệ Phương đánh nó còn tôi đối xử tốt thì đẩy đứa nhỏ này cho tôi? Vậy không phải chơi tôi sao?"

Ngay sau đó, như sực nhớ ra điều gì, Thành Kiến Quốc chỉ vào Trần Mỹ Linh nói: "Luật sư Trần, cô phải nhớ cho kĩ, chỗ này của cô là văn phòng luật sư, không phải tổ chức cứu trợ trẻ em. Thứ cô cần quan tâm không phải nhu cầu của nó mà là của tôi. Của tôi!"

Trần Mỹ Linh lại không để ý thái độ của Thành Kiến Quốc mà chỉ hơi gật đầu: "Nói vậy, anh Thành đã quyết định chắc chắn rồi đúng không?"

Thành Kiến Quốc tức giận đáp: "Tôi đã nói rất nhiều lần rồi. Chuyện gì cũng thương lượng được, chỉ duy nhất chuyện đứa nhỏ là tôi không thể nào nhượng bộ."

Trần Mỹ Linh không nói thêm gì nữa, chỉ quăng một phần hợp đồng ra. Đó là hợp đồng ủy thác của nàng và Thành Kiến Quốc.

Thành Kiến Quốc thấy vậy, không quá hiểu: "Luật sư Trần, cô đây là có ý gì?"

Trần Mỹ Linh đáp rất bình tĩnh: "Sở dĩ anh và Lưu Lệ Phương không cách nào thỏa thuận ly hôn là vì không thống nhất được quyền nuôi nấng đứa trẻ. Cho nên hai người không cần luật sư, chỉ cần giải trừ quan hệ nhận nuôi thì các người tự nhiên có thể trực tiếp thỏa thuận ly hôn mà không cần thưa kiện."

"Nhưng mà..."

Thành Kiến Quốc còn muốn nói gì nữa nhưng Trần Mỹ Linh đã giúp hắn bổ sung nửa câu sau: "Anh muốn nói Cục Dân Chính không đồng ý đúng không? Anh yên tâm, sắp tới đây họ sẽ đồng ý. Tôi sẽ khiến họ đồng ý. Anh ký tên lên tờ giải trừ ủy thác, tôi sẽ giúp anh giải quyết vấn đề này."

Thành Kiến Quốc nửa tin nửa ngờ: "Cô... cô vì sao lại muốn giúp chúng tôi?"

"Giúp các người?" Trần Mỹ Linh cười lạnh: "Anh Thành, tôi không phải giúp các người, càng không phải giúp Lưu Lệ Phương vợ anh. Tôi chỉ muốn giúp cô bé kia."

Như vậy thì Thành Kiến Quốc yên tâm rồi. Thì ra luật sư Trần này là kẻ thích lo chuyện bao đồng. Người như vậy là muốn tìm chỗ tốt cho đứa bé chứ còn gì nữa.

Thành Kiến Quốc vui vẻ nói: "Được, được, được. Cô xem, tôi cùng Lưu Lệ Phương, tụi tôi đều không thích hợp nuôi đứa bé đâu. Vẫn là giải trừ quan hệ nhận nuôi đi thôi. Giải trừ thì tốt, tốt cho tất cả các bên."

Thành Kiến Quốc ký tên thật thoải mái. Hắn biết vị luật sư Trần trước mặt chướng mắt loại người như hắn. Nhưng vậy thì có sao? Chỉ cần đạt mục đích là được.

Xử lý xong hết thảy thủ tục, Thành Kiến Quốc liền chuẩn bị cáo từ.

Trước khi đi, Trần Mỹ Linh gọi gã lại: "Anh Thành, anh biết tại sao vợ chồng anh bao lâu nay không có con không?"

Thành Kiến Quốc sửng sốt, sau đó lắc đầu theo bản năng.

Chỉ nghe Trần Mỹ Linh lạnh lùng gằn từng chữ: "Bởi vì các người không xứng. Người như các người không xứng có con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com