Chương 176
"Em là do bà ngoại nuôi lớn."
Chuyện này Quảng Linh Linh đã biết từ đầu, nhưng cô vẫn lắng nghe thật sự nghiêm túc.
"Sau khi cha mẹ ly hôn, em vốn dĩ nên đi theo mẹ. Nhưng bà ta lại ném em cho bà ngoại rồi lập tức ra nước ngoài, không bao giờ về nữa. Lại nói, thật ra chuyện của Xán Xán cũng khá giống em."
Nàng và Quảng Xán đều là những đứa trẻ bị mẹ ruột vứt bỏ. Cho nên khi biết tình huống của Quảng Xán, nàng không cách nào làm ngơ mà không quan tâm.
Trần Mỹ Linh lật quyển album trong tay, lật đến hết. Cuối album là một bức ảnh cũ chụp đã nhiều năm, trong ảnh có một phụ nữ xinh đẹp, lạnh nhạt, trên tay cô ta ôm một bé gái chưa được thôi nôi. Không cần giới thiệu thì Quảng Linh Linh cũng có thể đoán được đứa bé ấy là Trần Mỹ Linh, mà người phụ nữ xa lạ ôm nàng chính là mẹ ruột.
Đây là lần đầu tiên Quảng Linh Linh thấy mẹ Trần Mỹ Linh, thật sự không quá giống trong tưởng tượng của cô.
"Ảnh có bà ta cũng chỉ còn mỗi tấm này, còn lại phần lớn đều đã bị gỡ hết trước lúc đi. Bà ta đi rất dứt lòng."
Một lần nữa nhắc đến chuyện mẹ vứt bỏ mình, giọng điệu Trần Mỹ Linh giờ đã vô cùng bình thản, như thể bà ta chỉ đi ra ngoài một chuyến. Thời gian cuối cùng đã xói mòn hết thảy yêu hận. Rất nhiều chuyện trước kia trằn trọc khó quên giờ lại chẳng thể nào gây ảnh hưởng. Nỗi lòng Trần Mỹ Linh cũng dần trở nên tĩnh lặng.
Quảng Linh Linh đau lòng nhìn Trần Mỹ Linh, nhưng sự chú ý của nàng dường như vẫn đặt vào quyển album. Nàng lẩm bẩm tự nói: "Thật ra mẹ cũng không hoàn toàn mặc kệ em như cha. Khi đã ổn định ở nước ngoài, bà ta vẫn thường hay gửi tiền về. Chẳng qua số tiền đó, bà ngoại một đồng cũng không động đến. Đối với mẹ em, bà ngoại chỉ có một yêu cầu duy nhất, bà muốn mẹ em quay về. Cho dù muốn sống vì bản thân thì ít nhất cũng nên thỉnh thoảng về xem em. Nửa năm một lần cũng được, một năm một lần cũng được, cho dù chỉ gọi điện trò chuyện, quan tâm cuộc sống của em một chút thôi cũng tốt. Đó là trách nhiệm làm mẹ của bà ta. Em nhớ đó là lần bà ngoại tức giận nhất, bà nói với mẹ em nếu chỉ vậy còn làm không được thì cũng không cần phải gởi tiền về nữa, bà có thể nuôi nổi em, số tiền đó một đồng bà cũng sẽ không nhận."
Quảng Linh Linh nghe rất tập trung. Khi Trần Mỹ Linh dừng tại đó, cô cũng đã đoán được đoạn sau.
Mẹ Trần Mỹ Linh không về lần nào, mà bà ngoại cũng thật sự làm như lời đã nói, không đụng đến một đồng tiền được gửi.
Quả nhiên, Trần Mỹ Linh thở dài, lại vuốt ve gương mặt cụ bà trong ảnh: "Bà ngoại không lấy tiền của mẹ. Hai người như chơi kéo co vậy, một người đúng hạn gửi tiền vào, một người đúng giờ trả tiền lại. Cho dù em đã đủ mười tám tuổi, mẹ không còn nghĩa vụ nuôi nấng theo pháp luật nữa thì tình huống đó vẫn không dừng lại, cứ tiếp diễn mãi đến khi bà ngoại... qua đời."
Trần Mỹ Linh có thể bình tĩnh nhắc đến cha mẹ, nhắc đến quá khứ từng bị vứt bỏ thời thơ ấu, nhưng nàng vĩnh viễn không cách nào thản nhiên đối mặt với hồi ức bà ngoại qua đời.
Hốc mắt nàng dần ửng đỏ, Quảng Linh Linh thấy có nước mắt rơi lên tập ảnh.
Một giọt, hai giọt...
Nước mắt như vỡ đê, Trần Mỹ Linh đành phải khép album lại, vùi mặt vào lòng bàn tay.
Quảng Linh Linh đổi tư thế. Cô ngồi quỳ trên giường, ôm cả người Trần Mỹ Linh vào lòng, dịu dàng vỗ về, trấn an. Nhưng trong tâm cô cũng có một giọng nói bi thương vang vọng. Nếu có thể gặp lại nàng sớm một chút thì tốt rồi. Nếu sớm một chút...
Quảng Linh Linh từng tìm hiểu bệnh tình của bà ngoại. Tuy là bệnh cấp tính, rất nguy hiểm nhưng cũng không phải không có cách chữa. Rất nhiều nước phát triển có phương án điều trị với tỉ lệ thành công cao. Tiếc thay Trần Mỹ Linh lúc đó chỉ là cô sinh viên nghèo, v không có điều kiện ấy.
Trần Mỹ Linh ôm chặt lấy Quảng Linh Linh, giọng nghẹn ngào mà trầm thấp, chứa đựng vô vàn những cảm xúc không cách nào diễn tả bằng lời.
"Thật ra em vẫn hận bọn họ. Em hận bọn họ. Hận Trần Thịnh Nguyên. Hận Vương Đinh. Không phải vì họ vứt bỏ em, mà là vì..."
Chuyện xưa dần được lật lại.
Qua lời kể của Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh biết được càng nhiều uẩn khúc đằng sau chuyện bà ngoại ngã bệnh.
Từ khi đón Trần Mỹ Linh về sống cùng, bà ngoại đã dùng tiền lương, tiền hưu của mình để một tay nuôi cháu. Trần Thịnh Nguyên có gia đình mới ở Hưng Thành, đứa con gái lớn này đương nhiên bị ông ta vứt sang một bên. Mà mẹ Trần Mỹ Linh tuy vẫn gửi tiền về đều đặn nhưng bà ngoại nhất định cắn răng kiên trì, chỉ mong con gái có thể về gặp cháu, nếu không thì bà quyết không chịu đụng đến số tiền ấy. Vì thế, cuộc sống của bà ngoại và Trần Mỹ Linh tuy an ổn, bình đạm nhưng cũng không có tiền tiết kiệm dư dả.
Bệnh của bà ngoại ập đến rất bất ngờ, không có một dấu hiệu gì báo trước. Khi đó Trần Mỹ Linh vừa vào đại học chưa lâu, nàng gom hết tất cả tiền trong nhà cũng không đủ bù vào chi phí chữa trị. Mẹ thì đang ở nước ngoài xa xôi, lúc ấy người đầu tiên Trần Mỹ Linh nghĩ đến chính là ba nàng, Trần Thịnh Nguyên.
Năm đó Trần Mỹ Linh có gọi cho ba mình một cuộc điện thoại. Nàng lúc ấy quá lo lắng, sợ hãi, tựa vào vách tường của bệnh viện mà cả người phát run, nước mắt tràn mi như chuỗi hạt đứt dây không cách nào ngăn lại.
Nàng gọi đến số của ba, may mà ông vẫn dùng số cũ. Điện thoại thông, chỉ chốc lát sau, bên kia đã vang lên giọng nói xa xưa quen thuộc: "A lô, xin chào, ai vậy?"
Trần Mỹ Linh chỉ kịp lau khô nước mắt, nghẹn ngào gọi một tiếng ba.
Bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó cúp máy.
Trần Mỹ Linh muốn cầu xin ông ta giúp đỡ. Nếu có thể, nàng muốn mượn một số tiền, nàng đảm bảo sẽ trả... Chỉ tiếc, người bên kia ngay cả cơ hội mở miệng cũng không cho nàng.
Trần Mỹ Linh không có dũng khí gọi thêm lần nữa. Nàng cảm thấy mình quá mức vô dụng. Cho dù cô có nghĩ mình kiên cường đến thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng, khi đối mặt với cái tình thân rẻ rúng kia, nàng cũng chỉ có thể ôm đầu gối mà nấc nghẹn.
Bác sĩ điều trị cho bà ngoại thấy tội Trần Mỹ Linh nên đã giúp nàng gọi cho người mẹ ở tận nước ngoài.
Nghe bác sĩ nói xong, bên kia điện thoại chỉ có một câu "Tôi biết rồi" hết sức bình tĩnh, rồi chấm hết. Bà ta thậm chí còn không muốn nói một lời với đứa con gái đã lâu không gặp.
Cuối cùng, người vượt ngàn dặm chạy đến vì bệnh tình của bà ngoại lại là đứa con nuôi không có quan hệ huyết thống với bà, cậu của Trần Mỹ Linh.
Chỉ tiếc, bệnh đã trì hoãn quá lâu, cuối cùng bà vẫn phải đi.
Ngày đi, bà ngoại có tỉnh lại trong phút chốc. Những gì nên nói đều đã nói hết rồi, cho nên ở thời khắc cuối cùng bà không để lại lời gì nữa mà chỉ siết chặt tay Trần Mỹ Linh, một phút cũng không buông.
Trần Mỹ Linh biết, bà ngoại hẳn đã rất thất vọng. Bởi vì con gái bà, mẹ nàng cuối cùng vẫn không trở lại.
"Sau khi bà ngoại qua đời, em đã đổi số điện thoại, xóa bỏ tài khoản mấy năm nay mẹ hay gởi tiền về, cắt hết tất cả phương thức liên hệ."
Trần Mỹ Linh chính tay cắt đứt sợi dây giữa mình và mẹ.
Có hả hê không? Có. Ít nhất trong giây phút xóa bỏ tài khoản, Trần Mỹ Linh thật sự có cảm giác đó.
Nhưng đồng thời, nàng cũng cảm thấy thật bi ai. Bởi vì bà ngoại lúc đi vẫn mang tiếc nuối. Nàng vĩnh viễn không quên được ánh mắt trống rỗng những phút cuối cùng của bà.
Trần Mỹ Linh có đầy đủ lí do để thống hận cha mẹ. Nhưng khi gặp lại Trần Thịnh Nguyên, nàng lại biểu hiện vô cùng bình tĩnh. Nàng thậm chí còn cho ông ta một lời hứa hẹn, nói là đến khi ông ta thật sự cần thì nàng sẽ tôn trọng pháp luật, sẽ không bỏ mặc ông ta.
Quảng Linh Linh nhẹ nhàng vỗ về cô vợ trong lòng. Châm chước mãi, cuối cùng cô mới cất giọng: "Tiểu Linh, nếu, nếu quyết định của em là bất đắc dĩ, là bị trói buộc bởi rào cản đạo đức, bị ngăn trở bởi thân phận luật sư, em nói cho chị, để chị làm. Chị sẽ không để những người đó tổn thương đến em nữa."
Trần Mỹ Linh đã sớm dừng khóc. Giờ phút này, nàng chỉ yên lặng tựa vào lòng Quảng Linh Linh, tay vòng quanh eo đối phương, cảm thụ độ ấm và nhịp tim của cô.
"Ý chị là những lời hôm đó nói với Trần Lam sao?"
Quảng Linh Linh không đáp, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng. Cô vừa rồi đúng là ám chỉ chuyện đó.
Trần Mỹ Linh hiểu rõ, bèn giải thích: "Quảng Linh Linh, những lời hôm đó em nói là nghiêm túc. Em thật sự sẽ không bỏ mặc ông ta. Em sẽ chi trả tiền phụng dưỡng."
Quảng Linh Linh uất ức thay Trần Mỹ Linh: "Thật ra chúng ta không cần phải..."
Nhìn chị vợ đầy mặt viết không cam lòng, không tình nguyện, Trần Mỹ Linh cười nhẹ. Tuy vẫn còn ửng đỏ nhưng đôi mắt hoa đào thoáng ánh hồng của nàng như vậy càng khiến người ta không thể dời mắt.
Chỉ nghe Trần Mỹ Linh nói tiếp: "Em học luật, hiểu luật, đương nhiên phải tôn trọng pháp luật. Pháp luật là điểm mấu chốt của xã hội, sẽ không để bất luận kẻ nào muốn làm gì thì làm. Cho nên số tiền phụng dưỡng này chỉ có thể dựa theo tiêu chuẩn sinh hoạt mức thấp nhất ở Hưng Thành, một đồng dư cũng không có."
Chậc...
Quảng Linh Linh vuốt cằm, cô nghĩ cha vợ cùng cô em vợ sau này nếu mỗi tháng đều nhận được chút tiền như bố thí để tống cổ ăn xin ấy thì không biết có bị tức đến vào viện hay không.
Trần Mỹ Linh tiếp tục nói: "Hơn nữa em ra thì Trần Lam đương nhiên cũng phải ra."
Tống cổ nhân đôi...
Quảng Linh Linh cảm thấy răng mình phát đau.
"Nếu sau này bị bệnh, em sẽ cho ông ta đi khám. Ông ta phải sống lâu một chút, dài một chút. Cuộc sống đừng quá tốt, cũng đừng quá tệ."
Nghe được những lời này, vẻ mặt Quảng Linh Linh đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Ánh mắt Trần Mỹ Linh thoáng nhìn xa xăm: "Sinh lão bệnh tử. Thật ra chữ "tử" cuối cùng không phải nặng nề nhất. Tồn tại, già đi, bệnh tật. Tất cả những điều đó bà ngoại em đều đã trải qua, ông ta cũng phải từ từ cảm nhận mới được. Không phải ông ta nói có lỗi với em sao? Người ông ta có lỗi trong cả đời này thật sự quá nhiều. Ông ta phải sống lâu một chút, như vậy mới có đủ thời gian để suy ngẫm và sám hối về những chuyện mình đã gây ra."
Quyển album kia còn đặt bên cạnh hai người, trang bìa là ảnh chụp chung của Trần Mỹ Linh và bà ngoại.
Trước kia, Trần Mỹ Linh chỉ có bà ngoại, nhưng hiện tại, v đã có một gia đình hoàn chỉnh.
Quảng Linh Linh muốn kéo người yêu ra khỏi hồi ức. Cô nghĩ đến một cách hay.
Quảng Linh Linh tay dài chân dài, trực tiếp duỗi qua đặt album lên tủ đầu giường. Mà cùng với động tác đó, Trần Mỹ Linh cũng bị cô đè xuống.
Những cái hôn nóng bỏng mà ngắn ngủi thổi quét đến.
"Nhột quá." Trần Mỹ Linh muốn trốn.
"Không, không nhột. Không tin đổi thành em hôn chị thử xem." Quảng Linh Linh nói xong vội cởi quần áo, cho Trần Mỹ Linh một cơ hội phản kích.
Cơ hội mất mặt như vậy ai mà thèm. Luật sư Trần xoay người toan xuống giường, nhưng vẫn là câu nói kia.
Trốn không thoát.
Quảng Linh Linh kéo người trở lại, hôn càng nhiệt tình. Mãi một lúc sau cô mới có rảnh để mở miệng nói chuyện: "Lần nào cũng trốn không thoát nhưng vẫn muốn giãy giụa. Tiểu Linh của chị quả là rất kiên trì. Đây là tình thú của riêng hai người tụi mình sao? Nói thật, chị còn rất thích."
Cuối cùng đồng chí Trần Mỹ Linh cũng thôi chống cự. Nàng phát hiện bất luận mình làm gì đều chỉ khiến Quảng Linh Linh càng hứng thú, càng nhiệt tình với trò chơi người lớn này hơn thôi. Có điều..
Nàng cũng rất thích sự nhiệt tình của Quảng Linh Linh. Tình yêu mãnh liệt ấy có thể khiến nàng quên đi tất cả phiền não, có thể đưa cô thể nghiệm niềm vui sướng cực hạn, mang nàng cùng bay lên tận mây xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com