Chương 18
"Dạo này em ấy thế nào?" Trần Mỹ Linh hỏi.
Trương Tích nhìn cô sinh viên kia bước nhanh vào khu dạy học, khuất khỏi tầm mắt hai người.
"Lòng đầy phẫn nộ, khắc khổ cố gắng, quyết tâm vươn thẳng, mỗi ngày vùi đầu đọc sách vô cùng nghiêm túc, không chơi với ai. Nhưng lão Lương lại đặc biệt thích."
Nói đến thầy cũ, Trần Mỹ Linh liền cười: "Lão Lương chuyên thích người chăm chỉ hiếu học."
"Chứ gì nữa. Giờ Đường Phỉ là học trò cưng của lão Lương rồi. Ngay cả thầy ấy cũng nói cô bé này giống cậu." Trương Tích cười nói, chống cằm nhìn Trần Mỹ Linh: "Về sau cô bé này vào ngành, nói không chừng sẽ là đối thủ cạnh tranh gay gắt với cậu. Mình còn rất tò mò, không biết đến lúc đó, cậu sẽ cảm thấy nguy cơ hay tự hào nhiều hơn."
Trần Mỹ Linh chẳng hề để ý: "Nếu ước nguyện ban đầu của em ấy chỉ là vì hận mình, muốn thắng mình trên tòa thì mình đây sẽ khiến em ấy biết xã hội này không đơn giản như vậy. Hy vọng đến lúc đó sẽ không khóc nhè."
Trương Tích nhún vai: "Cậu cái người này chính là miệng lưỡi lanh lẹ, vừa vặn, làm luật sư đúng hợp."
Thời gian cũng không còn sớm, Trần Mỹ Linh cần phải đi. Nàng quay lại nhìn khu dạy học đại học A trang nghiêm chủ yếu hai màu đen trắng phía sau một lần nữa rồi tạm biệt Trương Tích, đi ra cổng trường.
Trở lại Hoa Sách, cô nàng tiếp tân liền cười chào Trần Mỹ Linh: "Luật sư Trần, chào buổi chiều."
Trong đôi mắt kia ngập tràn sùng bái, khiến Trần Mỹ Linh bất giác run lên.
Nàng lại thắng một vụ kiện. Báo đài đưa tin, người người truyền bá, kẻ thứ ba cùng tên cặn bã đều nhận kết cục xứng đáng, quần chúng vây xem đều khen Thẩm Tĩnh Tuệ tìm được một luật sư lợi hại. Nhưng Trần Mỹ Linh thật sự không thấy chuyện này có liên quan gì đến người khổ sở bị gài là mình.
Video chứng cứ, sóng gió trên mạng đều do một tay người ủy thác chuẩn bị. Nhưng nhìn bộ dáng của cô nàng tiếp tân liền biết, những chuyện đó xem như quang vinh dừng trên đầu Trần Mỹ Linh nàng.
Trần Mỹ Linh biết sự thật, phải gọi là bức bối vô cùng.
"Chào buổi chiều." Vội vàng chào hỏi xong, nàng chuồn ngay.
Trở lại văn phòng, Trần Mỹ Linh kéo ngăn cuối cùng của bàn làm việc ra. Nơi đó có một cái hộp hồ sơ, nhưng đựng không phải hồ sơ vụ án mà là mấy phiếu điểm và vài phong thư. Tất cả đều thuộc về Đường Phỉ.
Đường Phỉ gia cảnh nghèo khó, năm đó lại trải qua một vụ kiện, khiến sau này nàng có thể tiếp tục đi học ít nhiều là nhờ một vị mạnh thường quân hảo tâm. Chẳng qua từ đầu tới cuối, Đường Phỉ đều không biết, người giúp đỡ mình không phải ông cụ tốt bụng nào ở phía nam cả mà chính là luật sư bên nguyên năm đó khiến nàng tuyệt vọng, chìm trong đau khổ, người nàng thống hận rất nhiều năm.
Chữ viết của Đường Phỉ rất xinh đẹp, nắn nót. Nội dung trong thư đều thật ngắn gọn, nhưng giữa những con chữ đều có thể nhìn ra lòng biết ơn của nàng với người giúp đỡ. Mỗi cuối học kì nàng đều sẽ gửi bản sao phiếu điểm đến một thành phố nhỏ phía nam, sau đó lại từ người nhận đó chuyển đến tay Trần Mỹ Linh.
Đúng như Trương Tích đã nói, Đường Phỉ rất ưu tú. Có lẽ nàng cũng có thể giống chính mình khi trước, vừa tốt nghiệp liền vào ngành, trở thành một luật sư trẻ tuổi đầy triển vọng ở thành phố Kinh Nguyên. Nếu thật sự có ngày đó, khi hai người đại biểu thân chủ của mình gặp nhau nơi tòa án, Trần Mỹ Linh nghĩ nàng nhất định sẽ cảm thấy tự hào nhiều hơn là nguy cơ. Bởi vì cô bé này sau khi trải qua chuyện như vậy vẫn có thể ngay thẳng trưởng thành.
Trần Mỹ Linh thở ra một hơi, đặt đồ trở lại ngăn kéo. Làm vậy, sự áy náy trong lòng nàng cũng vơi đi phần nào.
Dọn dẹp xong xuôi, Trần Mỹ Linh mới mở máy tính. Thứ đầu tiên xuất hiện trên màn hình là tin giải trí đầu đề.
"Thiên Duyệt tuyên bố chấm dứt hợp đồng với Phùng Thiệu."
"Thiên Duyệt không chấp nhận nghệ sĩ ngoại tình."
"Chấn chỉnh không khí, nói không với ngoại tình."
Trần Mỹ Linh sững sờ. Chuyện này không quá giống những gì nàng đã nghĩ.
Nàng nhớ Quảng Linh Linh có giải thích với mình, nàng nói cô là thương nhân. Thật ra Trần Mỹ Linh có thể hiểu. Hôm đó nàng nói với Quảng Linh Linh những lời ấy cũng không phải muốn thay đổi điều gì. Nàng không có ngây thơ như vậy. Tối đó, nàng chỉ cảm thấy bị đè nén, muốn tìm người trò chuyện mà thôi.
Kết quả thế này, là vì nàng sao? Trần Mỹ Linh không dám nghĩ.
Nàng vội đóng cửa sổ trình duyệt, khép laptop lại. Lúc này chắc chỉ có công việc mới có thể che giấu đủ loại rung động vì Quảng Linh Linh đang ồ ạt trong lòng Trần Mỹ Linh.
Buổi tối, về đến nhà.
Quảng Linh Linh lập tức sáp lại: "Luật sư Trần." Giọng Quảng Linh Linh nhão nhão, cả người cũng như không có xương sống mà quấn lên Trần Mỹ Linh.
Cô muốn một nụ hôn chủ động từ Trần Mỹ Linh. Từ khi kết hôn đến nay, Quảng Linh Linh đã chơi chiêu này rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào thực hiện được, cuối cùng đều kết thúc bằng cô đè Trần Mỹ Linh ra hôn.
Nhưng hôm nay, Quảng Linh Linh còn chưa kịp thi triển công phu chơi xấu thì trên môi đã bị mổ một cái thật nhanh.
A?!
Cô ôm mặt Trần Mỹ Linh, xoa nhẹ mấy cái.
"Em vẫn là luật sư Trần của chị sao?" Quảng Linh Linh cười khẽ.
Trần Mỹ Linh thấy mặt nóng lên, hơi xấu hổ, bèn dẩu môi phủ nhận: "Không phải, tôi không phải luật sư Trần, cũng không quen biết chị. Tôi đi lộn nhà."
"Dê con đưa tới miệng còn muốn chạy?" Nói đoạn, Quảng Linh Linh dùng sức, trực tiếp ôm ngang người kéo vào phòng khách.
Trần Mỹ Linh hiện giờ vì vụ kiện của vợ chồng Thẩm Tĩnh Tuệ mà nổi tiếng khắp các trang mạng, ủy thác bay đến ào ào không dứt. Cả buổi tối nàng đều ôm máy tính bận rộn, thỉnh thoảng còn phải nhận vài cuộc điện thoại.
Quảng Linh Linh cũng không quấy rầy, yên lặng đi gom quần áo, chuẩn bị cho vào rổ đựng đồ chưa giặt. Nghe tiếng nói thanh thoát của Trần Mỹ Linh truyền đến từ phòng khách, Quảng Linh Linh vừa cười vừa sửa sang lại cho đối phương.
Đột nhiên, một quyển sách rớt ra từ túi xách Trần Mỹ Linh.
"Một trăm câu hỏi sinh hoạt vợ chồng?
Quảng Linh Linh thiếu chút nữa cười ra tiếng. Quá đáng yêu, Trần Mỹ Linh thật sự quá đáng yêu.
Lật qua mục lục, mở đầu chính là một trăm câu hỏi trắc nghiệm về sinh hoạt vợ chồng, mỗi câu có ba đáp án lựa chọn, tương ứng với 1 điểm, 0 điểm, -1 điểm. Cao nhất 100 điểm, thấp nhất -100.
Quảng Linh Linh vội vàng lướt qua, trực tiếp nhảy đi xem điểm số của Trần Mỹ Linh.
"Ahahahaha."
Trần Mỹ Linh không đạt tiêu chuẩn. Nàng chỉ được hai mươi mấy điểm. Quảng Linh Linh lại lật ra trước xem Trần Mỹ Linh trả lời câu hỏi.
"Mỗi sáng thức dậy có chủ động hôn bạn đời của mình không? Chưa bao giờ. Mỗi khi ra ngoài trở về có chủ động làm hành động thân mật với bạn đời không? Chưa bao giờ. Ahaha, quá đáng thương, mình đúng là quá đáng thương."
Quảng Linh Linh ôm một trăm câu hỏi cười ngửa tới ngửa lui. Sau đó cô dựa theo điểm số của Trần Mỹ Linh tìm đến đề nghị tương ứng.
"Đề nghị các bạn đạt từ 0-30 điểm nghiêm túc xem lại cuộc sống sau khi kết hôn của mình. Nên đặt mình vào vị trí của đối phương mà suy nghĩ, chủ động gần gũi bạn đời nhiều hơn. Sáng sớm thức dậy cho đối phương một nụ hôn hoặc một cái ôm, đó cũng là hành động mở đầu một ngày tốt đẹp cho chính mình." Quảng Linh Linh nhỏ giọng đọc, cuối cùng còn đánh giá: "Xem, nói cũng có lí quá chứ."
Trần Mỹ Linh vốn đang tập trung tinh thần xem hộp thư nhưng Quảng Linh Linh quá ồn, ba hồi cười lớn, bốn hồi lầm bầm. Người này rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
Trần Mỹ Linh tò mò, để laptop qua một bên, xỏ dép đi vào phòng ngủ.
"Oa, nghiêm túc vậy luôn, còn đánh dấu trọng điểm nữa." Quảng Linh Linh lật qua một trăm câu hỏi, bắt đầu xem nội dung chính bên trong.
Nếu phải đánh giá thì Quảng Linh Linh cảm thấy tác giả quyển sách này tám phần còn chưa kết hôn, viết như gom một đống lung tung lộn xộn lại với nhau. Nhưng Quảng Linh Linh càng xem càng vui vẻ, đặc biệt là khi nhìn đến mấy đường Trần Mỹ Linh dùng bút gạch chân, cô thật sự muốn cười ngất.
"Mở cửa bước vào nhà hãy cho người yêu một nụ hôn. À~ hèn chi, thì ra là học từ trong sách." Quảng Linh Linh nhìn đến câu này, lập tức hiểu ngay.
Trần Mỹ Linh bước đến cửa, vừa vặn nghe rõ lời Quảng Linh Linh nói. Mặt nàng "soạt" một cái đỏ bừng, nàng biết Quảng Linh Linh đang đọc cái gì rồi.
"Đưa em." Trần Mỹ Linh vọt vào phòng ngủ, đưa tay giật lấy quyển sách.
Quảng Linh Linh bị tiếng nói bất thình lình vang lên làm hoảng sợ, nhưng phản ứng cô nhanh hơn Trần Mỹ Linh, cũng cảnh giác hơn, lập tức giấu sách ra sau lưng, khiến đối phương chụp hụt.
"Chị mau đưa cho em." Mặt Trần Mỹ Linh đỏ bừng, giọng nói cũng bất giác mang mấy phần hờn dỗi.
"Chị cũng muốn đọc, cùng nhau học tập đi." Quảng Linh Linh trêu ghẹo.
"Quảng Linh Linh! Em giận thật đó." Trần Mỹ Linh dậm chân.
Trần Mỹ Linh khi nói giận nghĩa là sẽ giận thật. Quảng Linh Linh thấy đủ liền lui, đưa quyển một trăm câu hỏi ra.
Trần Mỹ Linh nhận lấy, luống cuống tay chân nhét nó xuống giường, giống như chỉ cần không nhìn tới thì chuyện mới rồi cũng không tồn tại.
Quảng Linh Linh sáp lại gần đối phương, cười đến mập mờ: "Mua hồi nào vậy?"
Trần Mỹ Linh quay mặt đi: "Không phải của em mà của đồng nghiệp, nói là tính bỏ, em thấy tiếc, dù sao cũng là một quyển sách, tác giả viết ra được cũng không dễ, bèn..."
... Ơi... bịa không nổi nữa.
Quảng Linh Linh cười tủm tỉm dựa ra giường, tay trái chống cằm, vạt áo ngủ buông thõng, cảnh xuân lộ rõ.
"Tiếp đi, chị đang nghe đây."
Trần Mỹ Linh không nói nữa. Người này rõ ràng chỉ chực chờ trêu nàng.
Trần Mỹ Linh tự nhận bản lĩnh bịa chuyện của mình không cao, nhưng trả thù thì vẫn tương đối đơn giản. Nàng vươn tay vào áo Quảng Linh Linh, véo mạnh một cái.
Quảng Linh Linh cũng không kêu đau, má đỏ hây hây, trông như rất hưởng thụ. Ngoắc ngoắc ngón tay, cô nói với Trần Mỹ Linh: "Em không cần học từ sách vở, chị chính là cô giáo tốt nhất của em rồi."
Trần Mỹ Linh hừ một tiếng, rõ ràng không tin.
"Nếu để chị tới làm trắc nghiệm, chị có thể đạt một trăm điểm." Quảng Linh Linh nói xong duỗi tay xuống giường, vờ như muốn lấy sách ra.
Trần Mỹ Linh vội vàng đè tay cô lại. Nàng không muốn quyển sách chết tiệt kia xuất hiện trước mắt mình lần nào nữa.
Quảng Linh Linh thấy cá cắn câu, vội dùng lực đè Trần Mỹ Linh xuống, kéo lên giường.
"Em không cần học cách chủ động. Vì em có chị rồi." Nói xong, cô nhẹ nhàng chạm môi Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh nghĩ, nàng thích nụ hôn của Quảng Linh Linh. Có khi cô sẽ rất nhẹ nhàng, trêu chọc khiến người ta ngứa ngáy, có khi lại mạnh bạo, như muốn cắn dứt môi nàng. Nhưng dù là thế nào, Trần Mỹ Linh đều rất thích.
"Ưm."
Trần Mỹ Linh mỗi khi mê mẩn sẽ phát ra tiếng rên khẽ. Quảng Linh Linh xem đó như một lời mời, mời cô tiến thêm bước nữa.
Khi tình đã nồng sâu, Trần Mỹ Linh mắt long lanh, giọng dường như cũng ướt sũng: "Quảng Linh Linh, sao chị lại tốt với em như vậy?
Trong sách nói người chủ động trong cuộc sống sẽ phải trả giá nhiều nhiệt tình và nỗ lực hơn đối phương. Những gì Quảng Linh Linh nói và làm đúng là nhiều hơn nàng thật, Trần Mỹ Linh nghĩ.
"Bởi vì chị yêu em, Mỹ Linh."
"Vậy tại sao chị lại yêu em?
"Sau này sẽ từ từ nói cho em biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com