Chương 41
Thứ hai, hai người dậy rất sớm để ra ngoài, Trần Mỹ Linh lái xe. Vì là tiết Thanh Minh nên Trần Mỹ Linh sẽ mang cô đi đâu cũng không phải chuyện khó đoán. Mắt thấy xe càng chạy càng xa, phong cảnh ngoài cửa sổ càng lúc càng hoang vắng, điểm đến của chuyến đi này trong đầu Quảng Linh Linh cũng dần xác định.
Tây Sơn, nghĩa trang công cộng của thành phố Kinh Nguyên.
Đối với đáp án này, Quảng Linh Linh khá kinh ngạc. Khu nghĩa trang Tây Sơn được thành lập không lâu, mới năm sáu năm nay thôi. Bà ngoại Trần Mỹ Linh qua đời khi em còn đang đi học, theo lí thì không nên an táng ở đây mới phải.
Trần Mỹ Linh thấy Quảng Linh Linh muốn hỏi lại không dám hỏi liền biết cô đang nghĩ gì.
"Lúc bà ngoại mới mất, em vẫn còn là sinh viên nghèo, vốn không có năng lực lo hậu sự chu đáo cho bà, càng đừng nói đến chuyện xây mộ. Cho nên ban đầu em chỉ có thể gửi tro cốt của bà ở nhà tang lễ thành phố Kinh Nguyên, mỗi năm một trăm bốn mươi tám đồng tiền. Sau này nghĩa trang Tây Sơn xây dựng thì em vừa đi làm, vào Hoa Sách thực tập. Tuy tiền lương không tính cao nhưng tốt xấu cũng có thu nhập, lại có cậu em ra mặt, lúc này mới chuyển bà đến đây."
Quảng Linh Linh cau mày: "Mẹ em đâu?"
Vẻ mặt Trần Mỹ Linh bình tĩnh, không chút gợn sóng, như đang kể chuyện của người khác: "Mẹ em đã sớm ly hôn, ra nước ngoài, có gia đình mới bên đó rồi. Mấy năm nay chưa từng trở về. Nhưng nghe cậu nói chuyện xây mộ năm đó, mẹ em cũng ra một số tiền."
"Vậy cậu em..."
Quảng Linh Linh nghe Trần Mỹ Linh có người cậu, rõ ràng tức giận bất bình. Nàng thật sự không hiểu, cốt nhục với nhau, làm cậu ruột sao có thể để mặc Trần Mỹ Linh cùng bà ngoại sống nương tựa nhau ngần ấy năm ở thành phố Kinh Nguyên cho được.
Trần Mỹ Linh cười giải thích: "Chị đừng hiểu lầm. Cậu không phải con ruột của bà ngoại, là gửi nuôi thôi. Sau này cậu trưởng thành, người nhà kia cũng hối hận, mọi người xóa hết hiềm khích, cậu em vẫn sống cùng cha mẹ ruột ở phía nam. Thật ra cậu làm cũng đủ nhiều rồi. Lúc bệnh tình bà ngoại nguy kịch, em quá vô dụng, không làm được gì cả. Cậu nghe tin đã lập tức chạy đến, sau đó xử lý rất nhiều chuyện. Vốn sau khi bà qua đời, cậu định đưa bà đi, cũng đã chuẩn bị lễ tang, xây mộ ở phía nam hết rồi. Sau đó thấy được di chúc mới quyết định làm theo ý nguyện của bà lúc sinh thời là để bà ở lại đây."
Trần Mỹ Linh đột nhiên dừng xe lại bên đường. Nàng cho rằng mình có thể bình tĩnh đối mặt những chuyện này, nhưng không ngờ cuối cùng lệ vẫn nhòa đôi mắt. Mùa đông tuyệt vọng năm đó như đã in hằn trong xương tủy nàng. Nàng từng cầu xin sự giúp đỡ từ cha mẹ ruột, nhưng đáp lại chỉ có lời từ chối và tiếng tút dài vô tận bên kia điện thoại. Trần Mỹ Linh ngẩng đầu một lúc lâu mới có thể khiến nước mắt đã dâng lên dần thu lại.
Nàng còn nhớ lá thư cuối cùng bà ngoại để lại cho cậu. Bà nói con trai, con gái bà đều yên tâm, biết bọn họ có thể sống rất tốt. Điều duy nhất làm bà vướng bận cũng chỉ có nha đầu Trần Mỹ Linh này. Bà muốn ở lại nơi đây trông chừng nàng.
Mục đích bà ngoại để lại phong thư ấy thật ra là sợ mẹ Trần Mỹ Linh trở lại, muốn mang bà về quê an táng. Đáng tiếc mẹ của Trần Mỹ Linh dù biết tin bà qua đời cũng không về nhìn lấy một lần. Ngay cả chuyện xây mộ sau đó cũng vậy, chỉ bỏ tiền chứ không hề để lại một câu cho con gái là Trần Mỹ Linh.
Có đôi khi Trần Mỹ Linh sẽ nghĩ, không chừng là mẹ hận nàng, cũng hận bà ngoại. Nếu không sao có thể nhẫn tâm như vậy được.
Sau này trưởng thành, thấy được nhiều, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ. Nếu có hận cũng tốt, ít nhất hận cũng là một kiểu để ý. Chỉ sợ rất nhiều chuyện ngay từ đầu đã lạnh nhạt.
"Thật ra em rất biết ơn cậu." Trần Mỹ Linh điều chỉnh cảm xúc rồi ngẩng đầu mỉm cười với Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh cảm thấy nụ cười đó như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào tim mình. Cô cởi dây an toàn, nghiêng người ôm chặt lấy Trần Mỹ Linh. Nếu có thể sớm một chút thì tốt rồi, gặp nàng sớm một chút, cô sẽ không để Trần Mỹ Linh phải một mình chịu đựng bao nhiêu trắc trở đến từ vận mệnh như vậy.
"Rồi, rồi, không nói nữa." Trần Mỹ Linh có thể cảm thấy ngực Quảng Linh Linh không ngừng phập phồng. Chị trước nay thành thục, chưa bao giờ có cảm xúc dao động đến vậy." Không nên nói với chị mấy chuyện này mà.
Quảng Linh Linh nâng mặt Trần Mỹ Linh, nghiêm túc nói: "Không, cảm ơn em đã nguyện ý nói với chị những chuyện này. Tiểu Linh, tuy bà ngoại không còn nhưng bây giờ em đã có người nhà mới."
Trong mắt Quảng Linh Linh như có ánh sao trời vĩnh viễn không tắt, lời cô nói hệt như bà ngoại. Bà đã nói con sẽ gặp được người cùng chia sẻ đoàn viên, mà Quảng Linh Linh nói nàng giờ đã có được người nhà mới. Nàng thấy thật sự hạnh phúc.
Trần Mỹ Linh rướn người, nhẹ nhàng tựa vào trán Quảng Linh Linh: "Đúng vậy, em đã có người nhà mới. Vậy chị nguyện ý cùng em đi gặp bà ngoại không?"
Quảng Linh Linh khẽ hôn nàng: "Không chỉ hôm nay mà sau này mỗi thời mỗi khắc, mỗi phút mỗi giây, chị đều là người đi cùng em."
Xe ngừng bên đường đợi hai người thân mật một lúc mới khởi động lại, tiếp tục lăn bánh về phía nghĩa trang công cộng Tây Sơn.
Tháng tư nhân gian, cỏ thơm bay loạn, ập vào mắt là một mảnh xanh biếc. Hôm nay tiết Thanh Minh, người đến tảo mộ không ít, Trần Mỹ Linh cùng Quảng Linh Linh đi theo dòng người đến tận khu trong cùng nghĩa trang Tây Sơn.
Quảng Linh Linh đã từng thấy ảnh chụp của bà ngoại. Lúc trước hai người kết hôn, Trần Mỹ Linh chuyển đến sống chung ở nhà cô, ngoại trừ quần áo cùng vật dụng hàng ngày cũng chỉ mang một quyển album và một bức ảnh chụp chung với bà ngoại được lồng trong khung gỗ. Bức ảnh đặt trên bàn làm việc của Trần Mỹ Linh trong phòng sách, còn album được gác trên kệ, ở vị trí vươn tay là có thể lấy được. Quảng Linh Linh rất thích thi thoảng lấy ra xem, trong đó có ảnh chụp Trần Mỹ Linh khi còn bé. Trần Mỹ Linh lúc bé gần như giống hệt bây giờ, còn trẻ con nhưng đã rất xinh đẹp. Có điều trong hầu hết ảnh chụp Trần Mỹ Linh đều xụ mặt, không thấy cười chút nào. Mỗi lần xem, Quảng Linh Linh đều không thể không thầm cảm thán thật sự rất khớp với cô bé trong trí nhớ của cô.
Lúc này, đứng trước mộ bà ngoại, nhìn cụ bà vốn cười hiền từ trong album biến thành ảnh trắng đen nghiêm túc trên mộ bia, trong lòng Quảng Linh Linh cũng dâng lên cảm xúc bi thương. Cô lén đánh giá vẻ mặt Trần Mỹ Linh, chỉ thấy nàng đang nhìn lên mộ mà thất thần suy nghĩ, mãi một lúc sau mới mỉm cười, nhẹ giọng chào hỏi:
"Bà ngoại, con đến thăm bà."
Bà ngoại hẳn không thích Trần Mỹ Linh mặt ủ mày chau. Quảng Linh Linh hiểu ý, cũng bước lên trước, nhỏ giọng nói theo: "Bà ngoại, con cũng đến thăm bà."
Trần Mỹ Linh khá bất ngờ, quay sang nhìn Quảng Linh Linh. Chỉ thấy chị đang chớp chớp mắt với mình, như lần đầu gặp phụ huynh muốn cố tạo ấn tượng tốt nhưng vẫn lo lắng.
Trần Mỹ Linh xoay người, tiếp tục nói với bà ngoại: "Bà ngoại, con dẫn một người đến gặp bà."
Quảng Linh Linh kẻ tung người hứng: "Bà ngoại, người đó là con."
Trần Mỹ Linh lại giới thiệu: "Chị ấy tên Quảng Linh Linh."
Quảng Linh Linh tự giới thiệu: "Đúng vậy, con tên Quảng Linh Linh."
"Chị ấy là... bạn đời của con."
Quảng Linh Linh cực kì vừa lòng với xưng hô này: "Đúng vậy, con là vợ của Trần Mỹ Linh."
"Bà ngoại, con lập gia đình rồi."
"Bà ngoại, không sai, chính là lập gia đình với con."
"..."
Nàng đây là dắt người đến hát đối cho bà ngoại nghe sao? Trần Mỹ Linh có ảo giác mình dắt theo diễn viên phụ chứ không phải vợ.
Nàng đẩy vai Quảng Linh Linh, cười trách: "Chị ồn muốn chết. Xùy, xùy, xùy, né qua một bên, em muốn tâm sự với ngoại."
"Được, được, được. Chị qua kia chờ em." Nói xong, Quảng Linh Linh còn ôm Trần Mỹ Linh rồi hôn nhẹ lên trán nàng một cái mới đi.
Bà ngoại sẽ thấy sao?
Trần Mỹ Linh dù đã quen với nụ hôn của Quảng Linh Linh nhưng lúc này vẫn không nhịn được mà đỏ bừng mặt.
Quảng Linh Linh tránh đi, lần này còn đi rất xa. Trần Mỹ Linh thấy cô tìm một chỗ râm đứng xong còn vẫy vẫy tay với mình.
Lại quay đầu đối mặt bà ngoại, nụ cười trên môi Trần Mỹ Linh trở nên dịu dàng mà đau thương.
"Bà ngoại, con kết hôn rồi, là quyết định trong lúc nhất thời xúc động. Từ khi bà đi, con vẫn luôn sống một mình, chắc là cô đơn lâu quá nên tịch mịch. Hôm đó tỉnh dậy trên giường khách sạn, Quảng Linh Linh hỏi con có muốn kết hôn với chị ấy không, con không nghĩ ngợi gì nhiều đã đồng ý." Lời nói nhỏ nhẹ của Trần Mỹ Linh như theo gió tháng tư bay đi thật xa: "Bây giờ nghĩ lại, cũng hơn nửa năm rồi. Nhưng thật kì lạ, con chưa từng thấy hối hận, dù chỉ một lần."
Nói xong, Trần Mỹ Linh chậm rãi ngồi xuống, duỗi tay vuốt ve ảnh bà ngoại trên bia. Bức ảnh này chụp rất có hồn, giờ nhìn giống như bà vẫn đang cười nghe nàng tâm sự: "Mấy hôm trước trời mưa, Quảng Linh Linh mang ô đến đón con tan tầm. Trong nháy mắt thấy chị ấy bước trong mưa đi về phía mình, con nghĩ con thật sự động lòng. Hình như con yêu chị ấy rồi. Bà ngoại, bà sẽ chúc phúc cho con đúng không?"
Tấm bia lạnh lẽo không trả lời được vấn đề của Trần Mỹ Linh, nhưng cũng không thể xóa nhòa đáp án trong lòng nàng.
Trần Mỹ Linh cười nói: "Tuy có đôi lúc hơi ấu trĩ nhưng chắc sau này con đều dẫn chị ấy cùng đến thăm bà."
Quảng Linh Linh đứng xa xa nhìn. Đây là đối thoại giữa Trần Mỹ Linh và người thân nhất, cô phải cho em không gian, dù thật lòng rất muốn biết em đang nói gì.
Tiết Thanh Minh, có gió nhẹ phất qua lối nhỏ trong nghĩa trang, làm vạt áo Quảng Linh Linh khẽ phất phới, lọn tóc cũng đong đưa.
"Bà ngoại." Quảng Linh Linh nhẹ giọng nói với khoảng không cao vời vợi: "Con sẽ chăm sóc cho Tiểu Linh, sau này không để em ấy cô đơn một mình nữa. Bây giờ em ấy rất ổn, dù sống một mình cũng trưởng thành cực kì ưu tú. Con bị em ấy thu hút. Tin chắc nếu bà thấy cũng sẽ rất vui mừng, tự hào vì em ấy."
Chờ đến khi Quảng Linh Linh thu mắt, Trần Mỹ Linh đã cáo biệt bà ngoại, đi về phía này.
"Đang nhìn gì vậy?" Cô hỏi.
"Nhìn trời, nhìn mây." Quảng Linh Linh nói xong, vươn tay vuốt ve khuôn mặt Trần Mỹ Linh: "Nhìn em, vẫn là em đẹp nhất."
Quảng Linh Linh này, lời âu yếm quả thật chỉ cần há miệng là tuôn trào.
Trần Mỹ Linh không rảnh đùa với cô: "Nếu chị muốn đi thăm ông nội, em cũng có thể đi cùng chị." Trần Mỹ Linh rất nghiêm túc.
Quảng Linh Linh cười cười: "Vậy được. Nếu ông còn, nhất định sẽ đặc biệt thích em."
Trần Mỹ Linh lại hơi chần chờ: "Thế hệ trước sợ là vẫn không quá chấp nhận hôn nhân đồng tính."
Quảng Linh Linh lắc đầu: "Tổ tông nhà họ Quảng chị trước giờ không đi đường bình thường, không thèm để ý đâu. Ông nội kiến thức rộng rãi, sẽ không so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này."
"Vậy sao? Nói em nghe thử." Trần Mỹ Linh tò mò, cười nói.
Quảng Linh Linh nắm tay Trần Mỹ Linh, đi về phía lối ra nghĩa trang: "Chuyện phải kể từ từ. Chờ sau này chị sẽ dần nói em nghe."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com