Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61


Hôm nay là một ngày rất sáng sủa. Bầu trời thành phố Kinh Nguyên trong xanh như tẩy, không một gợn mây. Nhưng tâm trạng Quảng tổng lại mây đen giăng đầy.

Không phải nói việc nào ra việc đó sao. Trần Mỹ Linh cái đồ lừa đảo này!

Nghĩ đến cô vợ nhà mình, Quảng Linh Linh đột nhiên cảm thấy mèo con đặt trên bàn làm việc cũng không còn đáng yêu tới vậy nữa. Cô duỗi tay xoay để nó đưa lưng về phía mình. Cô bây giờ không muốn nhìn đến vẻ mặt tươi cười của nó, một chút cũng không.

Buổi tối, Trần Mỹ Linh vừa về đến nhà đã thấy Quảng Linh Linh xụ mặt, bắc ghế ngồi ngay ngắn ngoài cửa, trên mặt không chút ý cười, bộ dạng như đang chờ tính sổ.

"Em về rồi đây." Trần Mỹ Linh một chút cũng không sợ, còn khiêu khích mà vỗ vỗ gương mặt tinh xảo của Quảng tổng.

"Đứng yên. Không được cà rỡn." Quảng tổng nghiêm túc nói.

Trần Mỹ Linh mới không nghe cô. Đứng là sẽ không đứng, nàng ngồi xổm xuống, tay đỡ gối Quảng Linh Linh, ngửa đầu nhìn vẻ mặt đang rất đẹp của cô.

Ngồi xổm lâu sẽ chóng mặt, Quảng Linh Linh đau lòng, kéo Trần Mỹ Linh dậy để đối phương ngồi lên đùi mình

"Việc nào ra việc đó?" Quảng Linh Linh nhướng mày.

Quả nhiên là vì chuyện này.

Trần Mỹ Linh thản nhiên ngồi trên đùi người ta, hôn lên gương mặt Quảng Linh Linh, nói thẳng: "Đương nhiên."

Cô nàng này, còn dám nói đương nhiên với mình!

Quảng Linh Linh thiếu chút nữa đã tức giận đến bốc khói, trực tiếp xốc người đẹp bình thường thân thiết thế nào cũng không đủ từ trên đùi xuống.

Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Linh Linh nghiến răng nghiến lợi thì cười ra tiếng, không khỏi nhớ đến cảnh tượng sáng hôm nay.

Buổi sáng, Trần Mỹ Linh bị sếp kêu đi nói chuyện, ý tứ rất rõ ràng, sếp là muốn nàng làm người liên lạc hợp tác giữa hai công ty Thiên Duyệt và Hoa Sách. Suy cho cùng thì đối phương nhắc đến luật sư Trần, phản ứng đầu tiên của mọi người ở Hoa Sách chính là Trần Mỹ Linh.

Nhưng Hoa Sách lại không chỉ có một vị luật sư Trần/Giang*. Mà so với Trần Mỹ Linh đảm nhiệm chức luật sư ly hôn thì Giang Sam chuyên xử lý tranh chấp kinh tế hiển nhiên càng thích hợp hơn.

*Trần trong Trần Mỹ Linh và Giang trong Giang Sam là đồng âm. Đều đọc là /jiang/.

Trần Mỹ Linh có gì nói đó, phân tích lợi, hại, cũng nói rõ ưu, khuyết điểm của Giang Sam và chính mình, có thể nói là mỗi chữ đều đánh trúng trọng tâm. Đối phương nghe xong suy nghĩ của Trần Mỹ Linh, cảm thấy rất có lí. Thiên Duyệt là một công ty giải trí, xử lý chuyện kinh tế, Giang Sam rõ ràng thích hợp hơn Trần Mỹ Linh nhiều.

Cứ như vậy, cuối cùng người đại biểu Hoa Sách xuất hiện ở văn phòng của Quảng Linh Linh liền biến thành đồng chí Giang Sam. Mà đồng chí ấy bây giờ còn đang buồn bực ở nhà.

Đây là chuyện gì vậy chứ?! Giang Sam cảm thấy buổi sáng hôm nay mình đứng trước mặt Quảng tổng chẳng khác nào một cái bóng đèn công suất lớn di động, chói chang tới mức bây giờ chính cô hồi tưởng lại còn cảm thấy nóng ruột.

Trần Mỹ Linh thuật lại cho Quảng Linh Linh nghe lời buổi sáng mình vừa phân tích.

Quảng Linh Linh còn nói gì được nữa? Vốn kế hoạch của cô là nhắc đến việc công để Trần Mỹ Linh không thể từ chối. Giờ hay rồi. Người ta có sai sao? Người ta lúc nào cũng suy xét đủ đường vì Thiên Duyệt kia mà!

Quả nhiên là việc nào ra việc đó, Trần Mỹ Linh thật sự không nói sai. Quảng Linh Linh siết cánh tay, ôm đối phương càng chặt.

Trần Mỹ Linh nếu đã đoán được những tâm tư quanh co lòng vòng của Quảng Linh Linh thì đương nhiên cũng nhìn ra vẻ thất vọng trong mắt mà chị đang cố gắng che giấu. Cô ôm mặt đối phương, dịu giọng nói: "Chị đừng coi thường Giang Sam. Về phương diện xử lý án kiện kinh tế, tranh cãi hợp đồng, em ấy rất giàu kinh nghiệm, ngay cả em cũng không bằng."

Quảng Linh Linh rầu rĩ, vùi đầu trong ngực Trần Mỹ Linh, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà chị muốn em."

Người này, đang ôm eo, vùi đầu vào ngực mình rồi mà còn lẩm bẩm nói muốn mình. Trần Mỹ Linh dở khóc dở cười. Vậy là còn muốn kiểu gì nữa?

Hẳn do sống chung lâu, càng hiểu biết nhau nên bây giờ Trần Mỹ Linh cũng nhìn rõ Quảng Linh Linh hơn.

Bản thân Trần Mỹ Linh là do không sống cùng cha mẹ nên mới tạo thành tính cách như bây giờ. Bất luận nàng có tỏ ra mạnh mẽ đến thế nào thì trong lòng nàng vẫn biết rõ nơi đó có sự bất an không cách nào loại bỏ. Đây là do đời sống gia đình mang lại, cắm rễ sâu trong xương, trong máu.

Nàng có cha có mẹ còn như vậy, huống hồ Quảng Linh Linh từ bé đã mồ côi.

Quảng Linh Linh biểu hiện quá mạnh mẽ, mạnh đến nỗi khiến người khác muốn dựa vào, mạnh đến nỗi làm người ta xem nhẹ việc Quảng Linh Linh cũng sớm mất đi một gia đình hoàn chỉnh. Quảng Linh Linh trăm phương ngàn kế muốn chứng minh, thật ra cũng giống như nàng trước kia trăm phương ngàn kế muốn phủ định. Đều là nỗi bất an đã găm vào xương tủy.

Trần Mỹ Linh bất an nên nàng muốn thoát khỏi tất cả những gì có thể làm tổn thương đến mình. Mà Quảng Linh Linh bất an thì dù bị thương nàng cũng muốn ôm thật chặt.

Nàng và Quảng Linh Linh về bản chất chẳng khác gì nhau.

Trần Mỹ Linh thở dài.

Quảng Linh Linh cho rằng mình lại làm Trần Mỹ Linh khó xử, vội sửa miệng: "Không có gì, không có gì. Chị chỉ tùy tiện nói một chút vậy thôi."

Trần Mỹ Linh câu cổ Quảng Linh Linh, nhẹ nhàng hôn lên môi đối phương: "Chị đang lo sợ điều gì?"

"Sợ em giận, sợ chọc em không vui." Quảng Linh Linh thành thật đáp.

Trần Mỹ Linh cười cười: "Em không có. Không có giận, cũng không có không vui. Ngược lại, em biết chị làm vậy là vì sao, vợ à."

Quảng Linh Linh thoáng sửng sốt.

Trần Mỹ Linh ôm mặt chị: "Làm luật sư Trần, Thiên Duyệt và Hoa Sách bây giờ đang có quan hệ hợp tác, tuy người liên lạc là Giang Sam nhưng chỉ cần chị có yêu cầu, em làm người của Hoa Sách, lúc nào cũng có thể phục vụ cho chị."

Quảng Linh Linh nghe vậy, nháy mắt tinh thần hứng khởi.

"Huống hồ..." Trần Mỹ Linh cười nói.

Còn có huống hồ nữa?

Quảng Linh Linh mở to mắt chờ mong.

"Huống hồ bằng quan hệ cá nhân của chúng ta, em có thể làm cố vấn pháp luật cho chị miễn phí." Trần Mỹ Linh nói.

"Chỉ là cố vấn pháp luật thôi sao?" Quảng Linh Linh vẫn chưa thỏa mãn.

"Vậy chị còn muốn gì nữa?"

"Chị muốn em."

"Em, vẫn luôn là của chị mà."

Vẫn luôn là của chị, vẫn luôn là của chị. Những lời này như khiến Quảng Linh Linh nhập ma. Cô kéo Trần Mỹ Linh đứng dậy, đè lên tường, hôn từng chút một.

Trần Mỹ Linh nỗ lực đáp lại sự nhiệt tình của Quảng Linh Linh. Khó khăn lắm mới có cơ hội thở dốc, cô vuốt ve trán Quảng Linh Linh, nghiêm túc nói: "Đừng sợ."

Đừng sợ...

Lời này, người này, tất cả những điều này phảng phất như vô cùng quen thuộc, khiến hốc mắt Quảng Linh Linh dần cay cay.

"Làm luật sư Trần, em có nghĩa vụ phục vụ cho chị. Mà làm Trần Mỹ Linh, em lại hoàn toàn thuộc về chị. Chỉ cần có một ngày chị muốn em vì chị đứng trên tòa án, vứt bỏ thân phận luật sư, em còn có thể dùng danh nghĩa người thân, danh nghĩa vợ hợp pháp để biện hộ cho chị. Em sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh chị, Quảng Linh Linh."

Trong cuộc đời Quảng Linh Linh, cha mẹ sớm qua đời, ông nội chỉ cùng một thời gian cũng đi. Lần trước từ "vĩnh viễn" này xuất hiện trong sinh mệnh của cô thật ra cũng có liên quan đến Trần Mỹ Linh. Cô cho rằng mình sẽ phải tìm nàng đến vĩnh viễn.

Nhưng ông Trời vẫn còn tốt với cô. Ông ấy đã mang Trần Mỹ Linh đến. Mà giờ phút này, vợ cô, người quan trọng nhất trong sinh mệnh từ nay về sau, em nói sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh cô.

Từ "vĩnh viễn" này thật đẹp.

Quảng Linh Linh lại lần nữa kéo Trần Mỹ Linh vào lòng, hôn nàng mà không màng hết thảy.

Trợ lý Tiểu Lưu không hiểu. Sếp tổng nhà nàng chơi chiêu, bị lật thuyền đến hoàn toàn, kiểu gì cũng nên buồn bực mấy hôm mới phải. Ai ngờ mới một đêm trôi qua, Quảng tổng đã hồi máu sống lại, sáng hôm sau lại nhẹ nhàng nện bước, hát ca, lắc váy đi vào trụ sở của Thiên Duyệt.

Chậc chậc, hèn gì người ta là chủ còn mình chỉ làm công. Trợ lý Tiểu Lưu thật sự bội phục sát đất với tốc độ điều chỉnh tâm trạng của sếp tổng nhà mình.

Tâm trạng Quảng tổng rất tốt, mà luật sư Trần cũng không tồi. Nhưng bước vào văn phòng, nàng lại cười không nổi. Chậu cây nhỏ Lâm Lan đưa để nàng thả lỏng tâm tình trước kia đã héo rũ.

Trong lòng Trần Mỹ Linh căng thẳng. Sợ là mấy hôm nay nàng không để ý, nước cũng quên tưới nên làm cây nhỏ chết héo. Nàng lập tức ôm chậu hoa chạy ra ngoài tìm Lâm Lan.

Lâm Lan đang dọn dẹp phòng để đồ, thấy Trần Mỹ Linh đến, vội lau tay đón chào.

"Luật sư Trần." Lâm Lan cười rộ lên tựa như một mặt trời bé con.

Trần Mỹ Linh ôm chậu hoa đưa đến trước mặt đối phương: "Có phải nó bị chị làm chết rồi không? Làm sao bây giờ? Còn cứu được sao?"

"Còn được, để em thử xem." Lâm Lan cũng nghiêm túc nhận lấy chậu hoa xem kĩ.

Không quá hai ngày, nàng lại ôm chậu hoa nhỏ bừng bừng sức sống trở lại văn phòng Trần Mỹ Linh.

"Luật sư Trần, chị xem."

Trần Mỹ Linh thấy cây nhỏ đã lần nữa nhú lên mầm non, trông rất tinh thần.

"Cảm ơn em, Lâm Lan." Trần Mỹ Linh cười nói.

Lâm Lan ngượng ngùng mà cúi đầu: "Chị đừng nói vậy. Em cũng chỉ có thể làm tốt mấy chuyện lặt vặt này thôi. Nếu chị bận quá chăm không xuể thì chuyện tưới nước cứ giao cho em đi."

Ánh mắt Trần Mỹ Linh nhìn về phía Lâm Lan dần trở nên thâm trầm: "Lâm Lan, chị nhớ Tiểu Trần có nói em từng đi học. Là học tới lớp mấy?"

Nhắc đến chuyện đi học, Lâm Lan nháy mắt thất thần. Rõ ràng chưa qua mấy năm nhưng nàng cảm thấy đã dài như cả đời. Rất lâu rồi Lâm Lan không muốn nghĩ đến những chuyện đó, không muốn nghĩ đến tiếng đọc sách của các bạn trong lớp, cũng không muốn nghĩ nếu cha không gặp chuyện ngoài ý muốn thì có phải nàng cũng có cơ hội học trung học, thậm chí đại học.

"Lâm Lan?"

Thấy đối phương mãi không trả lời, Trần Mỹ Linh lại khẽ cất tiếng gọi.

Lâm Lan lúc này mới sực tỉnh, vội đáp lời câu hỏi của Trần Mỹ Linh: "Em chưa học xong sơ trung. Vừa lên năm hai, cha em đã gặp chuyện ngoài ý muốn mà qua đời. Tất cả tiền trong nhà đều mang đi trả tiền thuốc, thật sự không còn để đóng học phí, em đành bỏ học."

Thật ra không chỉ có một nguyên nhân đó. Sau khi cha qua đời, cuộc sống trong nhà túng quẫn, mẹ mang theo ba chị em bọn cô đi tái giá. Cha kế của Lâm Lan cho rằng con gái không tài mới có đức, học tiểu học, nhận được mặt chữ đã đủ xài rồi, còn tiếp tục đi học chính là lãng phí, cho nên căn bản không cho nàng cơ hội quay lại trường học tiếp.

Lâm Lan chỉ có thể ở nhà giúp mẹ trông hai em. Sau này nàng dần lớn, như một quả đào chín mượt mà, no đủ, mẹ muốn gả chồng cho nàng, nhưng nàng mới mười tám, không muốn quyết định đời mình một cách qua loa như vậy nên mới ra đi làm. Nếu nàng kiếm được tiền, có dư dả thì dù đã qua tuổi đi học, nhưng nàng còn có em trai, em gái, Lâm Lan hy vọng cuộc đời hai đứa ít nhất có thể không giống mình.

Trần Mỹ Linh nhìn Lâm Lan thất thần, đột nhiên cảm thấy thật ra mình còn may mắn hơn rất nhiều người. Ít nhất nàng còn có bà ngoại, còn có cuộc sống không lo cơm áo, còn được đi học để hiểu biết, để nắm chặt chìa khóa thay đổi vận mệnh trong tay.

Nghĩ vậy, ánh mắt Trần Mỹ Linh nhìn về phía Lâm Lan dần trở nên phức tạp. Cảm khái, đồng tình, thương hại, tất cả đều bao hàm trong đó.

Lâm Lan rất thông minh, có thể xem hiểu hết mọi điều. Không đợi Trần Mỹ Linh mở miệng, nàng đã an ủi trước: "Luật sư Trần, chị đừng thương hại em. Em nghĩ cuộc đời mỗi người như một bài thi mà ông Trời đã ra đề vậy, không ai giống ai, có lúc khó lúc dễ, nhưng tổng thể thì cả đời là cân bằng. Em tin em có thể tự tìm ra đáp án."

Như sợ nói sai chỗ nào, Lâm Lan lại ngượng ngùng đỏ mặt: "À, chị sẽ không cười em mạnh miệng chứ."

Trần Mỹ Linh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không, Lâm Lan, em nói rất đúng."

Lâm Lan thẹn thùng cười. Nàng hẳn không thường được khen nên lúc này lỗ tai đã đỏ lựng, nhưng đôi mắt nàng vẫn sáng bừng, lấp lánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com