Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72


Sau khi công khai tin kết hôn, ngoại trừ nhận được một số tin nhắn nặc danh tỏ vẻ tiếc hận ra thì cuộc sống của Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh cũng không có gì thay đổi.

Điều khác nhau duy nhất chính là Trần Mỹ Linh tháo sợi dây chuyền đặt riêng mình đeo đã hơn một năm, mang nhẫn cưới vào ngón áp út.

Đối với Quảng Linh Linh mà nói, chuyện này quả thật có ý nghĩa vượt thời đại. Vì thế Quảng tổng còn cố ý chụp ảnh hai người tay trong tay, phát trên tài khoản Weibo hàng năm chìm nghỉm của mình. Hai chiếc nhẫn phản chiếu ánh nắng với góc độ độc đáo, nếu phóng to lên soi kĩ còn có thể thấy được tên viết tắt của hai người.

Ngày cứ thế trôi qua, một tối nọ, dùng cơm xong, Quảng Linh Linh đang rửa trái cây trong phòng bếp thì Trần Mỹ Linh đột nhiên xuất hiện sau lưng.

"Tối mai chị có bận gì không?" Trần Mỹ Linh hỏi.

Quảng Linh Linh nghe vậy ánh mắt sáng lên, lập tức đóng vòi nước, giũ tay, nhẹ nhàng gõ chóp mũi Trần Mỹ Linh: "Nếu là em muốn hẹn chị thì dù có bận, chị cũng đẩy hết."

Tóc Quảng Linh Linh giờ đã dài không ít. Cô gom lại thành một túm sau đầu, trông ít đi một phần sắc bén, thay vào đó là sự tự nhiên. Tóc mái trên trán khá lộn xộn, thậm chí còn có sợi che mắt. Tay cô ướt, một bàn tay bận trêu Trần Mỹ Linh, tay kia còn đang cầm quả táo, căn bản không rảnh để ý tóc tai.

Trần Mỹ Linh vươn tay giúp Quảng Linh Linh sửa tóc một cách hết sức tự nhiên, điềm đạm nói: "Em muốn mang chị đi gặp bạn em."

Lời mời này khiến Quảng Linh Linh cảm thấy bất ngờ.

"Chị chịu đi không?" Trần Mỹ Linh hỏi.

Chịu, Quảng Linh Linh đương nhiên chịu chứ. Hơn nữa còn chịu một ngàn lần, chịu một vạn lần.

Đây là lần đầu tiên Quảng Linh Linh gặp người thân cận với Trần Mỹ Linh. Không biết vì sao cô vừa hưng phấn vừa hồi hộp.

Sáng sớm dậy, Quảng Linh Linh ra cửa đi làm trước Trần Mỹ Linh, một chuyện hiếm thấy. Nguyên nhân không vì gì khác, chỉ là cô muốn làm xong sớm, tan tầm sớm, sau đó về nhà... lựa quần áo. Chút thời gian buổi sáng thật sự là quá ít ỏi.

Quảng Linh Linh rời công ty lúc ba giờ chiều. Đã hơn hai tiếng trôi qua, cái người trước giờ vẫn quen tự quyết định là cô, lúc này lại trở thành bệnh nhân mắc chứng sợ hãi lựa chọn.

Váy phồng đỏ rực như lửa làm Quảng Linh Linh trông thật yểu điệu, nhưng cô sợ quá mức gợi cảm sẽ khiến người ta thấy mình ngả ngớn.

Váy đen đuôi cá phô bày dáng người hoàn mỹ, nhưng màu sắc quá cứng nhắc, cô sợ mình trông nghiêm túc, không được dễ gần.

Quảng Linh Linh thật sự muốn thân thiết với bạn của Trần Mỹ Linh. Cô hy vọng mình có thể để lại ấn tượng tốt với người mà Trần Mỹ Linh vô cùng để ý.

Thay hết bộ này đến bộ khác, cô vẫn cảm thấy không hài lòng.

Thời gian dần trôi, quần áo Quảng Linh Linh còn chưa lựa xong thì điện thoại Trần Mỹ Linh đã đến trước.

"Em tan tầm rồi, chị ở đâu?"

Quảng Linh Linh nói sẽ tới đón nàng, sau đó hai người cùng đến buổi hẹn. Kết quả chờ mãi, chờ mãi, Trần Mỹ Linh vẫn không thấy tin tức gì của đối phương. Thời gian hẹn đã gần đến, nàng đành phải gọi cho chị trước.

Quảng Linh Linh mặt đưa đám ngồi trong đống quần áo: "Chị không biết nên mặc cái gì."

Rồi.

Đồng chí Quảng Linh Linh, người có tủ quần áo lớn bằng ba mặt tường, lại thêm phòng giữ đồ, bình thường ăn mặc, phối màu luôn có một phong cách riêng, bây giờ lại thút thít nói trong điện thoại rằng không biết nên mặc gì.

Hay lắm.

Trần Mỹ Linh vừa bực mình vừa buồn cười, dứt khoát quyết định thay Quảng Linh Linh: "Tủ quần áo thứ hai, bộ ở trong cùng."

Tủ quần áo thứ hai?

Quảng Linh Linh nghi hoặc, tủ quần áo thứ hai hình như đều là đồ của Trần Mỹ Linh kia mà?

"Em muốn cho chị mượn quần áo của em mặc á?" Quảng Linh Linh vừa mở tủ vừa hỏi.

Giọng Trần Mỹ Linh đột nhiên trở nên không quá tự nhiên. Tuy không đối mặt nhau nhưng hai người đã thân mật như vậy rồi, cho dù cách rất xa thì Quảng Linh Linh cũng có thể kịp thời bắt giữ bất kì một cảm xúc nào, dù là nhỏ nhất trong giọng Trần Mỹ Linh.

"Chị lấy ra xem thì biết."

Trần Mỹ Linh vậy mà lại ngượng ngùng, xấu hổ?

Quảng Linh Linh thật sự cảm thấy rất kì quái với phản ứng của đối phương.

Cửa tủ quần áo thứ hai trong phòng ngủ mở ra, bộ đồ tận cùng bên trái được Quảng Linh Linh lấy xuống.

Đó là một chiếc váy liền màu vàng nhạt.

Màu này mặc lên rất tôn khí chất, nhưng không phải ai cũng có thể khống chế được. Sơ xuất một chút là sẽ khiến cả người trông ảm đạm, nước da không sáng rõ.

Nhưng Trần Mỹ Linh lại rất thích, vì da nàng trắng, dáng người còn mảnh khảnh, cao gầy, mặc màu này lên thật sự rất đẹp.

Có điều tại sao nàng lại đề cử bộ này cho cô?

Quảng Linh Linh lắc đầu thật mạnh. Không nghĩ nhiều vậy nữa, nếu đây là kiến nghị của Trần Mỹ Linh, cô cứ làm theo là được.

Quảng Linh Linh xõa mái tóc dài ra, không cột, lại càng không búi, cứ để nó rũ trên vai hết sức đơn giản như vậy, xứng với thân váy vàng nhạt, cổ kiểu sơmi, trông rất có phong thái trí thức.

Lại soi gương một lần nữa, Quảng Linh Linh lộ vẻ vừa lòng hiếm thấy.

Giải quyết xong vấn đề lớn nhất, Quảng Linh Linh liền lên xe chạy đến Hoa Sách đón vợ tan tầm.

Sáng nay là cô đi trước, lúc ra khỏi nhà, Trần Mỹ Linh vẫn còn tóc tai rũ rượi mặc đồ ngủ.

Quảng Linh Linh khẽ ngân nga, nhưng khi thấy được bóng dáng Trần Mỹ Linh bước ra từ cửa Hoa Sách, cô lập tức sững sờ.

Trên người Trần Mỹ Linh cũng mặc một chiếc váy vàng nhạt, cùng màu nhưng khác kiểu. Không có cổ đứng sơmi mà là cổ bẹt vai đơn giản. Quảng Linh Linh có thể nhìn đến phần xương quai xanh xinh đẹp của Trần Mỹ Linh, phía trên là góc hàm thanh tú, trên nữa là nụ cười và ánh mắt ngượng ngùng.

Trần Mỹ Linh dừng chân khi bước đến cách xe một khoảng, mà Quảng Linh Linh cũng phối hợp hạ cửa kính xe.

Trần Mỹ Linh có thể nhìn đến chiếc váy vàng nhạt màu sắc tương đồng với mình trên người Quảng Linh Linh, mà Quảng Linh Linh lại thấy Trần Mỹ Linh nắm váy xoay một vòng thật ưu nhã trước mắt mình.

Hai cô là một đôi, cả người lẫn váy.

Đây hẳn là điều bất ngờ đến từ Trần Mỹ Linh. Hoàn toàn không có dẫn dắt chuẩn bị, cũng không tạo dựng bầu không khí lãng mạn, nhưng Quảng Linh Linh vẫn cảm thấy tim mình như muốn tan chảy. Vợ cô tựa một tinh linh đến cùng gió mát, mang cho cô mùa xuân vĩnh hằng.

Trần Mỹ Linh mở cửa xe, ngồi lên ghế phụ. Quảng Linh Linh lập tức kéo người qua, dâng tặng một cái hôn thâm tình.

Triền miên trôi qua, mắt Quảng Linh Linh cũng đã ướt át.

"Nếu chị không hỏi thì em định khi nào mới đưa ra?"

Trần Mỹ Linh ôm lấy mặt Quảng Linh Linh thật nhẹ nhàng, để trán tựa vào nhau: "Rồi cũng sẽ có ngày được mặc chung."

Đúng vậy, cả đời dài như thế, thời gian bên nhau lâu như vậy, các nàng luôn sẽ có cơ hội mặc chung.

Có người cảm động vì hai chiếc váy.

Có người lại không nói nên lời vì đôi váy cứ lúc la lúc lắc trước mắt.

Trương Tích không thể không cảm khái.

Ai có thể ngờ lúc sinh thời nàng còn có thể nhìn đến cây vạn tuế Trần Mỹ Linh này nở hoa, còn chạy đến trước mặt mình khoe khoang cơ chứ.

"Em đừng đụng dính tay, để chị lột cho."

Thấy chưa? Quảng Linh Linh đã bắt đầu lột vỏ tôm cho Trần Mỹ Linh ngay trước mặt nàng rồi đây này. Mà Trần Mỹ Linh thì sao? Lại thật sự nghe lời, ngoan ngoãn xếp hai tay ngay ngắn trên gối như một đứa trẻ, mắt trông mong chờ đợi.

Trương Tích cảm thấy mắt mình sắp bị chói tới mù rồi.

Trần Mỹ Linh cùng Quảng Linh Linh còn đang dùng bữa, đã thấy Trương Tích ôm di động, bắt đầu duyệt web.

Trần Mỹ Linh lập tức vươn tay quấy rối:

"Này này này, đang ăn cơm đấy, chơi di động cái gì."

"Mình tìm mấy thứ." Trương Tích thuận miệng trả lời.

"Tìm cái gì?" Trần Mỹ Linh thắc mắc.

"Tìm điều luật liên quan đến bảo hộ động vật."

Bảo hộ động vật?

Trần Mỹ Linh cùng Quảng Linh Linh bốn mắt nhìn nhau, càng không hiểu.

Lấy hiểu biết của Trần Mỹ Linh với Trương Tích, nàng thật ra không quá thích động vật, cũng chưa từng nuôi thú cưng. Người này suốt ngày trốn trong trường cũng không thèm tham gia tổ chức bảo hộ động vật gì, sao giờ lại đột nhiên tìm kiếm thông tin về vấn đề này?

Trần Mỹ Linh không hiểu, vì thế lên tiếng hỏi. Trương Tích người ta cũng trả lời một cách đương nhiên.

"À, mình chính là muốn xem thử công khai khoe khoang tình yêu ngược cẩu, mình làm người bị hại có thể yêu cầu bồi thường không.:

Đáp án này khiến người ta bất ngờ.

Trần Mỹ Linh buồn bực, nhưng Quảng Linh Linh hiểu xong lại cười đến ngã ngửa.

Trần Mỹ Linh cùng Trương Tích, hai cựu sinh viên đại học A, một là luật sư, một là giảng viên luật, đâm chọt lẫn nhau quả như sét đánh lửa bùng. Bên này một câu, bên kia một câu như thi hùng biện, khiến người ta theo không kịp.

Quảng Linh Linh vội vàng đứng ra giảng hòa: "Được rồi, được rồi, đồ ăn lạnh hết rồi. Còn muốn ăn tôm không? Chị lột một con nữa cho em nhé?"

Trần Mỹ Linh lập tức tắt đài, quay lại bộ dáng bé ngoan ban nãy, cười tủm tỉm ngồi yên.

Như vậy thật ra cũng rất tốt.

Trương Tích không khỏi nhớ đến lúc mình và Trần Mỹ Linh còn ở trường. Trần Mỹ Linh khi chăm chỉ học tập, nghiêm túc làm việc thường không có thời gian ăn cơm đàng hoàng, ngay cả nấu mì gói cũng bất giác để đến nhũn ra, không ăn được nữa đành đổ bỏ rồi nhịn đói. Khi đó Trương Tích cảm thấy thứ duy nhất trên đời có thể cứu vớt đồng chí Trần chính là ngành giao đồ ăn ngày càng phát triển. Giờ tốt rồi, có thêm Quảng Linh Linh, Trần Mỹ Linh trông đã có vẻ gần gũi hơn.

Trương Tích rất thích Quảng Linh Linh, thích rất nhiều mặt.

Người này rõ ràng sở hữu một công ty giải trí nổi tiếng ở thành phố Kinh Nguyên, sau lưng không chừng còn có càng nhiều tài sản nhưng lại không hề làm dáng. Đúng như trước kia Trương Tích từng ba hoa, ba người các cô ngồi cùng nhau, cô và Quảng Linh Linh lại nói càng nhiều hơn. Từ thiên văn địa lí đến tin tức giải trí, chỉ cần cô mở miệng, Quảng Linh Linh đều có thể phụ họa mấy câu.

Giao bạn tốt cho Quảng Linh Linh, cô hẳn là có thể yên tâm, Trương Tích cười nghĩ.

Đến cuối cùng, vẫn như bao lần gặp mặt trước kia, Trần Mỹ Linh lại nhắc đến một đề tài quen thuộc.

"Đường Phỉ gần đây thế nào?" Trần Mỹ Linh đột nhiên lên tiếng hỏi.

Nhắc đến Đường Phỉ, Trương Tích trở nên nghiêm túc không ít: "Vừa khai giảng năm bốn, lúc nghỉ hè đã tự tìm được một cơ hội thực tập. Cậu biết chỗ nào không?"

Ánh mắt úp mở của Trương Tích khiến trong lòng Trần Mỹ Linh đã có suy đoán.

Đáp án cuối cùng được công bố: "Sở luật Thành Phương."

Sở luật Thành Phương, cái tên này Trần Mỹ Linh vô cùng quen thuộc. Là văn phòng luật sư có thể xem như lâu đời ở thành phố Kinh Nguyên, đối thủ quen thuộc của Hoa Sách, chuyện am hiểu nhất từ khi thành lập đến giờ chính là cạnh tranh với Hoa Sách. Trần Mỹ Linh cũng từng tiếp xúc với không ít luật sư của Thành Phương trên tòa, ai cũng là nhân tài kiệt xuất trong ngành. Có thể vào được Thành Phương, cho dù còn ở giai đoạn thực tập cũng đủ thuyết minh năng lực và sự cố gắng của Đường Phỉ.

"Luật sư Trần, có cảm nghĩ gì không? Cô nhóc này vào Thành Phương, đối thủ quen thuộc của Hoa Sách, xem ra là quyết tâm muốn đối nghịch với cậu rồi." Trương Tích trêu chọc.

Trần Mỹ Linh chỉ cười cười: "Lựa chọn không tồi, rất đáng khen."

Chỉ có một câu nhẹ nhàng, đơn giản như vậy, Trương Tích không quá cam lòng: "Không thấy có nguy cơ hay là hậu sinh khả úy sao?"

Trần Mỹ Linh trêu nói: "Nên cảm thấy hậu sinh khả úy là cậu mới phải ha."

Trương Tích nghi hoặc: "Mình á?"

Trần Mỹ Linh cười nói: "Cậu xem, so với người luôn tránh trong vườn địa đàng này là cậu, lớp hậu sinh trẻ tuổi còn có dũng khí hơn."

Trần Mỹ Linh VS Trương Tích.

Ván này, Trần Mỹ Linh thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com