Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 84


Nghe tiếng Trần Mỹ Linh cười, thấy nàng lúc thì xem ảnh, lúc lại xem mình, Quảng Linh Linh cũng đã đoán được là tấm nào bị rơi ra.

Vừa vặn đèn đỏ, Trần Mỹ Linh còn đưa ảnh lên cạnh Quảng Linh Linh so sánh.

"Giống thiệt nha." Trần Mỹ Linh cười nói: "Chị lúc nhỏ có phải cũng vậy không?"

Quảng Linh Linh cười mà không nói.

Trần Mỹ Linh cũng không cần Quảng Linh Linh trả lời. Nàng cầm bức ảnh giơ lên giơ xuống, xem xét thật kĩ, tâm trạng có vẻ rất tốt.

Quảng Linh Linh thấy đối phương vui vẻ cũng không phản bác. Đứa nhỏ này đúng là rất giống cô, nhưng mà là cô bây giờ chứ không phải lúc nhỏ.

Trần Mỹ Linh lần đầu tiên cảm nhận được sự vui sướng, thỏa mãn rất mới lạ.

Nói thật, ban đầu đồng ý cùng Quảng Linh Linh nuôi dưỡng một đứa trẻ thật ra là xuất phát từ lập trường của Quảng Linh Linh. Trần Mỹ Linh biết ý nguyện ban đầu của chị nên không nỡ làm chị thất vọng. Nhưng giờ phút này, thấy một đứa bé trông cực giống Quảng Linh Linh ở ngay trước mắt, Trần Mỹ Linh cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy. Không cần xem thêm ảnh nào khác nữa, cô đã có lựa chọn.

"Đứa nhỏ này tên là gì?" Trần Mỹ Linh hỏi.

"Con bé tên Quảng Xán. Xán trong xán lạn." Quảng Linh Linh vừa lái xe vừa đáp lời.

Trần Mỹ Linh cảm thán: "Xán nhược đồ tú, quang thải tiên minh diệu nhãn. Quả là cái tên hay."

Tới rồi, đây là điển hình cho thương ai thương cả đường đi, Quảng Linh Linh nghĩ.

Quả nhiên, khen Quảng Xán là cái tên hay xong, Trần Mỹ Linh đã lo sợ nói: "Cha mẹ con bé sẽ đồng ý sao?"

Quảng Linh Linh cười cười: "Nếu không muốn thì đã chẳng chen chúc, tranh giành để đưa thứ này đến trước mặt chị."

Tuy đã có con gái sáu bảy tuổi nhưng thực tế Quảng Nguyên Thần còn nhỏ hơn cô một chút. Quảng Linh Linh cũng đoán được phần nào tâm tư của cậu ta. Quảng Nguyên Thần cùng vợ đều còn trẻ, con đầu lòng vẫn là gái, nếu có thể lọt vào mắt Quảng Linh Linh mà đưa đi cũng không có tổn thất gì, sinh thêm đứa nữa là được.

"Em thích sao?" Quảng Linh Linh lại hỏi.

"Thích, giống hệt chị, rất đáng yêu." Trần Mỹ Linh cầm ảnh chụp, yêu thích không thôi.

Quảng Linh Linh bĩu môi. Sự yêu thích của Trần Mỹ Linh đối với nha đầu này khiến cô cảm thấy có phần khó chịu. Thiếu chút nữa cô đã buộc miệng hỏi Trần Mỹ Linh rằng em không nhớ chuyện lúc nhỏ, nhận không ra cô, ngoại trừ nguyên do cô trưởng thành đã thay đổi rất nhiều thì có phải còn vì diện mạo cô lúc bé quá tầm thường, không đủ xinh đẹp, đáng yêu hay không.

Em không phải không nhận ra mà là không nhớ rõ chứ gì!

Quảng Linh Linh hận không thể nức nở hai tiếng. Không ngờ Trần Mỹ Linh cũng là một kẻ chỉ biết coi trọng bề ngoài.

Quảng Linh Linh lúc trước còn bừng bừng hứng thú với chuyện nuôi dưỡng con cái, về đến nhà lại héo úa, ỉu xìu. Trần Mỹ Linh hỏi cái gì, cô tuy đều đáp lời nhưng lại không mấy tinh thần.

"Làm sao vậy, chị mệt à?" Trần Mỹ Linh sáp lại gần vuốt ve gương mặt chị vợ nhà mình.

Mệt?

Không, là giận.

Quảng Linh Linh không vui.

"Em sắp có thêm bạn nhỏ rồi, có cho bạn lớn ra rìa không?" Quảng Linh Linh hiếm khi ngạo kiều, quay người đi. Lời là nói với Trần Mỹ Linh nhưng mắt lại nhìn đâu đâu.

Trần Mỹ Linh dở khóc dở cười, ôm mặt Quảng Linh Linh để chị nhìn thẳng vào mình: "Chị đang nói ngốc nghếch gì vậy?" Trần Mỹ Linh bất đắc dĩ cười nói.

Quảng Linh Linh biết mình đây là gây rối vô cớ, cô cũng không giải thích gì mà chỉ ôm eo Trần Mỹ Linh, đầu dụi vào lòng đối phương.

"Nếu không thì thôi?" Trần Mỹ Linh hỏi dò.

Quảng Linh Linh lắc đầu, cọ đến Trần Mỹ Linh cảm thấy ngứa: "Không. Chị sẽ tự nhủ với bản thân, không phải có người đến tranh giành tình cảm với chị mà là từ nay về sau sẽ có thêm một người cùng chị yêu em."

Quảng Linh Linh nói thật nghiêm túc, thật tình cảm. Cô hơi ngẩng đầu, trong mắt chỉ có hình ảnh của nàng. Trần Mỹ Linh lập tức thấy trong lòng ấm áp. Nàng cười cười, dịu giọng nói: "Cũng sẽ có thêm một người cùng em yêu chị."

Ôm sự chờ mong đối với quang cảnh một nhà ba người hạnh phúc, đứa bé được chọn cứ vậy mà quyết định.

Trần Mỹ Linh cùng Quảng Linh Linh từ đầu đã không định dùng thủ đoạn gì để đạt được mục đích nhận nuôi. Bất luận là các nhánh ở Kinh Nguyên hay phía nam đều đã cách ba đời, nếu thật muốn hoàn thành thủ tục nhận nuôi về mặt pháp luật thì cha mẹ ruột của đứa trẻ nhất định phải cung cấp những giấy tờ chứng minh hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Đặc biệt khó khăn ở đây chính là tàn tật, bị thương, bệnh nặng, hoặc là đang thi hành án hình sự. Các nàng chọn một đứa bé trong họ, trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện giở thủ đoạn để đạt được mục đích, cũng không định làm quan hệ giữa đứa trẻ và cha mẹ ruột phai nhạt. Hai người đã lên kế hoạch hết rồi. Nếu cha mẹ đứa trẻ đồng ý, các nàng có thể mang nó về nhà, không phải nhận nuôi mà là gởi nuôi. Về sau, các nàng sẽ thông qua phương thức chuyển tặng mà để lại tài sản cho đứa nhỏ này.

Vậy còn có người không chịu sao?

Bọn họ quả thật cầu còn không được!

Về mặt pháp luật thì con vẫn là con mình, tương lai còn có một phần tài sản kếch xù đang chờ đợi, sao lại không làm chứ!

Những người đó xem Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh như kẻ ngốc, nhưng hai người lại không định thật sự coi tiền như rác giống những gì họ suy nghĩ. Không có quan hệ trên pháp luật, nếu sống chung cảm thấy không thích hợp thì cứ đưa về là được. Các nàng còn có những lựa chọn khác.

"Cứ sống một thời gian xem thử trước đi, chị hy vọng con bé có thể hợp với vợ chị."

Quảng Nguyên Thần dẫn con gái đến Thiên Duyệt, lúc này đang ngồi trong văn phòng Quảng Linh Linh nghe cô nói chuyện.

Quảng Xán có một đôi mắt xinh đẹp giống hệt Quảng Linh Linh. Đồng tử đen láy, khóe mắt hơi rũ, trông rất linh hoạt, ánh mắt cũng rất sâu.

Khi Quảng Linh Linh nói chuyện, cô bé kéo tay cha ngồi một bên.

Quảng Linh Linh thi thoảng đánh giá Quảng Xán, mà cô nhóc cũng vậy.

Đó không giống ánh mắt và điệu bộ mà một đứa trẻ nên có. Quảng Xán rõ ràng đang mặc một chiếc váy phồng hoa li ti màu đỏ, hai bím tóc được thắt rất tỉ mỉ, trên chân đi một đôi giày da màu đen, không hoảng loạn cũng không lo sợ mà ngoan ngoãn vô cùng, nhưng ánh mắt cô bé khiến Quảng Linh Linh cảm thấy ngạc nhiên. Cô đang quan sát Quảng Xán, mà Quảng Xán dường như cũng đang quan sát cô. Quảng Linh Linh thật sự rất muốn hỏi cậu em họ bà con xa này một chút, rốt cuộc đã dạy đứa nhỏ này kiểu gì mà sáu bảy tuổi lại trông như mười sáu, mười bảy.

"Không thành vấn đề, nếu không hôm nay để Xán Xán về chung với chị luôn nhé?" Quảng Nguyên Thần khiêm tốn cười nói.

Quảng Xán vừa rồi còn như bà cụ non, vừa nghe được lời này, khuôn mặt nhỏ lập tức suy sụp, mắt rưng rưng, túm chặt tay áo Quảng Nguyên Thần mà ngửa đầu nhìn cha.

Quảng Linh Linh cười cười. Đây mới là bộ dáng trẻ con nên có chứ. Cô nhìn ra được Quảng Xán không muốn đi. Cô bé còn nhỏ, để cha mẹ đưa về làm công tác tư tưởng mấy ngày, thậm chí mấy tuần rồi lại đến cũng được. Nhưng Quảng Xán biểu hiện như vậy, Quảng Linh Linh lại càng muốn trêu chọc cô nhóc.

"Được nha. Vậy hôm nay Xán Xán đi theo cô luôn đi." Nói đoạn, Quảng Linh Linh đứng dậy, lấy viên kẹo từ trên bàn, bước đến trước mặt Quảng Xán rồi ngồi xổm xuống đưa cho cô nhóc.

Kẹo đương nhiên không phải Quảng Linh Linh mua, đây là ban sáng đi làm Trần Mỹ Linh đưa cho cô. Thật ra không chỉ có vậy. Biết là bé gái nên Trần Mỹ Linh đã chuẩn bị rất nhiều thứ: kẹo, bánh, thú bông, còn có dây cột tóc xinh xắn. Vì không biết Quảng Xán sẽ thích gì nên Trần Mỹ Linh đã chuẩn bị mỗi thứ một chút.

Cái người ban đầu còn nói mình không phải người mẹ tốt, bây giờ chuyện còn chưa đến đâu đã để bụng hơn ai hết.

Nghĩ đến vợ, nụ cười Quảng Linh Linh lại càng sâu.

"Xán Xán, kẹo mềm trái cây thích không?"

Từ lời nói đến hành động của Quảng Linh Linh đều giống như đang trêu đùa một chú thỏ con. Lại thêm Quảng Nguyên Thần vừa nói để con gái đi theo cô ngay hôm nay nên Quảng Xán còn đỏ mắt. Quảng Linh Linh cảm thấy đứng trước mặt mình không chỉ một chú thỏ mà còn là một chú thỏ mắt đỏ hoe.

Quảng Linh Linh còn cho rằng Quảng Xán sẽ khóc ra, nào ngờ nước mắt cô bé đến nhanh mà đi cũng nhanh. Vẻ rưng rưng kia chẳng mấy chốc đã biến đâu mất, thay vào đó là nụ cười nhẹ. Cô bé vẫn còn xấu hổ, nhưng lại rất lễ phép. Em nhận lấy kẹo, còn thân thiện nói cảm ơn Quảng Linh Linh.

Thú vị.

Đúng là rất thú vị.

Sắp tan tầm, Quảng Linh Linh giữ Quảng Nguyên Thần lại ăn cơm. Quảng Nguyên Thần cũng là người khôn khéo, biết đó chỉ là lời mời lơi khách khí nên bèn uyển chuyển từ chối.

Cả buổi chiều, Quảng Xán đều dính bên cạnh cha. Đôi mắt mong chờ kia, ngay cả Quảng Linh Linh cũng hiểu đó là đang xin cha giúp đỡ. Nhưng Quảng Nguyên Thần lại nhẫn tâm làm như không hề phát hiện.

Quảng Linh Linh lấy cớ có việc, để thời gian và văn phòng lại cho hai cha con. Cô tin Quảng Nguyên Thần là người khôn ngoan, cậu ta biết nên dặn dò gì với con gái.

Quảng Linh Linh đi ra ngoài.

Quảng Nguyên Thần bế con gái lên, để cô bé ngồi trên đùi mình.

Không còn người ngoài, không còn dì xinh đẹp lại sắc bén vừa rồi, Quảng Xán rốt cuộc không nhịn được mà rớt nước mắt.

"Xán Xán, đừng khóc. Xán Xán chỉ đến nhà cô kia ở một thời gian thôi. Chỉ cần con nhớ ba mẹ, gọi điện một cái là ba mẹ đi thăm con ngay." Quảng Nguyên Thần nói.

Quảng Xán lau nước mắt: "Con không muốn đến nhà người khác. Con muốn về nhà mình."

"Cô dẫn con đi là bởi vì thích con."

"Nếu cô thích con thì sao chúng ta không mời cô về nhà làm khách? Cô có thể thường xuyên đến thăm Xán Xán mà." Quảng Xán trông mong nhìn cha.

Quảng Nguyên Thần cứng họng. Đứa con gái này của anh ta từ nhỏ đã rất khó dỗ. Giành đồ với con nhà khác, bên kia chỉ cần lấy đại một thứ gì đó ra dụ là có thể dời sự chú ý, Quảng Xán lại không được. Nếu không phải thứ ban đầu cô bé muốn thì nhất quyết không chịu. Quảng Nguyên Thần thực sự đau đầu.

Thấy dụ dỗ không xong, Quảng Nguyên Thần đành phải dứt lòng nói thẳng: "Cô của con cưới một người vợ, họ không có con, cho nên muốn chọn một đứa trong họ hàng làm người thừa kế. Con hiểu chưa, Xán Xán? Đây là cơ hội tốt nhất của con. Chỉ cần nắm chặt, con có thể được đến tất cả những gì mình muốn. Thấy chiếc xe của cô sao? Con có biết chỉ chiếc xe đó thôi đã mắc hơn cả cái nhà chúng ta đang ở không?"

Quảng Nguyên Thần nói đến đó thì mắt đã sáng rỡ, cứ như xe Quảng Linh Linh, nhà Quảng Linh Linh đều đang ở trước mặt anh ta.

Quảng Xán chưa bao giờ thấy ánh mắt cha như vậy. Cha giống như sói gặp con mồi, nhất định phải chiếm lấy.

"Nhưng... nhưng đó là của cô mà." Quảng Xán lẩm bẩm.

Quảng Nguyên Thần túm chặt lấy vai con gái, lắc nhẹ: "Con nít như con biết cái gì. Nếu được cô nhìn trúng, vậy sau này mọi thứ sẽ là của con. Không chỉ chiếc xe kia mà ngay cả nơi này, con thấy không, cả công ty này đều là của con."

Quảng Xán cũng không biết rốt cuộc ba đang nói gì, nhưng cô bé có thể cảm nhận được sự kích động và hưng phấn của ba. Quảng Xán không hiểu, vì sao ba lại phải khát khao đồ của người khác như vậy.

"Nhưng con muốn về..."

Quảng Nguyên Thần cũng không nghe con gái nói gì, anh ta chỉ cẩn thận dặn dò: "Xán Xán, con nhớ cho kĩ, ba hỏi thăm hết rồi. Cô của con và vợ có tình cảm rất tốt, cho nên quan trọng nhất chính là phải làm cho người kia thích con. Con trông rất giống cô, chuyện này đã thành công được một nửa, quả thật vô cùng may mắn. Cho nên con nhất định phải cố gắng một chút, biết không?"

Chữ "nhà" kia, Quảng Xán đến cuối cùng cũng không có cơ hội nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com