Chương 85
Trẻ con, bản tính vốn nên thuần khiết. Quảng Xán không muốn đi với cô, khóc cũng được, quậy cũng không sao, đều xem như phản ứng bình thường, nhưng thực tế thì sao...
Quảng Linh Linh vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn cô bé ngồi trên ghế phụ.
Lúc trước ba có ở đây, đứa nhỏ này còn mắt ửng đỏ, nhưng giờ thì sao? Cô bé an tĩnh ngồi đó, thấy Quảng Linh Linh nhìn mình còn nghiêng đầu cười cười, đáng yêu, ngoan ngoãn biết dường nào.
Chỉ tiếc đạo hạnh của Quảng Linh Linh đâu chỉ ngàn năm, cô diễn sâu thành tinh rồi còn có thể nhìn không ra tâm tư một đứa oắt con như Quảng Xán sao?
Cô nhóc này tám phần là biết ba nhà mình không đáng tin cậy, bây giờ im lặng giả vờ ngoan ngoãn là muốn làm Quảng Linh Linh thích đây. Còn tâm tư gì khác giấu trong lòng thì cũng chỉ có thể tiếp tục quan sát.
Nhóc con mới sáu bảy tuổi sao lại tính toán nhiều vậy chứ? Bình thường không biết đều ăn cái gì, nuôi làm sao.
Quảng Linh Linh nhớ đến lúc mình sáu bảy tuổi...
Ngốc đến không muốn nhắc lại.
Nghĩ đến bộ dáng mình khóc thút thít lúc nhỏ, cô bất giác rùng mình một cái.
Khi Quảng Linh Linh mang Quảng Xán đến nhà thì Trần Mỹ Linh đã sớm trở về. Trong nhà đặt sẵn hai đôi dép một lớn một nhỏ. Trời sắp vào đông, dép là dép bông, đằng trước hình thỏ con, còn có hai lỗ tai dựng lên, trông vô cùng nghịch ngợm, Quảng Linh Linh thích cực kì.
Hai đôi này hôm qua còn chưa có, hẳn là chiều này Trần Mỹ Linh biết Quảng Linh Linh sẽ mang Quảng Xán về nên mới cố ý đi mua.
Quảng Linh Linh nghĩ, nếu không có gì bất ngờ thì trên chân Trần Mỹ Linh đương nhiên cũng là một đôi cùng kiểu. Người một nhà chỉnh tề bên nhau, cô rất vui vẻ.
"Chị về rồi đây." Tâm trạng tốt, giọng cũng cất cao không ít.
"Đã về rồi." Trần Mỹ Linh nghe tiếng đi ra, trên tay còn mang bao tay cách nhiệt rộng thùng thình.
Quảng Linh Linh nhìn xuống, quả nhiên thấy trên chân Trần Mỹ Linh cũng là một đôi dép thỏ con ấm áp. Cô sáp lại gần hôn vợ mình, cười hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
Trần Mỹ Linh chỉ cười cười, không đáp, lại xoay người vào bếp. Chờ đến khi quay trở ra thì trên tay nàng đã có thêm hai chiếc bánh nhỏ.
"Nếm thử xem." Trần Mỹ Linh trực tiếp đưa vào miệng Quảng Linh Linh.
Bánh quy xốp giòn, vô cùng thơm ngọt. Quảng Linh Linh rất thích, mắt thậm chí cong thành hình trăng khuyết.
Sau đó Trần Mỹ Linh ngồi xổm xuống. Nói chuyện với trẻ con, nàng luôn thích nhìn thẳng vào mắt chúng. Đưa chiếc bánh quy nho nhỏ cho Quảng Xán, nàng dịu giọng nói: "Vừa làm xong, con xem có thích không."
Quảng Xán thoải mái nhận lấy, còn cười ngọt ngào nói với Trần Mỹ Linh: "Cảm ơn dì." Sau đó đưa bánh lên miệng, ăn vui vẻ vô cùng.
"Có ngon không?" Trần Mỹ Linh cười xoa đầu Quảng Xán.
"Dạ ngon."
Quảng Xán cũng gật đầu thật mạnh.
Cô bé nhỏ nhắn, mềm mại, như cùng một khuôn đổ ra với Quảng Linh Linh bên cạnh, điểm duy nhất khác biệt chính là đứa nhỏ này khi cười lên có hai lúm đồng tiền, Trần Mỹ Linh cảm thấy tim mình như muốn tan chảy.
Quảng Linh Linh thấy cặp mắt lấp lánh của Trần Mỹ Linh, muốn cười lại không dám cười. Nhưng khi chuyển ánh nhìn sang Quảng Xán, trong mắt cô lại có thêm mấy phần nghiền ngẫm.
Tâm tư đứa nhỏ này...
Chỉ trong nháy mắt Quảng Linh Linh xuất thần, một lớn một nhỏ bên cạnh đã thân mật cầm tay nhau đứng đó nói chuyện. Trần Mỹ Linh giúp Quảng Xán lau sạch vụn bánh quy bên khóe miệng, mà Quảng Xán cũng túm lấy đầu ngón tay Trần Mỹ Linh.
Vừa ấm vừa mềm, là tay trẻ con. Cảm giác này Trần Mỹ Linh chưa từng được trải nghiệm, nàng cảm thấy thật kì diệu.
Quảng Linh Linh thở dài một tiếng. Bất luận thế nào, ở chung với nhau hẳn cần có một quá trình. Cô véo mặt bảo bối lớn, lại xoa đầu bảo bối nhỏ, lúc này mới vào phòng ngủ thay quần áo.
Quảng Linh Linh quay đi, cửa phòng ngủ vừa đóng lại, nụ cười ngọt ngào trên mặt Quảng Xán cũng theo đó mà biến mất, khuôn mặt nhỏ nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Tay Trần Mỹ Linh vừa rồi còn bị Quảng Xán nắm, bây giờ Quảng Linh Linh mới vừa xoay người, xúc cảm mềm mại, ấm áp kia đã lập tức rút ra. Hành động bất ngờ ấy khiến Trần Mỹ Linh sửng sốt.
"Vợ ơi, áo ngủ của chị..."
Quảng Linh Linh nhớ buổi sáng mình rõ ràng đã treo đồ lên bên phải tủ quần áo, nào ngờ chỗ đó đã bị Trần Mỹ Linh sắp xếp lại, bên trong có thêm không ít quần áo trẻ con, cô tìm không thấy đồ mình nên đành phải ra hỏi. Nhưng trong nháy mắt mở cửa phòng ngủ bước ra, không biết có phải ảo giác không mà cô cảm thấy khóe mắt dường như bắt gặp vẻ mặt Quảng Xán vừa thay đổi.
Từ lạnh lẽo sang ấm áp.
Khi cô cẩn thận nhìn cho kĩ thì cô bé đã trở lại bộ dáng ngoan ngoãn, đáng yêu, cười đến ngọt ngào.
Lúc này Trần Mỹ Linh cũng đang nhìn về phía cô, vẻ mặt kia quả thật rất khó diễn tả. Quảng Linh Linh lặp lại lời vừa nói: "Vợ, tới đây, giúp chị tìm quần áo."
Trần Mỹ Linh đứng dậy. Có lẽ do vừa rồi ngồi xổm quá lâu nên nàng cảm thấy hơi choáng, phải đứng một lúc mới đỡ. Quảng Xán thấy vậy bèn đứng bên cạnh cẩn thận đỡ lấy, vẻ mặt quan tâm như sợ nàng té ngã.
Nếu nói vừa rồi Trần Mỹ Linh còn cho rằng mình suy nghĩ nhiều thì bây giờ nàng đã cơ bản dám chắc tiểu nha đầu Quảng Xán này là cố ý. Cô nhóc cố ý biểu hiện thân mật với mình trước mặt Quảng Linh Linh. Mà chỉ cần Quảng Linh Linh vừa đi, nha đầu này lập tức không muốn đến gần mình nữa.
Nhưng làm vậy để chi?
Nếu có tâm muốn gần gũi mình, mượn đó lấy lòng Quảng Linh Linh, bất luận ý định đó là tự phát hay có người dạy thì ít nhất diễn cũng phải diễn cho trót. Hai thái độ trước sau rõ rệt như vậy khẳng định là phải bị vạch trần.
Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Xán, bất đắc dĩ cười cười rồi vươn tay xoa đầu cô bé.
"Xán Xán, con đến phòng khách ngồi đi. Ở đó có quà dì chuẩn bị cho con. Đi xem có thích hay không." Trần Mỹ Linh dường như không hề để bụng hành vi không lễ phép vừa rồi của Quảng Xán, vẫn điềm đạm cười nói.
Quảng Xán suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, thấy Trần Mỹ Linh không giận còn sững sờ.
"Đi đi." Trần Mỹ Linh đẩy nhẹ Quảng Xán về phía phòng khách, còn mình xoay người đi đến phòng ngủ.
Vừa bước vào phòng, nàng đã bị Quảng Linh Linh ôm chặt.
"Em hôm nay không có hoan nghênh chị." Quảng Linh Linh ghì người vào lòng, lắc qua lắc lại.
Sao lại không hoan nghênh chứ, chỉ là không có hôn thôi.
Trần Mỹ Linh bất đắc dĩ cười, sát lại gần hôn lên Quảng Linh Linh: "Được rồi, giờ bù cho chị."
Quảng Linh Linh ăn mảnh xong, ngồi xuống giường, ôm đối phương trên đùi: "Vừa rồi con bé..."
"Rất khác." Trần Mỹ Linh cười lắc đầu.
Quảng Linh Linh rất đồng ý với lời này. Quảng Xán đúng là khác với trẻ con bình thường. Cô nhóc rất thông minh, biết xem tình huống, tinh mắt, còn nhỏ đã có chủ ý, có suy nghĩ, nhưng chung quy vẫn thiếu mấy phần ngây thơ.
Thời thơ ấu của Quảng Linh Linh cũng kết thúc sớm, khoảng độ tuổi này, sau khi trải qua hiểm cảnh đã học cách ngụy trang. Nếu là người nối nghiệp, Quảng Linh Linh thật sự cảm thấy tính cách như Quảng Xán là thích hợp, nhưng cô vẫn hy vọng ở nhà cô bé có thể đơn thuần một chút.
Một cô nhóc không muốn nói phải, cũng không muốn nói không mà chỉ biết suy tính vòng vèo...
Có điều Quảng Linh Linh thì nghĩ vậy, nhưng xem ra Trần Mỹ Linh cũng không ghét đứa nhỏ này: "Phòng em đã chuẩn bị sẵn rồi, nhưng không biết con bé có dám ngủ một mình hay không. Nếu để vào phòng chúng ta thì lại sợ nó không quen người lạ."
Quảng Linh Linh không để bụng: "Con nhóc kia, chị cảm thấy lá gan nó vẫn rất lớn."
Trần Mỹ Linh biết lời Quảng Linh Linh có ẩn ý, chỉ bất đắc dĩ cười cười.
Quảng Xán một mình ở lại phòng khách.
Món quà mà Trần Mỹ Linh nói cũng rất dễ thấy, chiếc hộp màu hồng được gói tinh xảo đặt ngay giữa sô pha.
Quảng Xán bước qua, cầm hộp trên tay.
Nó không muốn mở ra. Nó chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này, về nhà của mình. Tuy cô họ chưa gặp mấy lần này và người vợ xinh đẹp của cô họ có vẻ đều là người tốt nhưng Quảng Xán nghĩ nó cũng chỉ có một cái nhà thôi.
Như hạ quyết tâm, Quảng Xán mở hộp quà. Bên trong là một con búp bê Barbie nó thích đã lâu. Mái tóc màu vàng kim được chải chuốt tỉ mỉ. Làn váy trắng bồng bềnh xõa tung. Dây cột tóc, đồ trang sức, giày dạ hội đều rất tinh xảo.
Quảng Xán thật sự muốn giữ món quà này lại vĩnh viễn.
Cạch. Cửa phòng ngủ được mở ra, Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh cùng nhau bước đến.
Trần Mỹ Linh nhìn thấy Quảng Xán ngồi trên sô pha trong phòng khách chơi đùa búp bê mình đưa thì cười bước đến hỏi: "Xán Xán, thích không con?"
Quảng Xán cười ngọt ngào, giơ lên gương mặt ngây thơ trong sáng: "Dạ thích, cảm ơn dì."
"Không có gì" Trần Mỹ Linh trước giờ vẫn rất có kiên nhẫn với trẻ con.
Cùng cô nhóc ăn tối xong, Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh bắt đầu hỏi ý kiến cô bé về vấn đề chỗ ngủ.
"Xán Xán, con là muốn tự ngủ một phòng hay là ở cùng với cô và dì?" Trần Mỹ Linh dịu giọng hỏi.
Quảng Xán lễ phép trả lời: "Dì, con có thể tự ngủ, dì yên tâm." Nói xong còn tự nhảy từ trên ghế xuống, chạy vào phòng mà hai người đã chuẩn bị cho mình.
Trần Mỹ Linh cùng Quảng Linh Linh đi theo sau, chỉ thấy cô nhóc vui sướng dạo quanh phòng một vòng, sau đó bổ nhào vào lòng Trần Mỹ Linh ngay trước mắt Quảng Linh Linh: "Căn phòng này thật quá xinh đẹp. Con cảm ơn dì, dì vất vả rồi."
Quảng Linh Linh nhìn cái vật trang sức hình người nho nhỏ treo trên eo Trần Mỹ Linh.
Trẻ con đúng là sinh vật thần kì nhất trên thế gian này. Rõ ràng bạn biết chúng đang giả bộ vui vẻ để nịnh bợ mình nhưng vẫn cảm thấy chúng đáng yêu nhất trần đời.
Trần Mỹ Linh dường như cũng rất vui vẻ: "Thích là tốt rồi. Để dì sửa soạn một chút. Nghỉ ngơi sớm, ngày mai dì mang con ra ngoài chơi được không?"
"Vâng." Quảng Xán cười đến càng ngọt.
Trần Mỹ Linh trải chăn, Quảng Linh Linh cũng đang trải chăn. Chẳng qua một người phục vụ cho đứa bé, người kia lại vì thế giới hai người viên mãn, ấm áp.
Nơi Trần Mỹ Linh chuẩn bị cho Quảng Xán vốn chỉ là một gian phòng cho khách đen trắng đơn điệu. Giờ sau khi được xử lý một phen đã thay hết thành màu hồng phấn. Đó là ý của Quảng Linh Linh, cô cảm thấy mọi bé gái đều có một giấc mộng công chúa. Nếu không phải Trần Mỹ Linh sợ quá tù túng thì Quảng Linh Linh thậm chí còn muốn treo thêm màn lụa trên giường.
Trần Mỹ Linh thay ga giường in cánh hoa hồng phấn, trải chăn cho Quảng Xán. Còn cô bé thì vẫn ngồi đưa lưng, trong tay còn ôm hộp quà.
Chuẩn bị xong rồi, Trần Mỹ Linh vỗ vỗ vai Quảng Xán.
"Xán Xán, có thể ngủ rồi."
Nói đoạn, nàng duỗi tay nhận lấy búp bê trong tay Quảng Xán. Vừa chạm vào hộp, thấy rõ hình ảnh bên trong, Trần Mỹ Linh nháy mắt đờ người.
Quảng Xán vừa rồi còn nói thích món quà, bây giờ đã bẻ đầu búp bê Barbie ra.
Trần Mỹ Linh nhíu mày nhìn cô nhóc, cô nhóc cũng lạnh băng nhìn lại.
Chừng nửa phút sau, Trần Mỹ Linh lấy búp bê trong hộp ra, gắn lại như cũ rồi xoa đầu cô nhóc, vẫn là vẻ dịu dàng: "Được rồi, lên giường đi. Hay là con muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ?"
"Ấu trĩ." Quảng Xán thấy Trần Mỹ Linh không chút phản ứng cũng nhụt chí. Nói xong lời đó, cô nhóc nhanh nhẹn chui vào chăn, cuộn tròn người bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com