Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26

Mối quan hệ giữa Lingling và Orm ngày càng sâu đậm. Cả hai không chỉ tìm lại nhau mà còn thấu hiểu nhau hơn, gắn kết bền chặt hơn qua những thử thách đã cùng nhau vượt qua. Nhưng Lingling biết rằng, dù tình yêu này trọn vẹn đến đâu, vẫn còn những rào cản mà họ chưa thể phá vỡ.

Một trong những rào cản lớn nhất chính là gia đình Orm - những người yêu thương nàng vô điều kiện và đã luôn bảo vệ nàng, đặc biệt là trong quãng thời gian đau lòng sau lần chia tay trước.

Lingling hiểu, những vết thương trong quá khứ không dễ phai mờ, và niềm tin một khi đã rạn nứt thì không thể ngay lập tức hàn gắn. Gia đình Orm lịch sự mỗi khi cô xuất hiện, nhưng ẩn sau những nụ cười xã giao vẫn là sự dè chừng. Những câu hỏi thăm tưởng chừng vô tư nhưng lại cẩn trọng một cách khéo léo, ánh mắt thoáng chút ngập ngừng như muốn tìm kiếm một sự đảm bảo.

Lingling Kwong không trách họ. Cô biết họ chỉ lo cho Orm, chỉ muốn nàng không phải tổn thương thêm lần nào nữa. Nhưng hiểu là một chuyện, đối diện lại là chuyện khác.

Buổi chiều Chủ nhật ấy, Lingling và Orm được mời đến buổi họp mặt gia đình. Với Orm Kornnaphat, đây chỉ là một cuộc gặp gỡ thân mật, nhưng Lingling hiểu rằng đây còn là một phép thử. Là cơ hội để cô chứng minh với gia đình nàng rằng cô nghiêm túc với mối quan hệ này, rằng cô đã khác xưa.

Trước khi lên đường, Lingling Kwong khẽ hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng mình không thể để những ngần ngại lấn át. Cô sẽ cho họ thấybằng tất cả sự chân thành rằng mình đã trưởng thành, đã sẵn sàng ở bên Orm, không chỉ trong những ngày bình yên mà cả những lúc giông bão.

Nhưng ngay khi vừa bước vào căn nhà, Lingling lập tức cảm nhận được bầu không khí căng thẳng bao trùm. Những lời chào đón niềm nở, những nụ cười lịch sự, nhưng đâu đó vẫn còn những ranh giới vô hình chưa thể xóa nhòa.

Mẹ của Orm đặc biệt giữ khoảng cách. Bà không hề tỏ thái độ xa cách ra mặt, nhưng ánh mắt bà dù điềm tĩnh vẫn đượm vẻ dè dặt. Khi trò chuyện cùng bà, Lingling Kwong cảm thấy tim mình khẽ thắt lại. Cô đã chuẩn bị tinh thần, đã đoán trước phản ứng này, nhưng khi thực sự đối diện, cảm giác ấy vẫn không khỏi khiến cô bối rối.

Orm Kornnaphat nhận ra điều đó. Trong một khoảnh khắc, nàng khẽ siết nhẹ vai Linglingmột cử chỉ nhỏ, nhưng đủ để trấn an. Như muốn nói: "Em ở đây với chị."

Lingling nhìn sang Orm, bắt gặp ánh mắt đầy tin tưởng của nàng. Trong giây phút ấy, những do dự trong lòng cô như tan biến.

Cô khẽ hít vào, rồi mỉm cười.

Không phải bằng những lời giải thích, không phải bằng những hứa hẹn. Mà bằng hành động, bằng sự chân thành, bằng tình yêu chưa từng đổi thay.

Xuyên suốt buổi chiều hôm đó, Lingling chủ động kết nối với mọi người, tìm cách để chứng minh rằng cô thực sự nghiêm túc với Orm.

Cô lắng nghe câu chuyện của các cô chú, không chỉ đáp lời mà còn thật sự quan tâm đến những điều họ chia sẻ. Cô cười đùa cùng lũ trẻ, những đứa em họ của Orm, khiến bọn trẻ nhanh chóng quấn lấy cô. Đây là một dấu hiệu rõ ràng rằng chúng đã xem cô như một phần của gia đình.

Khi đến lúc phụ giúp trong bếp, Lingling Kwong lập tức xung phong, sẵn sàng góp sức ở bất cứ đâu cần đến. Vừa cẩn thận thái rau, cô vừa trò chuyện với em trai của Orm, người từ nãy đến giờ vẫn âm thầm quan sát cô từ xa.

Cô kể về những kỷ niệm vui, chia sẻ về công việc và những dự định tương lai. Quan trọng hơn hết, cô nói về tình cảm của mình dành cho Orm, về những nỗ lực mà cô đã và đang làm để vun đắp cho tình yêu này. Không có lời hứa hoa mỹ, không có sự biện minh, chỉ có sự chân thành và quyết tâm.

Từ phía bên kia căn phòng, Orm Kornnaphat khẽ mỉm cười với cô. Đó không chỉ là một nụ cười động viên, mà còn chất chứa niềm tự hào. Orm biết rõ Lingling đã cố gắng thế nào, và nàng cảm nhận được từng cử chỉ, từng lời nói của cô không phải chỉ để tạo ấn tượng với gia đình nàng mà bởi vì cô thật sự muốn trở thành một phần trong cuộc đời nàng.

Sự ủng hộ thầm lặng của Orm Kornnaphat suốt cả buổi giống như một điểm tựa vững chắc, nhắc nhở Lingling rằng họ đang cùng nhau bước trên hành trình này. Dù có mất bao lâu, dù phải đối mặt với bao nhiêu thử thách, họ sẽ không đi một mình.

Chiều muộn hôm ấy, trong một khoảnh khắc hiếm hoi, Lingling Kwong thấy mình đứng một mình với mẹ của Orm, người suốt cả buổi đã lặng lẽ quan sát cô.

Bà có điều muốn nói.

Lingling hít một hơi sâu, chuẩn bị tinh thần cho những lời sắp tới.

Mẹ của Orm Kornnaphat lên tiếng, giọng bà nghiêm nghị nhưng không thiếu sự chân thành.

"Lingling" Bà mở lời, ánh mắt dò xét từng biểu cảm trên gương mặt cô. "Bác luôn tin tưởng vào lựa chọn của Orm. Con bé là một người thông minh, mạnh mẽ và bác rất tôn trọng sự sáng suốt của nó. Nhưng cháu phải hiểu..."

Bà ngập ngừng, rồi tiếp tục với giọng chậm rãi, đầy tâm tư.

"Bác đã chứng kiến Orm trải qua rất nhiều đau khổ. Thật khó để nhìn con mình tổn thương như vậy, và với tư cách là một người mẹ, bác không thể không lo lắng. Vậy nên, bác muốn biết... Làm thế nào cháu có thể chắc chắn rằng lần này mọi thứ sẽ không kết thúc như trước?"

Lingling Kwong giữ vững ánh nhìn, đôi mắt ánh lên sự chân thành. Cô không né tránh, cũng không tìm cách biện minh. Cô hiểu rằng nỗi lo lắng của mẹ Orm không hề vô lý, và khoảnh khắc này chính là cơ hội để cô cho bà thấy sự thay đổi của mình.

Cô hít một hơi thật sâu, lòng ngổn ngang bao cảm xúc rồi chậm rãi lên tiếng. Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sự chân thành từ tận đáy lòng.

"Cháu hiểu vì sao bác lại lo lắng" Cô khẽ nói, đôi mắt ánh lên sự hối tiếc. "Cháu biết mình đã từng làm Orm tổn thương, và đó là điều cháu không bao giờ tha thứ cho chính mình. Nhưng kể từ ngày đó, cháu đã không ngừng cố gắng để thay đổi, để trở thành một người mà Orm có thể tin tưởng, có thể dựa vào."

Cô dừng lại một nhịp, hít sâu một lần nữa như để chắc chắn rằng từng lời nói ra đều xuất phát từ tận tâm can.

"Cháu không muốn lại là người khiến Orm thất vọng. Cháu ở đây không chỉ vì tình yêu cháu dành cho em ấy, mà còn vì cháu muốn mang lại hạnh phúc cho Orm, giống như cách mà em ấy đã làm với cháu. Cháu đã học được rằng, tình yêu không chỉ là những lời hứa, mà là những hành động nhỏ nhặt mỗi ngày để chứng minh rằng mình xứng đáng."

Mẹ của Orm im lặng lắng nghe, ánh mắt bà ban đầu vẫn còn sự dò xét, nhưng dần dần dịu lại. Sự nghiêm khắc nơi khóe mắt chậm rãi tan đi, nhường chỗ cho một tia xúc động nhẹ nhàng.

Một lúc sau, bà khẽ gật đầu. Giọng nói tuy vẫn trầm lặng nhưng đã mang theo sự thấu hiểu.

"Bác có thể thấy cháu thực sự quan tâm đến con bé. Và điều duy nhất bác mong muốn, là Orm được yêu thương bởi một người trân trọng nó thật lòng."

Lingling Kwong khẽ thở phào, một cảm giác nhẹ nhõm tràn qua lồng ngực. Cô mỉm cười, chân thành và biết ơn.

"Cảm ơn bác. Đó cũng chính là điều cháu luôn mong muốn."

Khoảnh khắc ấy, khoảng cách vô hình giữa họ dường như tan biến. Lingling cảm nhận được một gánh nặng như vừa được trút khỏi đôi vai mình. Cô biết rằng sự chấp nhận không thể đến ngay tức thì, nhưng ít nhất đây đã là một khởi đầu.

Tối hôm đó, khi Lingling và Orm từ biệt mọi người và cùng nhau trở về căn hộ, con đường về nhà ngập trong cái lạnh se sắt. Nhận ra sự mệt mỏi trong ánh mắt Lingling, Orm lặng lẽ siết chặt tay cô, truyền hơi ấm bằng một cái nắm dịu dàng. Trong đôi mắt nàng ánh lên niềm tự hào và yêu thương.

"Cảm ơn chị vì hôm nay" Orm khẽ thì thầm. "Em biết gia đình em không dễ dàng... nhưng em thực sự trân trọng tất cả những gì chị đã làm."

Lingling cười khẽ, cảm giác bình yên len lỏi vào tim.

"Họ chỉ muốn chắc chắn rằng em sẽ hạnh phúc. Nếu là chị, chị cũng sẽ làm như vậy" Cô nhẹ nhàng đáp, giọng nói vừa ấm áp vừa kiên định. "Chị sẽ tiếp tục cố gắng, ngày qua ngày, để họ hiểu rằng chị không đến để rời đi."

Orm Kornnaphat nhìn cô thật lâu, rồi dịu dàng đặt một nụ hôn lên má.

"Em biết mà" Nàng thì thầm.

Họ lặng lẽ bước tiếp, nhưng sự im lặng ấy không nặng nề mà dịu dàng đến lạ. Từng bước chân, từng cái siết tay như một lời khẳng định lặng thầm rằng họ sẽ cùng nhau đi đến tận cùng, không chút do dự.

Khi cánh cửa căn hộ khép lại, Lingling Kwong chợt nhận ra một ý chí mới đang trỗi dậy trong lòng. Để có được sự tin tưởng của gia đình Orm, cô biết mình cần thời gian. Nhưng Lingling sẵn sàng dành trọn từng ngày để chứng minh rằng tình yêu này xứng đáng với mọi sự nỗ lực.

Bởi cô hiểu rằng, bù đắp lỗi lầm không chỉ là sửa chữa quá khứ, mà còn là hiện diện trong từng khoảnh khắc của hiện tại, là trở thành một người mà Orm có thể tự hào, một người thật sự trân trọng cuộc sống mà họ đang cùng nhau vun đắp.

Orm Kornnaphat siết chặt tay cô một lần nữa. Lingling khẽ cười, cảm thấy vững vàng hơn bao giờ hết.

Họ bước vào tương lai, từng bước một, với niềm tin vững chắc rằng đây chính là nơi họ thuộc về. Bên nhau.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com