Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngày sau chia tay

Suốt một khoảng thời gian dài lao lực, sau đêm qua, Orm Kornnaphat chính thức đổ bệnh

"Sốt cao quá, đi viện nhé Orm"

"Tớ ổn, cho tớ ngủ thêm một chút"

"Cậu nghe lời một chút đi được không? Bốn mươi bốn mốt độ mà vẫn cứ lì lợm"

"Jing, tha cho tớ, đừng cằn nhằn nữa mà"

"Bướng thật, giờ không có chị ấy nên cậu mặc kệ sống chết đúng không? Cậu có giỏi, có bản lĩnh thì chạy đến mà quỳ gối xin chị ấy tha thứ, chứ buông thả bản thân như thế thì một đứa trẻ 3 tuổi cũng làm được"

"..."

"Nên nhớ, chị ấy tự giữ mình tránh xa ong bướm không có nghĩa là không có kẻ dòm ngó đâu. Họ chỉ chờ hai người có vết nứt như bây giờ để cướp chị ấy đi thôi"

"Jing~"

"Hay để gọi mẹ cậu đến nhé? Chứ giờ lời tớ nói thì như người dưng nước lã rồi, có tí trọng lượng nào đâu"

Orm sợ rồi, đời này em sợ nhất là Lingling Kwong, thứ hai chính là người phụ nữ này. Tại sao cũng bằng tuổi em mà có thể cằn nhằn nhiều như một bà cụ bảy - tám mươi vậy chứ

"Gọi xe cho tớ"

"Khỏi, để tớ chở đi"

Orm Kornnaphat nằm viện 3 ngày đã cuồng chân cuồng tay muốn bỏ trốn. Thật ra em không có thời gian để nghỉ ngơi quá nhiều đâu. Công việc ở công ty vẫn đầy ra đó, trên Đài cũng có việc, sự kiện chung với chị vẫn trải dài như vô tận

"Dì Ann"

"Ôi trời dì xem nào, sao hôm qua vẫn ổn mà nay giọng con thế này rồi?"

"Con bị đau họng, ban nãy đã tiêm một mũi rồi mới đến đây"

"Giờ con đang thấy sao?"

"Con ổn ạ. Hôm nay con đi sự kiện đơn trước rồi tối là sự kiện đôi đúng không ạ?"

"Đúng rồi, thấy không khỏe phải nói dì ngay nhớ chưa?"

"Dạ dì"

Lâu lắm rồi Orm Kornnaphat mới đơn phương đi sự kiện. Mọi người đã quen với sự xuất hiện của cả hai, ngày nào cũng cùng nhau đi làm

"Hôm nay Orm chỉ có một mình, có cô đơn không ạ?"

"Dạ có, bình thường Orm luôn có người đồng hành"

"Có nhớ cô ấy không?"

"Dạ ... nhớ"

Tiếng reo hò của khán giả càng lớn càng làm cho trái tim em chảy máu nhiều hơn

"Sau thành công của phim thì có nhiều người tán tỉnh Orm không?"

"Dạ cũng có"

"Thế Orm có để ý ai không, chúng mình rất tò mò"

Em mím môi, hít một hơi thật sâu để khắc chế sự run rẩy của chính mình, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu mà không trả lời

Không phải không để ý ai, mà là đừng hỏi em nữa

"Vậy nếu có người thương, em sẽ muốn nói gì với họ?"

"Orm mong là thế giới này sẽ dịu dàng với chị ấy. Nếu được, xin chị đừng bao giờ phải chịu khổ vì Orm"

"Chị ấy sao?"

"Dạ vâng"

"Vậy Orm sẽ nói gì với mình?"

"Orm thì sao cũng được ạ"

Orm Kornnaphat vừa vào xe đã vội uống một viên thuốc, em phải gắng gượng cho hết hôm nay

"Orm ơi, Lingling ở trong này"

"À dạ, em cảm ơn anh"

Mối quan hệ của họ được nhiều người ngưỡng mộ, nhưng nó như một con dao hai lưỡi đang vô tình cứa thêm vào vết rách của cả hai

"Em chào Lin- chị Lingling ạ"

Không khí trong phòng chờ vô cùng yên lặng, mọi người đoán là do Orm vừa ốm dậy nên ai xong việc cũng nhanh chóng ra ngoài để hai người họ có thời gian nghỉ ngơi

Đám đông khổng lồ nuốt trọn hai người phụ nữ nhỏ bé, nhiều người lịch sự, nhưng cũng lắm kẻ phấn khích

Orm Kornnaphat cố gắng không để ai hay thứ gì chạm vào chị, Lingling Kwong có một làn da nhạy cảm và dễ bị dị ứng

"Mọi người xin cẩn thận ạ, đừng cố tiếp cận chị ấy" Giọng em vỡ ra, bất lực đến nỗi muốn khóc ngay bây giờ

Em loạng choạng sắp ngã lúc bước lên cầu thang, được chị xoay người đỡ lấy. Lingling Kwong ôm eo em, khẽ dùng sức nhấc em lên khỏi hai bậc thang, thoát khỏi vòng vây người hâm mộ

"Em ... cảm ơn ạ"

"Cận thận"

"Dạ vâng"

Hai người vẫn cùng nhau tương tác, nhưng phần lớn Lingling Kwong sẽ giao lưu với người hâm mộ. Suốt 2 tiếng đồng hồ giữ cho tinh thần tỉnh táo, cuối cùng em cũng được thả mình xuống đâu đó

"Về nhà rồi hãy ngủ"

Tiếng chị nhắc nhở khiến Orm mở mắt, cố gắng để ngồi dậy

"Chị về luôn ạ?"

"Ừ, có chuyện gì không?"

"Dạ không, chị về cẩn thận ạ"

Lingling Kwong ra đến cửa thì gặp Ben đang đi ngược vào trong, có lẽ là đến đón em, chị cũng không muốn quan tâm lắm

"Bỏ ra, Ben"

Nhưng sự vỡ vụn trong tiếng hét của em khiến chị quay gót. Orm Kornnaphat bị người kia dắt đi gần như kéo. Em vẫn còn mệt, hơi thở cực kì nặng nhọc. Thế nên ban nãy chị mới nói thay phần em, muốn cho em dễ thở đôi chút

"Làm gì vậy?"

"Tớ muốn đưa em ấy về"

"Không thấy người ta không muốn à? Bỏ tay"

"Cậu là gì của em ấy mà xen vào?"

Ben biết hai người họ chia tay, cũng không cần phải giả vờ thân thiện để lấy lòng Lingling Kwong nữa. Trong giọng nói tràn đầy sự chế giễu, Ben vốn chẳng ưa Lingling Kwong vì chị là con lai

"Thế cậu không có việc gì lại xuất hiện ở phòng chờ của diễn viên nữ là có ý gì? Có muốn lên báo không?"

"Cậu không đủ trình để đấu với tôi đâu đồ con lai"

Chị nhếch môi, cuối cùng thì kẻ giả tạo này cũng thừa nhận sự xấu tính của mình

"Đủ rồi Ben, đừng quá đáng với chị ấy"

Orm không muốn điều gì làm tổn thương chị, Lingling Kwong vẫn luôn tự ti với xuất thân của mình. Em muốn thỏa hiệp, đi theo Ben cho xong để anh ta đừng phiền đến chị nữa, cãi nhau vì em thì lại càng không nên

"Đi đâu?" Lingling Kwong thấy em thỏa hiệp, chị bực mình kéo tay em lại

"Sao? Chia tay xong rồi tiếc à?"

"Mắt nào của cậu thấy chúng tôi chia tay?"

"Nửa nọ nửa kia mà vẫn không thấy mình không xứng với Orm à?"

"Lại quốc tịch à? Thế cậu biết Orm là người gì không?"

"Orm là người Thái"

"Là người Thái, cũng là người của tôi"

"..."

"Cút!"

Ngón tay ngọc ngà của chị chỉ thẳng vào mặt người đàn ông trơ trẽn. Orm Kornnaphat đứng phía sau, hai tay khẽ ôm lấy hông chị mong người này bớt giận. Em biết Lingling Kwong không phải người sẽ hành xử như vậy với đồng nghiệp, nhưng chị đang vì em mà dần trở nên mất bình tĩnh hơn

Ben tức tối bỏ đi. Còn Orm đã buông tay và tự động đứng cách xa chị vài bước

"Em cảm ơn ạ"

Chị không trả lời, nhưng cũng không bỏ đi

"Nhưng ... vì sao lại bảo vệ em?"

"Tôi đã hứa sẽ bảo vệ em và gia đình, có thể em quên nhưng tôi sẽ làm thế cho đến khi em tìm được ai đó khác"

Orm hơi thất vọng vì chị làm thế chỉ vì đã hứa chứ không phải vì còn tình cảm với em. Em lặng lẽ cúi đầu, không nói thêm gì nữa

"Về cẩn thận, lần sau đừng dễ dàng thỏa hiệp như vậy"

"Vâng, em sẽ để ý hơn"

"Chân ... sao rồi?"

"Chỉ còn đau một chút, đã tiêm thuốc nên không sao ạ"

"Về nghỉ ngơi đầy đủ cho nhanh lành"

"Em đưa chị về được không ạ?"

"Không cần đâu"

Lingling Kwong xoay người rời khỏi, có lẽ chị vĩnh viễn sẽ không còn đợi em về chung lối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com