Chap 10
Những ngày kế tiếp ngày nào Orm Kornnaphat cũng nhận được một bó hoa và một lời nhắn, một lời nói hài hước có phần ngốc nghếch, hoặc là một câu trích dẫn vu vơ nào đó, bản thân cô cũng cảm thấy được tiếp thêm nhiều năng lượng sau khi đọc nó. Khỏi phải nhắc thì cũng biết đến người gửi đến là ai.
Thứ 2: "Đối với những người đang phải làm việc thì đầu tuần luôn rất khổ sở, nhưng với chị là một ngày đầy ngọt ngào vì có thể gặp em."
"Thật ớn lạnh."
Thứ 3: "Nếu em là màu hồng thì chị sẽ là màu xanh, hợp lại thì sẽ được màu tím như đoá hoa này."
"Ai mượn, bây giờ tôi thích màu đen chứ không thích hồng."
Thứ 4: "Chà...giữa tuần rồi, hãy khởi đầu ngày mới bằng một viên chocolate có dù ngày hôm đó có tệ đến đầu thì sẽ vẫn cảm thấy ngọt ngào. Và nếu cần chị sẽ mua vui cho em, chị sẽ không ngại đâu."
"Chắc tôi đây cần chị mua vui à..."
Thứ 5: "Be patient, tomorrow is Friday"
"Ủa, nay ngắn vậy."
Thứ 6: "một ly rượu vang cuối tuần cũng không tệ. Gặp lại em ở nhà..."
"Ở nhà? Nhà ai? Nhà mình?" Các câu hỏi liên tiếp hiện ra trong đầu cô.
Thú thật là cả tuần rồi không gặp LingLing nên cô đã bắt đầu thấy nhớ con người đó, nhớ những buổi tăng ca chỉ có hai người ngồi với nhau. Nhớ vòng tay xiết chặt, cả hơi ấm của người đó, con cả ánh mắt phủ đầy ưu thương rồi vô hồn một chỗ.
Orm Kornnaphat tự nhận rằng chắc có lẽ bản thân đã điên thật rồi, vì cô yêu tất cả những hành động của LingLing dành cho mình.
Orm Kornnaphat làm xử lý nhanh hết công việc của hôm nay để còn về nhà xem LingLing Kwong đó rốt cuộc đang bày trò gì ở nhà cô.
———————
Orm Kornnaphat mở cửa bước nhà, chào đón cô là một bàn tiệc hai người gọn gàng với nến và hoa mà cô yêu thích, còn LingLing Kwong kia thì đang ung dung đứng làm gì đó ở bếp.
"Yahhhhh, tại sao cô vào được nhà tôi."
LingLing giật mình, cô quá chăm chú vào chiếc chảo đang xào nấu mà không để ý Orm Kornnaphat về đến.
"Ah...ờm...chị mở cửa vào."
"Tôi nhớ tôi đã khoá cửa."
"Chị có chìa khoá." LingLing cười cười đưa chiếc chìa khoá sáng chói lên lắc lắc.
"Tại sao cô có?" Orm Kornnaphat khoanh tay, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi.
"Chị ..."
"Nói." Orm Kornnaphat quát lớn khiến LingLing không dám động đậy.
"Orm à, trước giờ em chưa từng thay ổ khoá." LingLing trưng ra vẻ mặt hồn nhiên khiến Orm Kornnaphat muốn tức chết.
"Cô là đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp, có muốn tôi kiện cô không."
"Đừng nóng đừng nóng, chị chỉ muốn làm em bất ngờ cuối tuần thôi." Gương mặt cô xụ xuống như thể rất oan uổng.
"Phải tôi đang bất ngờ đó. Và làm ơn dừng mọi thứ lại mà đi khỏi đây ngay cho tôi."
"Orm..."
"GET OUT OF HERE."
"Đừng giận nữa, chị sẽ đi."
LingLing buồn bã cởi bỏ tạp dề để lên bếp, những tưởng hôm nay sẽ làm cô nàng bất ngờ và cùng nhau vui vẻ bên cạnh buổi tối, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì Orm Kornnaphat lại trở nên nóng nảy như vậy. Đúng là cô có phần tùy tiện vào nhà khi không xin phép, nhưng sao Orm Kornnaphat lại có thể giận đến như vậy.
Orm Kornnaphat ngồi xuống sofa thở mạnh, gương mặt đỏ bừng vì tức giận không thèm nhìn lấy người kia.
**Flashback**
Giờ xế chiều Orm Kornnaphat sau khi gặp gỡ khách hàng trở về thì tiện thể ghé ngang quán cà phê gần công ty mua một ly cà phê giữ bản thân tỉnh táo làm việc, cô cũng nóng lòng muốn về nhà gặp LingLing.
Đột nhiên có một tiếng xì xầm thu hút sự chú ý của Orm Kornnaphat về trong đoạn hội thoại của họ dường như có cái tên quen quen.
"Biết gì không, giám đốc Kwong ngày xưa của chúng ta trở về Thái Lan rồi, còn làm phó tổng bên Kwong thị, nghe đâu là con gái của chủ tịch xuất thân không đùa được, vậy mà ngày xưa trong công ty mình lại làm chức nhỏ nhoi như vậy."
"Đúng đúng, Thư ký Malee bảo Phó tổng Kwong hiện tại rất là phong độ."
"Phụ nữ càng lớn tuổi sẽ càng có sức hút, mọi người nghĩ xem đúng không."
"Chính xác, tuần trước phó tổng có ghé thăm phòng thiết kế...nhan sắc đúng là mê hoặc, nhìn một lần sẽ không thể quên. Nghe đâu là đang hợp tác với công ty chúng ta trong dự án lớn nào đó."
Mắt Orm Kornnaphat khẽ giật, không hiểu sao trong lòng có bao nhiêu vui vẻ háo hức liền biến đâu mất, thay vào đó là như muốn giết LingLing Kwong ngay lập tức.
Trở về được mấy tuần liền nói với cô bao lời ngon ngọt, quay đi một cái đào hoa lại rơi khắp nơi thật đáng phải phạt. Chỉ hận muốn đem LingLing Kwong đó ra hành hạ cho đến khi vừa lòng mới thôi.
**End flashback**
Orm Kornnaphat có chút nguôi giận lúc này mới để ý đến những thứ trên bàn và những món ăn dang dở, mọi thứ đều rất tỉ mỉ, nhìn sơ cũng biết đều là tự tay làm. Orm Kornnaphat cảm thấy có chút hối hận khi nổi giận như vậy với cô. Biết sao được, Orm Kornnaphat cũng không thể kìm nén cảm xúc với những việc có liên hệ đến LingLing.
Orm Kornnaphat liền mở cửa chạy đi tìm LingLing, xuống đến garage thấy xe cô vẫn còn để kế bên có nghĩa là người này chưa rời đi, Orm Kornnaphat liền chạy lên khuôn viên tìm cô, trực giác của người phụ nữ nói cho cô biết cô ở cách cô không xa.
Đi được một vòng thì thấy cô ngồi ở góc khuất, gương mặt đỏ ửng vì lạnh, hai tay nắm chặt vào nhau vẻ mặt trông rất khổ sở. Orm Kornnaphat rón rén ngồi kế cô, đột nhiên trong lòng lại dâng lên cảm giác có lỗi ghê gớm.
"LingLing...tôi..."
"..."
LingLing im lặng, đôi mắt đỏ ngầu ầng ậc nước chực chờ rơi xuống má, cô hiện tại cảm thấy rất bế tắc, không biết làm cách nào có thể dỗ ngọt nàng công chúa này. So với việc cô làm tổn thương Orm Kornnaphat thì chút hằn hộc này từ cô nàng có đáng là gì. Mặc dù cô đã đoán trước được khó khăn mà mình phải bước qua, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy uỷ khuất.
"Tôi xin lỗi."
Orm Kornnaphat không biết phải làm thế nào với một LingLing Kwong như thế nào vì từ nhỏ đến lớn chỉ có người khác dỗ cô khi cô giận, còn cô làm người khác giận thì vẫn bá đạo bắt người ta xin lỗi. Đây có thể là lần đầu tiên Orm Kornnaphat mở lời xin lỗi ai đó.
"Orm Kornnaphat, người có lỗi là chị , đáng lẽ chị không nên ép em chấp nhận điều mà em không thích, chị luôn làm mọi chuyện theo ý mình mà chẳng nghĩ đến sự khó chịu của em. Orm, chị thật sự không biết phải làm như thế nào...chị muốn quan tâm em, chăm sóc em, bù đắp cho em, nhưng sao càng lúc mọi thứ lại trở nên càng tồi tệ." LingLing úp mặt vào hai bàn tay.
"Bù đắp? LingLing tôi thật sự không cần cô thương hại tôi."
"Chết tiệt thật, chị không có ý thương hại em, chị yêu em Kornnaphat, chị thật sự yêu em. Và chị phải làm thế nào để em tin vào điều đó lần nữa." LingLing ngẩng mặt cao giọng đầy ưu uất.
Orm Kornnaphat ngoài mặt lạnh nhạt nhưng trong lòng hiện tại xuất hiện đàn bướm thi nhau đang bay lượn. Cô không biết phải làm hành động gì để LingLing thôi nức nở, cô rụt rè vòng tay vỗ nhè nhẹ vào lưng LingLing.
"Biết rồi, đừng khóc nữa, tôi...tôi cho LingLing cơ hội, được chưa."
LingLing được một phen bất ngờ liền quay sang nhìn Orm Kornnaphat như muốn hỏi xác nhận một lần nữa.
"Thật không?"
"Không nghe thấy thì thôi vậy."
Orm Kornnaphat hiện tại đang rất ngượng, cô đã trút bỏ sỉ diện của Korn tổng mà đi dỗ dành người khác ngồi khóc kia vậy mà tên ngốc này còn làm khó cô. Orm Kornnaphat vừa định đứng dậy quay đi thì lại cảm nhận được một lực kéo cô về phía sau đem cô ôm vào lòng.
"Nghe rõ, nghe rõ lắm, là em cho chị cơ hội."
"Đừng vội vui mừng, xem biểu hiện đã."
Orm Kornnaphat rời khỏi cái ôm quay trở vào trong nhà để LingLing chạy đuổi theo sau.
"Hừ, bảo là sẽ mặt dày theo đuổi nhưng vừa đuổi đã đi, còn ngồi khóc sướt mướt." Orm Kornnaphat liếc mắt nhìn LingLing khi cả hai đứng trong thang máy.
"Chị không có khóc sướt mướt." LingLing chợt nhớ đến bộ dạng yếu đuối lúc nãy của mình cũng thấy một chút xấu hổ.
"Oh...ra là Phó tổng Kwong có làm nhưng ko dám nhận." Orm Kornnaphat có phần chán ghét tính cách này của LingLing, giống như lúc xưa không bao giờ thừa nhận rằng cô yêu cô ngay cả khi chính tai cô nghe đc.
LingLing cúi đầu "Được, là chị khóc, vì chị sợ không được gặp em nữa."
LingLing nói xong mới chợt nhận ra rằng thì ra cảm giác khi xưa khi Orm Kornnaphat bị cô đẩy ra xa thật sự đau lòng đến vậy.
"Bất quá sau này em có dùng chổi vừa đánh vừa đuổi chị cũng mặt dày không đi." LingLing quay sang cười ngố.
"Tôi không ép LingLing, là LingLing tự nói."
"Gọi Ling xưng em đi." LingLing mè nheo trước khi bước vào nhà.
"Không."
"Đi mà."
"Có muốn vào nhà không."
"Nếu em không thay đổi cách xưng hô thì hôm nay Ling sẽ ở lì ở đây."
"Yah LingLing Kwong, LingLing đã 34 tuổi rồi chứ không phải học sinh cấp ba mà đi mè nheo."
"Ling cứ thích như vậy đấy, chẳng phải khi yêu người ta trở nên trẻ con hay sao."
Orm Kornnaphat lắc đầu thở dài với phần tính cách này của LingLing, cô thật sự không nghĩ bên trong cô lại vô cùng trẻ con như vậy.
"Tôi nên suy nghĩ lại về việc cho LingLing một cơ hội."
"Korn tổng nói rồi muốn nuốt lời sao."
"Tôi chưa nói cho LingLing biết vốn dĩ tôi là gian thương sao."
"Được rồi Ling thua..."
LingLing quay trở về căn bếp bắt tay vào làm bữa tối cho cả hai.
Trong lúc cả hai đang ngồi thưởng thức khẩu phần của mình thì Orm Kornnaphat chợt nhớ đến chuyện lúc xế chiều.
"Lần sau đừng đến công ty tôi nữa."
"Sao vậy?" LingLing nhăn mặt không tán thành
"Không có lý do."
"Ling biết rồi..." Nhìn thái độ lạnh nhạt của Orm Kornnaphat, cô nghĩ nên đồng ý trước rồi sẽ tìm nguyên nhân. "Ling đã xem thiết kế của em rồi, quả thật rất đẹp."
"Tôi biết."
"Chà...Korn tổng đúng thật rất tự tin nha...nhưng thật ra thì trông nó rất cô đơn, em không nghĩ vậy sao."
"..."
"Ling đã chỉnh sửa nó."
"Xem ra hiệu suất làm việc không tệ."
"Mốt chút nữa sẽ cho em xem."
"Không cần, tôi đã chuyển cho giám đốc Kang rồi."
"Ling sẽ không hợp tác với ai ngoài em."
Chỉ có Orm Kornnaphat mới là nguồn cảm hứng của cô, bây giờ đem một người khác bắt cô hợp tác dĩ nhiên là không cam lòng. Phong cách của LingLing và Orm Kornnaphat thể hiện được sự bù trừ cho nhau khiến mọi thứ qua bàn tay của hai người đều trở nên hoàn hảo. Nếu có người khác nhúng tay vào thì thật sự không hay chút nào.
"Nhưng tôi đã bàn giao rồi."
"Ling không chấp nhận, khi nào em quay về làm việc với Ling thì Ling sẽ tiếp tục..."
"Ngang ngược."
Orm Kornnaphat đứng dậy cầm theo dĩa thức ăn sạch trơn bỏ vào bệ rửa. Cô cũng phải gật đầu công nhận rằng đã lâu rồi ngôi nhà này có không khí ấm áp như vậy.
Orm Kornnaphat tiện tay rót thêm cho mình một ly rượu.
"Đã uống nhiều lắm rồi, uống nữa không tốt đâu."
"Là ai bảo uống rượu vang tốt cho sức khoẻ."
"Ling nói một ly không phải là cả chai, mà nhìn xem này, em uống gần như hết sạch chúng rồi."
Orm Kornnaphat mỉm cười ngọt ngào, một nụ cười thật xuất phát từ trong tâm. Có thể cùng LingLing đôi co như thế này cảm giác không chân thật chút nào, ngay cả những năm về trước cả hai cũng chưa bao giờ thoải mái với nhau được như thế.
"Cười gì thế." LingLing chưa bao giờ thấy nụ cười của Orm Kornnaphat lại đẹp như thế trước đây.
"Không có gì."
Gương mặt Orm Kornnaphat lập tức chuyển về trạng thái lãnh đạm.
"Chiều mai...đến đây cùng tôi làm việc."
Orm Kornnaphat không đợi LingLing trả lời bỏ cô ở lại trong bếp thu dọn tàn cuộc còn cô ung dung bên ly rượu vang ngoài ban công hít thở khí trời. Thật ra Orm Kornnaphat chỉ là muốn giấu đi vẻ mặt đang phiếm hồng vì ngượng. Orm Kornnaphat không phải chưa từng trải qua yêu đương, chỉ là trong số những người cô hẹn hò cô thật không để tâm đến ai nhiều, công việc lúc nào cũng là trên hết, nói hẹn hò nghe lớn lao chứ thật ra cũng chỉ là người ngồi ăn cùng cô ở nhà hàng nào đó vào buổi tối. Căn hộ này của cô, trước kia đến giờ chỉ có một mình LingLing có thể bước vào.
LingLing thấy dáng vẻ cô độc đang đứng ngoài kia mà đau lòng, nhưng không sao, từ giờ đã có cô bên cạnh. LingLing từ đằng sau kéo Orm Kornnaphat vào cái ôm nhẹ, cô khẽ giật mình rồi lại thả lỏng trong lòng cô.
"Nghĩ gì thế." LingLing thì thầm bên tai
"Cảm giác...không chân thật."
"Phải làm sao để cho em biết được đây là sự thật."
"Hôn em đi."
Orm Kornnaphat trời sinh đã có bản tính quyết đoán mạnh mẽ, chỉ cần việc cô muốn thì sẽ quyết định làm ngay không chần chừ. Orm Kornnaphat quay người lại mặt đối mặt nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to đứng ngây người nhìn cô.
Bất chợt một làn môi mềm mại áp lên môi LingLing, hương thơm nhè nhẹ và hơi ấm từ Orm Kornnaphat càng khiến đầu óc cô trở nên mụ mị. Orm Kornnaphat hai tay quàng lên cổ LingLing, kéo cả hai vào một nụ hôn nóng bỏng.
LingLing rời khỏi nụ hôn lấy lại nhịp thở, cô đỏ mặt nhìn người đối diện với vẻ bối rối ngại ngùng. Thì cũng đã lâu rồi LingLing mới có một nụ hôn khiến cơ thể trở nên rạo rực như vậy.
"Ling...Ling đi lấy nước."
Orm Kornnaphat phụt cười khi thấy điệu bộ của LingLing như học sinh cấp ba mới biết yêu, càng ngày cô càng thấy ở LingLing còn rất nhiều khía cạnh để cô khám phá.
————————-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com