NNCNDDT - Chap 06
Suốt buổi yến tiệc Lingling Kwong chỉ lẳng lặng nhìn Orm Kornnaphat, lâu lâu lại nhấp thêm ngụm rượu, không nói gì quá nhiều. Orm Kornnaphat cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Lingling Kwong lòng hơi bối rối, cố gắng phớt lờ ánh mắt tràn ngập yêu thương đó.
Cuối cùng, cũng đến tiết mục mà người người mong chờ nhất - luận võ. Luật rất đơn giản, ngươi có thể hướng bất kỳ người nào có mặt tại đây kể cả Kwong Đế để khiêu chiến, nhưng chắc chắn không ai ngốc đến nổi hướng thiên tử khiêu chiến cả. Nếu ngươi thắng, ngươi có thể yêu cầu kẻ bại trận đáp ứng một điều kiện cho ngươi, ngoài ra nếu ngươi bất bại trong buổi luận võ sẽ được Kwong Đế đáp ứng một thỉnh cầu. Vì vậy, người người chờ mong Quốc yến chính là chờ mong một điều kiện từ người mà mình nhắm đền hơn nữa chính là một thánh chỉ từ Đế Vương.
Lingling Kwong không quá quan tâm về Luận võ, nàng chỉ quan tâm nữ nhân ngọt ngào đang ngồi cạnh nàng, chợt...
- Bệ Hạ, thần muốn hướng Trưởng Công chúa khiêu chiến! - Sein Sethratanapong nhảy lên võ đài ôm quyền hướng Kwong Đế cung kính
- Việc này ngươi phải hỏi Trưởng Công chúa! - Kwong Đế nhìn nữ nhi nhà hắn đang dán tầm mắt lên người Orm Kornnaphat khẽ thở dài, nữ nhi bây giờ trong mắt chỉ có ái nhân, khiến phụ thân như hắn cảm thấy thật tủi thân.
Sein Sethratanapong lặng im quay sang nhìn Lingling Kwong, Lingling Kwong không nhìn Sein Sethratanapong vẫn chỉ chăm chú ngắm Orm Kornnaphat, Sein Sethratanapong cảm thấy rất tức giận vì Lingling Kwong ngó lơ hắn liền hướng Lingling Kwong lạnh giọng khiêu chiến
- Trưởng Công chúa, thỉnh cùng thần giao hữu! - Sein Sethratanapong nhìn Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat nhìn thân ca ca của nàng lòng nhói lên, ca ca của nàng vẫn muốn kéo nàng ra khỏi Lingling Kwong.
- Ta sẽ không! - Lingling Kwong mắt không rời Orm Kornnaphat nhẹ giọng trả lời
- Mong Trưởng Công chúa cấp cho thần một lý do! - Sein Sethratanapong nghiến răng
- Ta không đánh thê huynh!
Lời Lingling Kwong nói ra khiến toàn yến tiệc hít ngụm khí lạnh, những tiếng to nhỏ xì xào bắt đầu vang lên, Orm Kornnaphat nghe Lingling Kwong dùng hai chữ "thê huynh" gọi Sein Sethratanapong liền ngẩng đầu đối diện tầm mắt với Lingling Kwong, đáy mắt nói rõ là nàng cảm thấy không vui khi Lingling Kwong tự ý như thế, nhưng Lingling Kwong lại không quan tâm, việc Orm Kornnaphat hay Sein Sethratanapong thậm chí thiên hạ để ý tình cảm của nàng, thời gian của nàng không còn nhiều, Lingling Kwong không muốn bận tâm quá nhiều về những việc đó.
"Công chúa cư nhiên không biết xấu hổ gọi Sethratanapong Thế tử là thê huynh"
"Không nghĩ mặt Công chúa lại dày như thế!"
"Quận chúa chắc hẳn là xấu hổ lắm!"
Lingling Kwong nghe từng lời từng lời dị nghị vang lên, nàng cũng không quan tâm cho đến lúc nàng nghe được có người nhắc đến Orm Kornnaphat liền phản ứng. Orm Kornnaphat nãy giờ nhìn Lingling Kwong cũng nghe lời dị nghị, những lời lúc đầu nói về Lingling Kwong, Orm Kornnaphat cảm thấy Lingling Kwong dường như không quan tâm, nhưng vừa rồi hình như có một câu nói liên quan đến nàng, Orm Kornnaphat liền nhận ra sát khí trong mắt Lingling Kwong, lãnh ý đó khiến Orm Kornnaphat nhịn không được cũng rùng mình, Lingling Kwong tức giận chỉ vì người ta nói nặng nàng sao? Sau bao nhiêu năm vẫn thế sao?
Lingling Kwong chậm rãi đứng dậy, hướng về phía một nam nhân mặc áo giáp, tay cầm trường đao, môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói mang theo lãnh ý tột cùng vang lên
- Ngươi! Đấu với bổn cung!
Tên nam nhân sắc mặt trở nên trắng bệch, hắn đâu hướng Lingling Kwong khiêu chiến, hắn chỉ vừa nói một câu liền bị Lingling Kwong điểm mặt, hắn chỉ là một võ tướng quèn làm sao đấu được với Thiên hạ đệ nhất cao thủ chứ, giọng run rẩy liền mở miệng
- Trưởng...Trưởng Công chúa, người đừng đùa tiểu nhân!
- Ngươi thấy bổn cung giống đang đùa lắm sao? - Giọng càng lạnh hơn
- Tiểu.. tiểu nhân ...
Lingling Kwong đưa tay bứt lấy một cánh hoa trên bàn, tay ngọc kẹp cánh hoa mềm mại, hướng nam nhân đó cười như không cười
- Vậy... nếu ngươi đỡ được cánh hoa này, bổn cung sẽ không hướng ngươi khiêu chiến nữa!
Lại khiến mọi người lặng như tờ, dù Lingling Kwong có cường hãn đến đâu, chỉ một cánh hoa làm sao có sức sát thương lớn được chứ, Lingling Kwong là đang vọng tưởng sao?
- Trưởng Công chúa, quân vô hí ngôn! - Tên nam nhân nhìn cánh hoa mềm mại trong tay Lingling Kwong lòng liền nhẹ nhõm, tuy hắn không phải cao thủ nhưng thực lực cũng không phải tầm thường, một cánh hoa sẽ không đủ khả năng làm khó hắn.
Orm Kornnaphat cũng không tin Lingling Kwong có thể dùng một cánh hoa đả thương người, vì cánh hoa rất mềm nếu nội lực rót vào không khéo sẽ làm cánh hoa bị hủy trước khi được phóng ra, Orm Kornnaphat nheo mắt, nàng tò mò, tính cách của Lingling Kwong Orm Kornnaphat hiểu hơn ai hết, nữ nhân này sẽ không làm những thứ nàng không chắc chắn.
- Ngươi chuẩn bị tốt chưa? Có chết cũng đừng oán ta! - Lingling Kwong chỉ nhẹ nở nụ cười
- Bẩm, thần đã chuẩn bị tốt, hơn nữa, một cánh hoa không đủ làm khó thần, thưa Công chúa! - Tên nam nhân vừa vận khí vừa nói. Những người xung quanh liền né ra hai bên cho hắn, họ không muốn bị vạ lây.
- Hảo!
Dứt lời, Lingling Kwong vung tay, không ai thấy được gì cả, chỉ thấy một tiếng xé gió hướng nam nhân kia bay tới, cảnh tượng khiến người hít thở không thông. Một cánh hoa mềm mại vô lực sát thương giờ phút này lại có thể xuyên qua một lớp chân khí bảo hộ rồi lại thành công xuyên qua luôn bảo đao thượng hạng cuối cùng, một đường xuyên qua trước ngực tên nam nhân, hắn thổ huyết, mắt trợn tròn, mất đi hơi thở, hắn chưa bao giờ nghĩ, hắn lại chết trong tay một nữ nhân mà chỉ với một cánh hoa. Nhưng chừng đó chưa đủ, cánh hoa mang theo tinh huyết của nam nhân kia vẫn tiếp tục bay ra sau, chạm phải một tượng đá, dừng lại, trong một chớp mắt, tượng đá kia vỡ vụn. Tất cả đều quay đầu lại bộ dáng thất kinh nhìn Lingling Kwong, ngay cả Orm Kornnaphat cũng không nhịn được nhíu mày nhìn nữ nhân bên cạnh nàng, môi mím lại
"Lingling Kwong lại mạnh hơn nữa rồi!" - Orm Kornnaphat siết chặt nắm đắm nghĩ nghĩ
Lingling Kwong nhếch môi cười hài lòng với kết quả, không để ý ánh mắt kinh ngạc của tất cả, ung dung ngồi xuống nhấp một ngụm rượu, nàng xoa xoa ly rượu ngẫm nghĩ, là do chịu đựng Song Cốt Tán một đêm dài lại cường ngạnh không nghỉ ngơi mà tụ chân khí khiến nội lực nàng trong rủi có may liền tinh tiến thêm một bậc, thế nhưng, điều làm cho Lingling Kwong hài lòng là nam nhân sỉ nhục Orm Kornnaphat đã chết, chứ không phải là ánh mắt khiếp sợ của mọi người nhìn nàng hay thực lực nàng có biến chuyển.
Sein Sethratanapong nhìn một màn này có chút chùn bước nhưng hắn vẫn không từ bỏ ý định, đây là cơ hội để hắn giúp muội muội của hắn được tự do, dù có lấy mạng ra đánh cược, hắn vẫn nguyện ý
- Trưởng Công chúa, thỉnh người cùng thần đấu một trận! - Sein thế tử ôm quyền hướng Lingling Kwong cúi đầu khẳng khái nói
- Ca Ca! - Orm Kornnaphat lo lắng gọi Sein,
"Huynh ấy không thấy một màn vừa rồi sao? Lingling Kwong cường hãn như vậy, Ca ca là đang tìm chết hay sao chứ?" - Orm Kornnaphat mím môi muốn lên tiếng cản Sein Sethratanapong lại nhưng hắn cấp cho nàng một ánh mắt kiên định buộc Orm Kornnaphat từ bỏ ý định khuyên can
Orm Kornnaphat quay sang nhìn Lingling Kwong, đôi đồng tử đầy sự hận thù, chính nữ nhân này từng bước từng bước ép cho thân nhân của nàng phải bước vào cửa tử, bàn tay đang siết chặt run nhè nhẹ, ngay khi nàng đạt được đỉnh phong, kẻ đầu tiên phải chết dưới tay nàng chính là Lingling Kwong, Orm Kornnaphat cắn chặt răng nhìn chằm chằm nữ tử kia.
- Thế tử cũng muốn tiếp hoa? - Lingling Kwong cảm nhận ánh mắt giận dữ của Orm Kornnaphat nàng kín đáo thở dài, nâng mắt nhìn Sein Sethratanapong
- Lingling Kwong, không được! - Orm Kornnaphat lớn giọng ngăn lại khiến ai nấy cũng rùng mình thầm cầu nguyện cho nàng, bởi vì Orm Kornnaphat đang gọi thẳng tục danh của Trưởng Công chúa, chỉ mỗi điều này cũng đủ khiến nàng phải mất đầu rồi.
- Ta sẽ không làm bị thương ca ca nàng! - Lingling Kwong bỏ qua sự vô lễ của Orm Kornnaphat, nàng yêu Orm Kornnaphat như máu thịt, muốn nàng đưa đầu cho Orm Kornnaphat leo lên còn được chứ đừng nói chỉ là gọi thẳng tục danh của nàng.
- Ngươi... - Tuy Lingling Kwong nói vậy nhưng Orm Kornnaphat vẫn có chút chần chừ
- Tin ta! - Lingling Kwong hướng Orm Kornnaphat nở nụ cười
Quay sang nhấc tay lấy một cánh hoa khác, nàng vẫn chễm chệ trên cao, đôi mắt nâu thẳm nhìn xuống nam nhân đang ôm quyền
- Thế tử, ngươi đứng trên đài, đỡ cánh hoa này của bổn cung, nếu ngươi vẫn còn trụ được ở trên đài, bổn cung đáp ứng ngươi! - Lời Lingling Kwong nói vang vọng Quốc Yến
- Trưởng Công chúa xin giữ lời! - Sein ánh mắt kiên định, cuối cùng hắn cũng lấy được một cơ hội để giúp Orm Kornnaphat, hắn sẽ trân trọng cơ hội lần này
Lingling Kwong không nói gì, nàng chờ đợi Sein Sethratanapong chuẩn bị xong, vẫn như nước chảy mây trôi rót vào nội lực, vung tay, cánh hoa hướng Sein Sethratanapong bay tới, Orm Kornnaphat khẩn trương trong lòng, nắm tay thành quyền căng thẳng nhìn huy trưởng của nàng tiếp cánh hoa, nếu như Sein Sethratanapong bị thương tổn, dù liều cả cái mạng nàng cũng sẽ khiến Lingling Kwong trả giá, nếu không thể, cùng lắm nàng sẽ đồng quy vu tận với nữ nhân kia.
Ai ai cũng nghĩ cánh hoa kia sẽ như trước, một đường xuyên qua trái tim Sein thế tử lấy đi hơi thở của nam nhân cường đại đó, những đối địch với Sethratanapong liền cảm thấy vui vẻ, nếu Sein Sethratanapong bị Lingling Kwong giết thì bọn hắn cũng không cần phải suy nghĩ để đối đầu với Sethratanapong làm gì nữa, chỉ cần chờ đợi thâu tóm binh quyền của Tướng quân phủ là xong, vì vậy liền vui vẻ chờ đợi Sein Sethratanapong bị cánh hoa kia xuyên tâm mà tử, chỉ tiếc, Lingling Kwong phải làm những kẻ kia thất vọng.
"Choang!"
Sein Sethratanapong cảm nhận cánh hoa cứng rắn như một thanh đại chùy hướng hắn đập tới, nội lực cường ngạnh đối kháng với nội lực của hắn, khiến hắn không trụ vững liền bị xung kích cường đại bức lui vài bước, mà cánh hoa không như trước xuyên qua thương của hắn mà vẫn mang nội lực bức người dính trên ngân thương.
Hắn nhăn mặt, nếu tiếp tục ương ngạnh, thương sẽ gãy, cánh hoa này sẽ xuyên qua thân thể hắn, nhưng lúc này hắn không thể tránh đi, Sein nghiến răng gầm lên một tiếng, dồn toàn bộ nội lực vào ngân thương, hắn muốn đẩy cánh hoa bật lại, thế nhưng, điều hắn không ngờ được rằng hắn lại bị phản phệ, dù cố gắng vận khí kiềm lại dư chấn nhưng vẫn bị văng khỏi võ đài, xoay người thành công đáp xuống đất.
Sein Sethratanapong nhíu mày nhìn Lingling Kwong, hắn biết nàng đang nhường cho hắn một cái mạng, Orm Kornnaphat cùng với Sethratanapong đại tướng quân nhìn Sein không thương tổn gì mới thở phào nhẹ nhõm
- Thế tử đã thua! - Lingling Kwong chỉ hướng Sein Sethratanapong nói một câu lại quay sang nhìn Orm Kornnaphat cười cười
- Thần ... đã thua! - Sein Sethratanapong nghiến răng nhận thua, hắn tức giận không phải vì hổ thẹn do thua Lingling Kwong, mà vì hắn đã bỏ lỡ một cơ hội mang muội muội hắn quay về, bỏ lỡ cơ hội cứu muội muội hắn.
Kwong Đế nhìn Lingling Kwong uy dũng lòng chợt kiêu ngạo, có khi hắn nên trở thành hôn quân, mạnh mẽ đưa Lingling Kwong kế vị sẽ tốt hơn.
Sau đó cũng không có ai hướng Lingling Kwong khiêu chiến nữa,những trận tỉ thí khác nhau được diễn ra, không khí buổi yến tiệc trở nên nóng rực hơn, còn Lingling Kwong không hề quan tâm việc đang diễn ra xung quanh, nàng chỉ chăm chăm nhìn Orm Kornnaphat
- Ngươi đừng có nhìn ta nữa! - Orm Kornnaphat khó chịu quay sang nhìn Lingling Kwong
- Ta thích ngắm nàng! - Lingling Kwong giọng mang theo say mê nhẹ nhàng thốt ra
- Vì sao?
- Vì nàng thật đẹp! - Giọng Lingling Kwong mang đầy từ tính rót vào tai Orm Kornnaphat
Orm Kornnaphat nghe được lời Lingling Kwong khen nàng, tự nhiên tâm trở nên cao hứng, trước giờ nàng nghe không ít lời khen, nhưng từ bé đến lớn, chỉ cần người đó là Lingling Kwong, lòng Orm Kornnaphat bất giác lại cảm thấy thỏa mãn không ngừng, có thứ gì đó khiến nàng cảm thấy thật vui vẻ khi người khen nàng là Lingling Kwong, lúc này cũng là vậy, trái tim lại mang theo một cảm giác rung động khó tả kèm theo, Orm Kornnaphat lắc đầu quay đi, nàng thật không hiểu nổi chính mình.
Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat ở trong thế giới riêng của hai nàng, không quan tâm thế sự, đột nhiên một câu nói vang lên, kéo cả hai về lại thực tại
- Tham kiến Bệ Hạ, Hoàng Hậu, thần nữ Dara Thaksin mạo muội hướng Quận chúa Sethratanapong khiêu chiến! - Một giọng nữ trong trẻo vang lên
Lingling Kwong không vui nhíu mày nhìn nữ tử trên võ đài
- Là nàng ta? - Lingling Kwong châm chọc mở miệng
- Lại là nàng ta! - Orm Kornnaphat cũng không vui.
Có thể người khác không biết nhưng Orm Kornnaphat cùng Lingling Kwong đều biết Dara Thaksin là Lâu chủ Huyết ảnh, tuy nhiên điều làm Orm Kornnaphat không vui chính là nữ nhân kia cũng là thiên kim tiểu thư phủ tể tướng, là hòn ngọc quý của gia tộc Thaksin, từ nhỏ cũng thường vào cung học cùng các Hoàng Tử, Công chúa, nhưng Dara Thaksin không biết vì lý do gì suốt ngày cứ hướng Orm Kornnaphat khiêu chiến, tranh đua, nàng cảm thấy giữa nàng và Dara Thaksin không chết không ngừng vậy, Orm Kornnaphat luôn thắc mắc nguyên do, nhưng đến nay nàng vẫn chưa hiểu.
- Tiểu Orm! Nàng không cần đáp ứng! Ta thay nàng! - Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat cười nhẹ, bộ dáng chuẩn bị đứng dậy
- Không cần! Ta tự đến! - Orm Kornnaphat theo thói quen đưa tay nắm lấy bàn tay của Lingling Kwong ngăn Lingling Kwong đứng dậy, Lingling Kwong nhận thấy Orm Kornnaphat chủ động nắm lấy tay nàng liền đứng hình tại chỗ, miệng nở nụ cười hạnh phúc khiến Orm Kornnaphat khó hiểu sau đó nhận ra hành động của chính mình liền nhanh chóng thu tay về, lại thấy Lingling Kwong chu môi làm vẻ mặt ủy khuất, Orm Kornnaphat thật đau đầu với Lingling Kwong.
Một màn biến hóa trên mặt của Lingling Kwong khiến cho Kwong Đế cùng Hoàng Hậu Kim mở rộng tầm mắt, khối băng sơn nhà họ thì ra cũng biết làm nũng, thật đáng yêu!
Phía dưới đài, Dara Thaksin nhìn Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat diễn một màn ngọt ngào, đáy mắt trở nên lạnh lẽo vài phần, hơi thở phát ra lãnh ý không che dấu.
Orm Kornnaphat nhận ra lãnh ý của Dara Thaksin cũng không ngại ngần, lúc nãy Lingling Kwong đã khôi phục nội lực cho nàng, nàng muốn đối đầu Dara Thaksin bởi vì nàng muốn biết, nửa năm qua theo Tuyệt Đế cùng Dược Hậu, thực lực của nàng rốt cuộc đã đến đâu rồi.
Hôm nay dự tiệc nàng không mang kiếm, liền được Kwong Đế ban cho Hoàng Long kiếm của hắn, đủ thấy phân lượng của Orm Kornnaphat trong lòng Kwong Đế cao như thế nào, hành động của Kwong Đế khiến Lingling Kwong nhìn hắn tán thưởng, hắn thấy nữ nhi nhìn mình liền cũng đáp lại nụ cười
"Phụ Vương thật hiểu ý con!" - Lingling Kwong khẽ giơ ngón cái
"Ta cấp cho lão bà con mặt mũi, con phải để ý đến ta nhiều hơn!" - Kwong Đế cũng nhìn Lingling Kwong nhận lấy sự khen ngợi của nữ nhi
Hoàng Hậu nhìn trượng phu cùng nhi nữ đang ra dấu nói chuyện với nhau qua ánh mắt liền đau đầu, tính tình trẻ con thì ra là do di truyền.
- Quận chúa! Đao kiếm vô tình, lỡ như thần nữ có làm Quận chúa bị thương xin Quận chúa lượng thứ! - Dara Thaksin lạnh lẽo mở miệng
Orm Kornnaphat chưa kịp đáp thì đã nghe một giọng nói lạnh như băng mang đầy sát khí vang lên
- Tốt nhất là không nên vô tình, nàng bị một vết thương, bổn cung cấp ngươi gấp 10 lần! Nàng chết, cả Thaksin tộc chôn cùng! - Lingling Kwong lãnh khốc tuyên bố khiến toàn bộ gia tộc Thaksin cùng Hoàng Phi tay nắm thành quyền, trước mặt Đế Vương lại uy hiếp Hoàng Phi cùng Tể Tướng, cả thiên hạ chỉ có Lingling Kwong dám làm.
- Hoàng nhi! - Kwong Đế hắn giọng nhắc nhở, thật ra hắn đều có thể tùy ý Lingling Kwong, hơn nữa hắn cũng muốn diệt trừ phe cánh của tể tướng, chỉ là lúc này hắn là Đế Vương, cần phải có chừng mực, vậy nên chỉ nhắc nhở Lingling Kwong thu liễm
- Dara tiểu thư! Bổn Quận chúa cũng muốn nhắc nhở ngươi, lỡ như bổn Quận chúa có vô tình đả thương ngươi, hy vọng Tể tướng cũng không chấp! - Orm Kornnaphat lạnh lùng nhìn Lingling Kwong cảnh cáo
Lingling Kwong nhận thấy ánh mắt của Orm Kornnaphat liền thu liễm ngồi xuống, Uni nhìn chủ nhân mình bị nữ nhân ngọt ngào nhìn một cái ngay lập tức thu vòi, nó không ngần ngại quăng cho Lingling Kwong cái nhìn khinh bỉ, bình thường thì lạnh nhạt, bá đạo, bị Orm Kornnaphat liếc liền thu nanh thu vuốt, thật là trời định số thê nô, Lingling Kwong nhận thấy sủng vật của mình nhìn nàng khinh bỉ liền muốn đập cho nó một trận, lại nghĩ Orm Kornnaphat rất yêu thích sói con này, lại nhịn xuống, Lingling Kwong thở dài uống rượu, cảm thấy số nàng thật khổ a~
Còn về chuyện vì sao Orm Kornnaphat là nhi nữ của Sethratanapong tướng quân, Dara Thaksin là nhi nữ của Thaksin tể tướng nhưng Orm Kornnaphat là Quận chúa còn Dara Thaksin đơn giản chỉ là thiên kim tể tướng, bởi năm Orm Kornnaphat 8 tuổi, bị ai đó nhận ra nàng là người mà người kia yêu nhất, liền cường ngạnh hướng Kwong Đế yêu cầu sắc phong cho Sein Sethratanapong làm Thế tử, còn Orm Kornnaphat trở thành Quận chúa, cấp bậc liền cao hơn Dara Thaksin một bậc, mà trong Cung cấm đều hiểu, Tiểu Quận chúa được Trưởng Công chúa sủng tận trời xanh, vì vậy chớ đắc tội Tiểu Quận chúa.
Orm Kornnaphat cầm Hoàng Long kiếm hướng Kwong Đế tạ ơn, quay sang nhìn Dara Thaksin
"Lâu chủ của Huyết Ảnh lâu?!" Nếu không phải Lingling Kwong nói cho nàng biết, Orm Kornnaphat cũng không biết Dara Thaksin có một thân phận như thế.
Dara Thaksin nhìn nữ nhân ngọt ngào đẹp tựa nữ thần trước mặt nàng, nỗi căm phẫn dâng lên trong lòng, ánh mắt chứa đầy hận thù cùng sát khí nhìn Orm Kornnaphat
- Vì sao ngươi luôn nhìn ta như vậy? - Orm Kornnaphat đáp xuống lôi đài, nhíu mày, dùng thanh âm chỉ đủ để nàng cùng Dara Thaksin nghe
- Vì trong mắt nàng chỉ có ngươi! - Dara Thaksin cũng dùng thanh âm vừa đủ
- Nàng? Lingling Kwong? - Orm Kornnaphat kinh ngạc
- Phải! Dù ta có làm gì nàng cũng chỉ biết ngươi, dù ta có là Lâu chủ của Huyết Ảnh lâu, nàng cũng chỉ nhìn ngươi, ta ở bên cạnh nàng trước ngươi, nhưng khi ngươi xuất hiện, liền đem thành công khóa chặt tâm của nàng! Orm Kornnaphat! Ta hận ngươi! - Dara Thaksin nghiến răng
Orm Kornnaphat nhăn mặt, Dara Thaksin cũng là có tình cảm nghịch thiên với Lingling Kwong, Lingling Kwong có biết điều này không? Bất giác Orm Kornnaphat quay sang nhìn Lingling Kwong, nữ nhân kia đáp lại nàng bằng ánh mắt kiên định, Orm Kornnaphat liền hiểu, Lingling Kwong biết, thậm chí biết rất rõ Dara Thaksin đối Lingling Kwong là loại tình cảm gì, mà ánh mắt vừa rồi Lingling Kwong cấp cho Orm Kornnaphat chính là nói rằng dù ai có yêu Lingling Kwong đi nữa, người nàng cần chỉ là Orm Kornnaphat.
Orm Kornnaphat hiểu Lingling Kwong nội lực cường hãn, muốn nghe đoạn đối thoại này cũng không có gì là khó, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi, nàng bị Lingling Kwong kéo vào một tình cảm không đúng, lại còn vì Lingling Kwong bị người hướng đến khiêu khích hết lần này đến lần khác, thật sự đáng giận! Orm Kornnaphat trừng mắt nhìn Lingling Kwong, Lingling Kwong lại bày ra biểu tình vô tội nhìn nàng khiến Orm Kornnaphat giận đỏ mắt, không phải vì Lingling Kwong trêu ghẹo ong bướm, 10 năm qua nàng đâu cần khổ cực suốt ngày bị Dara Thaksin khiêu khích, bị tính kế chứ, Orm Kornnaphat thật giận!
Dara Thaksin nhìn Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat mắt đi mày lại, nỗi phẫn hận dâng trào, vận nội công hướng Orm Kornnaphat xuất kích, Orm Kornnaphat cảm nhận sát khí của Dara Thaksin, lòng lạnh lẽo cũng vận khí đón nhận công kích.
Lingling Kwong nhìn Dara Thaksin cùng Orm Kornnaphat hai hồng y như nhau trên võ đài cường ngạnh đối kháng, đấu hơn trăm hiệp, Lingling Kwong liền nhìn ra được kết quả, nữ nhân nhà nàng hơn nửa năm thực lực tinh tiến quá nhiều, trận này là Orm Kornnaphat thắng rồi, Lingling Kwong nhẹ thở ra, thế nhưng, một vật sáng chợt lóe lên, đồng tử Lingling Kwong co rút lại
- Orm cẩn thận! - Lingling Kwong khẩn trương hét lên
Lời Lingling Kwong vừa dứt Orm Kornnaphat cảm thấy nhói bên vai phải liền đưa mắt nhìn xuống, một thanh phi tiêu nhỏ cắm sâu vào bả vai của nàng, máu chợt rỉ ra có màu đen, nàng trúng độc rồi!
Dara Thaksin nhận thấy thuộc hạ của ả đã đánh lén thành công liền vận hết sức lực trong chốc lát hướng yết hầu Orm Kornnaphat đâm tới, bởi Dara Thaksin hiểu rằng chỉ cần chần chừ, Lingling Kwong sẽ kịp cứu lấy Orm Kornnaphat.
Lingling Kwong nhìn thấy mũi kiếm của Dara Thaksin hướng Orm Kornnaphat đoạt mạng, đầu óc trống rỗng, nàng sẽ không kịp cứu Orm Kornnaphat, nhưng...
Lingling Kwong mắt lóe lên tia kiên định, dùng hết nội lực vận khí, thi triển bộ pháp, ngay lúc Orm Kornnaphat cảm thấy mũi kiếm kia sẽ đem nàng xé ra thành hai mảnh thì một bóng lưng quen thuộc xuất hiện trước mặt nàng.
"Phập!"
Mũi kiếm của Dara Thaksin đâm xuyên qua vai trái của Lingling Kwong, ả ta chần chừ một giây sau đó lại nghiến răng vận khí đâm tới, Orm Kornnaphat đã trúng độc, chỉ cần thanh kiếm này xuyên qua Lingling Kwong đâm vào Orm Kornnaphat, nữ nhân kia chắc chắn phải chết, ả ta không nương tay, mặc kệ thanh kiếm đã cắm trên vai Lingling Kwong, Dara Thaksin vẫn ngoan cố đâm tới.
Thanh kiếm chứa đầy sát khi muốn xuyên qua lại bị Lingling Kwong dùng nội lực cường ngạnh giữ lại, khiến Dara Thaksin cảm nhận như ả tả đang đâm vào một ngọn núi, Lingling Kwong ương ngạnh phong bế lưỡi kiếm bởi vì nàng biết Orm Kornnaphat đang ở phía sau nàng, rất gần.
Vừa nãy, ngay giây phút kiếm của Dara Thaksin gần như đoạt được mạng Orm Kornnaphat, Lingling Kwong cảm thấy máu huyết ngưng lại, nàng biết, nàng không thể ngăn Dara Thaksin, tuy nhiên, không ngăn được Dara Thaksin không có nghĩa là không cứu được Orm Kornnaphat, nàng dùng cách trực tiếp nhất để cứu Orm Kornnaphat chính là chịu thay một kiếm cho nữ nhân nàng yêu, Lingling Kwong vĩnh viễn sẽ không để hình ảnh Orm Kornnaphat tẫn mạng trước mắt nàng lặp lại lần nữa.
Orm Kornnaphat đứng sau Lingling Kwong trợn mắt nhìn mũi kiếm mang nội lực kinh người xuyên qua vai của Lingling Kwong, nếu không phải Lingling Kwong mạnh mẽ, có thể đã bị nội lực của Dara Thaksin phanh thây rồi, Orm Kornnaphat nhíu mày, Lingling Kwong không những đỡ cho nàng một kiếm lại còn nắm lấy tay nàng truyền nội lực cho nàng để ngăn chất độc trên vai nàng xâm nhập ngũ tạng, một mặt lại dùng nội lực cường ngạnh giữ lại kiếm của Dara Thaksin.
- Uni! Bắt hắn! - Lingling Kwong gằn giọng ra lệnh, nàng biết Orm Kornnaphat trúng độc, mà Thiên Ngân Lang lúc này lại muốn hướng Dara Thaksin tấn công nhưng Lingling Kwong đủ thanh tỉnh để hiểu, cần phải bắt được kẻ ám toán Orm Kornnaphat mới có thể biết chủ mưu là ai
Thiên Ngân Lang nhìn một màn phát sinh lại nghe Lingling Kwong ra lệnh, nó nhanh chóng hướng đến chỗ tên ám toán rất nhanh cắn lấy nửa người tên kia, nhảy lên võ đài đứng cạnh Lingling Kwong.
- Trưởng Công chúa đây là ý gì? - Dara Thaksin nhận thấy đại thế đã mất, không tiếp tục liền thu hồi nội lực, tay vẫn cầm thanh kiếm đang cắm sâu vào vai trái của Lingling Kwong, ả ta không loạn liền chất vấn nữ nhân trước mắt, đáy mắt đan xen yêu hận phức tạp
- Bổn cung hỏi ngươi mới đúng! - Lingling Kwong vẫn vận khí giữ mũi kiếm của Dara Thaksin
- Thần nữ không hiểu! Thần nữ cùng Quận chúa là đang luận võ, vì sao Công chúa lại chen ngang?
- Nàng bị đánh lén, đừng nói với bổn cung ngươi không thấy!
- Thần nữ thấy thì sao chứ? Lúc nãy kiếm đã ra chiêu không thể thu về! - Dara lấy ra một cái cớ
- Đúng! Không thể thu về, vậy nên Bổn cung cũng không thể thu tay! - Lingling Kwong cười nhạt
- Công chúa chen ngang, Quận chúa xem như thua, phải bồi Thần nữ một điều kiện! - Dara Thaksin buông kiếm ra, nàng không muốn cường ngạnh đối kháng với Lingling Kwong, bởi nàng không muốn Lingling Kwong bị thương nặng, yêu đã sâu hơn hận.
Lingling Kwong nhìn Dara Thaksin buông kiếm, tay phải nắm lấy kiếm, mặt không đổi sắc rút kiếm trên vai ra, một dòng máu đỏ tươi chảy dài trên vai ướt đẫm bạch y trắng toát, Lingling Kwong mặc kệ bản thân, liền quay ra sau điểm huyệt cho Orm Kornnaphat ngăn không để chất độc xâm nhập thêm rồi mới phong bế huyệt đạo cầm máu của chính nàng.
Lingling Kwong lại nhìn kẻ trong miệng Thiên Ngân Lang, đôi mắt nâu lạnh lẽo nhìn sang Dara Thaksin, người này trên cổ có hình xăm của Huyết Ảnh lâu.
Được, thật sự được lắm! Cả gan hướng nữ nhân của nàng thị uy, ám toán nữ nhân của nàng, Lingling Kwong nhận ra Orm Kornnaphat đứng không vững, nhanh chóng đỡ lấy Orm Kornnaphat ôm nữ nhân kia vào lòng nhìn Dara Thaksin cười như không cười
- Điều kiện? Hahaha! - Lingling Kwong cười lớn, nhưng giọng đầy tàn nhẫn - Người khác không biết nhưng Lingling Kwong ta biết! Huyết Ảnh Lâu chủ, từ hôm nay, không chết không ngừng!
Dara Thaksin im lặng nhìn Lingling Kwong đang rít từng chữ qua kẽ răng lập tức minh bạch, ả ta hiểu rằng ả ta sẽ mãi mãi không có được Lingling Kwong, dù ả ta có làm gì đi nữa, trái tim nữ nhân như thiên tiên kia vẫn sẽ không thuộc về ả, đôi mắt từ yêu chuyển sang cừu hận, nếu đã không có được Lingling Kwong, thì ả sẽ không cấp cho bất cứ ai có cơ hội ở cạnh Lingling Kwong, không có được tình yêu của bạch y nữ tử này, thì ả sẽ phá hủy nó.
- Lingling, mạng của Orm Kornnaphat ta sẽ lấy! - Dara nghiến răng phẫn hận
- Ngày nào còn ta, ngày đó ngươi đừng mơ tưởng! - Lingling Kwong ôm lấy Orm Kornnaphat đang suy yếu trong lòng.
Những người xung quanh thấy phát sinh một màn trong nháy mắt, đến lúc định thần lại đã thấy Lingling Kwong vai trái máu tươi nhiễm đỏ bạch y, tay ôm lấy Orm Kornnaphat đang suy yếu thở gấp.
- To gan dám làm Công chúa bị thương? Là kẻ nào? - Kwong Đế tức giận đập bàn đứng dậy nhìn một màn dưới võ đài
- Phụ Vương, không cần truy cứu, chuyện của hoàng nhi, hoàng nhi tự mình xử lý! - Lingling Kwong vẫn nhìn Dara Thaksin, đáy mắt tàn nhẫn không giấu kín, sau đó nhìn nữ nhân trong lòng lần nữa lên tiếng - Thứ cho hoàng nhi bất tuân phép tắc!
- Lingling.. con ....
Kwong Đế cùng Hoàng Hậu chưa kịp nói đã thấy Hoàng Long Kiếm được cắm giữa võ đài, còn Lingling Kwong nhanh chóng ôm Orm Kornnaphat rời đi, Thiên Ngân Lang đuổi theo sau.
Dara Thaksin nhìn theo bóng lưng Lingling Kwong, lòng lạnh lẽo, đôi mắt ngập tràn hận thù không thể giấu, ả cười lạnh, Lingling Kwong càng muốn bảo vệ Orm Kornnaphat, thì ả càng muốn Orm Kornnaphat xuống hoàng tuyền, ả không tin hơn nửa thế lực của Thiên Quang lại không thể giết một nữ nhân nhỏ bé, chỉ là ả ta không biết được, tất cả những kẻ Dara Thaksin phái đến, đều bị Lingling Kwong cản đường, chưa một người nào có thể thành công thấy được bóng hình của Orm Kornnaphat, chứ đừng nói đến chuyện ám toán, Lingling Kwong thật sự bảo hộ Orm Kornnaphat chu toàn, chỉ trừ duy nhất một lần này...
Lingling Kwong ôm lấy Orm Kornnaphat, lòng như lửa đốt, nữ nhân trong lòng thở khó nhọc, mồ hôi lạnh túa ra, Lingling Kwong vận khí truyền vào người Orm Kornnaphat đối kháng với chất độc, một mặt nhanh chóng về Phủ Công chúa
- Tiểu Orm cố lên! Ta sẽ không để nàng có chuyện! - Lingling Kwong run rẩy nói
- Lingling Kwong .. vì sao? - Orm Kornnaphat suy yếu mở miệng
- Orm? - Lingling Kwong khó hiểu
- Vì sao lại đối xử với ta như vậy? - Orm Kornnaphat nhăn mặt chịu đựng sự xé rách trong thân thể bởi vì chất độc, hơi thở đầy đau đớn hỏi
- Ta ... - Lingling Kwong quẫn bách không biết nói gì
- Tại sao.. lại yêu ta? Tại sao... lại dồn mọi thứ lên ta? Lingling Kwong .. tại sao? - Orm Kornnaphat liên tục chất vấn đến tàn nhẫn - Nếu không có tình yêu của ngươi, ta đã không có hôm nay...
- Orm ... ta ... - Lingling Kwong đau lòng
- Lingling Kwong ... ta hận ngươi ... - Orm Kornnaphat thốt lên một lời rồi hôn mê, một giọt nước mắt rơi xuống
Lingling Kwong cứng người nghe một câu trước khi Orm Kornnaphat ngất đi, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má xinh đẹp, thì ra, tình yêu của nàng lại làm Orm Kornnaphat mệt mỏi, thì ra chính nàng đã đẩy Orm Kornnaphat đến vùng sinh tử, thì ra vì nàng Orm Kornnaphat mới phải chịu đựng nỗi đau đớn thể xác này, thì ra do nàng Orm Kornnaphat mới trải qua sự dày vò trong tinh thần, thì ra, tình yêu của nàng dành cho Orm Kornnaphat lại là thứ vô sỉ đến mức lấy đi hết tất cả của Orm Kornnaphat, thì ra, nàng mới chính là kẻ hủy hoại Orm Kornnaphat...
Lingling Kwong ôm Orm Kornnaphat bay về phủ, nước mắt lăn dài trên dung nhan như ngọc của nàng, một đêm này, lần đầu tiên sau khi trọng sinh, Lingling Kwong khóc.
Nàng từng nghĩ cấp cho yêu thương sẽ mang cho Orm Kornnaphat hạnh phúc, nàng từng nghĩ cấp cho sự đủ đầy sẽ làm Orm Kornnaphat thoải mái sống, nàng từng nghĩ cấp cho sự che chở sẽ làm Orm Kornnaphat vui vẻ an ổn một đời.
Nhưng Lingling Kwong đã lầm ... những thứ nàng cấp cho Orm Kornnaphat ... chưa từng mang cho Orm Kornnaphat kia hạnh phúc, chưa từng mang cho Orm Kornnaphat vui vẻ, chưa từng mang cho Orm Kornnaphat sự an toàn ... hơn thế, giờ đây, lại gần như lấy đi sinh mạng của nữ nhân nàng yêu nhất ...
Một đêm này ... Lingling Kwong hận.. nàng hận chính mình!
-END CHAP 06-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com