NNCNDDT - Chap 07
Lingling Kwong ôm Orm Kornnaphat về phủ công chúa khiến đám người Dược Hậu kinh hãi
- Chủ tử, người vì sao lại bị thương? - Pey lo lắng
- Ta không sao! - Lingling Kwong ôm Orm Kornnaphat đặt lên giường, liền bắt mạch cho Orm Kornnaphat, Lingling Kwong bất động, nỗi sợ hãi dâng trào, mắt đỏ ngầu quay sang nhìn Dược hậu.
- Để ta! - Dược hậu nhìn đồ nhi thất thần liền tiến lại gần bắt mạch cho Orm Kornnaphat, Dược Hậu nhíu mày, bà đã hiểu tại sao Lingling Kwong lại có biểu cảm như vậy - Nàng vì sao lại trúng Huyết độc?
- Là Dara Thaksin! - Lingling Kwong run rẩy nói
Rin cùng Pey nhìn chủ tử các nàng giờ phút này hai tay nắm thành quyền, cả người phát run, giọng nói cũng không còn bình tĩnh thường ngày, mang theo sợ hãi, Song Phi thập phần lo lắng cùng bất an, mà Tuyệt Đế nhìn đồ nhi theo hắn bao nhiêu năm chưa từng rơi lệ, sắc mặt chưa từng biến đổi dù nghịch cảnh, lúc này lại toát ra nồng đậm bi thương cùng thống khổ.
Lingling Kwong tay run run vuốt má Orm Kornnaphat, môi cắn chặt răng, nước mắt từ từ rơi xuống khiến Dược hậu ngồi gần nàng hốt hoảng
- Tiểu Lingling, làm sao? - Dược hậu kéo tay Lingling Kwong ôm lấy nàng.
Giờ phút này Lingling Kwong không còn là băng sơn cao ngạo, cũng không còn là Trưởng công chúa tôn quý, càng không phải là thiên hạ đệ nhất sát thủ Lam Vũ, nàng chỉ đơn giản là một nữ tử với chồng chất vết thương từ xác thịt lẫn linh hồn, Lingling Kwong ôm chặt lấy Dược Hậu khiến Dược Hậu cảm thấy phát đau, mà thân thể đồ nhi trong lòng bà đang run lên từng cơn, có lẽ nỗi thống khổ này còn hơn vạn lần so với thống khổ khi phục dụng Song Cốt Tán, bàn tay phụ nhân vuốt ve tấm lưng đơn bạc kia, cố gắng sưởi ấm sự lạnh lẽo đang nhè nhẹ toát ra
- Tiểu Lingling ngoan, nói cho sư phụ.. đã có chuyện gì? - Dược Hậu vuốt mái tóc bóng mượt của Lingling Kwong, giọng tràn đầy mẫu tính, mang theo hơi ấm vỗ về cơ thể run rẩy
- Sư phụ ... - Lingling Kwong nước mắt rơi xuống, nức nở gọi một tiếng sư phụ.
Lần đầu tiên Lingling Kwong thất thố, lần đầu tiên trước mặt những người thân cận nàng rơi nước mắt, lần đầu tiên nàng không kiềm được sự đau đớn cùng cực mà nấc lên từng tiếng tuyệt vọng, Rin và Pey tay nắm chặt, nước mắt cũng dâng lên, lòng ẩn ẩn đau đớn, Tuyệt Đế nội tâm nam nhân cũng không nhịn được mắt đỏ hoe, đứa trẻ này hắn chứng kiến nàng lớn lên, chỉ trừ nhăn mặt, một giọt nước mắt hắn chưa từng thấy qua trên mặt nàng, chưa từng thấy nàng bi thương như lúc này, tầng tầng lớp lớp ảm đạm đau thương vây lấy thân ảnh bé nhỏ đang run rẩy trong lòng lão bà của hắn, lại nhìn Orm Kornnaphat hôn mê, Tuyệt Đế phần nào đoán ra được vấn đề
- Khối đá nhỏ ... - Giọng Tuyệt Đế trầm ấm vang lên, hắn tiến lên xoa đầu đồ nhi hắn yêu thương muốn an ủi nàng
- Yêu nàng ... có phải con đã sai? - Lingling Kwong ngước lên nhìn Dược Hậu lại nhìn Tuyệt Đế, mắt nàng ngập nước đầy bi thương cùng tuyệt vọng, giọng trong trẻo giờ phút này mang hơi thở của kẻ đã chết
- Tiểu Lingling ... - Phu phụ Tuyệt Đế đồng thanh đau lòng gọi
- Con không làm được gì cho nàng cả, chỉ làm nàng tổn thương, chỉ làm nàng đổ máu, làm nàng xa cách người thân, khiến nàng bị thế nhân khinh bỉ, giờ phút này, lại khiến nàng trúng độc mà tẫn, con... - Lingling Kwong gục đầu xuống, nước mắt rơi từng giọt chạm vào bạch y đang loang lổ vết máu, nấc lên từng chữ - ... con ... sai rồi đúng không?
Bốn người chỉ biết im lặng đứng nhìn Lingling Kwong tràn ngập bi ai từng lời từng lời nói ra, họ không dám nói, bởi họ biết Lingling Kwong yêu Orm Kornnaphat tận xương tủy, mà Orm Kornnaphat cũng hận Lingling Kwong thấu xương, làm thế nào để Orm Kornnaphat từ hận chuyển sang yêu Lingling Kwong? Lingling Kwong không biết! Mà bọn họ cũng không biết, đau thương phủ khắp căn phòng
- Tiểu Lingling, nàng vẫn cứu được! - Dược Hậu nhìn Orm Kornnaphat rồi nhẹ giọng nhìn đồ nhi của bà
- Thật sao? - Đôi mắt nâu ngập nước một khắc trước đầy u tối lúc này lại ánh lên một tia sáng, Lingling Kwong giữ lấy vai sư phụ gấp gáp hỏi
- Trước tiên con phải xử lý vết thương đã! - Dược Hậu để ý rất rõ vết kiếm xuyên qua da thịt trên vai của Lingling Kwong dẫn đến một mớ huyết nhục mơ hồ
- Sư phụ, huyết độc thật sự có thuốc giải sao? - Lingling Kwong mặc kệ vết thương tiếp tục hỏi
Huyết độc chính là do người dùng người sống ngâm trong hàng ngàn loại độc dược đến lúc độc ngấm vào máu thịt, rồi lấy máu đó ngâm vào nuôi rết độc, lại lấy rết độc nghiền thành bột sau đó pha cùng xác nhân độc trước đó trộn thành một hỗn hợp, loại độc này khó giải vì không biết các loại độc dược dùng để ngâm nhân độc là loại gì, hơn nữa tính độc là tính gì, mọi sự rất phức tạp, vì vậy Huyết Độc chính là kì độc thế gian, rất khó giải quyết, nếu mạo hiểm giải độc chỉ làm mọi chuyện tệ hơn, có một điều may mắn chính là Nhân độc rất khó luyện, người phải còn thở khi ngâm trong độc dược mới có thể tiếp tục luyện chế, nếu có thể luyện chế dễ dàng, sợ rằng thế gian đã mưa tanh gió máu, Huyết Độc mà Dara Thaksin hạ lên người Orm Kornnaphat chính là phần duy nhất mà ả ta có, ả ta thật sự muốn lấy mạng hồng y nữ tử này.
- Con phải xử lý vết thương, sau đó dùng máu của con kéo dài thời gian cho Orm! - Dược Hậu nhanh chóng khuyên nhủ Lingling Kwong
Thể chất của Lingling Kwong là bách độc bất xâm, do ngày xưa đứa trẻ này từng bị Độc Y nhắm trúng liền trong chín lần chín tám mươi mốt ngày ngâm Lingling Kwong trong độc dược, mà Lingling Kwong lại cường ngạnh kháng độc, thể chất đặc biệt khiến máu của nàng trở thành thần dược chữa ngàn loại độc, chỉ là Huyết độc có một thành phần ẩn khi luyện độc, chính là người ngâm độc, là nam hay nữ, già hay trẻ, có tu luyện công pháp hay không, thể chất thuộc dạng nào sẽ cho ra Huyết độc theo dạng đó, chính vì vậy máu của Lingling Kwong không thể bài trừ hết độc tố của Orm Kornnaphat bởi tính độc của Orm Kornnaphat chính là Hàn độc, nội lực của Lingling Kwong là cực hàn vì vậy máu của nàng cũng mang tính hàn, không thể dùng máu của Lingling Kwong cứu Orm Kornnaphat vì Orm Kornnaphat tu luyện nội lực mang hơi hướng hỏa công, nếu dùng máu Lingling Kwong làm thuốc chính chỉ làm nghịch chuyển nội lực trong người Orm Kornnaphat, có thể dẫn đến mất mạng.
- Sư phụ, nàng bị là Hàn Huyết độc! - Lingling Kwong lúc bắt mạch cũng đoán được nguyên tố huyết độc vì vậy nàng mới bi thương, bởi nàng tu luyện nội công cực hàn
- Chúng ta cần Thôn Thiên Hỏa Xà, mật của nó là thuộc tính cực Hỏa có thể bài trừ Hàn Huyết độc nếu may mắn Tiểu Orm không những tai qua nạn khỏi mà có thể tinh tiến thêm nội lực, kích phát hoàn toàn thể chất Xích Liên Hỏa Thể! - Dược hậu nói
- Thôn Thiên Hỏa Xà? - Lingling Kwong nhíu mày
Nàng nhìn Uni, xem ra không đem Thiên Ngân Lang theo được, vì Thôn Thiên Hỏa Xà cùng Thiên Ngân Lang là thiên địch, một băng một hỏa không thể chạm mặt, mà nàng cũng đồng dạng, Lingling Kwong tu luyện nội lực chí âm chí hàn, nếu bị trúng độc của Hỏa Xà, Lingling Kwong tuy không chết nhưng chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng gì.
- Con ở lại, ta đi bắt Hỏa Xà! - Tuyệt Đế lên tiếng, hắn hiểu nội lực của Lingling Kwong, không thể để nàng đi được
- Không! Sư phụ! - Lingling Kwong giữ tay Tuyệt Đế, tuy hắn tu luyện công pháp chí Dương, nhưng nàng biết lần trước hắn đang bị thương, vết thương khôi phục chưa được mấy phần, không thể để hắn thay nàng chịu nguy hiểm, hơn nữa, Orm Kornnaphat là nữ nhân nàng yêu, đây là trách nhiệm của nàng - Con sẽ đi!
- Tiếu Lingling, không được cậy mạnh! - Phu phụ Tuyệt Đế nhăn mày nghiêm túc nhìn Lingling Kwong
- Mấy ngày tới chắc chắn Dara Thaksin sẽ cho người gây bất lợi với Tiểu Orm, người phải ở đây thay con bảo vệ nàng! - Lingling Kwong kiên định nói
- Nhưng con ...
- Con ổn!
Lingling Kwong đứng dậy ra hiệu cho Dược Hậu băng bó giúp nàng, Tuyệt đế đành rời đi, Rin cùng Pey cũng đi bố trí người. Chủ tử các nàng vì Huyết Ảnh Lâu mà ra nông nổi này, nếu Hắc Sát Lâu để yên thì người ta cho rằng người của Hắc Sát Lâu là quả hồng mềm sao? Dara Thaksin đã dám hướng Lingling Kwong khiêu khích, thì Ngũ đại thế lực cũng không ngại tiếp đón.
Lingling Kwong không dùng Song Cốt Tán bởi vì thời gian làm lành vết thương sẽ mất thời gian hơn nữa lại mất nhiều khí lực chịu đựng, thay vào đó chịu đau vì vết thương hở sẽ tiết kiệm thời gian hơn. Vừa được băng bó xong, lại cắt tay trích một ly máu nhỏ đưa cho Dược hậu, Lingling Kwong quay sang nhìn Orm Kornnaphat hôn mê, vuốt ve gò má tái nhợt, cúi xuống hôn lên trán nữ nhân nàng yêu, Lingling Kwong tự nhủ, ngày nào nàng còn thở ngày đó Orm Kornnaphat sẽ không có chuyện gì.
- Uni! Bảo vệ nàng! - Lingling Kwong đứng dậy phân phó.
Thiên Ngân Lang ư ử một tiếng liền tiến đến nằm dưới giường của Orm Kornnaphat biểu thị sẽ vì Lingling Kwong mà đảm bảo an toàn cho Orm Kornnaphat, Lingling Kwong cầm băng sát kiếm bước ra cửa nhìn thuộc hạ
- Nàng là tất cả những gì ta có! - Lingling Kwong đơn giản mở miệng
- Chúng thuộc hạ hiểu! Chủ tử yên tâm, dù có bỏ mạng, chúng ta vẫn sẽ đảm bảo Quận chúa lông tóc không thương tổn! - Rin cùng Pey khẳng định.
Lingling Kwong quay đầu nhìn dung nhan tái nhợt của Orm Kornnaphat lần nữa, lòng đau đớn thì thầm một câu "chờ ta!" rồi thi triển kinh công hướng Sâm Lâm, nơi cư trú của Thôn Thiên Hỏa Xà mà đi.
Sâm Lâm cách phủ công chúa không xa, Lingling Kwong nhanh chóng tìm được nơi trú ẩn của Hỏa xà.
Lingling Kwong tay cầm Băng sát kiếm, khí tức băng lãnh cường hãn, đôi đồng tử màu nâu liếc nhìn xung quanh, từng con Hỏa Xa thân đỏ rực, dài hơn 2 thước, đang phùng mang trợn má nhìn nàng chăm chăm, Lingling Kwong không suy nghĩ, để chế dược cần 7 con Hỏa xà, liền xông vào động xà, lại bị hơn 10 con Hỏa Xà vây quanh. Lingling Kwong hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt phát ra lãnh ý, sát khí bao trùm lấy nàng, Hỏa xà cảm nhận khí tức khủng bố, lại còn là Hàn Khí, đây là thiên địch, là sự đe dọa mạng sống của chúng liền đề phòng, chúng biết người tới không có ý tốt, liền vây quanh Lingling Kwong chờ thời cơ tấn công.
Lingling Kwong không nghĩ nhiều, vận khí thi triển bộ pháp quỷ dị cũng kiếm pháp tuyệt thế, nàng muốn đánh nhanh thắng nhanh, Orm Kornnaphat không thể chờ lâu hơn nữa. Lingling Kwong giao chiến hơn trăm hiệp cuối cùng thành công giết chết một con, mấy con kia nhìn thấy đồng loại bị giết liền nổi điên tấn công Lingling Kwong mãnh liệt hơn, trong lúc sơ sẩy, Lingling Kwong bị một con cắn trúng tay trái, hỏa độc từ nanh của Hỏa xà tiết ra nhanh chóng thâm nhập vào máu của nàng, một luồng hỏa khí hung tợn thiêu đốt tay trái nàng, Lingling Kwong nhanh chóng vận công dùng hàn khí áp chế hỏa độc, cường hãn đem đầu con rắn vừa cắn nàng chém đứt. Nhưng khi Lingling Kwong đang cố gắng áp chế Hỏa độc thì lại một con xà hướng eo nàng cắn tới, Lingling Kwong vận khí phản ngược nó văng ra, Lingling Kwong dùng một ít nội lực bảo vệ tâm mạch, cầm Băng sát kiếm cắn răng huyết chiến cùng bầy Hỏa xà, cuối cùng, thành công đem tất cả giết chết.
Khi Lingling Kwong thu được túi mật cuối cùng cũng là lúc Hỏa độc trong người nàng phát tát, hỏa khí công tâm, Lingling Kwong phun ra một ngụm máu, chống đỡ Băng Sát kiếm, trước mắt mờ dần, nàng gục xuống, Lingling Kwong cảm thấy lục phủ ngũ tạng như có hàng ngàn đạo dung nham chảy qua, thiêu sống chính nàng, lại một lần nữa thổ huyết, cả thân thể Lingling Kwong run rẩy, từng thớ thịt như bị thiêu cháy từ trong ra ngoài, đau đớn đến mức thần trí cũng trở nên mơ hồ, nàng cắn chặt răng, cố gắng vận chuyển chân khí áp chế hỏa độc, nhưng luồng khí lạnh trong kinh mạch lại bị nhiệt hỏa nuốt chửng ngay tức khắc, hơi thở ngày càng yếu ớt, đôi mắt nặng trĩu
"Lingling Kwong! Ngươi không được bỏ cuộc .. Tiểu Orm vẫn đang đợi ..." - Lingling Kwong ngang ngạnh thúc ép bản thân phải giữ tia thanh tỉnh cuối cùng
Lingling Kwong lại nôn ra ngụm máu, nhìn túi mật rắn từ màu đỏ đang có dấu hiệu chuyển sang đen, Lingling Kwong hốt hoảng, mật hỏa xà nếu chuyển sang đen sẽ không còn tác dụng nữa, Lingling Kwong cắn răng nhịn lại cảm giác bị đốt cháy trong lòng, nàng là tu luyện hàn băng, đối với hỏa khí cực kỳ nhạy cảm, lúc này nội lực của nàng đang chống chọi lại hỏa khí để kinh mạch nàng không bị hỏa khí tổn thương, nhưng lại nhìn túi mật rắn đang chuyển màu, nàng chỉ có hai lựa chọn, hoặc là bảo hộ tâm mạch và gấp rút mang mật rắn về, dùng được bao nhiêu thì hay bấy nhiếu, hoặc là để hỏa độc ăn mòn chính nàng, đem toàn bộ chân khí còn lại bảo đảm mật rắn không biến chất.
Lingling Kwong nhoẻn miệng cười, buộc nàng phải lựa chọn bản thân và Orm Kornnaphat sao, thật khôi hài, nàng trước giờ chẳng bao giờ phải suy nghĩ quá nhiều khi đứng trước sự lựa chọn này cả.
Chân khí lập tức vận chuyển, Lingling Kwong mang toàn bộ nội lực đang bảo vệ tâm mạch của nàng đem toàn bộ mật rắn đóng băng để giữ lại trạng thái hồng huyết của túi mật, khi Lingling Kwong dùng nội lực đóng băng túi mật cũng là lúc tâm mạch nàng bị hỏa khí công phá, Lingling Kwong thổ huyết càng lúc càng nhiều, máu nôn ra toàn màu đen, Lingling Kwong cắn chặt răng nhịn lại sự đau đớn của nhục thân, ép bản thân phải tỉnh táo bởi vì nàng không thể chết ngay lúc này, Lingling Kwong cường ngạnh thi triển khinh công hướng phủ công chúa bay về.
Lingling Kwong minh bạch rằng, sau hôm nay nàng không chết cũng sẽ thành phế nhân thế nhưng nàng nguyện ý!
***
Đúng như Lingling Kwong dự đoán, Dara Thaksin liên tục cho người ám sát Orm Kornnaphat, nhưng Tuyệt Đế cùng đám người Song Phi không phải quả hồng mềm, liền bức Dara Thaksin đại bại, còn thành công đả thương Dara Thaksin, thậm chí Hắc Sát Lâu còn tấn công thẳng vào sào huyệt của Huyết Ảnh Lâu khiến gà bay chó chạy, Dara Thaksin phải rút lui quay về phòng vệ.
Trong khi Lingling Kwong đi lấy mật rắn, Đám người Tuyệt Đế ngạnh lại cường địch, thì Dược Hậu dùng Âm Dương châm khống chế Hàn độc trong người Orm Kornnaphat, khi địch nhân vừa rút khỏi, chén máu của Lingling Kwong cũng vừa dùng hết, Dược Hậu thu châm thần sắc lo lắng, nếu Lingling Kwong không về kịp trong vòng nửa canh giờ nữa thì Orm Kornnaphat chắc chắn phải điểm danh ở điện Diêm La.
Dược Hậu tính toán sẽ dùng máu của bà để cầm cự, tuy không bá đạo như Lingling Kwong, nhưng dù sao Dược Hậu cũng là Dược Tiên, máu của bà chứa trăm ngàn loại thảo dược quý, có thể duy trì thêm cho Orm Kornnaphat một hơi tàn chờ đợi Lingling Kwong quay lại, ngay khi Dược Hậu muốn trích máu thì cửa mở, bà quay lại, cảnh tượng khiến bà không kìm được mà rơi nước mắt, Lingling Kwong toàn thân đầy máu, thậm chí bà còn thấy được Lingling Kwong nôn ra máu đen, tay phải cầm Băng sát kiếm chống đỡ, tay trái hướng nàng đưa mật rắn đang được băng khí bảo quản, Lingling Kwong giờ phút này một bộ dáng hết sức thê thảm khiến người khác đau lòng
- Sư... phụ ... cứu .... nàng ... - Lingling Kwong vừa dứt câu liền gục xuống, may mà Dược Hậu nhanh tay đỡ lấy
- Tuyệt! Tiểu Lingling ngất! - Dược Hậu la lên Tuyệt đế xông vào thấy tình trạng của Lingling Kwong liền hốt hoảng đỡ lấy nàng, sau đó nhanh chóng dùng nội lực kháng lại hỏa độc bảo vệ tâm mạch cho Lingling Kwong.
Dược hậu nhăn mặt nhìn Lingling Kwong nhưng cũng không chần chừ, nhanh chóng lấy mật hỏa xà nhanh chóng đi điều chế giải dược, Orm Kornnaphat là mạng sống của Lingling Kwong, bà sẽ không để hai đứa trẻ này có chuyện.
***
Bảy ngày bảy đêm trôi qua, cuối cùng Orm Kornnaphat cũng tỉnh, nàng cát nhân thiên tướng, thành công bài trừ Hàn Độc lại còn nhờ Hỏa xà kích phát Xích Liên Hỏa Thể mà nâng thêm một tầng nội lực, hiện tại so với Lingling Kwong, Orm Kornnaphat không kém hơn bao nhiêu cả.
Orm Kornnaphat từ từ mở mắt cố gắng nhìn xung quanh, sau đó chống đỡ ngồi dậy
- Tiểu Orm! Con tỉnh rồi! - Dược Hậu vừa bước vào liền thấy Orm Kornnaphat đã tỉnh
Dược Hậu mừng rỡ bước đến bắt mạch cho Orm Kornnaphat, xác định Hàn Huyết độc đã được bài trừ, mới thở ra nhẹ nhõm, cũng may nhờ máu của Lingling Kwong là bách độc giải dược kết hợp cùng Hỏa Xà mới có thể thành công bức hết Hàn Huyết độc cứu sống Orm Kornnaphat, nếu là người khác, chỉ sợ không qua khỏi, vì thiếu một trong hai đều không được.
- Sư phụ! - Orm Kornnaphat giọng khàn khàn do vừa tỉnh lại
- Ngoan! Đồ nhi ngoan! - Dược Hậu ôm lấy Orm Kornnaphat, lúc này tảng đá trong lòng mới buông xuống
Orm Kornnaphat tỉnh lại rất nhanh được truyền đi, Tuyệt đế cũng nhanh chóng đến xem nàng, mà Rin cùng Pey cũng mừng rỡ khi thấy Orm Kornnaphat tỉnh lại, công sức của chủ tử không uổng phí, mà Uni cũng vui mừng hướng Orm Kornnaphat làm nũng, Orm Kornnaphat nhìn mọi người vì nàng tỉnh lại mà như trút được gánh nặng, lòng cảm thấy ấm áp, nhưng rất nhanh nàng phát hiện ra một điều không đúng, Lingling Kwong không có ở đây!
Orm Kornnaphat rõ ràng nhất, nàng trúng độc, Lingling Kwong phải là người lo lắng nhất, nhưng giờ phút nàng tỉnh lại cho đến vài ngày sau vẫn không thấy bóng dáng của Lingling Kwong đâu, Orm Kornnaphat rất muốn hỏi nhưng lại nhịn lại, Orm Kornnaphat tự nghĩ, nếu lúc này Lingling Kwong biến mất mãi mãi trong cuộc đời nàng, có phải sẽ tốt hơn không?
Bốn người Tuyệt đế ngày ngày nhìn Orm Kornnaphat hồi phục, thực lực có phần mạnh mẽ hơn xưa, lại chưa từng nhắc đến Lingling Kwong, lòng bọn họ chợt dấy lên sự hụt hẫng cùng đau đớn, Orm Kornnaphat vẫn là không để ý đến Lingling Kwong.
***
Thật ra ngoài mặt Orm Kornnaphat luôn lạnh nhạt không quan tâm, nhưng khi chỉ có một mình, Orm Kornnaphat lại dằn xé cảm giác trong lòng, nàng thật sự rất lo lắng cho Lingling Kwong, đã hơn nửa tháng từ khi nàng tỉnh lại, vẫn chưa thấy Lingling Kwong một lần nào đến thăm nàng, có phải do nữ nhân kia đã hiểu được chuyện giữa nàng và Lingling Kwong là không có kết quả nên thật sự muốn buông tay rồi? Hay Lingling Kwong giận nàng, giận vì nàng đã nói những lời đó trước khi ngất đi, nhưng tại sao lại có quyền giận nàng, chính Lingling Kwong ép buộc nàng mới phải có kết cuộc ngày hôm nay, đây hoàn toàn không phải lỗi của nàng.
Sóng gió bão tố trong lòng dày vò Orm Kornnaphat, nàng không thể ngủ yên với một bên giường trống rỗng, nàng muốn hỏi sư phụ rốt cuộc là Lingling Kwong đang ở đâu, nhưng lại kiềm lại, nàng đã nói nàng hận Lingling Kwong, nàng không thể buông bỏ xuống được, Orm Kornnaphat thúc thủ với cảm xúc của chính nàng.
Lại thêm một ngày nữa trôi qua, Lingling Kwong vẫn chưa xuất hiện...
Pey bước vào phòng Orm Kornnaphat muốn đưa thư của Sethratanapong cho Orm Kornnaphat, liền thấy Orm Kornnaphat đang cùng Uni vui đùa cười đến vui vẻ, một cảm giác phẫn hận dâng trào
- Orm Kornnaphat! Ngươi có trái tim không vậy? - Pey liền hướng Orm Kornnaphat quát lớn khiến Orm Kornnaphat bất ngờ
Orm Kornnaphat ngẩng lên, nhăn mặt, ngưng đùa với Thiên Ngân Lang, nàng ngồi thẳng dậy, sắc mặt không vui nhìn Pey, Rin nghe Pey hét liền chạy vào liền thấy Pey nước mắt lưng tròng còn Orm Kornnaphat đang mặt lạnh nhìn Pey
- Pey ... Đừng như vậy! - Rin nắm lấy tay Pey muốn kéo nàng rời đi
- Rin đừng cản ta! - Pey dằn lại
Tuyệt Đế cũng nhanh chóng xuất hiện trong phòng của Orm Kornnaphat
- Pey, ngươi bình tĩnh đi! - Tuyệt Đế nhẹ giọng khuyên can
- Bình tĩnh? - Pey không còn kiềm chế được nữa, Pey hét lớn, nước mắt mỗi lúc một nhiều - Ta làm sao có thể bình tĩnh được khi nàng ta dửng dưng như vậy chứ? Chủ tử đã vì nàng ta mà...
- Pey!! - Rin hét lên đánh gãy lời của Pey
Pey thở hồng hộc, ánh mắt đầy hờn trách giận dữ nhìn Orm Kornnaphat lại nhìn Rin, nàng cúi đầu, quay đi định rời khỏi
- Đứng lại!! - Orm Kornnaphat lạnh giọng nhìn Pey - Ngươi nói tiếp đi!
- Quận chúa xin thứ lỗi, Pey có chút mất kiểm soát nói năng lung tung! Mong người đừng trách, người tiếp tục nghỉ ngơi đi, thuộc hạ xin phép lui xuống! - Rin ôm quyền cung kính sau đó quay người muốn kéo Pey rời đi
- Đứng yên đó cho ta! - Orm Kornnaphat đập bàn đứng dậy
- Tiểu Orm.. - Tuyệt Đế nhăn mặt muốn khuyên ngăn nhưng đôi đồng tử hổ phách chỉ toàn là lửa giận, hắn có chút thúc thủ
- Các ngươi từng người từng người nói ta dửng dưng, nói ta không có trái tim, vậy kẻ có trái tim là ai? Là Lingling Kwong? - Orm Kornnaphat gằn từng tiếng - Nếu Lingling Kwong có trái tim sẽ không bức ta đến hôm nay, sẽ không khiến ta phải đau khổ! Vậy ai mới là kẻ không có trái tim hả?
- Chủ tử yêu ngươi, toàn bộ tâm can đều đặt trên người ngươi đó! - Pey quay lại không sợ chết đối diện với Orm Kornnaphat gầm lên
- Yêu ta? - Orm Kornnaphat không cho là đúng nói, nàng nghiến răng đầy phẫn nộ - Yêu ta mà giết người ta yêu? Yêu ta mà tước đoạt hạnh phúc của ta? Yêu ta mà khiến kẻ khác hạ độc ta? Yêu ta mà giam giữ ta bên mình? Yêu ta mà đe dọa phụ thân cùng ca ca của ta? Yêu ta mà đẩy ta vào tuyệt lộ cho thế nhân mắng sỉ? Nói! Chủ tử các ngươi yêu ta như thế này sao, hả?
Lồng ngực Orm Kornnaphat phập phồng từng đợt, hơi thở cũng nóng nảy hơn bao giờ hết, nàng làm sai cái gì chứ, nàng sai chỗ nào mà đám người này cứ nhìn nàng như thể nàng có lỗi với Lingling Kwong, có tội với nữ nhân kia vậy, nếu Lingling Kwong không bắt ép nàng với tình cảm nghịch luân này, nàng sẽ lạnh nhạt vậy sao, nàng sẽ tàn nhẫn không lo cho an nguy của Lingling Kwong sao, tại sao ai ai cũng chỉ nghĩ Lingling Kwong vì nàng mà chịu đựng, vậy còn nàng, Orm Kornnaphat cũng đã phải chịu đựng nỗi thống khổ do Lingling Kwong mang lại cơ mà, tại sao lại chất vấn nàng chứ.
Tuyệt Đế cau mày nhìn Orm Kornnaphat, đứa trẻ này vốn dĩ đã hận Lingling Kwong quá sâu rồi, hắn cúi đầu không biết thay Lingling Kwong cầu tình như thế nào nữa
- Nếu chủ tử không giết Lung Kwong, bây giờ ngươi không còn ở đây mà vui đùa đâu! - Pey bước tới, đứng trước mặt Orm Kornnaphat, mắt trừng trừng gằn từng chữ
- Pey! Không được nói! - Rin lớn tiếng trừng mắt nhìn Pey khiến Pey cắn răng phẫn hận nhưng cũng không nói nữa
- Ngươi... - Orm Kornnaphat nhìn Pey muốn xác định lại - ... vừa nói cái gì?
- Quận chúa! Nàng là hồ ngôn loạn ngữ, mong Quận chúa không chấp nhất! Chúng thuộc hạ cáo lui! - Rin hướng Orm Kornnaphat hành lễ muốn kéo Pey rời đi
- Đứng lại! - Orm Kornnaphat vận khí phát ra uy áp, nàng sau khi cải tử hoàn sinh liền không thua kém Lingling Kwong ngày trước, uy áp nội lực phát ra khiến người ta hít thở không thông.
Tuyệt Đế nội lực thâm hậu đối với uy áp của Orm Kornnaphat không là vấn đề, nhưng Rin cùng Pey thì khác, tuy vậy cả hai mặc kệ vẫn cường ngạnh bước đi, kháng lại uy áp của Orm Kornnaphat khiến cả hai thổ huyết.
- Đủ rồi! - Tuyệt Đế lạnh giọng khiến Orm Kornnaphat phải thu lại nội lực, hắn nhìn Song Phi vì chịu đựng uy áp mà mồ hôi rỉ ra, thở dài, nhẹ giọng nói - Rin! Pey! Nói cho nàng biết đi!
- Nhưng mà ... chủ tử ... - Rin lau đi vết máu trên môi liền do dự, nàng chưa được phép của Lingling Kwong vì vậy Rin không muốn tiết lộ bất kỳ điều gì cả
- Có lẽ cho nàng biết thì sẽ tốt hơn! - Tuyệt Đế thở dài, hắn không biết vì sao Lingling Kwong không nói cho Orm Kornnaphat sự thật, có lẽ bởi vì Lingling Kwong không muốn Orm Kornnaphat tự trách rằng, nàng đã yêu lầm người
Rin nhìn Pey hít một hơi cùng hạ quyết tâm hướng đến Orm Kornnaphat nhẹ giọng
- Quận chúa! Từ đầu đến cuối, chủ tử yêu người nhưng chưa từng cường ngạnh muốn có được người, nàng biết người yêu Lung Kwong, mà đồng dạng nàng nhìn thấy Lung Kwong cũng yêu người... - Rin hít sâu một hơi chầm chậm nói - .. Quận chúa, người có bao giờ tự hỏi giữa 6 vị hoàng tử, tại sao Bệ Hạ lại lập Lung Kwong làm Thái tử, trong khi Tứ Hoàng tử thiên phú hơn hẳn hắn không?
Lời Rin nói ra khiến Orm Kornnaphat giật mình, chẳng lẽ...
- Đúng! - Rin hiểu ý nghĩ của Orm Kornnaphat liền khẳng định - Là chủ tử hướng Bệ Hạ cầu tình, lại còn đưa ra điều kiện kèm theo rằng nàng sẽ hỗ trợ Lung Kwong về nhân lực lẫn tài lực, bởi nàng muốn nếu ngươi ở bên cạnh Lung Kwong thì vị trí của người phải là Quốc gia chi mẫu, nàng muốn cấp người thứ tốt đẹp nhất!
Orm Kornnaphat không nói gì, nàng chỉ lẳng lặng nghe tiếp, Lingling Kwong sủng nàng điều này từ bé nàng đã biết, việc Lingling Kwong muốn nàng ngồi ở vị trí dưới một người trên vạn người cũng không lạ gì cả.
- Sau khi Lung Kwong được sắc phong, đêm trước khi hắn chết, hắn đã đến Tuyệt Võng Lầu mua vui, tình báo báo cáo về cho chủ tử, Lung Kwong sau khi được sắc phong thái tử sẽ hướng ngươi cầu hôn xin Bệ Hạ ban hôn! - Pey tiếp lời
- Ý các ngươi là sao? Là Lung Kwong đến lầu xanh mua vui, nên hắn không xứng với ta vì vậy Lingling Kwong liền đi giết chết hắn? - Orm Kornnaphat cười nhạt
Lúc này nàng thật sự có chút bài xích với Lung Kwong, tuy rằng nàng hiểu nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, hơn nữa, Lung Kwong còn là thái tử, hắn mua vui cũng không có gì là lạ, nhưng Orm Kornnaphat vốn không thích chung chạ với bất cứ ai, nam nhân kia cũng từng thề hẹn với nàng chỉ có mình nàng, tin tức này thật sự làm Orm Kornnaphat không vui, nhưng nàng vẫn ương ngạnh phản pháo
- Hắn là nam nhân, nam nhân tam thế tứ thiếp là chuyện thường! - Orm Kornnaphat đảo mắt cười nhạt
- Quận chúa thật sự muốn chung phu quân cùng nữ nhân khác sao? - Rin cười trào phúng
- Bớt nói lời dư thừa đi, chẳng phải chủ tử của các ngươi giết hắn rồi sao? - Orm Kornnaphat lảng tránh vấn đề, nàng thật sự không thể chấp nhận việc chung lang quân với bất kỳ ai
- Chủ tử giết hắn không phải vì việc hắn đến chốn yên hoa, hay hắn hướng người cầu thân! - Pey cảm nhận được Orm Kornnaphat cũng không hài lòng về Lung Kwong liền chớp thời cơ nói tiếp - Nàng tuy đau lòng nhưng vẫn chịu đựng mà chúc phúc cho người! Lý do Chủ tử lấy mạng chó của hắn chính là hắn cấu kết ngoại bang muốn soán ngôi!
- Vậy là Lingling Kwong giết tặc tử bảo vệ cho vương triều của họ Kwong, liên quan gì đến ta! - Orm Kornnaphat mắt lạnh chất vấn
- Thái tử Nawat, à không, bây giờ phải gọi hắn là Vương Thượng Nawat rồi, người không nhớ cái tên này sao? - Rin cười nhạt
Orm Kornnaphat nhíu mày không đáp, nàng im lặng, bởi nàng biết cái tên này, Nawat chính là vị thái tử nước láng giềng, một năm trước đã dẫn hơn 100 cao thủ khiêu chiến Thiên Quang để cầu thân nàng lại bị Lingling Kwong ương ngạnh đối kháng, khiến nàng không bị ủy khuất chính mình.
- Lung Kwong muốn mượn binh của Nawat, đổi lại .. - Pey vạch ra một sự thật làm Orm Kornnaphat chấn kinh - .. Lung Kwong phải dâng người cho Nawat, ngay sau khi hắn soán ngôi thành công!
- Cái gì? - Orm Kornnaphat không thể tin, nam nhân nàng yêu, nam nhân thân thủ như hoa như ngọc, tính cách ôn hòa lại là người như vậy sao, hắn đến chốn yên hoa tìm vui nàng có thể tự bản thân huyễn hoặc cho hắn một lý do, nhưng nếu hắn vì quyền lực bán nàng cầu vinh, Orm Kornnaphat thật sự không thể biện hộ được nữa, tin tức này khiến nàng có chút chấn động
- Hơn nữa, vì chiếm đoạt hoàng quyền, cần phải loại trừ Sethratanapong, hắn đã cùng ngoại địch chuẩn bị đủ bằng chứng Sethratanapong cấu kết ngoại bang có ý định làm phản, trước trừ Sethratanapong, sau sẽ liên hợp cùng kẻ địch chiếm lấy hoàng quyền - Rin tiếp lời đánh tới
Orm Kornnaphat mày cau càng chặt cả người run lên, phát lạnh
- Người có thể hỏi lại thế tử, đêm trước khi xảy ra chuyện, có phải ngọc bội của thế tử đã bị mất không? - Rin cười nhạt nhướng mày
- Ngươi làm sao biết? - Orm Kornnaphat không thể tin nhìn Rin, việc ca ca nàng làm mất ngọc bội đại diện cho thân phận thế tử hôm ấy chỉ có nàng cùng ca ca biết làm sao Rin cùng Pey lại biết?
Rin hướng ra phía ngoài ra lệnh gì đó, rất nhanh một người mang lại đưa cho nàng một túi da, đưa cho Orm Kornnaphat
- Người tự mình xem đi! - Rin nhẹ giọng
Orm Kornnaphat mở ra, bên trong có một phong thư, đó là nét chữ của Lung Kwong, nội dung chính là hắn đã lừa được Sein Sethratanapong đi uống rượu sau đó thành công lấy cắp được ngọc bội của Sein Sethratanapong, hắn bảo người kia hãy dùng ngọc bội này tạo chứng cứ cấu kết ngoại xâm đổ tội lên Sethratanapong, trong túi vải chính là ngọc bội khắc chữ Seth, còn có ấn ký của Sein Sethratanapong.
- Là chủ tử 2 ngày 2 đêm không ngơi nghỉ cưỡi Thiên Ngân Lang đuổi theo tên đưa thư để chặn lại lá thư này, nếu không, Sethratanapong bây giờ đã thành tội nhân thiên cổ rồi! - Pey mím môi lạnh giọng
- Vì sao tỷ ấy không nói cho ta? - Orm Kornnaphat nhăn mặt, giọng có chút run rẩy
- Người chịu lắng nghe nàng sao? Người tin nàng sao? - Rin cười trào phúng hỏi
- Ta... - Orm Kornnaphat bị chất vấn liền cứng họng, lúc đó nàng sẽ tin Lingling Kwong sao hay nàng bị tình yêu kia làm cho mù quáng
- Vì để đủ thực lực bảo hộ cho người, chủ tử chịu đựng thống khổ để mạnh hơn, ngày người ngang ngược muốn giữ Bạch Hồ của Độc Y làm thú cưng, chủ tử vì người mà thế vào chỗ của Bạch Hồ, bị Độc Y đem ra thử độc trong 81 ngày liền - Rin hít sâu một hơi, giọng đau lòng vang lên - Chủ tử vì muốn cấp người Hỏa Tàn Kiếm, nàng cường ngạnh xông vào mộ cổ đoạt kiếm suýt tí bỏ mạng vì cơ quan trong đó, ngày Thái tử ngoại ban hướng người ép hôn, nàng là vừa bị đả thương, nhưng vẫn vì người đấu cùng 100 người, Quận chúa, ta thật thắc mắc rốt cuộc người có trái tim không?
Orm Kornnaphat im lặng không đáp nàng nhíu mày nhìn Rin rồi lại nhìn Pey, nắm đấm siết chặt
- Quận chúa, ta thật không hiểu nổi người.. - Rin lại tiếp tục nói - .. người mang sính lễ tất cả đổi thành ngân lượng, mang đi treo thưởng để tìm người giết chủ tử, thành công giúp cho kẻ thù của chủ tử được một cái cớ hợp lại với nhau mà tấn công nàng, trong đó, có cả kẻ từng tranh giành cướp đoạt sinh cơ với người, người có thấy bản thân tàn nhẫn không, Quận chúa?
- Ta không hiểu ý ngươi! - Orm Kornnaphat nhăn mặt, còn có chuyện gì nàng không biết sao
- Xích Liên Hỏa Thể, mỗi tháng trăng rằm hỏa khí công tâm, đan được phục dụng phải là chí dương chí hỏa, người nói xem, thế gian này có bao nhiêu thứ phù hợp? - Rin lại nói tiếp
Orm Kornnaphat âm trầm không đáp, 5 năm thời gian, đều đặn mỗi tháng Lingling Kwong đều mang đan được, hoặc là kì bảo đến cho nàng phục dụng, Orm Kornnaphat lúc đó còn nhỏ, trong tâm lại có thêm một Lung Kwong, vì thế nàng chưa từng nghĩ nhiều như vậy.
- Chủ tử cứ rong ruổi đi tìm vật Chí Dương Chí Hỏa, vì người mà nàng ấy cường ngạnh cướp đoạt toàn bộ dược phương, đan dược, thậm chí cả dược liệu quý hiếm của cả giang hồ, không ngại rước vào trong mình kẻ thù, cuối cùng, sau 5 năm thời gian, chủ tử thành công giữ mạng cho người, còn bản thân, cũng thành công trở thành kẻ địch của cả thiên hạ! - Rin nhẹ giọng nói tiếp
- Cửu chuyển hoàn hồn đan ... - Pey lấy lại bình tĩnh sau đó cũng lên tiếng - Chủ tử đã cướp lấy 2 dược liệu quý của Tam Thập Lục Sát để luyện đan, ngay khi nàng vừa luyện thành thì đệ đệ của Hắc Loan Song Đao cũng đuổi tới, hai bên giao chiến, chủ tử giết chết hắn, từ đó, nhiều thêm một mối thù!
- Tam Thập Lục Sát? - Orm Kornnaphat nhíu mày lẩm bẩm, vậy ra đêm đó, cả người nữ nhân kia không chỗ nào toàn vẹn khi đối đầu với Tam Thập Lục Sát một phần lý do là vì nàng sao, Orm Kornnaphat mím môi trong lòng tràn ra một sự tự trách
- Hơn 10 năm thời gian, chủ tử vì người mà chịu biết bao nhiêu thương tổn, máu chảy không kể bao nhiêu lần.. - Pey đau lòng nói với Orm Kornnaphat - .. vậy sao người lại không thể một lần nghĩ cho chủ tử vậy?
- Ta... - Orm Kornnaphat muốn đáp lời nhưng lại khựng lại, nàng nhìn Rin và Pey - .. Lung Kwong.. cũng từng vì ta mà bị thương!
- Quận Chúa! Người nghĩ lúc bé người đỡ cho ngươi một trảo của con gấu đó lại là Lung Kwong sao? Nếu hắn thật sự vì người sẽ không bán đứng người! - Pey từng câu vén ra bức màn ánh sáng
Orm Kornnaphat nhìn Tuyệt Đế như muốn xác nhận điều gì đó,
- Ta còn nhớ lúc đó tiểu Lingling, còn quá nhỏ, Tarika không nỡ để nó dùng Song Cốt Tán, nên ta đoán vết sẹo do gấu gây ra vẫn còn trên vai phải của tiểu Lingling! - Tuyệt Đế chầm chậm mở lời
Orm Kornnaphat ngồi phịch xuống ghế, nàng cảm thấy bản thân quá buồn cười, mọi thứ hiện tại như một trò đùa, tình cảm nàng dành cho nam nhân kia từng đó năm chỉ đơn giản là sự hiểu lầm, trái tim nhỏ bé non nớt ngày đó ghi dấu vị anh hùng của chính nàng mà tâm tâm niệm niệm đến hôm nay, lại là một sự sai lệch, nữ nhân che chở nàng một đời, vì nàng chịu bao nhiêu thương tổn nàng lại không nhìn thấy, chỉ thấy một con sói mắt trắng sẵn sàng bán nàng đi vì hư vinh quyền lực, Orm Kornnaphat mím môi, nàng tự trách bản thân, nàng tự cho mình thông minh cả đời nhưng hóa ra bản thân lại ngu xuẩn như vậy
- Tại sao.. tỷ ấy chưa từng nói với ta.. - Orm Kornnaphat đau lòng lên tiếng
- Chủ tử từng nói, nàng ấy yêu Quận chúa vì vậy mọi thứ chủ tử làm cho người đều là vì tình yêu đó, người không cầu Quận Chúa báo đáp nên không nói ra! - Rin thuật lại lời Lingling Kwong từng nói với nàng - Chỉ mong Quận chúa một đời an yên!
- Không cầu báo đáp.. chỉ cầu ta một đời an yên...sao? - Orm Kornnaphat lẩm bẩm, nàng ngẩng lên nhìn - Tỷ ấy hiện tại ở đâu?
- Chủ tử vì người xông vào Hỏa Xà Động, hỏa độc công tâm, lại vì bảo vệ mật hỏa xà liền không cần bảo vệ tâm mạch, đem toàn bộ khí lực đóng băng mật rắn đem về cứu người, khiến tâm mạch nàng tổn thương nghiêm trọng, bây giờ vẫn còn hôn mê! - Pey thuật lại tình hình hiện tại
- Cái gì? - Orm Kornnaphat cảm thấy lòng nàng như ai cứa đứt, hít thở cũng không thông
- Tarika mang tiểu Lingling về Hồ cốc rồi, hiện phải dùng Hàn Băng Sàn để áp chế Hỏa độc cho nàng, cũng may khối đá nhỏ là thuộc tính Hàn nên hấp thụ Hàn Băng Sàn rất tốt, ta nghĩ nàng sẽ sớm tỉnh thôi, con yên tâm đi! - Tuyệt Đế nhẹ giọng nói, tảng đá trong lòng hắn cũng đang được đặt xuống
- Con muốn gặp tỷ ấy! - Orm Kornnaphat hướng Tuyệt Đế yêu cầu
- Ta nghĩ không được! - Tuyệt Đế lắc đầu
- Sư phụ? Tại sao? - Orm Kornnaphat không hiểu
- Khối đá nhỏ hiện tại đang hấp thu Hàn Băng để phục hồi, nếu con xuất hiện rất dễ ảnh hưởng đến nàng, lúc đó mọi thứ sẽ không tốt cho nàng! - Tuyệt Đế từng thấy Lingling Kwong hôn mê nhưng chỉ cần nhắc đến Orm Kornnaphat thì nàng liền phản ứng.
Orm Kornnaphat im lặng không đáp, nàng cụp mi, trong lòng tự có tính toán, Lingling Kwong chưa tỉnh lại, nàng sẽ xác định lại mọi thứ nàng vừa nghe được, không phải nàng không tin Rin và Pey mà có một việc nàng muốn tự mình xác nhận, bởi vì lời Rin và Pey nói so với trí nhớ của nàng hoàn toàn khác biệt, sự việc năm nàng 8 tuổi, Orm Kornnaphat muốn tự mình nghe người trong cuộc nói.
Rin cùng Pey thấy Orm Kornnaphat lâm vào trầm tư cũng không nói gì nữa, liền rời đi, lời cần nói đã nói, nếu Orm Kornnaphat vẫn cứ hận Lingling Kwong, xem như kiếp này chủ tử có mắt như mù, yêu lầm một nữ nhân vô tâm vô phế đi! Tuyệt Đế cũng rời đi, để lại không gian im lặng cho Orm Kornnaphat
- Uni! Tỷ ấy yêu ta đúng không? - Orm Kornnaphat ngồi xuống vuốt ve Thiên Ngân Lang nhẹ giọng
Thiên Ngân Lang hú một tiếng dài như xác nhận cho Orm Kornnaphat, rồi liếm liếm tay Orm Kornnaphat, vẫy đuôi như muốn an ủi nàng.
Orm Kornnaphat thở dài, cố gắng nhớ lại, lúc ấy nàng chỉ mới 8 tuổi, triều đình mở cuộc đi săn, nàng liền đòi phụ thân cho theo cùng, lúc ấy nàng và Lingling Kwong mới gặp mặt được 2 tháng, nghe nàng đòi đi săn, Lingling Kwong cũng theo nàng, do mải chơi Orm Kornnaphat bị lạc, sau đó lại chọc giận một con gấu, lúc con gấu to lớn giơ nanh vuốt hướng nàng đánh tới nàng đã sợ hãi ngất đi, trước khi ngất Orm Kornnaphat nhớ rõ có một người ôm nàng vào lòng, che chở cho nàng. Khi tỉnh dậy, Orm Kornnaphat rõ ràng là thấy Lung Kwong người dính đầy bùn đất đang chăm sóc cho nàng, trên người có một vết thương dài trên cánh tay vừa được băng bó, người cũng đầy vết xước, bên cạnh còn có ca ca nàng, Orm Kornnaphat đã nghĩ Lung Kwong cứu nàng, vì vậy vô thức đặt hắn trong tâm suốt 10 năm.
Orm Kornnaphat cau mày, chẳng lẽ nàng nhớ lầm sao, cuối cùng Orm Kornnaphat quyết định sẽ tìm Sein Sethratanapong hỏi cho ra lẽ.
Nhưng rồi Orm Kornnaphat lại khựng lại, không phải vì nàng còn nhung nhớ Lung Kwong, vốn dĩ với nam nhân kia, nàng không hề có tình cảm sâu đậm, Orm Kornnaphat ít khi tim đập nhanh khi bên cạnh Lung Kwong, nàng chỉ thích sự ấm áp của hắn, nam tử phong hoa tao nhã chính là hình mẫu của các cô nương thời bấy giờ, mà hoàng tộc chỉ có hai người có khí chất đó, một là Thái tử Lung Kwong, hai là Tứ Hoàng Tử Lian Kwong, tất cả nữ nhân nhà quyền quý ở tuổi cập kê đều mong được gả cho một trong hai nam nhân này, vì vậy, Orm Kornnaphat cũng không ngoại lệ, nàng chỉ là theo luân thường mà thôi.
Điều khiến cho Orm Kornnaphat chần chừ chính là, nếu ngày đó người cứu nàng thật sự là Lingling Kwong, Orm Kornnaphat sẽ như thế nào? Nàng sẽ yêu Lingling Kwong sao? Nàng chấp nhận thứ tình cảm nghịch luân này sao? Orm Kornnaphat rối rắm, nàng không biết, không biết rằng dù có hóa giải hận thù với Lingling Kwong, thì nàng có chấp nhận ở bên cạnh Lingling Kwong không? Hay dù không có hận thù, Orm Kornnaphat vẫn chỉ xem Lingling Kwong như thân tỷ tỷ?
Orm Kornnaphat tự vấn.. nàng rốt cuộc.. có yêu Lingling Kwong hay không?
-END CHAP 07-
Au: Yêu hay không yêu nói một lời!
Có yêu hay không cứ xáp zô đi rồi biết! Tự vấn nhiều quá à!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com