Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10


Orm Kornnaphat không thể ngăn bản thân nở một nụ cười nhỏ khi vòng tay LingLing đang ôm lấy cô và ghì cô vào lòng cô ấy. Ấm áp và thoải mái lắm, từng mạch cảm xúc của cô như đang ở mức cao nhất và làm cô nghẹn cả lời. Thứ ấm áp này là điều mà cô luôn hằng mơ ước từ hơn năm trước, khi đó cô ước rằng chỉ cần LingLing một lần tự nguyện ôm cô vào lòng cô cũng đủ hạnh phúc lắm rồi. Ước mong ấy ngày hôm nay đã thành hiện thực nhưng cô lại tham lam và muốn chỉ duy nhất cô làm chủ vòng tay này.


LingLing khẽ kéo Orm Kornnaphat vào sâu trong lòng mình hơn. Có thể nói những gì Orm Kornnaphat cảm nhận được cũng chính là cảm xúc của LingLing ngay lúc này. Một người từ bé đến lớn chỉ biết đến công việc như cô cuối cùng cũng nhận ra được rằng yêu là phải nắm giữ người mình yêu cho bằng được. Cô không ngại khi phải lui về điểm xuất phát với Orm Kornnaphat và làm cô ấy yêu cô, cô sẽ thay đổi và xoá đi những điều không hay mà Orm Kornnaphat đã nghĩ về cô.


Mọi thứ Orm Kornnaphat đang suy tính trong đầu cô làm sao không thể đoán được chứ. Chỉ vừa cách đây mấy giờ cô ấy đã hứa ở lại bên cạnh cô nhưng thật chất cô vẫn chưa dám tin vào điều ấy. Orm Kornnaphat ngang bướng sao có thể dễ dàng ngoan ngoãn đồng ý như thế? Dù cho Orm Kornnaphat có nói dối đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không một lần trách cứ cô ấy...


"Orm Kornnaphat..."


"..."


"Cả năm qua tôi đã quen với một Orm Kornnaphat ngang bướng, Orm Kornnaphat đó hiện tại lại đang ngoan ngoãn trong vòng tay tôi làm tôi có chút khác lạ. Ở Hokkaido này, mọi thứ sẽ diễn ra theo đúng như cô đang muốn, còn khi trở về BangKok, nó sẽ nằm hoàn toàn trong bàn tay tôi."


"Cứ như lời chị nói đi."


"Đêm nay, tôi không muốn ngủ."


"Tại sao?"


"Vì sợ và lo lắng."


Yếu đuối trước Orm Kornnaphat thật là tệ hại nhưng LingLing không thể ngăn mình thốt ra câu nói kia. Cô đang sợ, sợ cảm giác bị Orm Kornnaphat bỏ mặc, sợ đối diện với nỗi nhớ Orm Kornnaphat, sợ mẹ cô làm hại Orm Kornnaphat; cô lo lắng không biết liệu về BangKok mẹ cô có còn giở trò nào khác hay không và nhỡ đâu nếu cô nhắm mắt lại, người con gái đang trong vòng tay cô sẽ lặng lẽ rời bỏ cô. Cô muốn sự chắc chắn từ Orm Kornnaphat nhưng có vẻ như nó không mấy khả quan, cô ấy sẽ đồng ý bằng lời nói còn tâm trí thì lại không muốn làm theo nó.


Orm Kornnaphat chạm nhẹ vào lưng LingLing, từ tốn xoa lưng hòng giúp cô ấy dễ đi vào giấc ngủ hơn. Cô thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào LingLing lúc này, chất giọng yếu đuối ấy đã đủ khiến tâm can cô yếu ớt đi rất nhiều rồi. Làm ơn hãy để cô còn lại một chút ít sự cương quyết cùng mạnh mẽ để rời khỏi LingLing, chỉ có như vậy tương lai và cuộc sống của LingLing sẽ trở lại quỹ đạo vốn có của nó trước khi cô xuất hiện.


"Cô có biết cô có ý nghĩa như thế nào với tôi không?"


Orm Kornnaphat khẽ giật thót khi đôi môi LingLing chạm vào tóc mài và trượt xuống vầng trán của cô; cô vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận được những gì LingLing vừa nói. Cô – có ý nghĩa với LingLing Kwong?


Cô có nên hi vọng vào câu trả lời của LingLing hay không? Cô có ý nghĩa với chị ấy hay vai trò của cô trong cuộc hôn nhân này có ý nghĩa?


"Không thể thay thế được."


Đặt từng nụ hôn nhẹ lên mái tóc thơm mềm của Orm Kornnaphat, cô cảm thấy thật bình yên. Cô yêu khoảnh khắc này, khoảnh khắc cô có Orm Kornnaphat trong tay một cách ngoan ngoãn và chủ động hôn cô ấy. Từng xúc cảm lâng lâng chạy dọc cơ thể khi Orm Kornnaphat dụi vào lòng cô sâu hơn nữa.


Đáng lẽ cô nên đối xử với cô ấy như thế này thay vì dằn vặt Orm Kornnaphat như thời gian trước. Cô thật là ngu ngốc. Orm Kornnaphat xứng đáng được yêu thương và che chở hơn là những điều tệ hại kia. Cơn ghen với Anada Prakobkit như lu mờ đi mọi lý trí, sáng suốt của cô và suýt chút nữa cô đã đẩy người con gái này ra khỏi bản thân mình.


"Cô có yêu tôi không Orm Kornnaphat?"


Orm Kornnaphat muốn trả lời nhưng lại không đủ can đảm. Có phải LingLing cũng không muốn nghe câu trả lời của cô nên cô ấy ghì cô chặt hơn vào lòng, chặt đến mức hít thở cũng là một điều khá khó khăn. Càng gần LingLing cô càng nghe rõ được nhịp tim có phần hơi bất bình thường của cô ấy. Nó nhanh hơn mỗi khi cô kề sát vào, nó rộn ràng khi đặt lên tóc cô vài nụ hôn và nó run rẩy khi câu hỏi kia được thốt ra. Con tim của LingLing như thế nào thì cô cũng như thế đấy. Thậm chí nó còn nhanh và run rẩy hơn khi khoé môi cô mấp máy vài con chữ.


"Không yêu cũng không sao. Không thích tôi cũng không phiền hà. Tôi chỉ cần cô đừng ghét tôi."


Orm Kornnaphat cắn chặt môi dưới và cố đè nén cảm xúc trong cô lại. Thật tệ! Cô không đè nén được và nước mắt lại đang dần rượt đuổi nhau qua cánh mũi của cô. LingLing Kwong là đồ ngốc. Cô làm sao có thể ghét cô ấy chứ? Dù cho trước đây cô tổn thương nhiều nhưng vẫn chưa lần nào suy nghĩ ghét LingLing lại xuất hiện trong tâm trí cô.


Nước mắt nóng hôi hổi của Orm Kornnaphat làm sao cô không cảm nhận được khi nó đang thấm ướt qua lớp áo của cô? Orm Kornnaphat nhỏ bé và đáng yêu quá, cô chỉ muốn cùng cô ấy ôm nhau như thế này mãi thôi, đừng về BangKok, đừng đi đâu cả.


Tựa cằm trên mái tóc của Orm Kornnaphat bất giác nước mắt LingLing Kwong cũng lăn dài.


****><****


Gần mười ngày với lịch diễn khá dày và gấp rúc cùng với thỉnh thoảng bị đứa trẻ hành nhưng Orm Kornnaphat cảm thấy không quá mệt mỏi. Cái giá lạnh của mỗi ngày đóng phim ngoài trời đã được những cái ôm ấm áp mỗi đêm của LingLing xoa dịu; cơn mệt mỏi vì thai kì lại được an ủi bởi những cử chỉ nhẹ nhàng của LingLing. Nhưng chuỗi ngày hạnh phúc đơn giản này rồi phải kết thúc. Hơn mười ngày, hơn hai trăm bốn mươi giờ với cô vẫn chưa đủ.


"Cô có muốn ăn chút gì đó không?" cô và LingLing cũng như đoàn phim đang chờ chuyến bay riêng của họ về BangKok.


"Không. Tôi không đói." thật ra là cô đang rất đói.


LingLing nhìn Orm Kornnaphat hồi lâu sau đó cô đứng dậy khỏi ghế chờ và tiến về phía cổng ra của sân bay. Nhìn quanh quẩn một hồi cô khẽ mỉm cười hài lòng khi phía bên kia đường là một quán mì nhỏ, với lượng khách khá đông cô nghĩ mì ở đây có vẻ ngon miệng đây. Orm Kornnaphat hình như không muốn cô mua thức ăn cho cô ấy bằng cách lảng tránh hoặc nói rằng không đói.


Cô thấy cử ăn của Orm Kornnaphat ngày một thất thường, cô ấy hay ngủ vùi và một khi thức dậy sẽ ăn rất nhiều. Rồi đùng một cái đang ăn ngon miệng lại nhăn nhó khó chịu và bỏ dở không ăn nữa. Cô có nghĩ đến nhiều nguyên do, rồi cuối cùng cô chỉ kết luận rằng Orm Kornnaphat bị mệt và chán ăn.


Cầm trên tay hộp mì nóng hôi hổi LingLing bước đi ngày một nhanh hơn vào sân bay. Không hiểu sao khi cảm giác bất an ngày một xuất hiện mỗi khi cô rời khỏi Orm Kornnaphat, nó thật khó giải thích. Cứ như một điềm báo không may nào đấy về việc cô sắp mất đi người quan trọng nhất và người đó không ai khác là Orm Kornnaphat. Vấn đề về mẹ cô, cô vẫn chưa tìm được cách sao cho ổn thoả đôi đường. Nhưng cô tin nếu có Orm Kornnaphat ở bên cạnh, mọi chuyện rồi sẽ lại đâu vào đấy.


Orm Kornnaphat trông theo hướng LingLing rời khỏi và tự cho phép bản thân nở một nụ cười thật khẽ. LingLing đúng thật là một người chồng hoàn hảo, cô không nghĩ sự quan tâm mà LingLing dành cho cô lúc này là chỉ "diễn" cho mọi người xem. Mỗi hành động, mỗi câu nói đều mang cảm xúc rất chân thật, chân thật đến mức cô chỉ muốn dụi vào lòng LingLing và khóc cho thật to rồi bảo rằng đừng đối xử với cô tốt như thế, đừng cố gắng phá vỡ đi bức tường mà cô đang xây để có thể không trông thấy cô ấy một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com