Chương 30
Trời sáng hẳn lên cũng là lúc Orm Kornnaphat nhẹ nhàng đặt LingLing xuống giường rồi nằm xuống cạnh, khẽ xoa lưng cho cô ấy tiếp tục giấc ngủ. Trên vai cô LingLing đã ngủ rất ngon, gương mặt giãn ra rất nhiều và cô hoàn toàn vui mừng vì điều ấy. Chắc rằng LingLing sẽ không bị đánh thức cô mới an tâm xuống giường rời khỏi phòng.
Cô nghĩ mình nên làm cho LingLing một bữa điểm tâm nhẹ với sữa, nó sẽ khiến cô ấy thoải mái hơn. Nghĩ sao làm vậy cô đi thẳng xuống bếp tìm ít nguyên liệu làm bánh cùng sữa cho LingLing. Cũng may LingLing đã đi siêu thị mua rất nhiều thức ăn để sẵn nên cô dễ dàng tìm thấy những thứ cần thiết.
Cô không giỏi nấu ăn, nói đúng hơn là cô rất tệ về khoản đó. LingLing còn có thể cố gắng nấu được ít món đơn giản còn cô thì vô vọng về việc nấu ăn. Duy chỉ có món bánh mì nướng kiểu Pháp là cô có thể làm một cách hoàn hảo. Đây cũng chính là món bánh đầu tiên cô làm cho LingLing. Nhưng tiếc là ngày hôm đó cô và LingLing xảy ra tranh cãi nên cô ấy chẳng thể biết được cô đã ở trong bếp hàng giờ để làm bánh cũng như trang trí một bàn ăn tối cho cả hai...
Mùi bánh mì nướng lan toả khắp căn phòng ngủ, và nó cũng chính là lí do khiến LingLing thức giấc. Đưa tay sang chỗ nằm bên cạnh cô có chút hốt hoảng rồi lại tự đánh vào trán mình khi nhận ra có thể Orm Kornnaphat có thể đang ở dưới bếp. Vội vàng làm vệ sinh, thay một quần áo tươm tất cô bước vội xuống cầu thang. Hiện tại cô chỉ muốn ôm Orm Kornnaphat vào lòng thật chặt...
Một khoảng lặng giữa LingLing và Orm Kornnaphat khi LingLing nhẹ nhàng từ đằng sau ôm lấy người phụ nữ của mình. Orm Kornnaphat vẫn chăm chú vào công việc của cô còn LingLing tận hưởng sự ấm áp của riêng cô trên Orm Kornnaphat. Orm Kornnaphat không biết cô nên bắt đầu cuộc đối thoại với LingLing như thế nào cả, chuyện đêm qua cô không muốn nhắc đến vì cô sợ LingLing sẽ lại nghĩ ngợi lung tung về nó. Cô im lặng chờ đợi LingLing lên tiếng trước.
"Chị đã lén ăn vụn một ít bánh mì, nó ngon lắm." LingLing lém mép sau đó chậc lưỡi tỏ vẻ tiếc nuối muốn ăn thêm. "Nhưng mà chị không muốn đôi bàn tay này phải vất vả vì chị , để chị xoa tay cho em."
LingLing tự mỉm cười trước tư thế này của cô và Orm Kornnaphat. Cô ấy không thể thấy được gương mặt cô lúc này, còn cô vẫn thoải mái xoa lấy bàn tay mềm mại của cô ấy. Chuyện vài tiếng trước cô còn nhớ rõ nhưng cô cố tình phớt lờ nó, xoá sạch nó đi khỏi đầu óc cô.
"Đó là món duy nhất em có thể làm một cách hoàn chỉnh. Em có để sẵn sữa cho chị bên cạnh dĩa bánh đó, chị đã uống chưa?" Orm dừng công việc mình đang làm lại, cô im lặng tận hưởng sự chiều chuộng của LingLing dành cho mình.
"Đêm qua chắc em đã không thể chợp mắt vì chị phải không? Chị xi---"
LingLing mở to mắt khi Orm Kornnaphat đột nhiên xoay người để môi cô ấy chạm vào môi cô. Cảm giác nặng trĩu trong lòng cô hệt như một trái bóng bị đâm thủng, tất cả mọi thứ tan biến đi tất cả. Bờ môi ấy xoa dịu cô một cách nhẹ nhàng, cho cô thấy được tình yêu của Orm Kornnaphat dành cho cô và hơn cả là cô ấy muốn lấy đi từng tâm sự một trong lòng cô. Cô nhẹ mỉm cười trên đôi môi cô ấy, cô ấy tặng cô một nụ cười hài lòng và cô vẫn muốn tiếp tục nụ hôn chào buổi sáng giữa cả hai.
Cuộc sống đôi khi khắt khe đến nghẹt thở, nó đang đẩy cô vào sự lựa chọn giữa có và không. Có chọn rồi cô mới biết tiếp theo sau sẽ xảy ra chính xác chuyện gì, còn khi chưa chọn cô chỉ biết gặm nhắm sự lo lắng của mình từng giây một. Cô muốn giấu Orm Kornnaphat nhưng rồi cô lại nghĩ cây kim trong bọc có ngày sẽ lòi ra, một khi cây kim ấy lòi ra hẳn sẽ khiến người khác chảy máu. Cô muốn thành thật để rồi e sợ rằng cuộc sống hôn nhân nhạt nhẽo hai năm trước lại xuất hiện. Orm Kornnaphat bình thường rất hiền dịu, nhẹ nhàng nhưng một khi cô ấy lạnh lùng quay lưng với cô nó thật sự đáng sợ.
"Đừng xin lỗi mình mà thay vào đó để mình được chia sẻ cùng cậu, mình mong chờ câu trả lời có từ cậu."
Trông LingLing cứ như một đứa nhỏ lạc mẹ giữa khoảng trời rộng lớn, vì thế cô không chần chừ mà ôm lấy LingLing. Có thể là do căn nhà quá to lớn, căn bếp này cũng rộng không kém nên ôm LingLing cô lại thấy ấm áp như thế này. Một khoảng lặng trôi qua với LingLing dụi sâu vào ngực cô còn cô vẫn chung thuỷ ôm chặt cô ấy. Cô yêu những khoảnh khắc này...
Hồi chuông điện thoại vang lên khiến Orm Kornnaphat bất ngờ. Cô siết nhẹ lấy eo LingLing khi cô ấy gần như chẳng muốn rời cô mà bắt lấy cuộc gọi kia. Cô đành thở dài bất lực trước LingLing lúc này nên đành đứng im đó để mặc tiếng chuông réo rắc.
"Chị LingLing, em Krystal đây. chị đến công ty gấp đi em có việc cần nói. Có chuyện quan trọng."
LingLing bừng tỉnh khi nghe được tin nhắn thoại đó. Cô chậm rãi rời khỏi vòng tay của Orm Kornnaphat rồi mỉm cười với cô ấy.
"Ở nhà chờ chị . Đừng đi đâu cả, khi trở về chị có chuyện muốn nói với em."
Orm Kornnaphat gật đầu hài lòng khi trông theo LingLing đi vội lên tầng trên. Ánh mắt LingLing vừa nãy cho cô biết cô ấy đã đồng ý chia sẻ chuyện khiến cô ấy phiền lòng vài hôm gần đây với cô...
****><****
Malee Ratanavadi cho xe đỗ trước một căn biệt thự với lối kiến trúc đơn giản có tông màu chủ đạo là màu trắng. Vì là khu riêng tư nên cô không phải lo lắng việc mình có thể bị phát hiện, kéo chiếc áo khoác dài lên cao quá cổ cô cười nhẹ rồi rời khỏi xe. Ở bên ngoài ngắm nhìn căn biệt thự cô không khỏi thán phục cách thiết kế cũng như trang trí của nó, phong cách giản dị gần gũi cho cô biết nó chính là tác phẩm của cô ấy. Đến lúc này cô mới đưa tay nhấn chuông cửa và chừng một ít giây sau chủ nhân của nó đã ra chào đón cô.
Cô nhìn ra sự bất ngờ ngạc nhiên và không tin vào mắt mình của người đàn ông đứng đối diện với cô. Bác ấy sững người với chiếc chìa khoá nắm chắc trong tay còn ánh mắt dán chặt vào cô. Lễ phép cúi đầu chào bác ấy, bỗng dưng cô có cảm giác không yên lòng...
Những món đồ cũ ở căn hộ trước đây vẫn được giữ nguyên và mang về trưng ở đây. Có vẻ như đây là ý kiến của người cô yêu, khi mà mọi thứ được sắp xếp không khác gì ở căn hộ hai năm về trước. Duy nhất khiến cô không vui là bức ảnh đặt ở phía kia, đó là bức ảnh của LingLing Kwong và Orm Kornnaphat. Nụ cười gượng gạo, gương mặt vô cảm chính là những gì cô nhìn thấy ở Orm Kornnaphat qua bức ảnh đó.
"Con dùng một ít nước đi Malee, bác không nghĩ rằng ngày nào đó con lại xuất hiện trước mặt bác đột ngột như vậy." Ngồi xuống chiếc sofa đối diện Malee, ông Sethratanapong thoáng ngập ngừng nói.
"Con cũng không dám nghĩ con có thể quay trở lại Thái Lan...Bác vẫn khoẻ mạnh như hôm nào." Malee vui vẻ nói, cô luôn dành một sự tôn trọng nhất định cho ông Sethratanapong.
"Tất cả là nhờ Orm. À mà con và Orm đã gặp nhau chưa?"
"Con nghĩ vẫn chưa thích hợp để gặp Pí Orm , bác Sethratanapong, con có chuyện muốn thưa với bác." Malee vào thẳng vấn đề, cô không muốn dong dài rắc rối và nhất là bác Sethratanapong có vẻ lờ mờ đoán được lí do cô đến đây.
"Bác có thể đoán được, tuy nhiên bác vẫn chờ nghe từ con."
"Hai năm trước bác đã đồng ý cho phép con ở bên cạnh và chăm sóc Pí Orm theo một cách đặc biệt."
"Bác vẫn còn nhớ nhưng hiện tại Orm nó đang hạnh phúc với LingLing, thậm chí---".Suy nghĩ một lúc ông mới nói tiếp câu bỏ dở của mình "---thậm chí đó là lần đầu tiên bác nghe được giọng nói ngập tràn hạnh phúc của nó trong cả hai năm nay."
"Kể cả hạnh phúc với kẻ mưu mô, toan tính như LingLing Kwong?!"
"Malee -ah, bác biết tất cả mọi chuyện LingLing nó gây ra cho con, bác đồng ý nó là người sai---"
"Vậy là bác chấp nhận giao Pí Orm cho LingLing."
Ông nén tiếng thở dài khi nghe từng câu chữ của Malee. Nó đầy chia xót và phẫn uất. Cũng giống như cảm giác khi ông biết được chính LingLing là người đẩy ông vào vòng lao lí, để rồi sau đó LingLing vào thẳng căn phòng tạm giam ông và nói với ông n lời mỉa mai. Một phút sai và cái giá mà ông phải trả là hạnh phúc của đứa con gái mà ông yêu thương.
Ông thừa sức hiểu rằng cuộc sống hôn nhân giữa Orm Kornnaphat và LingLing chẳng hạnh phúc hay vui vẻ gì. Những tháng đầu Orm Kornnaphat đều gọi về khoe ông rằng nó đang hạnh phúc ra sao, LingLing đối xử với nó như thế nào nhưng ông biết nó đã phải gượng gạo nói dối để ông không tự trách mình. Thời gian sau đó Orm như không chịu đựng được nữa, nó khóc ròng trong mỗi cuộc gọi hỏi thăm ông.
Dần dần ông nhận ra Orm đã học cách phó mặc tất cả, không nước mắt, không sầu lo mà thay vào đó là kể về công việc, những vấn đề khác cho ông nghe. Orm đã chịu nhiều thiệt thòi từ bé, đến lớn lại phải hi sinh hạnh phúc vì muốn cứu ông; hiện tại nó đã tìm thấy hạnh phúc cho mình sao ông có thể vì một lời hứa khi xưa với Malee mà chia cắt hạnh phúc của con ông đây. Thậm chí Orm nó đang mang thai với LingLing và thật sáng suốt khi ông vẫn chưa lỡ lời với Malee.
"Không phải bác giao hay không, mà là do Orm nó chọn LingLing. Lỗi lầm khi xưa của LingLing với bác, bác đã quên tất cả rồi. Cái bác cần là Orm hạnh phúc, có một chỗ dựa và có một người yêu thương nó."
"LingLing đã tạo một vết nhơ trong cuộc đời bác cũng như cuộc đời con, bác có thể quên nhưng con không thể. Bác biết đất nước này khắc nghiệt như thế nào rồi đấy, họ như quay lưng lại với những kẻ đã có vết nhơ."
"Bác biết, từ một kẻ đầu tư nho nhỏ kiếm chút tiền lời bác mất tất cả. Đánh đổi cuộc đời bác với ước mơ của Orm...bác vui vẻ chấp nhận với nó. "
"Ít ra bác còn có hạnh phúc của Orm Kornnaphat xoa dịu, còn con thì sao? Sự nghiệp, cuộc đời, ước mơ, tình yêu đều bị cướp và huỷ hoại. Giá như con cứ bí mật thổ lộ với Pí Orm, LingLing đã không khiến con như thế này."
Cảm nhận được chất giọng nghèn nghẹt của Malee ông lại thấy khó chịu trong lòng. Vì trước đây ông vẫn xem Malee như một đứa con gái nhỏ bé trong nhà. Lấy từ trong túi ra một chiếc khăn, ông ngẩng đầu lên cao một chút...ông bỗng đứng khựng lại, như khoảnh khắc mà ông trông thấy Malee vừa nãy. Chiếc khăn trong tay ông bị cơn gió lùa qua và rơi xuống đất cũng là lúc ông trông thấy nước mắt của Orm Kornnaphat lăn dài.
Orm Kornnaphat đã ở đó và nghe hết tất cả?!!!!
Một người rơi nước mắt. Một người sững sờ.
Một người bình thản mỉm cười...
Viên bi đã lăn vào đúng đường hiển nhiên nó sẽ chạy thẳng về phía trước mà không gặp trở ngại nào cả!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com