Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Giả vờ


"Trần Mỹ Linh là ai?" Cristina nghiêng đầu nhìn Quảng Linh Linh hỏi.

"Là cô bé cậu nói đến?" Cristina lập tức kịp phản ứng, vừa rồi lúc tư vấn tâm lý Quảng Linh Linh ngoại trừ nói chuyện công việc cùng gia đình, còn cùng nàng nói đến một cô bé. Tuy chỉ ngắn ngủn mấy câu, nàng cảm thấy giữa hai người tuyệt đối có chuyện.

Không đợi đến Quảng Linh Linh trả lời, Cristina theo ánh mắt Quảng Linh Linh nhìn lại, nàng không biết vừa rồi Quảng Linh Linh gọi chính là cô bé nào, hiện tại cửa nhà hàng có nhiều người đến, qua đường muôn hình muôn vẻ người đi đi lại lại không ngừng. Hơn nữa bên người tiểu Vũ tổng cộng có 3 cô gái, Cristina nhìn kỹ một chút, ánh mắt tập trung tại một cô bé dáng người cao gầy, nàng cảm thấy cô bé này ngoại hình cùng khí chất tương đối phù hợp mắt thẩm mỹ của Quảng Linh Linh. Nàng thấy cô bé trên thân mặc một kiện rất đơn giản áo màu cà phê, quần màu đen, dưới chân một đôi giày thể thao màu trắng, ăn mặc rất thoải mái, phối hợp dáng người cao gầy mảnh khảnh, cộng thêm khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, Cristina nhẹ gật đầu, đó là một cô bé rất khá a.

Tiệc đêm nay, Trần Mỹ Linh thật ra là bị Dịch Dương kéo theo tới, nàng căn bản không có hứng thú tham gia cái gì gọi là đồng học mới hoan nghênh quen biết. Người ta căn bản bất đồng chuyên ngành lại càng không cùng lớp, không phải vì Dịch Dương quen biết, nàng căn bản không có khả năng quen biết hai người nam sinh này. Hơn nữa người gọi Quảng Trạch Vũ từ lần trước nói qua mấy câu, liền không có chuyện gì cũng tìm đến gần nàng, Trần Mỹ Linh trong nội tâm biết rõ, nam sinh này là đang để ý mình.

"Trần Mỹ Linh, cậu yêu thích nơi này không?" Quảng Trạch Vũ đỗ xe, đi đến Trần Mỹ Linh trước mặt tươi cười hỏi.

Trần Mỹ Linh xuống xe trên mặt không có biểu lộ gì, nàng nãy giờ không có chú ý xe chạy đến đâu, nghe xong Quảng Trạch Vũ, mới ngẩng đầu lên, nhà hàng Tây liền xuất hiện ở trước mắt của nàng, Trần Mỹ Linh hơi sững sờ, nàng nhớ rõ nơi này, là nàng cùng thị trưởng lần đầu tiên ăn cơm.

Quảng Trạch Vũ xem Trần Mỹ Linh không để ý tới hắn, hắn cũng không nhiều dây dưa, mấy ngày nay ít nhiều hắn cũng biết chút ít Trần Mỹ Linh tính tình, ôn nhu im lặng lời nói từ trước đến nay không nhiều lắm. Quảng Trạch Vũ vui cười kêu gọi vài người bạn hướng cửa nhà hàng đi đến, Trần Mỹ Linh phục hồi tinh thần lại, cúi đầu đi theo mấy người lên phía trước, còn chưa đi ra vài bước, phía trước của cô liền truyền đến giọng Quảng Trạch Vũ, hắn có chút giật mình kêu lên: "Cô cô?"

Trần Mỹ Linh ngẩng đầu nhìn lên, nàng lại ngây ngẩn cả người. Lúc này, phía trước cách đó không xa đứng hai phụ nữ, trong đó một người mang theo kính râm, Trần Mỹ Linh liền nhận ra, người này không phải thị trưởng thì là ai?

Quảng Trạch Vũ trông thấy Quảng Linh Linh, hắn đầu tiên là giật mình sau liền chuyển thành bộ dạng vui mừng, ba bước đã chạy đến trước mặt Quảng Linh Linh, cao hứng bừng bừng nói: "Tiểu cô, trùng hợp như vậy a, người cũng tới nơi này ăn cơm?"

"Ừ, con không cần đến trường sao?" Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh một hồi lâu, nàng mới thu hồi tầm mắt nhìn đứa cháu trai.

"Mới về, buổi tối trở về liền tự học, con đã năm ba rồi tiểu cô." Quảng Trạch Vũ hiển nhiên không nghĩ tới có thể ở nơi này gặp tiểu cô, rất hiển nhiên đối với Quảng Linh Linh uy nghiêm trong trẻo nhưng lạnh lùng giọng điệu hắn sớm thành thói quen, sau khi nói xong hắn quay đầu nhìn về phía một bên Cristina lễ phép nói: "Chào dì Hạ."

"Chào tiểu Vũ, nhanh đi cùng bạn học ăn cơm đi thôi." Cristina trên mặt nhàn nhạt ấm áp mỉm cười, ôm tay Quảng Linh Linh nhỏ giọng nói: "Linh Linh, chúng ta vào đi thôi, mình đói bụng rồi."

Quảng Linh Linh gật gật đầu, nhìn Quảng Trạch Vũ nói ra: "Đi thôi, ăn xong trực tiếp đi là được, cứ ký sổ."

Quảng Trạch Vũ vui vẻ gật đầu, liền đi trở lại với các bạn học.

Tại lúc đi vào cửa xoay nhà hàng, Trần Mỹ Linh quay đầu lại nhìn Quảng Linh Linh, cô nhíu mi, cái gì cũng không nói trực tiếp theo bạn học đi vào.

"Thằng nhóc tiểu Vũ này, nữ nhân kia là ai a?" Dịch Dương tiến đến Quảng Trạch Vũ bên người tò mò hỏi.

"Cô của tôi." Quảng Trạch Vũ tùy tiện nói ra ba chữ.

Lúc này đi theo phía sau bọn họ Trần Mỹ Linh ngẩng đầu yên lặng nhìn Quảng Trạch Vũ, nàng thật không nghĩ tới thị trưởng đại nhân cùng Quảng Trạch Vũ dĩ nhiên là có quan hệ thân thích. Trần Mỹ Linh trong lòng buông tiếng thở dài, nàng quả nhiên nghĩ không sai, thị trưởng rõ ràng là trông thấy nàng, nhưng lại là hoàn toàn giả bộ không quen biết. Trần Mỹ Linh trong lòng biết rõ thị trưởng chỉ là không có thuận tiện cùng nàng chào hỏi, nhưng mà nàng có chút nho nhỏ hụt hẫng, nữ nhân này nói chuyện không tính toán gì hết, hơn một tháng không có liên lạc với mình, lúc thấy liền muốn giả bộ như không quen biết.

Trần Mỹ Linh trong đầu đang miên man, Dịch Dương như có điều suy nghĩ nhìn nàng, sau lại nhìn nhìn bên cạnh Tôn Hồng Na, trong nội tâm không biết đang cân nhắc cái gì. Thẳng đến khi 5 người tiến vào ghế ngồi xuống, Dịch Dương mới nhịn không được mở miệng hỏi Trần Mỹ Linh.

"Mỹ Linh, người phụ nữ vừa rồi bên ngoài, cô của tiểu Vũ, cậu không biết a? Mình như thế nào cảm giác lần trước tại thương xá mua cho ngươi điện thoại chính là người kia." Dịch Dương nói với biểu lộ rất chân thành, trong lòng nàng cảm thấy rất kỳ quái, nếu như nàng đoán không lầm, Trần Mỹ Linh hẳn là cùng người nọ rất quen mới đúng.

Dịch Dương lời vừa nói ra, trên bàn tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Mỹ Linh, mà ngay cả Quảng Trạch Vũ cũng theo thực đơn ngẩng đầu lên.

Hắn thấy Trần Mỹ Linh không nói lời nào lập tức nói tiếp: "Không có khả năng, cô cô của tôi làm sao có thể cùng Trần Mỹ Linh nhận thức, hoàn toàn không có khả năng." Quảng Trạch Vũ vừa nói vừa lắc đầu, hắn ít nhiều biết chút ít về Trần Mỹ Linh, nàng như vậy bình thường dân chúng làm sao có thể cùng cô cô thị trưởng có quan hệ, còn lại mua cho nàng điện thoại di động, hoàn toàn không có khả năng.

"Vì cái gì không có khả năng?" Dịch Dương hỏi tiếp.

"Các người biết rõ cô cô tiểu Vũ là ai sao?" Lúc này nam sinh ngồi ở Quảng Trạch Vũ bên người lên tiếng nói ra.

"Trần Hoà, đừng thừa nước đục thả câu." Tôn Hồng Na cất lời.

Trần Hòa phủi thoáng cái miệng có chút sinh khí nói ra: "Cô cô hắn là thị trưởng Giang Vịnh..."

"Thị trưởng?" Dịch Dương cùng Tôn Hồng Na đồng thời mở to hai mắt lên tiếng lặp lại.

Quảng Trạch Vũ kiêu ngạo nhướng mày, hắn biết đám nữ sinh sẽ có phản ứng như vậy, nhìn qua Trần Mỹ Linh, người nãy giờ không nói gì, thần sắc ngược lại rất lạnh nhạt.

"Kỳ thật nàng cũng không phải là cô ruột của tôi, nàng cùng ba tôi là biểu huynh muội, bởi vì đời trước cũng đều là con một mấy đời, cho nên người một nhà vô cùng thân thiết." Quảng Trạch Vũ cùng mọi người giải thích.

"Dịch Dương, cậu nhớ lầm, mình không biết người kia." Lúc này, Trần Mỹ Linh đối với Dịch Dương nói ra. Trần Mỹ Linh trong nội tâm cũng không muốn gì, nàng không cần phải làm cho các bạn học biết rõ mình cùng thị trưởng quan hệ, huống hồ còn có Quảng Trạch Vũ ở đây. Càng không cần giải thích, dù sao vừa rồi thị trưởng cũng giả bộ như không biết nàng, nàng vậy cũng là phối hợp thị trưởng đại nhân, Trần Mỹ Linh trong lòng nghĩ, dù sao hiện tại cũng đã như vậy.

"Nếu quả thật chính là thị trưởng, Mỹ Linh mình tin tưởng, có thể là hai người khí chất quá giống, cậu cũng biết mình đối với dạng này nữ vương, băng sơn các loại rất là nhạy cảm..." Nói dứt lời Dịch Dương còn không biết xấu hổ cười hắc hắc.

"Tốt lắm, tốt lắm, hôm nay chúng ta là đến vui vẻ, mọi người muốn ăn cái gì tùy tiện gọi đi, cô cô nói tiền đều tính cho nàng." Quảng Trạch Vũ giơ lên thực đơn hướng về phía mọi người quơ quơ, cắt đứt chủ đề làm cho Trần Mỹ Linh có chút xấu hổ.

"Gọi đồ ăn đi, tôi sắp chết đói rồi." Trần Hòa vừa nói liền đoạt lấy thực đơn trong tay Quảng Trạch Vũ, tự lật xem.

Đang tại mọi người thương lượng ăn cái gì, di động trong túi Trần Mỹ Linh vang lên, Trần Mỹ Linh xin lỗi bạn học, lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, liền bình tĩnh không được nữa, dĩ nhiên là thị trưởng tin nhắn. Trần Mỹ Linh ngẩng đầu nhìn, nàng thấy bạn học đang chăm chú xem thực đơn ai cũng không có chú ý, mới cẩn thận mở ra tin nhắn, trên màn hình xuất hiện một câu: "Tôi ở phòng lần trước, hiện tại tới gặp tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com