Chương 53
Quảng Thi Linh kéo Trần Mỹ Linh tiến vào lương đình, dúi lọ thuốc vào tay Quảng Linh Linh, chào hỏi Liên Tử U xong, sau đó cười cười, dịu dàng ngồi xuống, chờ xem kịch hay.
Quảng Linh Linh đưa tay nhận lấy. Hoá Hình đan, nhưng trong lòng vẫn suy tư về lời nói của Liên Tử U, mãi đến khi tiểu đồ đệ lên tiếng mới kéo nàng hồi thần.
"Sư tôn suy nghĩ điều gì?"
Trần Mỹ Linh vốn đang ghen tuông, lúc này thấy Quảng Linh Linh không để ý đến mình, trong lòng càng khó chịu, lúc nói chuyện, đáy mắt dẫn theo mấy phần tâm ý oán giận.
Quảng Linh Linh lắc đầu, không lên tiếng trả lời, tiếp đó nhẹ nhàng đi đến trước mặt Liên Tử U, nhẹ giọng nói.
"Đa tạ Liên tiểu thư chỉ điểm."
Nếu không phải vừa rồi trò chuyện cùng Liên Tử U, e là việc xảy ra ở kiếp trước mãi mãi là nút thắt trong lòng nàng, bây giờ thông qua Đạo Huyền sách biết được kết cục của người mang hồng tuyến, cuối cùng cũng yên lòng.
Chung quy, kiếp này nàng và Linh nhi nhất định sẽ ở cùng một chỗ.
Một làn gió thổi qua, mặt hồ chấn động gợn sóng, Liên Tử U đi tới ao sen, bên hông nàng treo một ống sáo, khí chất ôn hoà như lan, tuy dung mạo không xuất sắc, nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
Kể từ ngày quen biết Quảng Linh Linh, Liên Tử U vẫn luôn thưởng thức tính cách thông minh sáng suốt của nàng, vì vậy coi nhẹ dáng vẻ lạnh lùng, trong lòng mặc định xem nàng là tri kỉ, lúc này nghe hai chữ đa tạ, hiểu rằng nàng đem lời của mình để ở trong lòng.
Nghĩ tới đây, Liên Tử U cao hứng, trên mặt phảng phất vui mừng, còn chưa kịp lên tiếng đáp lời, đã nhận ra bên cạnh truyền đến một đạo ánh mắt âm lãnh.
Ánh mắt kia vừa vội vừa nhanh, đột ngột xuất hiện rồi đột ngột biến mất, nếu không phải người trùng đồng trời sinh mẫn cảm, phỏng chừng Liên Tử U sẽ cho rằng đây là ảo giác.
"Quảng cô nương không cần khách khí."
Liên Tử U cười cười, nghiêng đầu nhìn thiếu nữ áo vàng ngoan ngoãn ngồi đó, trên mặt có mấy phần bất đắc dĩ.
Tiểu cô nương này, tuổi còn nhỏ, nhưng ý muốn sở hữu vô cùng lớn, trước giờ nàng và Quảng Linh Linh không làm chuyện gì khác người, tiểu cô nương đã muốn dùng ánh mắt đáng sợ kia nhìn nàng, quả thật có chút trông gà hoá cuốc, nàng lưu lại chỗ này lâu hơn một khắc, e là thiếu nữ sẽ càng hiểu lầm.
Liên Tử U suy nghĩ một chút, liền mượn cớ rời đi.
Lúc xoay người, nàng bỗng nhiên ngừng lại, hướng về bóng lưng thiếu nữ nhẹ nhàng lướt qua, nháy mắt gọi ra cặp trùng đồng, Liên Tử U trộm nhìn vận mệnh của Trần Mỹ Linh.
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã giật mình.
Vẫn luôn cho rằng số mệnh Quảng Linh Linh đặc biệt, chưa từng nghĩ, đạo lữ của nàng số mệnh càng hiếm thấy, Liên Tử U nguyên bản chỉ là nhất thời hiếu kỳ, mới dùng trùng đồng nhìn qua một chút, nào ngờ số mệnh của Trần Mỹ Linh là một mảng trống rỗng
Thật giống như, nàng không thuộc về thế giới này.
Liên Tử U bất động tại chỗ, không thể tin vào mắt của mình, sống trên đời hai mươi năm, lần đầu tiên nàng sử dụng trùng đồng mà không có ý nghĩa, Đạo Huyền sách có nói, trùng đồng có thể xem vận mệnh hết thảy sinh linh, chẳng những nhìn thấu kiếp trước, mà còn đoán được tương lai.
Số mệnh Quảng Linh Linh bị khói đen che khuất, khiến nàng không thể nhìn ra kiếp trước kiếp này, nhưng Trần Mỹ Linh, mệnh cách của nàng không hề có thứ gì!
Liên Tử U không dám nghĩ thêm, thu hồi trùng đông, nàng xoay người nhìn thiếu nữ trong lương đình thêm một cái, rồi vội vã rời đi.
Cần phải nói, ánh mắt lúc nãy tiểu Phác nhìn Liên Tử U đúng là hơi doạ người, sức mạnh ái tình cũng quá lớn đi, một tiểu cô nương ngày thường ôn nhu nghe lời, không ngờ có một ngày lộ ra ánh mắt đáng sợ như thế, khiến nàng không tưởng tượng nổi.
Bên trong lương đình, trên bàn đặt vài món điểm tâm tinh xảo, trong đó có loại bánh Quảng Linh Linh thích nhất, bánh hoa quế.
Trần Mỹ Linh nhìn món ngon trên bàn, lửa giận trong lòng ngày càng lớn.
Trần Mỹ Linh cho rằng, bánh hoa quế là bí mật nho nhỏ giữa nàng và Quảng Linh Linh, hôm nay mới vỡ lẽ Quảng Linh Linh còn chia sẻ cho nữ nhân khác.
Nàng càng nghĩ trong lòng càng đau, liền đưa tay lấy ra từ trên bàn một khối nho nhỏ, bánh hoa quế ấm nóng thơm lừng.
Bánh ngọt trong tay, toả mùi hương hoa quế nhàn nhạt.
Chưa chờ nàng đưa vào miệng, một bàn tay mang theo cảm giác mát mẻ đoạt lấy bánh ngọt từ trong tay Trần Mỹ Linh.
"Chẳng phải Linh nhi không thích ăn cái này sao?"
Nhiều năm trước, Trần Mỹ Linh vì một cái bánh hoa quế mà khóc đến thương tâm, Quảng Linh Linh khắc sâu hình ảnh năm đó, khoé môi mỉm cười, nàng tiếp nhận bánh ngọt vốn là ý tốt, nào hay biết động tác này khiến tiểu cô nương tổn thương thêm mấy phần.
"Ai nói ta không thích ăn?"
Trong lòng Trần Mỹ Linh đau xót, ngay cả giọng nói cũng mang theo một luồng vị chua, Quảng Linh Linh vừa thả bánh trở lại bàn, lại bị nàng cầm trở về, còn nặng nề cắn mạnh một cái.
Bánh hoa quế này là tự tay Trần Mỹ Linh chế biến, không thấy Quảng Linh Linh ăn mấy cái, ấy thế là làm cho Liên Tử U ăn.
"Được được được, muốn ăn liền ăn, có điều ta và Liên tiểu thư cảm thấy mùi vị có chút ngọt."
Quảng Linh Linh không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nhà bếp thả đường quá tay, không hề hay biết bánh hoa quế này là tiểu cô nương vì muốn nàng vui nên mới tự mình vào bếp.
Liên tiểu thư, Liên tiểu thư, cái gì cũng Liên tiểu thư!!!
Trần Mỹ Linh nghe xong lời này, càng phẫn nộ, hai con mắt trợn thật lớn, vì bánh ngọt còn nhét trong miệng, nên tức giận đến đâu cũng không thể phản bác, đợi đến khi nàng nuốt điểm tâm xuống bụng, lúc này lên tiếng không phục.
"Ta không cảm thấy ngọt, Thi Linh tỷ tỷ và nhị phu nhân đều ăn rồi, cũng không nói nó ngọt!"
Quảng Linh Linh không hiểu vì sao tiểu cô nương đột nhiên nổi nóng, chưa có cơ hội an ủi, thì thấy Trần Mỹ Linh trực tiếp bưng mâm điểm tâm lên, đem toàn bộ bánh ngọt đổ vào trong ao!
"Ngươi làm cái gì vậy?"
"Liên tiểu thư không thích, không bằng ta giúp người đổ đi!"
Mặc dù từ trước đến nay, Quảng Linh Linh luôn sủng ái thiếu nữ trước mắt, cũng cảm thấy Trần Mỹ Linh cố ý gây sự.
Bánh tuy hơi ngọt, nhưng là do nữ đầu bếp nhọc nhằn làm ra, làm sao có thể không nói một lời đổ thẳng xuống ao, giờ phút này nàng cho rằng bản thân sủng ái thiếu nữ quá mức, mới khiến nàng trở thành dáng vẻ thô bạo ngang ngược này.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Quảng Linh Linh đột ngột lạnh xuống, đánh mất ôn nhu kiên trì lúc nãy, thay vào đó, là dáng vẻ lãnh mạc vô tình mà Trần Mỹ Linh sợ nhất.
"Tính khí ngươi sao lại như thế?!"
Ngữ khí lạnh lẽo làm tổn thương trái tim thiếu nữ, vì muốn người thương vui vẻ ăn bánh hoa quế, nàng mới cố ý đi theo đầu bếp học tập mấy ngày, kết quả Quảng Linh Linh không những không cảm kích, lại còn chê mùi vị quá ngọt!
Trần Mỹ Linh có chút choáng váng, không nghĩ tới Quảng Linh Linh một lần nữa dùng ánh mắt đó nhìn nàng.
Đời này Quảng gia xem nàng là trân bảo, nuôi lớn nàng bằng sự sủng ái, tuyệt nhiên chưa bao giờ phải chịu nỗi oan ức như vậy, phút chốc viền mắt liền đỏ, cảm giác đau đớn lan truyền khắp toàn thân, nàng không muốn tiếp tục ở lại nơi này, hai tay buông lỏng, mâm sứ trong tay rơi xuống, phịch một tiếng rồi vỡ tan tành.
Quảng Linh Linh thấy vậy cũng không đành lòng, vừa muốn tiến lên, đã thấy tiểu cô nương xoay người nhanh chóng chạy khỏi lương đình, chỉ để lại bóng lưng gầy yếu.
Quảng Linh Linh nhìn theo, cho đến khi không còn thấy bóng lưng, rốt cuộc vẫn không hiểu Trần Mỹ Linh nổi nóng vì cái gì.
Quảng Linh Linh đứng sững trong lương đình, cuối cùng không thể tiếp tục chờ được nữa, gọi Nguyên Thư thu dọn, sau đó đờ đẫn nhìn bánh hoa quế bị nước ao làm nhũn.
Nghĩ đến hình ảnh Trần Mỹ Linh rời đi, viền mắt ửng đỏ, nàng hơi hối hận, cảm thấy vừa rồi bản thân có chút quá đáng.
Đứa bé kia, phỏng chừng bây giờ đang trốn ở nơi nào đó để khóc.
Nền đất tàn tạ, mảnh sứ sắc bén văng ra khắp nơi, Quảng Linh Linh một mình đứng đó, không cần đoán cũng biết hai người cãi nhau.
Nguyên Thư nắm cái chổi trong tay, tiểu thư và tiểu Phác cô nương giờ Ngọ từ trong phòng đi ra, lúc đó trên mặt còn rất vui vẻ, thế nào mới qua nửa ngày, liền nảy sinh mâu thuẫn với Đại tiểu thư cơ chứ?
Nguyên Thư hiếu kỳ trong bụng, nhìn ra tâm tình Quảng Linh Linh không tốt, chẳng dám lên tiếng khuyên bảo, len lén liếc mắt nhìn nàng một chút, mới thấy bánh ngọt nổi lềnh bềnh trong ao, không khỏi "Ồ" một tiếng.
"Bánh ngọt này, không phải tiểu Linh cô nương tự tay làm sao?"
Nàng thấp giọng nói thầm trong miệng, hết thảy hạ nhân Quảng gia đều biết danh phận thật sự của Tiểu Linh cô nương, người nào dám vứt bánh của nàng? chẳng lẽ là đại tiểu thư?
Tuy Nguyên Thư e sợ Quảng Linh Linh, nhưng lại lo lắng giữa hai nàng xảy ra hiểu lầm, đánh bạo đến gần, chỉ chỉ vào ao, nhỏ giọng hỏi dò.
"Tiểu thư, bánh này là người ném xuống sao?"
Quảng Linh Linh buồn bực, cau mày trả lời: "Là Linh nhi vứt.".
"Ai da?" Nguyên thư mở to hai mắt, nghi hoặc nói: "Tiểu Linh cô nương ném bánh hoa quế xuống ao? Nàng vất vả học hết bao nhiêu ngày, mới tự tay..."
"Cái gì?!"
Một câu nói đơn giản, mà Quảng Linh Linh như bị sét đánh trúng, chết trân tại chỗ không thể động đậy.
"Tiểu Linh cô nương nói, người thích ăn bánh này, liền học cách làm cho người ăn, nàng sợ đại tiểu thư phát hiện vì thế mỗi đêm đều xuống bếp..."
Nguyên Thư nói thêm một câu, Quảng Linh Linh lại cảm thấy trong lòng hổ thẹn thêm một phần.
Chẳng trách Linh nhi phản ứng mạnh như vậy, nàng cảm thấy những lời nói vừa rồi thực sự có chút quá đáng.
"Lúc nãy trên đường đến đây, ngươi có thấy Linh nhi?"
Nàng cho rằng Trần Mỹ Linh cố tình sinh sự, còn muốn thừa dịp giáo huấn một trận, tuyệt đối sẽ không chủ động tìm tiểu cô nương, hiện nay biết rõ chân tướng, chỉ hận không thể lập tức đến bên cạnh, ôm tiểu cô nương vào lòng hảo hảo dỗ dành.
"Không có." Nguyên Thư lắc đầu, bỗng nghĩ tới điều gì đó, bèn lên tiếng nhắc nhở: "Thường ngày vào giờ này, tiểu Linh cô nương đang chăm sóc vườn thuốc, tiểu thư có thể đến y lư thử vận may."
Quảng Linh Linh gật gù, vội vội vàng vàng xoay người đi đến vườn thuốc.
Mười năm qua, Quảng Văn Kỳ cho người tu sửa trận pháp trong y viện nhiều lần, hiện tại không gian vườn thuốc lớn hơn trước đó gấp ba, gấp bốn lần, cứ thế tìm người, e là phải tìm trên năm năm.
May mắn là Quảng Thi Linh cũng ở đây, lúc nãy nhìn thấy Trần Mỹ Linh đỏ mắt trở về, đoán được hai người cãi nhau, hỏi vài câu, nhưng thiếu nữ cái gì cũng không nói, dù muốn an ủi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, lúc này thấy biểu tỷ đi đến, rốt cuộc yên tâm, không chờ Quảng Linh Linh lên tiếng, nàng chủ động giơ tay hướng về phía Tây chỉ chỉ.
Phía Tây của vườn thuốc có nhiều tán cây lớn che trời, Quảng Linh Linh xuyên qua đám dược thảo, liền nhìn thấy thiếu nữ mặc y phục màu vàng quay về cái cây nhỏ đá đá nhéo nhéo, nhìn vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Cái cây này nhìn qua đã biết vừa được trồng xuống cách đây không lâu, nàng đối xử với nó như thế, chỉ sợ đá hai lần sẽ đổ.
"Lại đá xuống đi, số mệnh cái cây này chỉ đến đây thôi!"
Quảng Linh Linh tiến đến, thừa dịp thiếu nữ chưa phản ứng, nhanh chóng bắt lấy bàn tay trên không trung, kéo người đi sâu vào vườn thuốc.
Hai người lẳng lặng mà đi, trong lòng Trần Mỹ Linh ngập tràn oán khí, những năm này nàng được bao bọc yêu thương bởi vậy sinh ra tính bướng bỉnh, cuối cùng dưới tán cây cổ thụ, tàn nhẫn rút tay ra.
"Quán bánh ngọt dưới chân Linh Hư Sơn mùi vị không tệ, không bằng sư tôn đến nơi đó mua một ít mang về cho Liên cô nương thưởng thức."
Trầm mặc nửa ngày, câu đầu tiên Trần Mỹ Linh nói ra là lời này, ngay cả kẻ ngu si như Quảng Linh Linh, cũng nghe ra ý vị chua xót.
Biết ghen chứng tỏ quan tâm nàng.
Đối với phản ứng của Trần Mỹ Linh, trong lòng nàng cao hứng, lại có chút khẩn trương.
"Chớ nói bậy, ta và Tử U cô nương chỉ là hảo bằng hữu."
Tử U cô nương, gọi cũng thật thân thiết!
Trần Mỹ Linh không muốn nghe những lời này, nhớ tới khuôn mặt tươi cười Quảng Linh Linh trao cho Liên Tử U, mà đối với nàng thì lời lẽ vô tình, trong lòng uất nghẹn càng sâu, muốn lập tức xoay người rời đi.
Có điều nàng chưa đi được hai bước, đã bị Quảng Linh Linh kéo ngược trở lại.
"Linh nhi, bánh ngọt lúc nãy, do ngươi làm sao?"
"Không phải..."
Tiểu cô nương nghiêng đầu né tránh, không thừa nhận.
"Vì sao không nói ra? Nguyên Thư đã nói với ta."
"Thừa nhận thì đã sao? Cũng không ai yêu thích, sau này Tiểu Linh không làm nữa!"
Bao nhiêu năm qua, tính tình tiểu cô nương vẫn ngang ngược như thế, Quảng Linh Linh nhìn cặp mắt sáng long lanh như tuyết, bị sự quật cường hấp dẫn, nội tâm hơi động, kéo người ôm vào lòng.
"Ta thích."
"Hừ!" Trần Mỹ Linh giãy giụa trong lòng Quảng Linh Linh, kỳ thực nàng không muốn rời ra, lưu luyến hơi ấm nơi lồng ngực, cuối cùng để mặc nữ nhân siết chặt không buông.
Câu nói "ta thích" tựa như viên đá nhỏ, khiến mặt hồ yên tĩnh gợn sóng dập dờn, vô cùng ngọt.
"Lúc nãy, là sư tôn nặng lời, Linh nhi đừng giận sư tôn có được không?"
"Ta không hề tức giận, bánh hoa quế ta làm thật sự không ngon."
Thanh âm có chút rầu rĩ, hiển nhiên còn nhớ ba chữ "có chút ngọt", Quảng Linh Linh thở dài, nới lỏng tay, thả người trong lồng ngực ra.
"Ngon thì sao mà không ngon thì sao? Nếu ta biết là ngươi tự tay chuẩn bị, sẽ không nỡ lấy nó chiêu đãi khách, nhất định phải giấu trong phòng ăn một mình."
Không ngờ Quảng Linh Linh còn biết nói lời an ủi, dễ nghe như vậy, Trần Mỹ Linh nghe xong, trên mặt bay lên hai đoá hồng vân, vành tai ửng đỏ.
Thiếu nữ nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn người thương một cái, lại lập tức cúi đầu, đáy mắt e lệ.
"Không phải đã nói rồi sao, không được cúi đầu trước mặt sư tôn."
Quảng Linh Linh hướng về phía trước hai bước, thiếu nữ liền hướng về sau hai bước, hai người một lùi một tiến, cho đến khi lưng thiếu nữ chạm vào cây cổ thụ thì dừng lại.
Không khí tản ra một trận khí tức ám muội.
Trái tim Trần Mỹ Linh đập ầm ầm khiêu khích, dù không ngẩng đầu, nhưng nàng biết rõ Quảng Linh Linh đang nhìn mình.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Trần Mỹ Linh không có đường lui, xoay người muốn chạy, lại bị người trước mặt đưa tay cuốn lại.
"Ngẩng mặt lên."
Âm thanh ôn nhu mà bá đạo vang lên bên tai, Trần Mỹ Linh sững sờ nửa ngày, không dám không nghe lời, chậm rãi ngước mắt lên.
Nàng không dám nhìn vào mắt Quảng Linh Linh, tầm mắt rối loạn không biết nên dừng lại ở nơi nào, cảm thấy đặt ở đâu cũng không đúng.
Thời khắc xoắn xuýt, một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng nắm lấy cằm của tiểu cô nương, cưỡng bức nàng nhìn vào đôi con ngươi mỹ lệ.
"Sư tôn..."
Trần Mỹ Linh đột nhiên có chút hồi hộp, quả tim trong lồng ngực gần như muốn nhảy ra ngoài, đáy mắt Quảng Linh Linh ẩn chứa bao nhiêu tâm tình, nàng không thể hiểu, đành đáng thương nhỏ giọng, hi vọng sư tôn có thể buông tha.
"Đừng nhúc nhích."
Quảng Linh Linh không chịu nổi ánh nhìn của Trần Mỹ Linh, tựa như lún sâu vào đôi mắt, dần dần rơi vào si mê.
Bàn tay tiếp xúc với da thịt mềm mịn, khiến nàng yêu thích không nỡ buông tay, ngón trỏ thon dài khẽ trêu chọc, Trần Mỹ Linh cảm thấy ngứa, đôi môi hé mở, lại gọi một tiếng.
"Sư tôn."
Giọng nói thiếu nữ mềm mại ôn nhu, kéo theo vài tia năn nỉ, tấm phòng tuyến cuối cùng trong lòng Quảng Linh Linh bị đánh vỡ.
Đôi môi đỏ hồng tươi đẹp, mềm mại mở ra rồi đóng lại, câu dẫn người đối diện.
Yết hầu Quảng Linh Linh giật giật, nghiêng người tiến lên, đem thân thể thiếu nữ ép vào thân cây, si ngốc ngắm nhìn, sau đó, cũng không tiếp tục kìm nén dục vọng gào thét trong lòng, đôi môi tìm được đôi môi, ôn nhu lại hung hăng hôn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com