Chương 217
Hoàng hậu nương nương lại đi ưa thích một gã thợ săn ở thâm sơn rừng hoang, cũng ở lại rừng sâu núi thẳm, không có ý muốn về cung. Việc này khiến các thị vệ của Trần Mỹ Linh cảm thấy hoang mang khó hiểu, mọi người đều cảm thấy việc này không giống như tác phong bình thường của Hoàng hậu nương nương, nhưng lại không ai dám đi hỏi Trần Mỹ Linh rốt cuộc đây là chuyện gì đang xảy ra.
"Đại nhân, nếu như nương nương thích, thì triệu vào trong cung là được, chứ ở lại nơi này thì..." một trong các thị vệ rốt cục không giữ được bình tĩnh đi đề nghị với thống lĩnh, bọn họ cũng không thể ở luôn cùng nương nương nơi rừng sâu núi thẳm này được.
"Làm càn, ngươi dám ở sau lưng nương nương tư nghị, cắt lưỡi của ngươi bây giờ." Thật ra lúc mới ban đầu, bọn họ ai cũng không tin Hoàng hậu nương nương sẽ thích gã thợ săn có dung mạo xấu xí này, nhưng cô nam quả nữ ở chung suốt mấy ngày đêm, làm cho bọn họ đều dao động.
Thị vệ kia liền ngậm miệng, bọn họ đã ở chỗ này suốt mấy đêm cho muỗi đốt, hắn thực tình cảm thấy hoàng hậu nương nương nếu muốn nuôi một hai trai lơ cũng không có vấn đề gì, thực sự không cần phải ở lại chỗ này, quá ủy khuất cho nương nương.
Ngay sau lúc những thị vệ đang im lặng thì trong rừng yên tĩnh vang lên tiếng nữ tử thở gấp làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai, nghe kỹ một chút thì thấy đúng là trong núi này chỉ có duy nhất một nữ tử, chính là tiếng của Hoàng hậu nương nương bọn họ. Mấy thị vệ hai mắt nhìn nhau, đều có cảm giác đứng ngồi không yên, thể diện của Hoàng gia, quan hệ đến danh dự của nương nương bọn họ, tuyệt đối không thể để lan truyền ra ngoài.
"Các ngươi đã nghe được gì rồi?" Thống lĩnh thị vệ hỏi tất cả thị vệ đang ở đây.
"Không có, chúng ta đều không nghe thấy gì." Có thể làm thị vệ của Trần Mỹ Linh thì đều là người cực kỳ thông minh, đương nhiên sẽ biết nên làm như thế nào.
"Tất cả thoái lui năm mươi bước, chặt chẽ canh giữ, không cho phép bất kỳ người không có phận sự tới gần nhà gỗ." Bọn họ không nghe được, càng phải phòng ngừa những người khác nghe được.
Từ sau đó hàng đêm đều có thanh âm như vậy, mỗi lần là suốt cả canh giờ, ban đầu tất cả mọi người đều không hiểu vì sao nương nương lại thích gã thợ săn xấu xí này, sau mới hiểu được thì ra hắn thiên phú dị bẩm, chuyện kia năng lực hơn người.
Trần Mỹ Linh cùng Quảng Linh Linh mỗi ngày đều đắm chìm trong ngọt ngào tiểu biệt thắng tân hôn, một tháng liền nhanh chóng đi qua, lần này là thống lĩnh thị vệ ngồi không yên, bọn họ không thể để cho Hoàng hậu nương nương ở ngoài cung thời gian dài như vậy.
"Nương nương, chúng ta bao lâu nữa thì hồi cung?" Thống lĩnh thị vệ canh lúc Quảng Linh Linh ra ngoài đi săn để đến gặp Trần Mỹ Linh lúc nàng đang ngồi trên dây đu mà Quảng Linh Linh dựng lên cho nàng.
"Ta mới rời khỏi hơn một tháng, trong triều chắc cũng không có chuyện gì lớn, không cần phải gấp gáp hồi cung." Quảng Linh Linh còn chưa muốn theo mình hồi cung, Trần Mỹ Linh đương nhiên còn muốn bám theo Quảng Linh Linh, nàng tin tưởng cuối cùng Quảng Linh Linh chắc chắn cũng ngồi không yên, cho nên nàng không cần vội.
"Nương nương nếu yêu thích A Trư hầu hạ ở bên người, vậy để hắn theo chúng ta vào cung đi." Thống lĩnh thị vệ đề nghị mười phần khéo hiểu lòng người.
"Chuyện của hắn, trong lòng ta nắm chắc, các ngươi không cần xen vào, lúc nào hồi cung, lúc nào nên trở về liền sẽ trở về, hắn sắp về tới rồi, các ngươi lui ra đi." Nàng cảm thấy thời gian trùng phùng này, lúc nào mình cũng giống như ngâm ở trong bình mật, có trở về hay không, đối với mình mà nói cũng không có quan trọng gì, nhưng Quảng Linh Linh mới là sẽ không muốn cùng mình ở lại chỗ này, nàng cảm thấy rõ Quảng Linh Linh từng ngày mềm đi, theo mình trở về là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Quảng Linh Linh đang vác một con hươu trở về, từ xa xa, nàng có thị lực cực tốt liền thấy một nam tử trẻ tuổi cung kính đứng ở bên cạnh Trần Mỹ Linh, hai người đang nói gì đó. Quảng Linh Linh liếc mắt liền nhận ra, nam tử trẻ tuổi kia chính là thống lĩnh thị vệ mà Trần Mỹ Linh mang theo từ trong cung, cảnh này làm trong lòng Quảng Linh Linh hơi lo một chút, thời gian quá mức hạnh phúc, làm cho nàng quên thúc Trần Mỹ Linh hồi cung, sợ trong cung xảy ra chuyện gì cần Trần Mỹ Linh xử lý.
Sau khi Quảng Linh Linh về tới, thống lĩnh thị vệ kia đã rời khỏi, Trần Mỹ Linh nhìn thấy Quảng Linh Linh liền mỉm cười, tựa như giữa rừng núi duy nhất nở ra một đóa hoa mỹ lệ, làm cho Quảng Linh Linh không dời được ánh mắt.
"Linh Linh, ôm." Trần Mỹ Linh duỗi ra hai tay, muốn Quảng Linh Linh bế mình, bởi vì từ sau khi thân mật lại, giữa các nàng thành hàng đêm đều là đêm xuân, thân thể của mình chả thay đổi được gì, lúc nào cũng hư mềm vô lực, bước đi đều cảm thấy đau chân, đương nhiên muốn Quảng Linh Linh làm thay.
Quảng Linh Linh không cự tuyệt, nàng đưa tay ôm lấy Trần Mỹ Linh, trọng lượng của Trần Mỹ Linh đối với nàng mà nói thực sự không đủ nặng chút nào.
"Trong cung có chuyện gì sao?" Quảng Linh Linh thuận miệng hỏi.
"Không có chuyện gì quá lớn, chỉ là Thái tử sắp đầy ba tháng, nghe nói mập trắng đáng yêu, A Trư không muốn gặp bọn họ một chút sao?" Trần Mỹ Linh hỏi ngược lại.
"Bọn họ khỏe mạnh là được rồi." Quảng Linh Linh né tránh nói, nàng đương nhiên cũng nhớ Quảng Thành, Đình Nhi, cũng muốn gặp các cháu gái của nàng, nhưng mà gặp nhau cũng không thể nhận nhau, chỉ cần bọn họ mạnh khỏe là tốt rồi.
Trong lòng Trần Mỹ Linh thắt chặt, nàng đột nhiên nhớ tới số mệnh của Quảng Thành, cũng không trường thọ. Nàng nghĩ Quảng Thành nếu xảy ra chuyện, Quảng Linh Linh khẳng định sẽ rất khó chịu. Cảm giác các nàng hay là sớm nên trở về làm chút đề phòng, mặc dù Trần Mỹ Linh cảm thấy chống lại thiên mệnh cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng vì Quảng Linh Linh, nàng cũng muốn tận khả năng để giúp Quảng Thành sống lâu thêm mấy năm. Đã Quảng Linh Linh có thể lấy danh nghĩa người khác mà sống sót, nói không chừng Quảng Thành cũng có thể làm như vậy, nàng tin chắc Quảng Linh Linh đối với chuyện của Quảng Thành sẽ phải quan tâm.
"A Trư, ta có tính qua số mệnh của bệ hạ, sợ là cũng không trường thọ." Trần Mỹ Linh có chút lo lắng nói với Quảng Linh Linh.
"Là chuyện gì?" Quả nhiên chuyện dính đến Quảng Thành, Quảng Linh Linh liền không thể bình tĩnh, nghe thấy Quảng Thành cũng không trường thọ, Quảng Linh Linh liền mười phần lo lắng hỏi.
"Năm ngoái ta có tính cho bệ hạ một quẻ, sợ là..." Trần Mỹ Linh muốn nói lại thôi, mệnh Quảng Linh Linh còn có thể đến ba mươi tuổi, Quảng Thành căn bản còn không đến ba mươi tuổi.
Quảng Linh Linh nghe xong, cả người đều lâm vào mờ mịt sợ hãi, nghĩ đến kiếp trước đệ đệ bị giết trước mình, mình sống không quá ba mươi tuổi, vậy Quảng Thành có lẽ sẽ đoản mệnh hơn, chẳng lẽ mình sống lại một đời, phụ thân, đệ đệ vẫn giống như kiếp trước, cũng không thể trường thọ, vậy nàng sống lại một đời thì có ý nghĩa gì chứ?
"Làm sao bây giờ? Thật chẳng thể thay đổi được gì sao?" Quảng Linh Linh lui về sau hai bước, chân đứng không vững, giờ phút này liền càng mất tự nhiên.
"Sẽ có cách, ngươi không phải bây giờ vẫn còn sống tốt hay sao, cùng lắm thì chúng ta cũng cho Quảng Thành giả chết, mượn mệnh của người khác để sống tiếp..." Trần Mỹ Linh thấy Quảng Linh Linh bị đả kích mạnh, liền ôm lấy Quảng Linh Linh, đưa ra biện pháp này.
"Vậy bây giờ chúng ta mau trở về đi!" Quảng Linh Linh nghe vậy liền bất chấp những chuyện khác, không có gì quan trọng hơn so với mạng đệ đệ của nàng, mình có thể sống được, Quảng Thành vẫn có thể hi vọng.
"Được, vậy chúng ta liền trở về." Trần Mỹ Linh nghĩ thầm, quả nhiên là mình quan tâm quá sẽ bị loạn, hoàn toàn bị trùng phùng vui sướng làm đầu óc choáng váng. Vậy mà mình không ngay từ đầu liền nghĩ ra chuyện dùng Quảng Thành để Quảng Linh Linh sớm hồi cung, bất quá bây giờ cũng được, nhưng trong nội tâm nàng lại có chút lo lắng, vận mệnh có dễ dàng thay thế như vậy không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com