Chương 42
Quảng Linh Linh bắt đầu cởi áo ngoài của tân lang ra nhưng bên trong vẫn còn không ít lớp áo khác, là vì nàng muốn giả dạng cho giống đệ đệ nên bắt buộc phải mặc nhiều để ra vẻ cường tráng. Nàng cứ thế cởi hết lớp này đến lớp khác, Trần Mỹ Linh thấy Quảng Linh Linh mặc nhiều lớp như thế, nhìn cỡ nào cũng thấy thật là đồ ngốc. Có điều cứ xem như Quảng Linh Linh ngốc thật đi thì trong mắt Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh Linh vẫn đáng yêu nhất trên đời. Nói sao thì khoảng thời gian gần đây nàng cảm thấy chỉ số thông minh của Quảng Linh Linh cứ chập chờn như sóng vỗ vậy, lúc cao lúc thấp. Dĩ nhiên nàng đâu thể ngờ trí thông minh của Quảng Linh Linh đều đến từ kinh nghiệm kiếp trước, đó là nguyên nhân duy nhất nàng ấy chiếm được tiên cơ.
Thoát mãi cuối cùng cũng đến lớp trung y cuối cùng, Quảng Linh Linh bất chợt quay người lại thì phát hiện ánh mắt Trần Mỹ Linh nhìn mình chằm chằm, ắt hẳn vì thấy mình mặc nhiều quần áo quá nên kỳ quái đây mà.
"Ta mặc trang phục nam tử không thể hào hùng như đệ đệ được nên mới phải mặc thêm nhiều lớp." Quảng Linh Linh cũng chẳng biết tại sao mình nhất định phải giải thích một phen, chắc có lẽ vì không muốn Trần Mỹ Linh nghĩ mình rất kỳ lạ.
"Linh Linh mặc trang phục nam tử rất anh tuấn, so với Phan An cũng không thua kém bao nhiêu." Trần Mỹ Linh khích lệ từ tận đáy lòng.
"Ta đâu phải nam tử." Quảng Linh Linh chẳng thấy cao hứng gì sất đối với lời khen này, thà rằng khen nàng xinh đẹp nàng còn miễn cưỡng thấy vui vẻ hơn một chút.
"Sao sáng nay Linh Linh nhận ra ta vậy?" Trần Mỹ Linh vẫn muốn hỏi chuyện này cho bằng được nhưng cứ kéo mãi đến tận bây giờ mới có thể nói ra, nhẫn nhịn trong lòng đã thật lâu rồi.
"Vì ngươi và tỷ tỷ của ngươi mặc áo cưới giống nhau như đúc nên ta sợ Lý Quân Hạo lập kế đánh tráo. Đến lúc nhìn thấy ngươi đứng cứng đơ thì càng lúc càng cảm thấy không hợp lý, có phải ngươi bị hắn điểm huyệt không?" Nguyên do chủ yếu nhất vẫn là nàng có kiêng kỵ đối với Lý Quân Hạo kiếp trước, nàng luôn cảm thấy Lý Quân Hạo không phải hạng người tốt lành gì, không thể trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu mến gả cho người khác mà buông tay không làm gì được, vì thế mới đặc biệt lưu tâm.
"Ừm, lúc đó ta thấy tay của hắn đặc biệt trắng trẻo đã cảm thấy không hợp lý, đang muốn hất khăn trùm đầu ra thì bị hắn điểm huyệt. Thật tình không nghĩ hắn lại là loại người như vậy, thiếu chút đã đưa Trần gia vào tình thế bất nghĩa rồi. Điều ta không ngờ nhất là Quảng Linh Linh lại cẩn thận đến thế, có thể phát giác ra quỷ kế của hắn. Dù gì thì hôm nay quả thật mạo hiểm vạn phần." Trần Mỹ Linh cảm thán nói, nghĩ lại ngày trước nhị tỷ muốn cùng mình mặc áo cưới giống nhau chắc chắn do Lý Quân Hạo đứng phía sau giật dây. Nhớ lại cảnh tượng nhị tỷ khó xử vì phải bỏ khăn trùm đầu trước mặt chúng nhân, còn có điệu bộ của Lý Quân Hạo khi đó đương nhiên chẳng hề thật tâm đối đãi với tỷ tỷ, càng nghĩ càng thấy lo lắng cho nhị tỷ thật nhiều.
"Người của Quảng gia, dù là ai cũng đừng hòng đoạt." Quảng Linh Linh kiêu ngạo nói.
Trần Mỹ Linh nghe vậy thì mỉm cười thật tươi.
"Ngươi nằm bên trong đi." Quảng Linh Linh cởi quần áo xong thì tự động nằm bên ngoài. Ai bảo Trần Mỹ Linh nhìn nhỏ nhắn yếu đuối như thế, mình là người lớn lại khỏe mạnh thì chấp bé con làm gì.
"Ừm." Trần Mỹ Linh thẹn thùng gật đầu rồi bò lên giường. Trong bụng thầm nghĩ Quảng Linh Linh sắp nằm bên cạnh mình thì trái tim nổi trống liên hồi, rất biết điều nằm ngoan ngoãn thẳng cẳng trên giường, động đậy một tí cũng không dám.
Tuy Quảng Linh Linh đã cởi hết áo ngoài nhưng vì mặc trang phục của nam nhân nên nội y bên trong thay vì áo yếm, nàng còn phải quấn thêm dây buộc ngực. Bởi vì ngực nàng không hề nhỏ chút nào nên buộc thắt nút rất là khó chịu, hiện tại ở đây ngoài nàng còn có Trần Mỹ Linh, mà nàng thì chỉ muốn tháo tất ra cho khỏe, cho nên vừa đợi được đến lúc Trần Mỹ Linh nằm lên giường xong, nàng liền tháo màn che màu đỏ ở cạnh giường xuống rồi đứng bên ngoài giải khai dây buộc ngực chết tiệt này ra ngay lập lức.
Trần Mỹ Linh thấy Quảng Linh Linh không bò lên giường mà còn thả màn xuống rồi làm gì đó ở ngoài kia, trong lòng thắc mắc nhưng chờ mãi chẳng thấy Quảng Linh Linh đâu nên Trần Mỹ Linh âm thầm vén lên một góc màn, rồi lén lút nhìn qua khe hở nho nhỏ. Chỉ thấy Quảng Linh Linh đã cởi sạch lớp trung y, hiện tại chính là đang tháo dây buộc ngực quấn quanh người mình. Dây buộc ngực màu trắng thật dài từ từ rơi rớt trên mặt đất, khoảng chừng được hơn phân nửa thì tấm lưng trơn nhẵn mềm mịn của Quảng Linh Linh bắt đầu hiện ra. Ở khoảng cách gần nhìn da thịt trắng nõn non mềm của Quảng Linh Linh, khuôn mặt Trần Mỹ Linh phút chốc đỏ bừng lên, nàng có thể cảm giác được da thịt Quảng Linh Linh mềm mịn đến mức nào, vòng eo kia tinh tế thon gọn đến đâu.. Lần trước lúc bôi thuốc cho Quảng Linh Linh, xúc cảm được chạm vào làn da mịn màng đầy sức hút kia dường như vẫn còn đọng lại trên đầu ngón tay, Trần Mỹ Linh làm sao cũng không quên được.
Nàng biết rõ phi lễ chớ nhìn*, nhưng giờ phút này Trần Mỹ Linh không khống chế được ngôn ngữ của cơ thể, chỉ thấy bản thân như phát điên, cứ thế nhìn không dời mắt. Thậm chí lúc này nàng không phát hiện ánh mắt của mình có bao nhiêu tham lam và nóng bỏng, dường như muốn xuyên thủng qua da thịt của Quảng Linh Linh.
(*phi lễ chớ nhìn: ý là thấy người ta hở hang hoặc có hành động nhạy cảm nào đó mà vẫn nhìn chằm chằm thì sẽ rất bất lịch sự.)
Đến khi dây buộc ngực của Quảng Linh Linh đã được cởi bỏ hoàn toàn thì bộ ngực vốn không hề nhỏ cũng theo đó nhảy ra, lúc Quảng Linh Linh nghiêng người để lấy trung y mặc lên lại, kia bộ ngực thẳng đứng và hoành tráng cứ thế đập vào mắt Trần Mỹ Linh. Lần trước dù gì Quảng Linh Linh vẫn còn mặc cái yếm, tuy chỉ ẩn ẩn hiện hiện nhưng cũng đã đủ để Trần Mỹ Linh thẹn thùng mười phần, không ngờ lần này lại còn lồ lộ như thế thì hỏi sao Trần Mỹ Linh chịu xung kích cho nổi, lỗ tai nàng cứ thế đỏ ửng lên, cơ thể bởi vì hồi hộp và kích thích mà nóng bừng, lại còn khô hạn như sa mạc khát nước. Trong óc nàng cứ hiển hiện mãi một màn mới vừa được chiêm ngưỡng, sao có thể cao thẳng ngạo nghễ như thế nhỉ, lại còn trắng nữa, nhìn cũng mềm mại không cách nào tả xiết, tựa như có lực hấp dẫn bí ẩn nào đó chiếm đầy nội tâm của Trần Mỹ Linh, không cách nào xóa bỏ đi được.
Quảng Linh Linh thì lại chẳng "biết thời biết thế", loáng một cái đã mặc xong trung y mất rồi, sau khi ăn mặc tử tế thì đủng đỉnh đi đến bên giường. Trần Mỹ Linh có tật giật mình, vội vàng hốt hoảng thả màn che xuống ngay rồi nhanh chóng nằm lại lên chiếc gối uyên ương, nhắm chặt hai mắt lại như không có gì xảy ra. Nhưng nghe thấy tiếng chân Quảng Linh Linh đến gần, trái tim nàng dường như cũng hòa nhịp ầm ầm nhảy theo.
Quảng Linh Linh hoàn toàn không phát hiện ra Trần Mỹ Linh mà nàng vẫn xem như tiểu thư khuê các hiện tại giống như đồ dê xồm vậy, đã rình coi nàng hồi lâu. Nàng thong dong đi đến trước giường, kéo màn đỏ ra, nhìn thấy Trần Mỹ Linh đang nhắm mắt dường như đã ngủ thiếp từ rất lâu rồi. Sao ngủ gì mà nhanh thế nhỉ, chắc hôm nay mệt quá đây mà.
Sau khi Quảng Linh Linh kéo màn ra thì cũng không thả xuống nữa, bởi vì nàng cảm thấy nếu buông màn xuống thì sẽ rất kỳ quái. Nàng kéo chăn ra rồi nằm lên giường, có điều chỉ một mực nằm bên cạnh mép giường bên này, để lại khoảng cách rõ to đủ có thể nằm thêm một người nữa.
Cho dù là vậy thì Trần Mỹ Linh vẫn rất dễ dàng ngửi thấy mùi thơm trên người Quảng Linh Linh, trong lòng có cảm xúc chẳng thể nói rõ thành lời, không cách nào bình lặng như lúc ban đầu.
Quảng Linh Linh nằm mãi nhưng chẳng ngủ được, nằm chung giường với Trần Mỹ Linh mà nói kiểu gì cũng thấy là lạ, ban đầu nàng chỉ muốn cưới Trần Mỹ Linh vào nhà mình thôi, cũng chẳng cần thiết phải đếm xỉa gì đến cảm xúc của nàng ta. Nhưng nay xem ra mình vẫn là người mềm lòng quá đi mất, thấy nàng ta đáng thương thì đồng ý tất tần tật.
Quảng Linh Linh ngủ không được bắt đầu lăn qua lộn lại, nàng có động tĩnh gì Trần Mỹ Linh đều có thể cảm giác rất rõ ràng vì bản thân Trần Mỹ Linh cũng ngủ không được. Nhưng nàng cũng chẳng dám giống như Quảng Linh Linh vì ngủ không được mà nháo nhào, giống như sợ lộ ra bí mật trong lòng mình vậy, đương nhiên tất cả những gì mà Trần Mỹ Linh đang làm hiện tại đều là bản năng chứ chưa hề trải qua sự quyết định của ý thức.
"Linh Linh..." Thấy Quảng Linh Linh ngủ không được, Trần Mỹ Linh liền chủ động gọi Quảng Linh Linh, nàng muốn trò chuyện với Quảng Linh Linh, mặc dù nàng biết chưa chắc người ta muốn nói chuyện với mình.
"Sao?" Nghe thấy tiếng của Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh đột nhiên cứng người lại rồi nằm bất động, trong bụng nghĩ hay cứ làm bộ ngủ thiếp đi thôi, mình chả nghe gì hết nhưng cử chỉ lừa dối vậy hình như lộ rõ quá, đành không tình nguyện đáp lời nàng ta vậy.
"Sao ngươi ngủ không được?" Trần Mỹ Linh hỏi.
"Từ xưa đến giờ ta đều ngủ một mình, giờ có thêm một người chắc là không quen." Huống chi cái người thêm vào kia lại còn là Trần Mỹ Linh, nàng rất hy vọng Trần Mỹ Linh có thể nghe ít hiểu nhiều, tinh tế hiểu chuyện thả mình về viện của mình cho mình ngủ là tốt rồi.
"May mà Linh Linh không lấy chồng, nếu không về sau chẳng phải sẽ không quen ngủ cùng phu quân sao." Trần Mỹ Linh vừa cười vừa nói.
Câu nói này làm Quảng Linh Linh nhớ tới tình cảnh ở chung với Lý Quân Hạo kiếp trước, bây giờ hồi tưởng lại chỉ cảm thấy buồn nôn thôi. Đương nhiên vừa nghĩ tới kiếp trước Trần Mỹ Linh cũng bị Lý Quân Hạo ngủ chung, cả người Quảng Linh Linh lúc này lại càng thấy không ổn hơn, nghĩ như thế nào cũng thấy khó chịu.
"Ta không thích mấy cái gọi là giả thiết, sau này Mỹ Linh đừng nên đề cập về những chuyện "có lẽ" nữa, chẳng có gì thú vị hết." Giọng nói của Quảng Linh Linh vô cùng lạnh nhạt, hiển nhiên rất không thích đề tài này.
Vốn ban đầu Trần Mỹ Linh chỉ tùy tiện kiếm đề tài nói chuyện mà thôi, không ngờ lại chạm đến giới hạn của Quảng Linh Linh, ngay lập tức bị lời nói của Quảng Linh Linh làm cho sặc đến mức không xuống đài được. Quảng Linh Linh một khi đã nhận định chuyện gì rồi thì chẳng cho ai cơ hội lái đi đường khác.
Trần Mỹ Linh bị thái độ này của Quảng Linh Linh làm cho chán không buồn nói nữa, nữ tử dù sao cũng da mặt mỏng nên Trần Mỹ Linh không muốn chủ động nói chuyện nữa. Lần sau không thèm nói chuyện với Quảng Linh Linh nữa, lắm lúc cái con người này thực sự làm cho người ta thấy ghét thật mà.
Quảng Linh Linh thấy Trần Mỹ Linh im ắng không còn lên tiếng nữa mới bất giác phát hiện hình như mình hơi nặng lời rồi, dù sao Trần Mỹ Linh ở kiếp này cũng thực sự vô tội, hiện tại Trần Mỹ Linh và Lý Quân Hạo một xu quan hệ cũng không có, mình cứ thế giận chó đánh mèo dường như không hợp lý chút nào. Nhưng mà nếu nói lời xin lỗi thì Quảng Linh Linh không để mặt mũi xuống được. Lấy lòng thôi mà, thiếu gì cách, cho nên nàng liền thuận theo hỏi đại một câu.
"Sao ngươi cũng không ngủ đi?" Quảng Linh Linh ra vẻ tự nhiên đặt câu hỏi, nàng cứ nghĩ Trần Mỹ Linh đã ngủ từ lúc nãy rồi.
Quảng Linh Linh vừa mới chủ động nói chuyện với Trần Mỹ Linh thì nàng lập tức mềm lòng, hoàn toàn quên mất là ai lúc nãy còn mới tự hứa với lòng còn lâu mới nói chuyện với Quảng Linh Linh nữa. Dù sao Quảng Linh Linh có thể chủ động nói ra một câu xem như đã hạ xuống tư thế rồi.
"Thời điểm hôm nay đối với ta mà nói là một sự khác biệt rất lớn, gả làm vợ người, còn ở nhà khác nữa." Trần Mỹ Linh cảm thán.
"Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu*. Sao lại nói là nhà khác được, từ nay về sau Quảng gia cũng là nhà của ngươi." Quảng Linh Linh bất mãn nói, hiện tại Trần Mỹ Linh đã là con dâu nhà Quảng, Quảng gia không phải nhà khác.
(Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu: ở nhà nghe lời cha, lấy chồng nghe lời chồng.)
"Là Mỹ Linh nói sai rồi, vì mới thay đổi tình trạng nên nhất thời chưa kịp sửa đổi, về sau ta có thể theo phu quân thỉnh thoảng gọi Linh Linh một tiếng tỷ tỷ không?" Trần Mỹ Linh hỏi.
"Chuyện này cứ tùy ý ngươi thôi, nhà Quảng bọn ta không có quá nhiều lễ nghi phiền phức đâu." Trần Mỹ Linh gọi thẳng tên mình hay gọi mình là tỷ tỷ thì Quảng Linh Linh cũng chẳng để ý quá mức. Trần Mỹ Linh thích gọi thế nào thì cứ gọi thế nấy đi.
"Vậy ta sẽ gọi ngươi là Linh Linh nhé, gọi quen rồi." Trần Mỹ Linh ưa thích gọi thẳng danh tự của Quảng Linh Linh hơn, nàng cảm thấy tên của Quảng Linh Linh rất êm tai. Hiện tại Trần Mỹ Linh vẫn chưa hiểu lúc bản thân đang thích một người nào đó, thì tên người kia sẽ đại diện cho vô vàn ý nghĩa. Dù cho chỉ là một cái tên bình thường nhất thì trong lòng người thương cũng sẽ tự động giải nghĩa thành đẹp đẽ muôn phần.
"Tùy ngươi thôi, ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ sớm một chút đi, sáng sớm mai còn phải kính trà với phụ thân ta." Mặc dù ngay từ đầu cảm thấy Trần Mỹ Linh gọi tên mình bằng hình thức quá mức thân mật nhưng dần dà Quảng Linh Linh cũng đã quen, không còn cảm giác gì quá đặc biệt nữa.
"Ừm." Mặc dù Trần Mỹ Linh vẫn còn muốn nói chuyện tiếp với Quảng Linh Linh nhưng vì nàng ấy không nguyện ý nói nữa nên cũng đành thôi, không lên tiếng nữa.
Có lẽ là mệt mỏi thật rồi nên sau khi Quảng Linh Linh kết thúc chủ đề của hai người xong, kèm theo vừa nãy uống thêm vài chén rượu nên lần này không còn thao thức nữa mà trực tiếp ngủ thiếp đi. Cũng không biết vì tác dụng của rượu hay vì ký ức từ kiếp trước, biết rõ Trần Mỹ Linh sẽ không tổn thương mình nên nàng không hề đề phòng gì, cứ thế ngủ rất sâu ngoài ý muốn.
Chỉ là Trần Mỹ Linh ở một bên vẫn tiếp tục ngủ không được, hơn nữa Quảng Linh Linh vẫn chưa thổi tắt nến ở ngoài phòng, ánh đèn cứ thế chập chờn chớp nháy. Quảng Linh Linh thì nhắm mắt, dường như đã ngủ thiếp đi.
"Linh Linh..." Trần Mỹ Linh gọi nhỏ, nàng muốn xác định Quảng Linh Linh có ngủ thật chưa, vì bản thân không ngủ được nên cũng hy vọng Quảng Linh Linh không ngủ được.
Chỉ là Trần Mỹ Linh gọi mãi cũng không được Quảng Linh Linh đáp lại, Trần Mỹ Linh vốn tính cẩn thận nên lại thầm gọi thêm mấy lần nữa, đến lúc Quảng Linh Linh nhất mực không trả lời Trần Mỹ Linh mới xác định Quảng Linh Linh đã ngủ.
Sau khi đã chắc chắn Quảng Linh Linh ngủ rồi, Trần Mỹ Linh liền ngồi dậy rồi nhích lại gần Quảng Linh Linh, sau đó cứ nhìn chằm chằm vẻ mặt đang ngủ của người ta. Do Quảng Tấn có một phần tư huyết thống dị tộc nên ngũ quan Quảng Linh Linh so với người Trung Nguyên bình thường có vẻ khác hơn một chút, tỷ như làn da trắng nõn, chiếc mũi cao cao thanh tú, mặt mày tinh xảo, tất cả hòa hợp lại với nhau tạo thành một vẻ đẹp bức người, sao lại có nữ tử đẹp đến mức này cơ chứ? Trần Mỹ Linh cứ thế ghé vào đầu giường nhìn chăm chú gương mặt Quảng Linh Linh, thử hỏi nào có nữ tử nào trên đời này nữa đêm không ngủ còn nhìn chằm chằm nữ tử khác cơ chứ. Vậy mà nàng cũng không cảm thấy hành vi của mình khác thường và quỷ dị như thế nào, còn làm như đây là chuyện đương nhiên nữa.
Trần Mỹ Linh nhìn gương mặt Quảng Linh Linh một lúc lâu thì ánh mắt không tự chủ bắt đầu chuyển lên những vị trí khác lộ ra dưới cần cổ, nàng vẫn nhớ đến cảnh tượng mới vừa được nhìn trộm kia, chắc chắn bên trong Quảng Linh Linh lúc này chẳng có cái yếm nào cả. Mãi về sau nàng rốt cục cũng phát hiện điểm chú ý của mình hình như kỳ lạ quá thể đáng rồi.
Lời tác giả:
Quảng Linh Linh: Trần Mỹ Linh là cái đồ biến thái, vừa cuồng nhìn trộm vừa cuồng sắc.
Trần Mỹ Linh: Quảng Linh Linh đừng thẹn thùng mà, để người ta nhìn thêm vài lần nữa điiii.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com