Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 75

Từ ngày đó về sau, thái độ của Trần Mỹ Linh đối với Quảng Linh Linh thản nhiên hơn nhiều, biểu hiện ra ngoài hoàn toàn là sự tôn kính giữa em dâu với chị chồng, cũng không còn gần gũi lấy lòng Quảng Linh Linh như xưa. Nàng nghĩ rằng, nếu như Quảng Linh Linh có tình cảm đồng dạng giống như mình, thái độ như vậy tất nhiên sẽ làm nàng phản ứng lại. Còn như Quảng Linh Linh thật sự không có tình cảm vượt rào, vậy thái độ này là cách tốt nhất để Quảng Linh Linh không sinh lòng chán ghét mình nữa.

Đối với một Trần Mỹ Linh biểu hiện thản nhiên như vậy, trái lại trong nội tâm Quảng Linh Linh hoàn toàn không được tự nhiên. Vốn ban đầu nàng còn đang suy nghĩ mình nên làm gì nếu Trần Mỹ Linh vẫn kề cận mình như trước, thậm chí nàng còn tính toán cặn kẽ các loại chiến thuật đối sách như thế nào, thế nhưng bây giờ nhìn thấy Trần Mỹ Linh tự nhiên "biết điều" như vậy, chỉ cảm thấy mình suy nghĩ nhiều và đề cao bản thân mình quá mức rồi. Nhìn thái độ xa lánh muốn là làm được ngay của Trần Mỹ Linh, tự nhiên có cảm giác nửa năm qua nàng thân mật với mình chỉ là diễn sâu mà thôi, cho nên mới muốn ngừng là ngừng, muốn diễn là diễn như thế. Nghĩ vậy rồi trong lòng Quảng Linh Linh càng khó chịu hơn nhiều, cảm thấy Trần Mỹ Linh cũng không như mình nghĩ để ý đến cảm xúc của mình.

"Tỷ tỷ." Thậm chí đến lúc dùng bữa, Trần Mỹ Linh cũng dùng thái độ tôn trọng khách khí để gọi Quảng Linh Linh.

Đúng vậy, kể từ ngày đó Trần Mỹ Linh không còn gọi thẳng tên nàng nữa, điều này làm cho Quảng Linh Linh rất không vui. Lý do vì kiếp trước lúc Trần Mỹ Linh làm thiếp cũng từng gọi nàng như vậy, cho nên từ trước đến giờ nàng đều không thích Trần Mỹ Linh gọi mình là tỷ tỷ.

"Ừ, dùng bữa đi." Trần Mỹ Linh lãnh đạm, đương nhiên Quảng Linh Linh lại càng lãnh đạm hơn, ai bảo từ đầu nàng đã đóng vai một người phi thường khó chịu làm gì. Cả hai người cùng nhau lãnh đạm, rồi lại cùng nhau không vui, nhưng đã đi đến bước đường này thì cũng chỉ có thể như thế mà thôi.

Bữa cơm này cả hai ăn mười phần yên tĩnh, ngay cả Đình Nhi và Cẩm Nhi ở bên cạnh cũng cảm thấy tiểu thư nhà mình gần đây đều rất khác thường, trong lòng thầm nghĩ hai người chắc là đang cãi vã mâu thuẫn với nhau, làm cho bản thân các nàng cũng lo lắng theo.

Đã qua mấy ngày rồi, mình lãnh đạm, vậy mà Quảng Linh Linh lại càng lãnh đạm hơn. Phản ứng của Quảng Linh Linh cũng không giống như phản ứng mà Trần Mỹ Linh mong đợi, lâu dần khiến cho hy vọng của Trần Mỹ Linh giống như ngọn nến trong gió tuyết, càng ngày càng suy yếu. Hy vọng càng cao, thất vọng càng nhiều, lúc này đây trong tâm Trần Mỹ Linh dần nảy sinh oán trách đối với Quảng Linh Linh. Nàng cảm thấy Quảng Linh Linh là một nữ nhân quá mức lạnh lùng, dù đã dùng bao nhiêu hơi ấm cũng không cách nào tan chảy. Mặt khác lại nghĩ, thôi thì Quảng Linh Linh không sinh lòng chán ghét mình, xem như là may mắn đi. Đồng thời Trần Mỹ Linh cũng mười phần hối hận, lẽ ra khi xưa mình phải cẩn thận nhiều hơn, không nên để Quảng Linh Linh phát giác được tình cảm không giống bình thường của mình. Nếu là vậy, có lẽ mình vẫn có thể hèn hạ lợi dụng phần chậm hiểu của Quảng Linh Linh đối với phương diện tình cảm, vẫn còn có thể gần gũi với Quảng Linh Linh như xưa. Cứ xem như Quảng Linh Linh không thể tiếp nhận tình cảm của mình thì sao chứ, dù gì thế gian này cũng chỉ có ít người khác loại như mình cơ mà, càng nghĩ Trần Mỹ Linh càng hối hận không thôi. Nữ nhân đối với chuyện tình cảm vốn chính là càng nghĩ càng loạn, càng loạn lại càng nghĩ nhiều, cho nên dù cho thông minh như Trần Mỹ Linh, dưới tình huống này nàng cũng vô kế khả thi, bó tay chịu chết, cũng sẽ suy nghĩ lung tung, buồn bã ê chề.

Mấy đêm qua Trần Mỹ Linh đều ngủ không ngon giấc, đến tối nay lại càng trằn trọc giấc chẳng thành. Vì ngủ không được nên Trần Mỹ Linh quyết định ngồi dậy, khoác lên áo ngoài rồi rời khỏi phòng ngủ. Nàng nhớ đêm nay là mười lăm, cũng chính là đêm trăng tròn. Có lẽ lúc này ánh trăng đang vung vãi khắp nơi trên mặt đất, để nơi đây càng thêm vắng lặng tiêu điều, giống như tâm cảnh lúc này đây của mình vậy. Trần Mỹ Linh nghĩ rằng, con người nếu không có ham muốn có lẽ sẽ sống càng đơn giản càng thanh thản hơn, nhưng phàm là người, có ai lại không có ước ao không có dục vọng, mệt mỏi cũng là lẽ tất nhiên. Đạo lý này Trần Mỹ Linh hiểu rất rõ, nhưng làm sao cũng không bỏ xuống được ao ước trong lòng. Mỗi một người, dù ít hay nhiều thì đều sẽ có chút chấp niệm, mà chấp niệm của nàng lại chính là Quảng Linh Linh. Nghĩ đến Quảng Linh Linh, Trần Mỹ Linh không kìm được thở dài một hơi.

Quảng Linh Linh mấy đêm rồi cũng ngủ không ngon giấc, phía bên kia Trần Mỹ Linh vừa có động tĩnh thì Quảng Linh Linh ở bên này đã lập tức có thể phát giác ra ngay. Nàng phát hiện nửa đêm rồi Trần Mỹ Linh không ngủ lại chạy ra bên ngoài tiểu viện, theo bản năng khẽ nhíu mày. Nàng gần như đứng dậy ngay lập tức nhưng cũng không chạy theo ra khỏi phòng, mà chỉ khẽ đẩy cửa sổ phòng mình tạo thành một khe hở thật nhỏ, rồi từ đó nhìn xuyên ra phía ngoài. Chỉ thấy dáng vẻ gầy gầy như cây liễu trước gió của Trần Mỹ Linh đang đứng ở trong sân, cảm giác cô đơn hoang vắng đến lạ lùng, như thế gian này chỉ còn lại mỗi mình nàng cô độc, chẳng hiểu sao cảm giác đó khiến trong lòng Quảng Linh Linh có xúc động và rối loạn không thể miêu tả nỗi thành lời. Vị trí đứng của nàng vừa hay chỉ thấy dung mạo nghiêng nghiêng một bên của Trần Mỹ Linh, gương mặt xinh đẹp mà nàng nhìn đã hai đời sao vừa quen thuộc lại xa lạ đến thế, giống như đây mới là lần đầu tiên nàng được thấy vậy. Lòng nàng lúc này đột nhiên có những cảm xúc lăn tăn mà chính nàng cũng không thể nào lý giải.

Trần Mỹ Linh ở bên ngoài ngây người bao lâu thì Quảng Linh Linh xuyên qua cửa sổ cũng dõi theo nàng bấy lâu. Một lúc sau đó, rốt cuộc là Quảng Linh Linh vẫn không nhịn được đẩy cửa đi ra ngoài, đêm nay nhiệt độ thấp như thế, thể chất Trần Mỹ Linh lại sợ lạnh. Quảng Linh Linh sợ nếu cứ mặc nàng ngơ ngẩn bên ngoài lâu như vậy, Trần Mỹ Linh sẽ không chịu đựng nổi.

Kỳ thật Trần Mỹ Linh đã lạnh đến mức không còn cảm nhận được giá buốt nữa, toàn thân nàng rét cóng, đầu óc choáng váng, chỉ dựa vào chút ý chí còn sót lại mới làm cho bản thân không ngã xuống. Nghe được tiếng mở cửa phòng của Quảng Linh Linh, khóe môi Trần Mỹ Linh ẩn hiện lên một nụ cười thật nhẹ.

"Hơn nửa đêm rồi sao ngươi còn chưa ngủ, chạy ra ngoài đây hóng gió làm gì?" Trong giọng nói Quảng Linh Linh bất giác mang theo trách cứ.

Nhưng cho dù nàng trách cứ cũng không nghe thấy lời Trần Mỹ Linh đáp lại, đến lúc nàng vội vã bước đến trước mặt Trần Mỹ Linh, cơ thể Trần Mỹ Linh mới đột nhiên ngã xuống.

Trái tim Quảng Linh Linh xiết lại, nhanh chân bước về phía trước đỡ lấy Trần Mỹ Linh rồi một mực ôm nàng vào lòng.

Trần Mỹ Linh rốt cuộc cũng cảm giác được khí tức thật ấm áp và quen thuộc của Quảng Linh Linh. Có thể một lần nữa được nằm trong lòng Quảng Linh Linh, thật là tốt, không uổng công nàng đứng ngoài này lâu như vậy. Mãi đến khi cảm nhận được Quảng Linh Linh ôm lấy mình rồi, Trần Mỹ Linh mới chấp nhận buông lỏng ý chí, để cho mình bình yên hôn mê trong lòng Quảng Linh Linh. Cũng chỉ có cách này, nàng mới có thể đến gần Quảng Linh Linh một lần nữa, trộm lấy vài cái vuốt ve an ủi ngắn hạn.

Quảng Linh Linh cảm nhận được tay chân Trần Mỹ Linh lạnh lẽo chẳng khác gì khối băng nhưng cái trán lại nóng vô cùng, tâm nàng nhói lên một cái, nàng biết Trần Mỹ Linh nhất định bị nhiễm phong hàn rồi. Nàng vô cùng hối hận vừa nãy mình không ra ngoài sớm một chút, còn bỏ mặc Trần Mỹ Linh ở ngoài này chịu gió lạnh một mình. Nàng lập tức ôm Trần Mỹ Linh đưa vào phòng mình rồi đặt lên giường, giờ phút này ngoại trừ lo lắng sức khỏe của Trần Mỹ Linh, nàng căn bản chẳng còn để ý chuyện gì khác, bất chấp tất cả.

Hơn nửa đêm, nàng gọi Đình Nhi dậy, bảo Đình Nhi mau đi gọi đại phu đến xem Trần Mỹ Linh.

Chẳng mấy chốc đại phu đã đến, chẩn mạch cho Trần Mỹ Linh, quả nhiên là bị phong hàn, phát sốt.

Quảng Linh Linh lập tức phái người nấu thuốc, còn bản thân mình thì một tấc cũng không rời xa, trông giữ bên cạnh Trần Mỹ Linh. Lúc phát sốt, thỉnh thoảng Trần Mỹ Linh sẽ nói mớ, liên tục gọi tên nàng. Nếu nói Quảng Linh Linh lúc này không xúc động tất nhiên là chuyện không thể nào, nàng biết Trần Mỹ Linh không buông bỏ được nàng, lại còn tự mình giày vò mình như thế, làm cho nàng cảm thấy đau lòng. Cả đêm Trần Mỹ Linh đều sốt cao không lùi, Quảng Linh Linh cũng cực nhọc theo nàng, không thể nghỉ ngơi yên ổn nhất quyết canh giữ trước giường, chiếu cố cho Trần Mỹ Linh. Nỗi niềm khẩn trương và lo lắng của Quảng Linh Linh, ai cũng có thể thấy được.

Sáng hôm sau, Trần Mỹ Linh cuối cùng cũng hạ sốt, suy yếu tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Quảng Linh Linh vẫn bảo vệ ở bên cạnh mình. Tuy đêm qua nàng không có ý thức, nhưng trong mơ hồ vẫn cảm nhận được Quảng Linh Linh trông coi mình cả đêm.

"Linh.. Linh.." Trần Mỹ Linh cảm giác yết hầu giống như bị lửa thiêu đốt, vô cùng khó chịu, đầu cũng choáng váng nặng nề, khàn giọng gọi tên Quảng Linh Linh. Giờ khắc này chỉ có mình Quảng Linh Linh mới có thể làm cho nàng an tâm.

"Ngươi có chỗ nào không thoải mái không?" Quảng Linh Linh sờ đầu Trần Mỹ Linh, cảm thấy nhiệt đồ đã hạ xuống nhưng vẫn không yên lòng hỏi.

"Toàn thân...đều khó chịu... Ngươi có thể ôm ta một cái không?" Trần Mỹ Linh nghĩ nếu không dựa vào cơ hội này thì còn lâu lắm mới có cơ hội lần nữa. Cho nên Trần Mỹ Linh cứ mặc kệ để da mặt mình dày thêm, cất tiếng hỏi.

Quảng Linh Linh có hơi chút chần chừ, nàng cảm thấy không nên làm ra hành động này, nhưng lại không nỡ cự tuyệt Trần Mỹ Linh đang sinh bệnh.

"Nếu..không nguyện ý...thì thôi đi.." Trần Mỹ Linh thất vọng nhắm mắt lại, chỉ một yêu cầu nhỏ nhoi thôi mà cũng bị cự tuyệt, nàng không chịu đựng nổi, chỉ cảm thấy cả cơ thể càng thêm đau càng thêm khó chịu. Thì ra cho dù mình có hao tổn hết tâm tư đi nữa, cũng không cách nào đến gần Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh thấy biểu lộ thất vọng mất mát của Trần Mỹ Linh như thế, lại còn cả sắc mặt xanh xao tái nhợt kia, cuối cùng vẫn mềm lòng leo lên giường, ôm Trần Mỹ Linh vào lòng.

Trần Mỹ Linh cảm giác được Quảng Linh Linh ôm mình thì trong lòng thấy ấm áp hơn nhiều, nàng cảm thấy tất cả khó chịu của mình đều đáng giá vì cái ôm dịu dàng mà ấm áp này của Quảng Linh Linh. Mà dường như, giờ khắc này nàng cũng không còn khó chịu như trước nữa.

"Đã tỉnh lại thì nên uống thuốc thôi." Quảng Linh Linh ôm Trần Mỹ Linh, hiếm khi dịu dàng nói.

"Ừm." Trần Mỹ Linh nhẹ nhàng đáp lời, dù cho bây giờ Quảng Linh Linh bắt nàng uống thuốc độc, nàng cũng nguyện ý.

"Để ta cho ngươi uống." Quảng Linh Linh bảo Đình Nhi đem thuốc đã nấu xong từ lâu vào, sau đó chuẩn bị tự mình đút thuốc cho Trần Mỹ Linh.

Dựa vào lòng Quảng Linh Linh, Trần Mỹ Linh nhìn nước thuốc đen xì thì trong lòng phát rầu. Nhưng được Quảng Linh Linh đút cho mình, nàng vẫn không do dự hé miệng ra, chậm rãi uống xong bát thuốc khó nuốt cực kỳ.

"Uống thuốc xong rồi thì ngủ thêm chút đi." Đợi Trần Mỹ Linh uống thuốc xong, Quảng Linh Linh đưa chén lại cho Đình Nhi, nhẹ nhàng nói với Trần Mỹ Linh đang vô cùng yếu đuối.

"Linh Linh...vẫn sẽ luôn ở bên cạnh ta chứ?" Trần Mỹ Linh thận trọng hỏi.

"Ừ." Quảng Linh Linh gật đầu.

Trần Mỹ Linh thấy Quảng Linh Linh gật đầu đáp ứng, lúc này mới yên tâm ngủ thiếp đi lần nữa.

Quảng Linh Linh nhìn dung nhan Trần Mỹ Linh đang ngủ trong lòng mình, không khỏi nghĩ đến đêm qua. Nàng nhớ lại cảm giác lúc Trần Mỹ Linh ngã gục vào lòng mình, mình đã hoảng loạn, khẩn trương lo lắng đến thế nào. Nhớ đến phản ứng lúc đó, trong lòng Quảng Linh Linh liền thấy bối rối bất an. Nàng không thể nghĩ nhiều cũng không dám nghĩ nhiều, nàng sợ nàng sẽ phát hiện mình đối với Trần Mỹ Linh cũng có chút gì đó bất đồng giống như nàng ấy đối với mình vậy. Phải nhớ, Trần Mỹ Linh không chỉ là nữ tử giống như mình, mà còn là em dâu của mình nữa. Trần Mỹ Linh không bình thường thì cũng thôi đi, vì sao mình có thể giống như Trần Mỹ Linh không bình thường như vậy? Nàng đối xử với Trần Mỹ Linh tốt là một chuyện, nhưng cũng nhất định phải cho Trần Mỹ Linh hiểu rõ, giữa các nàng tuyệt đối là chuyện không thể nào. Hơn nữa những chiếu cố và quan tâm lúc này của mình dành cho nàng, tất cả đều vì mình xem nàng là người một nhà mà thôi. Nghĩ được vậy rồi Quảng Linh Linh cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Chỉ là ngay cả nàng cũng không phát hiện được, động tác nàng đang ôm Trần Mỹ Linh bất giác chặt hơn trước rất nhiều. Có đôi khi con người rất thích tự mình dối mình, giống như Quảng Linh Linh bây giờ vậy, hoàn toàn không nguyện ý dù chỉ một chút rằng mình cũng có tâm tư không giống như bình thường đối với Trần Mỹ Linh. Có thể nói nội tâm Quảng Linh Linh lúc này chẳng khác nào lúc quẳng hòn đá vào mặt nước hồ phẳng lặng, liên tục gợn sóng và sớm đã không còn bình tĩnh như xưa.

Nằm trong lòng Quảng Linh Linh, Trần Mỹ Linh ngủ đặc biệt yên bình. Trong mộng, nàng và Quảng Linh Linh quay trở về lúc còn thơ ấu. Lần đầu tiên gặp mặt, nàng đưa tay nắm lấy tay Quảng Linh Linh, mà Quảng Linh Linh cũng không hất tay nàng ra. Trong mộng đều là tiếng cười giòn tan của nàng và Quảng Linh Linh, các nàng thật vui vẻ chơi đùa bên nhau. Giấc mơ ấy chính là khát vọng sâu nhất trong lòng Trần Mỹ Linh, chỉ nguyện rằng mãi mãi được ở bên cạnh Quảng Linh Linh và không bao giờ bị Quảng Linh Linh cự tuyệt.

Lời tác giả:

Quảng Linh Linh: Biết rõ Trần Mỹ Linh dùng khổ nhục kế nhưng vẫn đau lòng như vậy, chiêu bài này thật đáng ghét!

Trần Mỹ Linh: Biết đau lòng là được rồi. Ta truy nữ nhân cũng khổ cực lắm, tưởng dễ lắm sao?

Quảng Linh Linh: Đừng cao hứng quá sớm.

Trần Mỹ Linh: Ngươi còn định giày vò ta thế nào nữa, sao ta có dự cảm chẳng lành.

Quảng Linh Linh: Không nói cho ngươi biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com