🎬 CHƯƠNG 5: Lửa Bén 1
🎬 CHƯƠNG 5: Lửa Bén 1
Chiều buông lơ lửng trên phim trường.
Không khí trường quay nặng như sương đọng. Ánh nắng cuối ngày len qua những khe cửa, vẽ thành những vệt vàng nhạt nhòa trên sàn. Không khí như trùng xuống, ai nấy đều rơi vào trạng thái nửa mệt nửa lười, chờ đợi set máy cuối cùng được dựng lên.
Ánh đèn vàng lạnh cũng kéo dài bóng người, in xuống nền gạch. Ekip lặng lẽ set máy, chỉnh góc, ai nấy đều khẽ khàng, như sợ làm nhiễu đi sự tập trung đang cuộn chặt trong không gian.
Ling ngồi trước gương, ánh sáng hắt lên nửa gương mặt mơ hồ. Chị lặng lẽ, không nói gì, cũng không cười. Đôi mắt như phủ một tầng khói mỏng, đọng lại giữa mi và hồn. Orm từ xa liếc thấy, tim bất giác siết lại. Nhưng em không dám bước tới. Không dám phá vỡ lớp yên lặng đang ôm lấy chị.
Hôm nay... là cảnh quay nặng nề nhất.
Là phân đoạn... họ tan vỡ.
Bối cảnh phải thực hiện vào ban đêm càng làm cho bầu không khi đượm buồn.
🎞️ Cảnh quay bắt đầu.
Cửa phòng bật mở, Fahlada bước vào. Earn ngẩng lên, ánh mắt ngỡ ngàng.
"Cô muốn gì? Cuối cùng cô muốn gì ở tôi hả Khun Earn Sanitthada?"
Giọng Fahlada sắc lạnh, như từng mảnh băng rơi vỡ. Earn bối rối đứng bật dậy, luống cuống: "Chị nói gì vậy... em không hiểu gì hết."
Fahlada siết tay lại, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến bật máu, nhưng vẻ ngoài vẫn bất động.
"Đừng giả vờ nữa. Cô vui lắm đúng không? Cô nghĩ tôi ngu ngốc đến mức cho cô đùa giỡn lúc nào cũng được sao?"
Earn bước tới một bước, đau đớn không biết nên giải thích từ đâu: "Em không chơi đùa gì cả... Người em yêu từ đầu đến cuối... chỉ có chị. Em chỉ muốn ở bên chị thôi. Em muốn... xây dựng gia đình với chị."
Một giây.
Hai giây.
Fahlada bật cười nhạt, tiếng cười không có chút hơi ấm.
"Gia đình?"
Chị lặp lại, rồi quay người, tiến tới chiếc bàn gỗ cạnh sofa. Trên đó có một bức tranh ghép hình ngôi nhà mơ ước bản thân đã tặng người con gái này khi họ còn bên nhau tại Ý, hai người mới ngồi cặm cụi xếp xong tối qua.
Chị cầm lên. Không do dự. Không run tay.
Và...trong khoảnh khắc tưởng như thời gian đông lại, chị ném nó xuống đất.
Tiếng tranh vỡ tan chua chát.
Mảnh ghép bắn tung tóe như máu bắn ra từ trái tim vừa bị bóp nát.
Earn hét lên:
"Chị làm gì thế?! Chị biết bức tranh này... đại diện cho cái gì cơ mà. Nó đại diện cho tình cảm của chúng ta đã được hàn gắn và quay lại như trước kia. Nó cũng là ước mơ của chúng ta kia mà."
Fahlada đứng đó, ánh mắt rực lên thứ đau đớn xen lẫn căm giận mà chị phải cắn nát lòng mới không bật khóc.
"Quay lại? Phải rồi. Cô muốn quay lại như xưa... Giả vờ làm người tốt sau đó lại quay lại tiếp tục đùa bỡn, lừa dối tôi lần nữa đúng không?"
Chị nghẹn lại, rồi gằn từng chữ:
"Nói đi. Bao nhiêu? Cô cần bao nhiêu? Tính cho hôm trước... và cả hôm nay?"
Cơn đau từ lời nói còn sắc hơn hàng ngàn "mảnh vỡ dưới chân". Earn như bị đâm một nhát trí mạng. Không chịu đựng được nữa, em tát Fahlada một cái, bàn tay run lên theo đà tuyệt vọng.
Đúng lúc ấy, P'Susei — là quản lý của Earn mở cửa bước vào, chứng kiến tất cả.
Không ai nói gì.
Fahlada đứng im, má đỏ ửng, mắt ngân ngấn nhưng cắn môi chịu đựng. Chị quay người, rời khỏi set quay, không nhìn lại.
Không ai thấy...
Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt chị, vỡ ra như thuỷ tinh nhỏ xíu, mất hút vào nền sàn.
🎥 "CUT!!"
Đạo diễn hô vang. Ekip nín thở thả lỏng.
Ai nấy thở phào, nhưng vẫn còn ám ảnh bởi cơn giông vừa tràn qua phim trường.
Orm đứng sững giữa mớ hỗn độn, môi cắn chặt, vai run lên từng hồi.
Ling lặng lẽ nép mình ngoài cửa.
Chị chưa rời đi.
Không hiểu vì sao chân lại không bước nổi.
Ánh mắt chị bám lấy bóng lưng Orm giờ đây đang bước vào cảnh tiếp theo:
Earn gào khóc như một đứa trẻ lạc mẹ.
Earn quỳ gục xuống giữa trường quay, nức nở vỡ òa: "P'Susei! Em chịu thua rồi... Em chấp nhận... từ bỏ chị ấy."
Tiếng khóc tê tâm phế liệt, nghẹn ngào như cứa vào tim người nghe.
Ling nắm chặt khung cửa.
Tim chị co thắt theo từng tiếng nấc.
Không biết đó là cảm xúc của Fahlada dành cho Earn, hay là Ling đang đau vì Orm. Chị chỉ biết... nước mắt mình đã trực trào nơi khóe mắt mà không dám rơi.
Ở giữa thế giới của ánh đèn sân khấu, máy quay, tiếng đạo diễn...
Có một thứ gì đó không thể diễn, không thể giả, không thể che giấu nữa.
Một tình cảm...
Đã vượt ra khỏi khuôn khổ của vai diễn.
Đã không thể quay đầu.
Một người đứng khóc giữa sân khấu.
Một người nép ngoài cửa, trái tim đập loạn nhịp.
Và một câu chuyện... đang từ từ rẽ sang con đường không còn lối về.
📍Lại qua một ngày quay kế tiếp. 🎞️
Hôm nay trường quay rộn ràng hơn thường lệ. Tiếng máy móc, tiếng cười nói, tiếng đạo diễn bàn bạc kịch bản... Tất cả quện lại thành một bản giao hưởng thân quen.
Orm khẽ dụi mắt, ngáp một cái nhẹ.
Gần một tuần nay, lịch học chen lịch quay kín mít, lại thêm bệnh mất ngủ từ nhỏ khiến em kiệt sức thấy rõ. Mí mắt nặng trĩu, Orm chỉ muốn ngã xuống bất cứ đâu.
Chờ set up máy, Orm cuộn tròn trên chiếc ghế nghỉ quen thuộc của mình — chiếc ghế mà em lúc nào cũng mang theo mỗi lần đi quay, giống như vật bất ly thân vậy. Trên người, Orm đắp cái mền nghiền mềm mại, bạc màu đôi chút nhưng thơm mùi quen thuộc, chìm dần vào giấc ngủ ngăn ngắn, lặng lẽ.
Cái đầu nhỏ khẽ nghiêng nghiêng, tựa lên thành ghế, thở đều từng nhịp nhỏ. Tóc mai rũ xuống, nhìn vừa thương vừa buồn cười. Ling đứng cách đó không xa, tay khoanh trước ngực, lặng lẽ nhìn dáng hình bé nhỏ ấy, khẽ cười. Chị cúi xuống, khẽ chạm nhẹ vào mép mền như muốn chắc chắn rằng em không bị lạnh.
Một ý nghĩ tinh quái bất chợt loé lên trong đầu.
Chị ngồi xổm trước mặt em, giọng dịu dàng ấm như nắng, nhưng trong đáy mắt lấp lánh một tia tinh nghịch rất khó nhận ra.
"Chụp mắt lại, ngủ đi em!"
Orm nheo mắt, lờ mờ tỉnh táo:
"Chị định làm gì đấy?"
Ling cười tủm tỉm:
"Không có mà. Em ngủ đi. Nhanh còn lấy sức quay."
Vẻ mặt chị dịu dàng đến mức Orm tạm thời tin tưởng, lẩm bẩm mấy câu rồi khẽ gục đầu xuống cánh tay, thở đều, chìm vào giấc ngủ ngắn hiếm hoi.
Nhưng...
Chị đâu có ngoan như lời đâu.
Một lát sau.
Ling tay ôm một đống dâu tây đỏ mọng, nhẹ nhàng, cẩn thận xếp từng quả từng quả lên mái tóc mềm của Orm như đang chơi trò chơi. Một quả, rồi hai quả, cuối cùng tạo nên một đống dâu xếp thành dạng như bánh kem nhiều tầng...
Ekip xung quanh nín thở cười khúc khích.
Ling nghiêm túc chỉ đạo:
"Nhẹ tay nha mọi người, để em bé ngủ tiếp, đừng làm em ấy tỉnh!"
Đám hậu cần quay phim lén set máy lại.
Ling thì thầm: "Chuẩn bị, hát nè, một... hai... ba..."
Cả ekip đồng thanh hát:
"Happy birthday to you~~
Happy birthday to you~~~"
Ling thì chỉ vào chính mình, nhí nhảnh:
"Happy birthday dear... Ling~~"
"Happy birthday to you~~"
Cả đám cười ồ lên.
Orm khẽ cựa mình, cau mày mơ màng, mắt còn lim dim. Khi mở mắt ra... điều đầu tiên em thấy chính là một rừng dâu tây trên người mình và Ling đang chống nạnh cười nắc nẻ.
Em mất nửa phút mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Mặt Orm đỏ bừng, bật dậy hét lên: "Chị!!"
Rồi... dỗi, quay lưng đi không thèm nhìn chị nữa.
Ling chạy theo dỗ:
"Đừng giận màaaa, đùa xíu thôi mà~~"
Nhưng Orm bặm môi, không chịu quay lại.
Một lúc sau. Khi ekip đang chuẩn bị máy quay, Ling rón rén ôm một bó hoa to tiến về phía Orm.
Bó hoa hồng đỏ rực, rực rỡ tươi tắn như nụ cười em khi hạnh phúc. Dù Ling bị dị ứng nhẹ với phấn hoa, mũi chị đã hơi đỏ lên, giọng khụt khịt... nhưng ánh mắt chị chỉ tràn ngập ấm áp.
Ling đứng trước mặt Orm, trước mặt tất cả ekip, trước mặt mẹ Koy cũng đang nghỉ ngơi gần đó. Chị cúi người, đưa bó hoa lên ngang tầm ngực, nghiêm túc:
"Xin lỗi N'Orm của chị."
Cả trường quay nổ tung "Awwwwwwwwww~~~"
Mẹ Koy thì vội lấy điện thoại quay lia lịa.
Orm bối rối, mặt đỏ tới mang tai, vừa ngại vừa vui, tay luống cuống nhận lấy bó hoa.
Chị diễn viên phụ — người đóng vai P'Susei gần đó còn hò hét:
"Moment đỉnh quá đi thôi! Tui ship mạnh tay rồi nhaaaaa!"
Ekip cười rộ cả góc.
Orm xấu hổ lấy bó hoa che mặt. Gương mặt nhỏ hơi đỏ lên, không rõ vì ngại, vì vui, hay vì còn dỗi lưng chừng.
Ling thì đứng khoanh tay cười, ánh mắt dịu dàng như ánh nắng ấm đầu xuân, chỉ dành riêng cho một người duy nhất.
Một trò đùa ngọt ngào.
Một lời xin lỗi vụng về nhưng chân thành.
Và một tình cảm... đang lớn dần, dịu dàng như nụ hoa nở trong lặng lẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com