Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55


Sau khi Quảng Linh Linh rời đi, Trần Mỹ Linh cảm thấy độ ấm trong phòng như giảm xuống mấy độ, có chút lạnh.

Tuyến thể ẩn ẩn nóng lên, vừa ngứa vừa đau.

Trần Mỹ Linh nhíu mày, muốn làm việc, nhưng hình như nàng không tập trung vào công việc được.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, làm Trần Mỹ Linh phân tâm nghe điện thoại.

"Tiểu Linh, năm nay đừng sắp xếp công việc nữa, tôi đến đón cô về nhà tôi, cô đừng có rời đi nhé." Giọng nói của Tần Nam Trăn từ đầu dây điện thoại truyền đến.

Trần Mỹ Linh không thích ăn tết, năm trước nàng đã sắp xếp rất nhiều công việc cho bản thân vào dịp này, đi công tác ở nước ngoài tránh né không khí tết ồn ào náo nhiệt.

Tần Nam Trăn cũng biết.

"Không cần đâu, tôi đã đặt vé máy bay rồi, lịch trình bên đó cũng đã sắp xếp xong."

"Tiểu Linh, cô đừng như vậy nữa, nghỉ ngơi một chút không được sao?" 

"Đã sắp xếp xong rồi, không thể thay đổi được. Cô và dì Tần ăn tết vui vẻ đi."

"Cô muốn đi đâu, tôi sẽ đi cùng cô!"

"Cô ở lại với dì Tần, đi với tôi làm gì? Đừng nói nhiều nữa, tôi còn có việc."

Trần Mỹ Linh không tiếp tục nói với Tần Nam Trăn, nhanh chóng cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Mỹ Linh nhớ tới đêm giao thừa mười mấy năm trước, nàng và mẹ nàng từ nhà cũ chuyển đi, thời tiết lạnh giá, phòng ở lạnh, bữa ăn cũng lạnh.

Tiếng khóc của mẹ nàng hòa lẫn với âm thanh pháo nổ kéo dài rất lâu.

Khi còn nhỏ, Trần Mỹ Linh đã nhịn đói một thời gian dài, ăn đồ ăn lạnh, đồ ăn bỏ đi, đắp chăn ướt đi ngủ, sau đó sốt cao không hạ phải nằm bệnh vài ngày.

Tất cả đều tuyệt vọng, như rơi vào hầm băng.

Đối với Trần Mỹ Linh, tết không phải là ngày vui, mà là những ký ức u ám.

Náo nhiệt vui vẻ đều thuộc về người khác.

Khi trở lại nhà cũ lần nữa, Trần Mỹ Linh đã trưởng thành. Mọi thứ nàng có bây giờ đều là do chính mình đạt được, không còn là cô bé từng bị "vứt bỏ" đầy tuyệt vọng.

Chỉ là Trần gia là gia tộc lớn, đặc biệt là khi tết đến sẽ có người rất nhiều.

Trần Mỹ Linh chỉ về nhà vào dịp tết một lần, rồi từ đó không quay lại nữa.

Bầu không khí ở đó khiến người cảm thấy ngột ngạt.

Cảm giác như ai cũng đeo mặt nạ.

Đó là nơi xã giao, chứ không phải là gia đình.

Mẹ nàng bận rộn với việc xã giao, bận lấy lòng ba nàng, bận ghen tuông giận dữ, làm nàng không có cách chia sẻ cảm xúc.

Những người thân trực hệ như cha mẹ, ông nội cũng không thể làm nàng sinh ra cảm giác ấm áp.

Đặc biệt là năm nay.

Nàng đã cải cách Trần thị, loại bỏ những tệ nạn kéo dài trong công ty, đuổi đi không ít người trong gia tộc. Đồng thời, nàng cũng lấy đi không ít tài sản đặt dưới tên mình.

Mặc dù hiện tại nàng có quyền quyết định tuyệt đối ở Trần thị, nhưng ở Trần gia, nơi có mối quan hệ huyết thống, nàng thực sự không được chào đón.

So với việc trở về với môi trường náo nhiệt nhưng giả dối, nàng thà tìm một ít chuyện để làm.

Năm ngoái nàng cũng làm như vậy.

Công việc là một phần quan trọng trong sinh hoạt của nàng, là nơi mang lại cho nàng cảm giác thành tựu và thỏa mãn.

Chỉ là, nhiệt tình kỳ bất ngờ tới, ngay lúc Quảng Linh Linh rời đi.

Trần Mỹ Linh cảm thấy như có một bàn tay kéo nàng về phía vực sâu lạnh lẽo.

Chờ đợi nàng ở phía trước chỉ có sự khó chịu và cảm giác không thoải mái.

Trần Mỹ Linh co quắp trên sô pha.

Có lẽ nàng nên điều chỉnh lại kế hoạch sớm hơn một chút, đi nước ngoài bắt đầu công việc.

Không nên chìm xuống như vậy, vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm. 

Trong đầu Trần Mỹ Linh xây dựng tâm lý, nhưng lại không có cách ngăn cản thân thể run rẩy vì nhớ Quảng Linh Linh, nhớ tin hương vị tin tức tố của Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh ra khỏi thang máy, chạy đến trước cửa phòng Trần Mỹ Linh ấn chuông cửa nhưng không có ai trả lời, cô liền sử dụng mật khẩu để mở cửa.

Cửa vừa mở, Quảng Linh Linh đã ngửi thấy tin tức tố hương hoa hồng và cam quýt quyện lại với nhau.

Hương vị tin tức tố nồng đậm mang theo nhiệt tình kỳ, tràn vào chóp mũi Quảng Linh Linh, rất nhanh làm răng đánh dấu của cô phát run.

Quảng Linh Linh bước nhanh vài bước, thấy được thân ảnh cuộn tròn trên sô pha trong phòng khách.

Đầu chôn ở hai tay, thân thể co thành một đoàn, khó chịu rên nhẹ một tiếng.

Tâm Quảng Linh Linh thắt lại.

Thoạt nhìn Trần Mỹ Linh lãnh đạm, có vẻ không sao cả, nhưng sau khi cô đi rồi nàng lại đáng thương như vậy.

Vừa rồi tỏ vẻ không sao cả chỉ là cố gắng thôi.

Quảng Linh Linh đi tới trước sô pha bế Trần Mỹ Linh lên.

"Chị ơi." Khi Quảng Linh Linh cất tiếng gọi, Trần Mỹ Linh tưởng mình đang nằm mơ.

Trần Mỹ Linh ngẩng đầu gạt sợi tóc che trước mắt ra nhìn thấy Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh mắt đỏ hoe, nhìn Trần Mỹ Linh, cảm giác muốn khóc nhưng lại không thể khóc.

Trần Mỹ Linh muốn hỏi nhưng chưa kịp nói ra lời, thì Quảng Linh Linh đã cúi đầu, chôn mặt vào cổ Trần Mỹ Linh liếm vào tuyến cổ của nàng.

Trần Mỹ Linh ngửa cổ lên, không nói lên lời.

Cảm giác như cơ thể sắp rơi vào hầm băng, nhưng lại được người kéo lên kịp thời.

Tuyến thể nóng rát của Trần Mỹ Linh rất nhanh được Quảng Linh Linh trấn an xoa dịu. Nàng cảm nhận được hương vị tin tức tố của Quảng Linh Linh, cảm giác khó chịu vừa rồi bị ép xuống, thân thể lười biếng dựa vào lồng ngực Quảng Linh Linh.

Từ nãy đến bây giờ, cảm giác giống như từ hầm băng tới mùa xuân ấm áp.

"Em sao lại quay về rồi? Sẽ trễ chuyến bay." Trần Mỹ Linh lấy lại tinh thần, ánh mắt rõ ràng nhìn Quảng Linh Linh.

"Chị đến nhiệt tình kỳ sao lại không nói với em? Một mình ở nhà rất khó chịu... Chị cùng em về nhà được không?" Quảng Linh Linh ôm Trần Mỹ Linh đặt trên đùi mình, nhẹ nhàng nói với nàng.

Trong nháy mắt Trần Mỹ Linh có dao động, nhưng lập tức lắc đầu.

Nàng không cần đến nhà người ta làm hỏng không khí năm mới của nhà người ta.

Đặc biệt là với mối quan hệ với Quảng Linh Linh, còn chưa tới lúc về nhà cô ăn tết, gặp người lớn trong nhà.

"Không cần đâu. Em về nhà của em đi, đừng lo lắng về tôi. Tôi ổn."

"Chị, bá mẫu có mở một khu nghỉ dưỡng gọi là Nông Gia Nhạc, đến tết cũng có không ít người ở đó, xung quanh còn có sân trượt tuyết và suối nước nóng. Chị có thể coi như là đi nghỉ phép được không? Chị về cùng em đi, em sẽ nấu cơm mang đến cho chị, khi nào muốn em đánh dấu chỉ cần nhắn tin là em sẽ đến ngay. Mùa đông ở đó rất lạnh, ra ngoài cần mặc thật dày, sẽ không ai phát hiện. Chị về với em được không?" Quảng Linh Linh thấp giọng, ngữ khí như khẩn cầu, lại như làm nũng.

Bị ngữ khí nhẹ nhàng của Quảng Linh Linh nói ở bên tai, Trần Mỹ Linh vốn đã có chút do dự, lại thêm việc Quảng Linh Linh giúp nàng xua tan lo lắng, Trần Mỹ Linh bị Quảng Linh Linh làm dộng tâm.

Có thể kêu Quảng Linh Linh đến bên cạnh bất cứ lúc nào, có thể ăn cơm Quảng Linh Linh nấu, còn có thể đánh dấu tạm thời.

"Sẽ có tuyết sao? Có ấm áp không? Có yên tĩnh không?" Trần Mỹ Linh do dự hỏi Quảng Linh Linh.

"Chắc chắn sẽ có tuyết, cũng sẽ ấm áp, ở trong phòng chỉ cần mặc áo ngắn tay cũng được. Phòng rất riêng tư, cách âm cũng rất tốt. Mỗi năm khách thường đặt trước một hai tháng, nhưng em biết bá mẫu luôn để lại một hai phòng dự phòng, em đặt cho chị một phòng. Chị, em sẽ lập tức đặt vé máy bay cho chị ngay!" Quảng Linh Linh thấy Trần Mỹ Linh có hứng thú liền nói.

Trần Mỹ Linh không nói gì, Quảng Linh Linh hiểu rằng Trần Mỹ Linh đã đồng ý, liền lập tức lấy điện thoại ra đặt vé máy bay cho nàng.

Hôm nay, số chuyến bay về nhà không nhiều, chuyến bay của Quảng Linh Linh lại là chuyến phù hợp nhất về thời gian.

Vì vé không còn nhiều, Quảng Linh Linh nhanh chóng đặt vé ngay, sợ có chuyện gì xảy ra.

Sau khi đặt xong vé máy bay, như sợ Trần Mỹ Linh đổi ý, Quảng Linh Linh lập tức giúp nàng đổi quần áo rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Quảng Linh Linh đã làm không ít thức ăn cho Trần Mỹ Linh, bây giờ Trần Mỹ Linh phải đi, cũng không thể lãng phí, Quảng Linh Linh liền bỏ vào hộp giữ ấm mang theo.

Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Linh Linh bận rộn, nàng không thể giúp được cái gì, nên nàng suy nghĩ một chút rồi đi vào phòng ngủ, mở két sắt ra xem, tìm vài món trang sức, đóng gói cẩn thận đặt vào trong túi, sau đó đi ra ban công ngắm hoa lan.

Tư thế của hoa lan rất tao nhã, nụ hoa đã to hơn rất nhiều. Khi lại gần, có thể cảm nhận được mùi hương giống với tin tức tố của Quảng Linh Linh. Có vẻ như hoa sẽ sớm nở.

Trần Mỹ Linh nhìn vào ghi chú chăm sóc, thời gian qua vẫn là nàng chăm sóc. Bây giờ các nàng phải đi vài ngày, có chút luyến tiếc.

Tuy nhiên, nếu mang theo không cẩn thận làm hỏng, hoặc trời quá lạnh thì phải làm sao?

Trần Mỹ Linh viết những điều cần chú ý lên ghi chú rồi dán ở một bên, để dì dọn dẹp định kỳ hỗ trợ chăm sóc.

"Chị ơi, khi xuống máy bay sẽ hơi lạnh, cần mua thêm ít quần áo. Chúng ta đến cửa hàng mua đi. Bây giờ liền xuất phát." Khi Trần Mỹ Linh đến phòng khách thì Quảng Linh Linh đã chuẩn bị xong.

Quảng Linh Linh phát hiện hầu hết quần áo của Trần Mỹ Linh đều rất mỏng, ở Cảng Thành thì như vậy vẫn ổn. Nhưng về quê của cô thì không thể được.

Cho nên Quảng Linh Linh nhanh chóng tìm một cửa hàng thật gần, mua một ít quần áo để thay khi xuống máy bay.

"Được." Trần Mỹ Linh giống như bị Quảng Linh Linh cảm nhiễm.

Quảng Linh Linh rất tích cực chuẩn bị, Trần Mỹ Linh giống như bị Quảng Linh Linh dắt đi, cùng nhau tiến về phía trước.

Trần Mỹ Linh thực sự không muốn đến nhà người khác ăn tết, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ về nhà cùng Quảng Linh Linh.

Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, có vẻ cũng không tệ lắm.

Nàng chỉ là đi du lịch, ở tại "khách sạn", Quảng Linh Linh có thể đến bất cứ lúc nào, cũng có thể về nhà bất kỳ khi nào. Nàng cũng có thể làm việc hoặc nghỉ ngơi.

Trần Mỹ Linh tuỳ ý Quảng Linh Linh, theo cô xuống lầu, cùng nhau đi đến cửa hàng mua quần áo. Sau khi mua xong, vội vã chạy đến sân bay.

Chú Triệu đã làm việc với Trần Mỹ Linh nhiều năm, không nghĩ tới năm nay Trần Mỹ Linh lại khác, trong lòng có chút giật mình, nhưng ngẫm lại thì cũng hợp lý.

Sau khi ở bên cạnh tiểu Alpha này, tâm trạng và sức khỏe của Trần Mỹ Linh giống như tốt lên rất nhiều.

Chú Triệu đưa hai người đến sân bay.

Trên đường, Quảng Linh Linh gọi điện thoại cho người nhà.

Trong điện thoại, có rất nhiều tiếng ồn, Trần Mỹ Linh không cần đoán cũng biết đầu bên kia là cả gia đình của Quảng Linh Linh đang chờ cô.

"Đã biết, con sẽ cẩn thận. Mọi người không cần lo lắng, con tự về được. Bá mẫu, phòng của Nông Gia Nhạc có thể để cho con một phòng không? Có bạn con muốn đến chơi." Quảng Linh Linh nói một lúc, rồi đề cập đến chuyện phòng ốc.

"Bạn của con đến thì tự nhiên sẽ có, bá mẫu để cho con một phòng." Bá mẫu sảng khoái nhận lời.

Quảng Linh Linh nhẹ nhàng thở ra.

Hiện tại vấn đề về phòng đã giải quyết xong, chỉ còn lại việc trở về sớm một chút.

Chỉ hy vọng bá mẫu và mọi người đừng tò mò quá, đi tìm Trần Mỹ Linh, làm nàng sợ bỏ chạy.

"Phòng đã được sắp xếp xong. Chị yên tâm." Quảng Linh Linh cúp điện thoại rồi ra hiệu ok với Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh cảm giác được Quảng Linh Linh rất vui vẻ, bởi vì sắp về nhà sao?

Xe rất mau đã đến sân bay.

Trần Mỹ Linh là người dại diện của Trần thị Châu Báu, lại vừa mới trải qua sự kiện cuối năm thường xuyên lên hot search, người biết nàng cũng không ít.

Cho nên khi xuống xe, nàng đeo khẩu trang còn đội mũ che khuất trán và mắt, ngay cả khi là fan trung thành của Trần Mỹ Linh, cũng chưa chắc nhận ra được.

Trước đây, Trần Mỹ Linh luôn có trợ lý đi cùng mỗi khi ra ngoài, những việc như đăng ký vé máy bay đã lâu rồi nàng chưa có làm, có chút bối rối.

May mắn là Quảng Linh Linh khá quen thuộc.

Trần Mỹ Linh chỉ cần bỏ tay vào túi đi theo Quảng Linh Linh là được.

Sau khi lên máy bay, Trần Mỹ Linh phát hiện chuyến bay này khác với những chuyến bay nàng thường đi.

Khoang hạng nhất và khoang phổ thông khác nhau.

Không khí hơi ngột ngạt, rất nhiều người, mùi tin tức tố hỗn tạp tràn ngập xung quanh.

Quảng Linh Linh để Trần Mỹ Linh ngồi vào chỗ gần cửa sổ, chuẩn bị bịt mắt và gối cổ cho nàng, rót nước vào bình giữ nhiệt, còn lấy ra một hộp bánh ngọt mà cô đã chuẩn bị.

Trần Mỹ Linh chỉ cần dựa vào ghế, yên tĩnh vượt qua khoảng thời gian này là được.

"Chị, nếu mệt thì có thể ngủ một lát." Quảng Linh Linh nghiêng đầu, thì thầm bên tai Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh mới vừa bị Quảng Linh Linh đánh dấu tạm thời không lâu, nhưng vì xung quanh có quá nhiều người hơn nữa mùi tin tức tố hỗn tạp, nàng ngồi một lúc liền cảm thấy không thoải mái, nhất là ở tuyến thể nhạy cảm.

Vào lúc này, Trần Mỹ Linh không có khả năng làm Quảng Linh Linh phóng tin tức tố.

Trần Mỹ Linh nhìn môi Quảng Linh Linh, nhớ đến việc hôn môi cũng có tác dụng như đánh dấu tạm thời, nàng duỗi tay kéo Quảng Linh Linh, cầm tạp chí trên ghế che lại, hôn lên môi Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh mắt trợn lên, hô hấp dừng lại, gò má nhanh chóng ửng hồng.

Trần Mỹ Linh ở chỗ nhiều người như vậy hôn cô!

Nụ hôn rất ngắn, Trần Mỹ Linh rất mau đã buông ra.

"Có chút không thoải mái." Trần Mỹ Linh dựa vào ghế nói ra sự thật.

"..." Quảng Linh Linh liếm môi, nhưng không thể hôn lại vì đang ở nơi đông người.

Trần Mỹ Linh uống nước ấm từ bình giữ ấm, ăn thêm mấy miếng bánh ngọt, nụ hôn vừa rồi dường như chỉ có tác dụng trong chốc lát liền hết.

Trần Mỹ Linh kéo Quảng Linh Linh, ý bảo cô nghiêng qua.

Quảng Linh Linh nhìn trái nhìn phải, học Trần Mỹ Linh dùng tạp chí che chắn, nhanh chóng nghiêng qua hôn Trần Mỹ Linh.

Mới hai giây, khi tiếng của tiếp viên hàng không vang lên, Quảng Linh Linh lập tức rời đi.

Trần Mỹ Linh nhìn mặt Quảng Linh Linh đỏ như tôm luộc, dáng vẻ ngại ngùng, tâm trạng nàng bỗng nhiên trở nên tốt hơn.

Bay hơn ba giờ, hôn nhau bảy, tám lần.

Hành khách vô tình nhìn thấy cũng líu lưỡi, nơi nào sẽ có đôi tình nhân trẻ đáng yêu như vậy!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com