Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Sống lại đời này


[Bản tin nhanh của Bắc thị]: 3h10 chiều ngày 20 tháng 7, một đoạn đường được cho là nguy hiểm trên quốc lộ 101 đột ngột bị sạt lở, sau trận sạt lở đó xe cộ đều bị chôn vùi dưới cát đá. Quân đội giải phóng nhân dân hiện đang cố gắng làm công tác cứu hộ, hiện tại chưa rõ nhân số thương vong.

........

Quốc lộ 101 là nơi bắt buộc phải đi qua nếu muốn tới nghĩa trang nằm ở phía Tây ngoại ô Bắc thị.

Ngày 20 tháng 7 là một ngày khiến người ta khó quên, đây là ngày mà Orm Kornnaphat cùng người kia ly hôn.

Cô đặc biệt mang một chiếc váy xinh đẹp, nhờ lớp trang điểm mà những vết sẹo đã không còn thấy rõ nữa nhưng vẫn xấu xí như cũ, cô tận lực để cho mình biểu hiện ra vẻ thong dong, đem đơn ly hôn đưa tới trước mặt LingLing Kwong.

So với trang phục lộng lẫy của cô, thì LingLing Kwong lại vô cùng đơn giản, nhìn qua còn rất tiều tụy, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia che giấu cảm xúc khiến cô không biết chị đang nghĩ gì, cầm lấy tờ đơn kia, nhiều lần hỏi cô: "Em đã nghĩ kỹ chưa?"

Cái nhìn kia thật làm cho lòng người vỡ vụn từng mảnh.

Orm Kornnaphat bối rối mà nghĩ thầm: "Có phải người luyến tiếc em không?"

Nhưng giây kế tiếp cô liền tỉnh lại, cười nhạo bản thân thật không có tiền đồ. Người phụ nữ này đối với cô chỉ có hổ thẹn cùng trách nhiệm, không có tình yêu.

Cô kiềm chế ngăn không cho bản thân mình nghẹn ngào, ngẩng đầu lên kiên định mà nói: "Nghĩ kỹ rồi."

"...Như em mong muốn."

Mười năm trước, các cô ký tên mình vào giấy kết hôn, từ nay về sau kết làm liền cành. [1]

[1]: *kết vi liên lý*: cành cây của những cây khác nhau giao nhau, người xưa cho rằng đây là điềm lành.

Mười năm sau các cô cuối cùng vẫn buông tay.

Orm Kornnaphat cho rằng bản thân đã chết tâm, nhưng lúc rời khỏi căn nhà các cô đã chung sống hơn mười năm kia, cô vẫn đau lòng tới mức không thở nổi.

Không thể quyến luyến, không thể quay đầu.

Cô chật vật vọt vào trong xe, đạp chân ga muốn mau chóng rời khỏi nơi thương tâm kia.

Cô không có bằng hữu, muốn tìm người phát tiết cũng không có. Chỉ có thể hốt hoảng lái xe, bên ngoài mưa to nhưng cô vẫn không giảm tốc độ.

Bất tri bất giác đã lái tới ngoại ô phía Tây, cô đột nhiên muốn đi thăm mẹ, muốn nói lời sám hối với mẹ: "Mẹ, con sai rồi, con hối hận rồi."

Nhưng lại không thể.

Sạt lở đất, cả người lẫn xe đều bị chôn vùi trong đất đá.

Orm Kornnaphat – tốt nghiệp loại ưu hệ biểu diễn của Bắc Viện, thiếu phụ vừa mới ly hôn, 31 tuổi liền chết oan uổng trong sát lở. Tuổi trẻ mất sớm, ô hô ai tai. (tự nhiên làm tới đoạn này lại buồn cười, thương chị)

Lạnh quá.

Sinh tiền Orm Kornnaphat vốn sợ lạnh, không ngờ tới khi thành quỷ vẫn sợ lạnh. Hồn phách cô trên không trung bay qua lượn lại. muốn tìm đến một nơi ấm áp.

Địa phương đông người vẫn luôn ấm áp hơn, nghĩ vậy, cô liền chen vào dòng người.

Nơi đây rất ồn ào, bóng người lay động, khiến cô không thể nhìn rõ gương mặt của những người này.

Đột nhiên một luồng sáng chiếu tới nơi này.

Cô sắp hồn phi phách tán sao??? Trong nháy mắt đó, Orm Kornnaphat chỉ được như vậy.

Trên thực tế cô chỉ ngất đi thôi.

Dường như đang trong một giấc mơ.

Quỷ hồn cũng nằm mơ sao? Lần đầu làm quỷ, Orm Kornnaphat còn rất bỡ ngỡ, cô chỉ cảm thấy giấc mộng này thật quá. Không chỉ chân thật, còn rất hương diễm và sinh động.

Nhân vật chính trong mơ chính là cô cùng vợ cũ....

Các cô nằm trên một cái giường lớn....

Bên ngoài mưa sa gió giật, trong phòng lại phiên vân phúc vũ [2], một chuyện tới lại tới một chuyện.

[2] Phiên vân phúc vũ: là dạng rút gọn của "Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ" (翻手为云、覆手为雨). Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần.

Orm Kornnaphat tự phỉ nhổ bản thân, nghĩ thầm: Chẳng lẽ bởi vì mình quá đói sao?

Cô quả thực rất lâu không làm chuyện ấy, cô cũng có nhu cầu bình thường như bao người, nhưng cho dù vậy cũng quá hoang đường!!! Chỉ nghe nói quỷ đói, quỷ già, quỷ bệnh chứ chưa từng nghe quỷ sắc nha. Coi như là sắc, cớ gì lại tìm sắc trên người LingLing Kwong!!!

Orm Kornnaphat rất muốn đấm cho bản thân không biết xấu hổ đang nằm trên giường kia một đấm cho tỉnh, cảnh cáo cô: "Hai người đã ly hôn rồi!!!" nhưng là một tiểu quỷ, cô cái gì cũng không làm được.

Cô thậm chí không có biện pháp kiểm tra xem đây có phải là một giấc mơ không. Cảm xúc sinh động, phản ứng sinh lý cũng chân thật đến đáng sợ.

Vừa đau lại vừa thoải mái, cô dường như muốn ngất đi.

"Tiểu Orm? Orm Kornnaphat! Em có nghe thấy không? Em rốt cuộc muốn ngâm nước đến bao giờ?"

Ầm ĩ chết đi được, không thể để cô an tĩnh ngủ một giấc được sao? Trong mơ màng, Orm Kornnaphat cảm thấy không vui liền nhíu mày.

"Rầm rầm rầm ----" Âm thanh phá cửa càng lúc càng lớn.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu.

"Ầmm!" Một tiếng vang thật lớn, giống như là vật gì bị bể nát.

Một bóng người thất kinh vọt vào, thấy người trong bồn tắm vẫn còn đó, thân hình liền run rẩy, nhanh chóng ngồi xuống đưa tay vỗ gò má người trong bồn: "Orm Kornnaphat, em tỉnh lại cho tôi!"

Orm Kornnaphat loáng thoáng ngửi được mùi máu tươi, sau đó liền tỉnh lại. Liền thấy khuôn mặt quen thuộc bị phóng đại ngay trước mắt, trong lòng thầm mắng một tiếng, lẩm bẩm: "Làm sao vẫn còn mơ." Liền nhắm mắt lại.

"Rào rào—"

Có người ôm lấy cô ra khỏi dòng nước đã sớm nguội lạnh, Orm Kornnaphat bị ép phải mở mắt lần nữa, cùng người nọ bốn mắt nhìn nhau liền giật mình.

"LingLing Kwong?"

Ngón tay LingLing Kwong dùng sức bóp eo cô, hai mắt đỏ bừng, lớn tiếng nói: "Tôi gọi em nhiều như vậy vì sao không trả lời?"

Bọt nước nhỏ giọt rơi vào mắt, vừa chát vừa khó chịu, lông mi Orm Kornnaphat khẽ run, mơ màng nói: "Gọi làm gì? Tôi không nghe thấy."

"Em!" LingLing Kwong chán nản khẽ cắn môi, nói liên thanh: "Tắm thì tắm, tại sao lại khóa cửa? Tôi gọi em mở quạt thông gió vì sao lại không mở? Em có biết mùa đông tắm mà không thoáng khí nguy hiểm lắm không?"

Orm Kornnaphat nghĩ: "Không phải chỉ mới tháng 7 sao?"

Áo choàng tắm dày cộm gần như bị người này ngang ngược khoác lên người cô, Orm Kornnaphat thu hồi tâm trạng, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thân thể đột nhiên bị nhẹ bẫng, cô bị người ta bế lên.

"Làm cái gì? Thả tôi xuống!"

Thể trọng LingLing Kwong không chênh lệch với cô lắm, ôm cô vốn đã khó khăn, cô còn đá vào cẳng chân người ta, lảo đảo một cái khiến hai người suýt ngã sõng soài.

Orm Kornnaphat không dám động, thở hổn hển nói lần nữa: "Thả tôi xuống!"

LingLing Kwong nhìn cô thật sâu, nhếch cằm về mớ thủy tinh vỡ vụn đầy sàn, kiềm nén sự giận giữ, nói: "Em muốn đi bằng chân trần thật sao?"

Nhìn theo ánh mắt của chị, Orm Kornnaphat liền thấy trên nền nhà toàn mảnh vỡ thủy tinh, còn có cửa kính kia bị lủng một lỗ lớn.

LingLing Kwong không cho cô cơ hội phản bác, dùng mũi giày đẩy mảnh thủy tinh ra, ôm người khỏi phòng tắm.

Thẳng đến khi được người đặt lên giường lớn, Orm Kornnaphat vẫn còn ngơ ngác.

"Tôi giúp em mang quần áo, tránh bị cảm lạnh." LingLing Kwong muốn cởi áo tắm trên người cô ra.

"Chát---"

Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên khiến cả hai đồng thời sửng sốt.

Trời đất chứng giám, đây tuyệt đối là phản ứng của bản năng... Orm Kornnaphat mắt thường cũng nhìn thấy trên gương mặt trắng ngần của LingLing Kwong hiện lên vết năm ngón tay, cô trừng mắt, nhìn bàn tay được thực thể hóa của mình, lại nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt này, không thể tưởng tượng được, thì thào: "Sao lại như vậy?"

Cô không phải đã chết rồi sao? Tại sao lại có thực thể? Tại sao lại có cảm giác?

Vô cớ bị ăn một bạt tai, cho dù là ai thì trong lòng cũng không thoải mái nổi, LingLing Kwong sầm mặt lại, lùi về sau nói: "Tôi đi lấy đồ cho em." Nói xong liền đi vào phòng chứa quần áo.

Orm Kornnaphat tranh thủ trong lúc chị xoay người liền cởi áo tắm ra, nhìn thấy thân thể không chút tì vết bên trong áo choàng, đại não đông cứng như bị ai gõ mạnh vào.

Orm Kornnaphat trượt xuống giường, chạy đến trước gương xem toàn thân. Cô rốt cuộc thấy rõ gương mặt mình, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất.

Trận hỏa hoạn mười năm trước khiến cô bị hủy dung, nhưng người trong gương rõ ràng vẫn là mình khi chưa gặp trận hỏa hoạn đó!

Lúc này, Orm Kornnaphat mới nghĩ tới tình huống vốn cho là hoang đường.

Nơi này là nhà LingLing Kwong của mười năm trước. Cô biết rõ vậy là bởi vì hôm nay các cô đã xảy ra ít chuyện không thể miêu tả được.

Cô đã trùng sinh.

Thì ra mọi thứ vừa rồi không phải là mơ.

Đêm qua quần áo của Orm Kornnaphat bị rượu vang vấy bẩn, LingLing Kwong chỉ có thể lấy đồ của mình cho cô thay. Chị khó khăn lắm mới tìm được trong căn phòng toàn đồ trắng đen này một chiếc áo len màu hồng, mới vừa ra khỏi phòng thay đồ liền thấy Orm Kornnaphat ăn mặc nhếch nhác chạy về phía cửa như nai con vội vàng trốn khỏi thợ săn.

Chị liền nắm lấy bả vai cô; "Em đi đâu vậy?"

Bị tóm lại, Orm Kornnaphat kinh sợ mà thốt lên, bản năng muốn đẩy ra, LingLing Kwong lại đẩy cô về phía tường, còn cố ý dùng cơ thể chặn cô lại.

"Làm gì đấy?" Orm Kornnaphat không thể cử động, hô hấp trở nên dồn dập.

"Em vẫn chưa trả lời tôi."

"..." Sau khi tiếp thu được việc mình đã sống lại, Orm Kornnaphat cuối cùng cũng hiểu rõ tình cảnh của mình. Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì các cô đều hiểu rõ trong lòng, cô đương nhiên biết cái loại ngủ xong rồi chạy rất đáng trách. Nhưng bây giờ lòng cô rối như tơ vò, cô không biết phải đối mặt với LingLing Kwong ra sao khi vừa mới sống lại.

Thấy cô không lên tiếng, LingLing Kwong càng phiền não, một tay che ngực cô, như ám chỉ cái gì, nói: "Như này đã muốn đi sao?"

"..." Không lẽ còn muốn ở lại đắp chăn tâm sự, nhận xét cảm tưởng sau khi làm tình???

Orm Kornnaphat chỉ dám oán thầm. Bộ dạng LingLing Kwong bây giờ rất dọa người, cô không quen lắm nên cảm thấy hơi sợ hãi.

Orm Kornnaphat không nghĩ tới hành động lâm trận bỏ chạy của mình sẽ khiến cho người phụ nữ tâm sâu tựa biển này thay đổi sắc mặt, chứng kiến LingLing Kwong rõ ràng rất tức giận lại cố gắng ra vẻ nhẫn nại, cô đột nhiên nảy sinh ác thú.

Cô không chút hoang mang mở túi xách ra, từ bên trong lấy ra một sấp tiền mặt, kín đáo đưa cho LingLing Kwong, châm chọc nói: "Xin lỗi vì đã quên phí phục vụ của cô."

Nếu tất cả không phải là mơ, thì cảm giác lúc đó đúng là thoải mái. Người này nhìn thì lãnh đạm, nhưng kỹ thuật lại không tệ,

"..." Sắc mặt LingLing Kwong biến đổi khó lường.

Orm Kornnaphat sau khi thực hiện được trò đùa ác ý đó liền thừa dịp LingLing Kwong ngây người đẩy chị ra, nhanh chân chạy đi.

Mới vừa chộp tới nắm cửa, liền bị người ta giữ chặt cổ tay.

Chỉ thiếu chút nữa,

Orm Kornnaphat thất vọng, cô ổn định trạng thái, xoay người cố ý khıêu khích nói: "Trên người tôi chỉ có chừng đó thôi, nếu không đủ tôi sẽ quay lại đưa thêm cho cô."

Người thường cũng không ai chịu nổi sự vũ nhục này, huống chi là LingLing Kwong vốn kiêu ngạo. Cô cho rằng LingLing Kwong sẽ nổi giận, coi như không giận chắc cũng sẽ ném mớ tiền đó vào mặt mình.

Nhưng cô sai rồi.

LingLing Kwong không những không tức giận còn liếc nhìn sấp tiền lẻ trong tay, ngước mắt nửa cười nửa không, nói với cô: "Nhiều quá."

Orm Kornnaphat: "???"

Người phụ nữ giữ chặt cô trên cửa, hôn một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com