Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19 - 3

Cũng đã gần mười giờ cô không có thứ gì nhét vào bụng, nói không đói bụng là không có khả năng. Nhưng Orm Kornnaphat vẫn mạnh miệng: "Tôi không muốn ăn."

LingLing Kwong dừng một chút, nói: "Tùy em."

Orm Kornnaphat thật ra đang rất bất ngờ. Cô không nghĩ mình rửa mặt súc miệng lâu như vậy, càng không nghĩ tới người gần như không dính khói lửa nhân gian như LingLing Kwong sẽ tranh thủ thời gian này làm bữa sáng cho hai người.

Cô làm bộ không thèm để ý, chạy tới xem máy giặt, lại phát hiện còn hơn hai mươi phút nữa mới xong, có hơi chán nản.

Chẳng lẽ cô cứ ngồi đợi như vậy?

Bên kia LingLing Kwong vẫn đang ăn.

Vì để tiện ăn cơm, LingLing Kwong đem tóc dài cột lên, nhưng có mấy mấy cọng không nghe lời buông xuống hai bên, lướt qua xương quai xanh của chị, có lẽ là hơi ngứa nên chị dùng tay vén nó lên, giơ tay nhấc chân đều đẹp tựa tranh vẽ.

LingLing Kwong trời sinh đã có ưu thế hơn người, ngũ quan sắc nét, đẹp tự nhiên, lại đẹp tới mức khiến người khó quên.

Mọi người đều nói đẹp cỡ nào nhìn lâu cũng chán. Nhưng những lời này lại không áp dụng trên người LingLing Kwong.

LingLing Kwong chính là loại người có thể khiến người khác đã gặp qua là không quên được, lại có thể làm người ta cảm thấy vĩnh viễn ngắm không đủ, lại còn không dám nhìn thẳng vào mỹ nhân lạnh lùng này.

Bởi vì từ nhỏ đã sống trong môi trường gia giáo nghiêm khắc, nên LingLing Kwong ăn cái gì đều rất chậm rãi, đôi đũa màu đen càng làm tôn lên bàn tay trắng nõn của chị, thong thả ung dung gắp mì, tư thái ưu nhã, vẽ mặt lại không có cảm xúc gì, cho nên không biết được bát mì này là ngon hay dở.

Nhưng nghĩ tới trình độ của LingLing Kwong, Orm Kornnaphat phỏng đoán mỳ chị làm nhất định là rất khó ăn.

May mắn là mình không ăn.

Ở giữa hai người ó một cái tủ gỗ ngăn cách, Orm Kornnaphat trắng trợn táo bạo hẳn lên, bất tri bất giác đã nhìn chị hồi lâu.

Đột nhiên LingLing Kwong ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn thẳng tắp về phía bên này.

Ánh mắt hai người đột nhiên không chút phòng bị mà chạm vào nhau......

Orm Kornnaphat chột dạ, nghiêng người giả vờ nhìn chung quanh.

"Bố mẹ chị còn chưa ăn món chị nấu bao giờ, em đúng là không biết tốt xấu." LingLing Kwong nhìn cô, như là giận dỗi, lại như là đang trách cô không biết tốt xấu.

Orm Kornnaphat thầm khinh bỉ trong lòng, nghĩ: Chị nấu ăn dở như vậy, ai thích ăn thì ăn!

"Em có học tiểu học không?"

Orm Kornnaphat nhanh chóng bước tới đối mặt với chị, tức giận mà trả lời: "Tôi đây tốt nghiệp với điểm số văn hóa cao nhất lớp, tôi còn đứng thứ hai trong danh sách chuyên ngành, có bằng cử nhân cùng giấy tốt nghiệp chính quy khoa biểu diễn của Bắc Viện. Chị đang coi thường ai đấy?"

"Ồ?" LingLing Kwong nhướng mày, nói: "Lãng phí thức ăn là điều đáng hổ thẹn, ngay cả học sinh tiểu học cũng biết điều này."

Ý chị là em còn không bằng học sinh tiểu học đó.

Orm Kornnaphat nghe hiểu ý móc mỉa của chị, giận mà không dám nói, mặt đỏ bừng lên.

LingLing Kwong đã ăn xong bát mì kia. Một tay chị tùy ý đặt lên bàn, cách ngón tay chị không xa chính là bát mì cà chua trứng kia.

Chị như vô tình lại có chút cố ý gõ gõ mặt bàn, như là đang ám chỉ gì đó.

"......" Orm Kornnaphat sờ sờ cái bụng khô quắt, suy nghĩ một lát rồi chậm rì rì bước qua.

Không phải chỉ là một chén mì thôi sao, không lẽ khó ăn tới mức khiến cô đi đời?

Dù sao kiếp trước cũng ăn mười lần rồi, bây giờ thêm một chén cũng không sao.

Ở dưới ánh mắt quan sát của LingLing Kwong, Orm Kornnaphat cầm lấy đôi đũa, giống như sắp ra chiến trường, đầu tiên là tạo dũng khí cho bản thân, sau đó mới gắp một cọng mì cho vào miệng.

Mì sợi được bọc trong vị ngọt của cà chua cũng trứng gà tươi, hương vị...... Ngon tới sốc luôn á!

Cô không kịp thưởng thức một cách tinh tế, nhanh chóng ăn xong một ngụm lại đến ngụm khác, càng ăn càng không thể tưởng tượng.

Cô đặt đôi đũa xuống, nhìn về phía LingLing Kwong: "Đây là chị tự làm à?"

"Ngoài chị còn ai làm nữa?" LingLing Kwong không mặn không nhạt trả lời.

"Không có khả năng!" Orm Kornnaphat hoàn toàn là theo bản năng buột miệng thốt ra: "Mì chị làm toàn là độc dược chết người, sao lại có thể ăn ngon như vậy?"

LingLing Kwong híp mắt nhìn cô: "Em ăn qua mì chị nấu rồi à?"

Orm Kornnaphat lúc này mới ý thức được là mình lỡ lời, ánh mắt lóe một chút, nói: "Tôi đoán......"

LingLing Kwong không có khả năng làm ra thức ăn ngon như vậy, khẳng định là người khác làm giúp chị. Tiết Gia Lệ? Trác Nhiên? Nhưng ba người đó tới chưa được năm phút đã đi, không thể làm kịp. Hơn nữa người đã rời khỏi lâu đến vậy, nếu là chuẩn bị từ trước thì mì đã sớm nguội.

Nếu thật là tự LingLing Kwong làm, vậy phải giải thích như thế nào về khả năng trù nghề khiến người ta không dám nhìn thẳng của chị ở kiếp trước?

Chẳng lẽ kiếp trước là LingLing Kwong cố ý nấu khó ăn để cô ăn?

...... Ý nghĩ này có chút ác độc quá.

Orm Kornnaphat biết rõ, kiếp trước LingLing Kwong ghét nhất mùi khói dầu trong phòng bếp, một năm chỉ xuống bếp một lần, chính là lúc nấu mì trường thọ cho cô vào hôm sinh nhật. Mỗi lần LingLing Kwong vào phòng bếp, nhất định sẽ đem phòng bếp làm cho chướng khí mù mịt, hoàn toàn không có dáng vẻ dâu hiền vợ đảm. Nếu là giả vờ thì quá đáng sợ rồi.

Có lẽ là do lần này vận khí tốt? Hoặc là trước đó, LingLing Kwong đã tự mình học nấu ăn? Orm Kornnaphat chỉ có thể nghĩ như vậy.

Chuyện trùng sinh kỳ lạ đến vậy cô còn gặp phải, LingLing Kwong có thể nấu một bát mì ngon như vậy thì cũng chẳng có gì lạ.

"Không ăn là mì bở đó." Thấy cô còn đang ngơ ngẩn, LingLing Kwong gõ gõ mặt bàn.

Orm Kornnaphat thu hồi suy nghĩ, vùi đầu ăn mì.

Tuy rằng rất kỳ quái, nhưng là...... Thật sự ăn rất ngon.

Cô đang muốn giả vờ ngại ngùng, ai dè cái bụng lại không chịu nghe lời, càng ăn càng nhanh, chỉ vài phút là ăn xong bát mì.

Toàn bộ nước canh chua ngọt đều được đưa vào bụng, Orm Kornnaphat thỏa mãn đến mức muốn ợ một cái.

Đặt bát mì xuống, đối diện với ánh mắt nghiền ngẫm của LingLing Kwong, cô mới nhớ là phải ngượng ngùng, Orm Kornnaphat hắng giọng một cái, nói: "Để tôi rửa chén."

LingLing Kwong không có ngăn cản.

Orm Kornnaphat cầm hai cái bát không vào chỗ rửa chén, nhìn đầy đủ các loại gia vị trên kệ, liền bất ngờ.

Vậy mà lại đoán đúng rồi, ngày thường LingLing Kwong sẽ tự mình nấu cơm!

Orm Kornnaphat nhìn kỹ từng lọ gia vị thường xuyên được dùng, hơi hốt hoảng, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được.

LingLing Kwong ở kiếp này so với kiếp trước thật sự quá khác nhau.

Không chỉ là LingLing Kwong, còn có chuyện quay phim lúc trước nữa. Kiếp trước rõ ràng là cô phải quay cảnh cháy nhà, sao bây giờ đạo diễn lại đổi sang dùng thủ thuật?

Chẳng lẽ thật là bởi vì cô trùng sinh, nên những người này cũng xảy ra sự nghịch chuyển?

Chỉ có hai cái bát mà Orm Kornnaphat lại rửa thật lâu, lúc ra ngoài phát hiện LingLing Kwong đang đứng ở chỗ máy giặt ngoài ban công gọi điện thoại.

Máy giặt vang lên hai tiếng"Tích tích".

LingLing Kwong nhìn cô.

Orm Kornnaphat biết là quần áo đã khô, cũng mặc kệ chị đang nói chuyện điện thoại với ai, đi qua lấy quần áo đã được sấy khô ra, mắt nhìn thẳng vòng qua chỗ LingLing Kwong chạy vào phòng ngủ, lại khóa trái cửa lại.

Cô nhanh chóng thay đồ, sau khi kiểm tra không có gì thiếu mất liền mở cửa phòng.

Một hương thơm nồng nàn bay vào cánh mũi cô.

LingLing Kwong sau khi kết thúc trò chuyện thì ngồi nhàn nhã ở trên sô pha, thản nhiên uống cà phê.

Khung cảnh này đột nhiên làm Orm Kornnaphat có chút luống cuống tay chân, hai tay vô thức nắm chặt dây túi, nói: "Chị còn muốn báo cảnh sát không?"

Lông mày LingLing Kwong khẽ nhúc nhích, nhấp một ngụm cà phê, rồi đặt ly ở trên bàn, đứng lên, đi từng bước một về phía cô: "Hiện tại em còn chưa đi được."

"Vì sao?!" Chẳng lẽ còn muốn cầm tù cô?

LingLing Kwong so với cô thì cao hơn 5 cm, đem lại cảm giác áp chế mười phần khiến cô đứng đơ người trước cửa phòng ngủ, khuôn mặt trầm tĩnh, giọng nói không rõ cảm xúc vui buồn, nói: "Đem mọi chuyện nói rõ ra, nếu không hôm nay em đừng nghĩ tới chuyện bước ra khỏi cái nhà này."

Còn gì nữa mà muốn nói rõ ra?

LingLing Kwong muốn cô chịu trách nhiệm, Orm Kornnaphat thừa nhận là bản thân không chịu trách nhiệm nổi. Cô bảo LingLing Kwong báo cảnh sát, LingLing Kwong lại chơi xấu đem cô ấn lên giường.

Còn muốn cô làm thế nào nữa?

Căn cứ vào đoạn ghi âm mà phán đoán, Orm Kornnaphat không thể không thừa nhận là chính mình đã cưỡng ép LingLing Kwong, nhưng lúc ấy cô uống say rồi chứ bộ, toàn thân vô lực, nếu LingLing Kwong không muốn thì cô không có khả năng thực hiện được nha.

Nếu cô có thể thực hiện được, trong này tất có mờ ám.

Cô sở dĩ có thể phạm phải "Hành vi phạm tội", thì cũng là do LingLing Kwong cố ý dung túng.

Cô là thủ phạm chính, thì LingLing Kwong chính là tòng phạm, không ai trong sạch hơn ai.

Người này quá giảo hoạt, tạo ra một cái bẫy để cô tự chui đầu vào. Nghĩ rằng cô vẫn là đứa ngốc năm đó hay sao?

"Nếu tôi bắt buộc phải đi thì sao?" Sau khi nghĩ thông suốt, Orm Kornnaphat cũng cường ngạnh lên.

Khuôn mặt lạnh lẽo của LingLing Kwong không lên tiếng, cặp mắt lạnh lẽo như là đang khıêυ khí©h cô: "Em thử xem."

Thử thì thử!

Orm Kornnaphat tích cóp đủ dũng khí, đang cân nhắc nên xuống tay từ chỗ nào. Bầu không khí đang giương cung bạt kiếm thì bỗng dưng tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

Orm Kornnaphat ngơ người vài giây mới nhận ra được là tiếng chuông điện thoại của mình, cô như được đại xá vậy.

LingLing Kwong vẫn còn biết điều, lúc cô lấy điện thoại ra liền tự giác lui ra sau một bước.

Orm Kornnaphat nhìn thoáng qua, cảm thấy đây là một cơ hội tốt. Có lẽ có thể tranh thủ LingLing Kwong chưa chuẩn bị mà chuồn đi.

Cô nảy ra ý hay, ấn nghe: "Chị Thanh Hoan à."

Lục Thanh Hoan? Hình như là người mà đêm qua rất được bạn học của Orm Kornnaphat hoan nghênh. Nghe thấy không phải là Khương Ấu Na gọi, cơ thể LingLing Kwong liền căng cứng, nhìn chằm chằm vào cô, so với vừa rồi còn khẩn trương hơn.

Orm Kornnaphat thầm nghĩ không xong, như vậy thì cô căn bản không có cơ hội bỏ trốn!

Trong cô lòng đang sốt ruột, người ở bên kia nói gì cũng nghe không kỹ, cứ "dạ, dạ" cho có lệ, vội vàng nói một câu "Chờ em một lát.", rồi cúp điện thoại.

"Tôi bây giờ có việc rất quan trọng, chúng ta có thể để hôm nào rồi nói tiếp được không?" Orm Kornnaphat không muốn kéo dài, nhưng mà cho tới bây giờ, cô còn không hiểu vì sao mình lại vào nhà LingLing Kwong, cân nhắc trên dưới thì trước hết cứ bày kế hoãn binh trước rồi tính.

Dù sao thì quyền chủ động ở trong tay mình, cũng tốt hơn là bị LingLing Kwong khống chế.

LingLing Kwong nào dễ bị lừa gạt như vậy: "Chuyện quan trọng gì?"

Orm Kornnaphat ngạo kiều nâng cằm lên, dứt khoát hữu lực mà nói: "Không, nói, cho, chị, biết!"

Sau đó liền thấy gương mặt trắng nõn của LingLing Kwong đổi thành màu đen.

------

Có khi nào LingLing cũng trùng sinh không ta 🧐

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com