Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Đừng tự lừa dối mình.

Nếu biết trước LingLing Kwong sẽ quay trở lại, cho dù Orm Kornnaphat có khiến mình chết vì nghẹn thì cũng sẽ không bao giờ nói những lời kia.

LingLing Kwong bóp cằm cô một cách nhẹ nhàng vừa đủ, không làm cô thấy đau nhưng cũng không để cô thoát được. Cặp mắt kia ngày thường luôn là thanh lãnh vô tình, giờ phút này lại như băng tuyết tan rã, trầm tĩnh ôn hòa, đong đầy tình cảm mà nhìn cô.

Cô cảm giác như đang bị một cái lưới vô hình bao vây, muốn thoát lại thoát không được, chỉ có thể nỗ lực bảo trì sự tỉnh táo.

Cô nghe được giọng nói căng thẳng của chính mình, hỏi: "Chị nghe được gì?"

Khóe miệng LingLing Kwong càng lộ rõ ý cười, đáy mắt cũng nhiễm đầy ý cười, nói: "Em nói chị là bạn gái nhị thập tứ hiếu, muốn buộc chặt chị bên người. Còn nói ngày mai muốn kéo chị đi Cục Dân Chính."

"......" Cô không nên hỏi điều thừa thãi này!

LingLing Kwong cầm tay trái của cô, nhìn mu bàn tay vẫn còn kim tiêm truyền dịch, dịu dàng nói: "Ngày mai có lẽ vẫn chưa đi Cục Dân Chính được, vẫn là chờ em xuất viện rồi lại đi."

Nói xong, có chút đau lòng và yêu thương mà hôn lên ngón tay cô.

Orm Kornnaphat như bị điện vội giật ra khỏi tay chị, cơ thể không ngừng lùi về phía sau, ánh mắt lập loè không ngừng, có chút khó khăn mà nói: "Chị, chị, trước hết chị cứ bình tĩnh, nghe tôi giải thích cho rõ."

"Chị đã nghe được những lời chị muốn nghe nhất, những cái không muốn nghe."

Chuyện này không phải do cô nha. Orm Kornnaphat nhanh chóng sửa sang lại ý nghĩ, nói: "Những gì tôi vừa nói đều là nói mát."

"...... Nói mát?" Vẻ mặt LingLing Kwong trông rất hoang mang.

Orm Kornnaphat định thần, nói: "Triệu Hân Nhiên cố ý chạy tới gây sự với tôi, tôi vì muốn khích tướng cô ta nên mới nói như vậy. Chỉ có đứa ngốc mới tin những lời đó."

"Đứa ngốc" LingLing Kwong ngơ ngẩn, dịa dàng cùng ý cười nơi đáy mắt dần dần nhạt đi, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.

Đã không còn tiếp xúc thân mật, nhưng Orm Kornnaphat lại cảm giác so với lúc này càng khó chịu hơn, cô liếm liếm môi, nói: "Tôi......"

"Vì sao?" Giọng điệu buồn bã của LingLing Kwong cắt ngang suy nghĩ của cô.

Sao trăng cái gì? Đầu óc Orm Kornnaphat giống như là bị máy trộn bê tông khuấy hỏng, không có biện pháp suy nghĩ.

Đôi môi mỏng của LingLing Kwong khẽ mở, chậm rãi nói: "Lần đầu tiên em nói là em chơi chị, lần thứ hai em nói chị báo cảnh sát đi. Hiện tại thì em lại nói những lời đó đều là nói mát. Ba lần. Lần lượt đùa giỡn chị như thế, em thấy chơi rất vui sao?"

Hai lần say rượu loạn tính thì bỏ đi, Orm Kornnaphat biết bản thân rất là vô đạo đức. Nhưng lúc này đây, cô chỉ là muốn khích tướng Triệu Hân Nhiên thôi, nếu như LingLing Kwong không quay lại thì sẽ không nghe được mà!

Ban đầu cô không hề có ý muốn đùa giỡn LingLing Kwong, nhưng đối mặt với những chỉ trích như vậy, đôi mặt với đôi mắt khổ sở như vậy, trái tim Orm Kornnaphat như bị ai đó nhéo một cái, không biết nên phản bác như thế nào.

Mắt phải LingLing Kwong có một nốt ruồi lệ chí nho nhỏ, kết hợp với vẻ mặt của chị lúc này, tựa như giây tiếp theo chị sẽ khóc tới nơi.

Orm Kornnaphat đương nhiên biết LingLing Kwong không có khả năng sẽ khóc, nhưng cô cũng không có can đảm nhìn đôi mắt kia nữa, cúi đầu, nói: "Thật xin lỗi."

"Chị không muốn nghe ba chữ này."

"...... Thật xin lỗi."

Cô không dám ngẩng đầu, dư quang thoáng nhìn thấy LingLing Kwong vươn tay về phía cô, nhưng chưa chạm tới đã rút về lại.

Hai người đồng thời trầm mặc.

Giằng co một lúc lâu, LingLing Kwong liền thở dài một tiếng rồi không ở lại nữa, xoay người yên lặng rời đi.

Âm thanh khóa cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ, Orm Kornnaphat bỗng ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, nghĩ đến dáng vẻ chất vấn đầy thống khổ ẩn nhẫn vừa rồi của LingLing Kwong, lần đầu tiên phát hiện bản thân mình thật cặn bã.

Cô đã sai sao? Từ lúc trùng sinh tới nay, đây lần đầu tiên Orm Kornnaphat nảy sinh sự nghi ngờ với bản thân.

LingLing Kwong rời khỏi phòng bệnh cũng không có lập tức rời đi, chị đứng yên ngoài cửa thật lâu, thẳng đến khi Cố Tâm Mỹ trở về.

Cố Tâm Mỹ thở hổn hển, hỏi chị: "chị Kwong, chị phải đi rồi sao?"

LingLing Kwong không đáp mà hỏi lại: "Triệu Hân Nhiên đâu?"

"Đi rồi." Cố Tâm Mỹ nói: "Em tận mắt nhìn thấy đến nàng lái xe rời khỏi bệnh viện mới đi lên."

LingLing Kwong "Ừ" một tiếng, ngồi xuống ghế nghỉ ở ngoài cửa, nói: "Em vào đi."

Cố Tâm Mỹ cảm thấy tâm trạng của chị không đúng lắm, lại không dám hỏi nhiều, đẩy cửa đi vào.

"Tiểu Orm, chị Kwong chị ấy......"

"Chị muốn ngủ một giấc, đừng làm phiền chị." Orm Kornnaphat đưa lưng về phía cô nàng rồi nằm xuống.

Cố Tâm Mỹ đành phải ngậm miệng lại.

Không biết có phải do ở trong phòng điều hòa quá lâu mà Orm Kornnaphat cảm thấy có chút khó thở, như có thứ gì đó cắm vào tim, không đau nhưng lại chẳng hề ổn. Cô hít sâu một hơi, bởi vì dùng sức quá mạnh mà khiến tim co rút lại, nhíu mày.

Cô cứ nghĩ tim mình đã đủ cứng rắn đủ lạnh lùng nhưng hóa ra vẫn sẽ đau.

Hiện tại đầu óc cô vẫn rất rối loạn, cô không hiểu rõ vì sao mà cũng nhìn không thấu chính bản thân mình.

Chất lỏng được truyền vào cơ thể có có lẽ có chưa có thuốc ngủ nên Orm Kornnaphat dần dần trở nên mệt mỏi, vốn dĩ không phải rất muốn ngủ thế nhưng cuối cùng lại ngủ mất tiêu.

Lúc tỉnh dậy thì cũng gần đến giờ dùng cơm tối.

Orm Kornnaphat vẫn chưa thể ăn cơm như thường, nên Cố Tâm Mỹ bèn mở app Meituan tự gọi cơm cho mình.

Nhìn cô nàng chơi di động rất vui vẻ, Orm Kornnaphat cảm thấy rất ngứa tay ngứa chân, nói: "Nào rảnh em về nhà lấy điện thoại tới đây giùm chị đi."

"Ăn xong em về lấy cho." Cố Tâm Mỹ nói.

Nửa tiếng sau cơm hộp đã được giao đến, Cố Tâm Mỹ nghe thấy có tiếng gõ cửa bèn đi lấy. Anh giai giao hàng đứng ở bên ngoài vừa mới rời đi, thì cô nàng liền thấy LingLing Kwong vẫn còn ngồi trên ghế, kinh ngạc nói: "Chị Kwong, chị chưa đi sao?"

LingLing Kwong nhìn cô nàng một cái, không nói lời nào xem như cam chịu.

Cố Tâm Mỹ nhìn nhìn hộp cơm trong tay: "Chị đói bụng chưa? Nếu không em đưa phần cơm này cho chị nha? Em gọi cơm sườn kho, không biết có hợp khẩu vị của chị không nữa."

Sắc mặt LingLing Kwong vẫn như thường, xua xua tay, nói: "Tôi không đói bụng, em ăn đi."

Cố Tâm Mỹ thấy giọng chị có chút mệt, do dự hỏi: "Nếu không em rót cho chị một ly nước?"

LingLing Kwong lại xua xua tay, lần này cũng không nói thêm gì.

Cố Tâm Mỹ đành thôi, mang theo phần cơm hộp kia vào lại phòng bệnh.

Orm Kornnaphat giống như nghe thấy âm thanh quen thuộc nào đó, hỏi: "Ai ở bên ngoài?"

"Chị Kwong."

"......"

LingLing Kwong vậy mà vẫn chưa đi sao, điều này làm Orm Kornnaphat cảm thấy rất bất ngờ.

Sau khi ăn xong, Cố Tâm Mỹ nhận lấy chìa khóa từ Orm Kornnaphat, trở về lấy điện thoại giùm cô, cũng thuận tiện lấy một ít quần áo để tắm rửa.

Lúc mở cửa phòng cũng không thấy LingLing Kwong nữa, Cố Tâm Mỹ cho rằng chị đã đi rồi, cũng không có để ở trong lòng.

Lúc quay lại thì lại phát hiện LingLing Kwong vẫn ngồi trên ghế trước phòng bệnh, Cố Tâm Mỹ ngẩn người, lúc đi ngang còn có chút xấu hổ mà chào hỏi chị.

LingLing Kwong nhìn đồ trong tay cô nàng, hỏi: "Đây là cái gì?"

"Tiểu Orm nhờ em lấy ít quần áo."

LingLing Kwong gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

Cố Tâm Mỹ đi vào phòng một mình.

"Còn chưa đi sao?" Orm Kornnaphat thoáng nghe được đoạn đối thoại ngoài cửa.

"Dạ." Cố Tâm Mỹ nói: "Nếu không thì cho chị ấy vào đi."

"Vì sao lại để chị ấy vào đây?"

Cố Tâm Mỹ gãi gãi đầu, nói: "Chị Kwong dù gì đi nữa thì cũng là một đại minh tinh, ở bên ngoài ngồi không khác gì vệ sĩ của đại gia, như vậy có chút không hợp lắm?"

"Chị cũng có bảo chị ấy ngồi......" Orm Kornnaphat lẩm bẩm, có chút bực bội mà nói: "Điện thoại của chị đâu?"

Cố Tâm Mỹ đưa điện thoại cho cô.

Điện thoại cả ngày không sạc cũng không còn nhiều pin lắm, Orm Kornnaphat vừa sạc vừa đọc tin nhắn chưa đọc. Có Khương Ấu Na chế giễu với cô chuyện Bạch Hạo dính người như thế nào. Có Lục Thanh Hoan chia sẻ với cô chút chuyện vui khi quay phim. Còn có Lương Ninh hỏi thăm bệnh tình của cô ra sao.

Lương Ninh đợi thật lâu cũng không thấy cô trả lời, bèn gọi qua số của Cố Tâm Mỹ, Orm Kornnaphat đã nói chuyện với cô ấy qua điện thoại nữa nên cũng không cần phải nhắn lại nữa.

Mới vừa trả lời tin nhắn của Khương Ấu Na xong, thì cô ấy rất nhanh đã nhắn lại: "Mình còn nghĩ cậu mất tích rồi đó."

Orm Kornnaphat nói cho cô ấy biết mình phải làm phẫu thuật, còn chụp ảnh cô đang chuyền nước rồi gửi qua.

Khương Ấu Na lập tức cho gọi video cho cô.

Orm Kornnaphat soi gương, sửa sang lại đầu tóc một chút rồi mới ấn nghe.

Trên màn hình xuất hiện Khương Ấu Na đang mang trang phục của vai diễn, cầm điện thoại than ngắn thở dài: "Thương Tiểu Orm Tử ghê, đang yên đang lành tự nhiên lại đổ bệnh? Mình vẫn chưa đóng máy, xin nghỉ phỏng chừng là không được rồi, không thể quay lại thăm cậu được."

Orm Kornnaphat cười cười: "Không phải bệnh nặng gì, không cần cậu nhớ thương, lo mà đóng phim đi."

"Ai chăm sóc cậu đó?"

"Trợ lý của mình." Orm Kornnaphat đem màn hình chuyển hướng sang Cố Tâm Mỹ, "Tâm Mỹ, đây là Na Na."

"Xin chào chị Na Na." Cố Tâm Mỹ là lần đầu tiên gặp mặt Khương Ấu Na bèn chào hỏi.

"Chào ——" Khương Ấu Na nói: "Trông thật đáng yêu."

"Na Na, chị rất xinh đẹp nha." Cố Tâm Mỹ cười tủm tỉm nói.

Chờ hai người thổi phồng khách sáo lẫn nhau xong, Orm Kornnaphat lại quay màn hình về phía mình, hỏi người đầu kia: "Quay phim thuận lợi không?"

"Không, mệt gần chết." Khương Ấu Na đi về phía trước, "Tối nay còn có một cảnh quay, mình khẩn trương lắm."

"Khẩn trương cái gì?"

"CẢNH, HÔN!"

Orm Kornnaphat sửng sốt, hỏi: "Cùng anh Bạch Hạo?"

"Đúng vậy!" Khương Ấu Na gấp đến độ vỗ đùi, "Cậu nói xem, mình với anh ấy thân quen như vậy, Lúc quay cảnh hôn làm sao mà chạm môi được bây giờ! Chỉ cần tưởng tượng đến cái này là mình liền sợ tới mức tẻ ra quần."

Orm Kornnaphat phì cười, nói: "Đừng sợ, cậu là diễn viên chuyên nghiệp, không nên sợ cảnh hôn."

"Mấu chốt là...... Mình không có kinh nghiệm." Hiếm khi Khương Ấu Na lại ngượng ngùng, chớp chớp mắt, nói: "Cậu có kinh nghiệm không? Nếu không cậu dạy mình quay làm sao đi?"

Orm Kornnaphat bối rối, nói: "Mình cũng làm gì có kinh nghiệm."

Khương Ấu Na lập tức nản lòng: "Đúng thật. Cậu là cẩu độc thân mà, chưa yêu đương thì biết hôn với ai."

Orm Kornnaphat: "......"

Khương Ấu Na không chú ý tới vẻ mặt khác thường của cô, khuôn mặt lộ vẻ buồn rầu mà nói: "Mình lại mắc tiểu. Không nói chuyện với cậu nữa, mình muốn đi chuẩn bị trước. Tạm biệt."

"Tạm biệt."

Sau khi kết thúc cuộc gọi video với Khương Ấu Na, Orm Kornnaphat bỏ điện thoại xuống thì phát hiện Cố Tâm Mỹ cắn ngón tay mắt trông mong nhìn mình, nghi hoặc nói: "Vừa nãy ăn không no sao?"

Cố Tâm Mỹ hơi 囧, nói: "Không phải."

"Vậy vẻ mặt đó là sao?"

Cố Tâm Mỹ chọt chọt hai ngón tay, nói: "Em có thể hỏi một câu được không?"

"Hỏi đi."

Cố Tâm Mỹ thần bí liếc ra ngoài cửa một cái, hạ giọng nói: "Lúc chị Kwong hôn chị, chị có cảm giác gì?"

Tim Orm Kornnaphat nhảy dựng lên, cũng nhìn thoáng qua cửa, cẩn thận mà nói: "Em hỏi cái này làm cái gì?"

Cố Tâm Mỹ nhớ rõ cô không thích bị người tìm hiểu chuyện riêng, ấp a ấp úng nói: "Trước kia mỗi lần em xem mấy cái đó đó, nói là nếu được người mình thích hôn một cái, thì mặt sẽ đỏ, tim đập nhanh hơn, thậm chí là cảm giác tê dại như điện giật...... Em nhớ rõ lúc ấy mặt chị đỏ lắm đó."

Cô có đỏ mặt sao? Orm Kornnaphat lúc ấy chỉ lo tức giận, làm sao quản được chuyện có đỏ mặt hay không. Cô ra vẻ trấn định, phong khinh vân đạm mà nói: "Chị cũng có thích chị ấy đâu, cảm giác gì cũng không có hết."

"Thật vậy sao?" Xét thấy phía trước bị đã lừa gạt rất nhiều lần nên Cố Tâm Mỹ đối lời nói của cô tỏ vẻ hoài nghi.

Orm Kornnaphat bất mãn vì bị nghi ngờ bèn gõ trán cô nàng một cái.

Cố Tâm Mỹ bị đau mà kêu lên một tiếng.

"Còn dám nói bậy liền gõ thêm cái nữa." Orm Kornnaphat hơi uy hiếp.

Cố Tâm Mỹ chu chu môi, cúi đầu nói thầm: "Em chỉ là cảm thấy chị Kwong thật ra khá là tốt chớ bộ."

Orm Kornnaphat chép miệng: "Chị ấy cho em chỗ tốt gì à, muốn em nói giúp chị ấy gì à?"

"Không có không có." Cố Tâm Mỹ vội phủ nhận, sợ lại chọc cô khó chịu, tìm một cái lý do mà giải thích: "Cả ngày nay chị Kwong canh giữ bên ngoài, không ăn không uống, cảm giác siêu đáng thương luôn."

Orm Kornnaphat cảm thấy nhất định là Cố Tâm Mỹ suy nghĩ nhiều rồi. LingLing Kwong là loại người dùng lỗ mũi mà nhìn người khác, sao có thể dính dáng đến hai chữ "Đáng thương" được?

LingLing Kwong giống như vẫn luôn không có rời đi.

Sở dĩ gọi là giống như, là bởi vì sau đó Orm Kornnaphat và Cố Tâm Mỹ cũng không có đi ra ngoài.

Khoảng 8 giờ tối, y tá tới kiểm tra phòng cũng như đổi bình truyền nước cho cô, trước khi rời đi Orm Kornnaphat có nghe mang máng y tá nói vài câu với người ngồi bên ngoài.

Cố Tâm Mỹ giúp cô lau mình, nhỏ giọng hỏi: "Chắc chị Kwong sẽ không ở ngoài canh cả đêm đâu ha? Nếu không em đi khuyên chị ấy một chút?"

Orm Kornnaphat cảm thấy cô nàng có khuyên cũng như không, lắc đầu: "Không cần."

"Ồ."

Orm Kornnaphat bảo Cố Tâm Mỹ mở TV mở âm lượng lớn hơn giọng người bình thường nói chuyện một chút, làm như vậy thì sẽ không để ý đến âm thanh bên ngoài nữa.

Thật ra bên ngoài trừ bỏ tiếng bước chân đi lại ngẫu nhiên của y ta thì âm thanh gì cũng không có.

Orm Kornnaphat lại bị tác dụng của thuốc thôi miên, chưa đến 11 giờ đã bắt đầu ngáp. nháy mắt đã tới trước mặt cô, vây quay cô lại.

Cô muốn kêu cứu nhưng cổ họng lại như bị thứ gì đó bóp lấy không thể phát không âm thanh được.

Đau quá....

Cô thở không nổi nữa rồi, ai tới cứu cô đây?

"Tiểu Orm? Tiểu Orm em tỉnh lại đi!"

Âm thanh quen thuộc nhất chui vào lỗ tai cô, sau khi bị đánh vào má không biết bao nhiêu lần thì rốt cuộc Orm Kornnaphat cũng tỉnh lại từ trong ác mộng. Chỉ là trước mắt trắng xoá, cô không thấy được gì, mở miệng nghẹn ngào mà hỏi: "Tôi đã chết rồi sao?"

"Đồ ngốc, không cho nói cái chữ xui xẻo kia!" Có người ôm chặt lấy cô, một tay lau mồ hôi lạnh trên trán cô, giọng nói hơi lo lắng vang lên bên tai cô: "Nằm mơ mà thôi, không có việc gì, đừng sợ."

Thần trí Orm Kornnaphat vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chóp mũi ngửi được mùi nước hoa quen thuộc liền theo bản năng mà hỏi: "LingLing Kwong à?"

Người đang ôm lấy cô bỗng dưng cứng đờ, cúi đầu hôn lấy đôi môi run rẩy của cô, nói: "Là chị."

"Vì sao chị lại ở chỗ này?"

"...... Chị nghe thấy em kêu chị."

"Ta sao tôi lại kêu chị được chứ?"

LingLing Kwong lại hôn hôn mí mắt cô, thở dài nói: "Bởi vì em cần chị."

"Nói bậy, tôi mới không cần chị. Một mình tôi cũng sống tốt lắm, ai tôi cũng không cần." Ngoài miệng nói không cần nhưng Orm Kornnaphat lại ôm chị càng chặt hơn.

Người này thật sự là LingLing Kwong sao?

Mặc kệ có phải hay không thì hương vị quen thuộc đối phương trên người cũng khiến cô an tâm.

Kiếp trước mỗi lần gặp ác mộng thì khi tỉnh lại đều nghe thấy mùi hương này, loại cảm giác quen thuộc này, làm Orm Kornnaphat luyến tiếc buông tay.

Cô vẫn không thấy được gì, cho nên cô cảm thấy bản thân vẫn đang ở trong mộng.

Cô theo bản năng tìm một tư thế thoải mái ở trong lòng ngực đối phương, vô thức mà lẩm bẩm: "Chị tin có kiếp trước không?"

- ---

Cố Tâm Mỹ thấy thế bèn tắt tivi rồi đỡ cô nằm xuống.

Một giây trước khi rơi vào mộng đẹp thì Orm Kornnaphat vẫn còn đang suy nghĩ: LingLing Kwong đi rồi sao?

Giường cảu bệnh viện một chút cũng ngủ không ngon, ga trải giường, vỏ chăn đều có mùi thuốc tiêu độc, còn có một mùi khét nào đó.

...... Lửa lớn!

Ngọn lửa đỏ bừng này

"Hả?"

Có lẽ là bởi vì cô nói quá nhỏ nên đối phương không nghe rõ.

Orm Kornnaphat tự nói tiếp: "Kiếp trước của tôi rất thê thảm. Tôi bị lửa thiêu tới mức hủy dung, sau đó lại mơ mơ màng màng kết hôn với chị. Tôi nghĩ tôi rất hạnh phúc, nhưng tôi sai rồi. Chị không hề yêu tôi chút nào."

"Người nhà của chị không thích tôi."

"Triệu Hân Nhiên còn muốn cướp chị khỏi tay tôi."

"Sau đó chúng ta ly hôn."

"Tôi chạy."

"Cuối cùng thì chết."

"Tôi cũng đã tự thề với bản thân, tôi sẽ không bao giờ yêu chị nữa. Thật sự rất mệt mỏi."

"Tôi không muốn chết."

"Rất lạnh."

"Tôi rất sợ."

Orm Kornnaphat hoàn toàn không biết bản thân đã nói cái gì, cô cũng không biết tại sao mình lại khóc. Nước mắt chảy không ngừng, rất nhanh đã làm vạt áo trước của LingLing Kwong ướt đẫm.

LingLing Kwong ôm cô càng chặt hơn, như là muốn ôm gãy eo cô, cô cũng không thấy đau, chỉ là khóc càng nhiều hơn.

Cuối cùng cô khóc cạn nước mắt, không khóc nữa nhưng những giọt nước mắt vẫn chảy xuống dưới, chảy xuôi xuống cổ cô, lướt qua xương quai xanh rồi chảy xuống ngực.

Buồn ngủ quá.

Trong lúc chưa ngủ say, cô mơ mơ màng màng nghe được có tiếng khóc nức nở bên tai mình, vừa khóc vừa nói: "Đều là do chị sai rồi."

Rốt cuộc là cái gì sai? Giọng nói kia vẫn chưa trả lời.

Lúc tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng.

Vừa mở mắt ra thì lập tức thấy gương mặt quen thuộc nào đó bị phóng đại ngay trước mặt, Orm Kornnaphat theo phản xạ có điều kiện muốn thét lên, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến đang ở bệnh viện, nên cô đành nhịn xuống ý nghĩ muốn đẩy người nào đó ra.

Sau đó cô phát hiện, trừ tay ra thì cô không thể di chuyển được những bộ phận khác!

Cô chỉ nhẹ nhàng đẩy một chút mà LingLing Kwong đã tỉnh.

Hình như cả đêm LingLing Kwong ngủ không ngon, trong đôi mắt thanh lãnh kia tràn đầy tơ máu, chị không hề chớp mắt mà nhìn cô, nhẹ giọng: "Có khỏe không?"

Khoảng cách này quá nguy hiểm......

Orm Kornnaphat giờ mới phát hiện hoá ra là mình bị chị ôm vào ngực. Cô cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, khẩn trương đến mức nói lắp: "Chị chị chị...... Ai cho chị vào đây?!"

"Em đó." LingLing Kwong nhíu mày, "Em lại quên nữa rồi."

Quên cái gì? Đầu óc Orm Kornnaphat trống rỗng.

Cô chỉ nhớ rõ tối hôm qua mình gặp ác mộng, lại mơ thấy cảnh cháy mà cô sợ nhất, những chi tiết sau thì lại quên mất.

Cô bất chấp tất cả, hét lớn một tiếng: "Ai cho chị trèo lên giường? Đi xuống!"

"Phanh" một tiếng.

Nghe thấy có tiếng động nên Cố Tâm Mỹ liền đẩy cửa vào xem, nhìn thấy các cô nằm dính sát vào nhau gần như hòa làm một trên giường, liền che miệng gào lên: "Trời ơi! Hai người làm...... Em chưa thấy gì hết á, tiếp tục tiếp tục đi!"

Cố Tâm Mỹ biết quấy rầy chuyện tốt của người khác là không nên, liền tự giác lại che mắt lại chạy ra ngoài.

Tiếp tục cái rắm chứ tiếp tục! Orm Kornnaphat còn chưa hiểu rõ chuyện gì, cô đẩy LingLing Kwong vẫn nằm im ra, đỏ mặt quát: "Chị đè vào vết mổ của tôi rồi!"

LingLing Kwong lập tức buông cô, ngồi dậy, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Đau không?"

Orm Kornnaphat linh hoạt mà lăn một vòng tới sát mép giường bên kia, ôm chăn cảnh giác mà nhìn chị.

LingLing Kwong ý thức được là mình đã bị lừa, bất đắc dĩ mà kéo phẳng nếp gấp quần áo lại, nói: "Tối hôm qua em gặp ác mộng, vẫn luôn gọi tên chị nên Tâm Mỹ mới cho chị vào. Không tin thì em có thể hỏi em ấy."

"......"

"Em vẫn luôn ôm chị, chị mà buông tay thì em liền khóc. Cái này Tâm Mỹ cũng có thể làm chứng."

"......"

"Chị sợ mệt nên mới nằm chung với em. Trừ việc ngủ, thì chị không làm gì hết." LingLing Kwong mở hai tay, tỏ vẻ bản thân mình rất trong sạch.

"......" LingLing Kwong nói chắc như đinh đóng cột nói Cố Tâm Mỹ có thể làm chứng, khiến Orm Kornnaphat lập tức mất sạch tự tin. Xấu cmn hổ quá. Cô nghĩ mình nên bình tĩnh một chút, vì thế cô đã nghĩ ra một cái cớ rất tệ: "Tôi đi rửa mặt."

Rửa mặt rồi lại đánh răng xong mà Orm Kornnaphat vẫn chưa nhớ lại chuyện tối qua sau khi mình gặp ác mộng xong đã làm gì. Đây là dấu hiệu của trường hợp rối loạn căng thẳng sau sang chấn, có đôi khi sẽ làm cô mất trí nhớ trong thời gian ngắn.

Tuy rằng biết LingLing Kwong sẽ không lừa cô, nhưng cô vẫn muốn biết chi tiết hơn. Sau khi rửa mặt xong, cô nói với LingLing Kwong: "Chị cũng đi rửa mặt đi?"

Đôi mắt LingLing Kwong cũng đỏ hệt cô, nhìn kỹ cô vài giây rồi nói: "Được."

Orm Kornnaphat thở phào nhẹ nhõm.

Chờ LingLing Kwong vào toilet, cô lập tức gọi Cố Tâm Mỹ vào.

Lời Cố Tâm Mỹ nói không khác lắm với lời của LingLing Kwong.

Orm Kornnaphat trầm tư một lát, hỏi: "Chị có nói gì không nên nói không?"

"Em cũng không biết. Em thấy chị ôm chị Kwong chặt lắm, em sao có thể không biết xấu hổ mà đứng đó nữa. Sáng nay y tá tới đổi bình truyền nước cho chị mà em cũng chưa dám để cô ấy vào đây." Trong mắt Cố Tâm Mỹ hiện lên một tia trêu chọc, "Chị nói chị không thích chị Kwong, vậy sao nằm mơ lại gọi tên chị ấy vậy?"

"......" Orm Kornnaphat nghẹn lời.

Nghe được sau lưng tiếng bước chân, biết là LingLing Kwong đã rửa mặt xong, Orm Kornnaphat vội đẩy Cố Tâm Mỹ đang đầy tính bát quái hóng hớt ra ngoài.

LingLing Kwong đi tới, nói: "Chị thấy em không dùng bộ vệ sinh cá nhân chị mua nên chị dùng luôn."

Khó trách lúc nói chuyện lại có mùi bạc hà.

Cố Tâm Mỹ cũng không biết LingLing Kwong mua đồ dùng tẩy rửa cho Orm Kornnaphat, nên mang đồ trong nhà tới cho cô luôn. Orm Kornnaphat cũng không tính giải thích.

Cô không tìm được lý do chính đáng nên không dám nhìn thẳng LingLing Kwong: "Đêm qua, tôi......"

"Đúng rồi." Cố Tâm Mỹ lại đẩy cửa vào lần nữa, nhắc nhở: "Chị Ninh nói chị ấy tới thăm chị đó, em đoán chắc cũng sắp tới rồi."

!!!

Orm Kornnaphat vội đẩy LingLing Kwong: "Chị mau trốn vào toilet."

LingLing Kwong khó hiểu: "Vì sao chị phải trốn?"

"Sáng sớm tinh mơ mà thấy chị ở đây, chị Ninh nhất định sẽ nghi ngờ!" Thế cục đã rất hỗn loạn, bản Orm Kornnaphat như người lọt trong sương mù, không muốn phải giải thích với người khác quan hệ của mình với LingLing Kwong.

Hai người xô xô đẩy đẩy tới trước cửa toilet, Orm Kornnaphat đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề: Lỡ như lát nữa Lương Ninh muốn dùng toilet thì phải làm sao?

Toilet hình như cũng không an toàn lắm thì phải.

Tròng mắt cô đảo một vòng, nhìn thấy cái tủ quần áo cao hơn 1 mét kia, mắt Orm Kornnaphat sáng lên, chỉ vào nó rồi nói: "Thôi chị trốn vào đây đi."

Sau khi bị nhét vào tủ quần áo một cách bạo lực, mặt LingLing Kwong đen như đáy nồi, cắn chặt răng, nói: "Chị là người không thể ra ngoài ánh sáng sao?"

"Hừ ——" Orm Kornnaphat ra vẻ hung ác nói: "Nếu chị dám lên tiếng, sau này đừng mong gặp lại tôi nữa."

LingLing Kwong: "......"

LingLing Kwong thân cao chuẩn 1m7, trốn trong cái tủ quần áo này cũng không thể đứng thẳng được, đúng là rất thiệt thòi cho chị. Orm Kornnaphat có chút hổ thẹn, vỗ vỗ mặt chị, nói: "Ngoan, nghe lời nha."

LingLing Kwong: "......"

Cửa tủ bị đóng lại, tầm mắt LingLing Kwong cũng bị chặn lại theo.

Orm Kornnaphat kiểm tra xem thử còn sót chỗ nào không, hỏi Cố Tâm Mỹ: "Em không có nói bậy gì với chị Ninh chứ?"

Vẻ mặt Cố Tâm Mỹ vô cùng khó nói hết mà nhìn chằm chằm cái tủ kia, nói: "Dù sao em cũng không nhắc gì tới chị Kwong."

Vậy là tốt rồi.

Orm Kornnaphat lên giường nằm lại.

Cô vừa mới nằm xuống giường chưa được một khắc thì Lương Ninh đã tới.

Lương Ninh không biết hiện tại cô vẫn chưa thể ăn cơm, mang theo một giỏ trái cây tới, theo lệ thường thăm hỏi vài câu, sau đó lại chuyển chủ đề: "Lúc LingLing Kwong gọi cho tôi tôi còn nghĩ là cô ấy gọi nhầm đó, sao cô ấy lại biết em nằm viện?"

Mặt Orm Kornnaphat không hề đổi sắc mà nói: "Chị ấy tới bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, bọn em tình cờ gặp nhau, em lại không mang điện thoại theo nên nhờ chị ấy gọi chị giùm."

"Hóa ra là vậy." Lương Ninh không nghi ngờ gì cô.

Nghe Orm Kornnaphat mở miệng toàn nói phét cũng không hề đỏ mặt làm Cố Tâm Mỹ không khỏi giơ ngón cái với cô.

Orm Kornnaphat ngượng ngùng mà sờ sờ mũi.

Lương Ninh quả nhiên không biết LingLing Kwong đưa cô tới đây, cùng chuyện ở cạnh chăm sóc cả một ngày, cô ấy hỏi cô một ít chuyện về bộ phim tiếp theo, lại han huyên một chút về việc sắp xếp lịch trình tiếp theo.

Orm Kornnaphat không hề tập trung nghe, thường xuyên lén nhìn về phía tủ.

Cái tủ kia nhỏ như vậy, bản thân mình lại đóng chặt kín nó lại, có khi nào sẽ làm người bên trong chết ngạt không ta?

Càng nghĩ càng bất an, nên khi Lương Ninh vừa nói "Tôi còn có việc phải đi trước", Orm Kornnaphat như mở cờ trong bụng, vội vàng nói nói: "Không có việc gì không có việc gì, chị mau đi đi."

"Chị Ninh, để em tiễn chị." Cố Tâm Mỹ nói.

"Không cần tiển, em ở đây với em ấy đi." Lương Ninh nói.

Cố Tâm Mỹ chỉ là cảm thấy phòng này không thích hợp xuất hiện người thứ ba, nên vẫn kiên trì đi ra ngoài cùng Lương Ninh.

Đám người vừa đi, Orm Kornnaphat vội trượt xuống giường đi mở tủ quần áo.

Tủ quần áo vừa mới mở ra lại phát hiện hai mắt LingLing Kwong nhắm nghiền, thân thể mềm mại mà ngồi ở một góc. Tim Orm Kornnaphat căng thẳng, lay chị: "LingLing Kwong?"

LingLing Kwong không phản ứng.

Không phải là ngất rồi chứ?!

Orm Kornnaphat muốn kéo chị ra ngoài nhưng cánh tay lại bị người nọ bắt lấy.

Một cỗ lực lượng mạnh mẽ kéo cô vào trong tủ, không đợi cô sợ hãi hét lên thì một mùi hương bạc đã đã chặn miện cô lại.

Trằn trọc nghiền nát, làm môi cô có chút đau.

Orm Kornnaphat không phát ra âm thanh được, chỉ có thể nắm tay đấm đánh.

LingLing Kwong không dao động, hôn đủ rồi mới thỏa mãn buông cô ra.

Orm Kornnaphat sợ Cố Tâm Mỹ hoặc y tá tùy thời tiến vào sẽ nhìn thấy, sốt ruột muốn đẩy chị ra.

LingLing Kwong lại càng ôm chặt cô hơn, kéo cô vào lòng, như là muốn để cả hai cùng trốn vào trong tủ.

Orm Kornnaphat cho rằng chị đang trách mình vì nhốt chị hơn nửa tiếng ở trong tủ nên mới muốn trả thù, nhưng LingLing Kwong lại dúi đầu vào ngực cô.

Orm Kornnaphat không có mặc áo ngực, bị hành động này của chị làm cho hoảng sợ, càng dùng sức mà đẩychị ra.

Lỗ tai LingLing Kwong dán ở trước ngực cô, ngẩng đầu, cặp mắt kia trong bóng đêm lại cực kỳ sáng, nói: "Tim em đập rất nhanh."

"......"

"Nơi này không có người khác, tốt ghê."

Đứng thẳng còn không thẳng được, tốt chỗ nào!

Tư thế ngồi xổm nửa người của LingLing Kwong vừa vặn với tầm mắt của cô, chị nhìn thẳng vào mắt cô, như là muốn xuyên thấu nó để hiểu rõ lòng cô, nói: "Đêm qua khi em khóc lóc gọi tên chị, chị liền biết trong lòng em nhất định có chị."

"Tôi......" Orm Kornnaphat vừa muốn phản bác, nhưng vừa mở miệng thì lại bị hôn lần nữa.

Nụ hôn này so với nụ hôn vừa nãy thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chỉ có vài giây ngắn ngủn.

Chiếc tủ nhỏ hẹp này rất dễ bị thiếu oxy, nên lúc vừa được thả ra thì đầu óc Orm Kornnaphat có chút choáng váng.

Không đợi cô kịp tĩnh tâm lại thì nghe được LingLing Kwong nói: "Tiểu Orm, không cần lừa mình dối người."

"......"

"Cho chị, cũng như cho bản thân em một cơ hội, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com