Chương 52: Có giống với tình bạn ngây thơ và trong sáng của chúng ta không em?
Ra khỏi thang máy, nhìn thấy Khương Ấu Na tội nghiệp đang ngồi ngoài cửa bắt wifi thì Orm Kornnaphat áy náy không thôi, kéo cô ấy dậy rồi mở cửa, giúp cô ấy đẩy vali vào, lấy lòng mà nói: "Đói bụng không? Mình gọi cơm cho cậu nha?"
"Mình. Đợi. Cậu. Gần. Hai. Tiếng. Đó." Khương Ấu Na u ám nói: "Chưa nói đến việc sau này mình phải chờ cậu thêm một tiếng nữa."
Nếu không phải là cô tỏ thái độ cứng rắn từ chối sự cầu hoan của LingLing Kwong thì chỉ sợ không chỉ phải thêm một tiếng nữa......
Orm Kornnaphat bị cô ấy nói mà thấy hơi chột dạ, nói với tâm trang kỳ lạ: "Không có mà, chỉ là trên đường bị kẹt xe thôi."
Khương Ấu Na vào phòng, ngã nhoài lên ghế sofa, vênh mặt hất hàm sai khiến: "Đi, rót cho ly nước cái coi."
Orm Kornnaphat vội rót nước cho cô ấy, lấy nước xong thì lại lấy rửa trái cây, chu đáo cắt nhỏ, chỉ thiếu điều đút cho cô ấy ăn thôi.
Khương Ấu Na bắt chéo chân như đại gia, vừa ăn trái cây vừa yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của cô ấy.
Orm Kornnaphat giúp cô ấy đấm chân bóp eo, thấy sắc mặt cô ấy hơi hòa hoãn lại thì hỏi: "Mẹ cậu có đỡ hơn không?"
"Bệnh tình cơ bản là đã ổn định, nếu không thì mình đã không có thời gian để về." Khương Ấu Na đổi tư thế, nhìn cô nói nói: "Tiểu Orm tử cậu giỏi thật nha, bị cậu tính đúng rồi kìa."
Trước khi Khương Ấu Na về nhà thì Orm Kornnaphat đã từng giúp cô ấy "Đoán trước" bệnh tình của mẹ cô ấy sẽ tốt lên, để cô ấy đừng quá lo lắng.
"Không có việc gì thì tốt rồi." Orm Kornnaphat cười cười nói.
Khương Ấu Na cắn miếng táo một cái "rắc", nói: "Vậy cậu lại tính giúp mình nữa đi, khi nào thì mình có bộ phim tiếp theo?"
Dựa vào ký ức kiếp trước, Orm Kornnaphat lại "bấm tay tính toán", thản nhiên nói: "Nửa năm sau nhất định cậu sẽ có vai diễn, ít nhất cũng là nữ hai. Hơn nữa mình cũng giúp cậu tính rồi, cậu rất nhanh sẽ có người đại diện thôi."
Khương Ấu Na ngửi được mùi ngon, vui vẻ hỏi: "Vậy sẵn cậu tính giùm mình thử xem khi nào mình có bạn trai?"
"Cái này......" Orm Kornnaphat bó tay.
Đối với chuyện tương lai trong mười năm thì Orm Kornnaphat đúng là có năng lực "Tiên tri". Cô vốn nghĩ là chỉ có quỹ đạo của cô và LingLing Kwong là có thay đổi thôi, nhưng trải qua chuyện Khương Ấu Na bị Bạch Hạo cưỡng hôn, cùng với chuyện Bạch Hạo tỏ tỉnh với cô thì cô không còn nắm chắc nữa, nói lấp lửng: "Một ngày chỉ có thể tính một lần, lần thứ hai thì không linh nghiệm nữa."
Khương Ấu Na cũng không ép cô, lại gặm mấy miếng táo, nói: "Mình vội vã về như vậy là do hai ngày nữa bộ phim kia của mình sẽ bắt đầu quảng bá. Là nữ chính thì mình chắc chắn sẽ đến tham dự, nhưng nghĩ đến việc Bạch Hạo cũng sẽ đi thì mình liền thấy buồn nôn."
Lần trước Bạch Hạo bị đánh "ngất xỉu" đưa vào bệnh viện, lúc hộ sĩ truyền nước cho anh ta thì Orm Kornnaphat có nói sơ qua chuyện này cho Khương Ấu Na trên Wechat. Khương Ấu Na có chút lo lắng: "Lỡ anh ta là động tay động chân với tớ thì làm sao bây giờ, cậu nói xem?"
"Vậy cậu lại đá anh ta lần nữa." Orm Kornnaphat nói ngay không nghĩ.
"Lỡ đá hỏng rồi làm sao bây giờ?"
"Người "đứng núi này trông núi nọ" như anh ta thì có hỏng cũng là xứng đáng."
"Đứng núi này trông núi nọ?"
"Không phải lúc trước mình đã nói với cậu rồi sao?"
"Nói cái gì?" Khương Ấu Na không hiểu gì cả.
Orm Kornnaphat nghĩ nghĩ, hình như là chưa nói thật...... Chủ yếu là không cơ hội nói.
Cô sắp xếp vốn từ một chút, nói: "Hôm sau ngày anh ta uống rượu phát điên thì hẹn gặp mình, thế là mình cũng đi. Lúc nói chuyện thì có nhắc tới cậu, mình thấy anh ta rất buồn nên liền an ủi. Không nghĩ ngờ tối đó anh ta lại chạy tới, tự nhiên lại thổ lộ với mình."
"Anh ta mới bị mình từ chối liền muốn ra tay với câu sao mẹ nó, đúng là bản chất cặn bã của trai đểu mà!" Khương Ấu Na tức giận đến thiếu chút nữa ném quả táo, nhớ tới chuyện mình bị cưỡng hôn lúc trước, vội hỏi: "Anh ta không làm gì cậu chứ?"
Orm Kornnaphat cũng không nghĩ tới Bạch Hạo lại tệ đến thế, hận chính mình kiếp trước nhìn lầm, lắc đầu nói: "Không có gì."
Khương Ấu Na thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Anh ta thổ lộ với cậu rồi sao?"
"Bị mình từ chối đó."
Khương Ấu Na nhăn mày, nói: "Hắn cũng bị mình từ chối mà còn dám tới tìm mình. Cậu từ chối hắn, lỡ như có hôm nào anh ta lại tới tìm cậu thì làm sao?"
Orm Kornnaphat đảo mắt, nói: "Anh ta hẳn sẽ không đến tìm mình đâu."
"Cũng không chắc." Khương Ấu Na không đồng ý: "Người cặn bã như anh ta thì da mặt còn dày hơn so với tường thành, hơn nữa hệt như cao chó gỡ không ra. Anh ta bị mình đá một cái, qua mấy tháng mới dám tới tìm mình là vì sợ. Con cừu non như cậu vừa thấy thì đã biết là dễ bị ăn hiếp rồi, anh ta không chặn đường cậu mỗi ngày mới là lạ."
Vì sao cả Khương Ấu Na lẫn Lưu Vũ Tình đều cảm thấy cô dễ bị bắt nạt vậy nè......
Orm Kornnaphat tự tin nói: "Tin mình đi, anh ta chắc chắn sẽ không đến nữa."
"Vì sao? Cậu tính ra được? Không đúng, không phải cậu nói một ngày chỉ có thể tính một lần sao?"
Orm Kornnaphat bất lực mà nói: "Bởi vì mình đã nói với anh là mình không thích đàn ông rồi."
"Ồ~, cậu không thích...... Cậu không thích đàn ông?!" Khương Ấu Na kích động đến mức muốn nhảy dựng lên.
Orm Kornnaphat vỗ vỗ mu bàn tay cô ấy ý bảo cô ấy bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào cô ấy rồi nói: "Na Na, mình quên chưa nói với cậu là mình thích phụ nữ."
Khương Ấu Na thấy ánh mắt cô nghiêm túc, đôi mắt đong đầy tình cảm, giọng nói vô cùng dịu dàng, cô ấy nổi da gà rồi đứng phắt dậy, vội đẩy tay cô ra rồi rút về góc ghế sofa, nói: "Cậu...... Không phải là cậu có ý với mình chứ?"
Khóe miệng Orm Kornnaphat giật giật, nói: "Đồng tính bọn mình không phải cứ thấy người cùng giới là thích, hi vọng cậu biết điều đó."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Khương Ấu Na nói mà còn sợ hãi trong lòng.
Orm Kornnaphat trợn trắng mắt, nói: "Cậu cũng không phải là gu mình, cứ yên tâm 100% đi."
Khương Ấu Na vừa ăn táo vừa đè sự kinh ngạc xuống, nói: "Mình biết gu cậu là gì rồi."
"Là gì?"
"Người như LingLing Kwong."
"......"
"Hóa ra là cậu thích phụ nữ." Khương Ấu Na bừng tỉnh đại ngộ, thò đầu qua, làm mặt quỷ mà nói: "Có phải cậu yêu thầm LingLing Kwong không?"
"............" Orm Kornnaphat đẩy cô ấy ra, "Cậu suy nghĩ nhiều rồi."
"Đừng đi đừng đi, nói tiếp đi mà."
Nói nữa thì lòi ra liền!
Orm Kornnaphat nhanh chân trốn về phòng.
"Không phải cậu nói là sẽ gọi cơm cho mình sao?" Khương Ấu Na ở bên ngoài gào lên.
"Bây giờ gọi." Orm Kornnaphat gân cổ lên trả lời lại.
Làm chuyện đó rất tiêu hao thể lực, tuy rằng lúc ấy chỉ làm một nửa......nhưng Orm Kornnaphat cũng đói bụng.
Chờ cơm tới thì cô và Khương Ấu Na ăn chung.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bỗng dưng di động vang lên một tiếng.
"Cậu đó." Khương Ấu Na nói.
Orm Kornnaphat cầm lên thì thấy.
Kwong vênh váo: "Mai rảnh không em?"
Tim cô đập đột nhiên nhanh hơn, vô thức nhìn thoáng qua Khương Ấu Na, phát hiện Khương Ấu Na không có nhìn cô thì nhanh chóng đánh chữ: "Không hẹn!"
Kwong run run: "Hẹn gì? Hẹn hò? Hẹn "ngủ"?"
Orm Kornnaphat: "......"
Orm Kornnaphat: "Cái gì cũng không hẹn hết!"
Kwong vênh váo: "Chị chỉ muốn hỏi là mai em có rảnh không, đi dạo phố mua tý đồ với chị thôi. Không nghĩ tới tư tưởng em đen tối vậy luôn đó~"
Orm Kornnaphat mới phát hiện là bản thân đã suy nghĩ nhiều......
Chuyện này có thể trách cô sao? Còn không phải là do người phụ nữ chết tiệt tên LingLing Kwong kia sao! Hành động quá bỉ ổi.
Lúc cô đang do dự nên trả lời như nào thì đối phương lại nhắn thêm hai tin.
Kwong vênh váo: "Ngày mai chúng ta là bạn đó."
Kwong vênh váo: "Làm người bạn duy nhất của chị, không lẽ em không thể rút ra được một chút thời gian quý giá để đi dạo phố với chị hả? 🥺"
Nhìn thấy hai chữ "Duy nhất" này thì Orm Kornnaphat lập tức mềm lòng.
Kiếp trước LingLing Kwong cũng không có bạn bè gì, có lẽ cô là người bạn thật sự đầu tiên của LingLing Kwong.
Cảm khái qua đi, Orm Kornnaphat hỏi chị: "Khi nào?"
Kwong vênh váo: "12 giờ trưa nha."
Orm Kornnaphat: "Được."
Về ổ chó ấm êm của mình thì Orm Kornnaphat lại phát hiện bản thân thế mà lại mất ngủ
Cũng không biết có phải do tối hôm qua cùng chiều này kịch liệt quá không, mà chỉ cần nhắm mắt lại, thì đầu óc cô tràn đầy những hình ảnh đó......
Ngủ được rồi, thì trong mơ vẫn là những tả hình ảnh không thể miêu tả được......
Cô nghĩ nhất định là mình bị điên rồi
Hôm sau khi bị cuộc gọi của LingLing Kwong đánh thức thì Orm Kornnaphat có hơi hối hận vì ngày hôm qua nhất thời mềm lòng, muốn nói có thể hoãn việc đi dạo với chị thêm mấy ngày không, nhưng không chờ cô mở miệng thì LingLing Kwong đã nói trước: "Chị đến tiểu khu của em rồi nè."
Orm Kornnaphat mất cơ hội từ chối, uể oải nói: "Chờ tôi hơn mười phút."
LingLing Kwong: "Được nè."
Orm Kornnaphat không quen để người khác chờ, cô dùng năm phút để rửa mặt, năm phút lau mặt, năm phút thay quần áo thay giày, vô cùng lo lắng chuẩn bị ra cửa.
Khương Ấu Na vừa ngáp vừa ra khỏi phòng ngủ, thấy cô ăn mặc chỉnh tề thì hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"
"Gặp một người bạn."
"Bạn nào á, Lục Thanh Hoan, hay là Vũ Tình?" Bạn bè của Orm Kornnaphat Khương Ấu Na đều biết hết nên thuận miệng nói ra hai cái tên.
Orm Kornnaphat dừng một chút, nói: "Đều không phải...... Một người bạn mới, có cơ hội thì mình giới thiệu cho cậu làm quen."
Khương Ấu Na thấy thấy cô có vẻ gấp lắm thì cũng không hỏi nữa, xua xua tay nói: "Đi đi."
"Bye bye!"
Xe LingLing Kwong đã đợi ở dưới lầu.
Lên xe, Orm Kornnaphat còn chưa ổn định chỗ ngồi thì đã nghe LingLing Kwong hỏi: "Tối hôm qua ngủ ngon không em?"
Mắt cô nhìn về phía trước, mặt không đỏ thở không gấp mà nói: "Khá tốt, ngủ thẳng tới rạng sáng."
"Không có nằm mơ sao?"
"...... Không có."
LingLing Kwong quầng thâm mắt nhàn nhạt của cô, nói đầy thâm ý: "Hôm qua chị ngủ không ngon gì hết, toàn nghĩ về em không đó."
Orm Kornnaphat không dám hỏi chị là nghĩ gì về mình, nhịp tim lại bắt đầu không được bình thường, quay đầu, đoan chính mà nói: "Bạn này ơi, nếu bạn lại muốn nói này nọ nữa thì hôm nay không cần đi dạo đâu."
LingLing Kwong cười cười, nhướng mày, nói: "Bạn kia ơi, nhớ thắt kỹ dây an toàn nha."
Hai người đi ăn cơm trước.
Làm bộ ăn hết bữa cơm thì LingLing Kwong nghiêm túc nói: "Mua một món quà cho người lớn, nhưng chị lại không biết phải mua cái gì."
Này nếu là đổi thành người khác thì có lẽ Orm Kornnaphat sẽ nghi ngờ lời này có bao nhiêu % là thật, nhưng LingLing Kwong nói thì cô tin 100%.
Kiếp trước LingLing Kwong chính là một người hoàn toàn không hiểu phong tình, chỉ biết đưa tiền, trước nay chưa từng mua quà cho người khác.
Nhà họ Kwong quen biết không ít người, bạn bè làm ăn có rất nhiều, Orm Kornnaphat cũng không hỏi chị là mua cho ai, chỉ biết là một phụ nữ.
Hai người đi vào cửa hàng đá quý.
Nhân viên cửa hàng nhận ra LingLing Kwong liền phấn khỏi cả buổi, sau đó lại phát hiện LingLing Kwong lạnh lùng không muốn bắt chuyện thì vô cùng chuyên nghiệp thu hồi cảm xúc, nhiệt tình giới thiệu cho các cô: "Nếu là một quý bà thì có thể tặng bà ấy một cây trâm cài áo."
"Em nghĩ sao?" LingLing Kwong hỏi.
"Tôi nghĩ cũng ổn." Orm Kornnaphat nói.
Nhân viên cửa hàng dẫn các cô tới quầy trâm cài áo để lựa chọn.
Orm Kornnaphat nhìn trúng một cây trâm hình hoa lan bằng hồng ngọc.
Nhân viên cửa hàng tinh mắt, lập tức lấy cây trâm cài áo kia ra, nói: "Cây trâm này vừa cao quý lại thanh lịch, người đó nhất định sẽ thích. Nếu không tôi đeo giúp cô để xem hiệu quả được không ạ?"
Bởi vì LingLing Kwong vẫn luôn không tỏ ý gì nên nhân viên cửa hàng có hơi sợ chị, nên câu cuối cùng là nói với Orm Kornnaphat.
"Được chứ." Orm Kornnaphat không có biện pháp từ chối nụ cười của mỹ nhân tư vấn này.
Nhân viên cửa hàng lấy trâm cài áo ra, cúi người muốn đeo giúp cô.
"Từ từ." LingLing Kwong thấy tay của nhân viên nữ kia sắp chạm vào ngực Orm Kornnaphat, tuy rằng chỉ là chạm vào quần áo nhưng trong lòng chị vẫn là không quá thoải mái, nói: "Để tôi mang giúp cô ấy."
Nụ cười của nhân viên kia hơi cứng lại nhưng nhanh chóng cười rộ lên lại, nói: "Vậy cô làm đi ạ. Cẩn thận đừng để đâm vào tay."
LingLing Kwong nhận trâm cài áo từ tay nhân viên, cúi đầu cẩn thận đeo giúp Orm Kornnaphat.
Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh nhìn. Ban đầy cô ấy cho rằng Orm Kornnaphat là trợ lý của LingLing Kwong, sau lại phát hiện nhan sắc của Orm Kornnaphat cũng không thấp, khí chất cũng không giống như người làm trợ lý. Hơn nữa cô ấy càng nhìn càng phát hiện, Orm Kornnaphat hình như giống một diễn viên nào, nhưng cô ấy nhất thời không nghĩ ra là ai.
LingLing Kwong thoáng nhìn thấy ánh mắt nhìn trộm đầy tò mò của cô nhân viên kia nên chị nhích một bước, che kín mặt Orm Kornnaphat.
Orm Kornnaphat không bắt bẻ, chỉ là cảm thấy LingLing Kwong quá lề mề, cũng không biết là chị không biết mang hay là cố ý kéo thời gian nữa.
"Chị làm không xong thì tôi tự mang đó." Cô nhỏ giọng nói.
LingLing Kwong lúc này mới chậm rãi cài vào, nhìn trâm cài áo, rồi lại nhìn cô, mỉm cười nói: "Em mang cũng rất thích hợp, càng tôn lên làn da trắng của em đó. Hay chị mua một cái tặng em nha?"
Đôi mắt Orm Kornnaphat hơi đổi, cô bật thốt: "Tôi không cần."
Giỡn cái gì vậy, cây trâm cài cài áo này giá mười mấy vạn, còn nhiều hơn thù lao cô đóng 《 Đình viện thâm sâu 》nữa đó!
"Vì sao?"
"Còn chưa đến sinh nhật tôi nữa, chị vô duyên vô cớ tặng quà cho tôi làm gì?"
LingLing Kwong thấy thái độ cô kiên quyết như thế, chị nghĩ rồi nói: "Cũng được, chờ đến sinh nhật sau của em rồi lại tính."
"Hai vị cảm thấy hợp không ạ?" Do bị che khuất tầm mặt nên nhân viên bán hàng không biết là các cô đang nói gì, nên nghiêng đầu tới hỏi.
"Em thấy được không?" LingLing Kwong lại hỏi Orm Kornnaphat.
Orm Kornnaphat nghiêm túc nêu ý kiến: "Tôi thấy không tệ lắm."
"Vậy thì mua." LingLing Kwong nhanh chóng quyết định, lại giúp cô tháo trâm cài áo ra.
Cửa hàng này bán đồ xa xỉ phẩm cao cấp, hiện tại trong tiệm cũng chỉ có hai người là khách. Trừ bỏ cô nhân viên đang tư vấn cho hai người thì những nhân viên khác đều đang lén lút quan sát LingLing Kwong.
Tất cả mọi người đều không để ý tới có hai bóng người đang lấp ló bên ngoài cửa tiện.
"Hân Nhiên, người kia không phải Ling......"
"Suỵt ——" Triệu Hân Nhiên lanh tay lẹ mắt kéo Trương Vũ Phi sang một bên, né vào một bên lén lút quan sát tình hình bên trong.
Từ góc độ này thì vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh LingLing Kwong cúi đầu giúp Orm Kornnaphat tháo trâm cài áo xuống.
Trương Vũ Phi gấp giọng nói: "Hân Nhiên Hân Nhiên, người đối diện LingLing Kwong hình như là Orm Kornnaphat!"
"Câm miệng." Triệu Hân Nhiên nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Tôi tự có mắt nhìn."
Trương Vũ Phi bĩu môi, vẫn là nhịn không được nói: "Tiệc sinh nhật của Vũ Tình thì LingLing Kwong tới, nói Orm Kornnaphat là bạn gái của cô thì tôi còn nghĩ là giả đó, không nghĩ tới hai người đang hẹn hò thật, còn đi mua trang sức chung nữa chứ."
"Tôi đã bảo là cô câm miệng lại!" Triệu Hân Nhiên bực bội hét lớn một tiếng.
Âm thanh kinh động đến người bên trong, mấy đôi mắt nhất trí nhìn qua đó
"Có người ra kìa!" Trương Vũ Phi nhắc nhở nói.
Triệu Hân Nhiên liếc nhìn LingLing Kwong và Orm Kornnaphat đang có cử chỉ thân mật với nhau, vội vàng kéo Trương Vũ Phi chạy đi trước khi nhân viên đi ra
Tới chỗ không người thì hai người mới dừng lại.
Trương Vũ Phi bị cô ta kéo suýt thì ngã, xoa xoa cánh tay đau nhức, cô bất mãn nói: "Hân Nhiên, vì sao cô lại gạt tôi nói Orm Kornnaphat giật bạn trai cô?"
Mắt Triệu Hân Nhiên lóe lên, nói: "Orm Kornnaphat đúng là giật người của tôi, tôi cũng không hoàn toàn nói dối cô."
"Đoạt ai?"
"Tôi và A Ling lớn lên từ nhỏ, tình cảm đậm sâu, hai nhà lại môn đăng hộ đối. Nếu không phải con tiện nhân Orm Kornnaphat này không biết xấu hổ cướp A Ling đi, thì nói không chừng thì tôi và A Ling đã kết hôn từ lâu rồi."
Trương Vũ Phi lúc này mới hiểu rõ, hóa ra người Triệu Hân Nhiên thích là LingLing Kwong!
Cô ta vốn muốn hỏi "LingLing Kwong thích cô sao?", nhưng lại thấy dáng vẻ muốn ăn thịt người của vị đại tiểu thư này thì đầu óc xoay chuyển, vội sửa lời: "Cô rất ghét Orm Kornnaphat?"
Khuôn mặt Triệu Hân Nhiên vặn vẹo, nói: "Tôi hận không thể xé rách gương mặt của cô ta ra!"
Lần trước Trương Vũ Phi bị Orm Kornnaphat vả mặt ngược lại khiến cô ta mất hết mặt mũi. Lưu Vũ Tình nghỉ chơi với cô ta, cô ta hận Orm Kornnaphat gần chết, lại kiêng kỵ LingLing Kwong nên không dám làm gì.
Cô ta cũng mặc kệ Orm Kornnaphat có phải là kẻ thứ ba hay không, cùng chung kẻ địch mà nói: "Nếu cô hận cô ta thì có thể chụp lén cảnh cô ta đi dạo phố với LingLing Kwong, sau đó tìm một blog marketing đăng lên. LingLing Kwong nhiều fans như vậy, mà Orm Kornnaphat chỉ là một diễn viên không có danh tiếng gì. Đến lúc đó chắn chắc mọi người sẽ nghĩ là cô ta muốn bám lấy LingLing Kwong, mọi người phun mỗi người một ngụm nước bọt là dìm chết cô ta được rồi."
Nếu là Triệu Hân Nhiên chịu giúp cô ta cởi bỏ sự uất nghẹn này thì tốt rồi. Trương Vũ Phi ảo tưởng.
"Ngu xuẩn!" Triệu Hân Nhiên không những không tán đồng cách làmcủa cô ta, mà ngược lại còn mắng cô ta một trận: "A Ling thích Orm Kornnaphat, nhìn thấy cô ta bị khi dễ thì chỉ cảm thấy cô ta đang thương thôi, sẽ càng ra sức bảo vệ cô ta!"
Trương Vũ Phi lúng túng nói: "Vậy...... Cô có biện pháp gì tốt không?"
Khuôn mặt Triệu Hân Nhiên lộ vẻ hung ác, nói: "Tôi phải nghĩ biện pháp, làm cho A Ling hoàn toàn hết hy vọng với cô ta mới được."
......
Quẹt thẻ xong, LingLing Kwong cầm quà tặng theo, cùng Orm Kornnaphat đi khỏi cửa hàng đá quý.
Thấy thời gian còn sớm nên LingLing Kwong đề nghị: "Bên cạnh là rạp chiếu phim, chị mời em đi xem phim nha."
Rạp chiếu phim thì phải an tĩnh, đến giờ thì phải tắt đèn, cũng không ai nhìn thấy ai, không cần nói chuyện, cũng không sợ xấu hổ. Orm Kornnaphat chỉ suy nghĩ vài giây liền đồng ý.
Nhưng người đi xem phim cũng rất đông, để tránh cho phiền toái thì hai người đeo khẩu trang lên.
Soát vé vào rạp, tìm được chỗ ngồi, rất nhanh đã đến giờ chiếu phim.
Luc ánh đèn mờ đi thì Orm Kornnaphat cảm giác có thứ gì chạm vào tay phải cô, cô giãy giụa vài cái nhưng không thoát được.
"Đừng nhúc nhích, sắp xong rồi." LingLing Kwong nói.
Qua vài giây, đèn từ màn hình sáng lên. Orm Kornnaphat giờ tay phải lên thì phát hiện trên cổ tay có thêm một chiếc vòng bạc
Cô nhìn người bên cạnh bằng vẻ mặt khó hiểu, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, nói: "Không phải đã nói là không cho chị mua sao?"
LingLing Kwong quơ quơ tay phải, trên tay chị cũng có một chiếc vòng giống hệt cô, đôi mắt chị chứa ý cười, nói vào tai cô: "Là do mua trâm cài áo thì được tặng."
"Tặng?" Orm Kornnaphat nửa tin nửa ngờ.
"Lúc quẹt thẻ thì nhân viên bán hàng làm thẻ hội viên cho chị, nói tích đủ điểm thì có thể đổi sang quà, thế là chị đổi vòng tay này." LingLing Kwong thản nhiên nói.
Khó trách vừa rồi lúc LingLing Kwong trả tiền thì lại lâu như thế, hóa ra là làm động tác nhỏ này......
Trâm cài áo mười mấy vạn thì chắc là nhiều điểm tích lũy lắm nhỉ? E là giá chiếc vòng tay này cũng không rẻ, chủ yếu là, cô sao có thể đeo vòng giống hệt LingLing Kwong được? Cứ thấy kỳ kỳ thế nào ấy..
Orm Kornnaphat băn khoăn không biết nên tháo ra hay không.
LingLing Kwong duỗi tay phải ra, đặt bên cạnh tay cô, chị nhìn vòng tay của hai người rồi nhẹ giọng nói: "Em xem cái vòng tay này đi, giống tình bạn ngây thơ trong sáng của chúng ta không chứ?"
Orm Kornnaphat: "......"
Bạn bè thì đúng, nhưng ngây thơ trong sáng???
Rốt cuộc thì Orm Kornnaphat cũng không tháo ra.
Xem phim xong thì LingLing Kwong chở cô về.
Orm Kornnaphat nói chị dừng ở cửa tiểu khu là được nhưng LingLing Kwong nhất quyết đòi lái xe vào, nói là lo sợ gặp phải một Bạch Hạo khác.
Xe chậm rãi chạy đến dưới lầu rồi dừng lại.
Orm Kornnaphat mơ hồ nhìn thấy một bóng người quen thuộc thấp thoáng trước mặt mình, mặc áo lông dài, tay cầm một chén oden nóng hổi đi tới. Cô nhận ra là Khương Ấu Na, cô còn chưa nghĩ tới việc giới thiệu LingLing Kwong như nào cho đối phương nữa, trong lòng vô cùng căng thẳng, luống cuống tay chân bắt đầu tháo dây an toàn.
LingLing Kwong chú ý tới sự biến hóa trên mặt cô, nhìn theo hướng ánh mắt cô thì cũng phát hiện Khương Ấu Na, đôi mắt chị hơi trầm xuống.
"Tôi lên đây, chị lái xe cẩn thận một chút."
"Ting ——"
Tiếng còi đột ngột làm Orm Kornnaphat giật mình, cô nhìn về phía LingLing Kwong đầy khó hiểu.
Đúng lúc Khương Ấu Na bị chút ý bởi tiếng còi thì LingLing Kwong kéo cổ Orm Kornnaphat rồi hôn lên môi cô.
Đầu óc Orm Kornnaphat tạm dừng hoạt động trong một giây, đột nhiên đẩy chị ra, cũng không mắng chị vì sao lại nổi điên thì đã nhìn về phía ngoài xe theo bản năng, Khương Ấu Na đang đứng đối diện đang nhìn bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc: "......"
Orm Kornnaphat hốt hoảng xuống xe.
"Rầm" một tiếng.
Lúc cô đóng cửa thì đồng thời LingLing Kwong ở bên kia cũng xuống xe.
Khương Ấu Na nhìn chén oden rơi trên mặt đất, lại nhìn hai người đang đứng bên cạnh xe, nuốt đồ ăn trong miệng xuống,, nói: "Hai người......"
"Xin chào." LingLing Kwong giơ tay phải lên, thân thiện chào hỏi với cô ấy,
"......"Ánh mắt Khương Ấu Na nhìn qua nhìn lại giữa hai người, không biết nên nói như thế nào.
Orm Kornnaphat căng da đầu đón đón cô: "Na Na."
Khương Ấu Na chỉ vào LingLing Kwong, hỏi: "Who is this?"
"This is LingLing Kwong." Orm Kornnaphat chớp chớp mắt.
"Phí lời, mình đương nhiên biết cô ấy là ai." Khương Ấu Na gắt gỏng: "Mình hỏi là, cô ấy là gì của cậu?"
"Chị ấy...... Chính là người lúc trước mình nói với cậu đó, bạn mới của mình......"
"Bạn???" Khương Ấu Na ngạc nhiên, "Bạn với nhau mà hôn môi sao??"
Orm Kornnaphat xấu hổ không thôi, năn nỉ: "Đi lên lên, đợi mình giải thích cho cậu xong."
Khương Ấu Na bị cô xô đẩy tiến vào thang máy, LingLing Kwong lại giơ tay phải lên chào cô ấy lần nữa: "Tạm biệt nha."
Khương Ấu Na hung dữ liếc chị một cái.
LingLing Kwong: "???"
Tiến vào thang máy, chú ý tới trên cổ tay Orm Kornnaphat cũng có một cái vòng giống nhau như đúc của LingLing Kwong, Khương Ấu Na vội giơ tay cô lên: "Vòng đôi cũng mang luôn rồi mà cậu còn dám nói là bạn bè!"
"...... Không phải như cậu nghĩ đâu." Orm Kornnaphat sốt ruột, trong lòng cô đã âm thầm mắng LingLing Kwong không dưới mười lần.
"Ting——"
Đi vào chung cư, Khương Ấu Na lớn tiếng ồn ào lên: "Ngươi giỏi lắm Tiểu Orm tử, mau mau thành thật khai báo, ngươi thông đồng với tra nữ LingLing Kwong này từ khi nào!"
Orm Kornnaphat bịt lỗ tai, nói: "Gì mà tra nữ, thông đồng, cậu đừng có nói mấy lời khó nghe như vậy."
"Cô ta ngủ với fans đó, không phải tra nữ thì là gì!" Khương Ấu Na không kiềm được giọng, ánh mắt sắc bén, "Khoan, có phải cậu cũng ngủ với cô ta rồi không?"
"......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com