Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59: Chỉ cần chị tỉnh lại, em sẽ đồng ý tất!

Orm Kornnaphat không bao giờ ngờ rằng ông trời cũng đùa giỡn thế này với cô.

Thời gian xảy ra chuyện quá ngắn, cảnh sát giao thông vẫn còn chưa tới kịp, người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều.

Cô không quan tâm việc có thể bị xe cộ qua lại đâm phải, cũng không nghe được những lời nhắc nhở và can ngăn của người qua đường hảo tâm, trong mắt cô chỉ có chiếc xe màu trắng bị đâm hỏng kia, cô đẩy mọi người ra, liều mạng tiến lên phía trước.

Xe LingLing Kwong bị đâm tới mức không dám nhìn, kính chắn gió nứt thành hình mạng nhện, cửa sổ bên ghế lái bị vỡ tan tành làm lộ ra một cái lỗ lớn.

Cô nhìn thấy LingLing Kwong dính đầy máu nằm giữa túi hơi và ghế lái, hai mắt nhắm nghiền, không biết là ngất đi hay là......

Orm Kornnaphat không dám nghĩ tiếp nữa, hai chân cô nhũn ra, máu trong người hệt như bị đông cứng, lúc chỉ cách chiếc xe còn 1 mét thì cô bỗng dừng lại, không dám lại gần nữa.

Cô run rẩy lấy điện thoại từ trong túi áo ra, muốn gọi điện cấp cứu thì điện thoại lại rơi trên mặt đất một tiếng "Bộp".

Cô vội vàng cúi người nhặt lên, đột nhiên trọng tâm không vững nên cả người chật vật ngã quỵ trên mặt đất.

Một đôi tay rắn chắn đỡ lấy người cô.

Orm Kornnaphat không kịp cảm ơn, nước mắt phủ đầy đôi mắt cô, không thấy rõ là ai vừa mới giúp đỡ, chỉ nắm chặt tay người nọ, khóc lóc: "Cứu chị ấy......"

"Cô đừng hoảng, vừa nãy tôi gọi 120 rồi, nhất định cô ấy sẽ không có việc gì."

Nếu cô nhìn kỹ thì sẽ phát hiện người đỡ cô chính là người đàn ông lần trước đã giúp cô đánh ngã Bạch Hạo.

Xe cảnh sát cùng xe cứu thương nối đuôi nhau tới, tiếng còi "Í ò í o" bén nhọn nghe vừa chói tai lại thê lương.

"Tai nạn xe cộ thì có cái gì đẹp, ai cho phép mấy người chụp ảnh? Cô, còn có cô nữa, còn dám chụp một tấm thử xem? Tin tôi ném vỡ điện thoại của mấy người không!" Người đàn ông khiển trách mạnh mẽ những người qua đường vô tâm.

Orm Kornnaphat vừa nhìn vào lổ hổng trên cửa sổ, nhìn LingLing Kwong bất tỉnh nhân sự thì khóc đến sắp ngất đi.

Nhân viên y tế rất cẩn thận cứu LingLing Kwong ra, khi chuẩn bị đưa chị lên xe cứu thương thì cô vội đuổi theo.

Bác sĩ thấy cô lỗ mãng thì dùng tay ngăn cô lại.

Đôi mắt sưng đỏ Orm Kornnaphat nhìn chằm chằm LingLing Kwong đang bất tỉnh nằm trên cán, giọng nói lại càng nghẹn ngào: "Tôi là bạn của chị ấy."

Bác sĩ hiểu rõ, nhanh chóng quyết định rồi nói: "Vậy cùng đi đi."

Từ lúc lên xe cấp cứu đến khi đến bệnh viện, đây là chặng đường dài nhất mà Orm Kornnaphat từng đi.

Đầu óc cô trống rỗng, tầm mắt mờ mịt, toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình LingLing Kwong, trong lòng chỉ có một âm thanh: Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.

Trừ bỏ nhịp tim ra thì mọi thứ dường như đều tĩnh lặng.

Cô cứ đứng ngơ ngác ở hành lang không người như thế, không hề chớp mắt mà cứ nhìn đèn giải phẫu, không biết thời gian đã qua bao lâu, cũng không biết mình đang ở đâu.

Tiếng bước chân dồn dập dần dần tới gần nhưng Orm Kornnaphat lại không hề phát hiện, mãi đi khi bị người đó vỗ vào vai.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy người đến đến là An Huệ, môi run run, ngập ngừng: "LingLing Kwong bị người ta tông phải."

Vừa thấy vẻ mặt của cô, An Huệ liền bị bộ dạng của cô làm cho giật mình, nhưng cô ấy rất nhanh đã điều chỉnh vẻ mặt, nói: "Tôi biết rồi."

Orm Kornnaphat không có thời gian để nghĩ xem vì sao mình không gọi điện mà An Huệ lại tới, nước mắt lại lần nữa tràn mi, cô nghĩ mà sợ, nói: "Chị ấy chảy rất nhiều máu, rất nhiều rất nhiều......"

An Huệ nhìn phòng phẫu thuật đầy lo lắng, cô ấy nắm lấy bàn tay bị bẩn của cô, trấn an cô cũng như là trấn an mình: "Nhất định cô ấy sẽ không có việc gì."

Tiết Gia Lê và tài xế nhận được tin tức thì vội vàng chạy tới, vị phu nhân luôn luôn chú trọng thể diện lại hoảng hốt đến mức không biết làm sao, đấm ngực dậm chân rồi nói: "Nếu biết sẽ xảy ra chuyện này thì tôi đã không cho nó đi rồi!"

"Đây là việc ngoài ý muốn, ngài không nên tự trách." An Huệ lấy khăn giấy cho bà.

Tiết Gia Lệ cúi đầu lau nước mắt, khi ngước mắt thì phát hiện Orm Kornnaphat đang đứng như tạc tượng ở bên cạnh, hỏi An Huệ: "Sao cô ta lại ở chỗ này?"

An Huệ suy nghĩ một lúc, nói: "Là Orm thư đưa A Ling đến bệnh viện."

Tiết Gia Lệ giật mình, đi vài bước đến trước mặt Orm Kornnaphat trước mặt, hỏii: "A Ling đi tìm cô?"

Sau khi gọi điện thoại cho Tiết Gia Lệ xong thì An Huệ hỏi cô có muốn tránh mặt hay không nhưng Orm Kornnaphat không để tâm. Tầm mắt cô bị chặn lại, nhìn quý phụ mang theo ý thù địch đứng trước mặt cô, cổ họng nghẹn ngào, không biết nên nói từ đâu.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, cô cũng chỉ nghe những lời bàn tán của những người xem náo nhiệt là LingLing Kwong vừa lái xe ra khỏi tiểu khu thì đã bị chiếc xe tải kia đâm vào.

Cô không thể xác định được là chiếc xe tải đó cố ý đâm người, hay là do tốc độ quá nhanh nên tránh không kịp rồi tông vào LingLing Kwong. Càng không thể xác định được việc LingLing Kwong bị tai nạn có phải là do có nguyên nhân nào đó tác động tới hành động của chị, nên mới bị tông phải hay không?

Chỉ vài phút trước khi xảy ra chuyện thì cô mới cùng LingLing Kwong cãi nhau một trận.

Lúc ấy cảm xúc LingLing Kwong dao động rất lớn, trên mặt chị là sự suy sụp và tuyệt vọng mà cô chưa thấy bao giờ.

Cô không biết vụ tai nạn này có phải là do mình gián tiếp tạo thành không? Nhưng dù thế nào đi nữa thì cô vẫn có trách nhiệm không rõ. Nếu LingLing Kwong không tới tìm cô thì đã không xảy ra chuyện này.

Đối mặt với người mà mình chán ghét, nhưng giờ phút này Orm Kornnaphat chỉ có thể nói: "Thật xin lỗi."

Nghe câu xin lỗi khiến Tiết Gia Lệ rùng mình, chất vấn cô: "A Ling là bởi vì cô nên mới có chuyện đúng không?"

Orm Kornnaphat: "......"

Tiết Gia Lệ nắm lấy tay cô, vừa lắc vừa nói: "Cô nói đi!"

Orm Kornnaphat: "......"

Cuối cùng vẫn là An Huệ kéo Tiết Gia Lệ đang mất khống chế sang một bên mới có thể kiểm soát một "cuộc chiến" có thể xảy ra.

An Huệ rất lo lắng.

Hiện tại cho dù Tiết Gia Lệ có tát Orm Kornnaphat một cái đi chăng nữa thì có khi cô cũng sẽ không né tránh.

Tiết Gia Lệ là quý phụ hào môn, dù là kiếp trước hay bây giờ thì vẫn được duy trì rất tốt, mặc dù dưới tình huống như vậy cũng không có mắng mỏ này nọ, chỉ là từng tiếng khóc thút thít kia, còn có từng tiếng hối hận cùng tự trách lại như bụi gai quất vào lòng cô.

"Lúc dùng cơm chiều con bé còn vừa cười vừa nói với tôi, sao mới chớp mắt lại có chuyện rồi?"

"Lẽ ra tôi không nên nói là tôi khỏe rồi, lẽ ra phải giả bệnh để nó ở bên chăm sóc tôi mới đúng."

"Bên ngoài tối như thế, lại còn lạnh, lẽ ra tôi phải kiên trì bảo tài xế chở nó đi."

"Vì sao nó không chịu nghe lời tôi chứ? Vì sao một hai cứ phải đi gấp như thế?"

......

Trừ đau đớn ra, thì trong lòng Orm Kornnaphat chỉ còn lại sự hối hận vô cùng

Đúng là cô đã nản lòng thoái chí, muốn cùng LingLing Kwong nhất đao lưỡng đoạn. Nhưng kết cục như vậy không phải là điều cô muốn.

Sau khi sống lại thì cô không có cách nào thoát khỏi LingLing Kwong, thử rất nhiều phương pháp nhưng vẫn không thoát được. Cô quá hiểu LingLing Kwong là người như nào, một khi chị đã cố chấp thì cho dù có là ba bò chín trâu cũng kéo không nổi. Cũng vì quá hiểu chị nên cô mới nói những lời tàn nhẫn như thế, muốn dùng phương thức hại người hại mình để kết thúc tất cả.

Nếu thời gian quay ngược lại về thời điểm trước khi xảy ra chuyện, thì cô nhất định sẽ bình tĩnh hòa nhã nói chuyện đàng hoàng với LingLing Kwong

Nhưng trên đời lại không có thuốc hối hận.

Cô cũng không dám suy nghĩ, lỡ như LingLing Kwong xảy ra chuyện gì......

Lần cấp cứu này kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, khi đèn giải phẫu tắt thì đã là đêm khuya

Các y tá bác sĩ mặc đồ bảo hộ lục tục bước ra.

Tiếng bánh xe "Lộc cộc lộc cộc" đập thẳng vào màng tai và tim cô khiến cơ thể Orm Kornnaphat lung lay sắp đổ.

LingLing Kwong được đẩy ra ngoài.

Tinh thần Orm Kornnaphat vì việc này mà rung lên, mới bước ra một bước thì lại bị một người đây ra

"A Ling!" Tiết Gia Lệ thoát khỏi An Huệ vội vàng chạy tới, "Bác sĩ, con gái tôi sao rồi"

Bác sĩ tháo xuống khẩu trang, nói rất nhiều thuật ngữ y học.

Orm Kornnaphat bị chặn ở ngoài, chỉ nghe được mang máng gì mà "Phù não", "Xuất hiện cục bộ", "Hôn mê", "Vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch" khiến đầu óc cô choáng váng.

Cô vô lực dựa vào bức tường lạnh lẽo, nhìn LingLing Kwong bị người ta đẩy đi, nhìn đám người An Huệ rời đi, cô phản ứng chậm chạp vội lảo đảo đi theo

LingLing Kwong được đưa vào phòng bệnh đơn.

Orm Kornnaphat muốn vào xem, cho dù chỉ là nhìn thoáng qua cũng được nhưng cánh cửa đã đóng thật mạnh ngay trước mặt cô.

Cô không thể xông vào, ở bên ngoài đợi thật lâu, nhìn thấy cửa lại mở ra lần nữa.

"Cảm ơn bác sĩ." An Huệ tiễn nhân viên y tế đi, đang muốn đóng cửa, thoáng nhìn thấy Orm Kornnaphat lẻ loi đứng ở cửa, chần chờ một lát, cô ấy đi tới với sắc mặt nặng nề rồi nói: "Tạm thời bảo vệ được tính mạng, nhưng bị thương rất nghiêm trọng, còn đang ở trong thời kỳ nguy hiểm."

Bước chân Orm Kornnaphat loạng choạng, hơi mở miệng, căng thẳng tới mức không thể phát ra âm thanh nào.

An Huệ không đành lòng, nói: "Tôi biết là cô rất lo cho em ấy, nhưng chị Gia Lệ lại không cho cô vào, cho nên, thật xin lỗi."

Orm Kornnaphat biết là An Huệ khó xử, cô ngơ ngác nhìn An Huệ đi vào phòng bệnh, nhìn cánh cửa kia lại đóng lại lần nữa, cô kiệt sức, hoảng sợ ngồi thụp xuống ghế.

Cô ngồi bên ngoài suốt một đêm.

Cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, kiếp trước, và cả kiếp này.

Mấy tiếng trước cô còn thề son sắt nói muốn xóa sạch LingLing Kwong ở trong lòng, nói muốn quên LingLing Kwong. Hiện tại LingLing Kwong xảy ra chuyện, thì lòng cô chỉ lại toàn là LingLing Kwong.

Tất cả oán khí vào thời khắc mấu chốt đều trở nên không đáng kể, cô chỉ cầu cho LingLing Kwong có thể bình an vô sự.

Trong thời gian này An Huệ có ra ngoài vài lần, còn rót cho cô một ly nước. Orm Kornnaphat cầm trong tay nhưng lại không uống một ngụm nào.

Thấm thoắt trời đã sáng.

Nhiều người nữa lần lượt đến, có người đại diện của Tiết Gia Lệ, còn có Triệu Hân Nhiên cùng trợ lý, cuối cùng là cảnh sát giao thông.

Cảnh sát giao thông muốn tìm hiểu về vụ tai nạn, nhưng LingLing Kwong vẫn chưa tỉnh lại.

Một đám người vây quanh Orm Kornnaphat. Cô cả đêm không ngủ, hốt hoảng đứng lên.

"Lúc đương sự gặp tai nạn thì cô ở hiện trường?" Cảnh sát giao thông trực tiếp vào thẳng vấn đề

Orm Kornnaphat khẽ nhúc nhích môi, run giọng nói: "Tôi nghe nói chị ấy xảy ra chuyện thì mới chạy ra."

Một cảnh sát phụ trách ghi chép, cảnh sát còn lại phụ trách hỏi chuyện: "Trước khi vụ việc phát sinh thì cô có tiếp xúc với đương sự không?"

"Có."

"Lúc ấy hai người đang làm gì?"

"Chúng tôi cãi nhau một trận...... rất ầm ĩ." Cuống họng Orm Kornnaphat nghẹn lại, nghẹn ngào nói: "Xong rồi thì tôi rời đi, còn chưa vào thang máy thì nghe thấy có người nói xảy ra tai nạn, tôi chạy ra ngoài xem thì thấy xe chị ấy đã bị hỏng, chị ngồi ở trong xe, mắt dính đầy máu......"

Tài xế xe tải hoàn toàn chịu trách nhiệm về vụ tai nạn này, cảnh sát giao thông cũng chỉ hỏi người chứng kiến Orm Kornnaphat một ít vấn đề liên quan vì công việc, sau khi kết thúc thì nói: "Cảm ơn vì đã hợp tác."

Orm Kornnaphat còn chưa phục hồi tinh thần lại, thì trước mắt chợt lóe lên một bóng người, Triệu Hân Nhiên giương nanh múa vuốt lao về phía cô, hét lớn: "Đều là do cô, là do cô hại A Ling!"

Người cảnh sát phụ trách ghi chép nhanh tay giữ Triệu Hân Nhiên lại, quở mắng: "Cô bị gì vậy, cô ấy cũng có phải là người gây ra tai nạn đâu."

Người cảnh sát hỏi chuyện ném một ánh mắt cho người cảnh sát bênh vực, bảo cậu ta bớt lo chuyện bao đồng rồi kéo đi.

Khi Triệu Hân Nhiên lao tới lần nữa thì Orm Kornnaphat bị cô ta đẩy mạnh ra sau, cả người ngã lên ghế dựa, hai mắt tối sầm mất đi ý thức.

Tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trên một giường bệnh.

Có ba người đang vây quanh giường, hai người cúi đầu chơi điện thoại, còn một người thì nhìn cô đầy lo lắng.

"Tỉnh rồi sao?" Người vẫn luôn chú ý theo dõi cô, vui mừng hỏi.

"Chị Thanh Hoan......" Đại não Orm Kornnaphat còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngơ ngác nhìn ba người quen đột nhiên xuất hiện, "Sao mọi người lại tới đây?"

Cố Tâm Mỹ cùng Salsa lần lượt nhìn qua.

Cố Tâm Mỹ giải thích: "Chị An Huệ gọi em nói chị té xỉu nên em liền tới đây. Lúc chị ngất xỉu thì chị Thanh Hoan gọi điện cho chị, em nghe giúp chị nên sau đó chị Thanh Hoan cũng tới đây."

Vì sao lại té xỉu? Orm Kornnaphat nhíu mày nhớ lại thử, đột nhiên nhớ việc gì, chống tay ngồi dậy, nhổ ống truyền dịch rồi xốc chăn muốn xuống giường.

Hành động của cô quá nhanh nên mọi người ngăn cản không kịp, một đám luống cuống tay chân đè cô lại.

Lục Thanh Hoan dùng tăm bông thấm máu trên mu bàn tay cô, nói: "Bác sĩ nói em bị tuột huyết áp rất nghiêm trọng, truyền xong bình nước này thì mới được đi."

"Em không có việc gì." Orm Kornnaphat mạnh mẽ xuống giường, gấp giọng nói: "LingLing Kwong đã xảy ra chuyện, em muốn đi xem chị ấy."

"LingLing Kwong?" Lục Thanh Hoan nghi ngờ đây bụng: "Cô ấy sao vậy?"

Orm Kornnaphat không có thời gian giải thích, giày cũng chưa mang thì đã chạy ra ngoài.

Cô hoảng hốt chạy ra hành lang, nhớ phòng bệnh LingLing Kwong nằm ở lầu 11 thì lập tức chạy về phía thang máy.

Đám người Lục Thanh Hoan đuổi theo phía sau.

Rốt cuộc tìm được phòng bệnh của LingLing Kwong, Orm Kornnaphat dừng lại trước cửa.

Vừa hay có người bước ra ngoài.

Người ra là Triệu Hân Nhiên.

Triệu Hân Nhiên nhìn cô như nhìn thấy tử địch, lạnh lùng trừng mắt, chán ghét nói: "Cô hại A Ling thành ra như vậy mà còn có mặt mũi tới sao"

Lúc Triệu Hân Nhiên giơ tay muốn tát cô thì Lục Thanh Hoan xông lên bắt được tay cô ta, nhíu mày nói: "Cô muốn làm gì?"

Triệu Hân Nhiên vừa thấy có không ít trợ thủ thì thu liễm khí thế lại, tránh khỏi sự của kiềm chế Lục Thanh Hoan, hung dữ nhìn chằm chằm Orm Kornnaphat, nói: "Chỉ cần có tôi và dì Tiết ở đây thì cô đừng mơ gặp được A Ling!"

Thấy ồn ào nên An Huệ ra ngoài xem thử, nhìn thấy ngoài cửa nhiều người như vậy liền ngẩn người, tầm mắt dừng lại trên người Orm Kornnaphat, hỏi: "Cô còn chưa đi sao?"

Orm Kornnaphat không đáp mà hỏi lại: "Chị ấy tỉnh chưa?"

An Huệ lắc đầu.

Triệu Hân Nhiên cuối cùng liếc mắt nhìn Orm Kornnaphat một cái, rồi lắc mình vào phòng bệnh, giữ chặt khóa cửa

Thế là An Huệ cũng vào không được.

Lục Thanh Hoan và LingLing Kwong không có giao tình gì, chỉ là phát hiện cảm xúc của Orm Kornnaphat thực không thích hợp, nhịn không được mà hỏi An Huệ: "LingLing Kwong bị bệnh sao?"

An Huệ không muốn nói, trực tiếp bỏ qua vấn đề này, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Orm Kornnaphat nói: "Bọn họ không cho cô vào thì cô có ở lại đây cũng vô dụng, có phải tối không qua cô không nghỉ ngơi không? Thân thể yếu ớt như vậy, không thì cô về nghỉ đi."

Orm Kornnaphat nhìn cô ấy một cái, hơi thất thần rồi xoay người rời đi.

An Huệ nghĩ là cô đã bị thuyết phục, lại thấy cô chỉ đi đến ghế dài cách phòng bệnh mấy mét rồi ngồi xuống, vẫn không nhúc nhích, như một tảng đá nằm đó1, yên lặng nhìn về phía phòng bệnh.

"Aizz--" An Huệ buông tiếng thở dài.

Tối hôm qua vì thổ lộ mà Lục Thanh Hoan đã uống thật nhiều rượu, việc đầu tiên khi tỉnh lại là nhắn tin cho Orm Kornnaphat, muốn hỏi thử Orm Kornnaphat có muốn thử quen mình không. Nhưng Orm Kornnaphat mãi vẫn chưa nhắn lại.

Lục Thanh Hoan sốt ruột gọi cho cô, lại bị Cố Tâm Mỹ báo là cô bị ngất, liền gấp rút chạy đến đây.

Lục Thanh Hoan không hỏi được gì từ phía An Huệ, mà chuyện của người khác thì cô cũng không tiện hỏi lại, chỉ là tình trạng của Orm Kornnaphat làm cô rất lo lắng.

Đây là lần đầu tiên Orm Kornnaphat có cảm xúc khác thường như thế, cả người cô như bị rút mất linh hồn, không có sức sống mà chỉ còn thể xác, cô ấy nhìn mà đau lòng không thôi.

Cô ấy ngồi xuống cạnh Orm Kornnaphat, do dự một chút rồi nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai gầy yếu của cô, nói: "Chị không biết đã xảy ra chuyện gì nên không có biện pháp an ủi em. Nhưng Orm à, em vừa mới ngất xỉu thì nên nghỉ ngơi cho tốt."

Tầm mắt Orm Kornnaphat đảo qua từng người, chậm rãi nói: "Không cần phải lo cho em, mọi người đi đi."

Ba người hai mặt nhìn nhau.

Lục Thanh Hoan phải quay một chương trình giải trí, phải lên máy bay nên không thể ở bên cô lâu được, lúc gần đi, cô ấy muốn nói lại thôi.

Cô ấy muốn nói với Orm Kornnaphat chuyện thổ lộ tối qua, nhưng rõ ràng bây.giờ không phải là thời điểm thích hợp

Cuối cùng Lục Thanh Hoan không nói gì cả, chỉ là dặn dò Cố Tâm Mỹ chăm sóc Orm Kornnaphat cho tốt.

Cố Tâm Mỹ rất lo lắng LingLing Kwong, chờ hai người Lục Thanh Hoan vừa đi liền vội hỏi Orm Kornnaphat: "Rốt cuộc Chị Kwong bị làm sao vậy?"

"...... Tai nạn giao thông." Orm Kornnaphat khó nhọc nói ra bốn chữ này.

Cố Tâm Mỹ hít sâu một hơi, miệng há to, thật lâu mới lấy lại giọng nói: "Không phải tối qua còn đang êm đẹp sao, sao lại xảy ra tai nạn xe cộ?"

Orm Kornnaphat dùng tay che mặt lại, mang theo tiếng khóc nức nở từ khe hở ngón tay tràn ra: "Chị không biết."

Vụ tai nạn xe cộ thương tâm này được báo chí địa phương đưa tin, ngày hôm sau liền lên hot search. Công tác bảo mật tin tức được thực hiện rất tốt, không hề lộ ra chuyện người bị tai nạn là ảnh hậu LingLing Kwong đang nổi tiếng, chỉ dùng tên giả.

Sau khi LingLing Kwong xảy ra chuyện thì Orm Kornnaphat cũng không cầm điện thoại, mấy tin tức này là Cố Tâm Mỹ nói cho cô biết.

Mấy ngày sau, Cố Tâm Mỹ thấy tinh thần cô rất kém, sợ cô lại ngất xỉu lần nữa nên cố gắng khuyên cô về nhà nghỉ ngơi. Sau phát hiện khuyên không được nên đành từ bỏ.

Orm Kornnaphat bảo Cố Tâm Mỹ trở về. Cố Tâm Mỹ lo cho cô, cũng lo LingLing Kwong nên ở bệnh viện lại với cô.

Hai người như hai kẻ lưu lạc đáng thương, mỗi ngày đều ngổi ở ghế nghỉ chân trên hành lang, ngồi từ ngày này qua ngày khác.

Một ngày.

Hai ngày.

Ba ngày.

......

Một tuần lặng lẽ trôi qua, nhưng LingLing Kwong mãi vẫn chưa tỉnh lại.

Một tuần này, Cố Tâm Mỹ trơ mắt nhìn tinh thần Orm Kornnaphat ngày càn suy sụp, nhìn cô lặng yên rơi lệ, nhìn cô cố chấp trợn tròn hai mắt không chịu nghỉ ngơi mà ruột gan cồn cào, hận không thể đánh gục cô nhưng lại không thể xuống tay.

Cố Tâm Mỹ không biết trong lòng Orm Kornnaphat nghĩ cái gì, chỉ thấy cô rất đau khổ.

Bản thân Cố Tâm Mỹ cũng không khá hơn.

Triệu Hân Nhiên thường xuyên chạy ra châm chọc mỉa mai Orm Kornnaphat, mắng xong còn muốn động tay động chân. Rất nhiều lần Cố Tâm Mỹ suýt là đã đánh cô ta rồi, một bên chống lại Triệu Hân Nhiên, một bên lo lắng bị y tá nhìn thấy thì sẽ nghĩ là các cô gây sự rồi đuổi đi

Triệu Hân Nhiên cũng sợ bị người ta chụp lại bộ dáng khóc lóc của mình rồi đăng lên mang nên cũng không ra tay thật với Cố Tâm Mỹ.

Mặc kệ Triệu Hân Nhiên nói gì làm gì thì Orm Kornnaphat trước sau vẫn ngồi hệt như pho tượng.

Từ khi LingLing Kwong xảy ra chuyện thì cô hoàn toàn mất đi sức chiến đấu. Cô thờ ơ với tất cả mọi người và mọi chuyện không liên quan tới LingLing Kwong.

Thời gian LingLing Kwong hôn mê càng dài thì bất an trong lòng cô càng nhiều, ép cô tới mức thở không nổi.

Ngày thứ mười sau khi LingLing Kwong hôn mê, Kwwong Húc Khôn đang khảo sát ở Châu Phi bay về, vội vàng từ sân bay chạy bệnh viện.

Từ lúc sống lại tới nay thì đây là lần đầu tiên Orm Kornnaphat nhìn thấy Kwong Húc Khôn, không nghĩ tới sẽ lại gặp ở bệnh viện.

Kwong Húc Khôn cũng không nhìn cô, vô cùng lo lắng vọt vào phòng bệnh.

"Đó có phải là ba Chị Kwong không?" LingLing Kwong giống Kwong Húc Khôn nên Cố Tâm Mỹ liếc mắt một cái liền nhận ra.

Orm Kornnaphat còn chưa kịp trả lời, chỉ nghe được một loạt tiếng bước chân dồn dập, theo tiếng nhìn lại thì thấy bác sĩ y tá mặc áo blouse chạy tới đây như thủy triều, cô vô thức đứng lên.

Bác sĩ cùng y tá vào phòng bệnh, sau đó đẩy giường bệnh ra ngoài.

Orm Kornnaphat không biết tình huống là như thế nào, chỉ thoáng nhìn thấy LingLing Kwong yên lặng trên giường bệnh, liền hãi hùng khϊếp vía chạy theo mọi người tới phòng phẫu thuật

Đây là ca phẫu thuật thứ hai sau tai nạn của LingLing Kwong.

Sau khi kết thúc phẫu thuật thì bác sĩ ra ngoài, nhìn Tiết Gia Lệ và Kwong Húc Khôn rồi nói: "Dấu hiệu sự sống của người bệnh rất yếu, nếu trong vòng 72 giờ tới mà không tỉnh lại thì có khả năng rất khó tỉnh lại."

Kwong Húc Khôn vội hỏi: "Rất khó tỉnh lại, vẫn chưa tỉnh lại...... Là có ý gì?"

"Ý là, có khả năng cô ấy sẽ trở thành người thực vật." Bác sĩ tìm một cách nói khác để dễ hiểu hơn.

Tiết Gia Lệ suy sụp khóc lóc: "Bác sĩ, cầu xin các vị cứu con gái con tôi với!

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức, có thể tỉnh hay không thì hiện tại chỉ có thể dựa vào ý chí cầu sinh của cô ấy." Bác sĩ lịch sự nói: "Mọi người đều là người nhà của cô ấy, có thể nhiều cùng nàng nói chuyện, như vậy có thể kích thích nàng cảm quan, nói không chừng có thể làm nàng tỉnh lại."

Khi Orm Kornnaphat nghe được mấy chữ "Người thực vật" thì hoàn toàn mất đi lý trí, khi LingLing Kwong bị đẩy vào phòng bệnh thì cô không quan tâm gì cả mà xông vào.

"Cô muốn làm gì?" Triệu Hân Nhiên ngăn cô lại như là đề phòng người bị cướ mất.

Ánh mắt Orm Kornnaphat thì theo bóng dáng của LingLing Kwong, cổ họng thắt lại, nói: "Xin mấy người, cho tôi nhìn chị ấy một chút thôi."

Nhiều ngày trôi qua như vậy, cô bị ngăn cản vô số lần nhưng chưa hề năn nỉ ai. Cô không dám nhìn LingLing Kwong, không dám nói ra một yêu cầu gì, chỉ yên lặng canh giữ ở bên ngoài, chờ đợi LingLing Kwong bình an vượt qua.

Không nghĩ tới đợi suốt mười ngày, nhưng lại chờ được tin LingLing Kwong có khả năng sẽ thành người thực vật.

Rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa.

"LingLing Kwong!" Cô quên mất nơi này là bệnh viện, lớn tiếng gọi tên LingLing Kwong.

Cô không ngờ mình lại có thể bộc phát ra sức lực lớn như vậy, nhiều người ngăn cản đến thế mà cô vẫn có thể thành công chạm vào chiếc giường kim loại kia.

Nhìn thấy LingLing Kwong mang mặt nạ dưỡng khí đang hấp hối làm khiến Orm Kornnaphat nghẹn ngào rơi nước mắt sau bao ngày kiềm chế.

Cô bất chấp sự ngăn cản của mọi người, ghé vào lỗ tai LingLing Kwong rồi nói: "Đừng ngủ nữa được không? Chỉ cần chị tỉnh lại thì việc gì em cũng đồng ý với chị hết."

Giọng cô nhỏ như vậy, người khác còn nghe không được thì huống chi là người bệnh?

Cô không biết mình nói gì, bàn tay đang cầm lan can bị bẻ gãy một cách thô bạo, bị người ta đẩy sang một bên.

Cố Tâm Mỹ vội đỡ lấy cô, đau lòng nói: "Orm, chị không cần phải như vậy."

Cửa phòng bệnh tàn nhẫn cắt đứt tầm mắt của cô. Orm Kornnaphat nhắm mắt lại để mặc nước mắt tuôn rơi.

Nàng thật sự một chút vội cũng giúp không được.

Ngày thứ mười ba.

Trong phòng bệnh đơn truyền ra tiếng vui mừng hoan hô.

LingLing Kwong tỉnh.

Ánh mắt mơ hồ của LingLing Kwong chậm rãi chuyển động, tìm một vòng cũng không tìm được mục tiêu, chị mở miệng, đôi môi khô nứt mấp máy hai lần

Tiếc là giọng chị quá nhỏ nên những người khác đều không nghe được chị nói gì.

Kwong Húc Khôn tháo mắt nạ dưỡng khí xuống, ghé sát lỗ tai vào, nghe thấy chị yếu ớt nói ra hai chữ: "Orm...Orm."

- ----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com