Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64: Cô có tư cách gì mà bảo tôi từ bỏ chứ?


Hình như đoạn này bị mất 1 khúc. Mà mình tìm không ra 🥹

---

Sao cứ hễ cô đến là cúp điện vậy???

Orm Kornnaphat không tin vào chuyện ma quỷ, quen tay sờ vào công tắc điện rồi ấn xuống.

"Phụt" một tiếng, chốt mở vang lên, đèn lại không sáng lên.

Hình như là cúp điện thật......

Orm Kornnaphat lấy điện thoại từ trong túi ra, mở đèn pin lên, hướng nguồn sáng về phía LingLing Kwong đứng cách đó khoảng 1 mét, nghi ngờ hỏi: "Không phải là chị cố ý đấy chứ?"

"......" Mắt LingLing Kwong nheo lại vì quá chói mắt, hỏi ngược lại cô: "Vì sao em lại nghĩ là chị cố ý?"

Orm Kornnaphat dời đèn pin đi, chiếu vào người chị, cô vịn vào tường, nhìn chị chăm chú rồi nói: "Bởi vì lúc em ấn chuông cửa thì còn nhìn thấy khe cửa lộ ra ánh sáng."

LingLing Kwong không nghĩ tới cô lại quan sát tỉ mỉ như vậy, vô lực đỡ trán, nói: "Được rồi, chị thừa nhận chuyện cúp điện là do chị làm ra."

Orm Kornnaphat trừng mắt, nói: "Em biết ngay là chị giở trò mà!"

"Nhưng không phải chị cố ý." LingLing Kwong nói: "Chị chỉ còn món canh cải thảo chưa làm xong thôi, lúc đảo canh thì sơ ý đổ lên bếp điện từ, rồi không hiểu sao lại bị cúp điện. Có thể là đứt cầu dao rồi."

"...... Tự chị nấu?" Orm Kornnaphat sửng sốt.

LingLing Kwong hơi mỉm cười, nói: "Mời em tới nhà thì chị tất nhiên phải đích thân xuống bếp rồi."

Orm Kornnaphat cho rằng LingLing Kwong sẽ giống như lần trước chở cô đến biệt thự, gọi một ai đó đem nguyên liệu đồ ăn đến rồi nấu một cái lẩu.

Bây giờ cô mới phát hiện là LingLing Kwong đang đeo tạp dề, mặt trước là một chó con màu trắng đang nghịch ngợm le lưỡi nhìn cô.

Họa tiết dễ thương thế này hoàn toàn không phù hợp với khí chất lạnh lùng của LingLing Kwong. Orm Kornnaphat không hiểu sao LingLing Kwong lại mua một cái tạp dề như thế, chẳng lẽ là do thuộc tính cún à?

Cô không có thời gian để nghĩ sâu xa như vậy, định thần lại, nói: "Vậy giờ làm sao bây giờ?"

Chẳng lẽ họ sẽ có một buổi hẹn hò chính thức đầu tiên trong cảnh tắt lửa tối đèn sao?

LingLing Kwong nhướng mày, nói: "Cúp điện cũng không có gì ghê gớm, chúng ta có thể ăn tối dưới ánh nến mà."

"Chị mua nến chưa?"

"...... Không có." Cúp điện đột nhiên quá, LingLing Kwong làm sao có thời giờ để chuẩn bị những thứ đó. Có điều, chị suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu chỉ là đứt cầu dao thì chắc kéo công tắc lên là có điện thôi. Để chị đi xem."

Hai người thấy cầu dao chính ở ngoài cửa lớn, chỉ là có hơi cao, Orm Kornnaphat với không tới nhưng LingLing Kwong lại nhẹ nhàng chạm đến được.

"Khoan ——" Thấy LingLing Kwong muốn mở nắp ra thì Orm Kornnaphat liền cảm thấy lo lắng, cô đè tay chị lại, hỏi: "Chị có làm qua bao giờ chưa?"

"Chưa từng." LingLing Kwong thản nhiên nói: "Nhưng cấp ba có học qua rồi mà, thao tác đơn giản lắm."

Kiến thức từ cấp ba mà giờ vẫn nhớ được? Orm Kornnaphat không hiểu điều này, chỉ là bội phục trí nhớ kinh người của LingLing Kwong thôi. Kiếp trước, cô và LingLing Kwong sinh sống ở đây suốt mười năm, đừng nói là đứt cầu dao, ngay cả cúp điện cũng chưa từng có, nên cô không hề có một chút kinh nghiệm nào.

Khi nói chuyện thì LingLing Kwong cũng mở nắp ra, thấy Orm Kornnaphat đang hồi hộp đứng sau lưng thì nói: "Giơ điện thoại cao lên đi, chị nhìn không rõ."

Orm Kornnaphat nghe lời giơ điện thoại cao lên, một cánh tay khác vì không yên tâm nên bắt lấy tay LingLing Kwong.

LingLing Kwong thấy hành động của cô thì vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, nói: "Em đừng chạm vào chị. Lỡ như chị bị điện giật thì hai đưa mình đều gặp chuyện đó."

Orm Kornnaphat Nghe thấy hai chữ "Điện giật" thì sợ tới mức tay run lên, vội nói: "Đừng động vào, chúng ta vẫn nên đi tìm nhân viên thì hơn."

Bây giờ có khi nhân viên cũng đã tan làm rồi, cho dù không mở thì cũng phải đợi người tới. LingLing Kwong thiếu kiên nhẫn, đầu tiên là bỏ cánh tay đang ôm bắp chân mình, sau đó chị men theo ánh đèn pin, tìm được chỗ khác biệt duy nhất trong đám công tắc dày đặc, kéo lên.

"Cạch" nhẹ một tiếng, ánh đèn sáng chói lộ ra sau cửa lớn, Orm Kornnaphat vui vẻ nói: "Chị lợi hại ghê, có điện rồi kia!"

LingLing Kwong nhăn mày lại, thân thể lảo đảo ngả ra phía sau.

Orm Kornnaphat phản xạ có điều kiện duỗi tay ôm lấy chị, chỉ thấy người trong lòng ngực nhắm nghiền hai mắt, hàm răng cắn chặt môi dưới, vẻ mặt rất đau đớn.

Nhớ tới vừa nãy LingLing Kwong nói là có thể bị điện giật, Orm Kornnaphat hoảng sợ biến sắc: "LingLing Kwong, chị làm sao vậy?!"

Cơ thể LingLing Kwong co giật.

"Chị...... Chị đừng làm em sợ!" Orm Kornnaphat tay chân rét lạnh, gấp đến độ đỏ cả mắt.

LingLing Kwong từ từ mở to mắt, đang muốn cười nhạo cô là diễn xuất vụng về vậy mà cũng không phát hiện, nhưng khi va phải đôi mắt đỏ hoe của cô thì chị ngẩn người, duỗi tay chạm vào mặt cô, nói: "Đừng sợ, chỉ chọc em thôi."

"......" Orm Kornnaphat ý thức được là mình bị người ta trêu chọc, khuôn mặt cứng đờ, buông chị ra, đẩy tay chị ra rồi giận dữ xoay người đi về phía thang máy.

LingLing Kwong không nghĩ tới lại làm người ta giận, nhanh tay lẹ mắt kéo người về lại.

Orm Kornnaphat buộc phải xoay người đối mặt với chị, đôi mắt hồng hồng, cô tức giận nhìn chị, giọng nói run run: "Lấy sinh mạng của mình ra đùa giỡn, buồn cười lắm sao?"

LingLing Kwong vội nói: "Thật xin lỗi, chị sai rồi."

"......" Thái độ nhận sai thành khẩn như này khiến Orm Kornnaphat khó nói thêm gì hơn, cô xụ mặt thoát khỏi tay chị, tức giận đi vào nhà.

Orm Kornnaphat biết là bản thân phản ứng quá khích, nhưng cô lại không khống chế được. Khi nhìn thấy LingLing Kwong ngã xuống thì đột nhiên ô nhớ đến thảm trạng của LingLing Kwong khi xảy ra tai nạn giao thông, tim cô liền thắt lại.

Lòng cô nóng như lửa đốt, sợ LingLing Kwong lại ra xảy ra ngoài ý muốn, nhưng hóa ra người nào đó lại cô ý chọc cô?

Tức gần chết!

Bây giờ LingLing Kwong mới phát hiện là chị đã chạm vào nghịch lân của cô, chị mơ hồ có thể đoán được vì sao Orm Kornnaphat lại tức giận như vậy. Trong lòng chị vừa cảm động vừa lại hối hận vì mình đã đùa giỡn không đúng lúc. Chị vội sải bước đuổi theo, trở tay đóng cửa, rồi bước nhanh đến ôm lấy eo người kia, kéo cô vào trong lòng mình.

*Tương truyền trên đầu rồng có một miếng vảy mọc ngược, được người đời gọi là nghịch lân. Sau này được dùng để ví von cho chuyện không nên làm, nếu không thì sẽ gặp sự phẫn nộ vô cùng lớn.

Orm Kornnaphat cũng không ngại, lưng cô chạm phải ngực chị, cô cứ nghĩ LingLing Kwong lại giở trò gì nên mở miệng tính mắng chị.

LingLing Kwong buông cô ra.

Orm Kornnaphat không hiểu nguyê do, cả người bị chị kéo xoay lại.

LingLing Kwong áp bàn tay đang run rẩy của cô lên ngực mình, nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ của cô, chị nói từng câu từng chữ, thong thả mà trịnh trọng: "Về sau, sinh mạng này là của em, chị sẽ không đem nó ra làm trò đùa nữa."

Câu nói này sâu sắc hơn bất kỳ câu tỏ tình nào mà cô đã từng được nghe. Tâm trạng Orm Kornnaphat lập tức không nói nên lời, cũng quên tức giận, cô rút tay mình, quay mặt tránh đi ánh mắt nóng như lửa của chị, cô nói: "Em đói bụng rồi."

"Vậy đi ăn trước đi."

Hai người đi rửa tay.

Căn bếp lộ thiên tan hoang, nước canh rơi vãi đầy đất chẳng khác gì hiện trường tai nạn.

Orm Kornnaphat không có chỗ đặt chân, nhìn LingLing Kwong đi lấy cây lau nhà, lại luống cuống tay chân lau nhà, đột nhiên trước mắt cô hiện lên cảnh LingLing Kwong nấu mì trường thọ cho cô ở kiếp trước, cuối cùng suýt nữa thì làm nổ tung phòng bếp.

Đáng lẽ cô phải đi tới giúp đỡ, nhưng cô lại không nhúc nhích gì cả, chỉ chăm chú nhìn LingLing Kwong lau nhà

"Trong nhà có bếp gas mà, sao chị lại không dùng?" Nhìn LingLing Kwong dọn bếp từ đã rút điện đi, Orm Kornnaphat nhịn không được mà hỏi.

LingLing Kwong nhìn cô một cái, nói: "Không phải là em sợ lửa sao? Nói không chừng sau này chúng ta sẽ ở bên nhau đó, bây giờ chị phải tập làm quen với việc nấu ăn bằng bếp từ trước chứ."

Mặt Orm Kornnaphat ửng đỏ, nói móc: "Chị nghĩ hơi xa rồi đó."

LingLing Kwong cười cười, tiếp tục thu dọn..

Nhìn động tác không thành thạo nhưng lại rất tập trung của LingLing Kwong khiến Orm Kornnaphat đột nhiên có một suy nghĩ kỳ quái: Phụ nữ nghiêm túc làm việc nhà thật hiền huệ.

Gần mười phút mới dọn xong, LingLing Kwong đón cô qua đó.

Orm Kornnaphat vội kéo suy nghĩ bay xa về lại, đi rửa tay với chị.

Vốn dĩ LingLing Kwong tính làm ba món một canh, nhưng do canh cải thảo bị đổ nên giờ chỉ còn lại ba món. Ba món đều đã làm xong được đặt trong lòng kim loại, khi mở ra thì từng đợt hương thơm bay thẳng vào mũi.

Đều là món nhà làm, toàn là món Orm Kornnaphat thích ăn, nhìn thì rất đơn giản nhưng LingLing Kwong nói cho cô biết mấy món này phải làm hơn một giờ mới xong.

Orm Kornnaphat cứng họng chớp mắt một cái, nói: "Phiền vậy, còn không bằng đi ra ngoài ăn."

"Ra ngoài thì không tiện." LingLing Kwong nhẹt một miếng nạm bò hầm rượu vang vào miệng cô, "Món này chị nghiên cứu rất lâu đó, thử xem hương vị thế nào."

Thịt bò giòn mà không nát, lại có thêm rượu vang nên càng thơm mềm, Orm Kornnaphat ăn ngon mức hoài nghi không biết có phải là tay nghề của LingLing Kwong thật không.

Cô cẩn thận nếm thử, ánh mắt chăm chú của LingLing Kwong khiến cô nhũn cả tim, nói: "Ăn ngon lắm."

Khóe môi LingLing Kwong khẽ nhếch.

Khi LingLing Kwong dùng cơm thì không thích nói chuyện, kiếp trước Orm Kornnaphat sống với chị suốt mười năm nên đã sớm hình thành thói quen này, hai người yên lặng ăn xong, buông chén đũa thì mới bắt đầu tìm đề tài để nói chuyện.

"Chị Ninh nói là chị giúp em có cơ hội đi thử vai hai bộ điện ảnh." Orm Kornnaphat mở đầu trước: "Em không thấy hứng thú lắm nên không đi thử vai. Nhưng vẫn muốn cảm ơn chị một tiếng."

Vẻ mặt LingLing Kwong hơi đổi, chị hỏi: "Là do không hứng thú, hay là không muốn chị giúp đỡ?"

Orm Kornnaphat hơi suy nghĩ, nói: "Nếu xét về mặt tình cảm thì đúng là em không muốn được chị giúp đỡ lắm. Nhưng xét về mặt lý trí, thì là do có một bộ phim truyền hình hấp dẫn em hơn hai bộ điện ảnh này, cho nên em lựa chọn kịch bản bộ phim truyền hình."

LingLing Kwong nhíu mày: "Hai bộ điện ảnh kia có khả năng sẽ có doanh thu phòng vé cao, là chị tự mình nghiêm túc chọn lựa đó."

"Em biết." Orm Kornnaphat nói: "Nhưng em cảm thấy bộ phim truyền hình kia càng thích hợp với em hơn, hơn nữa còn là nữ chính đấy."

"Phim truyền hình nào?" LingLing Kwong nghe có nói chắc chắn như thế thì bắt đầu hiếu kỳ.

Tác phẩm chưa được công bố mà để lộ bí mật là tối kỵ nên Orm Kornnaphat không thể nói quá kỹ càng tỉ mỉ, nên chỉ kể đơn giản nội dung và hình tượng của nữ chính.

LingLing Kwong nghe xong trầm mặc rất lâu.

Không phải là bị sốc rồi chứ?

Bộ phim truyền hình này đúng là máu chó đến dọa người, nhưng năm đó lại siêu hot đó.

Ngay lúc Orm Kornnaphat cho rằng LingLing Kwong cũng sẽ như Lương Ninh và Cố Tâm Mỹ khuyên bảo cô, thì LingLing Kwong lại mở miệng nói: "Nữ chính thì cũng khá tốt."

"...... Chị không phản đối à?"

"Chị tôn trọng lựa chọn của em." LingLing Kwong nói: "Vì chúc mừng em nhận được nữ chính thì chúng ta làm một ly đi."

Vừa lúc làm món bò hầm rượu vàng thì còn dư lại chút vang đỏ.

Orm Kornnaphat vội ngăn chị lại, cô nói: "Em lái xe đến, không thể uống rượu."

LingLing Kwong không để bụng: "Uống một tý cũng không sao đâu, nhà chị nhiều phòng lắm, em ngủ phòng nào cũng được hết."

Orm Kornnaphat: "......" Vậy thì càng không thể uống.

LingLing Kwong thấy cô câu nệ thì vội sửa miệng: "Nói giỡn thôi."

Đột nhiên Orm Kornnaphat nhớ tới một chuyện: "Rốt cuộc thì chị xử lý chiếc xe kia như thế nào?"

"Đưa đi bảo dưỡng rồi, nhưng mà tổn hại quá nghiêm trọng, muốn khôi phục nguyên dạng thì chắc phải lâu lắm."

"Hỏng cỡ đó rồi sao chị không vứt mà mua chiếc mới đi?"

LingLing Kwong nhún nhún vai, nói: "Có cảm tình, không bỏ được."

Không bỏ được......

Nội tâm Orm Kornnaphat khẽ xao động. Thật ra lòng cô cũng có hơi không nỡ, dù sao thì chiếc xe kia cũng đã chứa đựng rất nhiều ký ước kiếp trước của cô và LingLing Kwong.

"Chị nghe Tâm Mỹ nói em muốn xe hả?" LingLing Kwong hỏi.

Orm Kornnaphat biết LingLing Kwong thường xuyên lén lút liên lạc với Cố Tâm Mỹ, hơn phân nửa là muốn biết được tin tức của cô từ Cố Tâm Mỹ. Cô cũng lười so đo mấy thứ này, nên chỉ "Ừm" một tiếng.

"Khi nào mua? Chị có thể đi với em, sẵn nhìn thử chiếc xe của chị sửa đến đâu rồi."

Sẵn tiện gì đó đều là lấy cớ. Orm Kornnaphat cũng không vạch trần ý đồ của chị, suy nghĩ một chút rồi nói: "Mấy ngày nữa đi đi."

5 giờ hơn đến nhà LingLing Kwong, khoảng 8 giờ thì Orm Kornnaphat rời đi.

LingLing Kwong tiễn cô xuống lầu, đưa cô lên xe, lúc gần đi chị vẫn còn chưa nỡ buông tay, chị hỏi: "Hôm nay hẹn hò có vừa lòng không em?"

Trừ bỏ lúc cúp điện bị chị đùa giỡn có hơi khó chịu, thì nói chung hôm nay hai người ở chung rất hòa hợp. Orm Kornnaphat gật nhẹ đầu.

LingLing Kwong khẽ cong môi, nói: "Rảnh rỗi thì chị lại tìm tòi thêm mấy món mới nữa."

"Vậy chị cứ thong thả tìm hiểu, em đi đây."

LingLing Kwong đột nhiên cúi người hôn lên má cô, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cô, chị dịu dàng vô hại nói: "Lái xe cẩn thận nha."

"......"

Hai ngày sau, Lương Ninh dẫn Orm Kornnaphat đi với ký hợp đồng với Chu Hồng.

Ký hợp đồng xong, vì để cảm ơn Lương Ninh nên Orm Kornnaphat muốn mời cô ấy ăn một bữa cơm.

Lương Ninh nói: "Để tôi nói với Thanh Hoan nói một tiếng, để em ấy đến chung luôn, vừa hay tôi cũng có việc tìm em ấy."

"Chị Thanh Hoan?" Orm Kornnaphat sửng sốt.

"Đúng vậy, em không vui sao?"

"...... Không phải ạ, được hết chứ." Orm Kornnaphat kéo kéo khóe miệng.

Cũng không biết Lục Thanh Hoan có muốn tới không nữa đây.

Lục Thanh Hoan đồng ý.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau kể từ lần cô từ chối Lục Thanh Hoan, trong lòng hai người ít nhiều cũng đều có chút xấu hổ, nhưng cả hai người đều là diễn viên nên diễn cảnh hòa hợp vẫn rất tốt.

Do muốn bàn về công việc nên các cô chọn một phòng riêng.

Lương Ninh thấy tinh thần Lục Thanh Hoan không tốt lắm, hỏi: "Không nghỉ ngơi đủ sao?"

Lục Thanh Hoan nói: "Cả đêm hôm qua ạ."

"Không hề." Salsa nói: "Không hiểu sao đêm qua chị ấy lại thành ra như thế, trốn trong nhà tự chuốc say mình, em còn nghĩ là chị ấy thất tình nữa đó."

Orm Kornnaphat nhìn về phía Lục Thanh Hoan theo bản năng. Vừa nãy không chú ý, bây giờ nhìn kỹ thì mới phát hiện sắc mặt Lục Thanh Hoan đúng là không tốt lắm, dù có lớp trang điểm che giấu nhưng vẫn nhìn ra được sự tiều tụy.

Là do bị mình từ chối sao? Orm Kornnaphat lại bắt đầu áy náy trong lòng.

Lục Thanh Hoan như là cố ý tránh né ánh mắt cô, cô ấy liếc nhìn Salsa lỡ miệng một cái, Salsa tỏ ra khó hiểu.

Lương Ninh vội hỏi: "Thanh Hoan, không phải là em yêu đương thật rồi chứ?"

"...... Không phải." Lục Thanh Hoan lại khôi phục thái độ bình thường, cười nói: "Nếu yêu đương sao em có thể giấu chị chứ, chỉ là chưa thoát vai hẳn thôi, nên đến tối thì có hơi u uất thôi."

Diễn viên khi đóng phim thường nhập vai rất sâu và rất khó thoát ra được, nên Lương Ninh không nghi ngờ gì cả, khuyên nhủ: "Có thể ra ngoài dạo phố với tiểu Orm nhiều hơn, em đừng có ở nhà một mình tự kỷ nữa."

"......" Orm Kornnaphat không nói gì.

"Em biết rồi." Lục Thanh Hoan trả lời qua quýt.

"Đúng rồi tiểu Orm, tôi muốn hỏi em một chuyện." Lương Ninh đổi đề tài về phía Orm Kornnaphat, "Có phải em lén lút quen LingLing Kwong không?"

Orm Kornnaphat giật mình, không chút suy nghĩ liền nói: "Không có mà!"

"Không có?" Lương Ninh nửa tin nửa ngờ, "Mấy ngày hôm trước An Huệ liên hệ với tôi, nói có tài nguyên hai bộ điện ảnh muốn giới thiệu cho em thì tôi đã thấy không thích hợp rồi. Lần trước khi em nằm viện, LingLing Kwong có đến thăm em, lần này cô ấy xảy ra chuyện thì em lại đến thăm cô ấy. Tôi muốn em chạy show thì em lại không đi. Quan hệ của hai người thật sự rất mờ ám, nhìn thế nào thì cũng không giống là bạn bè đơn gản đâu."

Lúc trước khi từ chối tiết mục kia thì Lương Ninh có hỏi cô là vì sao, Orm Kornnaphat ăn ngay nói thật bảo là do LingLing Kwong gặp tai nạn giao thông nên Lương Ninh mới không ép cô nữa.

Cô không nghĩ là Lương Ninh lại nhạy bén như thế.

Lương Ninh thân là người đại diện của cô thì có hỏi chuyện tình cảm của cô cũng là chuyện hợp lý, nếu đã bị phát hiện thì Orm Kornnaphat cũng không giấu diếm nữa, nói châm chước: "Em và chị ấy...... Chỉ là thử quen nhau, vẫn chưa xác định quan hệ."

Trừ bỏ Salsa từ nãy giờ không hiểu gì nên có hơi kinh ngạc, thì hai người kia đều lộ ra biểu cảm "Tôi biết ngay là không đơn giản mà".

"Mặc kệ có xác định quan hệ hay không, sau này hai người nên chú ý nhiều hơn." Lương Ninh dặn dò.

Orm Kornnaphat gật đầu dạ vâng.

Đang ăn thì Lương Ninh đi toilet.

Orm Kornnaphat làm bộ vùi đầu ăn liên tục, bất ngờ nghe thấy Lục Thanh Hoan hỏi: "Nếu hai người đều thích nhau thì vì sao không trực tiếp ở bên nhau?"

Orm Kornnaphat biết là cô ấy hỏi chuyện của mình và LingLing Kwong, nhanh chóng chớp chớp mắt, nói: "Cơ hội chưa tới."

"Là do để ý đến thân phận của LingLing Kwong, hay là do mẹ của cô ấy?"

Orm Kornnaphat vội ngẩng đầu: "Sao chị lại biết?"

"Chị đoán." Lục Thanh Hoan cười một tiếng, có chút cô đơn, nói: "Ngày đó khi ở bệnh viện, Triệu Hân Nhiên có nói qua một chút, trong lời nói để lộ ra ý có vẻ mẹ LingLing Kwong không thích em cho lắm."

"......" Orm Kornnaphat hoàn toàn không nhớ Triệu Hân Nhiên đã từng nói gì.

Lương Ninh rất nhanh đã quay lại, các cô nhanh chóng kết thúc đề tài.

Kịch bản đã chọn xọng, kế tiếp lại phải bận rộn. Orm Kornnaphat quyết định mua xe.

LingLing Kwong chỉ có một chiếc xe, bị đưa đi sửa thì không có gì để đi nữa. Hôm qua Orm Kornnaphat đã hẹn với chị nên đến đó chở chị đi.

Sau khi LingLing Kwong lên xe thì phát hiện tài xế là Cố Tâm Mỹ, chị nhíu mày, hỏi: "Em cũng đi?"

Cố Tâm Mỹ cười hì hì nói: "Em biết em là bóng đèn, nhưng hai người có thể coi như em không tồn tại mà, muốn làm gì thì làm đó."

LingLing Kwong nhìn chằm chằm cái gáy Orm Kornnaphat đang ngồi ở ghế phụ không hề nhúc nhích, chị nhắc nhở: "Em tính để mình chị ngồi ở ghế sau sao?"

Orm Kornnaphat đành phải chuyển ra hàng sau ngồi chung với chị, cô hắng giọng, nói: "Nếu có xe ngay thì trực tiếp lái về luôn, em lái một chiếc, Tâm Mỹ lái một chiếc, cho nên mới dẫn em ấy theo."

LingLing Kwong miễn cưỡng "Ừm" một tiếng.

Có Cố Tâm Mỹ ở đây nên đương nhiên hai người cũng thể làm gì, hơn nữa quan hệ còn chưa xác định, làm gì là làm gì?

Ba người câu được câu không nói chuyện với nhau.

Trò chuyện được một lúc thì Orm Kornnaphat cảm giác có thứ gì đó lạnh như băng chui vào túi cô, bỗng nhìn về người đang giở trò bên cạnh: "Chị làm gì đó?"

LingLing Kwong sờ bàn tay mềm mại ấm áp của cô trong túi, nói: "Đồ chị không có túi nên xài ké của em đó."

Orm Kornnaphat lạnh đến mức hít sâu một hơi, hỏi: "Không phải chị không sợ lạnh sao?"

"Lớn tuổi rồi, không thể như trước được." LingLing Kwong nghiêm túc nói.

Orm Kornnaphat: "......"

Hai bàn tay trong chiếc túi nhỏ, một lạnh một nóng, chờ tới cửa hàng 4S thì bàn tay lạnh như băng của LingLing Kwong cũng đã được cô làm ấm lên.

Các cô đi xem chiếc xe của LingLing Kwong trước, quả nhiên là vẫn chưa xong.

Orm Kornnaphat không có yêu cầu gì với xe cộ cả, nhìn ưng ý, lái thử vài vòng thấy thì ổn liền mua.

Hơn 13 vạn, nằm trong dự tính của cô. Cô đi chung với nhân viên để quẹt thẻ rồi làm các thủ tục khác.

Cố Tâm Mỹ và LingLing Kwong ngồi ngoài sảnh uống trà, đang chờ phát chán thì bỗng nghe được có người gọi cô: "Tâm Mỹ?"

Cố Tâm Mỹ giương mắt lên nhìn, xuyên qua cửa kính, thấy hai bóng người quen thuộc, vui vẻ nở nụ cười: "Salsa, chị Thanh Hoan!"

LingLing Kwong đang quay lưng về phía cửa, chị quay đầu lại thấy Lục Thanh Hoan dừng chân trước cô ấy, ánh mắt chị hơi đổi, chậm rãi đứng lên.

Lục Thanh Hoan cho rằng người ngồi cùng Cố Tâm Mỹ là Orm Kornnaphat, không nghĩ tới lại là LingLing Kwong, vẻ kinh ngạc cùng mất mát lướt qua mặt cô ấy, cô ấy nở một nụ cười hoàn mỹ, chủ động chào hỏi: "Đã lâu không gặp."

Vẻ mặt LingLing Kwong lạnh nhạt, nói: "Xin chào."

Lục Thanh Hoan: "......" Sự lạnh lùng và xa cách trước sau như một này thật khiến người ta khó có thể chống đỡ.

Cố Tâm Mỹ chạy tới hỏi: "Hai người cũng tới mua xe sao?"

Salsa nói: "Không mua xe, chỉ là đem xe chị Thanh Hoan tới bảo dưỡng thôi, đang chuẩn bị về."

Cố Tâm Mỹ: "Ồ."

Lục Thanh Hoan bắt được từ mấu chốt, hỏi: "Hôm nay em đi mua xe với tiểu Orm sao?"

"Đúng vậy." Cố Tâm Mỹ nói: "Chị ấy đi làm thủ tục, chị muốn đợi chị ấy sao?"

Lục Thanh Hoan: "Chị......"

"Tâm Mỹ." LingLing Kwong xen vào, vẻ mặt vô cảm nhìn Lục Thanh Hoan, chị nói: "Làm thủ tục không nhanh như vậy đâu, đừng trì hoãn thời gian quý giá của cô ấy nữa."

Cố Tâm Mỹ ngây thơ ngươi ngác: " Chị Thanh Hoan, chị rất bận sao?"

Lục Thanh Hoan mím môi, không trả lời.

Vốn dĩ đã hẹn với Orm Kornnaphat là đi mua xe cùng cô ấy rồi, sau khi tỏ tình thì lại bị từ chối nên Lục Thanh Hoan không có lý do chính đáng để đi tìm cô được. Bây giờ người đi mua xe cùng Orm Kornnaphat lại biến thành LingLing Kwong, trong lòng Lục Thanh Hoan cũng có đôi chút khó chịu, trầm ngâm một chút rồi nói: "Tôi cũng không vội. Nhưng mà tôi thấy cô có vẻ nhàn rỗi lắm."

LingLing Kwong cong cong khóe môi, nói: "Bạn gái muốn mua xe, cho dù có bận thì cũng phải đi cùng chứ."

"Bạn gái?" Tim Lục Thanh Hoan đập mạnh, nỗ lực ổn định tinh thần, cô nói: "Nhưng hôm qua khi gặp nhau thì tiểu Orm còn nói hai người vẫn chưa xác định quan hệ. Trong lòng em ấy băn khoăn nhiều thứ như vậy, sao có thể đồng ý với cô nhanh như vậy được?"

Chẳng lẽ chỉ trong một đêm mà hai người đã ở bên nhau? Lục Thanh Hoan không thể tin được, nên câu cuối của cô ấy có chút ý muốn dò xét.

LingLing Kwong không biết là ngày hôm qua Orm Kornnaphat đã gặp Lục Thanh Hoan, càng không biết là hai người đã nói gì.

Trong khoảng thời gian này, LingLing Kwong luôn nghĩ cách hàn gắn quan hệ với Orm Kornnaphat, thế nên chị quên vị tình địch Lạc Thanh Hoan này mất tiêu.

Chị cũng không biết Orm Kornnaphat đã từ chối Lục Thanh Hoan, chỉ cảm thấy câu nói kia là sự khıêυ khích lộ liễu, mặt hơi trầm xuống, có hơi không vui, nói: "Có băn khoăn hay thì đó cũng là chuyện giữa tôi và em ấy. Tôi biết là cô có ý với tiểu Orm, nhưng em ấy không thích cô đâu, tôi khuyên cô đừng tốn công tốn sức nữa."

Giờ khắc này, Lục Thanh Hoan mới cảm giác rõ ràng địch ý của đối phương.

Từng câu từng chữ LingLing Kwong nói đều như những mũi kim đâm vào tim cô ấy, Lục Thanh Hoan siết chặt bàn tay, hít sâu rồi nói: "Chỉ cần tiểu Orm vẫn không ở bên cô, thì dù là ai, bao gồm cả tôi, cũng đều có cơ hội theo đuổi em ấy. Cô vẫn chưa phải là bạn gái của em ấy, thì có tư cách gì mà bảo tôi từ bỏ chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com