Chương 75: Tốt hơn là vì nhau.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ.
Orm Kornnaphat không muốn dây dưa quá nhiều, chỉ cần bước thêm một bước nữa thì cô có thể rời khỏi nơi thị phi này rồi.
Gì mà Triệu Hân Nhiên, Tiết Gia Lệ, đều là người mà cô ghét cả, sống hay chết thì liên quan gì đến cô chứ?
Nhưng Tiết Gia Lệ lại ngất xỉu, cô do dự.
Tiết Gia Lệ đúng là đáng ghét thật, nhưng rốt cuộc vẫn là mẹ LingLing Kwong.
"Dì Tiết, dì làm sao vậy? Dì đừng làm con sợ, dì mau tỉnh lại đi!"
Nhìn thấy Triệu Hân Nhiên ôm cơ thể Tiết Gia Lệ lắc lư điên cuồng, Orm Kornnaphat nhíu mày thật chặt, bước chân chuyển hướng bước về phía đó.
Triệu Hân Nhiên bỗng ngẩng đầu lên, nửa bên mặt sưng tấy, nhìn cô chằm chằm như đang nhìn kẻ thù, khóe miệng nhếch lên.
"Ngu xuẩn!" Orm Kornnaphat lạnh giọng, cướp lời trước khi cô ta phun ra những lời bẩn thỉu: "Có biết người già té xỉu nghiêm trọng thế nào không? Cô lắc bà ấy mạnh như thế, nếu như bà ấy có bị gì thì cô có chịu trách nhiệm không?!"
Triệu Hân Nhiên nghe vậy lập tức biến sắc, quên phản bác, cũng không dám lắc nữa, ngơ ngẩn nhìn cô: "Vậy cô nói phải làm sao bây giờ?"
Tiết Gia Lệ bảo dưỡng tốt nên nhìn qua như mới hơn 40, thực tế thì tuổi bà đã sắp tới 60 rồi, quanh năm suốt tháng bệnh tật ốm yếu, vì sao lại ngất xỉu thì rốt cuộc không ai biết rõ nguyên nhân.
Đây là lần đầu tiên Orm Kornnaphat gặp phải vấn đề này, không biết nên xử lý như thế nào, cô ngồi xổm xuống, ngón tay cái dùng sức ấn nhân trung của Tiết Gia Lệ.
*Đường lõm tiếp giáp giữa môi và mũi. Fun fact là người có nhân trung dài hoặc sâu thì được gọi là có phúc đó mọi người.
Cô dùng hết sức lực, ấn gần nửa phút, bỗng Tiết Gia Lệ phát ra một tiếng rên nhẹ, mở to mắt.
"Dì Tiết!" Triệu Hân Nhiên vui mừng khôn xiết.
Tiết Gia Lệ lại như là nghe không thấy, hai mắt trắng dã, nhìn trần nhà thở hổn hển.
Người tỉnh rồi, bước tiếp theo nên làm như thế nào ta? Orm Kornnaphat không biết phải làm sao.
Tiết Gia Lệ trông rất đau đớn, đôi môi trắng bệch, hơi thở yếu ớt, ánh mắt trống rỗng, giống như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Cô đột nhiên nghĩ đến cuộc trò chuyện mà cô đã nghe trên phim trường. Tiết Gia Lệ mắc bệnh tiểu đường, cần phải dùng insulin, nếu đường huyết quá thấp thì bà rất dễ bị chóng mặt.
Nguyên nhân thì có thể đoán được đại khái, nhưng Orm Kornnaphat vẫn không biết phải làm thế nào, cô đứng lên chạy ra bên ngoài.
Phát hiện tình hình của Tiết Gia Lệ không ổn, Triệu Hân Nhiên cũng hoảng sợ, nhìn thấy Orm Kornnaphat chạy thẳng một mạch như thế, cô ta vừa gấp vừa giận, la to: "Đồ tiện nhân ác độc, nếu dì Tiết xảy ra chuyện gì thì tôi không để yên cho cô đâu!"
Orm Kornnaphat chỉ muốn đi tìm một người đáng tin cậy để hỗ trợ, coi như không nghe thấy những lời mắng chửi phía sau, cô chạy vụt qua hành lang không người bằng tốc độ chạy nước rút 100 mét.
Đúng lúc có một người đàn ông bước ra khỏi thang máy, cô không tránh kịp nên đâm thẳng vào.
"Cẩn thận!"
Đối phương phản ứng nhanh nhẹn, giữ chặt cô lại nên cô mới may mắn không bị ngã.
"Rất xin lỗi rất xin lỗi, tôi...... Tôi có việc gấp cho nên......" Orm Kornnaphat thở hồng hộc, lời còn chưa nói hết, cô nhận ra khuôn mắt của đối phương, ngẩn người. Cô không kịp vui mừng, vội nói: "Mẹ cậu ngất xỉu rồi!"
Người tới đúng là em trai LingLing Kwong, Farik Kwong.
Farik Kwong giống Tiết Gia Lệ, ngũ quan tinh xảo sắc nét, trong sự điềm đạm lại có nét dịu dàng, như là cậu ấm nhà giàu trong các manga shoujo. Vóc dáng anh ta thon gầy, mặc một bộ tây trang cao cấp, bị người khác tông vào thì vẫn đứng thẳng, rất bình tĩnh.
*Thể loại manga dành cho thiếu nữ, nổi bật như Nữ Hoàng Ai Cập.
Nghe nói Tiết Gia Lệ quay xong, nên Farik Kwong tự mình đi lên đón người, mới vừa ra khỏi thang máy thì bị một cô gái lạ mặt va phải. Anh còn chưa kịp suy nghĩ vì sao cô gái xa lạ này lại nhận ra anh thì nghe được đoạn sau của câu nói kia, trên khuôn mặt bình tĩnh của anh hiện lên một vết nứt, vội hỏi: "Ở đâu?"
"Toilet nữ."
Farik Kwong bỏ cô ra, chạy về phía toilet ở cuối hành làng.
Orm Kornnaphat theo tiềm thức tính đuổi theo.
"Orm Kornnaphat, nhanh lên chị ơi, đạo diễn giục rồi!" Cố Tâm Mỹ mở rèm lều ghi hình thì thấy cô.
Orm Kornnaphat dừng chân lại.
Con trai ruột qua đó rồi, hẳn là không có việc gì đâu nhỉ?
Vẫn là nên đi đóng phim trước.
Đi vào bên trong, Orm Kornnaphat đem chuyện Tiết Gia Lệ ngất xỉu nói cho Chu Hồng nghe.
Chu Hồng vô cùng hoảng sợ, cũng không vội vàng quay phim nữa, gạt những chuyện đang làm sang một bên, đi ra ngoài xem xét.
Farik Kwong đang ôm Tiết Gia Lệ đi tới, hai đám người chạm mặt nhau
"Gia Lệ, chị không sao chứ?" Chu Hồng bước nhanh tới đó.
Tiết Gia Lệ đã tỉnh nhưng lại không có sức để nói chuyện.
"Có thể là bị tụt huyết áp, để cháu đưa mẹ đi bệnh viện trước." Farik Kwong nói nhanh.
Chu Hồng nhận ra Farik Kwong, cũng không có thời gian hàn huyên, bà lo cho Tiết Gia Lệ nên nhờ một trợ lý đi theo họ.
Triệu Hân Nhiên cũng tung tăng đi theo.
Tới bệnh viện, sau khi truyền xong một bình glucose thì Tiết Gia Lệ mới hoàn toàn khôi phục. Hai trong mắt vẩn đục của bà chậm rãi chuyển động, nhìn thấy Triệu Hân Nhiên đứng đợi ở trước giường bệnh, bà lại hoa cả mắt, hỏi: "Hân Nhiên, rốt con cuộc muốn làm gì!"
"Dì Tiết, con xin lỗi, con không hề cố ý tông phải dì đâu, đều là bởi vì con tiện nhân Orm Kornnaphat kia!" Triệu Hân Nhiên hoảng loạn giải thích, nói: "Là cô ta đánh con trước, dì nhìn đi, mặt con bị như vậy là do cô ta đánh đó! Con chỉ là giận nên muốn đánh trả thôi, lại bị cô ta tránh được, con không ngờ người đi vào lại là dì."
Tiết Gia Lệ ôm ngực, nói: "Nhưng chính dì nghe thấy con muốn giết cô ấy! Lần trước con cũng nói muốn giết cô ấy. Có phải nếu dì không vào thì con thật sự sẽ giết cô ấy ở trong đó không!"
"Không phải đâu dì Tiết, con chỉ là quá kích động mà thôi, sao con có thể giết người được chứ!"
Tiết Gia Lệ không muốn nghe những lời ngụy biện của cô ta, vô cùng thất vọng, nói: "Trước kia con ngoan ngoãn hiểu chuyện lắm mà, sao bây giờ lại trở nên ác độc như vậy? Ngay cả dì cũng không nhận ra con nữa!"
Triệu Hân Nhiên sợ hãi lắc đầu, nói: "Dì Tiết, dì nghe con giải thích đi mà, người ác độc không phải con, là con tiện nhân Orm Kornnaphat kia, là nó! Chắc chắn là nó biết dì đi vào nên cố tình né tránh, chắc chắn là do nó gài bẫy!"
Tiết Gia Lệ nhìn Triệu Hân Nhiên đang nói xằng bậy bằng ánh mắt "Chẳng lẽ là con điên rồi", thất vọng lắc đầu, nói: "Bây giờ dì không muốn thấy con, con đi đi."
"Không! Con không đi, con muốn ở lại chăm sóc dì."
Tiết Gia Lệ bị sự ầm ĩ của cô ta làm nhức đầu, bà nhắm mắt lại, vẫy vẫy tay, nói: "Farik, mời con bé ra ngoài đi."
Farik Kwong hoàn toàn không hiểu hai người họ đang nói gì, chỉ nghe được là do Triệu Hân Nhiên xô ngã Tiết Gia Lệ, dẫn tới Tiết Gia Lệ hôn mê thì lập tức không vui, khách sáo lịch sự nói: "Hân Nhiên, sức khỏe mẹ tôi không tốt, mong cô không nên quấy rầy bà nghỉ ngơi."
Triệu Hân Nhiên bị nhốt bên ngoài phòng bệnh VIP, ngơ ngác nhìn xung quanh, đột nhiên nhớ tới quảng cáo còn chưa quay xong, cô ta vội quay đi.
Xong rồi.
Túi xách của cô ta còn đang ở chỗ trợ lý, không có điện thoại, không có tiền, không thể đi đâu cả.
Cô ta chỉ đành gõ cửa.
Farik Kwong đen mặt ra mở cửa, đưa cho cô ta 100 tệ rồi "tiễn vong".
Trở lại địa điểm quay, Triệu Hân Nhiên bị đạo diễn mắng xối xả: "Mười mấy người chúng tôi ở đây chờ cô, cô không nói gì đã chạy đi rồi? Không có chút diễn xuất nào, lại còn không chịu được khổ, làm gì cũng không xong, không có tiếng tăm mà đã dám học thói chảnh chọe của người khác, đm, cô nghĩ mình là ai? Không muốn quay thì phắn ngay!"
Triệu Hân Nhiên sao chịu nổi sự xúc phạm như thế, giận dữ mắng lại: "Tôi thích giở thói ngôi sao thế thì sao? Chỉ là cái quảng cáo rác rưởi, tôi cũng chẳng hiếm lạ gì!"
Triệu Hân Nhiên mang theo trợ lý rời đi.
Trên đường trở về, cô ta nhận được điện thoại của người đại diện: "Cô không quay quảng cáo? Cô có biết nếu vi phạm thì chúng tôi phải bồi thường gấp ba lần số tiền đó không!"
Triệu Hân Nhiên cười lạnh, nói: "Không phải chỉ là tiền sao, nhà tôi có rất nhiều!"
Người đại diện lập tức nghẹn lời, hận cô ta gây phiền toái cho mình, lại hận bản thân không dám đắc tội nhà họ Triệu, châm chọc: "Nếu cô Triệu ngài đây đã có năng lực như vậy, thì sau này cũng đừng hỏi tôi chuyện tài nguyên nữa."
Triệu Hân Nhiên giận dỗi xong thì lại hối hận, nghĩ nghĩ rồi nói: "Chương trình kìa thì sao?"
"Mặc kệ cô có muốn quay hay không, không quay thì nhớ đem đem số tiền gấp ba lần đến phòng tài vụ để bồi thường chuyện vi phạm hợp đồng!" Người đại diện tức giận không muốn trả lời cô ta, dứt khoát cúp máy.
Triệu Hân Nhiên nói trợ lý lái xe đến công ty nhà mình, đòi tiền ba mình.
Một hai ngàn vạn đối với cha Triệu thì không đáng là báo, chỉ là ông nghe nói Triệu Hân Nhiên tự tiện vi phạm hợp đồng thì nói một cách giận dữ: "Chuyện con làm thì tự con lo đi, ba không có rảnh quét dọn cho câu đâu!"
Cha Triệu không cho cô ta tiền, Triệu Hân Nhiên lại đi hỏi bác cả. Bác cả cũng không muốn cho cô ta, cô ta lại không thể lấy ra số tiền lớn như vậy, cuối cùng vẫn là gọi điện cho người đại diện, cầu xin đối phương tha thứ cho mình, cũng thề thốt là sau này chắc chắn sẽ ngoan ngoãn.
Orm Kornnaphat không chắc LingLing Kwong có biết chuyện Tiết Gia ngất xỉu không, sau khi quay phim xong thì cô về nhà, gọi điện cho LingLing Kwong
Chuông đổ rất lâu thì bên kia mới nghe máy, giọng nói nhẹ nhàng của LingLing Kwong truyền đến: "Chị đây?"
"Chị bận lắm sao?" Orm Kornnaphat nói: "Em vừa mới hỏi An Huệ, cô ấy nói là hôm nay chị được nghỉ mà."
LingLing Kwong dừng một chút, nói: "Ừm, hôm nay không quay phim. Vừa rồi điện thoại không ở bên cạnh."
Sau chuyện hai người tranh cãi vì vết sẹo thì giữa họ vẫn luôn có gì đó không ổn. LingLing Kwong không hỏi cô vì sao lại gọi đến, Orm Kornnaphat đột nhiên không biết nên nói gì, đành phải hỏi vớ vấn: "Đóng phim mệt không?"
LingLing Kwong cười khẽ ra tiếng, không đáp mà hỏi lại: "Lúc em đóng phim có mệt không?"
...... Tâm sự đàng hoàng được không?
Orm Kornnaphat biết là mình hỏi thừa thãi, chỉ là cô nhớ rõ bộ phim điện ảnh《Hắc trầm》này được quay ở một hầm mỏ dưới lòng đất, điều kiện rất gian khổ, còn có tính nguy hiểm nhất định. Kiếp trước, vì quay bộ điện ảnh này mà cô ở bên LingLing Kwong trong hầm mỏ gần một tháng, sau đó cô còn đổ bệnh.
Cơ thể LingLing Kwong khỏe hơn cô rất nhiều.
Đề tài này quá giới hạn mất rồi.
- ----
Orm Kornnaphat ấp ủ một hồi, nói: "Hôm nay mẹ chị ngất xỉu, chị có biết không?"
LingLing Kwong thở mạnh, vội hỏi: "Sao lại ngất xỉu vậy em?"
Xem ra là không biết.
Orm Kornnaphat thở hắt ra, kể ngắn gọn rõ ràng câu chuyện cho chị nghe, cuối cùng nói: "Người không phải do em xô ngã, nhưng Triệu Hân Nhiên nổi điên là do cái tát đó của em. Chị có muốn trách thì em cũng không thể nói gì hơn."
"Không phải lỗi của em, chị không trách em." LingLing Kwong nói: "Để chị hỏi mẹ chị ra sao rồi, lát nữa gọi lại cho em nha?"
Orm Kornnaphat "Dạ" một tiếng, trước khi cúp máy thì vội vàng bổ sung: "Không gọi cũng được. Bye bye."
"Bye bye."
Qua vài phút, LingLing Kwong vẫn gọi lại: "Mẹ chị đã về nhà rồi, không có việc gì."
"Không có việc gì thì tốt rồi." Orm Kornnaphat mất tự nhiên nói.
"Đóng máy chưa em?"
"Còn vài cảnh cần bổ sung nữa."
"Tiệc đóng máy là khi nào?"
"Đạo diễn còn chưa thông báo nữa."
"Doanh thu phòng vé của《Dương thành phong vân》 đạt 500 triệu, danh tiếng không tồi, có cơ hội thì em nên đi xem nha."
"Qua vài ngày nữa em sẽ tới rạp xem."
"Đi một mình?"
"Đến lúc đó rủ thêm Tâm Mỹ, Na Na, Vũ Tình, còn có Thanh Hoan......" Orm Kornnaphat im bặt.
Cô muốn nói là đến lúc đó xem thử bạn bè có rảnh thì sẽ hẹn bọn họ cùng đi rạp chiếu phim xem. Tên Lục Thanh Hoan hoàn toàn là buột miệng thốt ra theo quán tính, nói xong cô mới phản ứng lại là đã lâu lắm rồi bọn cô không liên lạc với nhau.
Bên tai đột nhiên không có một âm thanh nào, yên lặng đến mức không nghe thấy cả tiếng hít thở.
Orm Kornnaphat trong lòng bất an khó hiểu, cô tưởng bên LingLing Kwong tín hiệu không tốt, nắm chặt điện thoại, hỏi "Nghe rõ không?"
Một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy xẹt qua bên tai, ngay sau đó lại vang lên giọng nói quen thuộc, nặng nề, như đang đè nén cảm xúc nào đó: "Em vẫn còn liên lạc với Lục Thanh Hoan sao?"
"...... Không có. Lần trước sau khi đi tuyên truyền ở Hồng Kông về thì đã không còn liên lạc nữa, cũng không gặp nhau." Orm Kornnaphat giải thích, cô nói: "Em cũng không định rủ chị ấy đi xem phim, chỉ là thuận miệng thôi."
Lại là một hồi im lặng chết chóc, LingLing Kwong nói: "Bên chị có chút việc, nói chuyện sau nha."
Không đợi cô đáp lại, cuộc gọi kết thúc.
Orm Kornnaphat: "......"
Cô không chắc là LingLing Kwong vội thật, hay là ghen tuông dỗi hờn nữa, nhìn vào màn hình đen kịt hồi lâu, do dự không biết có nên tìm LingLing Kwong để giải thích thêm không.
"Ting ting ——"
WeChat có tin nhắn mới.
Cô vội mở khóa, click vào thì thấy là An Huệ, đáy lòng xẹt qua một chút mất mát.
Chỉnh đốn lại tâm trạng, Orm Kornnaphat click mở tin nhắn kia ra.
An Huệ: "Tuy là A Ling dặn dò không nên nói cho cô, nhưng tôi thấy vẫn nên để cô biết. Ngày hôm qua lúc quay dưới hầm mỏ thì em ấy té ngã và bị thương, hiện tại đang ở bệnh viện."
Orm Kornnaphat trong lòng giật thót, ngón tay nhanh chóng đánh chữ: "Nặng không?"
An Huệ: "Một chút. Bó thạch cao rồi, đi đường cũng phải dùng nạng."
Orm Kornnaphat cùng Chu Hồng xin nghỉ.
Vé máy bay từ Bắc thị đến N thị trong ngày đã bán hết, cô tự mình lái xe đi tới nhà ga, khi tới N thị thì trời đã tôi.
《Hắc Trầm》quay chụp ở một khu vực khai thác mỏ trong thị trấn.
Orm Kornnaphat cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn nhớ rõ đường đi, từ trong thành phố đến thị trấn trên có xe buýt và tàu hỏa. Cô chọn tàu hỏa, sau khi đến chạm thì đã rất gần điểm đến, nhưng cô lại không biết kế tiếp nên đi như thế nào.
Cô gọi điện thoại cho An Huệ.
An Huệ không ngờ cô lại chạy tới đây, bảo cô đứng ở nhà ga đừng đi đâu, còn cô ấy mượn xe đoàn phim tới đón cô.
"Sao cô lại biết chúng tôi ở đây?" An Huệ vô cùng kinh ngạc khi thấy cô phong trần mệt mỏi đến vậy.
"N thị chỉ có một khu vực khai thác mỏ này thôi." Orm Kornnaphat nhún nhún vai.
An Huệ bảo cô lên xe: "Tôi chưa nói với em ấy là cô đã đến. Lát nữa nếu gặp cô chắc chắn em ấy sẽ vui lắm."
Orm Kornnaphat lại hỏi một ít tình hình về vết thương của LingLing Kwong, sau khi biết chuyện, cô hỏi An Huệ: "Nếu chị ấy đã không cho chị nói cho tôi biết thì vì sao chị còn muốn nói?"
An Huệ tập trung lái xe, cảm thán: "Tôi biết là em ấy sợ cô lo lắng, nhưng tôi thấy mấy ngày nay trông em ấy như có tâm sự, cho nên vẫn nói cho cô biết. Hơn nữa, tôi vẫn luôn nghĩ rằng điều quan trọng nhất khi hai người yêu nhau là phải thành thật."
Orm Kornnaphat còn đang tự hỏi tâm sự của LingLing Kwong có liên quan đến mình không, bỗng nghe được đoạn sau, hỏi: "Ai nói với chị là tôi và chị ấy đang yêu đương?"
"Không phải sao?" An Huệ ngạc nhiên, "Tôi thấy em ấy lưu số cô trong danh bạ là "Vợ", tôi còn nghĩ rằng hai người đã......"
"Khụ ——" Orm Kornnaphat biết sớm muốn gì cái biệt danh kia cũng sẽ gây ra chuyện, hiện tại thì hiểu lầm lớn rồi. Cô vuốt mũi, nói thiếu tự tin: "Thật sự không phải đâu."
"...... Được rồi."
Khi thấy Orm Kornnaphat được An Huệ dẫn vào phòng bệnh, LingLing Kwong còn nghĩ là do mình không nghỉ ngơi đầy đủ nên xuất hiện ảo giác, chị không hề chớp mắt, tận đến khi người nọ đi tới trước giường bệnh, ngửi được hơi thở quen thuộc, vẫn còn không dám tin tưởng: "Em......"
Đoàn phim quay phim cực kỳ bí ẩn, tin chị bị thương không được tiết lộ với bên ngoài, chỉ có thể là do An Huệ nói cho Orm Kornnaphat.
Orm Kornnaphat vì sao lại xuất hiện ở đây, không cần nói cũng biết, là tới thăm chị.
Chỉ là LingLing Kwong không bao giờ không thể tưởng tượng được là Orm Kornnaphat sẽ im lặng không nói tiếng nào chạy tới đây, thấy mặt mũi cô mệt mỏi, giọng chị mềm mại: "Em tới đây bằng gì?"
Orm Kornnaphat vuốt lại mái tóc bị gió thổi bay, nói: "Trước thì ngồi xe, lại ngồi xe lửa màu xanh, sau đó An Huệ đến nhà ga đón em."
*Xe lửa đời cũ những năm 50 – 80 ở Trung Quốc. Có màu xanh ô liu và một đường coachline màu vàng trên thân xe.
"Ngồi bao lâu?"
"Chắc cỡ sáu tiếng."
Sáu tiếng đồng hồ, sợ là ê mông hết rồi. LingLing Kwong vỗ vỗ lên nệm giường bệnh rất dày, ý bảo cô tới đây ngồi, ánh mắt đảo qua người cô, hỏi: "Sao không để Tâm Mỹ đi cùng?"
Orm Kornnaphat nhận ly nước lọc từ tay An Huệ, cô uống một ngụm cho nhuận giọng, nói: "Chuyện riêng mà, không nên lần nào cũng làm phiền em ấy."
Đưa nước xong, An Huệ liền lặng lẽ đi ra ngoài, cũng rất tốt bụng đóng cửa giúp hai người.
LingLing Kwong cười cười: "Người bị thương là chị, sao lại thành chuyện của em rồi?"
Hai mắt Orm Kornnaphat hơi lóe lên, thấy được cái chân bị thương của chị, vội nói sang chuyện khác: "Đau lắm không?"
"Bó bột rồi, không có gì cảm giác gì." LingLing Kwong dựa lưng vào đầu giường, tóc dài xõa xuống, giọng điệu thản nhiên, thái độ thư thái, hoàn toàn không giống như đang có tâm sự.
Nhưng nhìn kỹ thì vẫn phát hiện đáy mắt chị chứa đầy tơ máu và mỏi mệt.
Orm Kornnaphat liếm liếm đôi môi hơi ướt, nói: "Bị thương sao không nói? Còn không cho An Huệ nói cho em biết."
LingLing Kwong đảo mắt nhìn tay trái đang cầm ly nước của cô, nói: "Vậy còn em, bị thương vì sao lại không nói cho chị biết?"
"......" Vô tình lại quay lại vấn đề vết sẹo kia nữa rồi.
LingLing Kwong nói cô không tin tưởng chị, chẳng lẽ LingLing Kwong cũng không tin tưởng cô sao?
Đột nhiên tâm trạng Orm Kornnaphat trở nên phức tạp, môi cô giật giật, lại không phát ra tiếng.
LingLing Kwong sinh hoạt không tiện, hai tay chị chống xuống nệm, nghiêng người về phía trước một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh của cô, như muốn xuyên qua đôi mắt này để nhìn thấu tâm can cô, chậm rãi nói: "Em có thể tới đây thăm chị thì chị rất vui vẻ, cũng rất cảm động."
Orm Kornnaphat lại uống ít nước, muốn nói lại thôi.
"Nhưng mà," LingLing Kwong ngay sau đó lại nói: "Khi em bị người khác bắt nạt thì chị lại đang ngủ bên cạnh."
Orm Kornnaphat suýt nữa đã bóp chặt ly giấy, nhìn chị không thể tin nổi: "Chị biết?"
LingLing Kwong nở một nụ cười khổ, nói: "Chị chỉ biết em bị thương vào hôm bị Triệu Hân Nhiên gài bẫy, còn lại thì không biết gì cả."
"......"
"Không thể bảo vệ em, còn để mặc người khác bắt nạt em." Giọng LingLing Kwong hơi trầm xuống: "Chị vô dụng quá, cho nên, em mới không tin tưởng chị."
Orm Kornnaphat cắn cắn môi, lẩm bẩm: "Em không cần chị bảo vệ."
Các cô đã gần hai tháng không gặp nhau rồi.
LingLing Kwong muốn chạm vào tay cô, lại sợ cô sẽ từ chối như đêm đó, ánh mặt nhìn hàng mi rủ xuống của cô, nhẹ giọng hỏi: "Chị phải làm gì thì em mới có thể tin tưởng chị thêm một lần nữa đây?"
"......"
"Nếu thời gian có thể đảo ngược thì chị hy vọng mọi thứ sẽ quay lại ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, bởi vì khi đó em tin tưởng chị nhất. Nhưng......" LingLing Kwong nghẹn họng, tự cười nhạo mình, nói: "Dù có quay lại thì chị vẫn không thay đổi được gì cả."
Câu này của LingLing Kwong nghe rất kỳ quái, nhưng trong chốc lát Orm Kornnaphat không nắm bắt được manh mối.
Cô giật mình trước đôi mắt đỏ hoe lấp lánh ánh nước trong mắt chị.
Muốn khóc sao?
Khi cô đang muốn xác định lại thì LingLing Kwong nhắm hai mắt lại.
Khi LingLing Kwong mở mắt ra lại thì tất cả những dấu vết khả nghi trong mắt chị đã biến mất toàn bộ, bình tĩnh không chút gợn sóng, lại ấm áp tình cảm, người cũng lui về sau.
Tim Orm Kornnaphat chợt rung động, một tay kéo cổ chị, cúi người hôn xuống.
Cô cạy hai bờ môi mềm mại ra, nếm được một chút vị chua xót.
Orm Kornnaphat không phải là người giỏi an ủi, cô không biết phải làm sao thì mới có thể khiến đối phương vui vẻ, không có bất kỳ kỹ xảo nào, thô sơ, quấn quýt, hàm răng va chạm, có hơi đau.
Hai người đều kìm nén.
Cô không muốn biện giải, không muốn nhớ lại cảm giác uất nghẹn sau hôm bị gài bẫy, chỉ muốn hòa tan những lo lắng đó giữa răng môi.
Nếu không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ, vậy không bằng nương tựa vào nhau.
LingLing Kwong đảo khách thành chủ.
Đã không có bốc đồng, chỉ còn sự dịu dàng.
Đầu óc Orm Kornnaphat trống rỗng, chỉ muốn chìm đắm trong giây phút này.
Khi bầu không khí vừa đẹp thì LingLing Kwong lại đẩy cô ra.
Như vậy cũng không được sao? Orm Kornnaphat nhìn chị mà ngây người.
Trong mắt LingLing Kwong có chút ánh sáng, còn giấu ý cười nhạt, nhẹ giọng nói: "Ướt rồi."
Nhanh thế???!!!
Orm Kornnaphat trợn trừng hai mắt, đầu óc suy nghĩ hỗn loạn: Đêm đen trăng sáng, phòng bệnh play......
"Em làm ướt đồ chị rồi, chị phải thay bộ khác." LingLing Kwong lại nói.
Quần áo?
Orm Kornnaphat bừng tỉnh hoàn hồn, nhìn thấy ngực chị bị ướt một mảng lớn, lại nhìn chiếc ly giấy bị móp trong tay mình, bây giờ mới biết là mình hiểu lầm, mặt cô lập tức đỏ bừng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com