Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 84: Mọi chuyện đều nghe em.

Trương Đạt cảm động đến rơi nước mắt, khi gã ra khỏi văn phòng còn cúi đầu khom lưng nói: "Không cần tiễn không cần tiễn, chúng tôi tự đi được, hai người cứ làm việc của hai người đi."

"Trương tổng đi thong thả." Trên mặt Lương Ninh giữ vững nụ cười công nghiệp.

Trương Đạt lau lau mồ hôi trên trán, rời xa văn phòng, xụ mặt, nghiêm túc nói với hai người ở phía sau: "Chuyện vừa rồi không ai được nói ra hết."

Đạo diễn cười ha hả, nói: "Trương tổng ngài yên tâm, tôi không nhìn thấy cũng không nghe thấy gì cả."

"Không nói không nói." Thư ký vội hùa theo, lại không kìm được tò mò, nhỏ giọng hỏi: "Trương tổng, Cô Sethratanapong đó là người được Kwong đổng bao nuôi sao?"

Trương Đạt như mèo bị giẫm trúng đuôi, lông tơ trên người dựng đứng hết lên, hoảng sợ nhìn thư ký, mắng: "Lời này mà anh cũng cũng dám nói bậy, không muốn sống nữa có phải không?!"

Thư ký rụt cổ, ngập ngừng nói: "Nếu không phải là quan hệ đó thì vì sao Kwong tổng lại muốn giúp cô ta?"

"Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai!" Trương Đạt phất tay áo thở phì phò đi vào thang máy, không quên lại cảnh cáo lần nữa: "Nhớ giữ kín miệng cho tôi, nếu có chút tiếng gió nào lộ ra ngoài, để Kwong đổng lại đến làm phiền tôi thì tôi cho anh cuốn gói đi luôn!"

"Dạ dạ dạ." Thư ký vội dạ vâng.

Gương thang máy phản chiếu gương mặt xanh mét của Trương Đạt, nhìn những con số liên tục trên bảng điều khiển, ông ta nhớ tới những gì thư ký vừa nói, lại liên tưởng đến nỗi sợ hãi bị Kwong tổng chi phối tối hôm qua thì ông ta lại giật thót một cái.

Đêm qua, lại một câu lạc bộ tư nhân cao cấp nào đó.

Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, Trương Đạt vô cùng phấn chấn bước vào phòng riêng đã được hẹn trước, tươi cười nịnh nọt nói: "Trợ lý Trần! Đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ?"

Trợ lý Trần là trợ lý đặc biệt của Kwong đổng, địa vị tương đương phó tổng của trụ sở tập đoàn Kwong Thị. Dường như anh ta không nhìn thấy cánh tay đang vươn ra của Trương Đạt, vô cảm nói: "Tự ngài vào đi, thư ký thì ở bên ngoài."

"Được được." Trương Đạ lo lắng xoa hai bàn tay mập mạp, nhỏ giọng dò hỏi: "Thư ký Trần, Kwong đổng tìm tôi có phải vì muốn nói chuyện tiếp tục hợp tác không?"

Thư ký Trần nở nụ cười khinh miệt, nói: "Đi vào sẽ biết."

Đẩy cảnh cửa dày nặng kia ra, nhìn thấy một người đàn ông vô cùng khí chất mà lại không mất uy nghiêm đang ngồi trên sofa gỗ nhàn nhã uống trà, lòng bàn tay Trương Đạt toát mồ hôi, không dám tới quá gần: "Kwong đổng, ngài tìm tôi sao ạ?"

Kwong Húc Khôn liếc nhìn ông ta một cái sắc bén, nói: "Trương Đạt, nghe nói gần đây anh có đầu tư vào một bộ phim sao?"

Trương Đạt sửng sốt, nói: "Đúng là có chuyện như vậy, đầu tư một ít vốn, tùy tiện đầu tư vào chơi thôi." Gã vuốt vuốt tóc, tâm tư xoay chuyển, "Kwong đổng, ngài cảm thấy hứng thú với lĩnh vực sản xuất phim ảnh sao? Tôi biết vợ ngài là người trong giới giải trí, có phải ngài muốn đầu tư một bộ phim cho bà ấy không?"

Kwong Húc Khôn cũng không tính lôi kéo làm quen với gã, lạnh lùng nhìn thoáng qua, hỏi: "Tôi còn nghe nói anh muốn đổi một diễn viên tên Orm Kornnaphat đúng không?"

Lúc này Trương Đạt mới ý thức được là bầu không khí không phù hợp, trong lòng giật thót, không dám nói bậy, cẩn thận trả lời: "Kwong đổng, ngài quen Orm Kornnaphat này sao?"

Kwong Húc Khôn từ tốn uống một hớ trà, nói: "Người nhà thôi."

"Người nhà......" Đầu gối Trương Đạt mềm nhũn, quỳ phịch xuống.

Kwong đổng gã không dám đắc tội, nhưng lời Kwong đổng nói lại có ý vị sâu xa.

Orm Kornnaphat sao lại là người nhà của Kwong đổng được? Con riêng, hay là bà con nào đó? Có thể khiến Kwong đổng tự mình ra mặt thì tuyệt đối là người thân rất quan trọng. Nhưng nếu là như vậy thì Kwong đổng không có khả năng không o bế cô ta, vậy vì sao Orm Kornnaphat ra mắt đã lâu như vậy mà không có tài nguyên nào tốt?

Chỉ có một loại khả năng, Orm Kornnaphat là bồ nhí mà Kwong đổng bao nuôi.

Người nhà gì chứ, đơn giản chỉ là để che giấu mà thôi.

Người nổi danh yêu vợ hơn mạng như Kwong Húc Khôn mà cũng nuôi bồ nhí, xem ra cũng không khác gì gã cả.

Trương Đạt cũng không dám khinh bỉ, ở Bắc Thị có ai không sợ Kwong Húc Khôn chứ? Gã đã biết bí mật Kwong Húc Khôn nhưng cũng không dám nói gì. Gã còn phải nhẫn nhục đi xin lỗi Orm Kornnaphat, mong cô ta hợp tác với mình.

Thang máy có lỗ thông gió, thông thoáng mát mẻ nhưng Trương Đạt lại đổ đầy mồ hôi.

May mà hôm đó chỉ sờ soạng khuôn mặt Orm Kornnaphat một chút, nếu như t*ng trùng lên não làm chuyện gì đó thì mạng nhỏ của gã đã không còn rồi.

"Rốt cuộc ai là Kwong đổng?" Đám người Trương Đạt mới vừa đi thì Lương Ninh gấp gáp chờ không nổi hỏi Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat vô tội trợn tròn mắt, nói chuyện mà mặt không đỏ hơi không mạnh: "Em cũng không biết."

Lương Ninh: "......"

Lương Ninh đâu dễ lừa gạt đến vậy, xét thấy biểu hiện vừa sợ hãi vừa hoảng hốt của Trương tổng thì cô ấy đoán chuyện này chắc chắc có ẩn tình gì đó.

Cô đánh giá Orm Kornnaphat, như là lần đầu tiên gặp nhau, nhìn cô kỹ càng lại một lần nữa, nói: "Em không phải là thiên kim hào môn trốn nhà chạy tới showbiz chơi đấy chứ! Kwong đổng này là ba em, em đang dùng họ mẹ?"

Orm Kornnaphat cố gắng lắm mới khiến khóe miệng mình không run lên, che miệng ra vẻ kinh ngạc nói: "Xong rồi, chuyện này đã bị chị phát hiện. Không dám gạt chị, người giàu nhất nước mới là ba em, Kwong đổng này chỉ là một trong số những người hợp tác với nhà em."

Lúc nghe đoạn trước thì Lương Ninh còn cho rằng mình đoán đúng rồi, nhưng nghe đến đoạn sau thì phát hiện không đúng, trợn trắng mắt, nói: "Em nghĩ tôi ngốc sao?"

"Hì hì, chị Ninh là tốt nhất."

Lương Ninh thấy cô cợt nhả pha trò thì đoán cô không muốn nói, xua xua tay: "Thôi, chỉ cần không phải là chuyện xấu thì tôi cũng không muốn hỏi chuyện cá nhân của em. Thu dọn một chút, chúng ta đi đến đài truyền hình."

Từ công ty đến đài truyền hình không xa lắm, nhưng trên đường có hơi kẹt xe, hai người tán gẫu với nhau một chút.

Lương Ninh chợt nhận ra gì đó, vỗ tay lái, nói: "Kwong đổng! Tôi nhớ ra rồi, có phải là Kwong Húc Khôn, người giàu nhất Bắc Thị đúng không? Người giúp em là ông ấy sao? Em và ông ấy rốt cuộc có quan hệ gì?"

Orm Kornnaphat bị ba câu hỏi này đánh cho trở tay không kịp, tròng mắt đảo tròn, đại não nhanh chóng vận chuyển, tiếp tục giả ngu giả ngơ: "Kwong Húc Khôn? Em không biết có phải ông ấy không nữa. Em và ông ấy...... Không có quan hệ gì cả...... Có lẽ...... Là do lúc quay 《 Sự quyến rũ của vợ cũ 》 thì vợ ông ấy ngất xỉu được phát hiện, nên sau khi ông ấy biết thì muốn cảm ơn em?"

Lương Ninh biết cô đang nói đến chuyện Tiết Gia Lệ ngất xỉu, nghiêm túc nghĩ theo chiều hướng đó, nói: "Có khả năng."

"......" Cuối cùng cũng đối phó được.

Orm Kornnaphat còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì lại nghe được Lương Ninh nói: "Có phải em đang hẹn hò với LingLing Kwong không?"

Orm Kornnaphat gật đầu, thẹn thùng nói: "Mấy ngày hôm trước em và chị ấy mới xác định quan hệ, không phải là cố ý giấu chị đâu."

Lương Ninh tỏ ra hiểu rõ, nói: "Diễn viên không giống idol, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc thì tôi cũng phản đối việc yêu đương với ai. Tính công khai không?"

"Tạm thời thì không ạ."

"Hẹn hò với người như LingLing Kwong thì chắc áp lực lớn lắm nhỉ?"

Orm Kornnaphat không tỏ ý kiến.

Lương Ninh tìm được đáp án từ sự trầm mặc của cô, cũng không nhiều lời nữa, chỉ dặn dò cô: "Nếu không muốn công khai thì bình thường hai người phải chú ý cẩn thận."

"Em biết ạ."

Phiên tòa chất vấn rốt cuộc cũng kết thúc.

Orm Kornnaphat làm bộ nhìn ra cửa sổ, mở cửa sổ xe xuống để hít thở.

Cũng may Lương Ninh không hỏi cô là LingLing Kwong và Kwong Húc Khôn có quan hệ gì.

Ký hợp đồng xong thì đến giờ ăn cơm, Lương Ninh còn phải về công ty, hỏi cô có muốn tìm nơi nào đó ăn cơm chung không.

"Em có hẹn rồi." Orm Kornnaphat nói.

"LingLing Kwong?"

Orm Kornnaphat cười cười.

Hai người mới vừa xác định quan hệ, nghĩ đến đúng là lúc đang tình chàng ý thiếp tình yêu cuồng nhiệt, Lương Ninh tỏ ra thấu hiểu: "Vậy không trì hoãn việc hẹn hò của hai người nữa."

LingLing Kwong ở nhà làm xong đồ ăn chờ cô về, thật ra cũng không giống hẹn hò. Orm Kornnaphat không giải thích, tạm biệt Lương Ninh rồi trực tiếp lái xe đến nhà LingLing Kwong.

"Lương Ninh sắp xếp công tác mới gì cho em vậy?" LingLing Kwong hỏi cô.

"Một gameshow." Orm Kornnaphat đặt hai bản hợp đồng lên bàn trà.

LingLing Kwong thản nhiên nhìn thoáng qua, nói: "Đi rửa tay đi."

Orm Kornnaphat đi rửa tay, cô đưa lưng về phía LingLing Kwong nên không phát hiện động tác nhỏ của người phía sau.

LingLing Kwong lại nhìn thoáng qua dòng chữ quen thuộc trên hợp đồng ——《 Diễn viên! Tự nỗ lực đi!》, mấy ngày trước An Huệ mới nói với chị về chương trình này.

Hợp đồng gameshow ở trên cùng, phía dưới còn đè một bản khác nên LingLing Kwong không thấy được.

Chị bình tĩnh dời mắt đi, đi qua rửa tay chung với Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat rửa tay xong, nhìn bọt nước trên tay, ấp ủ một chút rồi nói: "Hôm nay cái gã nhà đầu tư bị em đánh tới tìm em đó, nói xin lỗi em. Còn mang theo hợp đồng và kịch bản đến, cầu xin em diễn vai chính trong bộ phim đó."

"Em đồng ý rồi sao?" LingLing Kwong hỏi như vô ý.

Orm Kornnaphat không trả lời mà hỏi lại: "Nghe ý Trương tổng thì hẳn là gã bị Kwong đổng uy hiếp. Chị tìm ba chị đúng không?"

LingLing Kwong vốn cũng không tính giấu cô, nói thẳng không kiêng kỵ: "Trương tổng kia cũng không có bản lĩnh gì lớn, chỉ là chị không tiện ra mặt nên đành nhờ ba chị."

Orm Kornnaphat biết ngay là như thế mà.

Cô rất xúc động, cắn cắn môi, nói: "Sau này đừng vì em mà làm phiền ba chị nữa."

"Không phiền." LingLing Kwong cầm khăn lông lau khô tay giúp cô, nhìn vào mắt cô rồi nói: "Ông ấy cũng là ba em mà."

Orm Kornnaphat thản nhiên cười một chút, nói: "Đó là kiếp trước, hơn nữa chúng ta đã ly hôn rồi."

Động tác của LingLing Kwong hơi dừng lại, cách khăn lông nắm lấy tay cô, nói: "Có chuyện này chị phải nhắc nhở em một chút, ký đơn ly hôn không có nghĩa là đã ly hôn đâu em."

"...... Hả?"

"Phải đến cục Dân Chính lãnh giấy ly hôn mới được tính." Sóng mắt LingLing Kwong lưu chuyển, gằn từng chữ một: "Nghiêm túc mà nói thì chúng ta chưa ly hôn thành công. Cho nên, cưng vẫn là vợ chị đó."

What???!!!

Orm Kornnaphat ngơ ngác.

Cô nhớ mơ hồ là khi thương lượng ly hôn xong thì luật sư nhắc nhở các cô ký xong phải nhớ đi đến cục Dân Chính xử lý thủ tục ly hôn. Sau đó cô xảy ra chuyện nên tất nhiên là không đến được.

Không làm thủ tục, không lãnh giấy nên cô và LingLing Kwong vẫn chưa ly hôn???

Cú sốc này so với chuyện cô sống lại phát hiện mình vừa sống lại đã ngủ với LingLing Kwong còn lớn hơn!!!

Orm Kornnaphat vô cùng hoảng hốt, dùng tay ngăn đôi môi LingLing Kwong đang tới gần mình, một lần nữa loát một chút ý nghĩ, nói: "Không đúng."

"Không đúng chỗ nào?" Đáy mắt LingLing Kwong tràn đầy ý cười, chị không hôn được thì giở trò đùa dai quẹt bàn tay đầy nước lên môi cô, "Nếu em không tin thì có thể đi hỏi luật sư."

"Em không nói chuyện đó." Orm Kornnaphat nắm lấy tay chị, mím môi, nói: "Chúng ta đều đã chết rồi, quan hệ hôn nhân sao có thể còn tồn tại được nữa?"

LingLing Kwong: "......"

Là bởi vì cô nhắc tới kiếp trước rồi lại nhắc tới ly hôn, nên LingLing Kwong mới nhớ là các cô chưa đi xử lý thủ tục ly hôn, muốn nhân cơ hội chọc cô, không ngờ cô lại phản ứng nhanh như vậy, còn nhắc tới chuyện tử vong.

Tim LingLing Kwong thắt lại, lắc đầu cười khổ: "Em thật là......" Phá hỏng bầu không khí quá.

Đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên thay đổi.

Ánh mắt Orm Kornnaphat né tránh, nói: "Em cảm thấy chúng ta như bây giờ cũng rất tốt, em không muốn nghĩ sâu hơn."

LingLing Kwong im lặng.

Orm Kornnaphat thường hay nghĩ có phải hôn nhân là một sợi dây xích khóa chặt cô và LingLing Kwong hay không, gây áp lực lên từng người, lại trói buộc lẫn nhau nên các cô mới không hạnh phúc.

Thứ mà kiếp trước cô mong mỏi giờ đây lại trở thành gánh nặng.

Cô đã mất hết dũng khí mới bước ra từ cuộc hôn nhân dài đằng đẵng đó, bây giờ muốn bước vào lại thì cũng không phải là chuyện đơn giản.

Hiện tại đối với cô mà nói, hôn nhân không còn là thứ có thể bảo đảm. Chỉ có sự thoải mái bình yên lúc này mới khiến cô yên tâm.

LingLing Kwong dùng mắt thường có thể thấy được ánh sáng trong mắt cô đang rút, không biết có phải lại nghĩ tới chuyện cũ không vui hay không, lòng chị có cảm giác, bèn kéo cô vào lòng rồi hôn lên tóc cô, nói: "Vậy không nghĩ nữa."

Orm Kornnaphat rúc vào ngực chị, nghe mùi thơm nhẹ nhàng đầy yên tâm trên người chị, không nói gì cả.

LingLing Kwong rũ mắt ngắm cô: "Chỉ cần em vui vẻ, thì chị có thể làm bạn gái bí mật của em cả đời cũng được."



Vốn dĩ trong lòng đang khó xử, nghe chị nói như vậy thì cô lại càng áy náy. Orm Kornnaphat thoát khỏi cái ôm của chị, vội vàng nói: "Em không muốn công khai, là bởi vì......"

"Suỵt ——" Ngón tay LingLing Kwong đè lên đôi môi hơi hé của cô, nở mỉm cười, "Không cần giải thích. Công khai hay không, có kết hôn không đều nghe theo ý em."

Kiếp trước LingLing Kwong sẽ không nói những lời như vậy, trước giờ đều là cô nghe LingLing Kwong.

Orm Kornnaphat không thể nói rõ đó là cảm giác nào, vừa cảm động lại vừa ngại ngùng, nói: "Chị như vậy làm em không quen quá..."

"Vậy cứ từ từ mà quen." LingLing Kwong nựng nhẹ má cô, nhướng mày nói: "Không quen được thì cũng đừng có nghĩ đến chuyện đổi bạn gái."

"...... Ai nghĩ đâu."

LingLing Kwong vui vẻ cười ra tiếng, đổi một đề tài nhẹ nhàng hơn: "Rốt cuộc em có ký không?"

Vòng đi vòng lại rốt cuộc lại quay về.

Orm Kornnaphat chớp mắt, nói: "Ký ạ."

"Ký thì tốt." LingLing Kwong hài lòng tươi cười.

Khi nghe Trương Đạt nhắc tới Kwong đổng, đoán được là LingLing Kwong tìm Kwong Húc Khôn giúp đỡ thì Orm Kornnaphat đúng là là có chút dao động. Lòng tự trọng quấy phá, cô không muốn nhận sự trợ giúp như vậy, nhưng bình tĩnh nghĩ lại thì vẫn đồng ý.

Nếu từ chối thì không những là phụ ý tốt của LingLing Kwong, mà đồng thời còn đánh mất thể diện của Kwong Húc Khôn.

Thương tổn người nhà để cho người ngoài chiếm lợi, việc này không có lời.

Hôm nay Trương Đạt đã đem kịch bản đến cho cô, tên tạm thời là 《 Em là đẹp nhất 》, là một bộ phim thành thị kể về quá trình dốc sức phấn đầu của nữ chính trong giới giải trí. Vẫn là một bộ phim có tính hài hước không nên dùng não, tình tiết cũng có hơi máu chó, nhưng so với《 Sự quyến rũ của vợ cũ 》thì bộ phim này quả thực là đã gặp sư phụ rồi.

Về phương diện đầu tư,《 Em là đẹp nhất 》 và《 Sự quyến rũ của vợ cũ 》 cũng không chênh lệch lắm lắm, đều là phim kinh phí thấp. Khác nhau ở chỗ,《Sự quyến rũ của vợ cũ》 xuất hiện hai cái bug: Tiết Gia Lệ và LingLing Kwong, hai chị đại tự hạ giá trị bản thân đóng vai khách mời hữu nghị.

Ở trong ấn tượng của Orm Kornnaphat, 《 Em là đẹp nhất 》 hẳn không phải phim siêu hot nổi bật gì cả, dù sao cô cũng chưa từng nghe qua tên phim.

"Đói đến vậy sao?" LingLing Kwong thấy cô ăn ngấu nghiến thì chế nhạo.

Orm Kornnaphat nói lúng búng vì miệng chưa đầy thức ăn: "Ăn xong em phải về xem kịch bản nữa."

Chưa đến hai tháng nữa thì bộ phim mới sẽ khai máy, trong lúc đó cô còn phải dành thời gian để đi quay chương trình mới 《 Diễn viên! Tự mình nỗ lực đi! 》, cần phải nắm chặt thời gian nghiên cứu kịch bản mới được

"Ở đây xem cũng như nhau mà." LingLing Kwong nói.

"Khụ ——" Orm Kornnaphat suýt nữa đã bị sặc, định thần, nói: "Tối nay Na Na sẽ về, căn hộ đã lâu không ai ở, em phải về quét dọn một chút."

Vừa nghe thì đã biết là tìm cớ

LingLing Kwong cũng không miễn cưỡng, rót cho cô một ly nước trái cây, nói: "Vậy cũng không vội được, cứ từ từ mà ăn."

Tầm 8 giờ, Khương Ấu Na về Bắc thị.

"Mình và LingLing Kwong quen nhau rồi." Orm Kornnaphat trước hết tuyên bố với cô ấy.

Khương Ấu Na không hề bất ngờ chút nào, thờ ơ "Ồ" một tiếng, mệt mỏi nằm liệt trên sofa, nói: "Rốt cuộc hai người cũng dừng lại, chúc mừng chúc mừng."

"......"

Orm Kornnaphat phải chuẩn bị cho phim mới, LingLing Kwong phải trù bị mở phòng làm việc, hai người đều bận nên đã vài ngày không gặp mặt.

Lúc có thời gian thì Orm Kornnaphat kéo Khương Ấu Na cùng Cố Tâm Mỹ, để hai người đi lựa quà cùng mình

"Ê ê, đây là cửa hàng đồ nam mà!" Khương Ấu Na vội ngăn cô.

"Mình biết mà." Orm Kornnaphat nói: "Mình muốn mua cà vạt cho nam."

Khương Ấu Na cho rằng cô mua cho ba mình nên cũng không hỏi nhiều, chỉ là khi thấy cô chọn chiếc đắt tiền nhất thì liên tục líu lưỡi, hỏi có phải cô đóng phim kiếm được không ít tiền không

Orm Kornnaphat cười nói: "Không còn nghèo như trước nữa."

Buổi tối gọi điện với LingLing Kwong, Orm Kornnaphat chỉ nói với chị hôm nay đi dạo phố chứ không đề cập đến chuyện mua quà.

20 tháng 8 là sinh nhật LingLing Kwong.

Theo như lời LingLing Kwong nói thì từ khi chị còn rất nhỏ thì đã bỏ qua sinh nhật rồi, không cần người khác tổ chức sinh nhật cho mình.

Một người có thể tự bản thân xem nhẹ sinh nhật của mình, không khỏi quá lương bạc.

Nghe LingLing Kwong nói tối nay muốn đi gặp đạo diễn thì Orm Kornnaphat biết ngay là chị đã quên sinh nhật mình.

Cô lén lút vào nhà LingLing Kwong, nhập mật mã rồi đẩy cửa vào, bên trong quả nhiên tối đen như mực không một bóng người.

Orm Kornnaphat không hiểu như thế nào là lãng mạn, cô đặt hoa tươi, bánh kem và quà tặng lên bàn, vừa xem kịch bản vừa chờ LingLing Kwong về.

9 giờ.

10 giờ.

......

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Kịch bản lặng lẽ rơi xuống thảm.

Sau khi chống lại sự nặng trĩu trên mi mắt không biết bao nhiêu lần, Orm Kornnaphat cảm giác bản thân sắp không chịu nổi rồi.

LingLing Kwong kéo lê cơ thể mỏi mệt về đến nhà, ngửi được hương thơm tràn khắp nhà, nhìn bàn ăn được phủ kín cánh hoa, trong phút chốc chị đã nghĩ mình vào nhầm nhà.

Nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy sofa có vài sợi tóc lộ ra, tim chị đập thình thịch, rón ra rón rén đi qua đó.

Cô gái mang một chiếc váy liền thân màu trắng, mái tóc dài mềm mại hơi rối, lười biếng thu mình trên sofa, ôm gối ôm ngủ say.

LingLing Kwong thấy hình ảnh này thì sự mệt mỏi trong người lập tức bị cuốn đi, chỉ còn lại sự ấm áp và áy náy.

Nhìn đồng hồ, đã hơi trễ.

Chị không biết Orm Kornnaphat đến đây lúc nào, nhặt kịch bản dưới sàn lên, chị chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn trong chốc lát, cuối cùng cũng không nhịn nổi, nghiêng người về phía trước hôn nhẹ lên đôi môi kia

Orm Kornnaphat bị nụ hôn của chị đánh thức, cô mở to mắt, ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, âm thanh mềm như bông, như đang làm nũng: "Chị về rồi à?"

LingLing Kwong nghe nghe mà tâm thần rung động, vén mái tóc che tầm mắt cô ra, hỏi: "Chờ lâu lắm sao?"

"Dạ...... Trời đất!" Orm Kornnaphat sợ hãi bật dậy, "Mấy giờ rồi?"

LingLing Kwong nhấn màn hình điện thoại cho cô xem.

Orm Kornnaphat tập trung nhìn kỹ, bỗng lập tức trở nên vui vẻ, mười ngón đan vào nhau đặt ở trước ngực, vui vẻ cười nói: "A Ling, chúc mừng sinh nhật!"

LingLing Kwong giật mình, nhìn cô có vẻ như có cẩn thận trang điểm qua, ngạc nhiên hỏi: "Em tới để mừng sinh nhật chị sao?"

Orm Kornnaphat gật đầu thật mạnh, nhanh chóng mang dép lê kéo chị tới bàn ăn.

Trên bàn bày không ít đồ, thứ đầu tiên LingLing Kwong chú ý tới là một chén chứa chất nhão gì đó: "Đây là......?"

"Mì trường thọ đó, chị nhìn không ra sao?"

"Em làm?"

"Em làm đó."

LingLing Kwong lại ngẩn ra.

Kiếp trước Orm Kornnaphat có bóng ma, nên không dám đụng vào lửa, nhưng mà nhà LingLing Kwong có có bếp điện từ. LingLing Kwong lâu rồi mà vẫn chưa về, cô sợ bị bánh kem hỏng rồi, khi mở tủ lạnh ra thì phát hiện bên trong có một nắm mì nhỏ. Cô nghĩ đến lần trước lúc sinh nhật cô thì LingLing Kwong có đến làm mì trường thọ cho cô, tâm huyết dâng trào nên cũng muốn thử xem.

Bây giờ thì tương đối xấu hổ.

Cô cầm bát mì đã nhão thành một đống, tiếc nuối nói: "Để lâu quá nên thành ra vậy rồi."

LingLing Kwong cũng không quan tâm mì có nhão hay không, biết là cô lấy mì sợi từ trong tủ lạnh ra, bèn hỏi: "Mì đó chị từ mua năm ngoái, trước khi nấu em có xem hạn sử dụng không đấy?"

Orm Kornnaphat nhìn chị ngại ngùng, nói: "Quên nhìn mất rồi."

"......"

Orm Kornnaphat vội đặt bát mì xuống, chạy tới lục thùng rác, tìm ra bao bì của gói mì, cô nhìn kỹ rồi trợn tròn mắt: "Quá hạn nửa tháng...... Ơ, chị làm gì vậy?!"

Khi chạy tới thì đúng lúc LingLing Kwong gắp một cục bột bỏ vào trong miệng, cô gấp đến độ dậm chân: "Đồ quá hạn không ăn được đâu, chị mau nhổ ra đi!"

LingLing Kwong cuộn cổ họng một cái, nuốt thức ăn xuống, lại ưu nhã giơ đũa lần nữa

"...... Chị còn ăn nữa!" Orm Kornnaphat thấy chị muốn gắp đũa thứ hai thì cố gắng giật bát mì lại đem đi đổ.

LingLing Kwong nhẹ nhàng tránh đi, nghiêm túc nói: "Hạn sử dụng trên túi bao bì của thực phẩm thường ngắn hơn hạn sử dụng thực tế, quá hạn nửa tháng cũng không phải là vấn đề lớn, hơn nữa vẫn luôn đặt ở trong tủ lạnh, không hư được đâu."

Có đúng là vậy không?

Orm Kornnaphat nghe chị nói mà sửng sốt, trên đầu có dấu chấm hỏi, trơ mắt nhìn chị ăn từng chút một, còn ăn có vẻ rất ngon.

Orm Kornnaphat nuốt nước bọt.

"Chia cho em một chút nha?" LingLing Kwong hỏi cô.

Orm Kornnaphat lắc đầu, nói: "Em không đói."

LingLing Kwong không nói chuyện nữa, yên lặng ăn hết bát mì kia.

"Ăn được không?"

LingLing Kwong lau khô miệng, cảm nhận một chút, nói: "Hương vị tạm ổn, chỉ là cho muối nhiều."

Lúc làm Orm Kornnaphat có nếm thử, biết là chị không lừa mình, tằng hắng nói: "Trước kia chị có nấu mì trường thọ cho em đó, là thứ khó ăn nhất mà em từng ăn."

Vẻ mặt LingLing Kwong cứng đờ, chăm chú nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói: "Thế mà trước kia có một bé ngốc cứ cố ý lừa chị nói là ăn rất ngon đó."

"......" Orm Kornnaphat mất tự nhiên động động cổ, nhìn cái bát không dư lại chút nước dùng nào, nói: "Sớm biết thế thì em đã bỏ nhiều hơn rồi."

LingLing Kwong mỉm cười, nói: "Lần sau có thể nấu khó ăn hơn nữa."

"...... Em mới không nhỏ mọn như vậy." Orm Kornnaphat nhìn đồng hồ thấy không còn sớm, nói: "Cắt bánh kem đi."

Bánh kem còn ở trong tủ lạnh, cô rửa tay trước, đang xoay người muốn đi lấy thì lại bị người từ phía sau ôm lấy.

"Bánh kem từ rồi ăn." Hơi thở ấm áp của LingLing Kwong lướt qua vành tai mẫn cảm của cô, môi như có như không cọ qua dái tai cô, bàn tay hơi lạnh trượt xuống eo, mập mờ: "Muốn ăn thứ khác."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com